Chỉ chốc lát sau từng đĩa cua đỏ rực, mùi hương ngào ngạt được đưa lên. Bốn cô gái đều đều vừa ăn vừa suýt xoa, Lâm Tuyền thì ngồi uống bia. Tối thế này rồi uống bia xuông không tốt, xung quanh lại toàn những người biết quan hệ giữa cô và Lâm Tuyền, cô rỡ thịt cua cho vào đĩa của Lâm Tuyền, nhưng Lâm Tuyền ăn lấy ăn để như bò nhai cỏ, Phương Nam không rỡ kịp, nên rỡ được một con thì ngồi ăn, kệ Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền thừa nhận, thực sự nếu không phải thấy phiền toái, món cua cay này vị rất tươi ngon, thịt vào miệng ngọt lại cay, chấm với gia vị có dấm gừng, càng dậy mùi mà không hề mất vị tươi của thịt.
Trừ thảo luận cách ăn cua, bọn họ nhanh chóng nói tới chuyện mấy hôm trước Trần Phi Lăng về Tĩnh Hải, quả đúng như Phương Nam suy đoán, Trần Phi Lăng có tiếp xúc với Bắc Thần. Chị Lâm kể:
- Lần này Phi Lăng muốn đổi công ty quản lý, chủ yếu vì muốn đi học, mà bên Bắc Thần không an bài thời gian chặt lắm, thực sự không còn cách nào khác đành tự thành lập công ty quản lý thôi.
Phương Nam ngạc nhiên hỏi:
- Trần tiểu thư không phải định tới Đh Tĩnh Hải học đấy chứ?
- Chị Phương Nam gọi em là Phi Lăng là được rồi.
Trần Phi Lăng nói:
- Em là người quyến luyến nhà, tất nhiên về Tĩnh Hải học.
- Đh Tĩnh Hải làm gì có khoa nghệ thuật chứ?
Lâm Tuyền cảm thấy kỳ quái, sao Trần Phi Lăng lại chọn cái đại học hạng hai:
- Trừ biểu diễn nghệ thuật ra, cuộc đời không đạt được gì cả thì quá bi ai.
Trong mắt Trần Phi Lăng ánh lên ý cười tinh nghịch:
- Tôi sẽ chọn khóa khác.
Chị Lâm giải thích:
- Phi Lăng tuy vào giới biểu diễn rất sớm, xong khóa trình đại học đã học xong cả rồi. Lần này lựa chọn khóa trình nghiên cứu sinh.
- Nghiên cứu sinh à?
Lâm Tuyền chớp mắt thốt lên khoa trương:
- Thế này các vị giáo sư ở ĐH Tĩnh Hải tranh nhau vỡ đầu mất.
- Tôi làm học sinh của anh nhé?
Trần Phi Lăng chuyển đôi mắt trong veo sang nhìn Lâm Tuyền.
"Khục!" Lâm Tuyền vừa mới cho một miếng thịt cua vào miệng, bị Trần Phi Lăng cho một câu này, miếng thịt tọt ngay vào cổ họng, ho sặc sụa, chảy hết nước mắt, cuống quít lấy chai bia tu liền một hơi nửa chai, một lúc sau mới bình thường lại.
Trần Phi Lăng thấy Lâm Tuyền ngẹn tím mặt, vẫn chưa nói được gì, chớp mắt vô tội hỏi Phương Nam:
- Em có đáng sợ tới mức ấy không?
- Tin tức của cô làm ai đó khó tiêu hóa đấy.
Phương Nam thích thú nhìn Lâm Tuyền bị bêu xấu:
Lâm Tuyền liên tục xua tay:
- Tôi tới ĐH Tĩnh Hải dạy học chỉ là lừa đợi trộm danh thôi, thêm vào ĐH Tĩnh Hải muốn lừa kinh phí của công ty tôi, chẳng qua bên muốn đánh bên chịu đòn, lợi dụng lẫn nhau. Nếu nói tới học vấn, cô mà theo tôi sẽ hối hận, huống hồ tôi còn chưa có tư cách hướng dẫn nghiên cứu sinh.
Trần Phi Lăng mỉm cười:
- Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao anh vội giải thích thế.
Lâm Tuyền không dám dây dưa vấn đề này nữa, ăn khuya xong, ai nấy về khách sạn của mình.
Lâm Tuyền rời nhà hàng hoàn toàn không chú ý thấy phóng viên ngồi cách đó một bàn vẻ mặt kích động thế nào. Mẫn cảm nghề nghiệp khiến hắn nhận ra Lâm Tuyền chính là chàng thanh niên mấy năm trước cùng Trần Phi Lăng gây xôn xao dư luận, lần này rồi sẽ oanh động thế nào đây, tiếc là hai người bọn họ đi xe riêng về các hướng khác nhau, nếu có ảnh bọn họ vào cùng một cái xe trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này thì độc giả càng có sức tưởng tượng.
