Cho nên, đội viên tổ A khi thi hành nhiệm vụ toàn kêu bằng biệt hiệu, hoặc cũng có khi sắp xếp theo con số. Chẳng hạn Diệp Phàm chính là số 1, Trương Hùng chính là số 2…
Làm như vậy đương nhiên là không muốn các thành viên đặc nhiệm của các nước khác tra được gốc gác, các chiêu thức phòng chống đối thủ của đội viên chiến đấu đặc biệt các nước nhiều vô số kể, thường khó mà biết được gốc gác của đối thủ.
Dù là một cao thủ lợi hại, anh cũng chỉ biết một biệt hiệu mà không biết rốt cuộc hình dạng người này như thế nào.
Chẳng hạn Lang Phá Thiên rất nổi tiếng, vì biệt hiệu của anh ta là “Sát thần”, Các đội viên đặc chiến của nước ngoài chỉ biết Sát thần của tổ A, dù Lang Phá Thiên có đnưgs trước mặt anh, anh cũng chẳng biết anh ta chính là Sát thần kia.
Bí mật, đó là gốc rễ sinh tồn của Tổ viên đội A. Quân bài mà bị người ta mò được rồi thì người ta có thể chỉ súng vào anh, dùng sống ống hiện đại giết một siêu cao thủ cấp bát đẳng hình như cũng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Cho nên, đừng để “đẳng cấp” giả dối của Tổ A làm mê hoặc. Đẳng cấp chỉ là một loại thể hiện sức mạnh, so sánh với người thường, cao thủ Tổ đặc nhiệm A có sức mạnh rất lớn hơn, bản thân linh mẫn hơn, cảm giác linh hoạt hơn, kỹ thuật lợi hại hơn thôi.
Chẳng hạn nói về quyền vương Tyson đi, một quyền của anh ta, hoàn toàn có thể so được với sức mạnh của cao thủ ngũ đẳng.
Cao thủ Tổ A cũng là người, không phải là thần, càng không phải là siêu nhân mặc quần lót. Chỉ giống như 007 thôi. Bọn họ đều là người, chỉ có điều họ lợi hại hơn người bình thường một chút.
- Vô Tình, anh cứ nằm sát xuống đất, tôi qua xử lý. Nghi binh.
Diệp Phàm ra lệnh, cảm giác tổ Thần Đao này không dễ đối phó, có lẽ chúng ta đã rơi vào bẫy của họ rồi.
Diệp Phàm bật người dậy, quả nhiên, hai viên đạn nhẹ nhàng bắn vào không khí.
“Hóa ra là nấp chỗ vũng bùn, không phải là Ninja trong truyền thuyết chứ, nghe nói những người đó thích độn thổ, giống như chuột vậy.” Diệp Phàm trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Tốc độ kia chắc chắn không chậm, Phi đao sớm đã bay ra, sau hai tiếng bang bang, đã đụng độ với viên đạn, thừa khoảng thời gian chênh lệch của viên đạn, cả người Diệp Phàm nghiêng qua.
Khẩu súng trong tay bắn ra. Trương Hùng đang nằm sát trên đất bên kia cũng không chậm, nhắm người kia bắn một loạt đạn. Dưới dự tấn công mạnh bạo người trên kẻ dưới, cuối cùng hai cao thủ cũng bị giải quyết.
Hai người cũng không để ý đến chuyện kiểm tra chiến lợi phẩm, vội vã chạy qua.
May mắn, Triệu Thắng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị trúng đạn phần chân.
Diệp Phàm và Trương Hùng tấn công qua mặt bên, một trong số ba thành viên của Tổ Thần Đạo một ẩn nấp ở cây đại thụ trên đầu Diệp Phàm. Lão này giống như một con gấu treo nửa người trên cây đại thụ.
Một Phi đao của Diệp Phàm bay qua, chân của thằng nhãi kia trúng đao đã rơi xuống, lăn vòng trên đất muốn bò lên, Diệp Phàm sao có thể cho y được như ý nguyện, nước một bước lớn, toàn lực đá một cước lực độ cũng gần bảy tám ngàn cân.
