- Ừ!
Cảm hóa được Lão tướng quân trung niên nặng nề, ánh mắt Diệp Phàm kiên định, gật đầu, đi chọn ba người của đội dự bị.
- Đồng chí Cố Thiên Kỳ, toàn lực mở hệ thống đoàn quân phòng vệ thứ hai, toàn thể quan binh vào trạng thái chuẩn bị tác chiến, bảo vệ bộ đội trung tâm Báo Săn…
Lời nói của Lão tướng quân vang vọng khắp phòng họp.
Diệp Phàm đưa tay bôi lớp ngụy trang màu đen lên mặt, đương nhiên cũng phải hóa trang một phút, bước vào phòng bí mật.
Đội dự bị, các đội viên dự bị toàn bộ đứng thẳng dậy.
Thấy bóng Diệp Phàm xuất hiện, lập tức hô to:
- Chào thủ trưởng!
- Chào các đồng chí!
Diệp Phàm gật đầu.
- Mẹ ơi, hình như là đại ca, gương mặt hơi giống, chắc là đúng rồi. Đại ca là phó soái Đội thứ tám Tổ đặc nhiệm nòng cốt A, mẹ ơi! Trước đây còn tưởng là hắn khoác lác, sao có thể, quá nghịch thiên rồi!
Tề Thiên không kìm được hét to.
Tuy nói Diệp Phàm bôi lớp ngụy trang đen, tóc tai cũng cào vài cái, nhưng hình dáng khuôn mặt vẫn giống, tương đối quen thuộc với hắn như Tề Thiên và Mai Diệc Thu đều có thể nhận ra được.
Những đội viên khác không thân lắm đương nhiên không thể nhận ra, sau này đụng trên đường cũng chưa chắc nhận ra được.
Cô nàng kia toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến chuyện lần trước mình dùng súng chỉ vào tên khốn kiếp, nào ngờ lại là Phó soái đội tám Tổ nòng cốt, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Vốn cứ tưởng chẳng qua hắn ỷ là vào uy phong của ông anh kết nghĩa Thiết Chiêm Hùng, ai ngờ đâu thằng nhãi này cũng có lai lịch lớn như vậy.
Lúc đó nếu làm bị thương hắn, chắc là cả nhà Mai gia ở Bắc Kinh cũng bị Tổ Đặc nhiệm A nhổ tận gốc. Tấy cả các gia tộc vương bài ở Trung Quốc, bao gồm cả những gia đình cách mạng, những gia tộc khai quốc, có thể nói, chẳng ai có thể chịu nổi cơn giận của toàn bộ đội viên Tổ đặc nhiệm A.
Nên biết Tổ đặc nhiệm A tổng cộng có tám tổ, chỉ có người lãnh đạo của Tổ Chiến Long, tổ thứ tám mới có thể xưng Phó soái, nhân số cũng nhiều nhất, là một tổ công kích nhỏ, nhưng kỳ thực cũng là trụ cột của Tổ đặc nhiệm A quốc gia.
Có thể nói “ không có tổ thứ tám, không có sự huy hoàng của Tổ đặc nhiệm A”. Phó soái của tổ thứ tám, người đứng đầu, Mai Diệc Thu nghĩ lại mà đổ mồ hôi.
Xoay người, sắc mặt Mai Diệc Thu trắng bệch. Bởi vì cô nghĩ bản thân mình luôn có thái độ căm thù và khinh thường Phó soái Diệp Phàm này. Giờ hắn đến chọn người, bản thân mình chắc chắn không có đất diễn rồi.
Nên biết, có thể là thành viên chính thức trong Tổ đặc nhiệm A, Mai Diệc Thu ngay cả nằm mơ cũng khó gặp, vừa hay gặp phải sự kiện lớn, mới tạm thời rút ba thành viên đội dự bị bổ sung làm thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Tuy nói là tạm thời bổ sung, nhưng những người những người lăn lộn chốn quan trường quân trường đều hiểu. Chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, sống sót trở về thì chuyện trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A như ván đã đóng thuyền.
Đầu óc Tề Thiên đương nhiên linh lợi hơn, tin là lần này đại ca sẽ cho anh ta cơ hội. Dù nói trong đám người này, bản thân mình cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có thể xem là có chút trình độ thôi.
