– Nhưng là tôi phụ trách 12 xã, thị trấn này, chỉ một tiểu ban nhỏ lẽ nào còn phải lập ra một Bộ Chỉ huy lớn.
Cấp bậc cũng không thể quá cao, Bộ Chỉ huy tôi vừa thành lập do tôi đứng đầu, còn cấp phó chính là Phó Chủ tịch thành phố cấp bậc Phó Sở.
Việc này, xem ra cảm giác như là đem đại pháo bắn muỗi rồi. Chỉ một tiểu ban nhỏ này nhất định sẽ không thể thu hút sự hứng thú của Thái Trung Thiên.
Lam Tồn Quân có chút lo lắng.
– Không thể nói như vậy được, bộ máy 12 xã, thị trấn tuy không hề lớn, nhưng đây là khu vực mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã trực tiếp có công văn yêu cầu Tập đoàn Hoành Không giúp đỡ.
Chứng tỏ nó được sự chú ý số một của Tỉnh. Chẳng phải cậu nói phải xây dựng một điển hình, thế thì nhanh chóng xây dựng đi.
Điển hình này không nằm ở quy mô, bởi vì nó chính là một thí điểm mà. Ảnh hưởng của nó không hề nhỏ.
Việc này, ta nghĩ, Tập đoàn Hoành Không và Thành phố Hạng Nam các đệ có nên cùng nhau thành lập một Bộ chỉ huy hay không?
Bọn ta bên này sẽ cử ra một đồng chí cấp giám đốc sở qua đó phối hợp với đệ. Như thế cấp bậc này chẳng phải là “nước lên thì thuyền lên” sao.
Hơn nữa, bốn người già mới đến đợt trước, chúng ta tận dụng kỳ tài.
Diệp Phàm cười nói.
– Anh muốn nhờ danh nghĩa của bọn họ, mượn thế nào. Hơn nữa cũng chẳng có lý do để mượn.
Lam Tồn Quân nói.
– Không thể nói là không có lý do để mượn được, ta đã nghe ngóng trong bốn người này rồi. Thái lão Thái Tín Dương có thể nhờ đến dùng. Đồng chí già rồi mà, tuy đã nghỉ hưu, lại để cho họ phát huy một chút lòng nhiệt huyết còn lại tin rằng họ cũng vui vẻ có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
– Phát huy như thế nào?
Lam Tồn Quân hứng trí, có lẽ đang mở to mắt ở đầu dây bên kia.
– Đồng chí Thái Tín Dương trước khi nghỉ hưu đã đảm nhận chức Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, cậu nói xem, có vị đại lão này nói giúp chúng ta vài câu.
Thì đâu sợ cấp bậc của Tiểu ban lãnh đạo xây dựng Đảng quần chúng thành lập ra vì sự nghiệp đại quy hoạch Hoành Không thấp nữa sao?
Đến khi đó, ta cũng tham gia vào. Ha ha, đồng chí Thái Trung Thiên không thấy hứng thú có thể được sao?
Đến khi đó chúng ta không để cho Dương Chí Thăng tham gia, khiến lão tức tối.
Diệp Phàm cươi nói.
– Thế thì tốt rồi, anh Diệp, anh nhanh mời Thái lão nói một lời đi. Vì sự phối hợp đại quy hoạch Hoành Không chẳng phải là chúng ta nên nhanh chóng thành lập Tiểu ban lãnh đạo xây dựng Đảng quần chúng rồi sao.
Đến khi đó, anh cho tôi Phó tiểu ban là được rồi. Ấn soái này cứ do anh giữ đi, chúng tôi đâu có năng lực để lãnh đạo vị đại lão của Tập đoàn Hoành Không này.
Lam Tồn Quân cươi nói.
– Việc này phải tìm một cơ hội thích hợp, chúng ta phải thành lập Tiểu ban lãnh đạo Đảng quần chúng trước đã. Tiểu ban lãnh đạo liên thành phố này, Địa khu Giang Hoa cũng sẽ kéo được vào.
