- Được! Hồng Tà nắm tay giơ lên đầu, một lúc sau mọi người ra ngoài thảm cỏ.
Lisha không nói nhiều, ôm ôm đầu một quyền phá ra, nhất thời sóng khí xung quanh bị chấn động. Người ở ngoài mấy chục mét cũng có cảm giác bị đẩy ra ngoài.
Vẻ mặt của Đức Lý kinh ngạc nhìn Lisha. Còn Hoàng đến trong Mhamid thì nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Còn về phần người trung niên mặc áo choàng đen thì vẫn đứng không rên một tiếng, đứng như một cây điện tre vậy.
- Cút sang một bên! Hồng Tà to con, vung tay lên thình thịch một tiếng chấn càn. Lisha bị Hồng Tà đánh cho một chưởng cả người ngã xuống bùn đất.
Hồng Tà vẫn cám thấy chưa mãn nguyện, một quyền thô bạo đập vỡ cả một cây to cách đó 10m. Có những tiếng kêu răng rắc lại vang lên. Cây gẫy chim bay tán loạn.
Đức Lý tướng quân ngơ ngác như hóa đá nhìn cây đại thụ kia đổ xuống còn Hòng đế trong Mhamid thì há hốc miệng, dụi dụi mắt như là không thể tin được.
Còn người trung niên mặc áo choàng đen trừng mắt lên đột nhiên cười nói: - Hay, hay, khá lắm. Danh bất hư truyền! Mang 3 triệu đến.
Một ông lão xách cái túi bên cạnh mở ra lấy tấm chi phiếu 3 triệu USD đến nhìn người kia rồi cung kính nói: - Thân vương, bây giờ đưa tiền chứ?
- Đưa đưa! Cho dũng sĩ của chúng ta.
Người mặc áo choàng đen kia vẻ mặt cươi cười lộ rõ uy phong. Diệp Phàm cũng thấy kinh hãi.
Vừa rồi mình có nghe nhầm không. Ông già kia gọi ông ta là Thân vương. Lẽ nào là nhân vật quan trọng nhất của Ả Rập.
- Chủ tịch Diệp, chúng ta vào trong phòng nói chuyện. Người mặc áo choàng đen tươi cười làm chủ tình thế.
Diệp Phàm cũng không kiêu ngạo mà gật đầu. Mấy người vào phòng ngồi xuống. Còn vẻ mặt của Hồng Tà thì thanh cao nhận lấy tờ chi phiếu.
Ông ta còn dùng thuật truyền âm mật dong dài với Diệp Phàm một câu: - Kiếm tiền bên ngoài, có được nhận không?
- Ha ha, ông đánh cược, nhưng tiếc là vừa rồi cược ít quá. 10 triệu USD có lẽ là tên áo choàng cũng đưa. Nhưng, thê Lisha kia thì không đơn giản, có võ công bát đẳng. Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi hân hạnh giới thiệu với anh một chút. Vị này chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Cai Nhĩ. Hoàng tử Thandol đến từ Vương thất Ả Rập. Mhamind giới thiệu.
Quả nhiên là một thân vương. Xem ra, con cá lớn đến rồi. Diệp Phàm mừng thầm ngoài miệng thì lạnh nhạt nắm tay với Hoàng tử Thandol. Một thằng nhãi có phong độ của một đại sư.
- Chủ tịch Diệp, có cho chúng tôi mượn Hồng Tà đại sư một chút không Mhamid nói.
- Ha ha, vì sao các ông lại mượn ông ấy? Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, Chúng tôi mời ông ấy cùng chúng tôi đến Địa Mông để cứu những công nhân bị bắt cóc. Đương nhiên, chúng tôi sẽ trả tiền thù lao. 300 nghìn USD! À không 500 nghìn USD, thế nào? Mhamid nói.
