- Ha ha, các anh không đầu tư cũng được. Có điều, phần trăm giảm xuống 25%. Tôi là chỉ lãi ròng đó.
Còn không thì chuyện này không bàn nữa. Dù sao tổng bộ của chúng tôi ở Trung Quốc, nếu ra nước ngoài kiếm tiền, đầu tư vẫn cao hơn trong nước một chút.
Hơn nữa, các anh cũng thấy đấy. Chúng tôi bên trạm phát điện xảy ra chuyện rồi. Chúng tôi còn phải tiêu nhiều tiền hơn nữa mời một số cao thủ về làm bảo vệ mới được.
Diệp Phàm nói.
- 25%, được rồi, cứ như vậy đi.
Đức Lý hơi do dự, gật đầu.
- Việc khai thác mỏ thiếc này nhất định sẽ gặp phải tranh chấp đất đai với người dân địa phương, về vấn đề này tôi hy vọng các anh có thể ra mặt giải quyết trước.
Diệp Phàm nói, nhắc tới vấn đề khiến người ta đau đầu nhất.
- Được, vấn đề này chúng tôi sẽ giải quyết. Không thể cầm cổ phần danh nghĩa mà không làm gì phải không? Chúng ta là đối tác hợp tác mà.
Đức Lý cười nói.
Diệp phàm hiểu, trong tình hình pháp luật quốc nội Congo vẫn chưa kiện toàn, có tướng quân thủ đoạn cứng rắn như Đức Lý ra tay, đến lúc đó chỉ cần ra lệnh một tiếng, cư dân địa phương cũng không dám lên tiếng nữa.
Đây chính là dọn sạch chướng ngại lớn cho việc khai thác mỏ thiếc.
Đương nhiên, chuyện này Diệp Phàm cũng không vội. Bởi vì, Cung Khai Hà có nhắc nhở rằng mình phải đi rồi. Chuyện phải làm vì tập đoàn Hoành Không quá nhiều, Diệp Phàm muốn nhường lại cơ hội này cho địa phương lần tới mình đến nhậm chức, tạo phúc cho nhân dân bản xứ.
Ngày hôm sau, Phó tổng thống Á Lịch Ân Sa đến, nói chuyện phiếm với Diệp Phàm như những người bạn thân thiết.
Á Lịch Ân Sa còn nhiệt tình mời đại sư Hồng Tà tranh thủ thời gian đến quân đội huấn luyện cho một số huấn luyện viên có thân thủ cao của bọn họ.
Kết quả tất nhiên là bị Hồng Tà tức giận cự tuyệt, tên này hiện tại có thương tích trong người, ngay cả nhảy cũng không nhảy lên nổi, làm gì có tâm trạng đi giúp.
Lúc chiều Thác Thái Thạch không ngờ đích thân tới nơi Diệp Phàm ở.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, nghe nói anh sắp phải đi rồi. Thác Thái Thạch tôi chẳng có gì tốt tặng cho anh. Thôi thì tặng anh 10 con sư vương chúng tôi đã huấn luyện tốt vậy.
Thác Thái Thạch vẻ mặt tươi cười, tay vung lên, tiếng bánh xe lọc xọc.
Không lâu sau, 10 con sư vương to lớn lao ra từ trong lồng. Sợ tới mức đám công nhân vây quanh xem đều vội vàng lùi sau hơn trăm mét.
- Không cần lo lắng, người A Cổ Lạp chúng tôi có bản lĩnh huấn luyện sư tử rất độc đáo. Bọn chúng nghe lời y như nô lệ vậy.
Thác Thái Thạch vung tay lên, 10 con sư vương đều răm rắp quỳ xuống, có vẻ còn nghe lời hơn sư tử trong rạp xiếc.
- Đây là phương pháp huấn luyện sư tử độc đáo của chúng tôi, cũng là bí mật của người A Cổ Lạp. Chúng tôi không thể tiết lộ. Nhưng hôm nay chúng tôi ngoại lệ một lần, quyết định tặng Chủ tịch tỉnh Diệp một phần. Nhưng xin Chủ tịch tỉnh Diệp đừng để lộ ra ngoài.