Đến khi đó mời Thái lão kiến nghị cho một chỉ thị thì chẳng phải là được rồi sao. Đương nhiên công tác tuyên truyền phải làm cho tốt.
Phải trống dong cờ mở để mời Thái lão đến cắt băng chúc mừng mới được.
Diệp Phàm cười nói.
– Hay lắm, hay lắm, tôi giơ cả hai tay tán thành.
Lam Tồn Quân rất vui mừng.
Diệp Phàm nói làm là làm, lập tức giao cho Khổng Ý Hùng dự tính nhân sự. Còn Lam Tồn Quân bên này cũng cùng với Địa khu Giang Hoa chọn người.
3 ngày sau, cơ bản đã chọn được nhân viên.
Sau đó Khổng Ý Hùng sắp xếp phương án. Soạn bản thảo của phương án. Diệp Phàm fax bản thảo đó cho Thái Tín Dương.
Thái lão rất vui. Lập tức gật đầu nói có thể xuống Tập đoàn Hoành Không một chuyến ngồi vào Tiểu ban lãnh đạo xây dựng đảng thành lập vì đại quy hoạch Hoành Không.
Hơn nữa còn dặn dò Diệp Phàm phải nắm bắt lấy việc lớn, bởi vì Đảng lãnh đạo toàn diện mà. Trong việc xây dựng đại quy hoạch Hoành Không, vai trò tiền phong của đảng viên rất quan trọng.
Thái lão vốn xuất thân từ làm công tác tư tưởng. Bây giờ có thể gặp được đồng chí cấp dưới tôn sùng ông ta như thế, đương nhiên trong lòng cũng hứng thú hơn.
Còn chức danh Diệp Phàm bố trí cho ông ta chính là Chủ tịch danh dự Ủy ban Đảng quần chúng, Ủy ban lãnh đạo xây dựng Hoành Không. Chủ tịch chính đương nhiên vẫn là Diệp Phàm.
– Thay canh chứ không thay thuốc. Bộ Chỉ huy xây dựng Đại Hoành Không đã thành lập rồi. Hạt nhân của Bộ Chỉ huy này chính là Ban Đảng ủy. Bây giờ lại dở mánh lới này ra, Diệp Phàm đúng là biết cách “chơi” đấy.
Dương Chí Thăng sau khi nghe nói đã “hừ” một tiếng tỏ ra rất khinh thường.
– Diệp Phàm chơi những trò vô dụng này làm gì chứ, đây đơn giản chỉ là đeo thêm chức danh Bộ Chỉ huy mà thôi.
Hắn đúng là nhàn rỗi, công nhân trên công trường thì bận không hết việc, đám thủ hạ của hắn thì cũng bận tối mặt tối mũi.
Còn hắn thì lại nhàn rỗi chơi những trò vô dụng này.
Phó Bí thư thứ nhất Thành ủy Thành phố Hạng Nam Phương Nhất Minh “hừ” nói.
Vị Bí thư thành ủy Tằng Vân Nhàn giờ đang có chút buồn rầu, từ sau khi Cái Thiệu Trung đi đến giờ lão có chút yếu thế.
Trước kia Lam Tồn Quân là một cánh tay của đảng chính bởi vì có Cái Thiệu Trung đã có lời chào hỏi nên Tằng Vân Nhàn cũng đã giúp đỡ Lam Tồn Quân.
Nhưng bây giờ khi Dương Chí Thăng quật khởi lên, lại thêm thế mạnh liên thủ của Thái Trung Thiên đã khiến cho Tằng Vân Nhàn thấy rằng dường như Lam Tồn Quân không còn chống cự được bao nhiêu nữa.
Mà Dương Chí Thăng thì không ưa gì Tằng Vân Nhàn, có việc gì cũng đều giao cho Phó Bí thư Thành ủy Phương Nhất Minh đi làm.
Trên thực tế, ẩn trong nụ cười là sự thù hận như Tằng Vân Nhàn bây giờ cũng sắp mất hết quyền lực rồi.
Đương nhiên trong lòng Tằng Vân Nhàn lo lắng, cho nên trên hội nghị Thường vụ cơ bản chỉ là để cho đủ phiếu bầu là chính.
