- Khắc Lý, anh thực dám làm như thế Phương Đông Phong tôi liền không cần cổ phần của Kỳ Sơn nữa, có điều, các anh cũng đừng nghĩ đến việc hợp tác thành công.
Tin hay không các anh cứ thử xem. Đừng tưởng rằng các anh đi núi Bối Tây là có thể thoát khỏi Trung Quốc. Các anh vẫn phải hợp tác với tập đoàn trong nước đấy.
Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không cũng đừng nghĩ có thể chuyển nhượng quyền lấy quặng cho núi Bối Tây. Phương Đông Phong tôi ngay cả chút năng lực đó cũng không có thì đã sống uổng rồi.
Phương Đông Phong tức giận, đập bàn đứng lên nhìn chăm chăm Khắc Lý Lạp Hoa.
- Tổng giám đốc Phương, anh có tư cách gì nói như vậy. Phương gia các anh có quyền thế, thế nhưng quốc gia cũng không phải của Phương gia các anh. Việc này còn cần phải có pháp luật đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đừng cho là Phương Đông Phong tao là đồ ngốc, họ Diệp kia, mày cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Bên ngoài thì đường hoàng như một quan viên chí công vô tư, kỳ thực chỉ là chó má. Mày có thể giấu tất cả người trong thiên hạ sao? “Người đó” mà mày nói có phải là chỉ bản thân mày không vậy?
Đừng có ra vẻ trước mặt tao, mày lập công ty ra chính là muốn độc chiếm tiền của núi Bối Tây.
Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy còn có thể lo lắng chết mấy người sao? Thu nhập một năm ổn định khoảng 1 tỷ bọn họ không muốn sao?
Vậy chẳng phải tập đoàn Hoành Không toàn bộ trở thành kẻ ngốc cả sao. Mày căn bản chính là lợi dụng chức quyền, chắc hẳn đã ép tập đoàn đưa hợp đồng đó cho cái công ty chó má của mày.
Đến lúc đó, chỉ cần họ Diệp mày dám làm chuyện này, Phương Đông Phong tao sẽ dám mang chuyện này ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó, hừ!
Phương Đông Phong chỉ vào Diệp Phàm giận dữ hét.
Bốp một tiếng, Diệp Phàm đập bàn, chỉ thẳng Phương Đông Phong nói:
- Phương đại thiếu gia, anh thực sự cho mình là một người quan trọng phải không?
Diệp Phàm tôi làm việc có trời đất chứng giám, tôi chẳng sợ bất cứ ai điều tra hết. Tập đoàn Hoành Không làm sao chứ, chính một tay Diệp Phàm tôi chống đỡ mà ra đó.
Phương Đông Phong anh nếu như có khả năng thuyết phục người của tập đoàn Hoành Không không chuyển nhượng hợp đồng thì họ Diệp của tôi liền viết ngược.
Mẹ kiếp, anh thật sự muốn gây sự với tôi phải không? Rõ ràng là một cái công ty rách nát sắp phá sản mà cứ nắm chặt trong tay không buông, anh đang phân cao thấp với ai chứ?
Phương Đông Phong anh đang giận dỗi với tiền đó. Chủ tịch tập đoàn Giang Lưu, chủ tịch cái rắm. Tôi thấy anh não hỏng cũng kha khá rồi đấy.
Một chủ tịch tập đoàn lớn như vậy, đầu óc sao lại chẳng chút sáng suốt như thế. Kiếm tiền mới là đạo lý quan trọng nhất trong kinh doanh làm ăn.
Mà anh lại lấy lợi ích của công ty mà giận dỗi, giành thể diện, anh nói xem, anh có phải một chủ tịch đủ tư cách hay không?
Diệp Phàm bừng bừng khí thế, cao thủ Tiên thiên cường thế ép đến, Phương Đông Phong không ngờ phản xạ có điều kiện lui lại phía sau từng bước, có chút ngây người nhìn Diệp Phàm.
