- Ha hả, cũng không tồi, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, miệng lúc nào cũng giống nhau, cháu định hù ai hả.
Với chức vụ Thứ trưởng đi xuống là không thích hợp. Cho dù cháu mang quân hàm tướng, chẳng lẽ với thân phận cố vấn quân sự đặc biệt của chủ tịch là có thể sắp xếp.
Chẳng lẽ cố vân quân sự cùng với chức trung tướng là đẹp, cũng không thuộc về hệ thống quân đội có phải không?
Dường như pháo của Kiều Hoành Sơn không ngừng đánh lại đây, Diệp Phàm cũng nghẹn lại một chút.
- Hì hì, bác không nói thân phận thực sự cháu cũng quên. Chỉ là hư danh thôi, chủ yếu là chế độ đãi ngộ. Bác nói xem, cháu làm được gì chứ?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Đừng có đùa giỡn trước mặt bác, cháu có đi hay không, nói một câu.
Kiều Hoành Sơn đùa giỡn.
- Đi, đương nhiên lấy được có phải hay không? Chúng ta là người trong nhà, không đi cổ vũ thì ai đi có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Như thế còn tạm được, đến lúc đó có thể kéo vài đồng chí cùng đi cũng rất tốt. Đại viện Kiều gia chúng ta cũng không phải bé, phải nói to một chút.
Thế khí Kiều Hoành Sơn hơi quá. Có vẻ như nhớ tới thời làm tư lệnh viên quân khu.
- Việc này, bác đi cùng không dễ dàng sao? Chỉ cần Bộ trưởng Kiều nói, cấp phó của quân khu còn không mừng như điên sao?
Diệp Phàm nói.
- Bác ra mặt không tiện lắm, dễ khiến cho người ta nói ra nói vào, chuyện lần này, cháu tự làm đi.
Kiều Hoành Sơn khoát tay áo.
- Lại là cháu?
Thiếu chút nữa Diệp Phàm kêu lên.
- Không phải cháu thì còn có ai, người có thể làm được việc của đại viện Kiều gia chỉ có cháu. Chẳng lẽ bảo Viễn Sơn đi, đó là điều không thể.
Bảo Kiều Báo Quốc đi, cháu nói xem nó có thể quen biết được mấy quân quan? Chẳng có tác dụng chó gì cả.
Kiều Hoành Sơn nói mấy câu lỗ mãng sau đó đứng lên đi.
- Khi nào nhậm chức?
Diệp Phàm vội vã hỏi.
- Chắc là ngày kia.
Tiếng Kiều Hoành Sơn truyền vào từ ngoài cửa lớn.
- Bây giờ điều ngu ngốc này thực sự đã đến, đến mà kéo người đi. Kéo được sư đoàn trưởng thì có tác dụng chó gì.
Diệp Phàm tức giận tự nói.
- Kéo sư đoàn trưởng kiểu gì?
Kiều Viên Viên cười đi từ trên tầng xuống.
- Còn không phải do chuyện của nhà em, bác của em cứ muốn anh kéo thêm mấy tướng quân nên nhận chức, nói phải cao giọng lên một chút. Em nói thêm một chút đi, anh chưa biết mấy tướng quân đó là ai. Có người có nói cũng chưa chắc đã chịu đi. Bởi vì. Rất mất giá.
Diêp Phàm nói.
- Không phải anh vẫn nói anh biết một nửa người của ủy ban quân giới sao? Còn nói Diệp Phàm anh có thể đi ngang trong quân đội.
Kiều Viên Viên cười cười nói.
- Em cũng thổi phồng như vậy sao?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Em biết được anh là người khoác lác, vả lại, ai bắt anh phải thổi phồng lên chứ. Thời gian trước khi về nhà nói chuyện phiếm với bác, em sẽ đem chuyên anh nói khoác nói ra.
Kiều Viên Viên nói.
- Những lời này em cũng dám nói ra, đau chết người đi được. Xong đời xong đời rồi, nhiệm vụ chính làm không được rồi.
Diệp Phàm có chút buồn rầu.
- Không phải tư lệnh viên Triệu Quát rất tốt với anh sao? Hơn nữa, anh ta coi anh như là anh. Cũng không thể nhìn anh khó xử có phải không?