Thác Thái Thạch phất tay, một cô gái da đen đưa lên một chiếc rương cổ.
- Cảm ơn, cảm ơn tộc A Cổ Lạp đã tặng cho tôi món quà quý giá như vậy. Diệp tôi cũng không có thứ gì tốt tặng cho các anh. Như vậy đi, tôi sẽ bảo Tổng giám đốc Cung đáp lễ các anh một tàu gạo. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp tàu tấn vận chuyển gạo, khi tàu đến rồi các anh hãy phái người đến bốc xuống nhé.
Diệp Phàm cười nói.
Người A Cổ Lạp hàng năm còn có người chết vì đói, tặng gạo cho bọn họ là tốt nhất. Nếu không, anh có tặng TV hay mấy thứ gì đó bọn họ cũng không xem nổi, bởi vì không có điện mà.
Hơn nữa, một tàu tấn đầy gạo số lượng nghe có vẻ dọa người. Thế nhưng, đổi thành tiền cũng chẳng đáng là bao. Diệp Phàm hiện tại có cả đống vàng khối, thành ra cũng chẳng sót chút tiền đó.
- Cảm ơn cảm ơn…
Thác Thái Thạch liên tục chắp tay cảm ơn.
- Đúng rồi Thác Thái Thạch vương, A Thủy Thanh Thanh đã về nhà chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Có về một lần, thế nhưng chỉ đứng đó cho chúng tôi nhìn thoáng qua liền bay đi mất. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ít ra có thể chứng minh rằng nó còn sống.
Còn sống là tốt rồi. Hơn nữa, nó nói gần đây muốn ngao du bên ngoài, tâm tình không tốt. Chủ tịch tỉnh Diệp là người bạn chân thành nhất của người A Cổ Lạp.
Không có anh sẽ không có thánh nữ của tộc A Cổ Lạp chúng ta.
Hai người vừa nói vừa vào phòng khách.
- Đúng rồi Chủ tịch tỉnh Diệp. Gần đây Điện Thánh nữ của chúng tôi sao lại có chút biến đổi vậy?
- Ồ, biến đổi thế nào?
Diệp Phàm không để lộ cảm xúc, hỏi, thầm nghĩ phải chăng mấy người mình lén đào vào nên xảy ra phản ứng không tốt gì.
- Trên mười cột đá lớn trong Thánh điện không ngờ mỗi ngày đều toát ra sương mù nước Trinh nữ, chúng tôi tất nhiên rất mừng. Có nước Trinh nữ chúng tôi đều thích.
Cho nên lập tức mang đám dã thú lên hiến tế. Có điều, kỳ lạ là lần này sương mù nước Trinh nữ cứ toát ra trên cột đá, rất đậm đặc.
Thế nhưng không có nước Trinh nữ sau khi tích tụ nhỏ vào chậu đồng. Hơn nữa, sương mù trên núi núi Bối Tây toàn bộ đều hội tụ lên cột đá.
Giống như bị cột đá hấp thu vào. Đây chẳng lẽ là dấu hiệu có điềm xấu. Có phải Thần Xử nữ tức giận, muốn trừng phạt người A Cổ Lạp không?
Thác Thái Thạch vương rất lo lắng vấn đề này.
Diệp Phàm vừa nghe liền nghiền ngẫm ra được một chút, có lẽ là mỹ nhân ngư và pho tượng cô gái thần bí kia có phản ứng gì đó. Chẳng lẽ tinh hoa của núi Bối Tây đều bị cột đá hấp thu xuống bên dưới để tẩm bổ mỹ nhân ngư.
Lại thêm trạng thái trẻ sơ sinh của mỹ nhân ngư ngày đó, chẳng lẽ là mỹ nhân ngư lại lần nữa thoát thai hoán cốt trở về thời điểm trẻ sơ sinh. Một khi trưởng thành sẽ hóa thành hình người chân chính.
