- Chủ tịch tỉnh, con cũng dám nghĩ sao, không phải dễ dàng như vậy. Xem ra có thế có được chức Phó bí thư quản lý Đảng- quần chúng đã là tốt rồi.
Lô Bạch Vân lắc đầu nói.
Cùng lúc đó.
Phó bí thư kiêm Chủ tịch quận Thông Đô Túc Nhất Tiêu đang ở trong nhà của lãnh đạo tỉnh gặp đùi gà nhập khẩu.
- Chậm một chút, cậu bé, kẻo nghẹn.
Bên cạnh một bảo mẫu giống như mẹ nói đầy yêu thương.
- Mợ, đùi gà này ngon quá, ha ha…
Túc Nhất Tiêu không ngờ giống như đứa trẻ lớn đầu mỉm cười.
- Ngon thì ăn nhiều một chút, đây chính là cậu của con mang về từ nước ngoài.
Bà mẹ nói.
- Cậu, con đến Ma Xuyên gặp Trang Thế Thành đúng không?
Túc Nhất Tiêu vừa gặm đùi ga vừa hỏi người phụ nữ bên cạnh.
Người này là người có địa vị thứ hai ở Nam Phúc phó chủ tịch tỉnh là cậu của Túc Nhất Tiêu, bên cạnh là bà xã của ông ta Ngô Chân Dung.
- Còn không phải.
Kiều Chí Hòa không ngẩng đầu vẫn nhìn vào tờ báo, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, tôi đã gọi điện cho lãnh đạo của Đức Bình rồi.
- Ông ấy nói sao?
Túc Nhất Tiêu vội vàng hỏi, chuyện này liên quan đến việc đề bạt chính mình, nên rất hăng hái.
- Thái độ của người này không rõ ràng, đừng lo lắng, ông ta không căng nổi vài ngày sẽ phải đồng ý.
Kiều Chí Hòa nói chắc chắn
- Mấu chốt là ở Trang Thế Thàng kia, người này được điều từ nơi khác đến. Trước đây ta với ông ấy không quen biết, tuy nhiên, khi Đức Bình phát triển, luôn luôn không tách rời sự ủng hộ của tỉnh.
- Nghe nói Chủ tịch địa khu Vương nhân lễ mừng năm mới đã đề cập đến chuyện chính thức bổ nhiệm chức bí thư huyện Ma Xuyên, tuy nhiên Trang Thế Thành tạm thời gạt đi. Trang Thế Thàng quá đáng giận, huyện Ma Xuyên là một huyện lớn như vậy, để cho một thằng nhóc chưa đến 21 tuổi gây sức ép. Còn định diễn vai đảng chọn, nếu có vấn đề lớn, đầu Trang Thế Thành kia còn giữ được.
Túc Nhất Tiêu có vẻ xúc động, thật ra trong lòng bất mãn.
- Thằng nhóc này, có phải có mâu thuẫn với Diệp Phàm không?
Kiều Chí Hòa hình như cảm thấy được cái gì, nghiêm mặt nói
- Không, con cùng hắn sao có thể có mâu thuẫn gì?
Túc Nhất Tiêu trong lòng hoảng hót, vội vàng gặm đùi gà để dấu.
- Không mâu thuẫn là tốt rồi, mặc dù con đi Ma Xuyên nhậm chức cũng phải có quan hệ tốt với các đồng chí mới được. Quan hệ không tốt thì công tác không tốt được, người ta sẽ ngáng chân ngáng ta con để gây ra phiền toái. Tuy nhiên, tính tình của con, đừng cho là ta hồ đồ, cả ngày chỉ biết hò hét, nghĩ Đức Bình chính là thiên hạ của con, đó là vực sâu, đừng có rơi vào nếu không về sau không đứng dậy được.
Kiều Chí Hòa vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
- Có cậu rồi con còn sợ ai, ha ha...
Túc Nhất Tiêu hắng giọng cười nói, tuy chỉ là lời nói nhưng Kiều Chí Hòa nghe được có vẻ thích, mắng:
- Con là đồ cáo già, không nói nữa.
Đảo Hải Nam trong khu rừng sâu bên cạnh hồ nước có một mái hiên thấp thoáng.
Sáng sớm một người dáng cao lớn khỏe mạnh bước vào, vẻ mặt như Trương Phi, ánh mắt có vẻ hống hách và thông mình.
- Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại.
Câu Cửu Muội nhìn về phía người đàn ông kêu lên, khóe mắt ướt nhèm. Người đàn ông này chính là người cầm lái của dòng họ Câu ở Lục Bàn đảo Hải Nam, được gọi là Hải Nhất Thần Cước Câu Trân Âm Quỳ.
- Sao lại thế muội muội, gọi ta vội trở về.
Người đàn ông yêu chiều vỗ vỗ người em, hỏi.
- Ngũ tỷ bị người ta làm cho phế...
Câu Cửu Muội không kìm nổi, khóc lên đầy thương tâm.
- Rốt cuộc sao lại thế này, mau gọi ngũ muội ra đây.
Câu Trần Âm Quỳ tức giận đập mạnh lên bàn trà, làm ấm chén bị xô tứ tung, bàn trà cũng kêu rắc rắc.
- Anh, không có gì chỉ có điều tay trái không cử động được.
Câu Ngũ Tỷ có vẻ bình tĩnh hơn, nói như việc này do Câu Cửu Muội làm quá lên, lúc đó Tập đoàn Địa Tranh Âm Gia Sơn vì chiến thắng tập đoàn Hoành Xương Thượng Thiên đồ không tiếc một đôi vòng tai ngọc quý của tổ tiên để lại trả thù lao cho Câu Cửu Muội.
Mà Câu Cửu Muội lại thích đôi vòng tai này, cho nên bảo ngũ tỷ đi trợ giúp, ai ngờ họ gặp Diệp Phàm đang muốn tìm đại ca của họ Câu Trần Âm Quỷ vì muốn tìm công lý cho con của Chủ tịch hội đồng quản trị doanh nghiệp giấy Thái Hưng ở Thủy Châu Hồ Trọng Chi.
Hồ Trọng Chi chính là bị Câu Trần Âm Quỳ hạ độc thủ hiện nay trở thành người ngốc. Thật ra, Câu Trần Âm Quỳ chính là người giữ bí truyền cắt mạch của họ Câu ở Hải Nam.
Mà Diệp Phàm lại một đòn dùng tuyệt thế bí công Thiên Âm Lôi Cương Chỉ của ông lão Trần Khiếu Thiên làm cho Câu Ngũ Tỷ trở lại Lục Bàn tay trái như bị liệt, không có lực, không thể linh hoạt tự nhiên.
Mà đúng lúc này Câu Trần Âm Quỳ ra nước ngoài xử lý chuyện công ty của dòng họ, khi Câu Cửu Muội gọi điện kêu cứu không thể chạy về ngay được.
Câu Trần Âm Quỳ cẩn thận kiểm tra cho Câu Ngũ Tỷ rồi nhắm mắt suy nghĩ một hồi. Có ý định dùng bí thuật của nhà họ Câu ở Hải Nam để giải trừ công chỉ của Diệp Phàm trên người Câu Ngũ Tỷ tuy nhiên anh ta cũng không thể.
Phải biết Diệp Phàm là cao thủ thất đẳng đỉnh bậc, so với Câu Trần Âm Quỳ còn cao hơn một chút.
Mặc dù, Câu Trần Âm Quỳ biết phương pháp giải mạch nhưng công lực không cao bằng Diệp Phàm, cũng không giải được. Hơn nữa nếu cứ bất chấp giải mạch thì dễ làm cho Câu Ngũ Tỷ bị trọng thương. Huống chi Câu Trần Âm Quỳ tất nhiên cũng không có phương pháp giải Thiên Lôi Âm Cương Chỉ.
Nhìn thấy Câu Trần Âm Quỳ cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng vốn sắc mặt đã đen nay càng đen nhìn giống Hắc Toàn Phong Lý Quỳ chỉ có điều anh ta không dũng mãnh như vậy thôi.
- Anh có biện pháp sao?
Câu Cửu Muội có chút lo lắng hỏi. Chẳng qua là nhà họ Câu đối với Câu Trần Âm Quỳ rất tín nhiệm thậm chí có thể nói là sùng bái.
Trong mắt bọn họ, anh cả không có gì là không lmf được, năm 32 tuổi đã đạt đến cấp độ thất đẳng nhị phẩm.