Trả nhiều tiền như vậy chỉ để cứu công nhân thôi sao? Thế giới này có một công ty nhân từ vậy sao? Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ đến một vấn đề lớn, miệng hắn cũng không ngại nói ra:
- Không, không, chủ tịch Mhamid ông không nói thật cho chúng tôi biết.
- Chủ tịch Diệp nói như vậy là có ý gì, xin hãy giải thích rõ? Mhamid sửng sốt.
- Rất đơn giản, các chắn trong số những người bắt cóc có nhân vật quan trọng của các ông. Các ông chi ra 5 triệu USD chủ yếu là vì muốn cứu người kia.
Tôi muốn biết các ông cứu ai, nếu không làm rõ đến lúc xảy ra tình huống gì thì phiền rồi.
Đến lúc cứu các nhân viên ra mà nhân vật quan trọng của các ông bị xem nhẹ thì tổn thất lại là các ông.
Hơn nữa, hợp tác mà. Quan trọng là thành tâm đúng không? Không thành tâm thì sao có thể dám cùng đi cứu người được? Diệp Phàm nói.
- Ồ, chuyện này... Mhamid vẫn luôn nhìn Hoàng tử Thandol để nắm được chủ ý.
- Cậu ấy là con trai của ta Saba. Nhưng người của Địa Mông không biết. Vốn dĩ chúng tôi giữ bí mật chuyện này cho nên mời riêng bộ đội đặc chủng Tà Tháo xuất mã. Không ngờ họ cũng chỉ là một đám ngu xuẩn. Người thì không cứu được chết mất một nửa. Nếu chủ tịch Diệp cũng có người bị bắt cóc, tôi nghĩ có khả năng là do Địa Mông làm.
Chi bằng chúng ta cùng hợp tác. Nếu không phải bọn chúng bắt cóc, chúng tôi sẽ mời các anh ra tay, thế nào?
Còn về phần tiền thù lao có thể thêm, 10 triệu USD thế nào? Hoàng tử Thandol nói với vẻ mặt u buồn.
- Hồng Tà, ông xem đi? Diệp Phàm hỏi, hắn dùng thuật truyền âm mật để nói đến giá cả.
- 10 triệu, Địa Mông là nơi khá nguy hiểm. Bộ đội đặc chủng cũng không thể bối trí? Còn quân chính phủ cung nhiều lần bao vây nhưng không có cách nào tiêu diệt được. Chuyện này khá phiền đây. Hồng Tà cố tình sờ cằm do dự.
- Thêm 10 triệu nữa.
Hoàng tử Thandol nói.
- Tôi thấy 20 triệu cũng được rồi. Nếu Thân vương đã coi trọng ông như vậy. Chúng ta kết giao bằng hữu đi. Diệp Phàm giảng hòa.
Sau khi xem qua tài liệu về khu Địa Mông, 3 bên đều giải tán, quyết định sáng hôm sau xuất phát.
- Bộ đội đặc chủng Tà Tháp khá nổi tiếng, sao lại thảm vậy chứ? Sau khi Thân vương đi rồi Diệp Phàm triệu tập người của mình vào phòng hỏi Bao Nghị.
- Ừ, danh tiếng của Tà Tháp cũng giống như Tổ A của chúng ta. Chỉ có điều quy mô của họ không lớn lắm. Không thể có cao thủ. Xem ra, chắc chắn là tổ chức Địa Mông có cao thủ. Nếu không quân chính phủ bao vây nhiều lần cũng không đến mức không diệt trừ nổi. Trương Hùng nói.
- Chúng ta sợ gì, y có cao thủ chúng ta cũng không phải hạng xoàng. Hồng Tà hừ lạnh nói.
Hai giờ chiều hôm sau cuối cùng cũng đến địa bàn Địa Mông. Thiết tá Meng Dalits dẫn theo 50 người. Còn bên cạnh Thái tử Thandol có 2 người. Một là Lisha, còn người kia tên là Alat.
