- Tiến hành!
Trương Cường ra lệnh cho cấp dưới, mọi người tản ra, bao vây quanh sơn trang, mặc dù không muốn nhưng quân lệnh như sơn.
Diệp Phàm, Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Tề Thiên, Lỗ Vĩ hiên ngang sải bước, tiến vào sơn trang Câu Trần.
Khi cách Sơn trang gần 200m, bên trong có tiếng nói lớn vọng ra:
- Các anh từ đâu tới?
- Tôi là Diệp Phàm, Thần Cước nhà các anh mời tới.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đợi chút!
Âm thanh lớn vang lên, không lâu sau thì hắng giọng:
- Đã là cao nhân thì phải vượt qua 3 cửa ải, cửa thứ nhất là phải vượt qua Mai Hoa Thung (cột Hoa mai), nếu không qua được thì quay về nơi xuất phát, hừm.
Vừa dứt lời, một thứ âm thanh sắc nhọn ầm ầm ập đến. Hai gốc cây đại thụ đột nhiên di chuyển theo hai hướng.
Không lâu sau, sau khi tàn bụi bay hết đi, đằng sau xuất hiện một loạt các cột Hoa mai cao chừng 5, 6 mét. Cái cột được làm từ loại gỗ chắc, phần dưới gốc có một thùng nước lớn thô to, giống như cột trời hình trụ sắp xếp không theo quy tắc nào.
- Chơi trò giang hồ à, vượt qua cả cột Hoa mai, ha ha….
Lang Phá Thiên đắc chí cười tít mắt, Tề Thiên và Lô Vĩ càng hưng phấn đến nỗi mắt xanh tươi ra rồi.
- Lang lão đệ, có thể đá một cái mà gãy được một cây không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đá gãy vài cây không thành vấn đề, vấn đề là có nhiều cây, chỉ sợ chưa đứt hai, ba trăm cây thì tôi đã mệt không còn sức mà đá nữa rồi.
Lang Phá Thiên lắc đầu nói.
- Chỉ e rằng không đơn giản như thế, khi nãy hai cây đại thụ cao đến 30 mét đều có thể di chuyển, hình như bên dưới có cơ cấu dạng ròng rọc. Biết đâu cột Hoa mai này cũng có bí mật gì đó.
Thiết Chiêm Hùng phán đoán nhưng cũng không mấy lạc quan.
- Không có gì phải sợ. Lô ca, chúng ta hãy cứ thử xem.
Tề Thiên và Lỗ Vĩ cùng nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn gật đầu đồng ý, liền chạy lên trước, đạp một cái bay lên đỉnh cột, đứng thật vững trên đỉnh cột.
Hai người cẩn thận để nhảy qua các cây cột, cảm thấy không có gì là đặc biệt cả. Đối với người bình thường đó là điều tương đối khó, nhưng với cao thủ tứ đẳng mà nói thì không coi là khó được, chỉ cần cẩn thận thì sẽ qua thôi.
Tuy nhiên, sau khi vượt qua được hai mươi cây cột, Lô Vĩ khẽ đạp một cái, lòng bàn chân vừa mới chạm đến cột thì cây cột kia đột nhiên co rụt lại, đang cao năm mét lập tức co rút xuống còn một mét, một chân Lô Vĩ đạp vào khoảng không.
Vẫn được, thân pháp linh hoạt, thu toàn lực hướng cây tiếp theo đạp vào. Khi chưa kịp đặt chân xuống thì cây cột tiếp theo lại bất ngờ cao lên 3 mét, chân Lô Vĩ lập tức va vào cây cột, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, y nhanh chóng giơ tay ôm lấy cây cột. Có vẻ giống như động tác khỉ ôm cây.
Tình cảnh của Tề Thiên còn thảm hại hơn: vừa mới đạp được một cước thì chân đã hụt vào khoảng không, liền kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, lập tức mặt xám mày tro, rất xấu hổ.