Ở Trung Quốc dậm chân một cái sẽ có người run rẩy chân tay. Nhà họ Câu sừng sững mấy trăm năm lịch sử ở đảo Hải Nam, chưa bao giờ bị tiến công mạnh, tự nhiên cũng nuôi dưỡng những người họ Câu kiêu ngạo ngông cuồng như vậy.
Nói trắng ra là “Ếch ngồi đáy giêng” tự cao tự đại mà thôi.
Không lâu sau, trong phòng khách hai hàng ghế đều có người ngồi, trung tâm cao nhất là hai lão già, mắt hơi khép. Đó là hai bác của Câu Trần Âm Quỳ.
Bác cả: Câu Bách Hán, ngũ đẳng tứ phẩm.
Bác hai: Câu Thế Khang, ngũ đẳng nhất phẩm.
Ngoài hai bác thì cha mẹ Câu Trần Âm Quỳ cũng là cao thủ ngũ đẳng, sinh chín người con cả trai lẫn gái.
Em thứ hai Câu Khôn, bắt đầu tam đẳng.
Em thứ ba Câu Siêu, tứ đẳng mở nguyên.
Em thứ tư Câu Hồng tứ đẳng khai nguyên.
Em gái Câu Ngũ Tỷ: tứ đẳng tam phẩm.
Câu Cửu Muội: Tam đẳng mở nguyên.
Ngoài ra thì các anh em khác đều không luyện võ công vì thân thể cái cốt quá kém, công lực còn không đến nhị đẳng, cũng chỉ hơn người bình thường một ít.
Tuy nhiên gia tộc Trần Câu có mấy người vừa rồi xem ra cũng làm cho người Trung Quốc kinh hoàng, ba người tam đẳng, bốn người ngũ đẳng, cộng thêm một người cầm lái. Nhị đẳng cũng lợi hại hơn người bình thường một chú nhưng không tính.
Tuy nhiên, thực lực đội ngũ này ra ngoài so với trung tâm của Tổ đặc nhiệm A Lang Phá Thiên, vệ sĩ của Trung Nam Hải không kém cỏi chút nào.
Đương nhiên, so sánh với tổ nòng cốt thứ tám của Báo Săn thì kém hơn một chút. Bởi vì tổ nòng cốt thứ tám nói thẳng ra là tổ chuyên tấn công, không giống như Tổ đặc nhiệm A chỉ là binh sĩ.
Thấy Câu Trần Âm Quỳ đang ngủ gật trên ghế mọi người cũng không ai nói gì, cùng lắm chỉ khoa tay múa chân, giống như người câm điếc.
Hai bác của Câu Trần Âm Quỳ vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trên ghế hút thuốc.
Nhà họ Câu Trần tuy nói thực lực dũng mãnh, cũng có một chút kinh doanh. Nhưng không làm gì thương thiên hại lý ví dụ như dùng độc, tổ chức đánh lén… , lũng đoạn thị trường trong kinh doanh…
Phần lớn là kinh doanh trong sạch, chẳng qua có chút khí phách thôi. Dựa vào tài sản mấy trăm năm mà nhà họ Câu tích lũy, tài sản của họ ước chừng đạt đến con số làm người khác phải giật mình, ít nhất cũng không dưới đến 1 tỷ.
- Người ra tay tên là gì?
Câu Trần Âm Quỳ đột nhiên mở hai mắt hỏi.
- Không rõ lắm, là một người trẻ tuổi, hình như chỉ mới hai mươi tuổi, cao chưa đến mét tám. Cũng không phong độ đẹp trai đặc biệt, nhìn giống thư sinh, là người cực kỳ bình thường. Hơn nữa trên người không có một chút gì là võ khí luyện võ.
Câu Ngũ Tỷ khách quan bình luận về Diệp Phàm.
- Hắn không để lại lời nói sao?
Câu Trần Âm Quỳ hỏi.
- Hắn mở miệng đã nói là “Thần chân”, nói là muốn tìm hắn có thể liên hệ với nhà họ Lô ở Thủy Châu. Hơn nữa hình như hắn biết anh, thật sự là lạ.
Câu Cửu Muội bĩu môi hừ nói:
-Rõ ràng trực tiếp bắt Thượng Thiên Đồ để tra hỏi sẽ biết ngay, người này là do y mời đến.