Kiều Viên Viên nói.
- Ý kiến như vậy mà em cũng dám nói, người ta là tư lệnh viên của đại quân khu đó. Gọi anh ta đi lại bổ nhiệm Kiều Thế Hào chẳng phải là đánh vào mặt của anh sao?
Thiếu chút nữa Diệp Phàm nghẹn lại.
- Có gì mà mất mặt chứ, không phải anh vẫn ở một chỗ sao?
Kiều Viên Viên nói.
- Đàn bà đừng nói linh tinh.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Được rồi, chuyện của anh em cũng chẳng muốn tham gia. Mời người là chuyện của anh. Mời ai cũng là chuyện của anh.
Anh cần thể diện thì anh đi mà mời. Nếu như không mời thì bác cả sẽ đích thân đến đấy.
Có thể thấy được bác cả rất coi trong việc này. Bác cả cũng khó. Đường đường là một tư lệnh viên đại quân khu bây giờ cũng chỉ làm đến chức thứ trưởng.
Cũng khó cho bác cả. Tất cả bây giờ chỉ còn hy vọng gửi gắm vào đời Kiều Thế Hào, anh nói xem làm sao bác cả lại không coi trọng được chứ?
Vả lại, đại viện Kiều gia còn có anh có chút quyền lực. Anh của em cũng không được.
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, không nói nữa. Để anh nghĩ biện pháp là được. Tuy nhiên, cấp bậc phải thấp một chút. Chỉ có biện pháp điều chỉnh vài vị thiếu tướng đi. Được dịp. Đem thành tích ra để chọn người.
Diệp Phàm nói,
- Ngoài Trương Cường ra còn có…
- Chẳng phải Phượng gia cũng có tướng quân sao? Cho dù là người đó là như thế nào với em Phượng?
Kiều Viên Viên nói.
- Cho dù là ai đều có thể đi, nếu người ta không đối phó với Kiều gia các em, người ta sẽ chịu sao. Có một số việc không thể ép buộc. Cho nên, có mời thì cũng phải cân nhắc cẩn thận, nếu không sẽ khiến cho người khác khó xử phải không?
Diệp Phàm nói.
Lúc này, giọng nói của Kiều Hoành Sơn truyền đến:
- Thật đúng là vì chuyện của Thế Hào mà quýnh hết cả lên thiếu chút nữa quên mất việc chính sự.
Nói xong liền đi vào.
- Còn có chuyện chính sự gì nữa hả bác cả?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng ta đi tới thư phòng nói chuyện đi.
Kiều Hoành Sơn nói, biết chuyện này là bí mật, Kiều Viên Viên cũng không nghe, hai người đi thẳng đến thư phòng.
- Lần này bác cả thực sự cầu xin cháu làm một chuyện.
Kiều Hoành Sơn đặt mông ngồi xuống rồi nói.
- Bác cả, bác muốn cháu làm việc gì. Cháu nào dám, việc này ngay cả bác cũng không có cách nào để hoàn thành có phải không ạ?
Diệp Phàm nói.
- Cháu có thể làm được, nhưng bác thì không.
Kiều Hoành Sơn lắc lắc đầu.
- Ồ?
Diệp Phàm nhìn Kiều Hoành Sơn, thật là có chút cảm giác kỳ lạ.
- Thận phận của cháu bác hiểu rõ, tuy nói cháu đeo quân hàm trung tướng. Thật ra đó là địa vị của cháu được đãi ngộ ở tổ đặc nhiệm A.
Mà trước đây bác còn đảm nhiệm chức tư lệnh viên đại quân Lĩnh Nam, cho nên, tổ đặc nhiệm A có bí mật đối với bác cũng không phải là bí mật gì.
Còn Săn Báo là bộ đội không thuộc tổ đặc nhiệm A, các cháu có có tổ công kích bên trong Báo Săn. Trịnh Phương cũng có không ít thâm niên trong đội săn báo, cũng đã năm sáu năm rồi.
Cho nên., cũng nên đổi chỗ ngồi có phải không?
Kiều Hoành Sơn nói.
- Anh ta muốn đi chỗ nào?
Diệp Phàm giả bộ ngu hỏi.