- Ha ha ha…
- Đây là cửa ải đón tiếp các cao nhân của Câu gia Hải Nam, các người cứ mơ mộng đi.
Bê trong vọng đến một tràng cười chế giễu, tất nhiên không ngoài ai khác, chính là nhị tiểu tử nhà Câu gia, Câu Khôn.
- Cũng có chút bản lĩnh. Mấy cây cột này cũng giống như trò xiếc mà thôi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn duỗi dài chân, đạp một cái là bay lên đến đỉnh cột, bước mấy bước là đến chỗ Tề Thiên và Lô Vĩ, câm tay hai người đó. Theo sau là Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng, sau cùng là Trần Khiếu Thiên và Trần Quân. Cả nhóm như những chú thỏ nhanh thoăn thoắt băng qua những cây cột. Có sự trợ giúp của ba vị cao thủ thất đẳng nên tất cả đều vượt qua cửa ải dễ dàng.
Đến cột cuối cùng, Diệp Phàm bèn nhấc chân.
Rầm...rầm...rầm.
Âm thanh ầm ầm, cột Hoa mai lập tức đổ xuống hàng loạt.
- Nhặt về làm củi chất bếp đi, tôi đã giúp các người chẻ củi miễn phí rồi đó.
Diệp Phàm nói chế nhạo.
- Mẹ nó, đúng là đôi bàn chân có sức mạnh thật, chỉ đạp mạnh một cái mà chặt đứt đến hơn mười cây cột, không phải là cao thủ thất đẳng chứ?
Câu Khôn trong lòng trầm xuống, cảm giác như hôm nay Câu Gia có chút xui xẻo rồi.
- Thất đẳng chắc là không được, nhưng cũng phải được ngưỡng lục đẳng.
Tam đệ Câu Siêu lắc đầu nói.
- Không đến mức thất đẳng thì cũng đến đỉnh lục đẳng rồi.
Trước màn hình lớn, Câu Trần Âm Quỳ lần đầu tiên cảm thấy có chút không yên, bèn đứng dậy.
Y cảm thấy một áp lực chưa từng có bao giờ, không thể ngờ rằng mấy thằng nhãi ranh này lại là cao thủ lục, thất đẳng.
Nếu những tên còn lại cũng là cao thủ lục đẳng thì trận chiến tại Câu Gia hôm nay chắc chắn thất bại rồi.
Lăn lộn trên giang hồ, thể diện còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, nếu thua thì không thể chấp nhận được. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm mất uy tín, sau này ai sẽ thèm phục anh nữa.
- Cửa ải thứ hai, trận chiến với mười tám người đồng.
Câu Khôn nói thanh âm đầy kiêu ngạo.
Từ dưới đất bốc lên làn khói, khi màn khói đã tan hết, mười tám vị người đồng hiện ra trước mắt, ai ai cũng phải cao đến hai mét, ánh sáng của đồng lấp lánh đến chói mắt.
- Công tử, để tôi.
Trần Quân rống to một tiếng vọt lên. Một người đồng trong nhóm tách ra tiến lên.
Người đồng phía sau ném một chiếc gậy thô to lại. Trần Quân trong tay cũng cầm một thiết côn bắt đầu xuất chiêu đánh vào gậy đó, nhìn bộ dạng Trần Quân là biết muốn ăn thua đến cùng. Người đồng kia kình lực quá lớn, suýt nữa thì côn thép của cao thủ ngũ đẳng Trần Quân cũng rơi xuống đất.
Trần Quân loạng choạng ngã xuống, một người đồng phía sau nhanh chóng chen lên. Người đồng bên trái dùng một chân đạp mạnh xuống, nếu đạp trúng thì cũng toi rồi.
Trần Quân lại vung côn thép lên chống đỡ, người đồng vừa giơ chân lên, Trần Quân nhanh chóng xuyên qua ba người đồng khác đến vị trí trước mấy người đồng.