- Càn quấy, nếu người ta đã để lại lời nói, chúng ta liền theo quy củ của giang hồ, đừng làm thay đổi quy củ, ô uế uy danh của dòng họ chúng ta ở Nam Hải.
Câu Trần Âm Quỳ quát Câu Cửu Muội nói.
- Âm Quỳ, nghe lời Cửu Muội thì chúng ta có thể thấy người này có quan hệ tương đối tốt với nhà họ Lô ở Thủy Châu. Có thể hạ âm thủ lên người Ngũ Muội công lực tuyệt đối không thấp. Xem ra đến lục đẳng đi.
Bác cả vuốt ra nói.
- Hừ, chính là nhà họ Lô ở Thủy Châu đã làm chỗ dựa cho hắn, chẳng lẽ nhà họ Câu ở Nam Hải chúng ta lại sợ hắn, nhà họ Lô có Lô Tiên Dật là thất đẳng, so với Âm Quỳ công lực còn thấp hơn một bậc. Những người khác, ngoại trừ có người đạt ngũ đẳng, tứ đẳng là khó tìm. Chỉ có điều là tiếng vang chứ thực lực không có. với tính tình của ta thì rõ ràng nhà họ Lô cùng chúng ta đấu một trận, không ngờ dám đả thương tiểu ngũ nhà chúng ta.
Bác hai Câu Thế Khang tính tình mạnh mẽ, lên tiếng là diệt ai đó.
- Đúng vậy, đánh tới cửa đi, làm một trận, toàn bộ thành tàn phế nói sau. Nhà họ Phượng ở Thủy Châu có quan hệ với chúng ta, gần đây nghe nói nhà họ Phượng và nhà họ Lô không hề qua lại, đã đến mức đụng binh đao, chúng ta sao không nhân cơ hội này, chọn thời cơ đến, nhân tiện đánh ta nhà họ Lô, nhà họ Lô là trên hết, thằng nhóc họ Diệp kia không cần nghĩ đến.
Em thứ hai Càn Không thân thủ tam đẳng, giọng điệu còn mạnh hơn cao thủ bát đẳng.
Nghe y nói vậy mọi người trong phòng đều kêu lên. Giống như nhà họ Lô và Diệp Phàm đều là đ.ậu hũ, dùng tay cũng bóp vỡ.
Lô Bạch Vân lắc đầu nói.
Cùng lúc đó.
Phó bí thư kiêm Chủ tịch quận Thông Đô Túc Nhất Tiêu đang ở trong nhà của lãnh đạo tỉnh gặp đùi gà nhập khẩu.
- Chậm một chút, cậu bé, kẻo nghẹn.
Bên cạnh một bảo mẫu giống như mẹ nói đầy yêu thương.
- Mợ, đùi gà này ngon quá, ha ha…
Túc Nhất Tiêu không ngờ giống như đứa trẻ lớn đầu mỉm cười.
- Ngon thì ăn nhiều một chút, đây chính là cậu của con mang về từ nước ngoài.
Bà mẹ nói.
- Cậu, con đến Ma Xuyên gặp Trang Thế Thành đúng không?
Túc Nhất Tiêu vừa gặm đùi ga vừa hỏi người phụ nữ bên cạnh.
Người này là người có địa vị thứ hai ở Nam Phúc phó chủ tịch tỉnh là cậu của Túc Nhất Tiêu, bên cạnh là bà xã của ông ta Ngô Chân Dung.
- Còn không phải.
Kiều Chí Hòa không ngẩng đầu vẫn nhìn vào tờ báo, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, tôi đã gọi điện cho lãnh đạo của Đức Bình rồi.
- Ông ấy nói sao?
Túc Nhất Tiêu vội vàng hỏi, chuyện này liên quan đến việc đề bạt chính mình, nên rất hăng hái.
- Thái độ của người này không rõ ràng, đừng lo lắng, ông ta không căng nổi vài ngày sẽ phải đồng ý.
Kiều Chí Hòa nói chắc chắn
- Mấu chốt là ở Trang Thế Thàng kia, người này được điều từ nơi khác đến. Trước đây ta với ông ấy không quen biết, tuy nhiên, khi Đức Bình phát triển, luôn luôn không tách rời sự ủng hộ của tỉnh.
