Vạn Đông Tuyền cầm lấy rồi đặt lên bàn, nhìn qua một lượt, cười nói:
- Công ty của Tổng giám đốc Hầu quả là có tư cách đảm nhiệm công trình Sơn trang truyền hìnhcủa chúng ta, nhưng công trình Sơn trang truyền hình Bàn Đào chúng ta là của chủ tịch Mai ông chủ lớn giới truyền thông Giang Nam, tôi cũng không có cách nào, tiến cử một chút thì còn được.
Vạn Đông Tuyền hướng mắt về phía Mai gia, nói xong lại liếc nhìn Mai Thiên Kiệt.
- Không biết có cách nào liên lạc với Chủ tịch Mai không?
Hầu Kim An có vẻ lung túng, tìm kiếm câu trả lời.
- Rất khó tìm chị ấy, chị tôi đã đi nước ngoài rồi.
Lúc này Mai Thiên Kiệt mới lên tiếng.
Hầu Kim An run tay, trong lòng thầm nghĩ thế là xong rồi, chủ ý là như thế, ông ta đã bận nửa ngày, mắt mũi hoa cả ra, xem ra vẫn chưa tìm đúng người. Khi nãy cũng không gây sự chú ý, rõ ràng cũng biết anh ta họ Mai, thế mà lại không để ý. Hầu Kim An có chút hối hận.
Có vẻ như muốn đùa cợt với Hầu Kim An, Mai Thiên Kiệt dừng lại một lúc rồi nói:
- Nhưng chị tôi cũng đã dặn, Sơn trang truyền hình do truyền thông Giang Nam, ông chủ Vạn và chính quyền huyện Ma Xuyên góp vốn. Sự việc liên quan đến công trình này sẽ bàn giao lại cho Bí thư Diệp lo liệu. Đương nhiên các quyết định cũng phải do cả ba bên thống nhất.
Nói một vòng rốt cuộc lại vòng về Bí thư Diệp, thật may quá…
Hầu Kim An trong lòng như mở cờ, nhìn Diệp Phàm.
- Lúc ấy Chủ tịch Mai cũng có nói lại như thế, nhưng việc chính quyền nhiều quá nên công trình này chúng tôi không muốn tham gia vào nhiều.
Hơn nữa, Chủ tịch Mai và chủ tịch Vạn đây đều là cao nhân, có kinh nghiệm lâu rồi. Phần của họ rất lớn, hơn nữa, lĩnh vực này chúng tôi cũng thực sự không hiểu rõ..
Gần đây, chúng tôi lo việc sửa lại nơi tiếp đón của Ủy ban Ma Xuyên thành nhà khách, chỗ vốn này còn chưa nghĩ ra, thì làm gì có thời gian để quản việc khác.
Khi nãy Tổng giám đốc Hầu cũng nói, huyện Ma Xuyên nên có một nhà khách đại diện cho huyện, để lại cảm giác an toàn cho khách đến.
Chính quyền Huyện ủy ta cũng đã nghĩ đến điều đó, trước mắt phải chú ý đến việc kêu gọi đầu tư, huyện ta có khu Diệp Cốc Lang Kiều, rồi lại dự án khai thác trà Thanh Vụ… sau này chắc chắn khách đến huyện cũng sẽ nhiều lên.
Vì thế, trong huyện cũng đã chuẩn bị hết rồi. Kiên trì chịu đựng trong thời gian chưa tìm ra người hợp tác, thật là hao tâm tổn ý.
Nghe Diệp Phàm nói câu này, mọi người trong huyện đều cười òa lên, tìm người bỏ tiền ra cũng cần phải nói chuyện đường hoàng.
Hầu Kim An trong lòng hừ một tiếng, suýt nữa thì chửi má nó, thầm nghĩ Bí thư Diệp cũng quá lắm, nquả thực là uy hiếp người ta mà.
Con rận trên đầu người chốc đầuu, cần phải giải quyết, muốn tiếp cận công trình Sơn trang truyền hình Bàn Đào thì phải có tiền cho việc xây nhà khách đã.
Như vậy phải cần bao nhiêu? Không phải là mấy nghìn chứ, tôi nhận thầu công trình Ảnh Thị này nhiều nhất cũng là mấy triệu đồng, toàn là giúp anh làm việc tốt, còn mình thì cầm giấy nợ trở về.