Bây giờ lão chỉ mong muốn, cố gắng tránh xung đột trực tiếp với Dương Chí Thăng mà thôi. Còn bên này đối diện với Lam Tồn Quân thì tỏ ra hài hoà cũng chỉ là cố ý giả ngốc thôi, giống như chẳng nhìn thấy gì vậy.
Dù sao Cái Thiệu Trung cũng đã đi rồi, lời của ông ta trước mặt Tằng Vân Nhàn cũng chẳng còn mấy uy lực. Còn Tằng Vân Nhàn cũng có dự tính của riêng mình, dưới tình hình như thế này không thể nào tiếp tục nghe lời Cái Thiệu Trung được nữa. Mà Dương Chí Thăng lại là thân tín của Ninh Chí Hòa, nghe nói còn có họ hàng, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Tằng Vân Nhàn luôn cân nhắc.
– Nhất Minh, nếu anh thực sự cho rằng Diệp Phàm đang giở mánh khoé thì anh nhầm lớn rồi. Diệp Phàm tạo ra việc này, nhất định là có lý do.
Chỉ là tạm thời chúng ta vẫn chưa biết được vì sao, mục đích là gì? Đương nhiên, theo lẽ thường mà nói thì tăng cường giáo dục chính trị tư tưởng có thể tăng cường tính định hướng cho đảng viên.
Bây giờ tiểu ban Diệp Phàm thành lập rất lớn, tố chất tâm lý, tác phong công tác của đảng viên là tương đối quan trọng.
Bởi vì, hắn cần một đội ngũ cán bộ có tác phong cứng để hoàn thành đại nghiệp kiến thiết đại quy hoạch.
Dương Chí Thăng nói.
– Vân Nhàn, Uỷ ban công tác xây dựng Đảng của đại quy hoạch Hoành Không anh nghe qua rồi chứ?
Cái Thiệu Trung đã đến thành phố Hạng Nam, Tằng Vân Nhàn là chủ nhà đương nhiên là phải mời cơm rồi.
– Đã nghe rồi, nghe nói là do Diệp Phàm làm, thanh thế dường như còn rất lớn.
Tằng Vân Nhà nói.
– Đây là một Uỷ ban Tổ chức xây dựng Đảng liên hợp của 2 tỉnh, 3 địa phương, chủ yếu là để có thể thuận lợi hoàn thành đại quy hoạch Hoành Không. Tăng cường đảng viên học tập, thúc đẩy sự nghiệp kiến thiến lên một bước nữa.
Cái Thiệu Trung nói.
– Việc này hình như cũng chẳng có gì mới mẻ cả, thực ra chỉ là đảng viên học tập mà thôi.
Tằng Vân Nhàn gật gật đầu.
– Ha ha, mới mẻ đương nhiên cũng không lớn. Những việc mới mẻ mà cậu có thể nghĩ ra thì người ta đã sớm thực hiện rồi. Tuy nhiên, tuy là “món cũ”, nhưng cậu là một đảng viên, đối với cậu mà nói thì còn là một cơ hội tốt.
Cái Thiệu Trung nói.
– Tôi, việc này, tôi lại không thể tham gia. Cũng không có lý do.
Tằng Vân Nhàn ngơ ngẩn, nhìn Cái Thiệu Trung có chút nghi hoặc “ông chủ” của ngày xưa này.
– Cậu, cậu thật đúng là…Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, 2 tỉnh 2 địa phương cùng phối hợp.
Hơn nữa, thành viên có thể tham gia Ủy ban không phải là nhiều, ý của Diệp tổng là phải bồi dưỡng lực lượng nòng cốt đi đầu.
Nếu có thể thực hiện thành công, sẽ đẩy lên một phong trào ở 2 tỉnh, 3 địa phương này. Còn đại quy hoạch Hoành Không không chỉ là đại quy hoạch của tỉnh Thiên Vân, nó cũng là đại quy hoạch của thành phố Điền Nam.