Hắn cùng đồng nghiệp vừa nhận điện thoại tới nơi chia nhau theo hai chiếc xe, bản thân hắn theo Lâm Tuyền tới khách sạn thuộc tập đoàn phú quý.
Lâm Tuyền ngủ không sâu, thức dậy rồi lười nhác ngồi ở đầu giường xem sách, đợi tới khi Phương Nam gọi điện tới mới đi đánh răng rửa mặt, rồi cùng cô đi ăn sáng. Ra quầy tiện tay rút một tờ báo, Lâm Tuyền lập tức sững người, tiếp đó mặt âm trầm bảo Tiền Vệ Quốc:
- Đi tra ngay xem chuyện này là sao?
Trần Thần thò đầu nhìn, tiêu đề trang nhất tờ báo không ngờ là "Trần Phi Lăng và nam nhân thần bí lần nữa hiện thân, doanh nhân họ Lâm chính là ông chủ đằng sau tập đoàn Tứ Quý", phía dưới là ảnh Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng ghé đầu thì thầm với nhau, để tăng thêm hiệu quả, những người xung quanh như Phương Nam, Trần Thần đều bị xử lý ảnh làm mờ đi.
Những năm qua Lâm Tuyền có thể nói là cố ý trốn tránh truyền thông, Liên hợp Tĩnh Hải ở phương diện này rất cẩn thận, Tiền Vệ Quốc không hiểu nguyên nhân, có lẽ xuất phát từ tính cách cố chấp của Lâm Tuyền chưa biết chừng. Khác với lãnh đạo cao cấp khác, năng lực Tiền Vệ Quốc ở các phương diện rất bình thường, điểm này quyết định hắn làm việc ít suy nghĩ hơn người khác, nhưng tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Lâm Tuyền.
- Hiện giờ các minh tinh thích lấy mấy vụ scandal này, hôm qua chúng ta đi rất kín đáo, cũng không phát hiện ra điều gì, phải chăng ...
Tiền Vệ Quốc do dự nói:
- Không có chứng cứ thì đừng nói như thế, tôi không tin chuyện như anh nghĩ.
Phương Nam quyết đoán cắt ngang lời hắn, cô không rõ Lâm Tuyền nghĩ thế nào, nhưng biết rõ đây là chuyện y cực kỳ kiêng kỵ:
- Đi tra xem phóng viên báo Tây Kinh làm sao biết thân phận của Lâm Tuyền là đủ.
Lâm Tuyền bình tĩnh lại, thở ra một hơi, xua tay:
- Bỏ đi, chúng ta ăn sáng, không hơi đâu đi so đo với đám phóng viên ấy.
- Khả năng bị người ta theo dõi tới khách sạn rồi.
Phương Nam hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào việc sự liên quan của Trần Phi Lăng:
- Tôi sẽ đi hỏi giám đốc trực ban.
Lâm Tuyền gật đầu, cũng thấy mình đã quá mẫn cảm, ngồi xuống bàn xem tờ báo thật kỹ, bộ não của Lâm Tuyền chỉ cần cái gì lọt vào mắt là nó tự động chụp lại như máy ảnh, y nhắm mắt tái hiện toàn bộ hình ảnh nhà hàng tối hôm qua :
- Từ góc độ chúp này, ừm, chắc chắn phải ở bàn góc trái của mình, bàn này là đôi tình nhân không phải, bàn kia, đúng là hắn ... Để xem nào, áo khác của hắn đặt trên bàn, à thấy rồi, dưới áo khoác là máy ảnh, vẻ mặt của hắn không phải là phóng viên nhận ra chúng ta ... Chị đi tra một chút cũng được, nếu thấy không có quan hệ gì, hỏi hắn xem có muốn tới Liên hợp Tĩnh Hải làm việc không?
Trần Thần tò mò hỏi:
- Liên hợp Tĩnh Hải thuê loại người ấy làm gì?
- Qua được con mắt của anh ..
Lâm Tuyền lấy hai ngón tay chỉ vào mắt mình:
- Tức là nhân tài.
Trần Thân hơi chề môi ra, Lâm Tuyền đôi lúc tự tin một cách cuồng ngạo.
Phương Nam thấy Lâm Tuyền nói thế thì biết y không để chuyện này vào trong lòng, có điều thân phận của Lâm Tuyền dễ dàng bị truyền thông dò ra, phải tra xét cho kỹ, cô không ăn sáng nữa, cùng Trần Thần đi tìm giám đốc khách sạn tra xét.