- Đông Phong, tôi thấy chúng ta chuyển địa bàn khai thác mỏ Thiên Kỳ cho người đó là được rồi. Có điều, cố vấn Diệp, anh cũng không thể đạt được mục đích rồi mà không buông tha cho người ta phải không nào?
Đông Phong không quá đáng như lời anh nói đâu. Nếu không, cũng không thể nào nắm một tập đoàn lớn như vậy trong tay.
Tập đoàn Giang Lưu không thể so sánh với tập đoàn Hoành Không, vì tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn tư nhân, tập đoàn Hoành Không là của Nhà nước.
Cố vấn Diệp, nếu như không phải nhờ Nhà nước, anh có thể lãnh đạo tập đoàn Hoành Không sao? Cho nên, tôi thấy hai bên vẫn nên ngồi xuống thương lượng cho kỹ.
Lưu Tại Tiền nói.
- Không cho!
Phương Đông Phong vẫn cố chấp.
- Cho hay không, tập đoàn khai thác mỏ này của các anh vốn đáng giá 60 triệu. Có điều, hiện tại giá thị trường khác rồi. Người đó trả 50 triệu trở xuống. Nếu như cho thì liền lên tiếng, nếu như không cho thì chúng tôi đành chọn hợp tác với tập đoàn Mễ Đông thôi.
Diệp Phàm khí thế tăng vọt, bức về phía Phương Đông Phong.
- Vậy các người có thể cho tập đoàn Giang Lưu chúng tôi bao nhiêu phần trăm cổ phần núi Bối Tây?
Không ngờ Phương Đông Phong lại hạ thấp mình hỏi câu này.
- 10%, giống với tập đoàn Mễ Đông.
Diệp Phàm nói.
- Thống nhất!
Phương Đông Phong khuất phục thốt lên hai tiếng. Không lâu sau, Trương Hùng đến. Hai bên ký kết một hiệp định.
- Bảo Nhi, con chạy ra ngoài làm gì?
Liễu Diệp Chi mẹ của Đường Bảo Nhi trừng mắt nhìn Đường Bảo Nhi đang rón ra rón rén đi về phía cửa phòng.
- Con đi ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bứt rứt quá.
Đường Bảo Nhi nói.
- Em Bảo Nhi chỉ sợ không phải ra ngoài hít thở không khí mà là muốn đến phòng 808 phải không?
Tạ Đình có vẻ hơi bất mãn, nói.
- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Tạ Đình, anh lo quá nhiều chuyện rồi đó.
Đường Bảo Nhi bĩu môi nói, định kéo cửa ra.
- Quay lại cho mẹ, không được ra ngoài.
Liễu Diệp Chi nghiêm sắc mặt.
- Nếu đã là bạn bè bình thường thì Bảo Nhi muốn đi cứ để nó đi một chút, đi nhanh về nhanh. Ông nội cho con thời gian 10 phút.
Không ngờ Đường lão gia tử lại nói như vậy, Liễu Diệp Chi tuy rằng không muốn để Đường Bảo Nhi đi nhưng lão gia tử đã lên tiếng cô cũng không dám nói gì nữa.
Đường lão gia tử là quyền uy tuyệt đối của Đường gia, cho dù hiện tại đã lui về làm cán bộ tuyến hai nhưng vẫn có quyền uy. Có điều, đối với biểu hiện của Đường lão gia tử Liễu Diệp Chi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Đường lão gia tử, con đi cùng em Bảo Nhi. Ông chủ Kim Đô dường như không có ý tốt, con lo em Bảo Nhi ra ngoài bị người ta ăn hiếp.
Tạ Đình nói.
- Ai cần anh đi cùng, tôi đi một mình. Hơn nữa, đúng là buồn cười. Kim Đô này là khách sạn 5 sao đó, từ lúc nào mà khách sạn 5 sao bị anh nói thành ổ thổ phỉ rồi.
Đường Bảo Nhi hừ nói.
- Để Tạ Đình đi cùng cũng tốt, Kim Đô này cũng có chút loạn, ông Tổng giám đốc Cổ kia mẹ thấy cũng không vừa mắt.
