- Không tồi đâu đồng chí Phương Long, biện pháp của anh rất tốt.
Diệp Phàm cao hứng vỗ vỗ vai Nghiêm Phương Long.
- Tổng giám đốc Diệp, thực ra khi bắt đầu xây dựng xưởng đóng tàu ở Việt Đông cũng đã từng dùng biện pháp này.
Mà việc thực hiện cũng là bên kia của huyện Lăng Hà. Mà tổng giám đốc Diệp lại là lãnh đạo Giang Hoa, cho dù trong lòng lãnh đạo huyện Lăng Hà không thoải máu nhưng cũng không dám không làm theo đúng không?
Nếu không việc bàn bạc sẽ gặp rắc rối.
Nghiêm Phương Long khiêm tốn nói.
- Việc này giao cho đồng chí Dương Quý Phương xử lý, anh vừa phụ trách Hoành Không vừa phụ trách việc di dời trung tâm thành phố Giang Hoa, anh ra mặt là rất hợp lý. Bên này tôi sẽ phê duyệt, lo liệu mọi chuyện khác. Việc quy hoạch trạm điện lực Hoành Không cũng phải có chuyên gia đi khảo sát, xem nhu cầy thế nào liền về để chuẩn bị.
Diệp Phàm giống như một tướng quân hạ mệnh lệnh.
Bân rộn một chút cuối cùng cũng có cơ hội xả tức giận.
Giờ sáng ngày hôm sau, hai đồng chí Ngũ Vân Lượng và Khương Quân nhẹ nhàng đi vào văn phòng của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, chúng ta pha trà uống đi?
Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Được, uống trà đi.
Diệp Phàm rút chân để trên bàn làm việc xuống đi ra ghế ngoài ngồi. Khương Quân và hắn bắt đâu thể hiện trình độ pha trà gà mờ của mình.
- Đúng rồi Khương Quân, làm sao anh có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi?
Diệp Phàm nhìn anh ta một cái, cười hỏi.
- Đã lâu rồi không gặp tổng giám đốc Diệp, chẳng trách lại nhớ.
Khương Quân vui đùa nói, quay người nói.
- Chuyện ngày hôm qua tôi cũng được nghe nói, Dương Chí Thăng đúng là không biết điều. Tự nhiên lại làm điều mờ ám, chúng ta không thể để cho anh ta đùa giỡn như vậy được. Phải đánh lại.
- Anh nghĩ ra chiêu gì hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh ta sẽ phải gặp quả báo, tôi luôn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự Dương Chí Thăng muốn di dời trạm biến thế Hoành Không sao? Điều này có vẻ không đúng.
Khương Quân nói.
- Ha hả, anh ta định di chuyển đó. Tuy nhiên, cho dù có không di dời, anh ta cũng không để lãng phí điện thế đâu. Chúng ta cứ coi như anh ta di dời đi là được, nói thật, phỏng chừng anh ta sẽ bị bẽ mặt vì không thể di dời được. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ lãng phí tiền của nhà nước sao.
Diệp Phàm cười nói.
- Hơn nữa, chắc anh ta định thăm dò quan hệ của tôi với Tồn Quân. Cho nên, nếu chúng ta muốn trả đũa thành phố Hạng Nam cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta đúng không? Bởi vì, bị thương tổn chính là thành phố Hạng Nam, sẽ khiến cho Tồn Quân đau đầu.
- Tôi nghĩ là. Suy nghĩ tối qua quá trẻ con. Sau đó suy nghĩ lại, thấy làm như vậy không ổn. Điều đó sẽ gây phiền toái và khiến cho chủ tích Lam phải đi chùi đít à.
Căn bản là một chút ảnh hưởng của Dương Chí Thăng đều không có. Đến lúc đó nếu như có chuyện phiền toái xảy ra Chủ tích thành phố Lam sẽ không giải quyết được.
Phỏng chừng Dương Chí Thăng còn có thể lấy việc này đến làm khó dễ cho Chủ tịch thành phố Lam đó. Như vậy chẳng phải là chúng ta giúp đỡ thêm cho anh ta.
Khương Quân nói.
- Cái này gọi là ném chuột sợ vỡ đồ.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không sao, việc di dời trạm biến thế là do đồng chí Dương Chí Thăng khởi xướng, hơn nữa lúc đó đồng chí Lam Tồn Quân còn đang ở xa. Tôi nghĩ, cứ làm một bản báo cáo dài dài cho anh ta nhớ là được.