Hai người đều là cận vệ của Thái tử Thandol. Lish khoảng bát đăng nhưng khả năng của Alatthì đám người Diệp Phàm cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn là anh ta chưa đạt đến tiên thiên. Nếu như anh ta có tiên thiên thì sẽ tự đi chứ làm gì còn phải mướn Hồng Tà.
- Phía trước chính là khu Địa Mông, các anh xem ngoài những đường sông chi chít cây cối như sao trời. Bên trong rất phức tạp, nếu nhìn xa còn không rõ phương hướng. Thiếu tá Mông Đạt cầm kính viễn vọng vừa nhìn vừa nói.
Diệp Phàm cũng đang nhìn bằng kĩnh viễn vọng. Toàn bộ địa hình còn bao phủ một lớp xương mù, đến gần hẳn là càng dầy hơn. Đây là ngươi mà người của Địa Mông ẩn nấp.
Địa hình lớn như vậy đừng nói là mấy trăm người chứ cả vạn người vào đó cũng có thể bị nuốt chửng.
- Hang ổ của Địa Mông có một phạm vi nhất định nào không? Ví dụ như, vùng trung tâm ở phía đông, tây hoặc ở giữa? Diệp Phàm hỏi.
- Không có, nếu như có một phạm vi cụ thể thì chúng tôi tập trung binh lực đã có thể diệt được bọn họ. Tôi cho rằng có lẽ lúc này chúng đã thay đổi trụ sở chính. Không bao giờ có một địa bàn cố định. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Diệp Phàm, cậu xem, tôi luôn có một phám giác vùng này rất lạ. Lúc này Trương Hùng nói.
- Nói xem, lạ ở chỗ nào? Diệp Phàm hỏi.
- Tôi muốn cảm thấy địa bàn này chỗ nào cũng thần bí từ phía sườn nó giống như một giá chữ thập mày đen. Trương Hùng nói.
- Giá chữ thập, không thể nào! Anh xem, nhiều sông và cây cối như vậy, sao lại giống một giá chữ thập được? Diệp Phàm sửng sốt nói.
- Giống thật, cậu xem. Hai bên kéo dài có phải là hai đường ngang không? Đương nhiên đường ngang này cũng chỉ tương đối.
Còn dựng thăng lên cũng hợp. Hơn nữa, tôi có cảm giác giữa giá chữ thập này còn giống như một cái vòng kì lạ.
Nếu như tường tượng vùng giữa của giá chữ thập kia, nếu lấy cùng trung tâm vẽ thành một vòng tròn nhìn xem. Có phải xung quanh hình tròn đó tất cả cây cối đều tạp thành màu tím không?
Đương nhiên, giá chữ thật này nhìn giống như mọt cây thánh giá. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy nó là một giá chữ thập màu đen.
Tuy cây cối màu xanh, nhưng những bóng vờn quanh toàn bộ mặt bằng kia thì lại là màu đen. Trương Hùng gật đầu.
Diệp Phàm nhìn ra, nhất thời trong đầu hắn nổ oành một tiếng. Dưới ưng nhãn mơ hồ hiện lên một giá chữ thập, đôi mắt ưng quét lên địa hình.
- Chúng ta ngồi trực thăng bay một vòng nhìn xem. Diệp Phàm nói, dẫn theo Trương Hùng, Thiên Đao và đám người Hồng Tà lên trực thăng. Hoàng tử Thandol cũng có một chiếc máy bay dân dụng cùng đi.
Đây là máy bay riêng của Thái tử Thanhdol. Nhìn từ trên không trung cuống, thấy rõ hơn nhiều. Tầm mắt cũng được mở rộng không ít.
Diệp Phàm chỉ huy trực thăng đến giữ vòng tròn, dừng lại ở vùng trung tâm. Đột nhiên, một đường kì lạ xuất hiện làm cho chiết trực thăng lệch phương hướng lao xuống dưới.
- Không được tồi, gặp dòng khí cấp tốc, không điều khiển được trực thăng, chuẩn bị nhảy dù. Phi công kêu lên mở khoang cửa.