Không ngờ người đồng thứ tư lại xuất hiện từ phía bên eo, khiến Trần Quân không thể trả đòn, y bị bế cao lên, giơ chân ra đá loạn xạ nhưng không đá được. Người đồng này là hợp kim đồng thì thịt nào mà đá được chứ. Hai người đồng bên cạnh ra quyền vào người Trần Quân.
Diệp Phàm định ra tay thì Trần Khiếu Thiên can ngăn :
- Công tử, khoan đã.
Trần Quân đột nhiên vung côn thép ra giữa hai người đồng, hai người này đã kịp đỡ lấy côn thép, “bang” một tiếng côn thép đã biến thành hình vòng cung, có thể dùng để bắn cung được.
Nhưng Trần Quân nhân cơ hội đó luồn xuống dưới, chuyển người một cái qua khoảng trống tiến đến bên người đồng thứ năm. Không may quần áo bị rách tơi tả, phía sau lưng còn có cả vết máu.
Trần Quân bực tức, hét lớn lên một tiếng, đạp một cái vào lưng người đồng thứ năm, thật kỳ lạ, động tác của người đồng này có vẻ chậm rãi hơn nhiều.
- Lão Lang, anh xem, hình như mấu chốt nằm ở phía sau thắt lưng thì phải.
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Có vẻ là thế, chúng ta chờ chút quan sát kỹ rồi hãy ra tay, có vẻ như là ở phía bên phải cột sống.
Lang Phá Thiên nói.
- Không phải là bên phải mà ở bên trái, phía dưới thắt lưng.
Diệp Phàm có đôi mắt rất tinh anh, trong lúc đang nói thì Trần Quân đã thảm hại tả tơi, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trận chiến người đồng, đứng đối diện trước mặt, cánh tay máu chảy đầm đìa.
- Đưa thiết bổng.
Diệp Phàm hạ lệnh, Trần Khiếu Thiên lấy trong túi đặc chế ra mấy cây thiết bổng dài hơn một thước, rất to, chắc.
Diệp Phàm chững lại một chút rồi lập tức ra tay, tốc độ quá nhanh. Người đồng chưa kịp phản ứng thì con dao nhỏ của Diệp Phàm đã cắm vào bên trái dưới thắt lưng người đồng rồi, tốc độ người đồng càng chậm lại. Lang Phá Thiên và Trần Khiếu Thiên tự nhiên thấy rất phấn khích.
Vung thiết bổng to, dài trong tay giống như tung trận củi lửa, Diệp Phàm ở phía trước phá hư mặt của người đồng, ở phía sau đập đập đá đá không ngừng, cũng muốn phá hỏng toàn bộ.
- Dừng lại, cửa ải này các người coi như qua.
Câu Khôn lớn tiếng, nhưng đã muộn rồi, mười tám người đồng toàn bộ đã bị đám người Lang Phá Thiên đập thành đống sắt vụn. Câu Trần Âm Quỳ đau lòng uất ức không nói thành lời.
Phải biết rằng mười tám vị người đồng này là do lão tổ tông tạo nên dựa theo mười tám vị La hán của Thiếu Lâm, đã có lịch sử hàng trăm năm.
Hơn nữa đồng này được đúc vào thời cổ đại, cộng thêm nhà Câu Gia kết hợp với Thụy Sỹ về kỹ thuật ròng rọc đồng hồ và đặc biệt hơn nữa là học hỏi kỹ thuật làm người máy của người Nhật để tạo ra đội người đồng hoàn hảo.
Ai mà ngờ rằng Diệp Phàm lại có con mắt tinh anh đến thế chứ, thật không may mắn chút nào, tất cả đã bị hủy hoại thành đống đồng vụn nát, chắc cũng chẳng được mấy đồng, trước khi bị hủy hoại tan nát thì chỗ đồ cổ ấy cũng phải tính đến mấy chục triệu ấy chứ. Thần cước không tiếc trợn mắt lên mới là lạ.
