- Con không đoán ra được...
Phượng Húc Quốc lắc đầu, không dám đoán.
- Giơ tay chân đấm đá Hứa Vạn Sơn, khiến Hứa Vạn Sơn mất hai răng cửa, nghe nói còn gãy chân. Tên nhóc này cũng gớm thật, ngay cả thường vụ tỉnh ủy cũng dám đánh. Ha ha, là một nhân tài.
Phượng Thiên Diêu vẻ mặt tán thưởng.
Phượng Cương ở bên cạnh đã sớm há hốc mồm, thầm nhủ thật ghê gớm.
Còn Phượng Khuynh Thành thì âm thầm kinh hãi, nhưng miệng thì vẫn hừ nói:
- Một kẻ lỗ mãng, không thể trọng dụng.
- Ai bảo thế, đó là khí thế hào kiệt, một kẻ kiêu hùng trẻ tuổi, con gái, con không hiểu được đâu.
Phượng Húc Quốc lên tiếng dạy dỗ.
- Cho nên, anh chàng đó kiêu ngạo cũng có lý do để kiêu ngạo. Phượng Cương, phải học hỏi người ta, người ta kiêu ngạo mà chẳng bị làm sao cả, việc như thế này đã bị Quân ủy dẹp đi, chỉ có mấy nhân vật tầm cỡ trong thường vụ tỉnh ủy Nam Phúc là biết, những người khác đều không biết gì cả. Mấy người nghe thì cũng biết vậy, đừng nói gì ra ngoài, cơ mật quốc gia không thể coi là trò trẻ con. Đúng là anh chàng may mắn.
Phượng Thiên Diêu cười nói, lập tức bộ mặt lại rất nghiêm túc.
- Chúng con hiểu.
Phượng Húc Quốc gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua người con gái mình.
- Vậy bố, chuyện của Tề Chấn Đào bố ra mặt chứ?
- Cần ta ra mặt sao? Đầu đất. Việc lần này thực sự rất thuận lợi, Ban tổ chức trung ương không ngờ lại đoàn kết hiếm thấy, cùng phủ quyết Tống Sơ Kiệt do hai nhà Tào, Cố đưa lên, có người lại đưa Tề Chấn Đào ra, lẽ nào còn không lên được sao? Lần này đúng là ngồi không hưởng lợi.
Phượng Thiên Diêu nói, nhấp một ngụm trà, dáng vẻ rất nhàn tản.
- Dạ, hai nhà Tào - Cố có thế đoạt quyền tại Nam Phúc, khí thế quá mạnh mẽ khiến người khác đố kị, đáng chết lắm. Có lẽ Quách gia, Trấn gia, Triệu gia sẽ không ngần ngại gật đầu. Sướng thật.
Phượng Húc Quốc cười nói, tâm trạng cũng rất tốt.
- Ừ, uy quyền của Bí thư tỉnh ủy vẫn cần được duy trì, Bí thư đại diện cho Đảng, không thể vi phạm sự lãnh đạo của Đảng.
Tào - Cố hai nhà định chơi trò bắt thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nhưng chơi quá tay rồi. Có hai Bí thư trong tỉnh ủy thì Bí thư tỉnh ủy còn làm gì nữa.
Nhưng cũng không phải chưa từng xuất hiện tình trạng này, chỉ có thể nói là Tào - Cố hai nhà liên kết quá nôn nóng, quá mạnh mẽ, có người nhìn không vừa mắt, ra tay kìm hãm.
Ôi, cây to dễ gặp gió lớn, đạo lý này đúng thật, ở đâu thì cũng không thể một tay nắm hết quyền hành, cũng phải có chút cân bằng mới được.
Nếu không quyền lực sẽ quá mức tập trung, chuyên quyền độc đoán không phải là thứ Đảng có thể cho phép. Làm quá tay rồi.
Ánh mắt Phượng Thiên Diêu chỉ trong chốc lát như có thể nhìn thấu cả vòm trời xa thẳm.
- Cũng khó trách bọn họ, người chủ trì đại cục của Tào, Cố hai nhà cũng sắp nghỉ rồi, chỉ trong hơn một năm nữa, bọn họ đương nhiên muốn chiếm thêm vài vị trí, nếu không đợi Tào Mộng Đức và Cố Thiên Long mà nghỉ, Tào - Cố hai nhà muốn phục hưng cũng khó.