Lập tức, anh bạn của tổ Thần Đạo rơi xuống lập tức biến thành huyết nhân, phần eo, bị Diệp Phàm đá vào có một lỗ máu to như nắm tay, dạ dày lòng ruột gì đều bắn tung tóe lên người Diệp Phàm.
- Xui xẻo!
Diệp Phàm tức giận mắng.
“Lách cách”, tên nhãi kia vẫn chưa chết, sống dai như gián. Hắn hét lên một tiếng, một cỗ khói nhẹ bốc lên.
- Mau lui ra, lựu đạn.
Trương Hùng hoảng hốt kêu lớn.
- Mày khá lắm, sắp chết rồi mà còn muốn kéo theo ông đây làm bạn đồng hành.
Dưới đôi mắt ưng, lựu đạn kia hiện ra rõ ràng trong mắt.
Diệp Phàm đưa chân đá vào, lựu đạn hóa thành một đường cong xinh đẹp, bay ra xa. Nhưng, Diệp Phàm đã nhắm chuẩn, vừa hay bay đến chỗ thành viên tổ Thần đạo thứ ba thì nổ. Vậy là đã tìm được người bạn đồng hành thịt nát xương tan cho anh chàng thủng bụng, cùng nhau đi đến Âm ty địa phủ.
Nhưng, tên kia thấy lựu đạn bay tới, biết trốn không thoát, không ngờ lại nảy sinh độc ác, trước khi bị nổ chết còn kéo theo một đệm lưng, một băng đạn bắn ra, lưng của một đội viên tổ A trúng đạn. Giờ phút này không phòng ngực được.
- Còn chưa ngửi được bong dáng quặng thiên thạch, không ngờ đã tổn thất hai viên đại tướng.
Diệp Phàm tức giận đến nỗi suýt chút nữa là bạo nộ.
Rơi vào đường cùng, sau khi Kiều Viên Viên xử lý đơn giàn thì lập tức lui xuống, lệnh cho hai đội viên hộ tống hai người bị thương, nửa ngày thì tới bãi biển, tiễn Triệu Thắng và đội viên kia về, đợt sóng công kích thứ hai còn sáu đội viên.
Vì theo quy tắc ngầm, đội viên của bên nào sau khi bị thương có thể đưa lý do rút lui. Chỉ cần trong tay cầm cở chữ thập đỏ, sẽ không bị các tổ khác công kích.
Nhưng, anh phái vài người hộ tống người bị thương vềm những người hộ tống người bị thương cũng phải theo tàu trị liệu về nước, không được quay lại tham gia trận đấu.
Đương nhiên, cũng có người nói cứ giả mạo lăn lộn vào cũng được, vệ tinh trinh sát của các quốc gia, còn có giám sát viên quân sự trung lập giám sát, anh đừng có mà mơ tưởng làm loạn.
Cho nên, có hai đội viên của đợt sóng thứ hai bị thương, hai người hộ tống, thành bốn người đi, giờ chỉ còn sáu.
Vốn Diệp Phàm muốn gọi Tề Thiên hộ tống, như vậy vừa bảo vệ được cho Tề Thiên, vừa không thiếu công lao.
Nên biết, trong những hành động giết người và bị người giết thế này, chỉ cần anh tham gia, chỉ cần không bị đánh chết, đối với anh mà nói, sau này hồ sơ chính trị sẽ rất thâm hậu. Nói tới anh, người ta sẽ nói, anh đã từng tham gia cuộc chiến “đoạt thiên”, hai chữ này là đủ rồi.
Nhưng, tên nhãi này là phần tử thô bạo thích động tay động chân chém giết, giờ chưa giết được người nào, kiên quyết thỉnh cầu ở lại, không chịu rời đi.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Kỳ lạ là những đội viên khác cũng vậy, ai cũng sát khí đỏ mắt, không sợ chết, cũng chẳng muốn quay về.
Hai cô gái Mai Diệc Thu và Kiều Viên Viên cũng thế.
Ai nói nam không bằng nữ, chắc chắn là sai.
