Không lâu sau trong phòng bệnh của Diệp Phàm hết sức náo nhiệt, Tần Chí Minh dẫn theo bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương cùng với một số lượng lớn ban ngành tới thăm người anh hùng. Đèn flash chớp lên liên tục, MC của đài truyền hình huyện bình thường kiêu ngạo thì giờ dịu dàng hỏi thăm một chút sự tích anh hùng của Diệp Phàm, một đoàn phóng viên bên cạnh không ngừng ghi chép ......
Lý Hồng Dương hòa ái dễ gần khích lệ Diệp Phàm phải dưỡng thương cho tốt, nói Diệp Phàm là một biểu tượng thời đại mới. Diệp Phàm nghe được trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, giống như mùa đông được một ngọn lửa sưởi ấm, cũng giảm bớt bi thương.
Lý Hồng Dương mới vừa đi, Thái Đại Giang lại dẫn chủ tịch huyện Trương Tào Trung đến, làm một hồi bận rộn. Tay của Diệp Phàm còn chưa lành hẳn bị Trương Tào Trung thân thiết nắm chặt đến đau nhói, một cục trưởng mập mạp bên cạnh vội vàng tiến lên nói:
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp tinh thần dũng cảm như vậy, thật là phấn khởi......
- Đúng rồi! Chủ tịch huyện Trương của chúng ta là một viên thuốc tuyệt vời!
Bệnh viện trưởng Tần Đại đứng sau không quên vỗ mông ngựa một câu.
- Đồ chó hoang, cầm tay anh mày đến suýt nữa mệt rã ra, còn nói cái gì mà thuốc thang, so với cao dán còn kém nữa.
Diệp Phàm cố rặn ra một nụ cười, trong lòng cực kỳ tức giận.
Ngày thứ hai, phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương, bí thư huyện Ngư Dương Lý Hồng Dương, chủ tịch huyện Trương Tào Trung cùng tới dẫn theo một nhóm phóng viên của đài truyền hình vây kín phòng bệnh.
Chu Càn Dương thân thiết nắm tay Diệp Phàm tay nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại biểu cho chính quyền thị ủy tới thăm cậu. Cậu đúng là niềm tự hào của thành phố Mặc Hương chúng ta, là anh hùng trẻ tuổi của thời đại mới, là dũng sĩ kiệt xuất. Có thể gặp được một cán bộ ưu tú như cậu tôi vô cùng phấn khởi. Phải dưỡng thương cho tốt, thương thế tốt lên còn tiếp tục cống hiến cho đảng......
Sau khi khích lệ một hồi, y quay sang nói với Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung:
- Bí thư Dương của thành phố Mặc Hương chúng ta đã từng nói:
- Đối với cán bộ trẻ tuổi chúng ta phải có can đảm sử dụng, không phải sợ bọn họ trẻ tuổi, không phải sợ ...... Tư tưởng của bọn họ rất cởi mở, phải mạnh dạn giao công tác, phải khen thưởng động viên không để cho bọn họ thất vọng ......
“ Bí thư Dương có nói lời này thật sao?”, - Lý Hồng Dương nghi ngờ trong lòng, thanh niên đúng là có tinh thần xung kích nhưng thanh niên cũng dễ phạm sai lầm! Phó bí thư Chu cùng bí thư thị ủy Dương Quốc Đống vốn bằng mặt không bằng lòng, là hai thế lực lớn trong thường ủy của thành phố Mặc Hương, lực lượng thứ ba là của chủ tịch thành phố La Hạo Thông. Chu Càn Dương lúc này đem lời của Dương Quốc Đống ra để khích lệ giao công tác cho thanh niên ra vẻ rất độ lượng nhưng bên trong lại có ý ngầm, đúng là lãnh đạo thị ủy nên có phong phạm cao thủ.
- Cám ơn Bí thư Chu khích lệ, đây chỉ là một phận sự mà một đảng viên Đảng cộng sản phải làm, cho dù cháu có một chút thành tích cũng là do sự chỉ đạo của bí thứ huyện ủy Lý và chủ tịch Trương, sự quan tâm của đảng ủy, ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền,>đặc biệt là sự lãnh đạo sâu sát của bí thư Tần Chí Minh. Chỉ là công tác của cháu vẫn chưa làm tốt, thôn đập Thiên Thủy vẫn có người nghèo. Phó bí thư Chu là cán bộ tốt của đảng, một lòng vì công tác. Cháu...... cháu có yêu cầu không biết có thể nói lên hay không?