Kỳ thực, cô ta chỉ có hai chân là chưa thành hình. Diệp Phàm rất chờ mong mỹ nhân ngư xinh đẹp biến đuôi cá thành chân người, xuất hiện trước mặt mình.
- Ha ha, có lẽ là hiện tượng tự nhiên thôi. Các anh cũng không cần quá mức lo lắng. Người A Cổ Lạp đã làm rất nhiều cho Thần Xử nữ rồi, tin rằng Thần Xử nữ sẽ không giáng tội xuống đầu các anh đâu.
Diệp Phàm nói dối.
- Làm sao có thể, chúng tôi cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua loại chuyện này.
Thác Thái Thạch cũng không dễ bị gạt.
- Kỳ thực, việc này nên nói thế nào nhỉ? Tôi cũng không biết nói thế nào cho tốt.
Diệp Phàm cố ý nhìn nhìn bên cửa.
- Có phải anh biết được bí mật của Thần Xử nữ không, anh nên nói ra mới đúng. Bởi vì, tôi cũng là vua của người A Cổ Lạp, người A Cổ Lạp là con dân của Thần Xử nữ. Tôi là vua có quyền được biết mọi chuyện. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác. Bởi vì, nhưng là anh em và bạn bè chân thành nhất của Thác Thái Thạch tôi.
Thác Thái Thạch nói.
- Được rồi, anh đúng là có quyền được biết mọi việc. Hơn nữa, anh là bạn của Diệp Phàm tôi, là bạn bè chân thành nhất của Diệp Phàm tôi, phải không nào?
Lúc trước Á Thủy Thanh Thanh muốn tự sát, trên đỉnh núi có một cái hồ nước Trinh nữ. Cuối cùng nứt ra, việc này thực ra cũng có chút liên quan đến tôi.
Bởi vì tôi đã cứu Á Thủy Thanh Thanh. Có lẽ là do nguyên nhân đó. Hồ nước Trinh nữ đó cũng bị lọt ánh sáng.
Tôi nghĩ, phải chăng là nguyên nhân này mới khiến cho núi Bối Tây xảy ra một số biến đổi tự nhiên.
Có điều, tôi nghĩ vấn đề cũng không quá lớn. Đều là vì thánh nữ cả, phải không nào?
Diệp Phàm ra vẻ thần bí nói.
- Cảm ơn, tôi hiểu rồi. Chủ tịch tỉnh Diệp, anh là người bạn chân thành nhất của Thác Thái Thạch. Yên tâm, việc khai thác mỏ đồng của công ty các anh chúng tôi sẽ giúp đỡ các anh hoàn thành. Chỉ cần có chúng tôi, không ai dám đến quấy rồi hết.
Thác Thái Thạch vẻ mặt cảm kích, hai tay nắm chặt tay Diệp Phàm.
- Được được, sau khi việc khai thác mỏ đồng kiếm ra tiền rồi, hàng năm công ty đều sẽ quyên tặng các anh một tàu gạo.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành cười nói.
Bởi vì sự biến đổi của Điện thánh nữ, Diệp Phàm quyết định lại đi núi Bối Tây một chuyến. Còn Lam Tồn Quân tên này hôm qua vừa mới tới Congo, đi đường có vẻ mệt mỏi.
Bởi vì mấy ngày trước Lam Tồn Quân biết được một tin từ chỗ cha mình. Đồng chí Văn Thành Hà Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn thuộc Thủ đô đã thăng chức thành Phó chủ tịch tỉnh của một tỉnh nào đó rồi.
Mà kinh tế quận Đức Sơn đứng thứ tư trong các quận các huyện lớn của Thủ đô, thành phố Hạng Nam căn bản không bì được.
Hơn nữa, tuy rằng chức Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn không thể tham gia vào hội nghị thường ủy của Thành ủy Bắc Kinh nhưng vai trò của quận Đức Sơn thành phố Hạng Nam căn bản không thể sánh bằng.