Đương nhiên, đây cũng là Diệp Phàm bất đắc dĩ thôi, biết rằng có chút không đúng nhưng tình trạng của huyện Ma Xuyên như thế này rồi không có cách nào cả.
- Bí thư Diệp, muốn xây nhà khách Ma Xuyên phải mất bao nhiêu tiền?
Hầu Kim An nghĩ rồi cũng nói ra câu này, xem ra vẫn không kìm được miếng bánh hấp dẫn Sơn trang truyền hình này.
- Nếu đã làm thì phải làm cho ra làm, không thể làm để rồi phải lãng phí tiền bạc. Huyện cũng đã tính rồi, nếu có làm, ít nhất cũng cần đến 3 triệu, đó chỉ là xây lên khung thôi gồm phòng hội nghị và các phương tiện khác chưa tính đến việc trang trí, nếu tính cả vào cũng phải 4, 5 triệu chứ không ít. Nhà khách Ma Xuyên thì cũng phải thể hiện bản sắc của Ma Xuyên…
Diệp Phàm thao thao bất tuyệt, Hầu Kim An nghe mà đau lòng, đau tiền..
Ông ta cũng đang suy nghĩ, cộng xem thế nào, càng cộng thì càng khó coi. Nếu như huyện Ma Xuyên trong ba năm có thể trả lại hết khoản nợ, thì coi như vẫn có lãi.
Nhưng cái huyện nghèo này, chỉ sợ xây xong, đến mười mấy năm sau cũng không trả được thì coi như xong.
Thói đời nếu kiện tụng với chính quyền, không nói đến hao tâm tổn sức, mà là uổng phí cả tinh thần và thời gian.
- Bí thư Diệp, không biết sau khi việc xây dựng nhà khách xong thì thanh toán như thế nào?
Hầu Kim An bắt đầu giở chiêu làm ăn, muốn nắm rõ tất cả.
- Sẽ phân ra để trả, ví dụ nếu vay 5 triệu, nếu như tìm được người hợp tác thì trả nợ, nếu không tìm thấy đối tác thì sẽ trả lại trong 8 năm, mỗi năm sẽ trả khoảng 700, 800 nghìn. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể trả theo lợi tức ngân hàng.
Diệp Phàm nói, nhấp một chén trà, trong lòng nghĩ, chắc chắn anh ta cũng không có gan để ôm vụ này, nếu không có chút gan, thìđừng trách tôi không nói đến chữ tình. . Muốn thu vào thì phải bỏ ra, cái này, tôi không rps.
- Chúng tôi đồng ý.
Câu nói từ tận trong cổ họng Hầu Kim An nói ra nhưng âm thanh đó không lớn, đương nhiên Diệp Phàm biết anh ta đau lòng lắm.
- Ha ha, Tổng giám đốc Hầu, tôi thay mặt chính quyền huyện ủy Ma Xuyên cảm tạ sự ủng hộ nhiệt tình của Tổng giám đốc Hầu.
Diệp Phàm lập tức thể hiện sự cảm ơn, dù sao cũng phải làm cho người ta chút an ủi chứ.
Cảm tạ có thể quản được tiền không? Hầu Kim An chửi thầm trong lòng, miệng cười nói :
- Nên làm mà, Bí thư Diệp là một bí thư tốt, đúng là một bí thư vì dân, công ty Vũ Thánh chúng tôi cũng là doanh nghiệp có tình người mà.Chủ tịch Lý vẫn thường dạy chúng tôi ăn quả nhớ kẻ trồng cây, tiền lấy của dân thì cũng trả cho dân chút nào.
- Ha ha ha, ông quá lời rồi.
Diệp Phàm nói:
- Đương nhiên, Tổng giám đốc Hầu có thể trong lòng đang trách Diệp Phàm tôi có phải không.
- Đâu có, đó là lời nói tận trong đáy lòng tôi.
Hầu Kim An mang theo vẻ mặt cười, che dấu đi được tất cả.
- Nếu Giám đốc Hầu đã thẳng thắn như thế, huyện Ma Xuyên chúng tôi cũng nên bồi đắp tí đúng không? Nếu dự án quốc lộ Thiên Tường mà thành thì chúng tôi đảm bảo sẽ để cho Giám đốc Hầu một gói thầu chục triệu đồng.
