Lâm Tuyền buồn bực tìm Quách Bảo Lâm "tâm sự", thế nhưng tên này nghe xong hai mắt sáng lên hâm mộ, hắn chẳng cần nói Lâm Tuyền cũng biết đang mơ tưởng tới làn da non nớt mịn màng của các em nữ sinh rồi, đúng là chơi nhầm với bạn xấu mà.
Phương Nam hôm sau trở về, thực nghiệp Tinh Hồ đã đi vào quỹ đạo bình thường, trừ hàng tuần tham gia một lần cuộc họp quản lý hành chính cấp cao, cũng chỉ phải tới công trường thi công Nhuận Bằng xem tiến triển, liên hệ các phương diện thúc đẩy tiến trình cải tạo ngõ Bích Tình, việc này chỉ chiếm dụng 1-2 ngày một tuần của Lâm Tuyền, còn mỗi tháng 3 ngày tham dự hội thảo nghiên cứu kinh tế.
Lâm Tuyền ở lại Tĩnh Hải không phụ trách việc gì cụ thể, đoán cha mình hẳn tính kế sẵn rồi, đám người phía dưới càng không dám che dấu, nên mới biết an bài của mình, không cho mình thoát thân. Bên cạnh y có Phương Nam mới học trung học chuyên nghiệp, Tôn Phi Phi học đại học chuyên khoa, chẳng lẽ vì dạy số học trung học, mình phải kiếm thêm một trợ lý nữa.
Nghe nói Lâm Tuyền sẽ tới Trung học Tây Trạch dạy học, đám Trương Bích Quân, Trương Đình, Tôn Phi Phi đều há hốc mồm, ngược lại Phương Nam lờ mờ hiểu được dụng tâm của Lâm Minh Đạt, trong mắt ông, đại khái việc làm của Lâm Tuyền chỉ vì lợi ích, muốn y tới trường dạy học là có ý muốn y tu thân dưỡng tính.
Lâm Tuyền đưa một xấp đề kiểm tra cho Trương Bích Quân:
- Cô kiếm cho tôi một trợ lý dạy học từ chi nhánh Tĩnh Hải ...
Quách Bảo Lâm vỗ vai y:
- Tiểu Ba, phải có lòng tin vào bản thân chứ, năm đó thi đại học môn số học chỉ thiếu một chút thôi mà, dạy đám nhãi con hỉ mũi chưa sạch chẳng phải dễ như bỡn.
Tôn Phi Phi đầy hứng thú hỏi:
- Thiếu một chút là sao?
Lâm Tuyền xua tay:
- Rồi, rồi, không cần phải nói nữa, dạy số học do ba tôi đích thân theo dõi, không dễ đối phó cho qua được.
Sự kiện lớn nhất tháng 8 không có gì hơn bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, Triệu Tăng tới Thông Nam làm bí thư thị ủy tạm quyền, cái ghế phó thư ký trưởng thành ủy để trống do Đinh Hướng Dương tiếp nhận.
Thăng lên cấp chính xử phải tiến hành báo cáo kiểm kê tài sản với cơ quan hữu quan, Quách Bảo Lâm và Vũ Cường mỗi người bỏ ra 500.000 mua lấy 10% cổ phần của Đinh Hướng Dương ở Cty giải tỏa Lục Hồng vốn được để dưới danh nghĩa vợ hắn, thêm vào tiền hoa hồng 2 năm qua, Đinh Hướng Dương kiếm được 2 triệu. Vương Hiểu Dương lên làm phó cục trưởng cục công an, vợ hắn vẫn làm việc ở Cty giải tỏa Lục Hồng, lương hàng tháng 8.000, công việc nhàn nhã.
Thị xã Thông Nam là thị xã cấp huyện trực thuộc thành phố Tĩnh Hải, nằm ở phía đông Tĩnh Hải, Tĩnh Hải mở rộng về phía đông, mấy trấn công nghiệp của Thông Nam bị nhấp vào Tĩnh Hải, gây ảnh hưởng nhất định tới tài chính của Thông Nam. Lần này bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, phó bí thư và thị trưởng cũng đều có mông đít chẳng sạch sẽ gì, bị liên quan nhất định, Cảnh Nhất Dân mới có thể quang minh chính đại đưa Triệu Tăng xuống, đương nhiên Triệu Tăng tới Thông Nam triển khai công tác sẽ có khó khăn nhất định.