Liễu Diệp Chi nói, lần này Đường lão gia tử lại không nói gì nữa.
- Mẹ à, mình con đi rất an toàn, sợ cái gì chứ? Chạy khắp Bắc Kinh còn không sợ lại sợ xảy ra chuyện trong khách sạn 5 sao sao?
Đường Bảo Nhi nhăn nhó nói, đương nhiên không muốn Tạ Đình đi theo. Trên thực tế Đường Bảo Nhi là muốn tránh khỏi Tạ Đình.
- Nếu không để Tạ Đình đi cùng thì con cũng đừng đi nữa, đây là điều kiện.
Liễu Diệp Chi hừ lạnh nói.
Đường Bảo Nhi hết cách, đành phải hung hăng lườm Tạ Đình một cái mới mở cửa mà đi. Tạ Đình vội vàng dẫn theo hai người đàn ông lực lưỡng đi theo.
Lúc gõ cửa phòng 808 Tạ Đình lập tức ngây người, buột miệng hỏi:
- Hai người các ngươi tại sao lại ở cùng nhau?
- Hai người chúng tôi sao lại không thể ở cùng nhau? Ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ cũng thành vấn đề với Tứ thiếu gia Tạ gia?
Phương Đông Phong đang buồn bực, Tạ Đình vừa vặn đúng ra chịu trận, tất nhiên không hòa nhã mà lầm bầm.
- Phương Đông Phong, ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Ngươi cho là bản thân ngươi giống người đấy à?
Tạ Đình tức giận, đương nhiên, tên này không biết Phương Đông Phong là người đứng sau đích thực, chỉ biết tên này có tiền mà thôi.
- Ngươi thì là cái thứ gì, Tạ Đình, chẳng nể mặt ai, cũng không biết xấu hổ. Ngươi thực sự cho rằng Tạ gia ở thủ đô có thể một tay che trời chắc?
Không phải Phương Đông Phong ta khinh thường ngươi, Tạ gia các người nhiều nhất chỉ là gia tộc cỡ vừa thôi. Một đám người các ngươi dàn hàng trước mặt ta làm cái gì?
Phòng này là phòng ông đây đặt, bản công tử không hoan nghênh đám rác rưởi các ngươi. Cút đi cho ta!
Phương Đông Phong giận dữ.
Tên này đem toàn bộ cơn tức Diệp Phàm mang đến vừa rồi ném về phía Tạ Đình. Đương nhiên, Phương Đông Phong cũng chẳng sợ Tạ Đình. Người đứng sau của Tạ gia vẫn còn kém Phương gia nhiều lắm.
- Phương Đông Phong, ngươi cho là ngươi giỏi lắm đấy hả? Chẳng qua chỉ mở được cái công ty rách, kiêu ngạo cái rắm!
Tạ Đình tức giận, giọng nói cũng run rẩy.
- Sao nào, chẳng lẽ Tạ Đình ngươi còn muốn phá cả tập đoàn Giang Lưu của bọn ta sao? Không bằng chó má.
Đừng nói đến phá tập đoàn Giang Lưu, cho dù có là Kim Đô ngươi cũng chẳng phá nổi. Bắc Kinh lớn như vầy, đừng để bị đụng đến vỡ đầu máu chảy cũng không biết vì sao.
Phương Đông Phong châm chọc nói. Sau đó lại ném cục tức lên đám người Diệp Phàm, tên này đúng là hay nói năng linh tinh.
- Tạ Đình ta nói rồi, Kim Đô trong vòng một tháng nhất định sẽ bị xóa tên. Còn về công ty rách nát của tập đoàn Giang Lưu các ngươi, trong ba tháng sẽ bị giải quyết gọn. Đây chính là điều Tạ tứ thiếu gia ta nói, nếu không làm được họ của ta sẽ viết ngược.