Phượng Húc Quốc thở dài, có vẻ như đồng cảm với những người hai nhà kia.
Thật ra Phượng gia chẳng phải cũng như vậy sao, từ sau khi ông cụ nghỉ, thực lực chắc chắn không bằng khi xưa được.
Hiện tại người có vai vế nhất trong Phượng gia cũng chỉ là anh của Phượng Húc Quốc là Phượng Triều Dương, là bí thư đương nhiệm của tỉnh An Đông.
Còn Tân phái của Phượng gia cũng không có ai có thể vào được trong thường vụ Bộ chính trị, cao nhất cũng chỉ có Bí thư thành ủy thành phố Tân Môn là vào được trong Ủy viên Bộ chính trị mà thôi.
So với thời ông cụ Phượng Thiên Diêu còn tại vị thì thực lực đã giảm mạnh, Phượng gia đã cảm nhận thấy nguy cơ suy yếu, nếu không chấn hưng thì rất có khả năng sẽ bị rơi xuống danh sách gia tộc hạng hai ở Bắc Kinh.
Trước mắt đã tụt xuống cuối danh sách gia tộc hạng nhất ở Bắc Kinh, không còn vẻ tươi sáng như người ngoài vẫn nhìn thấy nữa.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm ngủ nướng một giấc, lâu lắm rồi không được ngủ thoải mái như vậy. Buổi chiều đến chỗ Phong Thanh Lục thì phát hiện ra Tề Chấn Đào vẫn còn đi lại trong đại sảnh.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Tề Chấn Đào đã không còn vẻ trầm tĩnh như bình thường, hỏi:
- Thằng nhóc, có tin gì chưa?
- Vẫn chưa rõ, nhưng chú Tề yên tâm, cháu thấy có sáu phần chắc chắn.
- Sáu phần, khó nói lắm. Tống Sơ Kiệt là con rể của Tào gia ở thủ đô, hiện tại nghe nói có quan hệ rất thân mật với Cố gia, còn chuẩn bị kết hôn để tăng cường sự liên kết. Ôi...
Phong Thanh Lục ở bên cạnh thở dài.
- Chủ yếu là người ta đã sớm ra tay rồi, chú Tề của cháu cho dù có Phượng gia giúp đỡ thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Phượng gia đột nhiên chen ngang cũng khó, nhưng nếu không được thì đành vậy, sau này lại chờ cơ hội vậy.
- Hôm qua bác cả chẳng phải tới rồi sao, lẽ nào không chuyển lời gì.
Diệp Phàm không kìm được hỏi, bác cả mà hắn nói đương nhiên chính là anh cả của Tề Chấn Đào, hiện đang là chủ tịch tỉnh Giang Đô Tề Phóng Hùng.
- Tiểu Diệp, có những việc cháu nghĩ quá đơn giản, Phóng Hùng là chủ tịch tỉnh, ở bên dưới thì thấy rất oai phong. Nhưng cháu nghĩ xem, ở Bắc Kinh có bao nhiêu bộ trưởng, lại còn Thứ trưởng thường trực, Phó bí thư cũng đều là quan hàm Bộ trưởng, cùng cấp với Phóng Hùng.
Hơn nữa ở Bắc Kinh còn có ưu thế địa lý, cháu từ dưới lên cầu cạnh người ta, nói thật, một chủ tịch ở dưới mà đến những Bộ quan trọng thì một anh trưởng phòng cỏn con có khi cũng dám hoạnh họe.
Phong Thanh Lục nhất thời coi Diệp Phàm như tiểu bối.
- Mãnh long cũng khó địch lại được rắn gần nhà. Mẹ kiếp, thời buổi mẹ gì thế này.
Tề Chấn Đào đập mạnh vào một cây cột sắt ở bên cạnh, phát ra tiếng kêu ong ong, nghiến chặt răng, có vẻ cũng khá đau.
- Huống chi, lần này tranh chấp vị trí Phó bí thư tỉnh Nam Phúc không chỉ có Tề Chấn Đào và Tống Sơ Kiệt, có không dưới 30 người tranh đua, trong đó có 6 người rất có thực lực. Chấn Đào, nói câu khó nghe một chút, trong sáu người này tôi cũng không đánh giá cao Tề Chấn Đào. Tối qua Phóng Hùng đi cả tối mà cũng không tìm được ai có tiếng nói có trọng lượng một chút.