Ủy ban xây dựng đảng này sẽ xây dựng một điển hình làm việc. Đến lúc đó, khi ảnh hưởng đã lớn rồi, rất có khả năng sẽ gây được sự chú ý của Tỉnh ủy hai địa phương.
Cậu nghĩ em, đến khi đó, tỉnh muốn lựa chọn cán bộ nguồn, liệu có chọn ra từ đây hay không?
Cái Thiệu Trung cười bí hiểm, sau đó thở dài, nói,
– Trước kia 3 người các cậu là đều là người của Cái Thiệu Trung ta, bây giờ đều tan rã cả rồi.
Người ngồi tù, kẻ thất bại rút lui, chỉ còn lại một mình cậu ở đây. Còn ta ở tỉnh muốn chiếu cố cho cậu cũng thực sự khó khăn.
Vì thế có những việc cậu cần nỗ lực tranh thủ.
– Tỉnh sẽ từ đó mà lựa chọn ra cán bộ nguồn, tôi thấy không thể nào đâu. Chỉ là một Ủy ban Đảng ủy được Chi bộ Đảng Tập đoàn Hoành Không lâm thời thành lập nhằm tăng cường bồi dưỡng học tập cho đảng viên mà thôi.
Một khi đại quy hoạch hoàn thành việc kiến thiết, ủy ban này sẽ giải tán. Hơn nữa, tuy là một xí nghiệp lớn, nhưng làm những việc này tầm ảnh hưởng cũng không thể nào bay đến tầm mắt của Tỉnh ủy được đâu.
Nó lại chẳng phải là hoạt động xây dựng học tập do Ban Tổ chức Tỉnh uỷ tổ chức.
Tằng Vân Nhàn rất không tin vào việc này.
– Cậu à, người dân thành phố Hạng Nam gọi cậu là “Tiếu Lí Tàng Đao”, đây tuy là từ trái nghĩa, nhưng nhìn từ mặt khác cũng chứng tỏ trí tuệ của Tằng Vân Nhà cậu.
Thế nào, bây giờ sự nhạy bén chính trị của cậu càng ngày càng chậm chạp rồi phải không? Cậu vẫn chưa ngửi thấy mùi ở trong đó à, phải cảnh tỉnh cho cậu một lần nữa.
Ta cũng muốn tham gia, đã nói với Diệp Phàm rồi. Để cho tôi một xuất.
Cái Thiệu Trung nói.
– Nếu trợ lý Cái cũng tham gia thì tôi cũng tham gia. Chỉ là Diệp Phàm và tôi chẳng có quan hệ gì. Thậm chí trước kia còn có chút…Chắc sẽ đá tôi ra ngoài thôi.
Tằng Vân Nhà nói.
– Cậu cho rằng tôi sẽ hồ đồ mà tham gia có phải không nào? Nói thật với cậu, lần này Hoành Không tổ chức ra Uỷ ban tăng cường học tập cho đảng viên này tuy không phải là do Ban Tổ chức Tỉnh uỷ tổ chức. Nhưng Chủ tịch danh dự của nó thì không hề đơn giản.
Cái Thiệu Trung nói.
– Chẳng lẽ là một vị uỷ viên thường vụ nào đó của tỉnh?
Tằng Vân Nhà chột dạ, hỏi.
– Uỷ viên thường vụ là gì, Thái Tín Dương Thái lão có biết không?
Cái Thiệu Trung “hừ” nói.
– Thái lão nào?
Tằng Vân Nhàn cảm thấy mình thở hơi gấp.
– Thái lão đã từng đảm nhiệm qua Trưởng ban Tổ chức Trung ương nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa, cậu nói còn là ai được nữa?
Cậu nghĩ, ông ấy tuy chỉ là mang danh Chủ tịch danh dự, nhưng có ông ấy đảm nhiệm chức danh đó thì sẽ khác hơn nhiều so với không có.
Đến khi đó, khi Ban Tổ chức Tỉnh uỷ cần nhân tài thì không thể không chiếu cố chọn ra vài người trong đó được có phải không nào?
Hơn nữa, Đại quy hoạch Hoành Không cũng là được Tỉnh uỷ đặc biệt ủng hộ. Đương nhiên không thể không để mắt đến.