- Cẩu Tử, coi như là không tệ rồi, chúng ta mới xuất động, nửa ngày đã giết được vài tên, ắt hẳn mấy tên tổ Thần Đạo Thần Đạo cũng chẳng còn bao nhiêu, rất có khả năng bị loại trước tiên. Đỡ một đối thủ cũng tốt.
Trương Hùng Vô tình vẻ mặt hưng phấn nói.
Trong nháy mắt, lại u sầu:
- Chẳng biết “Mèo rừng” còn sống trở về nước không, haizz…
Mèo rừng vốn là một vị tứ đẳng khai nguyên tên Ngô Thanh. Trúng đạn ở bụng, có thể trở về nước hay không, còn khó nói.
- Lũ chó Nhật, nếu Mèo rừng hy sinh, ông đây nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ thành viên đợt sóng thứ hai của tổ Thần Đạo.
Diệp Phàm đấm một đấm vào đại thụ.
Nhưng, khi Diệp Phàm và Trương Hùng trở lại nơi năm người công kích ban đầu, đã phát hiện có ba thi thể nằm lại.
Trên thân có ký hiệu, quả nhiên là lá cờ có một mặt trời nho nhỏ, độ rộng hai ngón tay, đây là tiêu trí quốc tế, thành viên của mỗi nước đều phải đeo. Thành viên Tổ A đương nhiên là đeo lá cờ đỏ năm sao rộng hai ngón tay rồi.
- Chó Nhật, trốn thoát được hai tên, đáng tiếc.
Trương Hùng giận đến nỗi suýt thổ huyết, đôi mắt đỏ kè.
- Được rồi, có lẽ là hai tên ban đầu vốn bị trọng thương, hơn nữa, đẳng cấp chắc chắn không dưới lục đẳng. Bằng không, dựa vào hai chúng ta, chưa chắc có thể làm bị thương được năm người bọn họ. Còn may, ít nhất là giết được ba tên, bên ngoài cũng xử lý được ba tên là sáu. Bằng không, đợi đám người này hồi phục, hươu chết về tay ai còn khó nói.
Diệp Phàm rất thỏa mãn, lục soát xung quanh một trận, không phát hiện được gì, bèn tìm một chỗ ẩn náu.
Ban ngày không nên hành động.
Cho nên, ban ngày toàn bộ tìm một nơi ẩn nấp nghỉ ngơi hồi phục
Nhật Bản Tokyo Tổng bộ tổ Thần Đạo.
Một người trung niên mặt mày trắng bệch đập tay lên bàn, chiếc bàn phát ra âm thanh răng rắc, hét lớn:
- Tổ đặc nhiệm A, tao Fujiwara thề không đội trời chung với chúng mày.
- Haizz… không thể ngờ đợt sóng công kích thứ hai của Tổ đặc nhiệm A lại mạnh như vậy, chẳng lẽ đợt sóng công kích thứ nhất chỉ là trò bịp bợm? Bọn họ ẩn giấu lực lượng, đợt sóng thứ hai mới là cao thủ chân chính? Đã làm chúng ta tổn thất sáu đội viên, trong số sáu cường nhân tứ phẩm, Thu Điền Nhị Lang là một cường nhân ngũ phẩm.
Một lão già, Sơn Bản Thập Bát Lang tổ phó Thần Đạo xám mặt, nói.
- Nghe nói bọn họ chỉ có hai người bị thương nặng, sáu đối hai, người ta còn chưa chết, đúng là mất mặt.
Fujiwara không ngừng giậm dữ, tiếng nghiến răng vang lên.
- Hẳn là bọn họ người nhiều, thứ hai, bọn họ vừa mới từ không trung hạ xuống, tinh thần sung mãn, người đợt sóng thứ nhất của chúng ta đều đã bị thương.
May là hai thanh niên cao thủ Vũ Nhân Tam Lang lục phẩm và Đằng Thu Tử lục phẩm còn sống, bằng không, tổ công kích đợt sóng thứ nhật, thêm cả những người ẩn tính, chẳng còn ai.