Phong Thanh Lục cũng không ngại đả kích em rể Tề Chấn Đào, nói.
- Thôi vậy, Bắc Kinh là nơi rất khó lường. Ôi, không được thì đành đợi lần sau vậy.
Tề Chấn Đào có biệt hiệu Tề đại pháo nhưng lúc này cũng ngán ngẩm cúi đầu, khiến Diệp Phàm nhìn mà muốn cười, thầm nghĩ: “lãnh đạo rất điềm tĩnh cũng chỉ là biểu hiện cho cấp dưới nhìn mà thôi, cũng đều là thể diện cả”.
Phong Bạch Tuyết lặng lẽ xuống pha trà, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nhưng không nói gì, nhưng thái độ với Diệp Phàm bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí nhìn thấy Diệp Phàm là tươi tỉnh hẳn lên. Diệp Phàm đương nhiên biết là người ta để ý đến viên thuốc của mình.
Một người rầm rập đi vào, chính là Tề Phóng Hùng.
- Thế nào?
Phong Thanh Lục vẻ mặt trầm tĩnh, vừa thấy Tề Phóng Hùng vào liền hỏi.
Tề Phóng Hùng liếc Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm thấy vậy vội nói:
- Cháu có việc đi trước.
- Đi cái cứt, thằng nhóc cậu ở lại.
Tề Chấn Đào hừ nói, Diệp Phàm đành ngượng ngùng ở lại, thực ra hắn cũng không hề muốn đi, có thể nghe được chút tin tức, học tập chút kiến thức quan trường cũng không tồi.
- Tôi tìm một người bạn ở Ban tổ chức trung ương, nói là việc này sáng nay bàn bạc, có lẽ chiều có kết quả. Nhưng tình hình bàn bạc thế nào thì bạn tôi không rõ, cũng khó trách hắn, bởi hắn không phải là nhân vật trung tâm của Ban tổ chức trung ương.
Tề Phóng Hùng vẻ mặt không hề lạc quan.
- Ôi, nếu ông cụ... không nói nữa.
Bố của Tề Chấn Đào là Tề Bá Dân trước kia là Ủy viên quân ủy trung ương, khi đó Tề Phóng Hùng có thể lên chức Chủ tịch tỉnh đương nhiên là kết quả vận động của bố ông ta.
Nhưng hiện tại Tề Bá Dân bệnh nặng sắp chết rồi, hơn nữa cũng đã nghỉ bao nhiêu năm, sức ảnh hưởng quá ít.
- Tiểu Diệp, chuyện quốc lộ Thiên Tường chạy thế nào rồi, cậu tới thủ đô hình như chưa làm được việc gì cả.
Tối hôm qua đi đâu vậy, có phải đi uống rượu không, bạn bè rượu thịt cũng không ít. Làm việc nghiêm túc một chút, quốc lộ Thiên Tường mà làm được thì sẽ là vốn chính trị to lớn đấy.
Làm quan mà muốn được đề bạt thì quan hệ là đầu tiên, nhưng thực lực cũng không thể bỏ qua được. Gia Cát Lượng rất giỏi giang, nhưng A Đẩu quá ngu dốt, muốn vực cũng không dậy nổi.
Tề Chấn Đào chuyển đề tài, thực ra là có ý đồ sâu xa, hôm nay hai anh em hiếm có ngồi được với nhau, cũng là muốn nói cho ông anh Tề Phóng Hùng nghe.
- Tối qua đi uống rượu với anh Thiết, anh Thiết bây giờ chuyển sang Bộ công an rồi.
Diệp Phàm lộ ra chút tin tức, dù sao quan hệ của Thiết Chiếm Hùng và Tề Chấn Đào cũng không tồi.
- Bộ công an, làm gì?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Nghe nói là Thứ trưởng.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó, lão này đớp phải ruồi rồi, không ngờ đã trở thành Thứ trưởng, mấy năm nữa chẳng phải là Bộ trưởng rồi sao?
Tề Chấn Đào vẻ mặt chua xót.
Tề Phóng Hùng kín đáo liếc Diệp Phàm một cái, cảm thấy thằng nhóc này cũng có chút năng lượng, không ngờ có thể xưng anh gọi em với Thứ trưởng Bộ công an, quan hệ đó từ miệng Tề Chấn Đào nói ra thì có lẽ không phải loại quan hệ rượu thịt.