Cái Thiệu Trung nói.
Cấp bậc cũng không thể quá cao, Bộ Chỉ huy tôi vừa thành lập do tôi đứng đầu, còn cấp phó chính là Phó Chủ tịch thành phố cấp bậc Phó Sở.
Việc này, xem ra cảm giác như là đem đại pháo bắn muỗi rồi. Chỉ một tiểu ban nhỏ này nhất định sẽ không thể thu hút sự hứng thú của Thái Trung Thiên.
Lam Tồn Quân có chút lo lắng.
– Không thể nói như vậy được, bộ máy 12 xã, thị trấn tuy không hề lớn, nhưng đây là khu vực mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã trực tiếp có công văn yêu cầu Tập đoàn Hoành Không giúp đỡ.
Chứng tỏ nó được sự chú ý số một của Tỉnh. Chẳng phải cậu nói phải xây dựng một điển hình, thế thì nhanh chóng xây dựng đi.
Điển hình này không nằm ở quy mô, bởi vì nó chính là một thí điểm mà. Ảnh hưởng của nó không hề nhỏ.
Việc này, ta nghĩ, Tập đoàn Hoành Không và Thành phố Hạng Nam các đệ có nên cùng nhau thành lập một Bộ chỉ huy hay không?
Bọn ta bên này sẽ cử ra một đồng chí cấp giám đốc sở qua đó phối hợp với đệ. Như thế cấp bậc này chẳng phải là “nước lên thì thuyền lên” sao.
Hơn nữa, bốn người già mới đến đợt trước, chúng ta tận dụng kỳ tài.
Diệp Phàm cười nói.
– Anh muốn nhờ danh nghĩa của bọn họ, mượn thế nào. Hơn nữa cũng chẳng có lý do để mượn.
Lam Tồn Quân nói.
– Không thể nói là không có lý do để mượn được, ta đã nghe ngóng trong bốn người này rồi. Thái lão Thái Tín Dương có thể nhờ đến dùng. Đồng chí già rồi mà, tuy đã nghỉ hưu, lại để cho họ phát huy một chút lòng nhiệt huyết còn lại tin rằng họ cũng vui vẻ có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
– Phát huy như thế nào?
Lam Tồn Quân hứng trí, có lẽ đang mở to mắt ở đầu dây bên kia.
– Đồng chí Thái Tín Dương trước khi nghỉ hưu đã đảm nhận chức Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, cậu nói xem, có vị đại lão này nói giúp chúng ta vài câu.
Thì đâu sợ cấp bậc của Tiểu ban lãnh đạo xây dựng Đảng quần chúng thành lập ra vì sự nghiệp đại quy hoạch Hoành Không thấp nữa sao?
Đến khi đó, ta cũng tham gia vào. Ha ha, đồng chí Thái Trung Thiên không thấy hứng thú có thể được sao?
Đến khi đó chúng ta không để cho Dương Chí Thăng tham gia, khiến lão tức tối.
Diệp Phàm cươi nói.
– Thế thì tốt rồi, anh Diệp, anh nhanh mời Thái lão nói một lời đi. Vì sự phối hợp đại quy hoạch Hoành Không chẳng phải là chúng ta nên nhanh chóng thành lập Tiểu ban lãnh đạo xây dựng Đảng quần chúng rồi sao.
Đến khi đó, anh cho tôi Phó tiểu ban là được rồi. Ấn soái này cứ do anh giữ đi, chúng tôi đâu có năng lực để lãnh đạo vị đại lão của Tập đoàn Hoành Không này.
Lam Tồn Quân cươi nói.
– Việc này phải tìm một cơ hội thích hợp, chúng ta phải thành lập Tiểu ban lãnh đạo Đảng quần chúng trước đã. Tiểu ban lãnh đạo liên thành phố này, Địa khu Giang Hoa cũng sẽ kéo được vào.
Đến khi đó mời Thái lão kiến nghị cho một chỉ thị thì chẳng phải là được rồi sao. Đương nhiên công tác tuyên truyền phải làm cho tốt.