Trương Hùng nhanh chân đẩy phi công ra tự điều khiển bánh lái. Nhưng càng ngàng càng run lên ghê gớm. Trực thăng như cuồng phng kêu lên những tiếng răng rắc.
Một tiếng răng rắc giòn tan.
Trương Hùng thất sắc, vì nắm qáu chặt. Thao tác rõ ràng là tự mình bẻ gãy.
- Không khống chế được trực thăng, nhảy! Diệp Phàm kêu lên, lúc này trực thăng còn cách mặt đất khoảng 400-500m. Với khả năng của Diệp Phàm hắn nhảy tiếp đất cũng có thể được an toàn.
Nhưng có thể mọi người ứng phó bằng cách nhảy dù, một đám người bay ra ngoài. Còn trực thăng thì kêu răng rắc bắt đầu gãy. Diệp Phàm phát hiện, trực thăng xoáy rất lạ như là một khúc gỗ lao xuống.
Một sự khảo nghiệm cực lớn trên đầu mọi người.Dù sao thì tụ khí xoáy kia chuyển sang nhảy dù cũng run lên két két.
Một lúc sau, hai người hét lên thảm thiết dù vị rách để cho họ tự dơi xuống. Lúc này Diệp Phàm cũng cứu họ không kịp.
Hắn bay ra, Thiết Thằng kêu lên: - Tất cả nắm chặt dây thừng chúng ta cùng nhau nhảy xuống.
Thiết Thằng ở trong luồng khí của Diệp Phàm được mấy chục mét. Thiên Đao và Diệp Phàm cùng xé một đầu. Hồng Tà ở giữa, những người khác đều nắm chặt Dây Thiên thiết.
Khí xoay tròn, xoay tròn đột nhiên không thấy nữa. Dây Thiên thiết run lên, cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng, gần 2 giây sau sóng khí đã tới. Dây Thiên thiết mang theo cả đám Diệp Phàm xoay tròn trên không trung. Đăng bởi: admin
Lisha không nói nhiều, ôm ôm đầu một quyền phá ra, nhất thời sóng khí xung quanh bị chấn động. Người ở ngoài mấy chục mét cũng có cảm giác bị đẩy ra ngoài.
Vẻ mặt của Đức Lý kinh ngạc nhìn Lisha. Còn Hoàng đến trong Mhamid thì nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Còn về phần người trung niên mặc áo choàng đen thì vẫn đứng không rên một tiếng, đứng như một cây điện tre vậy.
- Cút sang một bên! Hồng Tà to con, vung tay lên thình thịch một tiếng chấn càn. Lisha bị Hồng Tà đánh cho một chưởng cả người ngã xuống bùn đất.
Hồng Tà vẫn cám thấy chưa mãn nguyện, một quyền thô bạo đập vỡ cả một cây to cách đó 10m. Có những tiếng kêu răng rắc lại vang lên. Cây gẫy chim bay tán loạn.
Đức Lý tướng quân ngơ ngác như hóa đá nhìn cây đại thụ kia đổ xuống còn Hòng đế trong Mhamid thì há hốc miệng, dụi dụi mắt như là không thể tin được.
Còn người trung niên mặc áo choàng đen trừng mắt lên đột nhiên cười nói: - Hay, hay, khá lắm. Danh bất hư truyền! Mang 3 triệu đến.
Một ông lão xách cái túi bên cạnh mở ra lấy tấm chi phiếu 3 triệu USD đến nhìn người kia rồi cung kính nói: - Thân vương, bây giờ đưa tiền chứ?
- Đưa đưa! Cho dũng sĩ của chúng ta.
Người mặc áo choàng đen kia vẻ mặt cươi cười lộ rõ uy phong. Diệp Phàm cũng thấy kinh hãi.
Vừa rồi mình có nghe nhầm không. Ông già kia gọi ông ta là Thân vương. Lẽ nào là nhân vật quan trọng nhất của Ả Rập.