Mọi người tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ ở Tú Thủy Các, Triệu Tăng được phó thị trưởng thường vụ Liễu Diệp Thiên, trưởng phòng tổ chức thành ủy Khương Chi Minh tháp tùng tới Thông Nam cách thành phố 60km nhâm chức, vợ hắn Trần Yến cùng con trai Trần Lập sắp học tiểu học ở lại Tĩnh Hải.
Ngày 28 tháng 8, Lâm Tuyền và Phương Nam từ Kiến Nghiệp trở về Tĩnh Hải, Phương Nam vừa mới cùng mẹ về quê, kể chuyện buổi tụ họp bạn học, Lâm Tuyền thầm than anh chàng bác sĩ tội nghiệp kia chắc chạy mất dép rồi, mẹ cô chẳng thể nói gì được, Phương Nam đúng là đáo để, điều này Lâm Tuyền biết lâu rồi, như lần đầu cô đi bán dưa, bị tên lưu manh sờ một cái, chẳng phải dẫm gãy ngón tay hắn sao.
Chuyện gì cũng có hai mặt, Phương Nam sẽ mang tiếng không ít, chuyện trước kia cô bị hại càng chẳng ai tin nữa, cô làm thế phần nào biểu lộ tình cảm bản thân rồi, có điều Lâm Tuyền không biết tiếp tới quan hệ hai người làm thế nào, việc y ôm cô ở khách sạn Tứ Quý như chưa từng xảy ra, quan hệ hai người lại quay về như cũ.
Phương Nam ngồi trên xe say sưa xem phim, Lâm Tuyền thì xem kế hoạch ôn tập số học cao trung.
Lâm Tuyền tới Trung học Tây Trạch dạy học, không cần Lâm Minh Đạt nói thêm một câu nào, Chu Sơn lập tức xung phong nhận dạy môn lịch sử, chưa hết, mỗi lần nghe ngóng được Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải đều tới tham khảo vấn đề trường học. Một giáo viên số học, một giáo viên lịch sử, có gì mà tham khảo cơ chứ?
Xe đi vào Tinh Hồ Uyển, ở cửa tiểu khu có một thanh niên gầy gò, râu tóc cắt tỉa gọn gàng, có điều không tránh được cảm giác sa sút, quần áo trên người hơi cộc, không giống của bản thân.
Lâm Tuyền đụng vào vai Phương Nam, chỉ thanh niên đó nói:
- Người kia bộ dạng khả nghi lắm, chị gọi điện cho quản lý tiểu khu đi.
Phương Nam quay người lại, tức thì như bị sét đánh, hai mắt mở to nhìn trừng trừng thanh niên đó.
- Chị làm sao thế?
Lâm Tuyền đặt tay lên vai Phương Nam hỏi, dứt lời thì thấy mẹ Phương Nam bế Tiểu Tư Vũ từ trong đi ra, đang nói chuyện với thanh niên kia.
Lâm Tuyền sững người một lúc không nói gì, cầm điện thoại nội bộ bảo Quý Bĩnh dừng xe cho Phương Nam xuống, cửa xe vừa mở ra, thanh niên kia quay lại mắt nhìn về phía này trở nên bén nhọn như dao.
Bình tĩnh đóng cửa xe lại, xe đi vào gara, Lâm Tuyền không xuống xe, ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi.
Ước chừng nửa tiếng sau Phương Nam gọi điện tới:
- Anh ấy đã về ... Trốn tù ...
Giọng yếu ớt run rẩy làm tim người ta nhói đau.
- Em tới ngay.
Lâm Tuyền không nghe rõ Phương Nam nói gì nữa, giọng cô lạc đi rồi, xuống xe, Quý Vĩnh muốn đi theo, y chặn lại:
- Không có chuyện gì đâu, Tiểu Á sắp tan học rồi, chú về đi.
Con gái Quý Vĩnh tên Quý Á, năm nay thi đại học chỉ đủ điểm đỗ chuyên khoa, Lâm Tuyền bảo ông đưa con gái tới Trung học Tây Trạch, ôn thi thêm một năm, ít nhất thì năm sau cũng phải đỗ vào Đh Tĩnh Hải, vợ Quý Vĩnh cũng đã xin nghỉ với đơn vị rồi, cùng tới Tĩnh Hải, an gia tại Tinh Hồ Uyển.