- Ha ha, anh Thiết còn không muốn đi cơ.
Diệp Phàm cười như tự chế giễu.
- Không muốn cái con khỉ, lời của lão ấy mà cậu cũng tin, đúng là con khỉ.
Tề Chấn Đào trong lòng buồn bực, nói cũng rất thô lỗ, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Nhưng cho dù anh ta chuyển sang Bộ công an thì việc lần này của cậu hình như là ở Bộ giao thông, anh ta có lẽ cũng chẳng giúp được gì.
Hơn nữa Thiết Chiêm Hùng có lẽ còn chưa nhậm chức, trước kia anh ta công tác ở Nam Phúc, quan hệ ở Bắc Kinh cũng không được tốt cho lắm. Anh rể, ở Bộ giao thông anh có người quen không?
- Người quen thì có, nhưng vị trí quá thấp. Tiểu Diệp làm đường nối ba tỉnh, không có Thứ trưởng thì không thể làm nổi. Cho dù là Vụ trưởng thì có lẽ cũng không có tác dụng, tiền đầu tư quá lớn.
Phong Thanh Lục lắc đầu.
- Cái gì mà đường nối liền ba tỉnh, đưa xem nào.
Tề Phóng Hùng nhíu mày, hừ nói. Thấy Tề Chấn Đào nháy mắt với mình, Diệp Phàm hiểu ý, lập tức rút phương án hạng mục quốc lộ Thiên Tường ra.
Tề Phóng Hùng liếc nhìn qua, hồi lâu không nói gì.
Lúc sau mới nói:
- Ý tưởng táo bạo, trước kia quan chức của Bộ giao thông sao không nghĩ tới nhỉ?
Nói xong liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Tiểu Diệp, cơ hội phương án này của cậu được Bộ giao thông thông qua là 0, huống chi, phương án này của cậu căn bản không thể lên đến được bàn của Bộ giao thông. Tiếc rằng lần này tôi đi vội quá, nếu không đợi lần sau có cơ hội tôi giúp cậu trình lên.
- Cám ơn bác.
Diệp Phàm cảm ơn.
Phượng Húc Quốc lắc đầu, không dám đoán.
- Giơ tay chân đấm đá Hứa Vạn Sơn, khiến Hứa Vạn Sơn mất hai răng cửa, nghe nói còn gãy chân. Tên nhóc này cũng gớm thật, ngay cả thường vụ tỉnh ủy cũng dám đánh. Ha ha, là một nhân tài.
Phượng Thiên Diêu vẻ mặt tán thưởng.
Phượng Cương ở bên cạnh đã sớm há hốc mồm, thầm nhủ thật ghê gớm.
Còn Phượng Khuynh Thành thì âm thầm kinh hãi, nhưng miệng thì vẫn hừ nói:
- Một kẻ lỗ mãng, không thể trọng dụng.
- Ai bảo thế, đó là khí thế hào kiệt, một kẻ kiêu hùng trẻ tuổi, con gái, con không hiểu được đâu.
Phượng Húc Quốc lên tiếng dạy dỗ.
- Cho nên, anh chàng đó kiêu ngạo cũng có lý do để kiêu ngạo. Phượng Cương, phải học hỏi người ta, người ta kiêu ngạo mà chẳng bị làm sao cả, việc như thế này đã bị Quân ủy dẹp đi, chỉ có mấy nhân vật tầm cỡ trong thường vụ tỉnh ủy Nam Phúc là biết, những người khác đều không biết gì cả. Mấy người nghe thì cũng biết vậy, đừng nói gì ra ngoài, cơ mật quốc gia không thể coi là trò trẻ con. Đúng là anh chàng may mắn.
Phượng Thiên Diêu cười nói, lập tức bộ mặt lại rất nghiêm túc.
- Chúng con hiểu.
Phượng Húc Quốc gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua người con gái mình.
- Vậy bố, chuyện của Tề Chấn Đào bố ra mặt chứ?
- Cần ta ra mặt sao? Đầu đất. Việc lần này thực sự rất thuận lợi, Ban tổ chức trung ương không ngờ lại đoàn kết hiếm thấy, cùng phủ quyết Tống Sơ Kiệt do hai nhà Tào, Cố đưa lên, có người lại đưa Tề Chấn Đào ra, lẽ nào còn không lên được sao? Lần này đúng là ngồi không hưởng lợi.