Tổ trưởng, đợt sóng công kích thứ hai của chúng ta có nên mời gia tộc Akiyama không. Không thể để người Trung Quốc càn rỡ như vậy. bằng không, Nhật Bản chúng ta làm sao còn có chỗ lập thân?
Các cơ thịt cạnh quai hàm của Sơn Bản Thập Lang đều nhảy nhót.
- Thất phu Akiyama kia, là dũng sĩ của Nhật Bản, riêng cao thủ ngũ đẳng trong phủ chỉ có ba người, bản thân ông ta là cao thủ siêu cấp bát phẩm, lại đi tìm niềm vui của mình, dạo quanh thế giới, tìm cao thủ khiêu chiến, chẳng có chút khái niệm về hưng vong quốc gia. Muốn mời gia tộc Akiyama ra tay, chẳng cần nghĩ nữa, dù có nhờ Thiên hoàng của chúng ta, cũng vô dụng.
Fujiwara lắc đầu.
Tên râu cá trê cười nói:
- Thế cũng tốt, gia tộc Akiyama ít nhất còn trấn được mấy tên Trung Quốc, trong nước bọn họ chắc chắn có nhiều cao thủ bát đẳng hơn chúng ta nhiều. Nếu mạo muội phái bọn họ đi, ắt hẳn các lão gia của Trung Quốc cũng không chịu ngồi yên, ngược lại Tổ đặc nhiệm A còn có lý do để mời mấy lão này. Cứ như vậy, chắc hẳn các nước Nga, Mỹ sẽ chỉ trích chúng ta phá hủy nguyên tắc trò chơi.
- Tướng quân, đợt sóng công kích thứ hai ngày mai tới.
Bên ngoài một thanh niên bước vào, đưa tay báo cáo.
- Được, nếu gặp đám Trung Quốc, giết hết không chừa tên nào.
Fujiwara lại đập lên bàn cái nữa, chén trà lay động, trợ thủ của ông ta Sơn Bản Thập Lang trong lòng lắc đầu, không lạc quan lắm.
Vì đợt sóng công kích thứ hai do cao thủ Tiểu Lâm Mộc Cát lục đẳng dẫn đội, còn lại đều là cao thủ tứ đẳng.
Làm như vậy đương nhiên là không muốn các thành viên đặc nhiệm của các nước khác tra được gốc gác, các chiêu thức phòng chống đối thủ của đội viên chiến đấu đặc biệt các nước nhiều vô số kể, thường khó mà biết được gốc gác của đối thủ.
Dù là một cao thủ lợi hại, anh cũng chỉ biết một biệt hiệu mà không biết rốt cuộc hình dạng người này như thế nào.
Chẳng hạn Lang Phá Thiên rất nổi tiếng, vì biệt hiệu của anh ta là “Sát thần”, Các đội viên đặc chiến của nước ngoài chỉ biết Sát thần của tổ A, dù Lang Phá Thiên có đnưgs trước mặt anh, anh cũng chẳng biết anh ta chính là Sát thần kia.
Bí mật, đó là gốc rễ sinh tồn của Tổ viên đội A. Quân bài mà bị người ta mò được rồi thì người ta có thể chỉ súng vào anh, dùng sống ống hiện đại giết một siêu cao thủ cấp bát đẳng hình như cũng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Cho nên, đừng để “đẳng cấp” giả dối của Tổ A làm mê hoặc. Đẳng cấp chỉ là một loại thể hiện sức mạnh, so sánh với người thường, cao thủ Tổ đặc nhiệm A có sức mạnh rất lớn hơn, bản thân linh mẫn hơn, cảm giác linh hoạt hơn, kỹ thuật lợi hại hơn thôi.
Chẳng hạn nói về quyền vương Tyson đi, một quyền của anh ta, hoàn toàn có thể so được với sức mạnh của cao thủ ngũ đẳng.
Cao thủ Tổ A cũng là người, không phải là thần, càng không phải là siêu nhân mặc quần lót. Chỉ giống như 007 thôi. Bọn họ đều là người, chỉ có điều họ lợi hại hơn người bình thường một chút.