- Khốn kiếp!
Câu Trần Âm Quỳ rú lên một tiếng.
- Dùng Vạn đinh trận cho tao. Mẹ nó, xem có qua trận này được không.
Keng keng keng…
Sau những âm thanh của vũ khí chạm vào nhau vang lên, trước mắt mọi người xuất hiện một tấm bảng đặc biệt dầy đặc, nhọn hoắt như cả bầy nhím.
Tấm bảng này cao chừng 20 mét, rộng khoảng 10 mét. Phủ kín tấm bảng là hàng nghìn hàng vạn đinh nhọn. Căn bản là không biết hạ thủ thế nào, khi với lên phỏng chừng lập tức bị đâm chảy máu rồi.
- Hừm, vạn đinh châm, có giỏi thì bay qua đi.
Câu Khôn giọng nói như sấm truyền đến.
- Ha ha.
Lang Phá Thiên cười một cách điềm nhiên, rút từ trong chiếc túi đặc chế ra ba đôi găng tay, nói:
- Xem những chiếc đinh này có làm gì được ta không.
- Trò này có chơi được không vậy, đừng có hành động lung tung mà hại đến thân đấy.
Diệp Phàm cười nói với Lang Phá Thiên.
- Đây là găng tay Tổ khoa học năng lượng tinh chế ra từ sợi tơ đặc biệt, sợi tạo thành găng tay là hợp kim đó, mỗi một sợi có thể chịu được hàng ngàn cân ấy. Tổng bộ từng dùng một sợi loại này để kéo một chiếc máy bay cỡ nhỏ mà không hề bị đứt.
Lang Phá Thiên hơi có vẻ tự đắc, ghé vào sát tai Diệp Phàm giải thích.
- Loại găng tay này dùng để bắt súng bắt dao hẳn là không tốn chút sức lực nào, thật là đồ tốt. Ha ha, đôi này là của tôi.
Diệp Phàm hắng giọng nói, khóe miệng Lang Phá Thiên rõ ràng co giật vài cái, than ngắn thở dài:
- Phỏng chừng lần này trở về, mấy lão trong tổ Khoa học Năng lượng sẽ lấy mạng mình đây. Đôi găng tay này làm ra ba đôi, nguồn nguyên liệu rất khó kiếm, không cách nào làm thêm được nữa. Bình thường khi xảy ra chuyện hết sức quan trọng, và phải trải qua bao nhiêu quá trình mới có thể mượn được. Đây là lần trước tôi đi tới đảo Xà Ưng mượn được chưa kịp trả lại, cái này là do Thủ trưởng Trấnđích thân ký tên nên mới mượn được.
- Lắm chuyện. Anh nói với ông ta một câu, tôi giúp đỡ tổ đặc nhiệm A bồi dưỡng hai cao thủ ngũ đẳng để đổi lấy đôi găng tay được không? Không được chắc, chẳng lẽ găng tay này lại còn hơn cả hai cao thủ ngũ đẳng sao, hừm.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, chẳng có chút gì là gấp gáp.
Nhưng Lang Phá Thiên đã cuống lên rồi, y nói bên tai Diệp Phàm :
- Ha ha, người anh em, anh có thể vì Cục cảnh vệ của tôi mà đào tạo hai cao thủ ngũ đẳng không? Chỗ chúng tôi đang rất thiếu người, gần đây ở đảo Xà Ưng xảy ra trận chiến đã có năm người bị thương rút đi, chỉ còn lại một cao thủ ngũ đẳng thôi. Như thế, anh nói xem làm sao có bảo vệ tốt mấy cái lão già kia.
- Lão già
Mặt Diệp Phàm trở nên xám xịt, Lang Phá Thiên thật đủ can đảm, gọi chín vị Ủy viên thường vụ Bộ Chính Trị là mấy lão già.