Phượng Thiên Diêu nói, nhấp một ngụm trà, dáng vẻ rất nhàn tản.
- Dạ, hai nhà Tào - Cố có thế đoạt quyền tại Nam Phúc, khí thế quá mạnh mẽ khiến người khác đố kị, đáng chết lắm. Có lẽ Quách gia, Trấn gia, Triệu gia sẽ không ngần ngại gật đầu. Sướng thật.
Phượng Húc Quốc cười nói, tâm trạng cũng rất tốt.
- Ừ, uy quyền của Bí thư tỉnh ủy vẫn cần được duy trì, Bí thư đại diện cho Đảng, không thể vi phạm sự lãnh đạo của Đảng.
Tào - Cố hai nhà định chơi trò bắt thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nhưng chơi quá tay rồi. Có hai Bí thư trong tỉnh ủy thì Bí thư tỉnh ủy còn làm gì nữa.
Nhưng cũng không phải chưa từng xuất hiện tình trạng này, chỉ có thể nói là Tào - Cố hai nhà liên kết quá nôn nóng, quá mạnh mẽ, có người nhìn không vừa mắt, ra tay kìm hãm.
Ôi, cây to dễ gặp gió lớn, đạo lý này đúng thật, ở đâu thì cũng không thể một tay nắm hết quyền hành, cũng phải có chút cân bằng mới được.
Nếu không quyền lực sẽ quá mức tập trung, chuyên quyền độc đoán không phải là thứ Đảng có thể cho phép. Làm quá tay rồi.
Ánh mắt Phượng Thiên Diêu chỉ trong chốc lát như có thể nhìn thấu cả vòm trời xa thẳm.
- Cũng khó trách bọn họ, người chủ trì đại cục của Tào, Cố hai nhà cũng sắp nghỉ rồi, chỉ trong hơn một năm nữa, bọn họ đương nhiên muốn chiếm thêm vài vị trí, nếu không đợi Tào Mộng Đức và Cố Thiên Long mà nghỉ, Tào - Cố hai nhà muốn phục hưng cũng khó.
Phượng Húc Quốc thở dài, có vẻ như đồng cảm với những người hai nhà kia.
Thật ra Phượng gia chẳng phải cũng như vậy sao, từ sau khi ông cụ nghỉ, thực lực chắc chắn không bằng khi xưa được.
Hiện tại người có vai vế nhất trong Phượng gia cũng chỉ là anh của Phượng Húc Quốc là Phượng Triều Dương, là bí thư đương nhiệm của tỉnh An Đông.
Còn Tân phái của Phượng gia cũng không có ai có thể vào được trong thường vụ Bộ chính trị, cao nhất cũng chỉ có Bí thư thành ủy thành phố Tân Môn là vào được trong Ủy viên Bộ chính trị mà thôi.
So với thời ông cụ Phượng Thiên Diêu còn tại vị thì thực lực đã giảm mạnh, Phượng gia đã cảm nhận thấy nguy cơ suy yếu, nếu không chấn hưng thì rất có khả năng sẽ bị rơi xuống danh sách gia tộc hạng hai ở Bắc Kinh.
Trước mắt đã tụt xuống cuối danh sách gia tộc hạng nhất ở Bắc Kinh, không còn vẻ tươi sáng như người ngoài vẫn nhìn thấy nữa.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm ngủ nướng một giấc, lâu lắm rồi không được ngủ thoải mái như vậy. Buổi chiều đến chỗ Phong Thanh Lục thì phát hiện ra Tề Chấn Đào vẫn còn đi lại trong đại sảnh.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Tề Chấn Đào đã không còn vẻ trầm tĩnh như bình thường, hỏi:
- Thằng nhóc, có tin gì chưa?
- Vẫn chưa rõ, nhưng chú Tề yên tâm, cháu thấy có sáu phần chắc chắn.
- Sáu phần, khó nói lắm. Tống Sơ Kiệt là con rể của Tào gia ở thủ đô, hiện tại nghe nói có quan hệ rất thân mật với Cố gia, còn chuẩn bị kết hôn để tăng cường sự liên kết. Ôi...
Phong Thanh Lục ở bên cạnh thở dài.
