Cô gái đã trải qua quá nhiều chuyện như Phương Nam, tình cảm đã không còn thuần khiết nữa rồi, tình cảm Phương Nam với Lâm Tuyền cũng rất phức tạp, ban đầu là cảm kích, rồi ngưỡng mộ, sau đó hiểu hơn về quá khứ của Lâm Tuyền, còn có chút thương hại, tình yêu nam nữ chỉ là một phần trong đó.
Trước sự kiện vừa rồi, Phương Nam rất mâu thuẫn, vì cô còn tình cảm với chồng, và cũng cảm thấy mắc nợ hắn, muốn để Tiểu Tư Vũ có gia đình trọn vẹn.
Nhưng Tiêu Quân làm cô hoàn toàn thất vọng , lần này hắn vào tù ít nhất phải mất mười năm nữa, cô còn chờ được sao, dù cô đợi hắn ra tù rồi, với tính cách đó hắn có thể là chỗ dựa cho mẹ con cô được không ? Không thể, hơn nữa việc làm của Tiêu Quân làm cô bị tổn thương rất nhiều.
Cô cần một chỗ dựa, không nghi ngờ gì Lâm Tuyền là lựa chọn tốt nhất, dù về mặt tình cảm, Lâm Tuyền rất non nớt, nhưng đối diện với cuộc sống ngoài kia, đó là bờ vãi vững trãi để cô yên tâm dựa vào, Tiểu Tư Vũ cũng coi y như cha đẻ của mình. Có điều Phương Nam cũng mơ hồ nhận ra Trần Tú không ủng hộ quan hệ giữa mình và Lâm Tuyền, vậy tương lai phải xử lý quan hệ với Lâm Tuyền ra sao ?
Cô không muốn gây phiền toái cho Lâm Tuyền, bởi cô cần y và cũng yêu y.
Lâm Tuyền nắm lấy tay Phương Nam, để cô sờ mình, Phương Nam không chịu, Lâm Tuyền ngồi dậy, đặt cô nằm ngửa lên, mắt chăm chú nhìn Phương Nam, từ từ hạ mình xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Phương Nam dần dần tìm lại được cảm giác lúc trước, từ kẽ răng phát ra tiếng rên khiến bất kỳ nam nhân nào nghe thấy cũng tưởng chừng như linh hồn bị rút cạn, Lâm Tuyền không đủ kiên nhẫn để ôn nhu nữa, đưa tay muốn cởi quần cô, Phương Nam còn nôn nóng nhấc mông lên cho y thuận lợi cởi xuống. Lâm Tuyền tách hai chân Phương Nam ra, chẳng biết là y tiến vào hay do Phương Nam hút lấy, chỗ riêng tư thực sự kết hợp với nhau, hai người dừng tất cả mọi động tác, Lâm Tuyền nhìn vẻ mặt hết sức phong phú của Phương Nam, hưng phấn, thẹn thùng, khích lệ, trong lòng ngập tràn mật ngọt ái tình.
- Còn đợi gì nữa?
Lâm Tuyền càng hoạt động mạnh mẽ, vẻ mặt hưởng thụ của Phương Nam càng rõ rệt, tiếng rên siết cố kiềm chế hòa tan han người...
Cả hai đem tinh lực, đem khát khao, đem chờ đợi tận tình chìm đắm vào vào hoan lạc nam nữ, suốt một đêm không ngủ, tới 8 giờ sáng, ánh mặt trời heo hắt của đầu thu chiếu sáng khắp đường phố nườm nượp người của Tĩnh Hải, âm thanh náo động của ngày mới khuấy động cả phố xa, trong căn phòng mờ tối của khách sạn, rèm vẫn buông kín, có hai cơ thể quấn lấy nhau nhấp nhô trên giường, trừ tiếng cơ thể ma sát còn có rên khe khẽ sung sướng.
Chừng mười phút sau, tiếng di động của Lâm Tuyền vang lên nhưng y chẳng thèm nghe, đến khi tiếng chuông dai dẳng kêu mãi, Phương Nam mới thò đầu khỏi chăn, thở gấp :
- Nghe đi, để nói kêu ồn lắm.
- Bực quá, biết vậy tắt máy cho rồi.