Trương Cường ra lệnh cho cấp dưới, mọi người tản ra, bao vây quanh sơn trang, mặc dù không muốn nhưng quân lệnh như sơn.
Diệp Phàm, Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Tề Thiên, Lỗ Vĩ hiên ngang sải bước, tiến vào sơn trang Câu Trần.
Khi cách Sơn trang gần 200m, bên trong có tiếng nói lớn vọng ra:
- Các anh từ đâu tới?
- Tôi là Diệp Phàm, Thần Cước nhà các anh mời tới.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đợi chút!
Âm thanh lớn vang lên, không lâu sau thì hắng giọng:
- Đã là cao nhân thì phải vượt qua 3 cửa ải, cửa thứ nhất là phải vượt qua Mai Hoa Thung (cột Hoa mai), nếu không qua được thì quay về nơi xuất phát, hừm.
Vừa dứt lời, một thứ âm thanh sắc nhọn ầm ầm ập đến. Hai gốc cây đại thụ đột nhiên di chuyển theo hai hướng.
Không lâu sau, sau khi tàn bụi bay hết đi, đằng sau xuất hiện một loạt các cột Hoa mai cao chừng 5, 6 mét. Cái cột được làm từ loại gỗ chắc, phần dưới gốc có một thùng nước lớn thô to, giống như cột trời hình trụ sắp xếp không theo quy tắc nào.
- Chơi trò giang hồ à, vượt qua cả cột Hoa mai, ha ha….
Lang Phá Thiên đắc chí cười tít mắt, Tề Thiên và Lô Vĩ càng hưng phấn đến nỗi mắt xanh tươi ra rồi.
- Lang lão đệ, có thể đá một cái mà gãy được một cây không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đá gãy vài cây không thành vấn đề, vấn đề là có nhiều cây, chỉ sợ chưa đứt hai, ba trăm cây thì tôi đã mệt không còn sức mà đá nữa rồi.
Lang Phá Thiên lắc đầu nói.
- Chỉ e rằng không đơn giản như thế, khi nãy hai cây đại thụ cao đến 30 mét đều có thể di chuyển, hình như bên dưới có cơ cấu dạng ròng rọc. Biết đâu cột Hoa mai này cũng có bí mật gì đó.
Thiết Chiêm Hùng phán đoán nhưng cũng không mấy lạc quan.
- Không có gì phải sợ. Lô ca, chúng ta hãy cứ thử xem.
Tề Thiên và Lỗ Vĩ cùng nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn gật đầu đồng ý, liền chạy lên trước, đạp một cái bay lên đỉnh cột, đứng thật vững trên đỉnh cột.
Hai người cẩn thận để nhảy qua các cây cột, cảm thấy không có gì là đặc biệt cả. Đối với người bình thường đó là điều tương đối khó, nhưng với cao thủ tứ đẳng mà nói thì không coi là khó được, chỉ cần cẩn thận thì sẽ qua thôi.
Tuy nhiên, sau khi vượt qua được hai mươi cây cột, Lô Vĩ khẽ đạp một cái, lòng bàn chân vừa mới chạm đến cột thì cây cột kia đột nhiên co rụt lại, đang cao năm mét lập tức co rút xuống còn một mét, một chân Lô Vĩ đạp vào khoảng không.
Vẫn được, thân pháp linh hoạt, thu toàn lực hướng cây tiếp theo đạp vào. Khi chưa kịp đặt chân xuống thì cây cột tiếp theo lại bất ngờ cao lên 3 mét, chân Lô Vĩ lập tức va vào cây cột, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, y nhanh chóng giơ tay ôm lấy cây cột. Có vẻ giống như động tác khỉ ôm cây.
Tình cảnh của Tề Thiên còn thảm hại hơn: vừa mới đạp được một cước thì chân đã hụt vào khoảng không, liền kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, lập tức mặt xám mày tro, rất xấu hổ.