Diệp Phàm nói thẳng, trong lòng Giám đốc Hầu tự nhiên thoải mái hẳn lên.
Thầm nghĩ rằng, Bí thư Diệp này vẫn còn có tình người, và cũng là một người bạn có thể kết giao được.
Tối đến.
Trong phòng lớn nhà Mã gia.
- Thiên Kiệt, nay tới thị trấn Thanh Sơn có thấy gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Kho vàng huyện Ma Xuyên, có tiền đấy nhưng ô nhiễm môi trường nặng quá. Lần này đi nhưng Phó chủ tịch thị trấn Lý Mậu Hoa phụ trách mỏ đồng không có ở đó, không tìm thấy đâu, kết quả là ăn xong bữa cơm thì quay về, người tiếp đãi là mẹ ông ấy, bà ấy thật chu đáo. Không những có rượu, có đồ ăn, mà còn có cả cô gái xinh đẹp rót rượu cho tôi, tôi đã tận mắt nhìn thấy Giám đốc Thiết Tâm Hải nhà Thiết gia, hai cô gái hai bên rót rượu cho ông ấy, cuộc sống quá, quả thật thoải mái.
Mai Thiên Kiệt có chút không hài lòng lắm.
- Ha ha, anh đường đường làTrưởng ban xuống, người ta sắp xếp 2 người thì có khó gì.
Diệp Phàm cười thâm hiểm.
- Sắp xếp là sắp xếp, nhưng tôi không cần, thật khó chịu, đâu phải là con nít còn cần người cho ăn.
Mai Thiên Kiệt có vẻ xấu hổ nói.
- Ngày mai anh lại tiếp tục xuống đi, Lý Mậu Hoa không thể ngày nào cũng không có nhà, anh cứ tiếp tục đi mấy ngày xem sao. Đi thấy gì về nói cho tôi biết được rồi.
Diệp Phàm tiến về chiếc ghế tựa rồi nằm lên lát, lắc qua lắc lại.
- Được,sư phụ bảo tôi đi tôi sẽ đi.
Mai Thiên Kiệt rất dõng dạc, đột nhiên, như tỉnh ngộ nói:
- Có phải hắn ta có ý tránh tôi không?
- Ha ha,
Diệp Phàm cười gượng không trả lời.Mai Thiên Kiệt thay đổi sắc mặt, liền chớp mắt liên tục, không chừng mai sẽ có điềm gì đây. Tên tiểu tử này chắc không phải hạng đèn cạn dầu chứ.
Nhưng, buổi sáng hôm sau khi Phương Hồng Quốc đưa dự án xây dựng nhà khách Ma Xuyên thì gặp phải cản trở trước kia chưa từng có.
- Chủ tịch Phương, thu nhập tài chính một năm của chúng ta không được bao nhiêu, anh lại là Phó chủ tịch thườngtrực huyện quản lý kinh tế xây dựng, chắc chắn không thể không biết con số này, nếu thực sự không rõ,thì phải bảo đồng chí Trưởng ban Tài chính Giang Thắng Tài dự thính hội nghị để tính ra chứ. .
Không ngờ rằng Vi Bất Lý lại điên như vậy, , khi Phương Hồng Quốc đưa ra dự án thì đầu tiên đã nả pháo rồi.
- Bí thưVi, tôi không biết anh có ý gì, tôi giúp Chủ tịch Huyện nắm rõ việc xây dựng kinh tế, đến Ma Xuyên này có bao nhiêu hộ mà cũng không biết thì còn làm được gì?
Trông cái kiểu lớn tiếng dọa người của Vi Bất Lý, Phương Hồng Quân giận là không thể đánh cho một cái, lập tức lấy lại phong thái.
Ngày trước Phương Hồng Quốc không đấu lại được Chu Phú Đức, là bởi vì Chu Phú Đức là nhân vật số một ở huyện Ma Xuyên, lại được sự ủng hộ của Mã gia. Nếu nói về tư cách thì Phương Hồng Quốc chỉ hơn Vi Bất Lý thôi, chỉ là do vận khí không tốt.
- Đã biết rồi mà cònđưa công văn ấu trĩ như vậy, thật đáng cười.