Diệp Phàm đột nhiên cười thần bí.
- Có biện pháp gì vậy?
Ánh mắt Khương Quân cùng Ngũ Vân Lượng có chút sáng lên.
- Hai ngày nữa sẽ có mấy lãnh đạo ở thủ đô tới tập đoàn Hoành Không chúng ta để giải sầu, bọn họ muốn chọc Thái Cực quyền thôi. Tôi nghĩ sơn trang Chu Tước rất thích hợp. Có cán bộ kỳ cựu còn muốn xem quy hoạch của Hoành Không chúng ta một chút. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhìn vào và nói ra như vậy. Có phải rất đáng xem không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Diệu kế. Cả thành phố mất điện.
Ngũ Vân Lượng cười hì hì,
- Hơn nữa, chúng ta có lý mà.
Nghe nói buổi sáng hôm nay Dương Chí Thăng chiêu tập hội nghị thường ủy, định vỗ luôn. Yêu cầu đẩy nhanh việc di dời trạm biến thế.
Buổi sáng này trạm trưởng Thôi đã muốn dừng nhiều thiết bị lại. Có vẻ như đã di dời
- Không phải là có vẻ đâu, đã đem một vài thiết bị đi rồi.
Khương Quân nói.
- Chỉ sợ việc này có thể liên lụy đến Chủ tịch thành phố Lam, bởi vì Cục trưởng cục điện lực chính là đơn vị trực thuộc của ủy ban thành phố.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Sẽ không ảnh hưởng đâu, bởi vì Chủ tịch thành phố Lam muốn nhận được thông báo của trường đảng trung ương. Đi bồi dưỡng nửa năm. Thông báo tới gấp, yêu cầu trước hai giờ chiều đồng Lam Tồn Quân phải trả lời.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện này càng ngày càng khó hiểu. Làm sao đột nhiên Chủ tịch thành phố Lam lại muốn đi học tập? Nơi này không có người hay không sắp xếp được?
Ngũ Vân Lượng sờ cằm.
- Phỏng chừng là đúng, nghe nói việc đào tạo đã sớm bắt đầu. Mà Chủ tịch thành phố Lam chỉ rút đi học tập tạm thời thôi. Nếu như trong lòng người ta có tâm, thì lần này đúng thật là người ta muốn chơi đùa rồi.
Diệp Phàm nghiêm mặt.
- Ngoài anh ta ra còn có ai, Chủ tịch thành phố Lam vừa đi, phía đảng sẽ nắm giữ mọi phía. Đến lúc đó, đúng lúc lên võ đài với Hoành Không.
Việc thành phố Hạng Nam như thế nào rồi, trước kia lão hổ Cái còn treo mà, hiện tại vận mệnh của Dương Chí Thăng gần như đã rõ ràng.
Chẳng lẽ tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam có xung đột nghiêm trọng sao?
Mặt Ngũ Vân Lượng nhăn lại.
- Chỗ nào có lợi ích chỗ đó sẽ có tranh đấu, người thế này người thế kia, người này đấu với người kia lúc nào cũng đấu đá nhau. Con người sinh ra mà không có tranh đấu cũng không còn thú vị nữa.
Diệp Phàm có vẻ rộng lượng.
- Quy hoạch của Hoành Không rất nổi tiếng, trong tỉnh có bao nhiêu con mắt đều dồn vào đây cả. Dương Chí Thăng chính là một trong số đó thôi.
Ngũ Vân Lượng thở dài.
- Có một lần, nghe nói Bí thư đương nhiệm Thành ủy Hạng Nam Dương Chí Thăng và bí thư Trữ có chút thân thích, có chuyện như vậy không?
Diệp Phàm đợi Ngũ Vân Lượng đi ra liền gọi điện thoại.
- Dương Chí Thăng, là người làm công tác cải cách phát triển đó hả? Cũng leo nhanh đấy nhỉ…, khi nào đến thành phố Hạng Nam đến đây nhé.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, lúc đầu tỉnh Thiên Vân sửa thành phó chủ nhiệm.