Chuyện hóa ra rất đơn giản, phóng viên kia hỏi được tin tức của bọn họ từ chỗ tiếp tân, thực ra tiếp tân chẳng biết gì, chẳng qua thấy ban giám đốc đều tỏ ra hết sức xun xoe với Lâm Tuyền, thì bàn tán suy đoán y chính là ông chủ mới qua lần chỉnh hợp tập đoàn Từ Quý lần này, với giới truyền thông thế là đủ, bọn họ chỉ cần đề tài hấp dẫn, có gì hơn mỹ nhân và đại gia?
Lâm Tuyền lấy bánh bao chấm cháo ăn ngon lành, còn húp cạn bát cháo mới ngước mắt lên nhìn giám đốc khách sạn trán toát mồ hôi đứng trước mặt:
- Đây khả năng là sự cố ngoài ý muốn, cũng có khả năng do khách sạn lơi lỏng quản lý. Chuyện thường ngày của khách sạn tôi không quản tới, không quan tâm tới nó có vấn đề tồn tại gì, cái gì thiếu sót, đó là vấn đề người quản lý như các anh phải suy nghĩ, viết một bản báo cáo nộp lên tổng bộ.
Rồi bỏ lại viên giám đốc mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Lâm Tuyền sẽ trở về Tĩnh Hải trước buổi trưa, trên đường ra sân bay Trần Phi Lăng gọi điện tới:
- Chị Phương Nam, Lâm Tuyền có ở bên cạnh chị không?
Phương Nam đưa di động cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền nhận lấy điện thoại, liền thấy giọng nói đầy áy náy của Trần Phi Lăng:
- Xin lỗi, tôi không muốn gây phiền toái cho anh ...
- Cô phải chuẩn bị cho tôi thật nhiều kính râm để tôi tránh mặt bọn họ.
Lâm Tuyền cười ha hả, giọng nói tội nghiệp của Trần Phi Lăng làm y cảm thấy thương:
- Tôi không thích xuất hiện trước giới truyền thông, có điều thi thoảng được nổi tiếng cũng tốt, mà rắc rối của cô nhiều hơn tôi đấy.
- Tôi quen rồi, bọn họ không cớ này thì tìm cớ khác thôi, thân ở giới biểu diễn, phải chấp nhận chuyện ấy.
Trần Phi Lăng thở phào:
- Tôi từng nghĩ, sau này giải nghệ rồi, sẽ tới một nơi không ai nhận ra mình, sống cuộc sống bình yên.
Giọng nói có chút cô đơn mệt mỏi của Trần Phi Lăng làm Lâm Tuyền nhớ tới lần đầu gặp cô ở Chung cư Đàn Sơn, chính âm thanh tịch mịch đó làm người ta say mê.
Lâm Tuyền thừa nhận, thực sự nếu không phải thấy phiền toái, món cua cay này vị rất tươi ngon, thịt vào miệng ngọt lại cay, chấm với gia vị có dấm gừng, càng dậy mùi mà không hề mất vị tươi của thịt.
Trừ thảo luận cách ăn cua, bọn họ nhanh chóng nói tới chuyện mấy hôm trước Trần Phi Lăng về Tĩnh Hải, quả đúng như Phương Nam suy đoán, Trần Phi Lăng có tiếp xúc với Bắc Thần. Chị Lâm kể:
- Lần này Phi Lăng muốn đổi công ty quản lý, chủ yếu vì muốn đi học, mà bên Bắc Thần không an bài thời gian chặt lắm, thực sự không còn cách nào khác đành tự thành lập công ty quản lý thôi.
Phương Nam ngạc nhiên hỏi:
- Trần tiểu thư không phải định tới Đh Tĩnh Hải học đấy chứ?
- Chị Phương Nam gọi em là Phi Lăng là được rồi.
Trần Phi Lăng nói:
- Em là người quyến luyến nhà, tất nhiên về Tĩnh Hải học.
- Đh Tĩnh Hải làm gì có khoa nghệ thuật chứ?
Lâm Tuyền cảm thấy kỳ quái, sao Trần Phi Lăng lại chọn cái đại học hạng hai:
- Trừ biểu diễn nghệ thuật ra, cuộc đời không đạt được gì cả thì quá bi ai.
Trong mắt Trần Phi Lăng ánh lên ý cười tinh nghịch:
- Tôi sẽ chọn khóa khác.
Chị Lâm giải thích:
- Phi Lăng tuy vào giới biểu diễn rất sớm, xong khóa trình đại học đã học xong cả rồi. Lần này lựa chọn khóa trình nghiên cứu sinh.
- Nghiên cứu sinh à?