- Ha ha ha…
- Đây là cửa ải đón tiếp các cao nhân của Câu gia Hải Nam, các người cứ mơ mộng đi.
Bê trong vọng đến một tràng cười chế giễu, tất nhiên không ngoài ai khác, chính là nhị tiểu tử nhà Câu gia, Câu Khôn.
- Cũng có chút bản lĩnh. Mấy cây cột này cũng giống như trò xiếc mà thôi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn duỗi dài chân, đạp một cái là bay lên đến đỉnh cột, bước mấy bước là đến chỗ Tề Thiên và Lô Vĩ, câm tay hai người đó. Theo sau là Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng, sau cùng là Trần Khiếu Thiên và Trần Quân. Cả nhóm như những chú thỏ nhanh thoăn thoắt băng qua những cây cột. Có sự trợ giúp của ba vị cao thủ thất đẳng nên tất cả đều vượt qua cửa ải dễ dàng.
Đến cột cuối cùng, Diệp Phàm bèn nhấc chân.
Rầm...rầm...rầm.
Âm thanh ầm ầm, cột Hoa mai lập tức đổ xuống hàng loạt.
- Nhặt về làm củi chất bếp đi, tôi đã giúp các người chẻ củi miễn phí rồi đó.
Diệp Phàm nói chế nhạo.
- Mẹ nó, đúng là đôi bàn chân có sức mạnh thật, chỉ đạp mạnh một cái mà chặt đứt đến hơn mười cây cột, không phải là cao thủ thất đẳng chứ?
Câu Khôn trong lòng trầm xuống, cảm giác như hôm nay Câu Gia có chút xui xẻo rồi.
- Thất đẳng chắc là không được, nhưng cũng phải được ngưỡng lục đẳng.
Tam đệ Câu Siêu lắc đầu nói.
- Không đến mức thất đẳng thì cũng đến đỉnh lục đẳng rồi.
Trước màn hình lớn, Câu Trần Âm Quỳ lần đầu tiên cảm thấy có chút không yên, bèn đứng dậy.
Y cảm thấy một áp lực chưa từng có bao giờ, không thể ngờ rằng mấy thằng nhãi ranh này lại là cao thủ lục, thất đẳng.
Nếu những tên còn lại cũng là cao thủ lục đẳng thì trận chiến tại Câu Gia hôm nay chắc chắn thất bại rồi.
Lăn lộn trên giang hồ, thể diện còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, nếu thua thì không thể chấp nhận được. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm mất uy tín, sau này ai sẽ thèm phục anh nữa.
- Cửa ải thứ hai, trận chiến với mười tám người đồng.
Câu Khôn nói thanh âm đầy kiêu ngạo.
Từ dưới đất bốc lên làn khói, khi màn khói đã tan hết, mười tám vị người đồng hiện ra trước mắt, ai ai cũng phải cao đến hai mét, ánh sáng của đồng lấp lánh đến chói mắt.
- Công tử, để tôi.
Trần Quân rống to một tiếng vọt lên. Một người đồng trong nhóm tách ra tiến lên.
Người đồng phía sau ném một chiếc gậy thô to lại. Trần Quân trong tay cũng cầm một thiết côn bắt đầu xuất chiêu đánh vào gậy đó, nhìn bộ dạng Trần Quân là biết muốn ăn thua đến cùng. Người đồng kia kình lực quá lớn, suýt nữa thì côn thép của cao thủ ngũ đẳng Trần Quân cũng rơi xuống đất.
Trần Quân loạng choạng ngã xuống, một người đồng phía sau nhanh chóng chen lên. Người đồng bên trái dùng một chân đạp mạnh xuống, nếu đạp trúng thì cũng toi rồi.
Trần Quân lại vung côn thép lên chống đỡ, người đồng vừa giơ chân lên, Trần Quân nhanh chóng xuyên qua ba người đồng khác đến vị trí trước mấy người đồng.