Tuy nhiên, nếu trọng trách chọn người vào Tổ đặc nhiệm A được giao cho Diệp Phàm, thì sẽ do hắn quyết định. Nên biết bình thường, muốn trở thành thành viên chính thức đó còn phải thông qua một loạt những kiểm tra có thể nói là làm khó dễ của nhân sự tổng bộ, các bài trắc nghiệm nhiều vô số kể.
Cuối cùng, mỗi người được gia nhập vào Tổ đặc nhiệm A còn phải có được chữ ký của đích thân thủ trưởng số một quốc gia, mới có thể trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Trừ phi trình độ của anh là ngũ đẳng, lúc đẳng thì có thể vào trực tiếp không qua những quy định kia. Cái loại này chỉ có “con cưng của trời” thôi, “con cưng của trời” như Diệp Phàm liệu có mấy người?
Tuy nhiên, dù hiện giờ tâm tình hai người phức tạp, cũng nhưng cũng chẳng dám hé răng.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Tề Thiên cũng hơi ngạc nhiên, bước từng bước dò xét các đội viên. Đến trước mặt Mai Diệc Thu, dừng lại một lúc, hỏi:
- Đẳng gì?
- Báo cáo thủ trưởng, năm ngoái tiến vào Khai Nguyên Chi Cảnh tứ đẳng.
Mai Diệc Thu đáp vang dội. Trong lòng nghĩ, cũng là nhờ anh dùng hà thủ ô giúp tôi thăng lên, lúc đó nghe nói toàn thân tôi sốt mà còn bị anh cho vào nước đá, ắt hẳn cả người đều bị anh mò hết rồi. Giờ còn giả ngu. Chắc chắn là muốn trêu chọc tôi…
- Ừ!
Diệp Phàm gật đầu, hỏi từng người một.
Đến chỗ Tề Thiên Diệp Phàm nhíu mày, đột nhiên hỏi:
- Lần này hy vọng sống chỉ có hai phần!
- Báo cáo thủ trưởng, chẳng có hy vọng sống tôi cũng đi! Xin thủ trưởng cho tôi cơ hội. Tôi đã viết xong di chúc rồi!
Tề Thiên ngẩng cao đầu, mí mắt luôn nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay vỗ vỗ.
- Tôi nguyện da ngựa bọc thây vì quốc gia!
Thằng ranh Tề Thiên này lại rống lên. Đương nhiên là muốn thể hiện thái độ với đại ca rồi, ông đây không sợ chết, chỉ muốn thành đội viên chính thức.
Diệp Phàm mở ra tư liệu, nhìn vài lần nói:
- Không tệ! Tuy nói cấp bậc hơi thấp, nhưng dũng cảm là tốt, tinh thần xông lên không sợ chết, chính là cậu, Tề Thiên, bước ra khỏi hàng!
“Hừ! Điển hình của đi cửa sâu. Bình thường anh anh em em, giờ còn giả vờ không quen, đẳng cấp còn thấp hơn mình, lại được lựa chọn đầu tiên. Ta phỉ, ta phỉ…”Mai Diệc Thu trong lòng mất mát, miệng chu lên nhưng không dám lên tiếng.
- Mai Diệc Thu, nghe nói nhà cô ở Bắc Kinh là nhà quyền quý, nhưng lần này rất nguy hiểm. Không còn mạng nữa thì lấy gì mà dùng ngôi nhà đó?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Thủ trưởng, tôi không sợ, chỉ muốn nổ lực vì quốc gia, chết cũng không tiếc!
Mai Diệc Thu la lớn, ánh mắt mong ngóng nhìn đồng chí Tiểu Diệp.
- Thực không hối hận?
Diệp Phàm nói.
- Chết không sợ còn hối hận cái gì?
Mai Diệc Thu gan cũng lớn, cho rằng Diệp Phàm đang đù mình, bèn bước lên.
- Bước ra khỏi hàng!
Những chữ Diệp Phàm thốt ra, đối với Mai Diệc Thu mà nói, chính là thiên tốc chi âm. Thầm nghĩ: “Coi như anh cũng biết nhìn hàng đó, nếu mà không cho bản cô nương tham gia, thì ta sẽ làm ồn ào lên vụ của Tề Thiên, bằng bất cứ giá nào. Không phải là hắn sờ soạng người mình rồi, nên trả cho mình một ân tình…”
Danh ngạch cuối cùng dành cho tứ đẳng cao thủ Kiều Viên Viên. Dáng cô nàng này thực sự không thể chê vào đai được, khuôn mặt tự nhiên dào dạt thanh xuân, giống như có đánh một lớp phấn mỏng, nhưng kỳ thực không hề có chút phấn nào.