Diệp Phàm nói
- Tôi đã gặp anh ta, ngoại hình không cao lắm. Chạy trốn rất cần. Không cần mỗi ngày đến xum xoe nịnh bợ
Phí Nhất Độ hừ nói
- Cậu nhóc, mất cả buổi rồi còn không có giải thích được quan hệ của anh ta với bí thư Trữ vậy?
Diệp Phàm tức giận nói.
- Anh biết thì nói trước đi, không có việc gì chắc anh cũng không hỏi về cái này.
Phí Nhất Độ ngụy biện nói.
- Tập đoàn Hoành Không chúng ta có chút xung đột trên địa bàn Hạng Nam. Họ muốn…
Diệp Phàm đem sư tình kể ra.
- Tôi nghĩ rằng bọn họ đã trán nên muốn đá vào mông của mình, nếu không thì tôi lên tiếng kêu gọi cùng anh ta. Ở trước mặt năm sáu người, tự cho mình cái quyền to như con voi có phải không? Muốn đọ sức với Diệp Phàm cậu, tôi nghĩ thật sự đúng là anh ta không biết viết chữ ‘cứt’ như thế nào.
Phí Nhất Độ mắng.
- Ha hả, không thể nói như vậy. Nghe nói người này rất có năng lực. Phỏng chừng là có người đỡ đầu ở trường đảng trung ương có phải không? Sao tự nhiên lại lựa chọn đưa Lam Tồn Quân đi học tập ở trường đảng. Anh ta muốn chặt bớt cánh tay của tôi đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Chắc là có người thân ở trong trường đảng, tuy nhiên, phỏng chừng là trường đảng không biết anh ta là anh em của anh, tuy nhiên, được đi huấn luyện cũng không phải là chuyện xấu mà. Hơn nữa, người ta sẽ cho rằng đồng chí Dương Chí Thăng có tấm lòng tốt chứ.
Phí Nhất Độ hừ nói.
- Diệp Phàm cậu dự định muốn làm gì anh ta?
Phí NHất Độ cười nói.
- Muốn làm gì, tôi là loại người như vậy sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh không phải loại người như vậy thì là cái loại người nào?
Phí Nhất Độ cười gượng, xoay người nói,
- Được rồi. Tôi mặc kệ chuyện mạo hiểm của mọi người. Việc này, tôi coi như không biết.
- Khà khà, không phải là có chút thân thích sao?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Thân thích, đối với cái loại người đánh đồng chí, tôi chưa bao giờ xem anh ta là người thân cả. Thực cho mình có cái quyền là người thân.
Phí Nhất Độ hừ nói. Quay người liếc mắt nói,
- Diệp Phàm, nghe nói Xa Thiên có trình độ Bán tiên thiên?
- Ha hả, vừa mới đột phá thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói Đường Thành cũng vừa đột phá đến bát đẳng.
Phí Nhất Độ còn nói thêm.
- Cậu ta cũng vừa mới đột phá.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, theo tôi, bây giờ còn đến bát đẳng. Ngay cả nội khí cũng không phát ra được. Diệp Phàm, anh nhìn qua xem thế hệ mới của Phí gia?
Phí Nhất Độ nói.
- Tôi thấy cũng không được, đây là người nhà của Phí gia thôi. Hơn nữa. Phí gia mọi người cũng có cao nhân có phải hay không?
Diệp Phàm gượng cười một tiếng.
- Đây là anh em, Diệp Phàm, tôi chính là em của anh.
Da mặt Phí Nhất Độ thật đúng là dày, có thể nói rõ từ ‘em’ ra.
- Ôi. Chờ nghĩ biện pháp khác đã. Hiện tại không có hàng trong tay.
Diệp Phàm thở dài, lại gặp phải một vài chuyện phiền toái.
- Việc này cũng bình thường thôi. Tôi giống anh Diệp mà.
Phí Nhất Độ nói những lời làm người ta buồn nôn, Diệp Phàm nhanh chóng cúp điện thoại. Bằng không, chỉ sợ thằng nhãi này càng nói càng buồn nôn làm cho người ta nổi da gà lên.
Sáng thứ hai, Đỗ Vệ Quốc nói là bắt đầu di dời trạm biến thế Hoành Không. Xe tải đã có mặt ở trạm biến thế, một phần thiết bị đều ở trên xe tải.
- Mang đi.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nhìn Đỗ Vệ Quốc nói,
- Việc liên lạc với Chu Tước sơn trang có tốt không?