Chức Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn cũng là một chức vị cấp Sở. Ý của Lam Bình Phong chính là hy vọng con trai mình có thể trở về Thủ đô rèn luyện mấy năm nữa, lúc trở lại là có thể làm Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Hơn nữa, việc rèn luyện lãnh đạo một quận trong Thủ đô cũng có lợi đối với sự trưởng thành và phát triển của Lam Tồn Quân. Có điều, người nhằm vào chức vị lãnh đạo tại Thủ đô quá nhiều.
Ví dụ như, các đồng chí phù hợp với điều kiện tại các tỉnh phía dưới vô cùng nhiều. Riêng các vị Cục trưởng của các Bộ và Ủy ban trung ương đều là những đối thủ cạnh tranh đánh gờm cho vị trí này, Lam Tồn Quân không chiếm ưu thế hơn so với bọn họ.
Cho nên, Diệp Phàm sau khi cân nhắc một chút quyết định gọi Lam Tồn Quân lập tức đến Congo. Tất nhiên là có chuyện tốt rồi.
Diệp Phàm muốn dồn ưu đãi của việc lần này thuận lợi hoàn thành sự nghiệp mỏ đồng và việc giải cứu con tin cho Lam Tồn Quân.
Về phía Trương Hùng căn bản ván đã đóng thuyền, không cần thiết cho cậu ta thêm chiến tích gì nữa. Còn về Cung Chí Quân, việc xây dựng trạm thủy điện đã đủ cho cậu ta nở mày nở mặt rồi.
Bởi vậy, Lam Tồn Quân mới lon ton chạy đến Congo. Đã đến rồi đương nhiên cũng phải giả vờ giả vịt cho các đồng chí quốc nội xem.
Cho nên, tên này vừa đến đã lấy thân phận lãnh đạo khu kinh tế đến tuần tra công trường xây dựng trạm phát điện. Còn Diệp Phàm lần nữa đến núi Bối Tây cũng là để khuyến khích cổ vũ tên này.
- Nghe nói núi Bối Tây là một nơi rất đẹp?
Lam Tồn Quân đầy vẻ hứng thú.
- Đương nhiên rồi, có thể so với Duy Cơ Tư đấy. Chẳng qua Duy Cơ Tư là hải đảo, còn núi Bối Tây là núi tự nhiên. Nếu bàn về lịch sử thì hai dân tộc cũng tương đương nhau. Duy Cơ Tư có Lôi thần đầy thần bí, còn núi Bối Tây cũng có Thần Xử nữ rất bí ẩn.
Diệp Phàm uống trà, cười nói.
- Anh Diệp, cái tên Bao Nghị gần đây hình như đang yêu phải không?
Lam Tồn Quân cười khan hỏi.
- Cậu cũng thấy rồi sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên, cười nói.
- Mắt em cũng đâu có mù, tên này cố ý tìm cớ dẫn Á Nhĩ Ba Oa đến đập lớn. Nào có phải đi tuần tra đập, căn bản là tìm chỗ không người mà yêu đương vụng trộm rồi. Không biết cô em da đen kia đã để Bao Nghị làm thịt hay chưa.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Hẳn không nhanh đến thế đâu, Bao Nghị tuy rằng hay thích đùa giỡn, nhưng vẫn có chừng mực mà phải không? Hơn nữa, Á Nhĩ Ba Oa cũng là một cô gái kiêu kỳ. Người ta chính là Nhị công chúa của A Cổ Lạp vương đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Em thấy bọn họ trông rất thân thiết, hình như cũng đã hôn rồi.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Thằng ranh cậu đi nhìn lén hả, không tốt nha.
Diệp Phàm cười nói.
- Vô tình bắt gặp thôi, Lam Tồn Quân em là ai chứ, lại làm chuyện đáng xấu hổ vậy sao?
Lam Tồn Quân cười cười, lại liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Nghe Bao Nghị nói anh và chị gái Á Nhĩ Ba Oa cũng có chân, anh Diệp vẫn tài giỏi như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rất mỹ mãn, không ngờ ngay cả thánh nữ của người ta cũng dụ dỗ, anh có kinh nghiệm quý giá gì truyền lại cho thằng em tội nghiệp này chút đi?