Chiếc mũi vểnh hoạt bát kiêu ngạo mà tự tin, môi hơi nhếch lên, ngũ quan tinh xảo giống như một bức tranh tiên nữ.
Nhất là cặp mắt dưới hàng mi dài, nhẹ nhàng lay động, đáng yêu như búp bê, làm động hồn phách mà còn khiến người ta mê man bất định.
Cô nàng này có thể so sánh sự thanh khiết với Ngọc Kiều Long, đều có khí chất cao quý, nếu như thay bộ đồ công chúa vào, chắc chắn sẽ có khí chất giống như công chúa Bạch Tuyết, thuộc cấp bậc hại nước hại dân. Ngọc Kiều Long so với cô nàng, chỉ có thể là đóa hoa bách hợp núi thôi.
Hơn nữa, hiện nay cô nàng mặc bộ đồ quân nhân, có một tư thế đặc biệt khí khái oai hùng, Nhìn sơ qua sơ yếu lý lịch, tốt nghiệp Học viện âm nhạc hạng nhất trong nước.
Ngoài ra, còn có bằng thạc sĩ Học viện âm nhạc và thạc sĩ y học đại học Phục Đán. Vào thời điểm đó, có hai bằng là một chuyện không hề đơn giản.
Khiến cho Diệp Phàm thầm kinh ngạc. Nhìn qua tuổi, không ngờ tuổi vẫn còn nhỏ, quả thực người này còn nghịch thiên hơn cả một thiên tài như hắn, có lẽ có một cảm giác muốn biết, với lại cô nàng này cấp bậc cũng cao nhất, nêm đành trực tiếp chọn cô nàng.
Tuy nhiên, đối với những kỳ lạ về lai lịch cô nàng này, ngoài mặt không hề thể hiện rõ. Diệp Phàm dù ngạc nhiên nhưng cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Đi một ngày một đêm, sau khi nghỉ ngơi đơn giản trên máy bay một chút thì cùng cả tổ bàn đối sách.
Nhưng, nói trắng ram căn bản cũng chẳng có đối sách gì tốt, lần này rắn ưng Glasgow tạm thời chiếm đoạt toàn bộ hiện trường.
Vì, trong khu rừng rậm nguyên thủy, quá nhiều nguy hiểm ẩn nấp. Thiên nhiên, so với diều hâu, rắn, cùng với một số thú dữ bất cứ lúc nào cũng đòi mạng người.
Những người này dù là tinh anh của quốc gia, nhưng cũng chẳng có tin tức mục tiêu gì của đối thủ, hoàn toàn dựa vào mày mò và vận may của bản thân. Tạm thời không liên lạc với các đội viên còn lại của Tổ A. Nguy hiểm trong cả khu rừng, vô ý một chút là toi mạng ngay.
Cuối cùng mục tiêu ở trên không.
Trong bóng tối, chiếc máy bay vận tải lớn mở cửa. Từng âm hồn nhảy xuống bầu trời đen kịt.
Lần này địa điểm hạ xuống là một địa phương tên Xà Quật, vừa mới nghe tên đã khiến người ta lạnh tim gan, rắn độc chắc chắn rất nhiều.
May mắn, quá trình hạ xuống coi như thuận lợi.
Các đội viên đều đã tới, Diệp Phàm cũng hạ xuống mặt đấy, mới phát hiện mọi người đều bị mắc trên đỉnh cây lớn, có đội viên còn bay qua bay lại trên không trung, muốn cởi dù ra cũng khó.
Nếu cắt đứt dây dù, ngã xuống chết là chuyện không còn phải nghi ngờ. Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật, thấy hang rắn này thực sự rất lớn, từng khối cũng mở rộng phạm vi đến mấy trăm mét, cao cũng vài mét.
Vội vàng giúp mọi người thoát khỏi dù, bằng không, nếu bị công kích, dù và nhánh cây sẽ làm toàn quân bị tiêu diệt hết. Lúc này tuyệt đối không được mở đèn, màu tối của đêm đen còn dùng để làm màu bảo vệ.