- Chủ tịch Diệp, chúng ta vào trong phòng nói chuyện. Người mặc áo choàng đen tươi cười làm chủ tình thế.
Diệp Phàm cũng không kiêu ngạo mà gật đầu. Mấy người vào phòng ngồi xuống. Còn vẻ mặt của Hồng Tà thì thanh cao nhận lấy tờ chi phiếu.
Ông ta còn dùng thuật truyền âm mật dong dài với Diệp Phàm một câu: - Kiếm tiền bên ngoài, có được nhận không?
- Ha ha, ông đánh cược, nhưng tiếc là vừa rồi cược ít quá. 10 triệu USD có lẽ là tên áo choàng cũng đưa. Nhưng, thê Lisha kia thì không đơn giản, có võ công bát đẳng. Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi hân hạnh giới thiệu với anh một chút. Vị này chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Cai Nhĩ. Hoàng tử Thandol đến từ Vương thất Ả Rập. Mhamind giới thiệu.
Quả nhiên là một thân vương. Xem ra, con cá lớn đến rồi. Diệp Phàm mừng thầm ngoài miệng thì lạnh nhạt nắm tay với Hoàng tử Thandol. Một thằng nhãi có phong độ của một đại sư.
- Chủ tịch Diệp, có cho chúng tôi mượn Hồng Tà đại sư một chút không Mhamid nói.
- Ha ha, vì sao các ông lại mượn ông ấy? Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, Chúng tôi mời ông ấy cùng chúng tôi đến Địa Mông để cứu những công nhân bị bắt cóc. Đương nhiên, chúng tôi sẽ trả tiền thù lao. 300 nghìn USD! À không 500 nghìn USD, thế nào? Mhamid nói.
Trả nhiều tiền như vậy chỉ để cứu công nhân thôi sao? Thế giới này có một công ty nhân từ vậy sao? Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ đến một vấn đề lớn, miệng hắn cũng không ngại nói ra:
- Không, không, chủ tịch Mhamid ông không nói thật cho chúng tôi biết.
- Chủ tịch Diệp nói như vậy là có ý gì, xin hãy giải thích rõ? Mhamid sửng sốt.
- Rất đơn giản, các chắn trong số những người bắt cóc có nhân vật quan trọng của các ông. Các ông chi ra 5 triệu USD chủ yếu là vì muốn cứu người kia.
Tôi muốn biết các ông cứu ai, nếu không làm rõ đến lúc xảy ra tình huống gì thì phiền rồi.
Đến lúc cứu các nhân viên ra mà nhân vật quan trọng của các ông bị xem nhẹ thì tổn thất lại là các ông.
Hơn nữa, hợp tác mà. Quan trọng là thành tâm đúng không? Không thành tâm thì sao có thể dám cùng đi cứu người được? Diệp Phàm nói.
- Ồ, chuyện này... Mhamid vẫn luôn nhìn Hoàng tử Thandol để nắm được chủ ý.
- Cậu ấy là con trai của ta Saba. Nhưng người của Địa Mông không biết. Vốn dĩ chúng tôi giữ bí mật chuyện này cho nên mời riêng bộ đội đặc chủng Tà Tháo xuất mã. Không ngờ họ cũng chỉ là một đám ngu xuẩn. Người thì không cứu được chết mất một nửa. Nếu chủ tịch Diệp cũng có người bị bắt cóc, tôi nghĩ có khả năng là do Địa Mông làm.
Chi bằng chúng ta cùng hợp tác. Nếu không phải bọn chúng bắt cóc, chúng tôi sẽ mời các anh ra tay, thế nào?
Còn về phần tiền thù lao có thể thêm, 10 triệu USD thế nào? Hoàng tử Thandol nói với vẻ mặt u buồn.
- Hồng Tà, ông xem đi? Diệp Phàm hỏi, hắn dùng thuật truyền âm mật để nói đến giá cả.