- Vô Tình, anh cứ nằm sát xuống đất, tôi qua xử lý. Nghi binh.
Diệp Phàm ra lệnh, cảm giác tổ Thần Đao này không dễ đối phó, có lẽ chúng ta đã rơi vào bẫy của họ rồi.
Diệp Phàm bật người dậy, quả nhiên, hai viên đạn nhẹ nhàng bắn vào không khí.
“Hóa ra là nấp chỗ vũng bùn, không phải là Ninja trong truyền thuyết chứ, nghe nói những người đó thích độn thổ, giống như chuột vậy.” Diệp Phàm trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Tốc độ kia chắc chắn không chậm, Phi đao sớm đã bay ra, sau hai tiếng bang bang, đã đụng độ với viên đạn, thừa khoảng thời gian chênh lệch của viên đạn, cả người Diệp Phàm nghiêng qua.
Khẩu súng trong tay bắn ra. Trương Hùng đang nằm sát trên đất bên kia cũng không chậm, nhắm người kia bắn một loạt đạn. Dưới dự tấn công mạnh bạo người trên kẻ dưới, cuối cùng hai cao thủ cũng bị giải quyết.
Hai người cũng không để ý đến chuyện kiểm tra chiến lợi phẩm, vội vã chạy qua.
May mắn, Triệu Thắng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị trúng đạn phần chân.
Diệp Phàm và Trương Hùng tấn công qua mặt bên, một trong số ba thành viên của Tổ Thần Đạo một ẩn nấp ở cây đại thụ trên đầu Diệp Phàm. Lão này giống như một con gấu treo nửa người trên cây đại thụ.
Một Phi đao của Diệp Phàm bay qua, chân của thằng nhãi kia trúng đao đã rơi xuống, lăn vòng trên đất muốn bò lên, Diệp Phàm sao có thể cho y được như ý nguyện, nước một bước lớn, toàn lực đá một cước lực độ cũng gần bảy tám ngàn cân.
Lập tức, anh bạn của tổ Thần Đạo rơi xuống lập tức biến thành huyết nhân, phần eo, bị Diệp Phàm đá vào có một lỗ máu to như nắm tay, dạ dày lòng ruột gì đều bắn tung tóe lên người Diệp Phàm.
- Xui xẻo!
Diệp Phàm tức giận mắng.
“Lách cách”, tên nhãi kia vẫn chưa chết, sống dai như gián. Hắn hét lên một tiếng, một cỗ khói nhẹ bốc lên.
- Mau lui ra, lựu đạn.
Trương Hùng hoảng hốt kêu lớn.
- Mày khá lắm, sắp chết rồi mà còn muốn kéo theo ông đây làm bạn đồng hành.
Dưới đôi mắt ưng, lựu đạn kia hiện ra rõ ràng trong mắt.
Diệp Phàm đưa chân đá vào, lựu đạn hóa thành một đường cong xinh đẹp, bay ra xa. Nhưng, Diệp Phàm đã nhắm chuẩn, vừa hay bay đến chỗ thành viên tổ Thần đạo thứ ba thì nổ. Vậy là đã tìm được người bạn đồng hành thịt nát xương tan cho anh chàng thủng bụng, cùng nhau đi đến Âm ty địa phủ.
Nhưng, tên kia thấy lựu đạn bay tới, biết trốn không thoát, không ngờ lại nảy sinh độc ác, trước khi bị nổ chết còn kéo theo một đệm lưng, một băng đạn bắn ra, lưng của một đội viên tổ A trúng đạn. Giờ phút này không phòng ngực được.
- Còn chưa ngửi được bong dáng quặng thiên thạch, không ngờ đã tổn thất hai viên đại tướng.
Diệp Phàm tức giận đến nỗi suýt chút nữa là bạo nộ.
Rơi vào đường cùng, sau khi Kiều Viên Viên xử lý đơn giàn thì lập tức lui xuống, lệnh cho hai đội viên hộ tống hai người bị thương, nửa ngày thì tới bãi biển, tiễn Triệu Thắng và đội viên kia về, đợt sóng công kích thứ hai còn sáu đội viên.