- Nghe nói Chủ tịch địa khu Vương nhân lễ mừng năm mới đã đề cập đến chuyện chính thức bổ nhiệm chức bí thư huyện Ma Xuyên, tuy nhiên Trang Thế Thành tạm thời gạt đi. Trang Thế Thàng quá đáng giận, huyện Ma Xuyên là một huyện lớn như vậy, để cho một thằng nhóc chưa đến 21 tuổi gây sức ép. Còn định diễn vai đảng chọn, nếu có vấn đề lớn, đầu Trang Thế Thành kia còn giữ được.
Túc Nhất Tiêu có vẻ xúc động, thật ra trong lòng bất mãn.
- Thằng nhóc này, có phải có mâu thuẫn với Diệp Phàm không?
Kiều Chí Hòa hình như cảm thấy được cái gì, nghiêm mặt nói
- Không, con cùng hắn sao có thể có mâu thuẫn gì?
Túc Nhất Tiêu trong lòng hoảng hót, vội vàng gặm đùi gà để dấu.
- Không mâu thuẫn là tốt rồi, mặc dù con đi Ma Xuyên nhậm chức cũng phải có quan hệ tốt với các đồng chí mới được. Quan hệ không tốt thì công tác không tốt được, người ta sẽ ngáng chân ngáng ta con để gây ra phiền toái. Tuy nhiên, tính tình của con, đừng cho là ta hồ đồ, cả ngày chỉ biết hò hét, nghĩ Đức Bình chính là thiên hạ của con, đó là vực sâu, đừng có rơi vào nếu không về sau không đứng dậy được.
Kiều Chí Hòa vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
- Có cậu rồi con còn sợ ai, ha ha...
Túc Nhất Tiêu hắng giọng cười nói, tuy chỉ là lời nói nhưng Kiều Chí Hòa nghe được có vẻ thích, mắng:
- Con là đồ cáo già, không nói nữa.
Đảo Hải Nam trong khu rừng sâu bên cạnh hồ nước có một mái hiên thấp thoáng.
Sáng sớm một người dáng cao lớn khỏe mạnh bước vào, vẻ mặt như Trương Phi, ánh mắt có vẻ hống hách và thông mình.
- Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại.
Câu Cửu Muội nhìn về phía người đàn ông kêu lên, khóe mắt ướt nhèm. Người đàn ông này chính là người cầm lái của dòng họ Câu ở Lục Bàn đảo Hải Nam, được gọi là Hải Nhất Thần Cước Câu Trân Âm Quỳ.
- Sao lại thế muội muội, gọi ta vội trở về.
Người đàn ông yêu chiều vỗ vỗ người em, hỏi.
- Ngũ tỷ bị người ta làm cho phế...
Câu Cửu Muội không kìm nổi, khóc lên đầy thương tâm.
- Rốt cuộc sao lại thế này, mau gọi ngũ muội ra đây.
Câu Trần Âm Quỳ tức giận đập mạnh lên bàn trà, làm ấm chén bị xô tứ tung, bàn trà cũng kêu rắc rắc.
- Anh, không có gì chỉ có điều tay trái không cử động được.
Câu Ngũ Tỷ có vẻ bình tĩnh hơn, nói như việc này do Câu Cửu Muội làm quá lên, lúc đó Tập đoàn Địa Tranh Âm Gia Sơn vì chiến thắng tập đoàn Hoành Xương Thượng Thiên đồ không tiếc một đôi vòng tai ngọc quý của tổ tiên để lại trả thù lao cho Câu Cửu Muội.
Mà Câu Cửu Muội lại thích đôi vòng tai này, cho nên bảo ngũ tỷ đi trợ giúp, ai ngờ họ gặp Diệp Phàm đang muốn tìm đại ca của họ Câu Trần Âm Quỷ vì muốn tìm công lý cho con của Chủ tịch hội đồng quản trị doanh nghiệp giấy Thái Hưng ở Thủy Châu Hồ Trọng Chi.
Hồ Trọng Chi chính là bị Câu Trần Âm Quỳ hạ độc thủ hiện nay trở thành người ngốc. Thật ra, Câu Trần Âm Quỳ chính là người giữ bí truyền cắt mạch của họ Câu ở Hải Nam.
Mà Diệp Phàm lại một đòn dùng tuyệt thế bí công Thiên Âm Lôi Cương Chỉ của ông lão Trần Khiếu Thiên làm cho Câu Ngũ Tỷ trở lại Lục Bàn tay trái như bị liệt, không có lực, không thể linh hoạt tự nhiên.