Tạ Đình tức giận, hơn nữa, trước mặt Đường Bảo Nhi tuyệt đối không thể để thua thể diện. Phải biểu hiện ra khí khái anh hùng mới có thể lấy được trái tim của mỹ nhân.
- Còn nữa, anh tên là Diệp Phàm phải không, tôi sẽ nhớ kỹ anh.
- Ha ha ha, nhớ thì nhớ, làm gì phải tức giận thế. Có điều, cậu nhớ kỹ rồi chẳng lẽ cũng muốn phá cả Diệp Phàm tôi?
Diệp Phàm vẻ mặt khinh thường, cười.
- Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân phải không? Không tồi không tồi, địa vị cao đấy. Có điều, một khi rớt khỏi vị trí Phó chủ tịch tỉnh này thì anh cũng chẳng là cái thá gì nữa.
Tạ Đình cười lạnh nói.
- Ồ, Tạ tứ thiếu gia đã kéo Bộ trưởng Kiều xuống khỏi vị trí rồi phải không, lợi hại thật.
Đường Thành ha ha cười gượng.
- Bảo Nhi, lại đây, uống với ông anh này mấy chén nào.
Diệp Phàm rất ngang ngược gõ gõ ngón tay.
- Không được qua đó!
Tạ Đình lạnh lùng nhìn Đường Bảo Nhi chằm chằm.
- Hi hi, Tạ Đình, anh là gì của Đường Bảo Nhi tôi chứ? Tôi thích đi đâu thì liên quan gì đến anh.
Đường Bảo Nhi cười, đi về phía Diệp Phàm. Có điều, bị Tạ Đình kéo lại.
- Buông cái móng heo của ngươi ra.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ngươi con mẹ nó dám mắng ông à, ngươi chán sống rồi phải không. Tạ Lương, đánh cho ta, đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm.
Tạ Đình lửa giận bốc lên đầu, ngón tay chỉ về phía Diệp Phàm.
Xoẹt…
Chuyện quỷ dị đã xảy ra, có lẽ là Tạ Đình nhào tới quá gấp. Không ngờ đứng không vững cả người ngã nhào về phía cái bàn.
Lập tức, một tiếng rầm vang lên, thức ăn bát đĩa và rượu đều bị y đẩy hết xuống sàn, hơn nữa, cũng dính đầy lên người tên này.
Còn Đường Thành giả bộ đứng lên tránh né. … Chân không cẩn thận nâng lên khiến cả cái bàn bị nghiêng đi. Còn đè lên người Tạ Đình, lập tức, âm thanh loảng xoảng vang lên.
Cả cái bàn lớn bị nghiêng lật nhào, còn Tạ Đình ngay lúc đó liền ngã lăn xuống đất, bát đĩa đồ ăn canh rượu đổ hết lên người y.
- Xui xẻo quá, bộ đồ mấy trăm đồng thế là tiêu rồi.
Diệp Phàm đã né sang một bên từ lâu, phủi phủi mấy giọt rượu bắn lên người.
- Tạ Đình, ngươi muốn đánh nhau phải không?
Phương Đông Phong hôm nay lại làm chủ bữa tiệc, nhưng lại tức đến không chỗ xả ra.Thể diện đã mất sạch, không ngờ lại có người chạy đến chịu trận. Bởi vì Phương Đông Phong cho rằng Tạ Đình lúc đầu nhào lên bàn nhất định là cố ý. Tên này vừa nãy đứng bên cạnh Tạ Đình, liền nhấc chân đá một cái thật mạnh lên lưng Tạ Đình.
Lúc muốn đá cái thứ hai thì bị Lưu Tại Tiền ôm lấy nên mới không đá được.
Mà hai tên vệ sĩ đi theo Tạ Đình vừa thấy lập tức vọt lên muốn động thủ, thế nhưng, Đường Thành lại khoanh tay đứng trước mặt hai tên này, lạnh lùng nhìn bọn chúng chăm chăm.