Phải trống dong cờ mở để mời Thái lão đến cắt băng chúc mừng mới được.
Diệp Phàm cười nói.
– Hay lắm, hay lắm, tôi giơ cả hai tay tán thành.
Lam Tồn Quân rất vui mừng.
Diệp Phàm nói làm là làm, lập tức giao cho Khổng Ý Hùng dự tính nhân sự. Còn Lam Tồn Quân bên này cũng cùng với Địa khu Giang Hoa chọn người.
3 ngày sau, cơ bản đã chọn được nhân viên.
Sau đó Khổng Ý Hùng sắp xếp phương án. Soạn bản thảo của phương án. Diệp Phàm fax bản thảo đó cho Thái Tín Dương.
Thái lão rất vui. Lập tức gật đầu nói có thể xuống Tập đoàn Hoành Không một chuyến ngồi vào Tiểu ban lãnh đạo xây dựng đảng thành lập vì đại quy hoạch Hoành Không.
Hơn nữa còn dặn dò Diệp Phàm phải nắm bắt lấy việc lớn, bởi vì Đảng lãnh đạo toàn diện mà. Trong việc xây dựng đại quy hoạch Hoành Không, vai trò tiền phong của đảng viên rất quan trọng.
Thái lão vốn xuất thân từ làm công tác tư tưởng. Bây giờ có thể gặp được đồng chí cấp dưới tôn sùng ông ta như thế, đương nhiên trong lòng cũng hứng thú hơn.
Còn chức danh Diệp Phàm bố trí cho ông ta chính là Chủ tịch danh dự Ủy ban Đảng quần chúng, Ủy ban lãnh đạo xây dựng Hoành Không. Chủ tịch chính đương nhiên vẫn là Diệp Phàm.
– Thay canh chứ không thay thuốc. Bộ Chỉ huy xây dựng Đại Hoành Không đã thành lập rồi. Hạt nhân của Bộ Chỉ huy này chính là Ban Đảng ủy. Bây giờ lại dở mánh lới này ra, Diệp Phàm đúng là biết cách “chơi” đấy.
Dương Chí Thăng sau khi nghe nói đã “hừ” một tiếng tỏ ra rất khinh thường.
– Diệp Phàm chơi những trò vô dụng này làm gì chứ, đây đơn giản chỉ là đeo thêm chức danh Bộ Chỉ huy mà thôi.
Hắn đúng là nhàn rỗi, công nhân trên công trường thì bận không hết việc, đám thủ hạ của hắn thì cũng bận tối mặt tối mũi.
Còn hắn thì lại nhàn rỗi chơi những trò vô dụng này.
Phó Bí thư thứ nhất Thành ủy Thành phố Hạng Nam Phương Nhất Minh “hừ” nói.
Vị Bí thư thành ủy Tằng Vân Nhàn giờ đang có chút buồn rầu, từ sau khi Cái Thiệu Trung đi đến giờ lão có chút yếu thế.
Trước kia Lam Tồn Quân là một cánh tay của đảng chính bởi vì có Cái Thiệu Trung đã có lời chào hỏi nên Tằng Vân Nhàn cũng đã giúp đỡ Lam Tồn Quân.
Nhưng bây giờ khi Dương Chí Thăng quật khởi lên, lại thêm thế mạnh liên thủ của Thái Trung Thiên đã khiến cho Tằng Vân Nhàn thấy rằng dường như Lam Tồn Quân không còn chống cự được bao nhiêu nữa.
Mà Dương Chí Thăng thì không ưa gì Tằng Vân Nhàn, có việc gì cũng đều giao cho Phó Bí thư Thành ủy Phương Nhất Minh đi làm.
Trên thực tế, ẩn trong nụ cười là sự thù hận như Tằng Vân Nhàn bây giờ cũng sắp mất hết quyền lực rồi.
Đương nhiên trong lòng Tằng Vân Nhàn lo lắng, cho nên trên hội nghị Thường vụ cơ bản chỉ là để cho đủ phiếu bầu là chính.