Diệp Phàm có thuật ưng nhãn, và bức nhĩ thông thuật, nhị giác và thị giác tốt hơn nhiều so với những người khác.
Hơn nữa, quốc gia cũng có cung cấp mắt kính hồng ngoại nhìn ban đêm theo công nghệ cao nhất, Diệp Phàm cảm thấy so với khi trời mưa âm u của buổi sáng còn rõ hơn.
Các đội viên khác đương nhiên không có được vận may này, dù nói họ có mắt kính ban đêm, nhưng nhìn vẫn rất lờ mờ, chỉ có thể phân biệt đại khái hình dáng mà thôi, nếu đối thủ núp trong đám lá cây rậm rạp, căn bản cũng chẳng phân biệt được đâu là người đâu là cây, tính nguy hiểm rất lớn.
Ở đây, sát nhân có muốn giết người thì còn dễ hơn giết một con gà, chẳng có chút tâm lý gánh nặng nào, cũng chẳng cần anh phụ trách. Cao tầng của mỗi quốc gia hình như đều ngầm có phương thức chém giết này, nghĩa là nếu anh có bản lĩnh thì cướp đi, không cướp được thì tự giải quyết mạng mình.
Tính tàn khốc của chiến tranh chính là ở đây.
Diệp Phàm giải quyết ràng buộc cho mọi người một cách thuần thục, giống như một linh vượn đang chuyền cành, thực sự còn linh hoạt hơn cả khỉ. Vì Khinh Thân Đề Túng Thuật của Diệp Phàm được thi triển tới cực điểm rồi.
Thấy tổ phó Trương Hùng cách đó không xa, y cũng là cao thủ lục đẳng, Diệp Phàm giải quyết vướng mắt cho y đầu tiên.
Lạc Bảo Tiền, xoay tròn không tiếng động lượn vòng ra ngoài, vài tiếng xoẹt nhỏ vang lên, dây dù đứt ngay, y nhảy xuống thân cây. Hai người một thủ thế, một phân công hành động.
Lần trước lấy được Lạc Bảo Tiền từ tay Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên tập đoàn Bảo Đức Lai Hongkong, trước đây Diệp Phàm cũng không hiểu chuỗi dây dạng đồng tiền này có lợi gì.
Cảm hóa được Lão tướng quân trung niên nặng nề, ánh mắt Diệp Phàm kiên định, gật đầu, đi chọn ba người của đội dự bị.
- Đồng chí Cố Thiên Kỳ, toàn lực mở hệ thống đoàn quân phòng vệ thứ hai, toàn thể quan binh vào trạng thái chuẩn bị tác chiến, bảo vệ bộ đội trung tâm Báo Săn…
Lời nói của Lão tướng quân vang vọng khắp phòng họp.
Diệp Phàm đưa tay bôi lớp ngụy trang màu đen lên mặt, đương nhiên cũng phải hóa trang một phút, bước vào phòng bí mật.
Đội dự bị, các đội viên dự bị toàn bộ đứng thẳng dậy.
Thấy bóng Diệp Phàm xuất hiện, lập tức hô to:
- Chào thủ trưởng!
- Chào các đồng chí!
Diệp Phàm gật đầu.
- Mẹ ơi, hình như là đại ca, gương mặt hơi giống, chắc là đúng rồi. Đại ca là phó soái Đội thứ tám Tổ đặc nhiệm nòng cốt A, mẹ ơi! Trước đây còn tưởng là hắn khoác lác, sao có thể, quá nghịch thiên rồi!
Tề Thiên không kìm được hét to.
Tuy nói Diệp Phàm bôi lớp ngụy trang đen, tóc tai cũng cào vài cái, nhưng hình dáng khuôn mặt vẫn giống, tương đối quen thuộc với hắn như Tề Thiên và Mai Diệc Thu đều có thể nhận ra được.
Những đội viên khác không thân lắm đương nhiên không thể nhận ra, sau này đụng trên đường cũng chưa chắc nhận ra được.
Cô nàng kia toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến chuyện lần trước mình dùng súng chỉ vào tên khốn kiếp, nào ngờ lại là Phó soái đội tám Tổ nòng cốt, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Vốn cứ tưởng chẳng qua hắn ỷ là vào uy phong của ông anh kết nghĩa Thiết Chiêm Hùng, ai ngờ đâu thằng nhãi này cũng có lai lịch lớn như vậy.