- 10 triệu, Địa Mông là nơi khá nguy hiểm. Bộ đội đặc chủng cũng không thể bối trí? Còn quân chính phủ cung nhiều lần bao vây nhưng không có cách nào tiêu diệt được. Chuyện này khá phiền đây. Hồng Tà cố tình sờ cằm do dự.
- Thêm 10 triệu nữa.
Hoàng tử Thandol nói.
- Tôi thấy 20 triệu cũng được rồi. Nếu Thân vương đã coi trọng ông như vậy. Chúng ta kết giao bằng hữu đi. Diệp Phàm giảng hòa.
Sau khi xem qua tài liệu về khu Địa Mông, 3 bên đều giải tán, quyết định sáng hôm sau xuất phát.
- Bộ đội đặc chủng Tà Tháp khá nổi tiếng, sao lại thảm vậy chứ? Sau khi Thân vương đi rồi Diệp Phàm triệu tập người của mình vào phòng hỏi Bao Nghị.
- Ừ, danh tiếng của Tà Tháp cũng giống như Tổ A của chúng ta. Chỉ có điều quy mô của họ không lớn lắm. Không thể có cao thủ. Xem ra, chắc chắn là tổ chức Địa Mông có cao thủ. Nếu không quân chính phủ bao vây nhiều lần cũng không đến mức không diệt trừ nổi. Trương Hùng nói.
- Chúng ta sợ gì, y có cao thủ chúng ta cũng không phải hạng xoàng. Hồng Tà hừ lạnh nói.
Hai giờ chiều hôm sau cuối cùng cũng đến địa bàn Địa Mông. Thiết tá Meng Dalits dẫn theo 50 người. Còn bên cạnh Thái tử Thandol có 2 người. Một là Lisha, còn người kia tên là Alat.
Hai người đều là cận vệ của Thái tử Thandol. Lish khoảng bát đăng nhưng khả năng của Alatthì đám người Diệp Phàm cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn là anh ta chưa đạt đến tiên thiên. Nếu như anh ta có tiên thiên thì sẽ tự đi chứ làm gì còn phải mướn Hồng Tà.
- Phía trước chính là khu Địa Mông, các anh xem ngoài những đường sông chi chít cây cối như sao trời. Bên trong rất phức tạp, nếu nhìn xa còn không rõ phương hướng. Thiếu tá Mông Đạt cầm kính viễn vọng vừa nhìn vừa nói.
Diệp Phàm cũng đang nhìn bằng kĩnh viễn vọng. Toàn bộ địa hình còn bao phủ một lớp xương mù, đến gần hẳn là càng dầy hơn. Đây là ngươi mà người của Địa Mông ẩn nấp.
Địa hình lớn như vậy đừng nói là mấy trăm người chứ cả vạn người vào đó cũng có thể bị nuốt chửng.
- Hang ổ của Địa Mông có một phạm vi nhất định nào không? Ví dụ như, vùng trung tâm ở phía đông, tây hoặc ở giữa? Diệp Phàm hỏi.
- Không có, nếu như có một phạm vi cụ thể thì chúng tôi tập trung binh lực đã có thể diệt được bọn họ. Tôi cho rằng có lẽ lúc này chúng đã thay đổi trụ sở chính. Không bao giờ có một địa bàn cố định. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Diệp Phàm, cậu xem, tôi luôn có một phám giác vùng này rất lạ. Lúc này Trương Hùng nói.
- Nói xem, lạ ở chỗ nào? Diệp Phàm hỏi.
- Tôi muốn cảm thấy địa bàn này chỗ nào cũng thần bí từ phía sườn nó giống như một giá chữ thập mày đen. Trương Hùng nói.
- Giá chữ thập, không thể nào! Anh xem, nhiều sông và cây cối như vậy, sao lại giống một giá chữ thập được? Diệp Phàm sửng sốt nói.