Thiết Đông Lãnh cười nói. Gần đây Phương Hồng Quốc qua lại với Diệp Phàm, Diệp Phàm giao lại cho ông ta dự án xây dựngSơn trang truyền hình Ảnh Đào lớn như vậy. Thêm nữa hôm qua Trưởng phòng Đất đai huyệnMai đi Thanh Sơn đã thu hút sự bất mãn của Thiết Đông, Thiết Đông đương nhiên cho rằng việc đó là do Diệp Phàm sai khiến, vì thế Thiết Đông và Vi Bất Lý rất bất an.
- Ấu trĩ, đồng chí Thiết Đông, hai từ ấu trĩ là thế nào đây?
Diệp Phàm liếc nhìn Thiết Đông, rồi nhấp một chén trà.
Biết hai người này ngồi không yên, thời khắc này phải dẫn dụ được sự chú ý của Thiết Đông, khiến cho hắn biết cao thấp, để yểm hộ Hạ Hải Vĩ ngầm điều tra chứng cứ.
- Bí thư Diệp, thu nhập một năm của huyện ta cũng chỉ có mấy triệu, nghe nói cũng không đến 9 triệu. Khi nãy tôi đã xem qua dự án rồi, có người đầu tư cho dự án là 5 triệu, vẫn còn hơn nửa năm thu nhập của cả huyện.
Thử nghĩ xem liệu có huyện nào dám làm không? Đến một đường rút cũng không có. Chẳng lẽ lại muốn cùng với cả huyện vì chút tiền công đáng thương mà cướp đi cả bữa cơm của hầu hết các cán bộ quan chức sao?
Vi Bất Lý sa sầm mặt mày chất vấn lại, giọng điệu có chút hung hăng.
Hơn nữa, khi nói đến toàn cán bộ cấp cao của huyện thì cũng sẽ quàng lên đầu của Diệp Phàm mà. Người này sớm thấy Diệp Phàm gần đây có những thành tích chính trị rõ rệt nên cảm thấy đau mắt rồi.
- Bí thư Vi, anh không nhìn thấy đằng sau cũng có giải thích rõ ràng mà, trước mắt tiền thi công công trình sẽ do công ty Vũ Thánh Đức Bình ứng ra, chúng ta sẽ phân ra 8 năm để trả hết chỗ tiền đó, nếu tìm thấy đối tác cho nhà khách thì có lẽ không cần đến 8 năm.
Phương Hồng Quốc lạnh lùng nói.
- Công ty của Tổng giám đốc Hầu quả là có tư cách đảm nhiệm công trình Sơn trang truyền hìnhcủa chúng ta, nhưng công trình Sơn trang truyền hình Bàn Đào chúng ta là của chủ tịch Mai ông chủ lớn giới truyền thông Giang Nam, tôi cũng không có cách nào, tiến cử một chút thì còn được.
Vạn Đông Tuyền hướng mắt về phía Mai gia, nói xong lại liếc nhìn Mai Thiên Kiệt.
- Không biết có cách nào liên lạc với Chủ tịch Mai không?
Hầu Kim An có vẻ lung túng, tìm kiếm câu trả lời.
- Rất khó tìm chị ấy, chị tôi đã đi nước ngoài rồi.
Lúc này Mai Thiên Kiệt mới lên tiếng.
Hầu Kim An run tay, trong lòng thầm nghĩ thế là xong rồi, chủ ý là như thế, ông ta đã bận nửa ngày, mắt mũi hoa cả ra, xem ra vẫn chưa tìm đúng người. Khi nãy cũng không gây sự chú ý, rõ ràng cũng biết anh ta họ Mai, thế mà lại không để ý. Hầu Kim An có chút hối hận.
Có vẻ như muốn đùa cợt với Hầu Kim An, Mai Thiên Kiệt dừng lại một lúc rồi nói:
- Nhưng chị tôi cũng đã dặn, Sơn trang truyền hình do truyền thông Giang Nam, ông chủ Vạn và chính quyền huyện Ma Xuyên góp vốn. Sự việc liên quan đến công trình này sẽ bàn giao lại cho Bí thư Diệp lo liệu. Đương nhiên các quyết định cũng phải do cả ba bên thống nhất.
Nói một vòng rốt cuộc lại vòng về Bí thư Diệp, thật may quá…
Hầu Kim An trong lòng như mở cờ, nhìn Diệp Phàm.
- Lúc ấy Chủ tịch Mai cũng có nói lại như thế, nhưng việc chính quyền nhiều quá nên công trình này chúng tôi không muốn tham gia vào nhiều.