Lam Tồn Quân không ngờ lúc này lại có vẻ giận dỗi. Đăng bởi: admin
Còn không thì chuyện này không bàn nữa. Dù sao tổng bộ của chúng tôi ở Trung Quốc, nếu ra nước ngoài kiếm tiền, đầu tư vẫn cao hơn trong nước một chút.
Hơn nữa, các anh cũng thấy đấy. Chúng tôi bên trạm phát điện xảy ra chuyện rồi. Chúng tôi còn phải tiêu nhiều tiền hơn nữa mời một số cao thủ về làm bảo vệ mới được.
Diệp Phàm nói.
- 25%, được rồi, cứ như vậy đi.
Đức Lý hơi do dự, gật đầu.
- Việc khai thác mỏ thiếc này nhất định sẽ gặp phải tranh chấp đất đai với người dân địa phương, về vấn đề này tôi hy vọng các anh có thể ra mặt giải quyết trước.
Diệp Phàm nói, nhắc tới vấn đề khiến người ta đau đầu nhất.
- Được, vấn đề này chúng tôi sẽ giải quyết. Không thể cầm cổ phần danh nghĩa mà không làm gì phải không? Chúng ta là đối tác hợp tác mà.
Đức Lý cười nói.
Diệp phàm hiểu, trong tình hình pháp luật quốc nội Congo vẫn chưa kiện toàn, có tướng quân thủ đoạn cứng rắn như Đức Lý ra tay, đến lúc đó chỉ cần ra lệnh một tiếng, cư dân địa phương cũng không dám lên tiếng nữa.
Đây chính là dọn sạch chướng ngại lớn cho việc khai thác mỏ thiếc.
Đương nhiên, chuyện này Diệp Phàm cũng không vội. Bởi vì, Cung Khai Hà có nhắc nhở rằng mình phải đi rồi. Chuyện phải làm vì tập đoàn Hoành Không quá nhiều, Diệp Phàm muốn nhường lại cơ hội này cho địa phương lần tới mình đến nhậm chức, tạo phúc cho nhân dân bản xứ.
Ngày hôm sau, Phó tổng thống Á Lịch Ân Sa đến, nói chuyện phiếm với Diệp Phàm như những người bạn thân thiết.
Á Lịch Ân Sa còn nhiệt tình mời đại sư Hồng Tà tranh thủ thời gian đến quân đội huấn luyện cho một số huấn luyện viên có thân thủ cao của bọn họ.
Kết quả tất nhiên là bị Hồng Tà tức giận cự tuyệt, tên này hiện tại có thương tích trong người, ngay cả nhảy cũng không nhảy lên nổi, làm gì có tâm trạng đi giúp.
Lúc chiều Thác Thái Thạch không ngờ đích thân tới nơi Diệp Phàm ở.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, nghe nói anh sắp phải đi rồi. Thác Thái Thạch tôi chẳng có gì tốt tặng cho anh. Thôi thì tặng anh 10 con sư vương chúng tôi đã huấn luyện tốt vậy.
Thác Thái Thạch vẻ mặt tươi cười, tay vung lên, tiếng bánh xe lọc xọc.
Không lâu sau, 10 con sư vương to lớn lao ra từ trong lồng. Sợ tới mức đám công nhân vây quanh xem đều vội vàng lùi sau hơn trăm mét.
- Không cần lo lắng, người A Cổ Lạp chúng tôi có bản lĩnh huấn luyện sư tử rất độc đáo. Bọn chúng nghe lời y như nô lệ vậy.
Thác Thái Thạch vung tay lên, 10 con sư vương đều răm rắp quỳ xuống, có vẻ còn nghe lời hơn sư tử trong rạp xiếc.
- Đây là phương pháp huấn luyện sư tử độc đáo của chúng tôi, cũng là bí mật của người A Cổ Lạp. Chúng tôi không thể tiết lộ. Nhưng hôm nay chúng tôi ngoại lệ một lần, quyết định tặng Chủ tịch tỉnh Diệp một phần. Nhưng xin Chủ tịch tỉnh Diệp đừng để lộ ra ngoài.