Bây giờ lão chỉ mong muốn, cố gắng tránh xung đột trực tiếp với Dương Chí Thăng mà thôi. Còn bên này đối diện với Lam Tồn Quân thì tỏ ra hài hoà cũng chỉ là cố ý giả ngốc thôi, giống như chẳng nhìn thấy gì vậy.
Dù sao Cái Thiệu Trung cũng đã đi rồi, lời của ông ta trước mặt Tằng Vân Nhàn cũng chẳng còn mấy uy lực. Còn Tằng Vân Nhàn cũng có dự tính của riêng mình, dưới tình hình như thế này không thể nào tiếp tục nghe lời Cái Thiệu Trung được nữa. Mà Dương Chí Thăng lại là thân tín của Ninh Chí Hòa, nghe nói còn có họ hàng, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Tằng Vân Nhàn luôn cân nhắc.
– Nhất Minh, nếu anh thực sự cho rằng Diệp Phàm đang giở mánh khoé thì anh nhầm lớn rồi. Diệp Phàm tạo ra việc này, nhất định là có lý do.
Chỉ là tạm thời chúng ta vẫn chưa biết được vì sao, mục đích là gì? Đương nhiên, theo lẽ thường mà nói thì tăng cường giáo dục chính trị tư tưởng có thể tăng cường tính định hướng cho đảng viên.
Bây giờ tiểu ban Diệp Phàm thành lập rất lớn, tố chất tâm lý, tác phong công tác của đảng viên là tương đối quan trọng.
Bởi vì, hắn cần một đội ngũ cán bộ có tác phong cứng để hoàn thành đại nghiệp kiến thiết đại quy hoạch.
Dương Chí Thăng nói.
– Vân Nhàn, Uỷ ban công tác xây dựng Đảng của đại quy hoạch Hoành Không anh nghe qua rồi chứ?
Cái Thiệu Trung đã đến thành phố Hạng Nam, Tằng Vân Nhàn là chủ nhà đương nhiên là phải mời cơm rồi.
– Đã nghe rồi, nghe nói là do Diệp Phàm làm, thanh thế dường như còn rất lớn.
Tằng Vân Nhà nói.
– Đây là một Uỷ ban Tổ chức xây dựng Đảng liên hợp của 2 tỉnh, 3 địa phương, chủ yếu là để có thể thuận lợi hoàn thành đại quy hoạch Hoành Không. Tăng cường đảng viên học tập, thúc đẩy sự nghiệp kiến thiến lên một bước nữa.
Cái Thiệu Trung nói.
– Việc này hình như cũng chẳng có gì mới mẻ cả, thực ra chỉ là đảng viên học tập mà thôi.
Tằng Vân Nhàn gật gật đầu.
– Ha ha, mới mẻ đương nhiên cũng không lớn. Những việc mới mẻ mà cậu có thể nghĩ ra thì người ta đã sớm thực hiện rồi. Tuy nhiên, tuy là “món cũ”, nhưng cậu là một đảng viên, đối với cậu mà nói thì còn là một cơ hội tốt.
Cái Thiệu Trung nói.
– Tôi, việc này, tôi lại không thể tham gia. Cũng không có lý do.
Tằng Vân Nhàn ngơ ngẩn, nhìn Cái Thiệu Trung có chút nghi hoặc “ông chủ” của ngày xưa này.
– Cậu, cậu thật đúng là…Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, 2 tỉnh 2 địa phương cùng phối hợp.
Hơn nữa, thành viên có thể tham gia Ủy ban không phải là nhiều, ý của Diệp tổng là phải bồi dưỡng lực lượng nòng cốt đi đầu.
Nếu có thể thực hiện thành công, sẽ đẩy lên một phong trào ở 2 tỉnh, 3 địa phương này. Còn đại quy hoạch Hoành Không không chỉ là đại quy hoạch của tỉnh Thiên Vân, nó cũng là đại quy hoạch của thành phố Điền Nam.
Ủy ban xây dựng đảng này sẽ xây dựng một điển hình làm việc. Đến lúc đó, khi ảnh hưởng đã lớn rồi, rất có khả năng sẽ gây được sự chú ý của Tỉnh ủy hai địa phương.