- Lão Vân quay về nước Mỹ an dưỡng, còn Mộc Nguyệt Nhi không có ý kiến gì. Nói là đã sắp xếp vài người dọn dẹp phòng, bất cứ lúc nào đều có thể vào ở.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, lúc này, điện thoại vang lên, nghe điện mới biết được là Chủ tịch tỉnh Khúc gọi đến, yêu cầu Diệp Phàm lập tức đến Ủy ban nhân dân tỉnh đàm luận.
Diệp Phàm liền thu dọn đồ đạc đi thẳng đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đúng hai giờ chiều tới Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn biết Chủ tịch tỉnh Khúc đang ở phòng họp nhỏ. Vội vàng đi tới thì phát hiện đồng chí Dương Chí Thăng cũng đang đi về hướng đó.
Diệp Phàm nhìn thấy liền hiểu được, hóa ra hôm nay Chủ tịch tỉnh Khúc gọi lên để điều đình. Phỏng chừng là về chuyện phá sáu cái thị trấn kia.
- Bí thư Dương cũng tới sao?
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi.
- Bí thư Diệp cũng tới rồi, chúng ta có thể thống nhất với nhau.
Vẻ mặt Dương Chí Thăng thân mật cười nói.
- Như vậy cũng tốt, có thể cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm với bí thư Dương cũng là một ý rất hay.
Diệp Phàm cười nói.
Hai người nói đều có ý, không lâu sau vào phòng họp.
Thấy ngoài Chủ tịch tỉnh Khúc còn có Bí thư Tỉnh ủy Đỗ Kiếm cũng có mặt. Cái Thiệu Trung chớp mắt một cài nhìn Diệp Phàm.
- Hôm nay gọi hai người đến đây, chủ yếu làm muốn nói về chuyện thị trấn Triệu Đức, Thủy Hương, Khanh Đầu, Mã Lương, Mộc Vận, Đàm Tây thuộc huyện Hoàng Cương. Muốn trao đổi một chút về quyền sở hữu của sáu thị trấn này.
- Sáu thị trấn này, việc gì về sáu thị trấn này chứ, tôi không rõ nữa.
Diệp Phàm giả vờ ngu.
Diệp Phàm cao hứng vỗ vỗ vai Nghiêm Phương Long.
- Tổng giám đốc Diệp, thực ra khi bắt đầu xây dựng xưởng đóng tàu ở Việt Đông cũng đã từng dùng biện pháp này.
Mà việc thực hiện cũng là bên kia của huyện Lăng Hà. Mà tổng giám đốc Diệp lại là lãnh đạo Giang Hoa, cho dù trong lòng lãnh đạo huyện Lăng Hà không thoải máu nhưng cũng không dám không làm theo đúng không?
Nếu không việc bàn bạc sẽ gặp rắc rối.
Nghiêm Phương Long khiêm tốn nói.
- Việc này giao cho đồng chí Dương Quý Phương xử lý, anh vừa phụ trách Hoành Không vừa phụ trách việc di dời trung tâm thành phố Giang Hoa, anh ra mặt là rất hợp lý. Bên này tôi sẽ phê duyệt, lo liệu mọi chuyện khác. Việc quy hoạch trạm điện lực Hoành Không cũng phải có chuyên gia đi khảo sát, xem nhu cầy thế nào liền về để chuẩn bị.
Diệp Phàm giống như một tướng quân hạ mệnh lệnh.
Bân rộn một chút cuối cùng cũng có cơ hội xả tức giận.
Giờ sáng ngày hôm sau, hai đồng chí Ngũ Vân Lượng và Khương Quân nhẹ nhàng đi vào văn phòng của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, chúng ta pha trà uống đi?
Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Được, uống trà đi.
Diệp Phàm rút chân để trên bàn làm việc xuống đi ra ghế ngoài ngồi. Khương Quân và hắn bắt đâu thể hiện trình độ pha trà gà mờ của mình.
- Đúng rồi Khương Quân, làm sao anh có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi?
Diệp Phàm nhìn anh ta một cái, cười hỏi.
- Đã lâu rồi không gặp tổng giám đốc Diệp, chẳng trách lại nhớ.
Khương Quân vui đùa nói, quay người nói.