Lâm Tuyền hậm hực vươn tay ra cầm lấy di động, thấy số Phàn Xuân Binh không cần biết nếp tẻ xả ngay một tràng :
- Khó khăn lắm tôi mới có một ngày nghỉ, anh định phá đám tôi à, có việc gì cứ gọi cho Bích Quân ấy, bảo cô ấy quyết định.
Nói xong dập máy luôn, còn lẩm bẩm muốn trừ lương Phàn Xuân Binh.
- Cậu thật là, lỡ có việc quan trọng thì sao ?
Lâm Tuyền chẳng quan tâm, vùi mặt vào ngực Phương Nam :
- Kệ, chẳng có việc gì quan trọng hơn việc này.
- Đủ rồi, cậu hư lắm …
Một đêm vừa rồi với hai người bọn họ có thể nói là hoàn mỹ, mọi chuyện thuận lợi theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.
Phương Nam cuộn mình trong lòng Lâm Tuyền, Lâm Tuyền vuốt ve cơ thể đầy đặn của cô, cảm giác sờ bao nhiêu cũng không đủ.
Lâm Tuyền nằm xuống, ghé sát vào vành tai mềm của Phương Nam, thì thầm:
- Chị...
- Ừm …
- Phương Nam, em yêu chị.
Phương Nam ngồi dậy, ôm lấy đầu Lâm Tuyền, chăm chú nhìn y hồi lâu, dịu dàng nói:
- Thế này thôi là tôi thấy đủ rồi, khi nào cậu muốn rời bỏ tôi cứ lặng lẽ mà đi, tôi còn có Tư Vũ.
Lâm Tuyền sững người, nháy máy hiểu ra ý của Phương Nam, nước mắt chợt chảy ra:
- Chị thật là ngốc.
- Chúng ta đang vụng trộm đấy, phải tranh thủ nha.
Phương Nam cười nhẹ, dùng môi mềm nhẹ nhàng hút đi giọt nước mắt trên mặt y.
Phương Nam bề ngoài nhìn như nhu nhược, cá tính thực ra rất mạnh mẽ, Lâm Tuyền không lay chuyển được cô, hai người thành tình nhân bí mật, dù Phương Nam lúc nào cũng ở bên cạnh y, nhưng cơ hội ân ái không phải nhiều, ít nhất muốn tránh được ánh mắt của Quý Vĩnh rất khó khăn.
Cơ thể mê người của Phương Nam làm Lâm Tuyền chìm đắm không thoát ra được, vốn ban đầu kế hoạch mỗi tuần ở tỉnh thành một ngày, sáng đi tối về, nay đổi thành ở thêm 1 ngày, mỗi lần đi tất nhiên là đưa theo Phương Nam.
Quý Vĩnh nhận ra được giữa Phương Nam và Lâm Tuyền có chuyển biến, trước kia tới khách sạn đón Lâm Tuyền cứ tới thẳng phòng gõ cửa, bây giờ đổi thành ngồi ở đại sảnh đợi y xuống. Chỉ có Lâm Tuyền, Phương Nam vẫn cứ tự lừa mình lừa người.
Ngày mừng 1 tháng 9, Lâm Tuyền chính thức tới Trung học Tây Trạch dạy học, Lâm Tuyền thời sơ trung học ở Trung học Tinh Hồ một năm, lại là con trai hiệu trưởng, rất nhiều giáo viên còn nhớ y, cũng biết thời gian trước Lâm Tuyền bị tai nạn, song trừ Chu Sơn ra thì không ai biết nhiều hơn.
Trương Bích Quân kiếm cho Lâm Tuyền một trợ lý, đó là Lý Lệ, Lý Lệ đã dần khôi phục lại từ nỗi đau tang mẹ. Trương Bích Quân không đem bài kiểm tra Lâm Tuyền soạn giao cho nhân viên phía dưới làm, qua nói chuyện biết Lý Lệ học số học cực tốt, liền đem chuyện này đẩy cho cô.
Đề cương giảng dạy đã có Chu Sơn tìm người soạn chi tiết cho Lâm Tuyền, y làm giáo viên rất nhẹ nhõm.
Sáng hôm đó theo Lâm Minh Đạt tới lớp, Lâm Tuyền nghe tiếng ồn ào trong phòng học, tưởng chừng 50 đứa học sinh chẳng có đứa nào nghe thấy tiếng chuông vào lớp, miệng vẫn hoạt động không ngừng. Mày nhíu lại, nếu chẳng phải Lâm Minh Đạt đứng đằng sau, Lâm Tuyền trông cảnh này đã nản chỉ muốn phủi mông đi luôn cho xong chuyện.