Nửa năm nay Quý Vĩnh theo bên cạnh Lâm Tuyền và Phương Nam, hiểu rõ chuyện của Phương Nam, cũng như tình cảm giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, gọi điện vào di động của Lâm Tuyền:
- Ngài Lâm vào đó đừng tắt di động, tội đợi ở dưới này.
Lâm Tuyền gật đầu làm theo, nếu không phòng chừng không cho y đi, Phương Nam cũng chuyển vào Tinh Hồ Uyển, cách nhà Lâm Tuyền hai tòa nhà, Lâm Tuyền lên tới nơi, ổn định lại tinh thần bấm chuông.
Phương Nam đi ra quệt nước mắt, giữ lấy cửa:
- Cậu tới làm gì, tôi có bảo cậu tới đâu.
Lâm Tuyền nắm lấy tay cô, không nói gì cả nhưng vẻ mặt kiên định, vừa bước vào thấy Tiêu Quân chồng của Phương Nam khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ nhìn y, mặt cực kỳ âm trầm.
- Mới tháng trước tôi nghe Phương Nam nói anh được giảm án, giờ anh làm thế là có ý gì?
Tiêu Quân gầm gừ đe dọa:
- Tôi nghe mẹ tôi nói Phương Nam làm trợ lý cho một giám đốc, tên giám đốc đó là cậu à?
Phương Nam giang tay đứng chắn trước hai người, hốt hoảng nói:
- Anh định làm gì?
Lâm Tuyền vỡ lẽ, chuyện Phương Nam về quê tụ họp bạn bè không biết cách nào tới tai mẹ Tiêu Quân, tiếp theo đó không khó đoán lắm, đại khái mẹ Tiêu Quân vào thăm tù, thêm mắt thêm muối nói xấu Phương Nam. Tiêu Quân nghe thế mới trốn tù ra ngoài.
Khẽ nắm vai Phương Nam đẩy sang một bên, Lâm Tuyền đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tiêu Quân, bình tĩnh nói:
- Anh trốn về là muốn xem nam nhân nào đang chiếu cố chị ấy à? Tôi cho anh biết, Phương Nam làm việc cho tôi, tất cả những gì chị ấy có được ở đây là nhờ lao động chính đáng, Tư Vũ là con gái nuôi của tôi. Nếu anh muốn tìm nam nhân nào đó thì chính là tôi.
Phương Nam hôm sau trở về, thực nghiệp Tinh Hồ đã đi vào quỹ đạo bình thường, trừ hàng tuần tham gia một lần cuộc họp quản lý hành chính cấp cao, cũng chỉ phải tới công trường thi công Nhuận Bằng xem tiến triển, liên hệ các phương diện thúc đẩy tiến trình cải tạo ngõ Bích Tình, việc này chỉ chiếm dụng 1-2 ngày một tuần của Lâm Tuyền, còn mỗi tháng 3 ngày tham dự hội thảo nghiên cứu kinh tế.
Lâm Tuyền ở lại Tĩnh Hải không phụ trách việc gì cụ thể, đoán cha mình hẳn tính kế sẵn rồi, đám người phía dưới càng không dám che dấu, nên mới biết an bài của mình, không cho mình thoát thân. Bên cạnh y có Phương Nam mới học trung học chuyên nghiệp, Tôn Phi Phi học đại học chuyên khoa, chẳng lẽ vì dạy số học trung học, mình phải kiếm thêm một trợ lý nữa.
Nghe nói Lâm Tuyền sẽ tới Trung học Tây Trạch dạy học, đám Trương Bích Quân, Trương Đình, Tôn Phi Phi đều há hốc mồm, ngược lại Phương Nam lờ mờ hiểu được dụng tâm của Lâm Minh Đạt, trong mắt ông, đại khái việc làm của Lâm Tuyền chỉ vì lợi ích, muốn y tới trường dạy học là có ý muốn y tu thân dưỡng tính.
Lâm Tuyền đưa một xấp đề kiểm tra cho Trương Bích Quân:
- Cô kiếm cho tôi một trợ lý dạy học từ chi nhánh Tĩnh Hải ...
Quách Bảo Lâm vỗ vai y:
- Tiểu Ba, phải có lòng tin vào bản thân chứ, năm đó thi đại học môn số học chỉ thiếu một chút thôi mà, dạy đám nhãi con hỉ mũi chưa sạch chẳng phải dễ như bỡn.