Cậu nghĩ em, đến khi đó, tỉnh muốn lựa chọn cán bộ nguồn, liệu có chọn ra từ đây hay không?
Cái Thiệu Trung cười bí hiểm, sau đó thở dài, nói,
– Trước kia 3 người các cậu là đều là người của Cái Thiệu Trung ta, bây giờ đều tan rã cả rồi.
Người ngồi tù, kẻ thất bại rút lui, chỉ còn lại một mình cậu ở đây. Còn ta ở tỉnh muốn chiếu cố cho cậu cũng thực sự khó khăn.
Vì thế có những việc cậu cần nỗ lực tranh thủ.
– Tỉnh sẽ từ đó mà lựa chọn ra cán bộ nguồn, tôi thấy không thể nào đâu. Chỉ là một Ủy ban Đảng ủy được Chi bộ Đảng Tập đoàn Hoành Không lâm thời thành lập nhằm tăng cường bồi dưỡng học tập cho đảng viên mà thôi.
Một khi đại quy hoạch hoàn thành việc kiến thiết, ủy ban này sẽ giải tán. Hơn nữa, tuy là một xí nghiệp lớn, nhưng làm những việc này tầm ảnh hưởng cũng không thể nào bay đến tầm mắt của Tỉnh ủy được đâu.
Nó lại chẳng phải là hoạt động xây dựng học tập do Ban Tổ chức Tỉnh uỷ tổ chức.
Tằng Vân Nhàn rất không tin vào việc này.
– Cậu à, người dân thành phố Hạng Nam gọi cậu là “Tiếu Lí Tàng Đao”, đây tuy là từ trái nghĩa, nhưng nhìn từ mặt khác cũng chứng tỏ trí tuệ của Tằng Vân Nhà cậu.
Thế nào, bây giờ sự nhạy bén chính trị của cậu càng ngày càng chậm chạp rồi phải không? Cậu vẫn chưa ngửi thấy mùi ở trong đó à, phải cảnh tỉnh cho cậu một lần nữa.
Ta cũng muốn tham gia, đã nói với Diệp Phàm rồi. Để cho tôi một xuất.
Cái Thiệu Trung nói.
– Nếu trợ lý Cái cũng tham gia thì tôi cũng tham gia. Chỉ là Diệp Phàm và tôi chẳng có quan hệ gì. Thậm chí trước kia còn có chút…Chắc sẽ đá tôi ra ngoài thôi.
Tằng Vân Nhà nói.
– Cậu cho rằng tôi sẽ hồ đồ mà tham gia có phải không nào? Nói thật với cậu, lần này Hoành Không tổ chức ra Uỷ ban tăng cường học tập cho đảng viên này tuy không phải là do Ban Tổ chức Tỉnh uỷ tổ chức. Nhưng Chủ tịch danh dự của nó thì không hề đơn giản.
Cái Thiệu Trung nói.
– Chẳng lẽ là một vị uỷ viên thường vụ nào đó của tỉnh?
Tằng Vân Nhà chột dạ, hỏi.
– Uỷ viên thường vụ là gì, Thái Tín Dương Thái lão có biết không?
Cái Thiệu Trung “hừ” nói.
– Thái lão nào?
Tằng Vân Nhàn cảm thấy mình thở hơi gấp.
– Thái lão đã từng đảm nhiệm qua Trưởng ban Tổ chức Trung ương nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa, cậu nói còn là ai được nữa?
Cậu nghĩ, ông ấy tuy chỉ là mang danh Chủ tịch danh dự, nhưng có ông ấy đảm nhiệm chức danh đó thì sẽ khác hơn nhiều so với không có.
Đến khi đó, khi Ban Tổ chức Tỉnh uỷ cần nhân tài thì không thể không chiếu cố chọn ra vài người trong đó được có phải không nào?
Hơn nữa, Đại quy hoạch Hoành Không cũng là được Tỉnh uỷ đặc biệt ủng hộ. Đương nhiên không thể không để mắt đến.
Cái Thiệu Trung nói.
/3320
|