Hai tên này thấy vậy, lập tức nhào lên, kết quả tất nhiên là rầm rầm mấy tiếng, hai tên này bị Đường Thành đẩy ngược lại trực tiếp ném ra hành lang bên ngoài cửa. Đăng bởi: admin
Tin hay không các anh cứ thử xem. Đừng tưởng rằng các anh đi núi Bối Tây là có thể thoát khỏi Trung Quốc. Các anh vẫn phải hợp tác với tập đoàn trong nước đấy.
Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không cũng đừng nghĩ có thể chuyển nhượng quyền lấy quặng cho núi Bối Tây. Phương Đông Phong tôi ngay cả chút năng lực đó cũng không có thì đã sống uổng rồi.
Phương Đông Phong tức giận, đập bàn đứng lên nhìn chăm chăm Khắc Lý Lạp Hoa.
- Tổng giám đốc Phương, anh có tư cách gì nói như vậy. Phương gia các anh có quyền thế, thế nhưng quốc gia cũng không phải của Phương gia các anh. Việc này còn cần phải có pháp luật đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đừng cho là Phương Đông Phong tao là đồ ngốc, họ Diệp kia, mày cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Bên ngoài thì đường hoàng như một quan viên chí công vô tư, kỳ thực chỉ là chó má. Mày có thể giấu tất cả người trong thiên hạ sao? “Người đó” mà mày nói có phải là chỉ bản thân mày không vậy?
Đừng có ra vẻ trước mặt tao, mày lập công ty ra chính là muốn độc chiếm tiền của núi Bối Tây.
Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy còn có thể lo lắng chết mấy người sao? Thu nhập một năm ổn định khoảng 1 tỷ bọn họ không muốn sao?
Vậy chẳng phải tập đoàn Hoành Không toàn bộ trở thành kẻ ngốc cả sao. Mày căn bản chính là lợi dụng chức quyền, chắc hẳn đã ép tập đoàn đưa hợp đồng đó cho cái công ty chó má của mày.
Đến lúc đó, chỉ cần họ Diệp mày dám làm chuyện này, Phương Đông Phong tao sẽ dám mang chuyện này ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó, hừ!
Phương Đông Phong chỉ vào Diệp Phàm giận dữ hét.
Bốp một tiếng, Diệp Phàm đập bàn, chỉ thẳng Phương Đông Phong nói:
- Phương đại thiếu gia, anh thực sự cho mình là một người quan trọng phải không?
Diệp Phàm tôi làm việc có trời đất chứng giám, tôi chẳng sợ bất cứ ai điều tra hết. Tập đoàn Hoành Không làm sao chứ, chính một tay Diệp Phàm tôi chống đỡ mà ra đó.
Phương Đông Phong anh nếu như có khả năng thuyết phục người của tập đoàn Hoành Không không chuyển nhượng hợp đồng thì họ Diệp của tôi liền viết ngược.
Mẹ kiếp, anh thật sự muốn gây sự với tôi phải không? Rõ ràng là một cái công ty rách nát sắp phá sản mà cứ nắm chặt trong tay không buông, anh đang phân cao thấp với ai chứ?
Phương Đông Phong anh đang giận dỗi với tiền đó. Chủ tịch tập đoàn Giang Lưu, chủ tịch cái rắm. Tôi thấy anh não hỏng cũng kha khá rồi đấy.
Một chủ tịch tập đoàn lớn như vậy, đầu óc sao lại chẳng chút sáng suốt như thế. Kiếm tiền mới là đạo lý quan trọng nhất trong kinh doanh làm ăn.
Mà anh lại lấy lợi ích của công ty mà giận dỗi, giành thể diện, anh nói xem, anh có phải một chủ tịch đủ tư cách hay không?
Diệp Phàm bừng bừng khí thế, cao thủ Tiên thiên cường thế ép đến, Phương Đông Phong không ngờ phản xạ có điều kiện lui lại phía sau từng bước, có chút ngây người nhìn Diệp Phàm.
- Đông Phong, tôi thấy chúng ta chuyển địa bàn khai thác mỏ Thiên Kỳ cho người đó là được rồi. Có điều, cố vấn Diệp, anh cũng không thể đạt được mục đích rồi mà không buông tha cho người ta phải không nào?