Tôn Phi Phi đầy hứng thú hỏi:
- Thiếu một chút là sao?
Lâm Tuyền xua tay:
- Rồi, rồi, không cần phải nói nữa, dạy số học do ba tôi đích thân theo dõi, không dễ đối phó cho qua được.
Sự kiện lớn nhất tháng 8 không có gì hơn bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, Triệu Tăng tới Thông Nam làm bí thư thị ủy tạm quyền, cái ghế phó thư ký trưởng thành ủy để trống do Đinh Hướng Dương tiếp nhận.
Thăng lên cấp chính xử phải tiến hành báo cáo kiểm kê tài sản với cơ quan hữu quan, Quách Bảo Lâm và Vũ Cường mỗi người bỏ ra 500.000 mua lấy 10% cổ phần của Đinh Hướng Dương ở Cty giải tỏa Lục Hồng vốn được để dưới danh nghĩa vợ hắn, thêm vào tiền hoa hồng 2 năm qua, Đinh Hướng Dương kiếm được 2 triệu. Vương Hiểu Dương lên làm phó cục trưởng cục công an, vợ hắn vẫn làm việc ở Cty giải tỏa Lục Hồng, lương hàng tháng 8.000, công việc nhàn nhã.
Thị xã Thông Nam là thị xã cấp huyện trực thuộc thành phố Tĩnh Hải, nằm ở phía đông Tĩnh Hải, Tĩnh Hải mở rộng về phía đông, mấy trấn công nghiệp của Thông Nam bị nhấp vào Tĩnh Hải, gây ảnh hưởng nhất định tới tài chính của Thông Nam. Lần này bí thư thị ủy Thông Nam bị song quy, phó bí thư và thị trưởng cũng đều có mông đít chẳng sạch sẽ gì, bị liên quan nhất định, Cảnh Nhất Dân mới có thể quang minh chính đại đưa Triệu Tăng xuống, đương nhiên Triệu Tăng tới Thông Nam triển khai công tác sẽ có khó khăn nhất định.
Mọi người tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ ở Tú Thủy Các, Triệu Tăng được phó thị trưởng thường vụ Liễu Diệp Thiên, trưởng phòng tổ chức thành ủy Khương Chi Minh tháp tùng tới Thông Nam cách thành phố 60km nhâm chức, vợ hắn Trần Yến cùng con trai Trần Lập sắp học tiểu học ở lại Tĩnh Hải.
Ngày 28 tháng 8, Lâm Tuyền và Phương Nam từ Kiến Nghiệp trở về Tĩnh Hải, Phương Nam vừa mới cùng mẹ về quê, kể chuyện buổi tụ họp bạn học, Lâm Tuyền thầm than anh chàng bác sĩ tội nghiệp kia chắc chạy mất dép rồi, mẹ cô chẳng thể nói gì được, Phương Nam đúng là đáo để, điều này Lâm Tuyền biết lâu rồi, như lần đầu cô đi bán dưa, bị tên lưu manh sờ một cái, chẳng phải dẫm gãy ngón tay hắn sao.
Chuyện gì cũng có hai mặt, Phương Nam sẽ mang tiếng không ít, chuyện trước kia cô bị hại càng chẳng ai tin nữa, cô làm thế phần nào biểu lộ tình cảm bản thân rồi, có điều Lâm Tuyền không biết tiếp tới quan hệ hai người làm thế nào, việc y ôm cô ở khách sạn Tứ Quý như chưa từng xảy ra, quan hệ hai người lại quay về như cũ.
Phương Nam ngồi trên xe say sưa xem phim, Lâm Tuyền thì xem kế hoạch ôn tập số học cao trung.
Lâm Tuyền tới Trung học Tây Trạch dạy học, không cần Lâm Minh Đạt nói thêm một câu nào, Chu Sơn lập tức xung phong nhận dạy môn lịch sử, chưa hết, mỗi lần nghe ngóng được Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải đều tới tham khảo vấn đề trường học. Một giáo viên số học, một giáo viên lịch sử, có gì mà tham khảo cơ chứ?
Xe đi vào Tinh Hồ Uyển, ở cửa tiểu khu có một thanh niên gầy gò, râu tóc cắt tỉa gọn gàng, có điều không tránh được cảm giác sa sút, quần áo trên người hơi cộc, không giống của bản thân.