Thác Thái Thạch phất tay, một cô gái da đen đưa lên một chiếc rương cổ.
- Cảm ơn, cảm ơn tộc A Cổ Lạp đã tặng cho tôi món quà quý giá như vậy. Diệp tôi cũng không có thứ gì tốt tặng cho các anh. Như vậy đi, tôi sẽ bảo Tổng giám đốc Cung đáp lễ các anh một tàu gạo. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp tàu tấn vận chuyển gạo, khi tàu đến rồi các anh hãy phái người đến bốc xuống nhé.
Diệp Phàm cười nói.
Người A Cổ Lạp hàng năm còn có người chết vì đói, tặng gạo cho bọn họ là tốt nhất. Nếu không, anh có tặng TV hay mấy thứ gì đó bọn họ cũng không xem nổi, bởi vì không có điện mà.
Hơn nữa, một tàu tấn đầy gạo số lượng nghe có vẻ dọa người. Thế nhưng, đổi thành tiền cũng chẳng đáng là bao. Diệp Phàm hiện tại có cả đống vàng khối, thành ra cũng chẳng sót chút tiền đó.
- Cảm ơn cảm ơn…
Thác Thái Thạch liên tục chắp tay cảm ơn.
- Đúng rồi Thác Thái Thạch vương, A Thủy Thanh Thanh đã về nhà chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Có về một lần, thế nhưng chỉ đứng đó cho chúng tôi nhìn thoáng qua liền bay đi mất. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ít ra có thể chứng minh rằng nó còn sống.
Còn sống là tốt rồi. Hơn nữa, nó nói gần đây muốn ngao du bên ngoài, tâm tình không tốt. Chủ tịch tỉnh Diệp là người bạn chân thành nhất của người A Cổ Lạp.
Không có anh sẽ không có thánh nữ của tộc A Cổ Lạp chúng ta.
Hai người vừa nói vừa vào phòng khách.
- Đúng rồi Chủ tịch tỉnh Diệp. Gần đây Điện Thánh nữ của chúng tôi sao lại có chút biến đổi vậy?
- Ồ, biến đổi thế nào?
Diệp Phàm không để lộ cảm xúc, hỏi, thầm nghĩ phải chăng mấy người mình lén đào vào nên xảy ra phản ứng không tốt gì.
- Trên mười cột đá lớn trong Thánh điện không ngờ mỗi ngày đều toát ra sương mù nước Trinh nữ, chúng tôi tất nhiên rất mừng. Có nước Trinh nữ chúng tôi đều thích.
Cho nên lập tức mang đám dã thú lên hiến tế. Có điều, kỳ lạ là lần này sương mù nước Trinh nữ cứ toát ra trên cột đá, rất đậm đặc.
Thế nhưng không có nước Trinh nữ sau khi tích tụ nhỏ vào chậu đồng. Hơn nữa, sương mù trên núi núi Bối Tây toàn bộ đều hội tụ lên cột đá.
Giống như bị cột đá hấp thu vào. Đây chẳng lẽ là dấu hiệu có điềm xấu. Có phải Thần Xử nữ tức giận, muốn trừng phạt người A Cổ Lạp không?
Thác Thái Thạch vương rất lo lắng vấn đề này.
Diệp Phàm vừa nghe liền nghiền ngẫm ra được một chút, có lẽ là mỹ nhân ngư và pho tượng cô gái thần bí kia có phản ứng gì đó. Chẳng lẽ tinh hoa của núi Bối Tây đều bị cột đá hấp thu xuống bên dưới để tẩm bổ mỹ nhân ngư.
Lại thêm trạng thái trẻ sơ sinh của mỹ nhân ngư ngày đó, chẳng lẽ là mỹ nhân ngư lại lần nữa thoát thai hoán cốt trở về thời điểm trẻ sơ sinh. Một khi trưởng thành sẽ hóa thành hình người chân chính.
Kỳ thực, cô ta chỉ có hai chân là chưa thành hình. Diệp Phàm rất chờ mong mỹ nhân ngư xinh đẹp biến đuôi cá thành chân người, xuất hiện trước mặt mình.