Đông Phong không quá đáng như lời anh nói đâu. Nếu không, cũng không thể nào nắm một tập đoàn lớn như vậy trong tay.
Tập đoàn Giang Lưu không thể so sánh với tập đoàn Hoành Không, vì tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn tư nhân, tập đoàn Hoành Không là của Nhà nước.
Cố vấn Diệp, nếu như không phải nhờ Nhà nước, anh có thể lãnh đạo tập đoàn Hoành Không sao? Cho nên, tôi thấy hai bên vẫn nên ngồi xuống thương lượng cho kỹ.
Lưu Tại Tiền nói.
- Không cho!
Phương Đông Phong vẫn cố chấp.
- Cho hay không, tập đoàn khai thác mỏ này của các anh vốn đáng giá 60 triệu. Có điều, hiện tại giá thị trường khác rồi. Người đó trả 50 triệu trở xuống. Nếu như cho thì liền lên tiếng, nếu như không cho thì chúng tôi đành chọn hợp tác với tập đoàn Mễ Đông thôi.
Diệp Phàm khí thế tăng vọt, bức về phía Phương Đông Phong.
- Vậy các người có thể cho tập đoàn Giang Lưu chúng tôi bao nhiêu phần trăm cổ phần núi Bối Tây?
Không ngờ Phương Đông Phong lại hạ thấp mình hỏi câu này.
- 10%, giống với tập đoàn Mễ Đông.
Diệp Phàm nói.
- Thống nhất!
Phương Đông Phong khuất phục thốt lên hai tiếng. Không lâu sau, Trương Hùng đến. Hai bên ký kết một hiệp định.
- Bảo Nhi, con chạy ra ngoài làm gì?
Liễu Diệp Chi mẹ của Đường Bảo Nhi trừng mắt nhìn Đường Bảo Nhi đang rón ra rón rén đi về phía cửa phòng.
- Con đi ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bứt rứt quá.
Đường Bảo Nhi nói.
- Em Bảo Nhi chỉ sợ không phải ra ngoài hít thở không khí mà là muốn đến phòng 808 phải không?
Tạ Đình có vẻ hơi bất mãn, nói.
- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Tạ Đình, anh lo quá nhiều chuyện rồi đó.
Đường Bảo Nhi bĩu môi nói, định kéo cửa ra.
- Quay lại cho mẹ, không được ra ngoài.
Liễu Diệp Chi nghiêm sắc mặt.
- Nếu đã là bạn bè bình thường thì Bảo Nhi muốn đi cứ để nó đi một chút, đi nhanh về nhanh. Ông nội cho con thời gian 10 phút.
Không ngờ Đường lão gia tử lại nói như vậy, Liễu Diệp Chi tuy rằng không muốn để Đường Bảo Nhi đi nhưng lão gia tử đã lên tiếng cô cũng không dám nói gì nữa.
Đường lão gia tử là quyền uy tuyệt đối của Đường gia, cho dù hiện tại đã lui về làm cán bộ tuyến hai nhưng vẫn có quyền uy. Có điều, đối với biểu hiện của Đường lão gia tử Liễu Diệp Chi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Đường lão gia tử, con đi cùng em Bảo Nhi. Ông chủ Kim Đô dường như không có ý tốt, con lo em Bảo Nhi ra ngoài bị người ta ăn hiếp.
Tạ Đình nói.
- Ai cần anh đi cùng, tôi đi một mình. Hơn nữa, đúng là buồn cười. Kim Đô này là khách sạn 5 sao đó, từ lúc nào mà khách sạn 5 sao bị anh nói thành ổ thổ phỉ rồi.
Đường Bảo Nhi hừ nói.
- Để Tạ Đình đi cùng cũng tốt, Kim Đô này cũng có chút loạn, ông Tổng giám đốc Cổ kia mẹ thấy cũng không vừa mắt.