Lâm Tuyền đụng vào vai Phương Nam, chỉ thanh niên đó nói:
- Người kia bộ dạng khả nghi lắm, chị gọi điện cho quản lý tiểu khu đi.
Phương Nam quay người lại, tức thì như bị sét đánh, hai mắt mở to nhìn trừng trừng thanh niên đó.
- Chị làm sao thế?
Lâm Tuyền đặt tay lên vai Phương Nam hỏi, dứt lời thì thấy mẹ Phương Nam bế Tiểu Tư Vũ từ trong đi ra, đang nói chuyện với thanh niên kia.
Lâm Tuyền sững người một lúc không nói gì, cầm điện thoại nội bộ bảo Quý Bĩnh dừng xe cho Phương Nam xuống, cửa xe vừa mở ra, thanh niên kia quay lại mắt nhìn về phía này trở nên bén nhọn như dao.
Bình tĩnh đóng cửa xe lại, xe đi vào gara, Lâm Tuyền không xuống xe, ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi.
Ước chừng nửa tiếng sau Phương Nam gọi điện tới:
- Anh ấy đã về ... Trốn tù ...
Giọng yếu ớt run rẩy làm tim người ta nhói đau.
- Em tới ngay.
Lâm Tuyền không nghe rõ Phương Nam nói gì nữa, giọng cô lạc đi rồi, xuống xe, Quý Vĩnh muốn đi theo, y chặn lại:
- Không có chuyện gì đâu, Tiểu Á sắp tan học rồi, chú về đi.
Con gái Quý Vĩnh tên Quý Á, năm nay thi đại học chỉ đủ điểm đỗ chuyên khoa, Lâm Tuyền bảo ông đưa con gái tới Trung học Tây Trạch, ôn thi thêm một năm, ít nhất thì năm sau cũng phải đỗ vào Đh Tĩnh Hải, vợ Quý Vĩnh cũng đã xin nghỉ với đơn vị rồi, cùng tới Tĩnh Hải, an gia tại Tinh Hồ Uyển.
Nửa năm nay Quý Vĩnh theo bên cạnh Lâm Tuyền và Phương Nam, hiểu rõ chuyện của Phương Nam, cũng như tình cảm giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, gọi điện vào di động của Lâm Tuyền:
- Ngài Lâm vào đó đừng tắt di động, tội đợi ở dưới này.
Lâm Tuyền gật đầu làm theo, nếu không phòng chừng không cho y đi, Phương Nam cũng chuyển vào Tinh Hồ Uyển, cách nhà Lâm Tuyền hai tòa nhà, Lâm Tuyền lên tới nơi, ổn định lại tinh thần bấm chuông.
Phương Nam đi ra quệt nước mắt, giữ lấy cửa:
- Cậu tới làm gì, tôi có bảo cậu tới đâu.
Lâm Tuyền nắm lấy tay cô, không nói gì cả nhưng vẻ mặt kiên định, vừa bước vào thấy Tiêu Quân chồng của Phương Nam khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ nhìn y, mặt cực kỳ âm trầm.
- Mới tháng trước tôi nghe Phương Nam nói anh được giảm án, giờ anh làm thế là có ý gì?
Tiêu Quân gầm gừ đe dọa:
- Tôi nghe mẹ tôi nói Phương Nam làm trợ lý cho một giám đốc, tên giám đốc đó là cậu à?
Phương Nam giang tay đứng chắn trước hai người, hốt hoảng nói:
- Anh định làm gì?
Lâm Tuyền vỡ lẽ, chuyện Phương Nam về quê tụ họp bạn bè không biết cách nào tới tai mẹ Tiêu Quân, tiếp theo đó không khó đoán lắm, đại khái mẹ Tiêu Quân vào thăm tù, thêm mắt thêm muối nói xấu Phương Nam. Tiêu Quân nghe thế mới trốn tù ra ngoài.
Khẽ nắm vai Phương Nam đẩy sang một bên, Lâm Tuyền đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tiêu Quân, bình tĩnh nói:
- Anh trốn về là muốn xem nam nhân nào đang chiếu cố chị ấy à? Tôi cho anh biết, Phương Nam làm việc cho tôi, tất cả những gì chị ấy có được ở đây là nhờ lao động chính đáng, Tư Vũ là con gái nuôi của tôi. Nếu anh muốn tìm nam nhân nào đó thì chính là tôi.
/486
|