Mà đúng lúc này Câu Trần Âm Quỳ ra nước ngoài xử lý chuyện công ty của dòng họ, khi Câu Cửu Muội gọi điện kêu cứu không thể chạy về ngay được.
Câu Trần Âm Quỳ cẩn thận kiểm tra cho Câu Ngũ Tỷ rồi nhắm mắt suy nghĩ một hồi. Có ý định dùng bí thuật của nhà họ Câu ở Hải Nam để giải trừ công chỉ của Diệp Phàm trên người Câu Ngũ Tỷ tuy nhiên anh ta cũng không thể.
Phải biết Diệp Phàm là cao thủ thất đẳng đỉnh bậc, so với Câu Trần Âm Quỳ còn cao hơn một chút.
Mặc dù, Câu Trần Âm Quỳ biết phương pháp giải mạch nhưng công lực không cao bằng Diệp Phàm, cũng không giải được. Hơn nữa nếu cứ bất chấp giải mạch thì dễ làm cho Câu Ngũ Tỷ bị trọng thương. Huống chi Câu Trần Âm Quỳ tất nhiên cũng không có phương pháp giải Thiên Lôi Âm Cương Chỉ.
Nhìn thấy Câu Trần Âm Quỳ cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng vốn sắc mặt đã đen nay càng đen nhìn giống Hắc Toàn Phong Lý Quỳ chỉ có điều anh ta không dũng mãnh như vậy thôi.
- Anh có biện pháp sao?
Câu Cửu Muội có chút lo lắng hỏi. Chẳng qua là nhà họ Câu đối với Câu Trần Âm Quỳ rất tín nhiệm thậm chí có thể nói là sùng bái.
Trong mắt bọn họ, anh cả không có gì là không lmf được, năm 32 tuổi đã đạt đến cấp độ thất đẳng nhị phẩm.
Ở Trung Quốc dậm chân một cái sẽ có người run rẩy chân tay. Nhà họ Câu sừng sững mấy trăm năm lịch sử ở đảo Hải Nam, chưa bao giờ bị tiến công mạnh, tự nhiên cũng nuôi dưỡng những người họ Câu kiêu ngạo ngông cuồng như vậy.
Nói trắng ra là “Ếch ngồi đáy giêng” tự cao tự đại mà thôi.
Không lâu sau, trong phòng khách hai hàng ghế đều có người ngồi, trung tâm cao nhất là hai lão già, mắt hơi khép. Đó là hai bác của Câu Trần Âm Quỳ.
Bác cả: Câu Bách Hán, ngũ đẳng tứ phẩm.
Bác hai: Câu Thế Khang, ngũ đẳng nhất phẩm.
Ngoài hai bác thì cha mẹ Câu Trần Âm Quỳ cũng là cao thủ ngũ đẳng, sinh chín người con cả trai lẫn gái.
Em thứ hai Câu Khôn, bắt đầu tam đẳng.
Em thứ ba Câu Siêu, tứ đẳng mở nguyên.
Em thứ tư Câu Hồng tứ đẳng khai nguyên.
Em gái Câu Ngũ Tỷ: tứ đẳng tam phẩm.
Câu Cửu Muội: Tam đẳng mở nguyên.
Ngoài ra thì các anh em khác đều không luyện võ công vì thân thể cái cốt quá kém, công lực còn không đến nhị đẳng, cũng chỉ hơn người bình thường một ít.
Tuy nhiên gia tộc Trần Câu có mấy người vừa rồi xem ra cũng làm cho người Trung Quốc kinh hoàng, ba người tam đẳng, bốn người ngũ đẳng, cộng thêm một người cầm lái. Nhị đẳng cũng lợi hại hơn người bình thường một chú nhưng không tính.
Tuy nhiên, thực lực đội ngũ này ra ngoài so với trung tâm của Tổ đặc nhiệm A Lang Phá Thiên, vệ sĩ của Trung Nam Hải không kém cỏi chút nào.
Đương nhiên, so sánh với tổ nòng cốt thứ tám của Báo Săn thì kém hơn một chút. Bởi vì tổ nòng cốt thứ tám nói thẳng ra là tổ chuyên tấn công, không giống như Tổ đặc nhiệm A chỉ là binh sĩ.