- Chủ yếu là người ta đã sớm ra tay rồi, chú Tề của cháu cho dù có Phượng gia giúp đỡ thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Phượng gia đột nhiên chen ngang cũng khó, nhưng nếu không được thì đành vậy, sau này lại chờ cơ hội vậy.
- Hôm qua bác cả chẳng phải tới rồi sao, lẽ nào không chuyển lời gì.
Diệp Phàm không kìm được hỏi, bác cả mà hắn nói đương nhiên chính là anh cả của Tề Chấn Đào, hiện đang là chủ tịch tỉnh Giang Đô Tề Phóng Hùng.
- Tiểu Diệp, có những việc cháu nghĩ quá đơn giản, Phóng Hùng là chủ tịch tỉnh, ở bên dưới thì thấy rất oai phong. Nhưng cháu nghĩ xem, ở Bắc Kinh có bao nhiêu bộ trưởng, lại còn Thứ trưởng thường trực, Phó bí thư cũng đều là quan hàm Bộ trưởng, cùng cấp với Phóng Hùng.
Hơn nữa ở Bắc Kinh còn có ưu thế địa lý, cháu từ dưới lên cầu cạnh người ta, nói thật, một chủ tịch ở dưới mà đến những Bộ quan trọng thì một anh trưởng phòng cỏn con có khi cũng dám hoạnh họe.
Phong Thanh Lục nhất thời coi Diệp Phàm như tiểu bối.
- Mãnh long cũng khó địch lại được rắn gần nhà. Mẹ kiếp, thời buổi mẹ gì thế này.
Tề Chấn Đào đập mạnh vào một cây cột sắt ở bên cạnh, phát ra tiếng kêu ong ong, nghiến chặt răng, có vẻ cũng khá đau.
- Huống chi, lần này tranh chấp vị trí Phó bí thư tỉnh Nam Phúc không chỉ có Tề Chấn Đào và Tống Sơ Kiệt, có không dưới 30 người tranh đua, trong đó có 6 người rất có thực lực. Chấn Đào, nói câu khó nghe một chút, trong sáu người này tôi cũng không đánh giá cao Tề Chấn Đào. Tối qua Phóng Hùng đi cả tối mà cũng không tìm được ai có tiếng nói có trọng lượng một chút.
Phong Thanh Lục cũng không ngại đả kích em rể Tề Chấn Đào, nói.
- Thôi vậy, Bắc Kinh là nơi rất khó lường. Ôi, không được thì đành đợi lần sau vậy.
Tề Chấn Đào có biệt hiệu Tề đại pháo nhưng lúc này cũng ngán ngẩm cúi đầu, khiến Diệp Phàm nhìn mà muốn cười, thầm nghĩ: “lãnh đạo rất điềm tĩnh cũng chỉ là biểu hiện cho cấp dưới nhìn mà thôi, cũng đều là thể diện cả”.
Phong Bạch Tuyết lặng lẽ xuống pha trà, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nhưng không nói gì, nhưng thái độ với Diệp Phàm bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Thậm chí nhìn thấy Diệp Phàm là tươi tỉnh hẳn lên. Diệp Phàm đương nhiên biết là người ta để ý đến viên thuốc của mình.
Một người rầm rập đi vào, chính là Tề Phóng Hùng.
- Thế nào?
Phong Thanh Lục vẻ mặt trầm tĩnh, vừa thấy Tề Phóng Hùng vào liền hỏi.
Tề Phóng Hùng liếc Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm thấy vậy vội nói:
- Cháu có việc đi trước.
- Đi cái cứt, thằng nhóc cậu ở lại.
Tề Chấn Đào hừ nói, Diệp Phàm đành ngượng ngùng ở lại, thực ra hắn cũng không hề muốn đi, có thể nghe được chút tin tức, học tập chút kiến thức quan trường cũng không tồi.
- Tôi tìm một người bạn ở Ban tổ chức trung ương, nói là việc này sáng nay bàn bạc, có lẽ chiều có kết quả. Nhưng tình hình bàn bạc thế nào thì bạn tôi không rõ, cũng khó trách hắn, bởi hắn không phải là nhân vật trung tâm của Ban tổ chức trung ương.
Tề Phóng Hùng vẻ mặt không hề lạc quan.
- Ôi, nếu ông cụ... không nói nữa.