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bác, chuyện của cậu ta cháu rõ nhất mà.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Chỉ sợ chuyện này rất khó khăn, hơn nữa, cháu cũng vừa mới thăng chức. Chuyện của anh ta phải thảo luận trong thường vụ của tổ để thông qua mới được. Bác cả nói một chút xem, nếu bác vừa đến đây, hai tay mới vừa nắm vào cánh cửa, bác có thể giới thiệu người trong hội nghị thường ủy thành công không?
Đương nhiên khó khăn càng tăng hơn với Diệp Phàm.
Cho dù như thế nào chính mình cũng nợ Kiều Hoành Sơn một đại ân. Sau này có chuyện gì nhờ đến bọn họ cũng sẽ nói đến chuyện này. Tuy nói là thân thích, nhưng thân thích cũng không có khả năng làm việc này giúp bác vô điều kiện.
- Việc này quả thật rất khó, là một người quản lý nhân sự. Mà cụ thể là mới quản lý.
Tuy nhiên, quan hệ của cháu với Cung Khai Hà cũng không tệ. Dù sao anh ta cũng phải để cho cháu chút thể diện có phải hay không?
Chỉ cần giải quyết công bằng là chuyện này có tám phần hi vọng rồi.
Kiều Hoành Sơn cũng lý giải việc này, đoán chừng Diệp Phàm và Cung Khai Hà sớm thông qua tức giận. Căn bản là người ta đang đùa anh ta.
- Quan hệ không tồi, đó chỉ là trước kia thôi. Trước kia cháu và anh ta không có sự cạnh trang. Hiện tại cháu là nhị bả thủ, vô hình chung địa vị và quyền lực đối đầu với anh ta nhất định sẽ khiêu chiến có phải hay không?
Trước kia cơ bản là không xuất hiện tình huống này. Ví dụ như, chuyện trong tổ đặc nhiệm A sau này cũng không có khả năng cả hai người chúng cháu sẽ cùng nhất trí.
Đến lúc đó có khi còn xảy ra tranh cãi. Huống chỉ, trong tổ đặc nhiệm A có mấy thành viên lão thành, hơn nữa ai nấy đều rất ghê gớm.
Căn bản là bọn họ không phục cháu. Nếu cháu vừa mới lên nhậm chức đã đẩy các nhân vật quan trọng lên, hơn nữa lại đề cử vào là thành viên bên trong tổ đặc nhiệm A.
Chắc chắn người ta sẽ cảnh giác. Bởi vì, đề cử một đồng chí vào tương đương với kéo một người đồng minh của mình ra.
Chắc chắn trong lòng các thành viên khác trong bộ máy sẽ khó chịu.
Diệp Phàm nói.
- Việc này bác đều hiểu rõ, nói thật với cháu là bác cũng không còn cách nào cả. Lần trước vì chuyện của Thế Hào cuối cùng cháu cho rằng bác là một thứ trưởng có thể xử lý được ủy ban quân giới của quân đội sao?
Nếu như trước kia còn dễ nói một chút, hiện tại thì không được. Các vị đồng chí ấy còn xem xét bác một chút.
Huống chi, chỉ là một chức vụ phó trường quân sẽ có không ít đồng chí nhìn chằm chằm.
Kiều Hoành Sơn mặt nhăn nhó thở dài.
- Ý của bác cả nói là đã có ân tình riêng?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng có thể nói là như vậy, người ta là học trò đến cầu xin, cháu nói tôi có thể không biết sao? Hơn nữa, lai lịch của cháu chắc chắn là do Trịnh Phương nói cho đối phương hoặc là đối phương cơ bản biết rõ. Biết việc giới thiệu của cháu rất có trọng lượng. Mà quan hệ của cháu và bác bọn họ đều biết rõ.
Kiều Hoành Sơn gật gật đầu.
- Không biết đối phương là ai sao?
Diệp Phàm hỏi, cũng thấy hứng thú, trong lòng cũng đánh giá chắc chắc là Trịnh Phương. Thực vẫn có thể là hệ thống quân đội.