Diệp Phàm kích động nói một hồi, cũng vận ra bí quyết tĩnh tâm của thuật dưỡng sinh, to gan đề nghị.
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp còn khách khí với tôi. Vĩ nhân từng đã nói: Phải thực sự cầu thị, đồng chí có yêu cầu gì cứ việc nói ra! Ha hả!-
Chu Càn Dương trong lòng sửng sốt thầm nghĩ “Bọn trẻ chưa lớn đúng là có chút kích động, mấy ngày hôm trước Dương Quốc Đống gọi điện thoại bảo hắn quay lại thôn đập Thiên Thủy cũng bị cự tuyệt, xem ra tuổi trẻ không biết nặng nhẹ. Có yêu cầu cũng không thể nói vào lúc này chứ, thật là hồ đồ a! Làm ra chút thành tích thì đã vẫy đuôi rồi, còn dám cò kè mặc cả với lãnh đạo a, có tướng phản nghịch a......”
Chu Càn Dương ngoài miệng vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm trầm xuống, phán định án tử cho Diệp Phàm. Ít nhất y sẽ không trọng dụng Diệp Phàm, tuy nhiên Diệp Phàm cũng chưa đạt tới tầm mà y có thể coi trọng.
Đám người Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cùng đi với Chu Càn Dương cũng đều ngơ ngác, thầm than đúng là trẻ tuổi không hiểu chuyện. Phó bí thư Chu đại biểu lãnh đạo thành phố Mặc Hương đến thăm mày chỉ để làm màu thôi, mày còn dám yêu cầu cái gì! Muốn tiến bộ cũng phải âm thầm đề đạt chứ! Chẳng lẽ đầu thật bị mấy tên tội phạm đá cho u mê rồi.
- ...... Cháu định nói là, Phó bí thư Chu, thôn đập Thiên Thủy còn nghèo quá, đặc biệt là đường quốc lộ nhỏ vào thôn kia đã hư hỏng rất nặng. Hiện giờ chẳng phải là có khẩu hiệu muốn giàu trước hết phải làm đường sao. Vì con đường này mà mỗi năm trong thôn đều có không ít người chết vì lật xe. Huyện và thị trấn cũng cấp tiền sửa chữa mở rộng, vừa mới đây phó chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu cũng cấp cho một khoản kinh phí, tuy nhiên để sửa chữa hoàn chỉnh cần quá nhiều tiền mà huyện Ngư Dương thì cũng không giàu có gì.
Lần này xảy ra chuyện, con đường đã được công binh quân đội mở rộng không ít, tuy nhiên lúc ấy vì thời gian quá gấp gáp nên không thể làm đúng quy phạm, chỗ rộng chỗ hẹp. Cháu định lần này mượn gió đông sửa chữa hoàn chỉnh luôn cho tốt.
Vì thế với trách nhiệm là một tổ trưởng của tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, cháu hi vọng phó bí thư Chu có thể cấp ra một ít tiền sửa đường, không để vì con đường này mà người dân thôn đập Thiên Thủy mất mạng nữa...... Phó bí thư Chu, ngài là lãnh đạo lớn của thành phố Mặc Hương, chỉ cần trích ra một ít là có thể sửa chữa xong, ngài nói có đúng hay không, ngài coi như mình sửa một mái nhà dột đi, ha hả......-
Diệp Phàm hết sức trấn định, vẻ mặt mong đợi, không quên thêm một chút hài hước để không khí không quá nghiêm trọng.
Nhìn mấy máy quay truyền hình, Chu Càn Dương ha hả cười nói:
- Hay cho Tiểu Diệp a! Còn nghĩ tới lãnh đạo như chú. Chú không phải là một lãnh đạo lớn gì, cũng không thể vung tay quá trán. Tuy nhiên vấn đề đường xá của thôn đập Thiên Thủy đúng là nghiêm trọng. Được rồi, chờ cho cháu lành lặn cứ viết báo cáo lên, chú sẽ cùng với những lãnh đạo thị ủy bàn bạc giải quyết.
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, thương thế của cháu đã tốt nhiều rồi, báo cáo cháu cũng đã viết xong rồi ạ.