Không ngờ người đồng thứ tư lại xuất hiện từ phía bên eo, khiến Trần Quân không thể trả đòn, y bị bế cao lên, giơ chân ra đá loạn xạ nhưng không đá được. Người đồng này là hợp kim đồng thì thịt nào mà đá được chứ. Hai người đồng bên cạnh ra quyền vào người Trần Quân.
Diệp Phàm định ra tay thì Trần Khiếu Thiên can ngăn :
- Công tử, khoan đã.
Trần Quân đột nhiên vung côn thép ra giữa hai người đồng, hai người này đã kịp đỡ lấy côn thép, “bang” một tiếng côn thép đã biến thành hình vòng cung, có thể dùng để bắn cung được.
Nhưng Trần Quân nhân cơ hội đó luồn xuống dưới, chuyển người một cái qua khoảng trống tiến đến bên người đồng thứ năm. Không may quần áo bị rách tơi tả, phía sau lưng còn có cả vết máu.
Trần Quân bực tức, hét lớn lên một tiếng, đạp một cái vào lưng người đồng thứ năm, thật kỳ lạ, động tác của người đồng này có vẻ chậm rãi hơn nhiều.
- Lão Lang, anh xem, hình như mấu chốt nằm ở phía sau thắt lưng thì phải.
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Có vẻ là thế, chúng ta chờ chút quan sát kỹ rồi hãy ra tay, có vẻ như là ở phía bên phải cột sống.
Lang Phá Thiên nói.
- Không phải là bên phải mà ở bên trái, phía dưới thắt lưng.
Diệp Phàm có đôi mắt rất tinh anh, trong lúc đang nói thì Trần Quân đã thảm hại tả tơi, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trận chiến người đồng, đứng đối diện trước mặt, cánh tay máu chảy đầm đìa.
- Đưa thiết bổng.
Diệp Phàm hạ lệnh, Trần Khiếu Thiên lấy trong túi đặc chế ra mấy cây thiết bổng dài hơn một thước, rất to, chắc.
Diệp Phàm chững lại một chút rồi lập tức ra tay, tốc độ quá nhanh. Người đồng chưa kịp phản ứng thì con dao nhỏ của Diệp Phàm đã cắm vào bên trái dưới thắt lưng người đồng rồi, tốc độ người đồng càng chậm lại. Lang Phá Thiên và Trần Khiếu Thiên tự nhiên thấy rất phấn khích.
Vung thiết bổng to, dài trong tay giống như tung trận củi lửa, Diệp Phàm ở phía trước phá hư mặt của người đồng, ở phía sau đập đập đá đá không ngừng, cũng muốn phá hỏng toàn bộ.
- Dừng lại, cửa ải này các người coi như qua.
Câu Khôn lớn tiếng, nhưng đã muộn rồi, mười tám người đồng toàn bộ đã bị đám người Lang Phá Thiên đập thành đống sắt vụn. Câu Trần Âm Quỳ đau lòng uất ức không nói thành lời.
Phải biết rằng mười tám vị người đồng này là do lão tổ tông tạo nên dựa theo mười tám vị La hán của Thiếu Lâm, đã có lịch sử hàng trăm năm.
Hơn nữa đồng này được đúc vào thời cổ đại, cộng thêm nhà Câu Gia kết hợp với Thụy Sỹ về kỹ thuật ròng rọc đồng hồ và đặc biệt hơn nữa là học hỏi kỹ thuật làm người máy của người Nhật để tạo ra đội người đồng hoàn hảo.
Ai mà ngờ rằng Diệp Phàm lại có con mắt tinh anh đến thế chứ, thật không may mắn chút nào, tất cả đã bị hủy hoại thành đống đồng vụn nát, chắc cũng chẳng được mấy đồng, trước khi bị hủy hoại tan nát thì chỗ đồ cổ ấy cũng phải tính đến mấy chục triệu ấy chứ. Thần cước không tiếc trợn mắt lên mới là lạ.