- Chuyện ngày hôm qua tôi cũng được nghe nói, Dương Chí Thăng đúng là không biết điều. Tự nhiên lại làm điều mờ ám, chúng ta không thể để cho anh ta đùa giỡn như vậy được. Phải đánh lại.
- Anh nghĩ ra chiêu gì hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh ta sẽ phải gặp quả báo, tôi luôn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự Dương Chí Thăng muốn di dời trạm biến thế Hoành Không sao? Điều này có vẻ không đúng.
Khương Quân nói.
- Ha hả, anh ta định di chuyển đó. Tuy nhiên, cho dù có không di dời, anh ta cũng không để lãng phí điện thế đâu. Chúng ta cứ coi như anh ta di dời đi là được, nói thật, phỏng chừng anh ta sẽ bị bẽ mặt vì không thể di dời được. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ lãng phí tiền của nhà nước sao.
Diệp Phàm cười nói.
- Hơn nữa, chắc anh ta định thăm dò quan hệ của tôi với Tồn Quân. Cho nên, nếu chúng ta muốn trả đũa thành phố Hạng Nam cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta đúng không? Bởi vì, bị thương tổn chính là thành phố Hạng Nam, sẽ khiến cho Tồn Quân đau đầu.
- Tôi nghĩ là. Suy nghĩ tối qua quá trẻ con. Sau đó suy nghĩ lại, thấy làm như vậy không ổn. Điều đó sẽ gây phiền toái và khiến cho chủ tích Lam phải đi chùi đít à.
Căn bản là một chút ảnh hưởng của Dương Chí Thăng đều không có. Đến lúc đó nếu như có chuyện phiền toái xảy ra Chủ tích thành phố Lam sẽ không giải quyết được.
Phỏng chừng Dương Chí Thăng còn có thể lấy việc này đến làm khó dễ cho Chủ tịch thành phố Lam đó. Như vậy chẳng phải là chúng ta giúp đỡ thêm cho anh ta.
Khương Quân nói.
- Cái này gọi là ném chuột sợ vỡ đồ.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không sao, việc di dời trạm biến thế là do đồng chí Dương Chí Thăng khởi xướng, hơn nữa lúc đó đồng chí Lam Tồn Quân còn đang ở xa. Tôi nghĩ, cứ làm một bản báo cáo dài dài cho anh ta nhớ là được.
Diệp Phàm đột nhiên cười thần bí.
- Có biện pháp gì vậy?
Ánh mắt Khương Quân cùng Ngũ Vân Lượng có chút sáng lên.
- Hai ngày nữa sẽ có mấy lãnh đạo ở thủ đô tới tập đoàn Hoành Không chúng ta để giải sầu, bọn họ muốn chọc Thái Cực quyền thôi. Tôi nghĩ sơn trang Chu Tước rất thích hợp. Có cán bộ kỳ cựu còn muốn xem quy hoạch của Hoành Không chúng ta một chút. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhìn vào và nói ra như vậy. Có phải rất đáng xem không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Diệu kế. Cả thành phố mất điện.
Ngũ Vân Lượng cười hì hì,
- Hơn nữa, chúng ta có lý mà.
Nghe nói buổi sáng hôm nay Dương Chí Thăng chiêu tập hội nghị thường ủy, định vỗ luôn. Yêu cầu đẩy nhanh việc di dời trạm biến thế.
Buổi sáng này trạm trưởng Thôi đã muốn dừng nhiều thiết bị lại. Có vẻ như đã di dời
- Không phải là có vẻ đâu, đã đem một vài thiết bị đi rồi.
Khương Quân nói.
- Chỉ sợ việc này có thể liên lụy đến Chủ tịch thành phố Lam, bởi vì Cục trưởng cục điện lực chính là đơn vị trực thuộc của ủy ban thành phố.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Sẽ không ảnh hưởng đâu, bởi vì Chủ tịch thành phố Lam muốn nhận được thông báo của trường đảng trung ương. Đi bồi dưỡng nửa năm. Thông báo tới gấp, yêu cầu trước hai giờ chiều đồng Lam Tồn Quân phải trả lời.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện này càng ngày càng khó hiểu. Làm sao đột nhiên Chủ tịch thành phố Lam lại muốn đi học tập? Nơi này không có người hay không sắp xếp được?
Ngũ Vân Lượng sờ cằm.