Liễu Diệp Chi nói, lần này Đường lão gia tử lại không nói gì nữa.
- Mẹ à, mình con đi rất an toàn, sợ cái gì chứ? Chạy khắp Bắc Kinh còn không sợ lại sợ xảy ra chuyện trong khách sạn 5 sao sao?
Đường Bảo Nhi nhăn nhó nói, đương nhiên không muốn Tạ Đình đi theo. Trên thực tế Đường Bảo Nhi là muốn tránh khỏi Tạ Đình.
- Nếu không để Tạ Đình đi cùng thì con cũng đừng đi nữa, đây là điều kiện.
Liễu Diệp Chi hừ lạnh nói.
Đường Bảo Nhi hết cách, đành phải hung hăng lườm Tạ Đình một cái mới mở cửa mà đi. Tạ Đình vội vàng dẫn theo hai người đàn ông lực lưỡng đi theo.
Lúc gõ cửa phòng 808 Tạ Đình lập tức ngây người, buột miệng hỏi:
- Hai người các ngươi tại sao lại ở cùng nhau?
- Hai người chúng tôi sao lại không thể ở cùng nhau? Ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ cũng thành vấn đề với Tứ thiếu gia Tạ gia?
Phương Đông Phong đang buồn bực, Tạ Đình vừa vặn đúng ra chịu trận, tất nhiên không hòa nhã mà lầm bầm.
- Phương Đông Phong, ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Ngươi cho là bản thân ngươi giống người đấy à?
Tạ Đình tức giận, đương nhiên, tên này không biết Phương Đông Phong là người đứng sau đích thực, chỉ biết tên này có tiền mà thôi.
- Ngươi thì là cái thứ gì, Tạ Đình, chẳng nể mặt ai, cũng không biết xấu hổ. Ngươi thực sự cho rằng Tạ gia ở thủ đô có thể một tay che trời chắc?
Không phải Phương Đông Phong ta khinh thường ngươi, Tạ gia các người nhiều nhất chỉ là gia tộc cỡ vừa thôi. Một đám người các ngươi dàn hàng trước mặt ta làm cái gì?
Phòng này là phòng ông đây đặt, bản công tử không hoan nghênh đám rác rưởi các ngươi. Cút đi cho ta!
Phương Đông Phong giận dữ.
Tên này đem toàn bộ cơn tức Diệp Phàm mang đến vừa rồi ném về phía Tạ Đình. Đương nhiên, Phương Đông Phong cũng chẳng sợ Tạ Đình. Người đứng sau của Tạ gia vẫn còn kém Phương gia nhiều lắm.
- Phương Đông Phong, ngươi cho là ngươi giỏi lắm đấy hả? Chẳng qua chỉ mở được cái công ty rách, kiêu ngạo cái rắm!
Tạ Đình tức giận, giọng nói cũng run rẩy.
- Sao nào, chẳng lẽ Tạ Đình ngươi còn muốn phá cả tập đoàn Giang Lưu của bọn ta sao? Không bằng chó má.
Đừng nói đến phá tập đoàn Giang Lưu, cho dù có là Kim Đô ngươi cũng chẳng phá nổi. Bắc Kinh lớn như vầy, đừng để bị đụng đến vỡ đầu máu chảy cũng không biết vì sao.
Phương Đông Phong châm chọc nói. Sau đó lại ném cục tức lên đám người Diệp Phàm, tên này đúng là hay nói năng linh tinh.
- Tạ Đình ta nói rồi, Kim Đô trong vòng một tháng nhất định sẽ bị xóa tên. Còn về công ty rách nát của tập đoàn Giang Lưu các ngươi, trong ba tháng sẽ bị giải quyết gọn. Đây chính là điều Tạ tứ thiếu gia ta nói, nếu không làm được họ của ta sẽ viết ngược.
Tạ Đình tức giận, hơn nữa, trước mặt Đường Bảo Nhi tuyệt đối không thể để thua thể diện. Phải biểu hiện ra khí khái anh hùng mới có thể lấy được trái tim của mỹ nhân.