Hơn nữa, Chủ tịch Mai và chủ tịch Vạn đây đều là cao nhân, có kinh nghiệm lâu rồi. Phần của họ rất lớn, hơn nữa, lĩnh vực này chúng tôi cũng thực sự không hiểu rõ..
Gần đây, chúng tôi lo việc sửa lại nơi tiếp đón của Ủy ban Ma Xuyên thành nhà khách, chỗ vốn này còn chưa nghĩ ra, thì làm gì có thời gian để quản việc khác.
Khi nãy Tổng giám đốc Hầu cũng nói, huyện Ma Xuyên nên có một nhà khách đại diện cho huyện, để lại cảm giác an toàn cho khách đến.
Chính quyền Huyện ủy ta cũng đã nghĩ đến điều đó, trước mắt phải chú ý đến việc kêu gọi đầu tư, huyện ta có khu Diệp Cốc Lang Kiều, rồi lại dự án khai thác trà Thanh Vụ… sau này chắc chắn khách đến huyện cũng sẽ nhiều lên.
Vì thế, trong huyện cũng đã chuẩn bị hết rồi. Kiên trì chịu đựng trong thời gian chưa tìm ra người hợp tác, thật là hao tâm tổn ý.
Nghe Diệp Phàm nói câu này, mọi người trong huyện đều cười òa lên, tìm người bỏ tiền ra cũng cần phải nói chuyện đường hoàng.
Hầu Kim An trong lòng hừ một tiếng, suýt nữa thì chửi má nó, thầm nghĩ Bí thư Diệp cũng quá lắm, nquả thực là uy hiếp người ta mà.
Con rận trên đầu người chốc đầuu, cần phải giải quyết, muốn tiếp cận công trình Sơn trang truyền hình Bàn Đào thì phải có tiền cho việc xây nhà khách đã.
Như vậy phải cần bao nhiêu? Không phải là mấy nghìn chứ, tôi nhận thầu công trình Ảnh Thị này nhiều nhất cũng là mấy triệu đồng, toàn là giúp anh làm việc tốt, còn mình thì cầm giấy nợ trở về.
Đương nhiên, đây cũng là Diệp Phàm bất đắc dĩ thôi, biết rằng có chút không đúng nhưng tình trạng của huyện Ma Xuyên như thế này rồi không có cách nào cả.
- Bí thư Diệp, muốn xây nhà khách Ma Xuyên phải mất bao nhiêu tiền?
Hầu Kim An nghĩ rồi cũng nói ra câu này, xem ra vẫn không kìm được miếng bánh hấp dẫn Sơn trang truyền hình này.
- Nếu đã làm thì phải làm cho ra làm, không thể làm để rồi phải lãng phí tiền bạc. Huyện cũng đã tính rồi, nếu có làm, ít nhất cũng cần đến 3 triệu, đó chỉ là xây lên khung thôi gồm phòng hội nghị và các phương tiện khác chưa tính đến việc trang trí, nếu tính cả vào cũng phải 4, 5 triệu chứ không ít. Nhà khách Ma Xuyên thì cũng phải thể hiện bản sắc của Ma Xuyên…
Diệp Phàm thao thao bất tuyệt, Hầu Kim An nghe mà đau lòng, đau tiền..
Ông ta cũng đang suy nghĩ, cộng xem thế nào, càng cộng thì càng khó coi. Nếu như huyện Ma Xuyên trong ba năm có thể trả lại hết khoản nợ, thì coi như vẫn có lãi.
Nhưng cái huyện nghèo này, chỉ sợ xây xong, đến mười mấy năm sau cũng không trả được thì coi như xong.
Thói đời nếu kiện tụng với chính quyền, không nói đến hao tâm tổn sức, mà là uổng phí cả tinh thần và thời gian.
- Bí thư Diệp, không biết sau khi việc xây dựng nhà khách xong thì thanh toán như thế nào?
Hầu Kim An bắt đầu giở chiêu làm ăn, muốn nắm rõ tất cả.
- Sẽ phân ra để trả, ví dụ nếu vay 5 triệu, nếu như tìm được người hợp tác thì trả nợ, nếu không tìm thấy đối tác thì sẽ trả lại trong 8 năm, mỗi năm sẽ trả khoảng 700, 800 nghìn. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể trả theo lợi tức ngân hàng.