Lúc đó nếu làm bị thương hắn, chắc là cả nhà Mai gia ở Bắc Kinh cũng bị Tổ Đặc nhiệm A nhổ tận gốc. Tấy cả các gia tộc vương bài ở Trung Quốc, bao gồm cả những gia đình cách mạng, những gia tộc khai quốc, có thể nói, chẳng ai có thể chịu nổi cơn giận của toàn bộ đội viên Tổ đặc nhiệm A.
Nên biết Tổ đặc nhiệm A tổng cộng có tám tổ, chỉ có người lãnh đạo của Tổ Chiến Long, tổ thứ tám mới có thể xưng Phó soái, nhân số cũng nhiều nhất, là một tổ công kích nhỏ, nhưng kỳ thực cũng là trụ cột của Tổ đặc nhiệm A quốc gia.
Có thể nói “ không có tổ thứ tám, không có sự huy hoàng của Tổ đặc nhiệm A”. Phó soái của tổ thứ tám, người đứng đầu, Mai Diệc Thu nghĩ lại mà đổ mồ hôi.
Xoay người, sắc mặt Mai Diệc Thu trắng bệch. Bởi vì cô nghĩ bản thân mình luôn có thái độ căm thù và khinh thường Phó soái Diệp Phàm này. Giờ hắn đến chọn người, bản thân mình chắc chắn không có đất diễn rồi.
Nên biết, có thể là thành viên chính thức trong Tổ đặc nhiệm A, Mai Diệc Thu ngay cả nằm mơ cũng khó gặp, vừa hay gặp phải sự kiện lớn, mới tạm thời rút ba thành viên đội dự bị bổ sung làm thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Tuy nói là tạm thời bổ sung, nhưng những người những người lăn lộn chốn quan trường quân trường đều hiểu. Chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, sống sót trở về thì chuyện trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A như ván đã đóng thuyền.
Đầu óc Tề Thiên đương nhiên linh lợi hơn, tin là lần này đại ca sẽ cho anh ta cơ hội. Dù nói trong đám người này, bản thân mình cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có thể xem là có chút trình độ thôi.
Tuy nhiên, nếu trọng trách chọn người vào Tổ đặc nhiệm A được giao cho Diệp Phàm, thì sẽ do hắn quyết định. Nên biết bình thường, muốn trở thành thành viên chính thức đó còn phải thông qua một loạt những kiểm tra có thể nói là làm khó dễ của nhân sự tổng bộ, các bài trắc nghiệm nhiều vô số kể.
Cuối cùng, mỗi người được gia nhập vào Tổ đặc nhiệm A còn phải có được chữ ký của đích thân thủ trưởng số một quốc gia, mới có thể trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Trừ phi trình độ của anh là ngũ đẳng, lúc đẳng thì có thể vào trực tiếp không qua những quy định kia. Cái loại này chỉ có “con cưng của trời” thôi, “con cưng của trời” như Diệp Phàm liệu có mấy người?
Tuy nhiên, dù hiện giờ tâm tình hai người phức tạp, cũng nhưng cũng chẳng dám hé răng.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Tề Thiên cũng hơi ngạc nhiên, bước từng bước dò xét các đội viên. Đến trước mặt Mai Diệc Thu, dừng lại một lúc, hỏi:
- Đẳng gì?
- Báo cáo thủ trưởng, năm ngoái tiến vào Khai Nguyên Chi Cảnh tứ đẳng.
Mai Diệc Thu đáp vang dội. Trong lòng nghĩ, cũng là nhờ anh dùng hà thủ ô giúp tôi thăng lên, lúc đó nghe nói toàn thân tôi sốt mà còn bị anh cho vào nước đá, ắt hẳn cả người đều bị anh mò hết rồi. Giờ còn giả ngu. Chắc chắn là muốn trêu chọc tôi…
- Ừ!
Diệp Phàm gật đầu, hỏi từng người một.
Đến chỗ Tề Thiên Diệp Phàm nhíu mày, đột nhiên hỏi:
- Lần này hy vọng sống chỉ có hai phần!
- Báo cáo thủ trưởng, chẳng có hy vọng sống tôi cũng đi! Xin thủ trưởng cho tôi cơ hội. Tôi đã viết xong di chúc rồi!
Tề Thiên ngẩng cao đầu, mí mắt luôn nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay vỗ vỗ.