Đổi với tổ đặc nhiệm A mà nói, cho dù là quan lớn trong hệ thống quân đội cũng rất khó có thể quyết định được việc xung quanh của tổ đặc nhiệm A Đăng bởi: admin
Với chức vụ Thứ trưởng đi xuống là không thích hợp. Cho dù cháu mang quân hàm tướng, chẳng lẽ với thân phận cố vấn quân sự đặc biệt của chủ tịch là có thể sắp xếp.
Chẳng lẽ cố vân quân sự cùng với chức trung tướng là đẹp, cũng không thuộc về hệ thống quân đội có phải không?
Dường như pháo của Kiều Hoành Sơn không ngừng đánh lại đây, Diệp Phàm cũng nghẹn lại một chút.
- Hì hì, bác không nói thân phận thực sự cháu cũng quên. Chỉ là hư danh thôi, chủ yếu là chế độ đãi ngộ. Bác nói xem, cháu làm được gì chứ?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Đừng có đùa giỡn trước mặt bác, cháu có đi hay không, nói một câu.
Kiều Hoành Sơn đùa giỡn.
- Đi, đương nhiên lấy được có phải hay không? Chúng ta là người trong nhà, không đi cổ vũ thì ai đi có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Như thế còn tạm được, đến lúc đó có thể kéo vài đồng chí cùng đi cũng rất tốt. Đại viện Kiều gia chúng ta cũng không phải bé, phải nói to một chút.
Thế khí Kiều Hoành Sơn hơi quá. Có vẻ như nhớ tới thời làm tư lệnh viên quân khu.
- Việc này, bác đi cùng không dễ dàng sao? Chỉ cần Bộ trưởng Kiều nói, cấp phó của quân khu còn không mừng như điên sao?
Diệp Phàm nói.
- Bác ra mặt không tiện lắm, dễ khiến cho người ta nói ra nói vào, chuyện lần này, cháu tự làm đi.
Kiều Hoành Sơn khoát tay áo.
- Lại là cháu?
Thiếu chút nữa Diệp Phàm kêu lên.
- Không phải cháu thì còn có ai, người có thể làm được việc của đại viện Kiều gia chỉ có cháu. Chẳng lẽ bảo Viễn Sơn đi, đó là điều không thể.
Bảo Kiều Báo Quốc đi, cháu nói xem nó có thể quen biết được mấy quân quan? Chẳng có tác dụng chó gì cả.
Kiều Hoành Sơn nói mấy câu lỗ mãng sau đó đứng lên đi.
- Khi nào nhậm chức?
Diệp Phàm vội vã hỏi.
- Chắc là ngày kia.
Tiếng Kiều Hoành Sơn truyền vào từ ngoài cửa lớn.
- Bây giờ điều ngu ngốc này thực sự đã đến, đến mà kéo người đi. Kéo được sư đoàn trưởng thì có tác dụng chó gì.
Diệp Phàm tức giận tự nói.
- Kéo sư đoàn trưởng kiểu gì?
Kiều Viên Viên cười đi từ trên tầng xuống.
- Còn không phải do chuyện của nhà em, bác của em cứ muốn anh kéo thêm mấy tướng quân nên nhận chức, nói phải cao giọng lên một chút. Em nói thêm một chút đi, anh chưa biết mấy tướng quân đó là ai. Có người có nói cũng chưa chắc đã chịu đi. Bởi vì. Rất mất giá.
Diêp Phàm nói.
- Không phải anh vẫn nói anh biết một nửa người của ủy ban quân giới sao? Còn nói Diệp Phàm anh có thể đi ngang trong quân đội.
Kiều Viên Viên cười cười nói.
- Em cũng thổi phồng như vậy sao?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Em biết được anh là người khoác lác, vả lại, ai bắt anh phải thổi phồng lên chứ. Thời gian trước khi về nhà nói chuyện phiếm với bác, em sẽ đem chuyên anh nói khoác nói ra.
Kiều Viên Viên nói.
- Những lời này em cũng dám nói ra, đau chết người đi được. Xong đời xong đời rồi, nhiệm vụ chính làm không được rồi.
Diệp Phàm có chút buồn rầu.
- Không phải tư lệnh viên Triệu Quát rất tốt với anh sao? Hơn nữa, anh ta coi anh như là anh. Cũng không thể nhìn anh khó xử có phải không?
Kiều Viên Viên nói.