Diệp Phàm nói, nhấp một chén trà, trong lòng nghĩ, chắc chắn anh ta cũng không có gan để ôm vụ này, nếu không có chút gan, thìđừng trách tôi không nói đến chữ tình. . Muốn thu vào thì phải bỏ ra, cái này, tôi không rps.
- Chúng tôi đồng ý.
Câu nói từ tận trong cổ họng Hầu Kim An nói ra nhưng âm thanh đó không lớn, đương nhiên Diệp Phàm biết anh ta đau lòng lắm.
- Ha ha, Tổng giám đốc Hầu, tôi thay mặt chính quyền huyện ủy Ma Xuyên cảm tạ sự ủng hộ nhiệt tình của Tổng giám đốc Hầu.
Diệp Phàm lập tức thể hiện sự cảm ơn, dù sao cũng phải làm cho người ta chút an ủi chứ.
Cảm tạ có thể quản được tiền không? Hầu Kim An chửi thầm trong lòng, miệng cười nói :
- Nên làm mà, Bí thư Diệp là một bí thư tốt, đúng là một bí thư vì dân, công ty Vũ Thánh chúng tôi cũng là doanh nghiệp có tình người mà.Chủ tịch Lý vẫn thường dạy chúng tôi ăn quả nhớ kẻ trồng cây, tiền lấy của dân thì cũng trả cho dân chút nào.
- Ha ha ha, ông quá lời rồi.
Diệp Phàm nói:
- Đương nhiên, Tổng giám đốc Hầu có thể trong lòng đang trách Diệp Phàm tôi có phải không.
- Đâu có, đó là lời nói tận trong đáy lòng tôi.
Hầu Kim An mang theo vẻ mặt cười, che dấu đi được tất cả.
- Nếu Giám đốc Hầu đã thẳng thắn như thế, huyện Ma Xuyên chúng tôi cũng nên bồi đắp tí đúng không? Nếu dự án quốc lộ Thiên Tường mà thành thì chúng tôi đảm bảo sẽ để cho Giám đốc Hầu một gói thầu chục triệu đồng.
Diệp Phàm nói thẳng, trong lòng Giám đốc Hầu tự nhiên thoải mái hẳn lên.
Thầm nghĩ rằng, Bí thư Diệp này vẫn còn có tình người, và cũng là một người bạn có thể kết giao được.
Tối đến.
Trong phòng lớn nhà Mã gia.
- Thiên Kiệt, nay tới thị trấn Thanh Sơn có thấy gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Kho vàng huyện Ma Xuyên, có tiền đấy nhưng ô nhiễm môi trường nặng quá. Lần này đi nhưng Phó chủ tịch thị trấn Lý Mậu Hoa phụ trách mỏ đồng không có ở đó, không tìm thấy đâu, kết quả là ăn xong bữa cơm thì quay về, người tiếp đãi là mẹ ông ấy, bà ấy thật chu đáo. Không những có rượu, có đồ ăn, mà còn có cả cô gái xinh đẹp rót rượu cho tôi, tôi đã tận mắt nhìn thấy Giám đốc Thiết Tâm Hải nhà Thiết gia, hai cô gái hai bên rót rượu cho ông ấy, cuộc sống quá, quả thật thoải mái.
Mai Thiên Kiệt có chút không hài lòng lắm.
- Ha ha, anh đường đường làTrưởng ban xuống, người ta sắp xếp 2 người thì có khó gì.
Diệp Phàm cười thâm hiểm.
- Sắp xếp là sắp xếp, nhưng tôi không cần, thật khó chịu, đâu phải là con nít còn cần người cho ăn.
Mai Thiên Kiệt có vẻ xấu hổ nói.
- Ngày mai anh lại tiếp tục xuống đi, Lý Mậu Hoa không thể ngày nào cũng không có nhà, anh cứ tiếp tục đi mấy ngày xem sao. Đi thấy gì về nói cho tôi biết được rồi.
Diệp Phàm tiến về chiếc ghế tựa rồi nằm lên lát, lắc qua lắc lại.
- Được,sư phụ bảo tôi đi tôi sẽ đi.
Mai Thiên Kiệt rất dõng dạc, đột nhiên, như tỉnh ngộ nói:
- Có phải hắn ta có ý tránh tôi không?