- Còn nữa, anh tên là Diệp Phàm phải không, tôi sẽ nhớ kỹ anh.
- Ha ha ha, nhớ thì nhớ, làm gì phải tức giận thế. Có điều, cậu nhớ kỹ rồi chẳng lẽ cũng muốn phá cả Diệp Phàm tôi?
Diệp Phàm vẻ mặt khinh thường, cười.
- Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân phải không? Không tồi không tồi, địa vị cao đấy. Có điều, một khi rớt khỏi vị trí Phó chủ tịch tỉnh này thì anh cũng chẳng là cái thá gì nữa.
Tạ Đình cười lạnh nói.
- Ồ, Tạ tứ thiếu gia đã kéo Bộ trưởng Kiều xuống khỏi vị trí rồi phải không, lợi hại thật.
Đường Thành ha ha cười gượng.
- Bảo Nhi, lại đây, uống với ông anh này mấy chén nào.
Diệp Phàm rất ngang ngược gõ gõ ngón tay.
- Không được qua đó!
Tạ Đình lạnh lùng nhìn Đường Bảo Nhi chằm chằm.
- Hi hi, Tạ Đình, anh là gì của Đường Bảo Nhi tôi chứ? Tôi thích đi đâu thì liên quan gì đến anh.
Đường Bảo Nhi cười, đi về phía Diệp Phàm. Có điều, bị Tạ Đình kéo lại.
- Buông cái móng heo của ngươi ra.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ngươi con mẹ nó dám mắng ông à, ngươi chán sống rồi phải không. Tạ Lương, đánh cho ta, đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm.
Tạ Đình lửa giận bốc lên đầu, ngón tay chỉ về phía Diệp Phàm.
Xoẹt…
Chuyện quỷ dị đã xảy ra, có lẽ là Tạ Đình nhào tới quá gấp. Không ngờ đứng không vững cả người ngã nhào về phía cái bàn.
Lập tức, một tiếng rầm vang lên, thức ăn bát đĩa và rượu đều bị y đẩy hết xuống sàn, hơn nữa, cũng dính đầy lên người tên này.
Còn Đường Thành giả bộ đứng lên tránh né. … Chân không cẩn thận nâng lên khiến cả cái bàn bị nghiêng đi. Còn đè lên người Tạ Đình, lập tức, âm thanh loảng xoảng vang lên.
Cả cái bàn lớn bị nghiêng lật nhào, còn Tạ Đình ngay lúc đó liền ngã lăn xuống đất, bát đĩa đồ ăn canh rượu đổ hết lên người y.
- Xui xẻo quá, bộ đồ mấy trăm đồng thế là tiêu rồi.
Diệp Phàm đã né sang một bên từ lâu, phủi phủi mấy giọt rượu bắn lên người.
- Tạ Đình, ngươi muốn đánh nhau phải không?
Phương Đông Phong hôm nay lại làm chủ bữa tiệc, nhưng lại tức đến không chỗ xả ra.Thể diện đã mất sạch, không ngờ lại có người chạy đến chịu trận. Bởi vì Phương Đông Phong cho rằng Tạ Đình lúc đầu nhào lên bàn nhất định là cố ý. Tên này vừa nãy đứng bên cạnh Tạ Đình, liền nhấc chân đá một cái thật mạnh lên lưng Tạ Đình.
Lúc muốn đá cái thứ hai thì bị Lưu Tại Tiền ôm lấy nên mới không đá được.
Mà hai tên vệ sĩ đi theo Tạ Đình vừa thấy lập tức vọt lên muốn động thủ, thế nhưng, Đường Thành lại khoanh tay đứng trước mặt hai tên này, lạnh lùng nhìn bọn chúng chăm chăm.
Hai tên này thấy vậy, lập tức nhào lên, kết quả tất nhiên là rầm rầm mấy tiếng, hai tên này bị Đường Thành đẩy ngược lại trực tiếp ném ra hành lang bên ngoài cửa. Đăng bởi: admin
/3320
|