- Phỏng chừng là đúng, nghe nói việc đào tạo đã sớm bắt đầu. Mà Chủ tịch thành phố Lam chỉ rút đi học tập tạm thời thôi. Nếu như trong lòng người ta có tâm, thì lần này đúng thật là người ta muốn chơi đùa rồi.
Diệp Phàm nghiêm mặt.
- Ngoài anh ta ra còn có ai, Chủ tịch thành phố Lam vừa đi, phía đảng sẽ nắm giữ mọi phía. Đến lúc đó, đúng lúc lên võ đài với Hoành Không.
Việc thành phố Hạng Nam như thế nào rồi, trước kia lão hổ Cái còn treo mà, hiện tại vận mệnh của Dương Chí Thăng gần như đã rõ ràng.
Chẳng lẽ tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam có xung đột nghiêm trọng sao?
Mặt Ngũ Vân Lượng nhăn lại.
- Chỗ nào có lợi ích chỗ đó sẽ có tranh đấu, người thế này người thế kia, người này đấu với người kia lúc nào cũng đấu đá nhau. Con người sinh ra mà không có tranh đấu cũng không còn thú vị nữa.
Diệp Phàm có vẻ rộng lượng.
- Quy hoạch của Hoành Không rất nổi tiếng, trong tỉnh có bao nhiêu con mắt đều dồn vào đây cả. Dương Chí Thăng chính là một trong số đó thôi.
Ngũ Vân Lượng thở dài.
- Có một lần, nghe nói Bí thư đương nhiệm Thành ủy Hạng Nam Dương Chí Thăng và bí thư Trữ có chút thân thích, có chuyện như vậy không?
Diệp Phàm đợi Ngũ Vân Lượng đi ra liền gọi điện thoại.
- Dương Chí Thăng, là người làm công tác cải cách phát triển đó hả? Cũng leo nhanh đấy nhỉ…, khi nào đến thành phố Hạng Nam đến đây nhé.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, lúc đầu tỉnh Thiên Vân sửa thành phó chủ nhiệm.
Diệp Phàm nói
- Tôi đã gặp anh ta, ngoại hình không cao lắm. Chạy trốn rất cần. Không cần mỗi ngày đến xum xoe nịnh bợ
Phí Nhất Độ hừ nói
- Cậu nhóc, mất cả buổi rồi còn không có giải thích được quan hệ của anh ta với bí thư Trữ vậy?
Diệp Phàm tức giận nói.
- Anh biết thì nói trước đi, không có việc gì chắc anh cũng không hỏi về cái này.
Phí Nhất Độ ngụy biện nói.
- Tập đoàn Hoành Không chúng ta có chút xung đột trên địa bàn Hạng Nam. Họ muốn…
Diệp Phàm đem sư tình kể ra.
- Tôi nghĩ rằng bọn họ đã trán nên muốn đá vào mông của mình, nếu không thì tôi lên tiếng kêu gọi cùng anh ta. Ở trước mặt năm sáu người, tự cho mình cái quyền to như con voi có phải không? Muốn đọ sức với Diệp Phàm cậu, tôi nghĩ thật sự đúng là anh ta không biết viết chữ ‘cứt’ như thế nào.
Phí Nhất Độ mắng.
- Ha hả, không thể nói như vậy. Nghe nói người này rất có năng lực. Phỏng chừng là có người đỡ đầu ở trường đảng trung ương có phải không? Sao tự nhiên lại lựa chọn đưa Lam Tồn Quân đi học tập ở trường đảng. Anh ta muốn chặt bớt cánh tay của tôi đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Chắc là có người thân ở trong trường đảng, tuy nhiên, phỏng chừng là trường đảng không biết anh ta là anh em của anh, tuy nhiên, được đi huấn luyện cũng không phải là chuyện xấu mà. Hơn nữa, người ta sẽ cho rằng đồng chí Dương Chí Thăng có tấm lòng tốt chứ.
Phí Nhất Độ hừ nói.
- Diệp Phàm cậu dự định muốn làm gì anh ta?
Phí NHất Độ cười nói.
- Muốn làm gì, tôi là loại người như vậy sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh không phải loại người như vậy thì là cái loại người nào?
Phí Nhất Độ cười gượng, xoay người nói,
- Được rồi. Tôi mặc kệ chuyện mạo hiểm của mọi người. Việc này, tôi coi như không biết.