- Ha ha,
Diệp Phàm cười gượng không trả lời.Mai Thiên Kiệt thay đổi sắc mặt, liền chớp mắt liên tục, không chừng mai sẽ có điềm gì đây. Tên tiểu tử này chắc không phải hạng đèn cạn dầu chứ.
Nhưng, buổi sáng hôm sau khi Phương Hồng Quốc đưa dự án xây dựng nhà khách Ma Xuyên thì gặp phải cản trở trước kia chưa từng có.
- Chủ tịch Phương, thu nhập tài chính một năm của chúng ta không được bao nhiêu, anh lại là Phó chủ tịch thườngtrực huyện quản lý kinh tế xây dựng, chắc chắn không thể không biết con số này, nếu thực sự không rõ,thì phải bảo đồng chí Trưởng ban Tài chính Giang Thắng Tài dự thính hội nghị để tính ra chứ. .
Không ngờ rằng Vi Bất Lý lại điên như vậy, , khi Phương Hồng Quốc đưa ra dự án thì đầu tiên đã nả pháo rồi.
- Bí thưVi, tôi không biết anh có ý gì, tôi giúp Chủ tịch Huyện nắm rõ việc xây dựng kinh tế, đến Ma Xuyên này có bao nhiêu hộ mà cũng không biết thì còn làm được gì?
Trông cái kiểu lớn tiếng dọa người của Vi Bất Lý, Phương Hồng Quân giận là không thể đánh cho một cái, lập tức lấy lại phong thái.
Ngày trước Phương Hồng Quốc không đấu lại được Chu Phú Đức, là bởi vì Chu Phú Đức là nhân vật số một ở huyện Ma Xuyên, lại được sự ủng hộ của Mã gia. Nếu nói về tư cách thì Phương Hồng Quốc chỉ hơn Vi Bất Lý thôi, chỉ là do vận khí không tốt.
- Đã biết rồi mà cònđưa công văn ấu trĩ như vậy, thật đáng cười.
Thiết Đông Lãnh cười nói. Gần đây Phương Hồng Quốc qua lại với Diệp Phàm, Diệp Phàm giao lại cho ông ta dự án xây dựngSơn trang truyền hình Ảnh Đào lớn như vậy. Thêm nữa hôm qua Trưởng phòng Đất đai huyệnMai đi Thanh Sơn đã thu hút sự bất mãn của Thiết Đông, Thiết Đông đương nhiên cho rằng việc đó là do Diệp Phàm sai khiến, vì thế Thiết Đông và Vi Bất Lý rất bất an.
- Ấu trĩ, đồng chí Thiết Đông, hai từ ấu trĩ là thế nào đây?
Diệp Phàm liếc nhìn Thiết Đông, rồi nhấp một chén trà.
Biết hai người này ngồi không yên, thời khắc này phải dẫn dụ được sự chú ý của Thiết Đông, khiến cho hắn biết cao thấp, để yểm hộ Hạ Hải Vĩ ngầm điều tra chứng cứ.
- Bí thư Diệp, thu nhập một năm của huyện ta cũng chỉ có mấy triệu, nghe nói cũng không đến 9 triệu. Khi nãy tôi đã xem qua dự án rồi, có người đầu tư cho dự án là 5 triệu, vẫn còn hơn nửa năm thu nhập của cả huyện.
Thử nghĩ xem liệu có huyện nào dám làm không? Đến một đường rút cũng không có. Chẳng lẽ lại muốn cùng với cả huyện vì chút tiền công đáng thương mà cướp đi cả bữa cơm của hầu hết các cán bộ quan chức sao?
Vi Bất Lý sa sầm mặt mày chất vấn lại, giọng điệu có chút hung hăng.
Hơn nữa, khi nói đến toàn cán bộ cấp cao của huyện thì cũng sẽ quàng lên đầu của Diệp Phàm mà. Người này sớm thấy Diệp Phàm gần đây có những thành tích chính trị rõ rệt nên cảm thấy đau mắt rồi.
- Bí thư Vi, anh không nhìn thấy đằng sau cũng có giải thích rõ ràng mà, trước mắt tiền thi công công trình sẽ do công ty Vũ Thánh Đức Bình ứng ra, chúng ta sẽ phân ra 8 năm để trả hết chỗ tiền đó, nếu tìm thấy đối tác cho nhà khách thì có lẽ không cần đến 8 năm.
Phương Hồng Quốc lạnh lùng nói.
/3320
|