Bố của Tề Chấn Đào là Tề Bá Dân trước kia là Ủy viên quân ủy trung ương, khi đó Tề Phóng Hùng có thể lên chức Chủ tịch tỉnh đương nhiên là kết quả vận động của bố ông ta.
Nhưng hiện tại Tề Bá Dân bệnh nặng sắp chết rồi, hơn nữa cũng đã nghỉ bao nhiêu năm, sức ảnh hưởng quá ít.
- Tiểu Diệp, chuyện quốc lộ Thiên Tường chạy thế nào rồi, cậu tới thủ đô hình như chưa làm được việc gì cả.
Tối hôm qua đi đâu vậy, có phải đi uống rượu không, bạn bè rượu thịt cũng không ít. Làm việc nghiêm túc một chút, quốc lộ Thiên Tường mà làm được thì sẽ là vốn chính trị to lớn đấy.
Làm quan mà muốn được đề bạt thì quan hệ là đầu tiên, nhưng thực lực cũng không thể bỏ qua được. Gia Cát Lượng rất giỏi giang, nhưng A Đẩu quá ngu dốt, muốn vực cũng không dậy nổi.
Tề Chấn Đào chuyển đề tài, thực ra là có ý đồ sâu xa, hôm nay hai anh em hiếm có ngồi được với nhau, cũng là muốn nói cho ông anh Tề Phóng Hùng nghe.
- Tối qua đi uống rượu với anh Thiết, anh Thiết bây giờ chuyển sang Bộ công an rồi.
Diệp Phàm lộ ra chút tin tức, dù sao quan hệ của Thiết Chiếm Hùng và Tề Chấn Đào cũng không tồi.
- Bộ công an, làm gì?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Nghe nói là Thứ trưởng.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó, lão này đớp phải ruồi rồi, không ngờ đã trở thành Thứ trưởng, mấy năm nữa chẳng phải là Bộ trưởng rồi sao?
Tề Chấn Đào vẻ mặt chua xót.
Tề Phóng Hùng kín đáo liếc Diệp Phàm một cái, cảm thấy thằng nhóc này cũng có chút năng lượng, không ngờ có thể xưng anh gọi em với Thứ trưởng Bộ công an, quan hệ đó từ miệng Tề Chấn Đào nói ra thì có lẽ không phải loại quan hệ rượu thịt.
- Ha ha, anh Thiết còn không muốn đi cơ.
Diệp Phàm cười như tự chế giễu.
- Không muốn cái con khỉ, lời của lão ấy mà cậu cũng tin, đúng là con khỉ.
Tề Chấn Đào trong lòng buồn bực, nói cũng rất thô lỗ, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Nhưng cho dù anh ta chuyển sang Bộ công an thì việc lần này của cậu hình như là ở Bộ giao thông, anh ta có lẽ cũng chẳng giúp được gì.
Hơn nữa Thiết Chiêm Hùng có lẽ còn chưa nhậm chức, trước kia anh ta công tác ở Nam Phúc, quan hệ ở Bắc Kinh cũng không được tốt cho lắm. Anh rể, ở Bộ giao thông anh có người quen không?
- Người quen thì có, nhưng vị trí quá thấp. Tiểu Diệp làm đường nối ba tỉnh, không có Thứ trưởng thì không thể làm nổi. Cho dù là Vụ trưởng thì có lẽ cũng không có tác dụng, tiền đầu tư quá lớn.
Phong Thanh Lục lắc đầu.
- Cái gì mà đường nối liền ba tỉnh, đưa xem nào.
Tề Phóng Hùng nhíu mày, hừ nói. Thấy Tề Chấn Đào nháy mắt với mình, Diệp Phàm hiểu ý, lập tức rút phương án hạng mục quốc lộ Thiên Tường ra.
Tề Phóng Hùng liếc nhìn qua, hồi lâu không nói gì.
Lúc sau mới nói:
- Ý tưởng táo bạo, trước kia quan chức của Bộ giao thông sao không nghĩ tới nhỉ?
Nói xong liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Tiểu Diệp, cơ hội phương án này của cậu được Bộ giao thông thông qua là 0, huống chi, phương án này của cậu căn bản không thể lên đến được bàn của Bộ giao thông. Tiếc rằng lần này tôi đi vội quá, nếu không đợi lần sau có cơ hội tôi giúp cậu trình lên.
- Cám ơn bác.
Diệp Phàm cảm ơn.
/3320
|