Vì theo quy tắc ngầm, đội viên của bên nào sau khi bị thương có thể đưa lý do rút lui. Chỉ cần trong tay cầm cở chữ thập đỏ, sẽ không bị các tổ khác công kích.
Nhưng, anh phái vài người hộ tống người bị thương vềm những người hộ tống người bị thương cũng phải theo tàu trị liệu về nước, không được quay lại tham gia trận đấu.
Đương nhiên, cũng có người nói cứ giả mạo lăn lộn vào cũng được, vệ tinh trinh sát của các quốc gia, còn có giám sát viên quân sự trung lập giám sát, anh đừng có mà mơ tưởng làm loạn.
Cho nên, có hai đội viên của đợt sóng thứ hai bị thương, hai người hộ tống, thành bốn người đi, giờ chỉ còn sáu.
Vốn Diệp Phàm muốn gọi Tề Thiên hộ tống, như vậy vừa bảo vệ được cho Tề Thiên, vừa không thiếu công lao.
Nên biết, trong những hành động giết người và bị người giết thế này, chỉ cần anh tham gia, chỉ cần không bị đánh chết, đối với anh mà nói, sau này hồ sơ chính trị sẽ rất thâm hậu. Nói tới anh, người ta sẽ nói, anh đã từng tham gia cuộc chiến “đoạt thiên”, hai chữ này là đủ rồi.
Nhưng, tên nhãi này là phần tử thô bạo thích động tay động chân chém giết, giờ chưa giết được người nào, kiên quyết thỉnh cầu ở lại, không chịu rời đi.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Kỳ lạ là những đội viên khác cũng vậy, ai cũng sát khí đỏ mắt, không sợ chết, cũng chẳng muốn quay về.
Hai cô gái Mai Diệc Thu và Kiều Viên Viên cũng thế.
Ai nói nam không bằng nữ, chắc chắn là sai.
- Cẩu Tử, coi như là không tệ rồi, chúng ta mới xuất động, nửa ngày đã giết được vài tên, ắt hẳn mấy tên tổ Thần Đạo Thần Đạo cũng chẳng còn bao nhiêu, rất có khả năng bị loại trước tiên. Đỡ một đối thủ cũng tốt.
Trương Hùng Vô tình vẻ mặt hưng phấn nói.
Trong nháy mắt, lại u sầu:
- Chẳng biết “Mèo rừng” còn sống trở về nước không, haizz…
Mèo rừng vốn là một vị tứ đẳng khai nguyên tên Ngô Thanh. Trúng đạn ở bụng, có thể trở về nước hay không, còn khó nói.
- Lũ chó Nhật, nếu Mèo rừng hy sinh, ông đây nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ thành viên đợt sóng thứ hai của tổ Thần Đạo.
Diệp Phàm đấm một đấm vào đại thụ.
Nhưng, khi Diệp Phàm và Trương Hùng trở lại nơi năm người công kích ban đầu, đã phát hiện có ba thi thể nằm lại.
Trên thân có ký hiệu, quả nhiên là lá cờ có một mặt trời nho nhỏ, độ rộng hai ngón tay, đây là tiêu trí quốc tế, thành viên của mỗi nước đều phải đeo. Thành viên Tổ A đương nhiên là đeo lá cờ đỏ năm sao rộng hai ngón tay rồi.
- Chó Nhật, trốn thoát được hai tên, đáng tiếc.
Trương Hùng giận đến nỗi suýt thổ huyết, đôi mắt đỏ kè.
- Được rồi, có lẽ là hai tên ban đầu vốn bị trọng thương, hơn nữa, đẳng cấp chắc chắn không dưới lục đẳng. Bằng không, dựa vào hai chúng ta, chưa chắc có thể làm bị thương được năm người bọn họ. Còn may, ít nhất là giết được ba tên, bên ngoài cũng xử lý được ba tên là sáu. Bằng không, đợi đám người này hồi phục, hươu chết về tay ai còn khó nói.
Diệp Phàm rất thỏa mãn, lục soát xung quanh một trận, không phát hiện được gì, bèn tìm một chỗ ẩn náu.