- Ha ha, có lẽ là hiện tượng tự nhiên thôi. Các anh cũng không cần quá mức lo lắng. Người A Cổ Lạp đã làm rất nhiều cho Thần Xử nữ rồi, tin rằng Thần Xử nữ sẽ không giáng tội xuống đầu các anh đâu.
Diệp Phàm nói dối.
- Làm sao có thể, chúng tôi cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua loại chuyện này.
Thác Thái Thạch cũng không dễ bị gạt.
- Kỳ thực, việc này nên nói thế nào nhỉ? Tôi cũng không biết nói thế nào cho tốt.
Diệp Phàm cố ý nhìn nhìn bên cửa.
- Có phải anh biết được bí mật của Thần Xử nữ không, anh nên nói ra mới đúng. Bởi vì, tôi cũng là vua của người A Cổ Lạp, người A Cổ Lạp là con dân của Thần Xử nữ. Tôi là vua có quyền được biết mọi chuyện. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác. Bởi vì, nhưng là anh em và bạn bè chân thành nhất của Thác Thái Thạch tôi.
Thác Thái Thạch nói.
- Được rồi, anh đúng là có quyền được biết mọi việc. Hơn nữa, anh là bạn của Diệp Phàm tôi, là bạn bè chân thành nhất của Diệp Phàm tôi, phải không nào?
Lúc trước Á Thủy Thanh Thanh muốn tự sát, trên đỉnh núi có một cái hồ nước Trinh nữ. Cuối cùng nứt ra, việc này thực ra cũng có chút liên quan đến tôi.
Bởi vì tôi đã cứu Á Thủy Thanh Thanh. Có lẽ là do nguyên nhân đó. Hồ nước Trinh nữ đó cũng bị lọt ánh sáng.
Tôi nghĩ, phải chăng là nguyên nhân này mới khiến cho núi Bối Tây xảy ra một số biến đổi tự nhiên.
Có điều, tôi nghĩ vấn đề cũng không quá lớn. Đều là vì thánh nữ cả, phải không nào?
Diệp Phàm ra vẻ thần bí nói.
- Cảm ơn, tôi hiểu rồi. Chủ tịch tỉnh Diệp, anh là người bạn chân thành nhất của Thác Thái Thạch. Yên tâm, việc khai thác mỏ đồng của công ty các anh chúng tôi sẽ giúp đỡ các anh hoàn thành. Chỉ cần có chúng tôi, không ai dám đến quấy rồi hết.
Thác Thái Thạch vẻ mặt cảm kích, hai tay nắm chặt tay Diệp Phàm.
- Được được, sau khi việc khai thác mỏ đồng kiếm ra tiền rồi, hàng năm công ty đều sẽ quyên tặng các anh một tàu gạo.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành cười nói.
Bởi vì sự biến đổi của Điện thánh nữ, Diệp Phàm quyết định lại đi núi Bối Tây một chuyến. Còn Lam Tồn Quân tên này hôm qua vừa mới tới Congo, đi đường có vẻ mệt mỏi.
Bởi vì mấy ngày trước Lam Tồn Quân biết được một tin từ chỗ cha mình. Đồng chí Văn Thành Hà Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn thuộc Thủ đô đã thăng chức thành Phó chủ tịch tỉnh của một tỉnh nào đó rồi.
Mà kinh tế quận Đức Sơn đứng thứ tư trong các quận các huyện lớn của Thủ đô, thành phố Hạng Nam căn bản không bì được.
Hơn nữa, tuy rằng chức Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn không thể tham gia vào hội nghị thường ủy của Thành ủy Bắc Kinh nhưng vai trò của quận Đức Sơn thành phố Hạng Nam căn bản không thể sánh bằng.
Chức Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn cũng là một chức vị cấp Sở. Ý của Lam Bình Phong chính là hy vọng con trai mình có thể trở về Thủ đô rèn luyện mấy năm nữa, lúc trở lại là có thể làm Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Hơn nữa, việc rèn luyện lãnh đạo một quận trong Thủ đô cũng có lợi đối với sự trưởng thành và phát triển của Lam Tồn Quân. Có điều, người nhằm vào chức vị lãnh đạo tại Thủ đô quá nhiều.