- Khốn kiếp!
Câu Trần Âm Quỳ rú lên một tiếng.
- Dùng Vạn đinh trận cho tao. Mẹ nó, xem có qua trận này được không.
Keng keng keng…
Sau những âm thanh của vũ khí chạm vào nhau vang lên, trước mắt mọi người xuất hiện một tấm bảng đặc biệt dầy đặc, nhọn hoắt như cả bầy nhím.
Tấm bảng này cao chừng 20 mét, rộng khoảng 10 mét. Phủ kín tấm bảng là hàng nghìn hàng vạn đinh nhọn. Căn bản là không biết hạ thủ thế nào, khi với lên phỏng chừng lập tức bị đâm chảy máu rồi.
- Hừm, vạn đinh châm, có giỏi thì bay qua đi.
Câu Khôn giọng nói như sấm truyền đến.
- Ha ha.
Lang Phá Thiên cười một cách điềm nhiên, rút từ trong chiếc túi đặc chế ra ba đôi găng tay, nói:
- Xem những chiếc đinh này có làm gì được ta không.
- Trò này có chơi được không vậy, đừng có hành động lung tung mà hại đến thân đấy.
Diệp Phàm cười nói với Lang Phá Thiên.
- Đây là găng tay Tổ khoa học năng lượng tinh chế ra từ sợi tơ đặc biệt, sợi tạo thành găng tay là hợp kim đó, mỗi một sợi có thể chịu được hàng ngàn cân ấy. Tổng bộ từng dùng một sợi loại này để kéo một chiếc máy bay cỡ nhỏ mà không hề bị đứt.
Lang Phá Thiên hơi có vẻ tự đắc, ghé vào sát tai Diệp Phàm giải thích.
- Loại găng tay này dùng để bắt súng bắt dao hẳn là không tốn chút sức lực nào, thật là đồ tốt. Ha ha, đôi này là của tôi.
Diệp Phàm hắng giọng nói, khóe miệng Lang Phá Thiên rõ ràng co giật vài cái, than ngắn thở dài:
- Phỏng chừng lần này trở về, mấy lão trong tổ Khoa học Năng lượng sẽ lấy mạng mình đây. Đôi găng tay này làm ra ba đôi, nguồn nguyên liệu rất khó kiếm, không cách nào làm thêm được nữa. Bình thường khi xảy ra chuyện hết sức quan trọng, và phải trải qua bao nhiêu quá trình mới có thể mượn được. Đây là lần trước tôi đi tới đảo Xà Ưng mượn được chưa kịp trả lại, cái này là do Thủ trưởng Trấnđích thân ký tên nên mới mượn được.
- Lắm chuyện. Anh nói với ông ta một câu, tôi giúp đỡ tổ đặc nhiệm A bồi dưỡng hai cao thủ ngũ đẳng để đổi lấy đôi găng tay được không? Không được chắc, chẳng lẽ găng tay này lại còn hơn cả hai cao thủ ngũ đẳng sao, hừm.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, chẳng có chút gì là gấp gáp.
Nhưng Lang Phá Thiên đã cuống lên rồi, y nói bên tai Diệp Phàm :
- Ha ha, người anh em, anh có thể vì Cục cảnh vệ của tôi mà đào tạo hai cao thủ ngũ đẳng không? Chỗ chúng tôi đang rất thiếu người, gần đây ở đảo Xà Ưng xảy ra trận chiến đã có năm người bị thương rút đi, chỉ còn lại một cao thủ ngũ đẳng thôi. Như thế, anh nói xem làm sao có bảo vệ tốt mấy cái lão già kia.
- Lão già
Mặt Diệp Phàm trở nên xám xịt, Lang Phá Thiên thật đủ can đảm, gọi chín vị Ủy viên thường vụ Bộ Chính Trị là mấy lão già.
/3320
|