Thấy Câu Trần Âm Quỳ đang ngủ gật trên ghế mọi người cũng không ai nói gì, cùng lắm chỉ khoa tay múa chân, giống như người câm điếc.
Hai bác của Câu Trần Âm Quỳ vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trên ghế hút thuốc.
Nhà họ Câu Trần tuy nói thực lực dũng mãnh, cũng có một chút kinh doanh. Nhưng không làm gì thương thiên hại lý ví dụ như dùng độc, tổ chức đánh lén… , lũng đoạn thị trường trong kinh doanh…
Phần lớn là kinh doanh trong sạch, chẳng qua có chút khí phách thôi. Dựa vào tài sản mấy trăm năm mà nhà họ Câu tích lũy, tài sản của họ ước chừng đạt đến con số làm người khác phải giật mình, ít nhất cũng không dưới đến 1 tỷ.
- Người ra tay tên là gì?
Câu Trần Âm Quỳ đột nhiên mở hai mắt hỏi.
- Không rõ lắm, là một người trẻ tuổi, hình như chỉ mới hai mươi tuổi, cao chưa đến mét tám. Cũng không phong độ đẹp trai đặc biệt, nhìn giống thư sinh, là người cực kỳ bình thường. Hơn nữa trên người không có một chút gì là võ khí luyện võ.
Câu Ngũ Tỷ khách quan bình luận về Diệp Phàm.
- Hắn không để lại lời nói sao?
Câu Trần Âm Quỳ hỏi.
- Hắn mở miệng đã nói là “Thần chân”, nói là muốn tìm hắn có thể liên hệ với nhà họ Lô ở Thủy Châu. Hơn nữa hình như hắn biết anh, thật sự là lạ.
Câu Cửu Muội bĩu môi hừ nói:
-Rõ ràng trực tiếp bắt Thượng Thiên Đồ để tra hỏi sẽ biết ngay, người này là do y mời đến.
- Càn quấy, nếu người ta đã để lại lời nói, chúng ta liền theo quy củ của giang hồ, đừng làm thay đổi quy củ, ô uế uy danh của dòng họ chúng ta ở Nam Hải.
Câu Trần Âm Quỳ quát Câu Cửu Muội nói.
- Âm Quỳ, nghe lời Cửu Muội thì chúng ta có thể thấy người này có quan hệ tương đối tốt với nhà họ Lô ở Thủy Châu. Có thể hạ âm thủ lên người Ngũ Muội công lực tuyệt đối không thấp. Xem ra đến lục đẳng đi.
Bác cả vuốt ra nói.
- Hừ, chính là nhà họ Lô ở Thủy Châu đã làm chỗ dựa cho hắn, chẳng lẽ nhà họ Câu ở Nam Hải chúng ta lại sợ hắn, nhà họ Lô có Lô Tiên Dật là thất đẳng, so với Âm Quỳ công lực còn thấp hơn một bậc. Những người khác, ngoại trừ có người đạt ngũ đẳng, tứ đẳng là khó tìm. Chỉ có điều là tiếng vang chứ thực lực không có. với tính tình của ta thì rõ ràng nhà họ Lô cùng chúng ta đấu một trận, không ngờ dám đả thương tiểu ngũ nhà chúng ta.
Bác hai Câu Thế Khang tính tình mạnh mẽ, lên tiếng là diệt ai đó.
- Đúng vậy, đánh tới cửa đi, làm một trận, toàn bộ thành tàn phế nói sau. Nhà họ Phượng ở Thủy Châu có quan hệ với chúng ta, gần đây nghe nói nhà họ Phượng và nhà họ Lô không hề qua lại, đã đến mức đụng binh đao, chúng ta sao không nhân cơ hội này, chọn thời cơ đến, nhân tiện đánh ta nhà họ Lô, nhà họ Lô là trên hết, thằng nhóc họ Diệp kia không cần nghĩ đến.
Em thứ hai Càn Không thân thủ tam đẳng, giọng điệu còn mạnh hơn cao thủ bát đẳng.
Nghe y nói vậy mọi người trong phòng đều kêu lên. Giống như nhà họ Lô và Diệp Phàm đều là đ.ậu hũ, dùng tay cũng bóp vỡ.
/3320
|