Ban ngày không nên hành động.
Cho nên, ban ngày toàn bộ tìm một nơi ẩn nấp nghỉ ngơi hồi phục
Nhật Bản Tokyo Tổng bộ tổ Thần Đạo.
Một người trung niên mặt mày trắng bệch đập tay lên bàn, chiếc bàn phát ra âm thanh răng rắc, hét lớn:
- Tổ đặc nhiệm A, tao Fujiwara thề không đội trời chung với chúng mày.
- Haizz… không thể ngờ đợt sóng công kích thứ hai của Tổ đặc nhiệm A lại mạnh như vậy, chẳng lẽ đợt sóng công kích thứ nhất chỉ là trò bịp bợm? Bọn họ ẩn giấu lực lượng, đợt sóng thứ hai mới là cao thủ chân chính? Đã làm chúng ta tổn thất sáu đội viên, trong số sáu cường nhân tứ phẩm, Thu Điền Nhị Lang là một cường nhân ngũ phẩm.
Một lão già, Sơn Bản Thập Bát Lang tổ phó Thần Đạo xám mặt, nói.
- Nghe nói bọn họ chỉ có hai người bị thương nặng, sáu đối hai, người ta còn chưa chết, đúng là mất mặt.
Fujiwara không ngừng giậm dữ, tiếng nghiến răng vang lên.
- Hẳn là bọn họ người nhiều, thứ hai, bọn họ vừa mới từ không trung hạ xuống, tinh thần sung mãn, người đợt sóng thứ nhất của chúng ta đều đã bị thương.
May là hai thanh niên cao thủ Vũ Nhân Tam Lang lục phẩm và Đằng Thu Tử lục phẩm còn sống, bằng không, tổ công kích đợt sóng thứ nhật, thêm cả những người ẩn tính, chẳng còn ai.
Tổ trưởng, đợt sóng công kích thứ hai của chúng ta có nên mời gia tộc Akiyama không. Không thể để người Trung Quốc càn rỡ như vậy. bằng không, Nhật Bản chúng ta làm sao còn có chỗ lập thân?
Các cơ thịt cạnh quai hàm của Sơn Bản Thập Lang đều nhảy nhót.
- Thất phu Akiyama kia, là dũng sĩ của Nhật Bản, riêng cao thủ ngũ đẳng trong phủ chỉ có ba người, bản thân ông ta là cao thủ siêu cấp bát phẩm, lại đi tìm niềm vui của mình, dạo quanh thế giới, tìm cao thủ khiêu chiến, chẳng có chút khái niệm về hưng vong quốc gia. Muốn mời gia tộc Akiyama ra tay, chẳng cần nghĩ nữa, dù có nhờ Thiên hoàng của chúng ta, cũng vô dụng.
Fujiwara lắc đầu.
Tên râu cá trê cười nói:
- Thế cũng tốt, gia tộc Akiyama ít nhất còn trấn được mấy tên Trung Quốc, trong nước bọn họ chắc chắn có nhiều cao thủ bát đẳng hơn chúng ta nhiều. Nếu mạo muội phái bọn họ đi, ắt hẳn các lão gia của Trung Quốc cũng không chịu ngồi yên, ngược lại Tổ đặc nhiệm A còn có lý do để mời mấy lão này. Cứ như vậy, chắc hẳn các nước Nga, Mỹ sẽ chỉ trích chúng ta phá hủy nguyên tắc trò chơi.
- Tướng quân, đợt sóng công kích thứ hai ngày mai tới.
Bên ngoài một thanh niên bước vào, đưa tay báo cáo.
- Được, nếu gặp đám Trung Quốc, giết hết không chừa tên nào.
Fujiwara lại đập lên bàn cái nữa, chén trà lay động, trợ thủ của ông ta Sơn Bản Thập Lang trong lòng lắc đầu, không lạc quan lắm.
Vì đợt sóng công kích thứ hai do cao thủ Tiểu Lâm Mộc Cát lục đẳng dẫn đội, còn lại đều là cao thủ tứ đẳng.
/3320
|