- Tôi nguyện da ngựa bọc thây vì quốc gia!
Thằng ranh Tề Thiên này lại rống lên. Đương nhiên là muốn thể hiện thái độ với đại ca rồi, ông đây không sợ chết, chỉ muốn thành đội viên chính thức.
Diệp Phàm mở ra tư liệu, nhìn vài lần nói:
- Không tệ! Tuy nói cấp bậc hơi thấp, nhưng dũng cảm là tốt, tinh thần xông lên không sợ chết, chính là cậu, Tề Thiên, bước ra khỏi hàng!
“Hừ! Điển hình của đi cửa sâu. Bình thường anh anh em em, giờ còn giả vờ không quen, đẳng cấp còn thấp hơn mình, lại được lựa chọn đầu tiên. Ta phỉ, ta phỉ…”Mai Diệc Thu trong lòng mất mát, miệng chu lên nhưng không dám lên tiếng.
- Mai Diệc Thu, nghe nói nhà cô ở Bắc Kinh là nhà quyền quý, nhưng lần này rất nguy hiểm. Không còn mạng nữa thì lấy gì mà dùng ngôi nhà đó?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Thủ trưởng, tôi không sợ, chỉ muốn nổ lực vì quốc gia, chết cũng không tiếc!
Mai Diệc Thu la lớn, ánh mắt mong ngóng nhìn đồng chí Tiểu Diệp.
- Thực không hối hận?
Diệp Phàm nói.
- Chết không sợ còn hối hận cái gì?
Mai Diệc Thu gan cũng lớn, cho rằng Diệp Phàm đang đù mình, bèn bước lên.
- Bước ra khỏi hàng!
Những chữ Diệp Phàm thốt ra, đối với Mai Diệc Thu mà nói, chính là thiên tốc chi âm. Thầm nghĩ: “Coi như anh cũng biết nhìn hàng đó, nếu mà không cho bản cô nương tham gia, thì ta sẽ làm ồn ào lên vụ của Tề Thiên, bằng bất cứ giá nào. Không phải là hắn sờ soạng người mình rồi, nên trả cho mình một ân tình…”
Danh ngạch cuối cùng dành cho tứ đẳng cao thủ Kiều Viên Viên. Dáng cô nàng này thực sự không thể chê vào đai được, khuôn mặt tự nhiên dào dạt thanh xuân, giống như có đánh một lớp phấn mỏng, nhưng kỳ thực không hề có chút phấn nào.
Chiếc mũi vểnh hoạt bát kiêu ngạo mà tự tin, môi hơi nhếch lên, ngũ quan tinh xảo giống như một bức tranh tiên nữ.
Nhất là cặp mắt dưới hàng mi dài, nhẹ nhàng lay động, đáng yêu như búp bê, làm động hồn phách mà còn khiến người ta mê man bất định.
Cô nàng này có thể so sánh sự thanh khiết với Ngọc Kiều Long, đều có khí chất cao quý, nếu như thay bộ đồ công chúa vào, chắc chắn sẽ có khí chất giống như công chúa Bạch Tuyết, thuộc cấp bậc hại nước hại dân. Ngọc Kiều Long so với cô nàng, chỉ có thể là đóa hoa bách hợp núi thôi.
Hơn nữa, hiện nay cô nàng mặc bộ đồ quân nhân, có một tư thế đặc biệt khí khái oai hùng, Nhìn sơ qua sơ yếu lý lịch, tốt nghiệp Học viện âm nhạc hạng nhất trong nước.
Ngoài ra, còn có bằng thạc sĩ Học viện âm nhạc và thạc sĩ y học đại học Phục Đán. Vào thời điểm đó, có hai bằng là một chuyện không hề đơn giản.
Khiến cho Diệp Phàm thầm kinh ngạc. Nhìn qua tuổi, không ngờ tuổi vẫn còn nhỏ, quả thực người này còn nghịch thiên hơn cả một thiên tài như hắn, có lẽ có một cảm giác muốn biết, với lại cô nàng này cấp bậc cũng cao nhất, nêm đành trực tiếp chọn cô nàng.
Tuy nhiên, đối với những kỳ lạ về lai lịch cô nàng này, ngoài mặt không hề thể hiện rõ. Diệp Phàm dù ngạc nhiên nhưng cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Đi một ngày một đêm, sau khi nghỉ ngơi đơn giản trên máy bay một chút thì cùng cả tổ bàn đối sách.