- Giống thật, cậu xem. Hai bên kéo dài có phải là hai đường ngang không? Đương nhiên đường ngang này cũng chỉ tương đối.
Còn dựng thăng lên cũng hợp. Hơn nữa, tôi có cảm giác giữa giá chữ thập này còn giống như một cái vòng kì lạ.
Nếu như tường tượng vùng giữa của giá chữ thập kia, nếu lấy cùng trung tâm vẽ thành một vòng tròn nhìn xem. Có phải xung quanh hình tròn đó tất cả cây cối đều tạp thành màu tím không?
Đương nhiên, giá chữ thật này nhìn giống như mọt cây thánh giá. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy nó là một giá chữ thập màu đen.
Tuy cây cối màu xanh, nhưng những bóng vờn quanh toàn bộ mặt bằng kia thì lại là màu đen. Trương Hùng gật đầu.
Diệp Phàm nhìn ra, nhất thời trong đầu hắn nổ oành một tiếng. Dưới ưng nhãn mơ hồ hiện lên một giá chữ thập, đôi mắt ưng quét lên địa hình.
- Chúng ta ngồi trực thăng bay một vòng nhìn xem. Diệp Phàm nói, dẫn theo Trương Hùng, Thiên Đao và đám người Hồng Tà lên trực thăng. Hoàng tử Thandol cũng có một chiếc máy bay dân dụng cùng đi.
Đây là máy bay riêng của Thái tử Thanhdol. Nhìn từ trên không trung cuống, thấy rõ hơn nhiều. Tầm mắt cũng được mở rộng không ít.
Diệp Phàm chỉ huy trực thăng đến giữ vòng tròn, dừng lại ở vùng trung tâm. Đột nhiên, một đường kì lạ xuất hiện làm cho chiết trực thăng lệch phương hướng lao xuống dưới.
- Không được tồi, gặp dòng khí cấp tốc, không điều khiển được trực thăng, chuẩn bị nhảy dù. Phi công kêu lên mở khoang cửa.
Trương Hùng nhanh chân đẩy phi công ra tự điều khiển bánh lái. Nhưng càng ngàng càng run lên ghê gớm. Trực thăng như cuồng phng kêu lên những tiếng răng rắc.
Một tiếng răng rắc giòn tan.
Trương Hùng thất sắc, vì nắm qáu chặt. Thao tác rõ ràng là tự mình bẻ gãy.
- Không khống chế được trực thăng, nhảy! Diệp Phàm kêu lên, lúc này trực thăng còn cách mặt đất khoảng 400-500m. Với khả năng của Diệp Phàm hắn nhảy tiếp đất cũng có thể được an toàn.
Nhưng có thể mọi người ứng phó bằng cách nhảy dù, một đám người bay ra ngoài. Còn trực thăng thì kêu răng rắc bắt đầu gãy. Diệp Phàm phát hiện, trực thăng xoáy rất lạ như là một khúc gỗ lao xuống.
Một sự khảo nghiệm cực lớn trên đầu mọi người.Dù sao thì tụ khí xoáy kia chuyển sang nhảy dù cũng run lên két két.
Một lúc sau, hai người hét lên thảm thiết dù vị rách để cho họ tự dơi xuống. Lúc này Diệp Phàm cũng cứu họ không kịp.
Hắn bay ra, Thiết Thằng kêu lên: - Tất cả nắm chặt dây thừng chúng ta cùng nhau nhảy xuống.
Thiết Thằng ở trong luồng khí của Diệp Phàm được mấy chục mét. Thiên Đao và Diệp Phàm cùng xé một đầu. Hồng Tà ở giữa, những người khác đều nắm chặt Dây Thiên thiết.
Khí xoay tròn, xoay tròn đột nhiên không thấy nữa. Dây Thiên thiết run lên, cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng, gần 2 giây sau sóng khí đã tới. Dây Thiên thiết mang theo cả đám Diệp Phàm xoay tròn trên không trung. Đăng bởi: admin
/3320
|