Diệp Phàm vừa nói vừa lấy từ đầu giường một chiếc cặp rồi lấy ra mấy tập báo cáo về tình hình thôn đập Thiên Thủy, thật ra là lần trước đi hóa duyên ở huyện còn sót lại, lúc ấy còn chưa viết thời gian. Diệp Phàm lấy bút thuận tay ký vào rồi đưa cho Chu Càn Dương.
Mười mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt, ngay cả Chu Càn Dương cũng là sửng sốt, thoải mái cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu Diệp sớm có chuẩn bị a! Xem ra ta ký thì thất trách rồi.
Thuận tay cầm chiếc bút từ Diệp Phàm dứt khoát ký một con số 10 vạn rồi đưa cho một cục trưởng đứng sau nói:
- Ngày mai sẽ chuyển tiền xuống, tiền nào việc ấy, để đồng chí Tiểu Diệp chịu trách nhiệm sửa đường.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương và chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng âm thầm giơ ngón cái, thầm nghĩ, “Thằng ranh không tệ! Cơ hội hạ thủ tuyệt hảo. Có đầu óc này không đi chùa làm trụ trì quả là đáng tiếc, chân chính là một đại sư hoá duyên mặt dày, còn phải cộng thêm hai chữ ‘Thâm niên’......
Nếu như là bình thường lên thành phố xin tiền sẽ không gặp được Chu Càn Dương, có xin được mấy ngàn đồng cũng đã tốt lắm rồi, còn đây là 10 vạn. 10 vạn a! Là một số tiền không hề nhỏ.
Thật ra thì Chu Càn Dương cũng bị bức cho trong lòng đau như cắt. Tuy nhiên tâm tình được làm đại gia cũng không tồi, cũng ngầm bội phục Diệp Phàm trẻ tuổi mà da mặt dày, thầm nghĩ thằng ranh này có nghiên cứu qua Hậu Hắc Học hay không, điển hình là nhân tài bức vua thoái vị mà, ha hả......
Nghe nói tối mai đài truyền hình huyện sẽ chiếu sự tích anh hùng của Diệp Phàm, làm hại người nhà hắn phải xin lệnh đặc biệt của viện trưởng đem vào phòng một chiếc TV nhỏ. Cả nhà ngồi lên giường nhìn chằm chằm vào chiếc TV.
Vào lúc 8 giờ tối, vẫn không thấy phóng sự về sự tích anh hùng của Diệp Phàm.
Lý Hồng Dương hòa ái dễ gần khích lệ Diệp Phàm phải dưỡng thương cho tốt, nói Diệp Phàm là một biểu tượng thời đại mới. Diệp Phàm nghe được trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, giống như mùa đông được một ngọn lửa sưởi ấm, cũng giảm bớt bi thương.
Lý Hồng Dương mới vừa đi, Thái Đại Giang lại dẫn chủ tịch huyện Trương Tào Trung đến, làm một hồi bận rộn. Tay của Diệp Phàm còn chưa lành hẳn bị Trương Tào Trung thân thiết nắm chặt đến đau nhói, một cục trưởng mập mạp bên cạnh vội vàng tiến lên nói:
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp tinh thần dũng cảm như vậy, thật là phấn khởi......
- Đúng rồi! Chủ tịch huyện Trương của chúng ta là một viên thuốc tuyệt vời!
Bệnh viện trưởng Tần Đại đứng sau không quên vỗ mông ngựa một câu.
- Đồ chó hoang, cầm tay anh mày đến suýt nữa mệt rã ra, còn nói cái gì mà thuốc thang, so với cao dán còn kém nữa.
Diệp Phàm cố rặn ra một nụ cười, trong lòng cực kỳ tức giận.
Ngày thứ hai, phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương, bí thư huyện Ngư Dương Lý Hồng Dương, chủ tịch huyện Trương Tào Trung cùng tới dẫn theo một nhóm phóng viên của đài truyền hình vây kín phòng bệnh.
Chu Càn Dương thân thiết nắm tay Diệp Phàm tay nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại biểu cho chính quyền thị ủy tới thăm cậu. Cậu đúng là niềm tự hào của thành phố Mặc Hương chúng ta, là anh hùng trẻ tuổi của thời đại mới, là dũng sĩ kiệt xuất. Có thể gặp được một cán bộ ưu tú như cậu tôi vô cùng phấn khởi. Phải dưỡng thương cho tốt, thương thế tốt lên còn tiếp tục cống hiến cho đảng......