Nhưng, nói trắng ram căn bản cũng chẳng có đối sách gì tốt, lần này rắn ưng Glasgow tạm thời chiếm đoạt toàn bộ hiện trường.
Vì, trong khu rừng rậm nguyên thủy, quá nhiều nguy hiểm ẩn nấp. Thiên nhiên, so với diều hâu, rắn, cùng với một số thú dữ bất cứ lúc nào cũng đòi mạng người.
Những người này dù là tinh anh của quốc gia, nhưng cũng chẳng có tin tức mục tiêu gì của đối thủ, hoàn toàn dựa vào mày mò và vận may của bản thân. Tạm thời không liên lạc với các đội viên còn lại của Tổ A. Nguy hiểm trong cả khu rừng, vô ý một chút là toi mạng ngay.
Cuối cùng mục tiêu ở trên không.
Trong bóng tối, chiếc máy bay vận tải lớn mở cửa. Từng âm hồn nhảy xuống bầu trời đen kịt.
Lần này địa điểm hạ xuống là một địa phương tên Xà Quật, vừa mới nghe tên đã khiến người ta lạnh tim gan, rắn độc chắc chắn rất nhiều.
May mắn, quá trình hạ xuống coi như thuận lợi.
Các đội viên đều đã tới, Diệp Phàm cũng hạ xuống mặt đấy, mới phát hiện mọi người đều bị mắc trên đỉnh cây lớn, có đội viên còn bay qua bay lại trên không trung, muốn cởi dù ra cũng khó.
Nếu cắt đứt dây dù, ngã xuống chết là chuyện không còn phải nghi ngờ. Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật, thấy hang rắn này thực sự rất lớn, từng khối cũng mở rộng phạm vi đến mấy trăm mét, cao cũng vài mét.
Vội vàng giúp mọi người thoát khỏi dù, bằng không, nếu bị công kích, dù và nhánh cây sẽ làm toàn quân bị tiêu diệt hết. Lúc này tuyệt đối không được mở đèn, màu tối của đêm đen còn dùng để làm màu bảo vệ.
Diệp Phàm có thuật ưng nhãn, và bức nhĩ thông thuật, nhị giác và thị giác tốt hơn nhiều so với những người khác.
Hơn nữa, quốc gia cũng có cung cấp mắt kính hồng ngoại nhìn ban đêm theo công nghệ cao nhất, Diệp Phàm cảm thấy so với khi trời mưa âm u của buổi sáng còn rõ hơn.
Các đội viên khác đương nhiên không có được vận may này, dù nói họ có mắt kính ban đêm, nhưng nhìn vẫn rất lờ mờ, chỉ có thể phân biệt đại khái hình dáng mà thôi, nếu đối thủ núp trong đám lá cây rậm rạp, căn bản cũng chẳng phân biệt được đâu là người đâu là cây, tính nguy hiểm rất lớn.
Ở đây, sát nhân có muốn giết người thì còn dễ hơn giết một con gà, chẳng có chút tâm lý gánh nặng nào, cũng chẳng cần anh phụ trách. Cao tầng của mỗi quốc gia hình như đều ngầm có phương thức chém giết này, nghĩa là nếu anh có bản lĩnh thì cướp đi, không cướp được thì tự giải quyết mạng mình.
Tính tàn khốc của chiến tranh chính là ở đây.
Diệp Phàm giải quyết ràng buộc cho mọi người một cách thuần thục, giống như một linh vượn đang chuyền cành, thực sự còn linh hoạt hơn cả khỉ. Vì Khinh Thân Đề Túng Thuật của Diệp Phàm được thi triển tới cực điểm rồi.
Thấy tổ phó Trương Hùng cách đó không xa, y cũng là cao thủ lục đẳng, Diệp Phàm giải quyết vướng mắt cho y đầu tiên.
Lạc Bảo Tiền, xoay tròn không tiếng động lượn vòng ra ngoài, vài tiếng xoẹt nhỏ vang lên, dây dù đứt ngay, y nhảy xuống thân cây. Hai người một thủ thế, một phân công hành động.
Lần trước lấy được Lạc Bảo Tiền từ tay Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên tập đoàn Bảo Đức Lai Hongkong, trước đây Diệp Phàm cũng không hiểu chuỗi dây dạng đồng tiền này có lợi gì.
/3320
|