- Khà khà, không phải là có chút thân thích sao?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Thân thích, đối với cái loại người đánh đồng chí, tôi chưa bao giờ xem anh ta là người thân cả. Thực cho mình có cái quyền là người thân.
Phí Nhất Độ hừ nói. Quay người liếc mắt nói,
- Diệp Phàm, nghe nói Xa Thiên có trình độ Bán tiên thiên?
- Ha hả, vừa mới đột phá thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói Đường Thành cũng vừa đột phá đến bát đẳng.
Phí Nhất Độ còn nói thêm.
- Cậu ta cũng vừa mới đột phá.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, theo tôi, bây giờ còn đến bát đẳng. Ngay cả nội khí cũng không phát ra được. Diệp Phàm, anh nhìn qua xem thế hệ mới của Phí gia?
Phí Nhất Độ nói.
- Tôi thấy cũng không được, đây là người nhà của Phí gia thôi. Hơn nữa. Phí gia mọi người cũng có cao nhân có phải hay không?
Diệp Phàm gượng cười một tiếng.
- Đây là anh em, Diệp Phàm, tôi chính là em của anh.
Da mặt Phí Nhất Độ thật đúng là dày, có thể nói rõ từ ‘em’ ra.
- Ôi. Chờ nghĩ biện pháp khác đã. Hiện tại không có hàng trong tay.
Diệp Phàm thở dài, lại gặp phải một vài chuyện phiền toái.
- Việc này cũng bình thường thôi. Tôi giống anh Diệp mà.
Phí Nhất Độ nói những lời làm người ta buồn nôn, Diệp Phàm nhanh chóng cúp điện thoại. Bằng không, chỉ sợ thằng nhãi này càng nói càng buồn nôn làm cho người ta nổi da gà lên.
Sáng thứ hai, Đỗ Vệ Quốc nói là bắt đầu di dời trạm biến thế Hoành Không. Xe tải đã có mặt ở trạm biến thế, một phần thiết bị đều ở trên xe tải.
- Mang đi.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nhìn Đỗ Vệ Quốc nói,
- Việc liên lạc với Chu Tước sơn trang có tốt không?
- Lão Vân quay về nước Mỹ an dưỡng, còn Mộc Nguyệt Nhi không có ý kiến gì. Nói là đã sắp xếp vài người dọn dẹp phòng, bất cứ lúc nào đều có thể vào ở.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, lúc này, điện thoại vang lên, nghe điện mới biết được là Chủ tịch tỉnh Khúc gọi đến, yêu cầu Diệp Phàm lập tức đến Ủy ban nhân dân tỉnh đàm luận.
Diệp Phàm liền thu dọn đồ đạc đi thẳng đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đúng hai giờ chiều tới Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn biết Chủ tịch tỉnh Khúc đang ở phòng họp nhỏ. Vội vàng đi tới thì phát hiện đồng chí Dương Chí Thăng cũng đang đi về hướng đó.
Diệp Phàm nhìn thấy liền hiểu được, hóa ra hôm nay Chủ tịch tỉnh Khúc gọi lên để điều đình. Phỏng chừng là về chuyện phá sáu cái thị trấn kia.
- Bí thư Dương cũng tới sao?
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi.
- Bí thư Diệp cũng tới rồi, chúng ta có thể thống nhất với nhau.
Vẻ mặt Dương Chí Thăng thân mật cười nói.
- Như vậy cũng tốt, có thể cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm với bí thư Dương cũng là một ý rất hay.
Diệp Phàm cười nói.
Hai người nói đều có ý, không lâu sau vào phòng họp.
Thấy ngoài Chủ tịch tỉnh Khúc còn có Bí thư Tỉnh ủy Đỗ Kiếm cũng có mặt. Cái Thiệu Trung chớp mắt một cài nhìn Diệp Phàm.
- Hôm nay gọi hai người đến đây, chủ yếu làm muốn nói về chuyện thị trấn Triệu Đức, Thủy Hương, Khanh Đầu, Mã Lương, Mộc Vận, Đàm Tây thuộc huyện Hoàng Cương. Muốn trao đổi một chút về quyền sở hữu của sáu thị trấn này.
- Sáu thị trấn này, việc gì về sáu thị trấn này chứ, tôi không rõ nữa.
Diệp Phàm giả vờ ngu.
/3320
|