Sau khi khích lệ một hồi, y quay sang nói với Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung:
- Bí thư Dương của thành phố Mặc Hương chúng ta đã từng nói:
- Đối với cán bộ trẻ tuổi chúng ta phải có can đảm sử dụng, không phải sợ bọn họ trẻ tuổi, không phải sợ ...... Tư tưởng của bọn họ rất cởi mở, phải mạnh dạn giao công tác, phải khen thưởng động viên không để cho bọn họ thất vọng ......
“ Bí thư Dương có nói lời này thật sao?”, - Lý Hồng Dương nghi ngờ trong lòng, thanh niên đúng là có tinh thần xung kích nhưng thanh niên cũng dễ phạm sai lầm! Phó bí thư Chu cùng bí thư thị ủy Dương Quốc Đống vốn bằng mặt không bằng lòng, là hai thế lực lớn trong thường ủy của thành phố Mặc Hương, lực lượng thứ ba là của chủ tịch thành phố La Hạo Thông. Chu Càn Dương lúc này đem lời của Dương Quốc Đống ra để khích lệ giao công tác cho thanh niên ra vẻ rất độ lượng nhưng bên trong lại có ý ngầm, đúng là lãnh đạo thị ủy nên có phong phạm cao thủ.
- Cám ơn Bí thư Chu khích lệ, đây chỉ là một phận sự mà một đảng viên Đảng cộng sản phải làm, cho dù cháu có một chút thành tích cũng là do sự chỉ đạo của bí thứ huyện ủy Lý và chủ tịch Trương, sự quan tâm của đảng ủy, ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền,>đặc biệt là sự lãnh đạo sâu sát của bí thư Tần Chí Minh. Chỉ là công tác của cháu vẫn chưa làm tốt, thôn đập Thiên Thủy vẫn có người nghèo. Phó bí thư Chu là cán bộ tốt của đảng, một lòng vì công tác. Cháu...... cháu có yêu cầu không biết có thể nói lên hay không?
Diệp Phàm kích động nói một hồi, cũng vận ra bí quyết tĩnh tâm của thuật dưỡng sinh, to gan đề nghị.
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp còn khách khí với tôi. Vĩ nhân từng đã nói: Phải thực sự cầu thị, đồng chí có yêu cầu gì cứ việc nói ra! Ha hả!-
Chu Càn Dương trong lòng sửng sốt thầm nghĩ “Bọn trẻ chưa lớn đúng là có chút kích động, mấy ngày hôm trước Dương Quốc Đống gọi điện thoại bảo hắn quay lại thôn đập Thiên Thủy cũng bị cự tuyệt, xem ra tuổi trẻ không biết nặng nhẹ. Có yêu cầu cũng không thể nói vào lúc này chứ, thật là hồ đồ a! Làm ra chút thành tích thì đã vẫy đuôi rồi, còn dám cò kè mặc cả với lãnh đạo a, có tướng phản nghịch a......”
Chu Càn Dương ngoài miệng vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm trầm xuống, phán định án tử cho Diệp Phàm. Ít nhất y sẽ không trọng dụng Diệp Phàm, tuy nhiên Diệp Phàm cũng chưa đạt tới tầm mà y có thể coi trọng.
Đám người Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cùng đi với Chu Càn Dương cũng đều ngơ ngác, thầm than đúng là trẻ tuổi không hiểu chuyện. Phó bí thư Chu đại biểu lãnh đạo thành phố Mặc Hương đến thăm mày chỉ để làm màu thôi, mày còn dám yêu cầu cái gì! Muốn tiến bộ cũng phải âm thầm đề đạt chứ! Chẳng lẽ đầu thật bị mấy tên tội phạm đá cho u mê rồi.
- ...... Cháu định nói là, Phó bí thư Chu, thôn đập Thiên Thủy còn nghèo quá, đặc biệt là đường quốc lộ nhỏ vào thôn kia đã hư hỏng rất nặng. Hiện giờ chẳng phải là có khẩu hiệu muốn giàu trước hết phải làm đường sao. Vì con đường này mà mỗi năm trong thôn đều có không ít người chết vì lật xe. Huyện và thị trấn cũng cấp tiền sửa chữa mở rộng, vừa mới đây phó chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu cũng cấp cho một khoản kinh phí, tuy nhiên để sửa chữa hoàn chỉnh cần quá nhiều tiền mà huyện Ngư Dương thì cũng không giàu có gì.