- Ba, điều kiện gì con cũng phục tùng hết, còn cái lớp này, ba xem liệu có thể...
Lâm Minh Đạt như không nghe thấy lời y, bước qua cửa tiến vào, Lâm Tuyền mặt mày nhăn như quả mướp đắng, cũng đành theo vào.
- Oa, một anh chàng đẹp trai kia ...
Cả đám nữ sinh bắt đầu ré lên điếc tai:
- Tây Trạch đúng là không vứt bỏ chúng ta, phái một anh chàng đẹp trai tới rồi.
"Khụ khụ" Lâm Minh Đạt ho vài tiếng, nói:
- Thầy Lâm sẽ sẽ dạy lớp một năm, dạy môn số học, mong rằng các em dưới sự dẫn dắt của thầy Lâm sẽ học tốt môn học này.
Lâm Tuyền đứng trên bục giảng liếc nhìn quá nửa số học sinh tóc đỏ, tóc vàng, tóc tím, còn có đứa tóc trắng nữa, lòng phát ớn, thầm nhủ :" Nếu mình quản giáo bọn chúng, liệu bọn chúng có đánh mình không?"
Lâm Tuyền mong cha nói thêm vào câu, ít nhất cảnh cáo "lũ côn đồ" này để chúng ngoan ngoãn một chút, không ngờ Lâm Minh Đạt chỉ nói một câu:
- Tiếp theo thầy Lâm sẽ dạy mọi người.
Nhìn cha rời đi còn thuận tiện khép cửa lại, Lâm Tuyền chỉ biết cười khổ.
- Ê, thấy giáo đẹp trai, đã có bạn gái chưa?
Một nha đầu tóc nhuộm vàng ngồi ở dãy bàn gần cuối đứng dậy lớn tiếng hỏi, khiến cho một đám nữ sinh hò reo phụ họa, đám nam sinh thì đứa trợn mắt đứa khoanh tay lạnh lùng nhìn Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền ném đề cương lên bàn giáo viên, phán:
- Tiếp theo là giờ tự học, chú ý đừng ra khỏi lớp.
- Thầy giáo đẹp trai vạn tuế.
Trước sự kiện vừa rồi, Phương Nam rất mâu thuẫn, vì cô còn tình cảm với chồng, và cũng cảm thấy mắc nợ hắn, muốn để Tiểu Tư Vũ có gia đình trọn vẹn.
Nhưng Tiêu Quân làm cô hoàn toàn thất vọng , lần này hắn vào tù ít nhất phải mất mười năm nữa, cô còn chờ được sao, dù cô đợi hắn ra tù rồi, với tính cách đó hắn có thể là chỗ dựa cho mẹ con cô được không ? Không thể, hơn nữa việc làm của Tiêu Quân làm cô bị tổn thương rất nhiều.
Cô cần một chỗ dựa, không nghi ngờ gì Lâm Tuyền là lựa chọn tốt nhất, dù về mặt tình cảm, Lâm Tuyền rất non nớt, nhưng đối diện với cuộc sống ngoài kia, đó là bờ vãi vững trãi để cô yên tâm dựa vào, Tiểu Tư Vũ cũng coi y như cha đẻ của mình. Có điều Phương Nam cũng mơ hồ nhận ra Trần Tú không ủng hộ quan hệ giữa mình và Lâm Tuyền, vậy tương lai phải xử lý quan hệ với Lâm Tuyền ra sao ?
Cô không muốn gây phiền toái cho Lâm Tuyền, bởi cô cần y và cũng yêu y.