- Ý kiến như vậy mà em cũng dám nói, người ta là tư lệnh viên của đại quân khu đó. Gọi anh ta đi lại bổ nhiệm Kiều Thế Hào chẳng phải là đánh vào mặt của anh sao?
Thiếu chút nữa Diệp Phàm nghẹn lại.
- Có gì mà mất mặt chứ, không phải anh vẫn ở một chỗ sao?
Kiều Viên Viên nói.
- Đàn bà đừng nói linh tinh.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Được rồi, chuyện của anh em cũng chẳng muốn tham gia. Mời người là chuyện của anh. Mời ai cũng là chuyện của anh.
Anh cần thể diện thì anh đi mà mời. Nếu như không mời thì bác cả sẽ đích thân đến đấy.
Có thể thấy được bác cả rất coi trong việc này. Bác cả cũng khó. Đường đường là một tư lệnh viên đại quân khu bây giờ cũng chỉ làm đến chức thứ trưởng.
Cũng khó cho bác cả. Tất cả bây giờ chỉ còn hy vọng gửi gắm vào đời Kiều Thế Hào, anh nói xem làm sao bác cả lại không coi trọng được chứ?
Vả lại, đại viện Kiều gia còn có anh có chút quyền lực. Anh của em cũng không được.
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, không nói nữa. Để anh nghĩ biện pháp là được. Tuy nhiên, cấp bậc phải thấp một chút. Chỉ có biện pháp điều chỉnh vài vị thiếu tướng đi. Được dịp. Đem thành tích ra để chọn người.
Diệp Phàm nói,
- Ngoài Trương Cường ra còn có…
- Chẳng phải Phượng gia cũng có tướng quân sao? Cho dù là người đó là như thế nào với em Phượng?
Kiều Viên Viên nói.
- Cho dù là ai đều có thể đi, nếu người ta không đối phó với Kiều gia các em, người ta sẽ chịu sao. Có một số việc không thể ép buộc. Cho nên, có mời thì cũng phải cân nhắc cẩn thận, nếu không sẽ khiến cho người khác khó xử phải không?
Diệp Phàm nói.
Lúc này, giọng nói của Kiều Hoành Sơn truyền đến:
- Thật đúng là vì chuyện của Thế Hào mà quýnh hết cả lên thiếu chút nữa quên mất việc chính sự.
Nói xong liền đi vào.
- Còn có chuyện chính sự gì nữa hả bác cả?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng ta đi tới thư phòng nói chuyện đi.
Kiều Hoành Sơn nói, biết chuyện này là bí mật, Kiều Viên Viên cũng không nghe, hai người đi thẳng đến thư phòng.
- Lần này bác cả thực sự cầu xin cháu làm một chuyện.
Kiều Hoành Sơn đặt mông ngồi xuống rồi nói.
- Bác cả, bác muốn cháu làm việc gì. Cháu nào dám, việc này ngay cả bác cũng không có cách nào để hoàn thành có phải không ạ?
Diệp Phàm nói.
- Cháu có thể làm được, nhưng bác thì không.
Kiều Hoành Sơn lắc lắc đầu.
- Ồ?
Diệp Phàm nhìn Kiều Hoành Sơn, thật là có chút cảm giác kỳ lạ.
- Thận phận của cháu bác hiểu rõ, tuy nói cháu đeo quân hàm trung tướng. Thật ra đó là địa vị của cháu được đãi ngộ ở tổ đặc nhiệm A.
Mà trước đây bác còn đảm nhiệm chức tư lệnh viên đại quân Lĩnh Nam, cho nên, tổ đặc nhiệm A có bí mật đối với bác cũng không phải là bí mật gì.
Còn Săn Báo là bộ đội không thuộc tổ đặc nhiệm A, các cháu có có tổ công kích bên trong Báo Săn. Trịnh Phương cũng có không ít thâm niên trong đội săn báo, cũng đã năm sáu năm rồi.
Cho nên., cũng nên đổi chỗ ngồi có phải không?
Kiều Hoành Sơn nói.
- Anh ta muốn đi chỗ nào?
Diệp Phàm giả bộ ngu hỏi.