Lần này xảy ra chuyện, con đường đã được công binh quân đội mở rộng không ít, tuy nhiên lúc ấy vì thời gian quá gấp gáp nên không thể làm đúng quy phạm, chỗ rộng chỗ hẹp. Cháu định lần này mượn gió đông sửa chữa hoàn chỉnh luôn cho tốt.
Vì thế với trách nhiệm là một tổ trưởng của tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, cháu hi vọng phó bí thư Chu có thể cấp ra một ít tiền sửa đường, không để vì con đường này mà người dân thôn đập Thiên Thủy mất mạng nữa...... Phó bí thư Chu, ngài là lãnh đạo lớn của thành phố Mặc Hương, chỉ cần trích ra một ít là có thể sửa chữa xong, ngài nói có đúng hay không, ngài coi như mình sửa một mái nhà dột đi, ha hả......-
Diệp Phàm hết sức trấn định, vẻ mặt mong đợi, không quên thêm một chút hài hước để không khí không quá nghiêm trọng.
Nhìn mấy máy quay truyền hình, Chu Càn Dương ha hả cười nói:
- Hay cho Tiểu Diệp a! Còn nghĩ tới lãnh đạo như chú. Chú không phải là một lãnh đạo lớn gì, cũng không thể vung tay quá trán. Tuy nhiên vấn đề đường xá của thôn đập Thiên Thủy đúng là nghiêm trọng. Được rồi, chờ cho cháu lành lặn cứ viết báo cáo lên, chú sẽ cùng với những lãnh đạo thị ủy bàn bạc giải quyết.
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, thương thế của cháu đã tốt nhiều rồi, báo cáo cháu cũng đã viết xong rồi ạ.
Diệp Phàm vừa nói vừa lấy từ đầu giường một chiếc cặp rồi lấy ra mấy tập báo cáo về tình hình thôn đập Thiên Thủy, thật ra là lần trước đi hóa duyên ở huyện còn sót lại, lúc ấy còn chưa viết thời gian. Diệp Phàm lấy bút thuận tay ký vào rồi đưa cho Chu Càn Dương.
Mười mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt, ngay cả Chu Càn Dương cũng là sửng sốt, thoải mái cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu Diệp sớm có chuẩn bị a! Xem ra ta ký thì thất trách rồi.
Thuận tay cầm chiếc bút từ Diệp Phàm dứt khoát ký một con số 10 vạn rồi đưa cho một cục trưởng đứng sau nói:
- Ngày mai sẽ chuyển tiền xuống, tiền nào việc ấy, để đồng chí Tiểu Diệp chịu trách nhiệm sửa đường.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương và chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng âm thầm giơ ngón cái, thầm nghĩ, “Thằng ranh không tệ! Cơ hội hạ thủ tuyệt hảo. Có đầu óc này không đi chùa làm trụ trì quả là đáng tiếc, chân chính là một đại sư hoá duyên mặt dày, còn phải cộng thêm hai chữ ‘Thâm niên’......
Nếu như là bình thường lên thành phố xin tiền sẽ không gặp được Chu Càn Dương, có xin được mấy ngàn đồng cũng đã tốt lắm rồi, còn đây là 10 vạn. 10 vạn a! Là một số tiền không hề nhỏ.
Thật ra thì Chu Càn Dương cũng bị bức cho trong lòng đau như cắt. Tuy nhiên tâm tình được làm đại gia cũng không tồi, cũng ngầm bội phục Diệp Phàm trẻ tuổi mà da mặt dày, thầm nghĩ thằng ranh này có nghiên cứu qua Hậu Hắc Học hay không, điển hình là nhân tài bức vua thoái vị mà, ha hả......
Nghe nói tối mai đài truyền hình huyện sẽ chiếu sự tích anh hùng của Diệp Phàm, làm hại người nhà hắn phải xin lệnh đặc biệt của viện trưởng đem vào phòng một chiếc TV nhỏ. Cả nhà ngồi lên giường nhìn chằm chằm vào chiếc TV.
Vào lúc 8 giờ tối, vẫn không thấy phóng sự về sự tích anh hùng của Diệp Phàm.
/3320
|