Lâm Tuyền nắm lấy tay Phương Nam, để cô sờ mình, Phương Nam không chịu, Lâm Tuyền ngồi dậy, đặt cô nằm ngửa lên, mắt chăm chú nhìn Phương Nam, từ từ hạ mình xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Phương Nam dần dần tìm lại được cảm giác lúc trước, từ kẽ răng phát ra tiếng rên khiến bất kỳ nam nhân nào nghe thấy cũng tưởng chừng như linh hồn bị rút cạn, Lâm Tuyền không đủ kiên nhẫn để ôn nhu nữa, đưa tay muốn cởi quần cô, Phương Nam còn nôn nóng nhấc mông lên cho y thuận lợi cởi xuống. Lâm Tuyền tách hai chân Phương Nam ra, chẳng biết là y tiến vào hay do Phương Nam hút lấy, chỗ riêng tư thực sự kết hợp với nhau, hai người dừng tất cả mọi động tác, Lâm Tuyền nhìn vẻ mặt hết sức phong phú của Phương Nam, hưng phấn, thẹn thùng, khích lệ, trong lòng ngập tràn mật ngọt ái tình.
- Còn đợi gì nữa?
Lâm Tuyền càng hoạt động mạnh mẽ, vẻ mặt hưởng thụ của Phương Nam càng rõ rệt, tiếng rên siết cố kiềm chế hòa tan han người...
Cả hai đem tinh lực, đem khát khao, đem chờ đợi tận tình chìm đắm vào vào hoan lạc nam nữ, suốt một đêm không ngủ, tới 8 giờ sáng, ánh mặt trời heo hắt của đầu thu chiếu sáng khắp đường phố nườm nượp người của Tĩnh Hải, âm thanh náo động của ngày mới khuấy động cả phố xa, trong căn phòng mờ tối của khách sạn, rèm vẫn buông kín, có hai cơ thể quấn lấy nhau nhấp nhô trên giường, trừ tiếng cơ thể ma sát còn có rên khe khẽ sung sướng.
Chừng mười phút sau, tiếng di động của Lâm Tuyền vang lên nhưng y chẳng thèm nghe, đến khi tiếng chuông dai dẳng kêu mãi, Phương Nam mới thò đầu khỏi chăn, thở gấp :
- Nghe đi, để nói kêu ồn lắm.
- Bực quá, biết vậy tắt máy cho rồi.
Lâm Tuyền hậm hực vươn tay ra cầm lấy di động, thấy số Phàn Xuân Binh không cần biết nếp tẻ xả ngay một tràng :
- Khó khăn lắm tôi mới có một ngày nghỉ, anh định phá đám tôi à, có việc gì cứ gọi cho Bích Quân ấy, bảo cô ấy quyết định.
Nói xong dập máy luôn, còn lẩm bẩm muốn trừ lương Phàn Xuân Binh.
- Cậu thật là, lỡ có việc quan trọng thì sao ?
Lâm Tuyền chẳng quan tâm, vùi mặt vào ngực Phương Nam :
- Kệ, chẳng có việc gì quan trọng hơn việc này.
- Đủ rồi, cậu hư lắm …
Một đêm vừa rồi với hai người bọn họ có thể nói là hoàn mỹ, mọi chuyện thuận lợi theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.
Phương Nam cuộn mình trong lòng Lâm Tuyền, Lâm Tuyền vuốt ve cơ thể đầy đặn của cô, cảm giác sờ bao nhiêu cũng không đủ.
Lâm Tuyền nằm xuống, ghé sát vào vành tai mềm của Phương Nam, thì thầm:
- Chị...
- Ừm …
- Phương Nam, em yêu chị.
Phương Nam ngồi dậy, ôm lấy đầu Lâm Tuyền, chăm chú nhìn y hồi lâu, dịu dàng nói:
- Thế này thôi là tôi thấy đủ rồi, khi nào cậu muốn rời bỏ tôi cứ lặng lẽ mà đi, tôi còn có Tư Vũ.
Lâm Tuyền sững người, nháy máy hiểu ra ý của Phương Nam, nước mắt chợt chảy ra:
- Chị thật là ngốc.
- Chúng ta đang vụng trộm đấy, phải tranh thủ nha.
Phương Nam cười nhẹ, dùng môi mềm nhẹ nhàng hút đi giọt nước mắt trên mặt y.
Phương Nam bề ngoài nhìn như nhu nhược, cá tính thực ra rất mạnh mẽ, Lâm Tuyền không lay chuyển được cô, hai người thành tình nhân bí mật, dù Phương Nam lúc nào cũng ở bên cạnh y, nhưng cơ hội ân ái không phải nhiều, ít nhất muốn tránh được ánh mắt của Quý Vĩnh rất khó khăn.