Ví dụ như, các đồng chí phù hợp với điều kiện tại các tỉnh phía dưới vô cùng nhiều. Riêng các vị Cục trưởng của các Bộ và Ủy ban trung ương đều là những đối thủ cạnh tranh đánh gờm cho vị trí này, Lam Tồn Quân không chiếm ưu thế hơn so với bọn họ.
Cho nên, Diệp Phàm sau khi cân nhắc một chút quyết định gọi Lam Tồn Quân lập tức đến Congo. Tất nhiên là có chuyện tốt rồi.
Diệp Phàm muốn dồn ưu đãi của việc lần này thuận lợi hoàn thành sự nghiệp mỏ đồng và việc giải cứu con tin cho Lam Tồn Quân.
Về phía Trương Hùng căn bản ván đã đóng thuyền, không cần thiết cho cậu ta thêm chiến tích gì nữa. Còn về Cung Chí Quân, việc xây dựng trạm thủy điện đã đủ cho cậu ta nở mày nở mặt rồi.
Bởi vậy, Lam Tồn Quân mới lon ton chạy đến Congo. Đã đến rồi đương nhiên cũng phải giả vờ giả vịt cho các đồng chí quốc nội xem.
Cho nên, tên này vừa đến đã lấy thân phận lãnh đạo khu kinh tế đến tuần tra công trường xây dựng trạm phát điện. Còn Diệp Phàm lần nữa đến núi Bối Tây cũng là để khuyến khích cổ vũ tên này.
- Nghe nói núi Bối Tây là một nơi rất đẹp?
Lam Tồn Quân đầy vẻ hứng thú.
- Đương nhiên rồi, có thể so với Duy Cơ Tư đấy. Chẳng qua Duy Cơ Tư là hải đảo, còn núi Bối Tây là núi tự nhiên. Nếu bàn về lịch sử thì hai dân tộc cũng tương đương nhau. Duy Cơ Tư có Lôi thần đầy thần bí, còn núi Bối Tây cũng có Thần Xử nữ rất bí ẩn.
Diệp Phàm uống trà, cười nói.
- Anh Diệp, cái tên Bao Nghị gần đây hình như đang yêu phải không?
Lam Tồn Quân cười khan hỏi.
- Cậu cũng thấy rồi sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên, cười nói.
- Mắt em cũng đâu có mù, tên này cố ý tìm cớ dẫn Á Nhĩ Ba Oa đến đập lớn. Nào có phải đi tuần tra đập, căn bản là tìm chỗ không người mà yêu đương vụng trộm rồi. Không biết cô em da đen kia đã để Bao Nghị làm thịt hay chưa.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Hẳn không nhanh đến thế đâu, Bao Nghị tuy rằng hay thích đùa giỡn, nhưng vẫn có chừng mực mà phải không? Hơn nữa, Á Nhĩ Ba Oa cũng là một cô gái kiêu kỳ. Người ta chính là Nhị công chúa của A Cổ Lạp vương đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Em thấy bọn họ trông rất thân thiết, hình như cũng đã hôn rồi.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Thằng ranh cậu đi nhìn lén hả, không tốt nha.
Diệp Phàm cười nói.
- Vô tình bắt gặp thôi, Lam Tồn Quân em là ai chứ, lại làm chuyện đáng xấu hổ vậy sao?
Lam Tồn Quân cười cười, lại liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Nghe Bao Nghị nói anh và chị gái Á Nhĩ Ba Oa cũng có chân, anh Diệp vẫn tài giỏi như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rất mỹ mãn, không ngờ ngay cả thánh nữ của người ta cũng dụ dỗ, anh có kinh nghiệm quý giá gì truyền lại cho thằng em tội nghiệp này chút đi?
Lam Tồn Quân không ngờ lúc này lại có vẻ giận dỗi. Đăng bởi: admin
/3320
|