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bác, chuyện của cậu ta cháu rõ nhất mà.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Chỉ sợ chuyện này rất khó khăn, hơn nữa, cháu cũng vừa mới thăng chức. Chuyện của anh ta phải thảo luận trong thường vụ của tổ để thông qua mới được. Bác cả nói một chút xem, nếu bác vừa đến đây, hai tay mới vừa nắm vào cánh cửa, bác có thể giới thiệu người trong hội nghị thường ủy thành công không?
Đương nhiên khó khăn càng tăng hơn với Diệp Phàm.
Cho dù như thế nào chính mình cũng nợ Kiều Hoành Sơn một đại ân. Sau này có chuyện gì nhờ đến bọn họ cũng sẽ nói đến chuyện này. Tuy nói là thân thích, nhưng thân thích cũng không có khả năng làm việc này giúp bác vô điều kiện.
- Việc này quả thật rất khó, là một người quản lý nhân sự. Mà cụ thể là mới quản lý.
Tuy nhiên, quan hệ của cháu với Cung Khai Hà cũng không tệ. Dù sao anh ta cũng phải để cho cháu chút thể diện có phải hay không?
Chỉ cần giải quyết công bằng là chuyện này có tám phần hi vọng rồi.
Kiều Hoành Sơn cũng lý giải việc này, đoán chừng Diệp Phàm và Cung Khai Hà sớm thông qua tức giận. Căn bản là người ta đang đùa anh ta.
- Quan hệ không tồi, đó chỉ là trước kia thôi. Trước kia cháu và anh ta không có sự cạnh trang. Hiện tại cháu là nhị bả thủ, vô hình chung địa vị và quyền lực đối đầu với anh ta nhất định sẽ khiêu chiến có phải hay không?
Trước kia cơ bản là không xuất hiện tình huống này. Ví dụ như, chuyện trong tổ đặc nhiệm A sau này cũng không có khả năng cả hai người chúng cháu sẽ cùng nhất trí.
Đến lúc đó có khi còn xảy ra tranh cãi. Huống chỉ, trong tổ đặc nhiệm A có mấy thành viên lão thành, hơn nữa ai nấy đều rất ghê gớm.
Căn bản là bọn họ không phục cháu. Nếu cháu vừa mới lên nhậm chức đã đẩy các nhân vật quan trọng lên, hơn nữa lại đề cử vào là thành viên bên trong tổ đặc nhiệm A.
Chắc chắn người ta sẽ cảnh giác. Bởi vì, đề cử một đồng chí vào tương đương với kéo một người đồng minh của mình ra.
Chắc chắn trong lòng các thành viên khác trong bộ máy sẽ khó chịu.
Diệp Phàm nói.
- Việc này bác đều hiểu rõ, nói thật với cháu là bác cũng không còn cách nào cả. Lần trước vì chuyện của Thế Hào cuối cùng cháu cho rằng bác là một thứ trưởng có thể xử lý được ủy ban quân giới của quân đội sao?
Nếu như trước kia còn dễ nói một chút, hiện tại thì không được. Các vị đồng chí ấy còn xem xét bác một chút.
Huống chi, chỉ là một chức vụ phó trường quân sẽ có không ít đồng chí nhìn chằm chằm.
Kiều Hoành Sơn mặt nhăn nhó thở dài.
- Ý của bác cả nói là đã có ân tình riêng?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng có thể nói là như vậy, người ta là học trò đến cầu xin, cháu nói tôi có thể không biết sao? Hơn nữa, lai lịch của cháu chắc chắn là do Trịnh Phương nói cho đối phương hoặc là đối phương cơ bản biết rõ. Biết việc giới thiệu của cháu rất có trọng lượng. Mà quan hệ của cháu và bác bọn họ đều biết rõ.
Kiều Hoành Sơn gật gật đầu.
- Không biết đối phương là ai sao?
Diệp Phàm hỏi, cũng thấy hứng thú, trong lòng cũng đánh giá chắc chắc là Trịnh Phương. Thực vẫn có thể là hệ thống quân đội.
Đổi với tổ đặc nhiệm A mà nói, cho dù là quan lớn trong hệ thống quân đội cũng rất khó có thể quyết định được việc xung quanh của tổ đặc nhiệm A Đăng bởi: admin
/3320
|