Cơ thể mê người của Phương Nam làm Lâm Tuyền chìm đắm không thoát ra được, vốn ban đầu kế hoạch mỗi tuần ở tỉnh thành một ngày, sáng đi tối về, nay đổi thành ở thêm 1 ngày, mỗi lần đi tất nhiên là đưa theo Phương Nam.
Quý Vĩnh nhận ra được giữa Phương Nam và Lâm Tuyền có chuyển biến, trước kia tới khách sạn đón Lâm Tuyền cứ tới thẳng phòng gõ cửa, bây giờ đổi thành ngồi ở đại sảnh đợi y xuống. Chỉ có Lâm Tuyền, Phương Nam vẫn cứ tự lừa mình lừa người.
Ngày mừng 1 tháng 9, Lâm Tuyền chính thức tới Trung học Tây Trạch dạy học, Lâm Tuyền thời sơ trung học ở Trung học Tinh Hồ một năm, lại là con trai hiệu trưởng, rất nhiều giáo viên còn nhớ y, cũng biết thời gian trước Lâm Tuyền bị tai nạn, song trừ Chu Sơn ra thì không ai biết nhiều hơn.
Trương Bích Quân kiếm cho Lâm Tuyền một trợ lý, đó là Lý Lệ, Lý Lệ đã dần khôi phục lại từ nỗi đau tang mẹ. Trương Bích Quân không đem bài kiểm tra Lâm Tuyền soạn giao cho nhân viên phía dưới làm, qua nói chuyện biết Lý Lệ học số học cực tốt, liền đem chuyện này đẩy cho cô.
Đề cương giảng dạy đã có Chu Sơn tìm người soạn chi tiết cho Lâm Tuyền, y làm giáo viên rất nhẹ nhõm.
Sáng hôm đó theo Lâm Minh Đạt tới lớp, Lâm Tuyền nghe tiếng ồn ào trong phòng học, tưởng chừng 50 đứa học sinh chẳng có đứa nào nghe thấy tiếng chuông vào lớp, miệng vẫn hoạt động không ngừng. Mày nhíu lại, nếu chẳng phải Lâm Minh Đạt đứng đằng sau, Lâm Tuyền trông cảnh này đã nản chỉ muốn phủi mông đi luôn cho xong chuyện.
- Ba, điều kiện gì con cũng phục tùng hết, còn cái lớp này, ba xem liệu có thể...
Lâm Minh Đạt như không nghe thấy lời y, bước qua cửa tiến vào, Lâm Tuyền mặt mày nhăn như quả mướp đắng, cũng đành theo vào.
- Oa, một anh chàng đẹp trai kia ...
Cả đám nữ sinh bắt đầu ré lên điếc tai:
- Tây Trạch đúng là không vứt bỏ chúng ta, phái một anh chàng đẹp trai tới rồi.
"Khụ khụ" Lâm Minh Đạt ho vài tiếng, nói:
- Thầy Lâm sẽ sẽ dạy lớp một năm, dạy môn số học, mong rằng các em dưới sự dẫn dắt của thầy Lâm sẽ học tốt môn học này.
Lâm Tuyền đứng trên bục giảng liếc nhìn quá nửa số học sinh tóc đỏ, tóc vàng, tóc tím, còn có đứa tóc trắng nữa, lòng phát ớn, thầm nhủ :" Nếu mình quản giáo bọn chúng, liệu bọn chúng có đánh mình không?"
Lâm Tuyền mong cha nói thêm vào câu, ít nhất cảnh cáo "lũ côn đồ" này để chúng ngoan ngoãn một chút, không ngờ Lâm Minh Đạt chỉ nói một câu:
- Tiếp theo thầy Lâm sẽ dạy mọi người.
Nhìn cha rời đi còn thuận tiện khép cửa lại, Lâm Tuyền chỉ biết cười khổ.
- Ê, thấy giáo đẹp trai, đã có bạn gái chưa?
Một nha đầu tóc nhuộm vàng ngồi ở dãy bàn gần cuối đứng dậy lớn tiếng hỏi, khiến cho một đám nữ sinh hò reo phụ họa, đám nam sinh thì đứa trợn mắt đứa khoanh tay lạnh lùng nhìn Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền ném đề cương lên bàn giáo viên, phán:
- Tiếp theo là giờ tự học, chú ý đừng ra khỏi lớp.
- Thầy giáo đẹp trai vạn tuế.
/486
|