Lâm Tuyền chớp mắt thốt lên khoa trương:
- Thế này các vị giáo sư ở ĐH Tĩnh Hải tranh nhau vỡ đầu mất.
- Tôi làm học sinh của anh nhé?
Trần Phi Lăng chuyển đôi mắt trong veo sang nhìn Lâm Tuyền.
"Khục!" Lâm Tuyền vừa mới cho một miếng thịt cua vào miệng, bị Trần Phi Lăng cho một câu này, miếng thịt tọt ngay vào cổ họng, ho sặc sụa, chảy hết nước mắt, cuống quít lấy chai bia tu liền một hơi nửa chai, một lúc sau mới bình thường lại.
Trần Phi Lăng thấy Lâm Tuyền ngẹn tím mặt, vẫn chưa nói được gì, chớp mắt vô tội hỏi Phương Nam:
- Em có đáng sợ tới mức ấy không?
- Tin tức của cô làm ai đó khó tiêu hóa đấy.
Phương Nam thích thú nhìn Lâm Tuyền bị bêu xấu:
Lâm Tuyền liên tục xua tay:
- Tôi tới ĐH Tĩnh Hải dạy học chỉ là lừa đợi trộm danh thôi, thêm vào ĐH Tĩnh Hải muốn lừa kinh phí của công ty tôi, chẳng qua bên muốn đánh bên chịu đòn, lợi dụng lẫn nhau. Nếu nói tới học vấn, cô mà theo tôi sẽ hối hận, huống hồ tôi còn chưa có tư cách hướng dẫn nghiên cứu sinh.
Trần Phi Lăng mỉm cười:
- Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao anh vội giải thích thế.
Lâm Tuyền không dám dây dưa vấn đề này nữa, ăn khuya xong, ai nấy về khách sạn của mình.
Lâm Tuyền rời nhà hàng hoàn toàn không chú ý thấy phóng viên ngồi cách đó một bàn vẻ mặt kích động thế nào. Mẫn cảm nghề nghiệp khiến hắn nhận ra Lâm Tuyền chính là chàng thanh niên mấy năm trước cùng Trần Phi Lăng gây xôn xao dư luận, lần này rồi sẽ oanh động thế nào đây, tiếc là hai người bọn họ đi xe riêng về các hướng khác nhau, nếu có ảnh bọn họ vào cùng một cái xe trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này thì độc giả càng có sức tưởng tượng.
Hắn cùng đồng nghiệp vừa nhận điện thoại tới nơi chia nhau theo hai chiếc xe, bản thân hắn theo Lâm Tuyền tới khách sạn thuộc tập đoàn phú quý.
Lâm Tuyền ngủ không sâu, thức dậy rồi lười nhác ngồi ở đầu giường xem sách, đợi tới khi Phương Nam gọi điện tới mới đi đánh răng rửa mặt, rồi cùng cô đi ăn sáng. Ra quầy tiện tay rút một tờ báo, Lâm Tuyền lập tức sững người, tiếp đó mặt âm trầm bảo Tiền Vệ Quốc:
- Đi tra ngay xem chuyện này là sao?
Trần Thần thò đầu nhìn, tiêu đề trang nhất tờ báo không ngờ là "Trần Phi Lăng và nam nhân thần bí lần nữa hiện thân, doanh nhân họ Lâm chính là ông chủ đằng sau tập đoàn Tứ Quý", phía dưới là ảnh Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng ghé đầu thì thầm với nhau, để tăng thêm hiệu quả, những người xung quanh như Phương Nam, Trần Thần đều bị xử lý ảnh làm mờ đi.
Những năm qua Lâm Tuyền có thể nói là cố ý trốn tránh truyền thông, Liên hợp Tĩnh Hải ở phương diện này rất cẩn thận, Tiền Vệ Quốc không hiểu nguyên nhân, có lẽ xuất phát từ tính cách cố chấp của Lâm Tuyền chưa biết chừng. Khác với lãnh đạo cao cấp khác, năng lực Tiền Vệ Quốc ở các phương diện rất bình thường, điểm này quyết định hắn làm việc ít suy nghĩ hơn người khác, nhưng tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Lâm Tuyền.
- Hiện giờ các minh tinh thích lấy mấy vụ scandal này, hôm qua chúng ta đi rất kín đáo, cũng không phát hiện ra điều gì, phải chăng ...
Tiền Vệ Quốc do dự nói:
- Không có chứng cứ thì đừng nói như thế, tôi không tin chuyện như anh nghĩ.
Phương Nam quyết đoán cắt ngang lời hắn, cô không rõ Lâm Tuyền nghĩ thế nào, nhưng biết rõ đây là chuyện y cực kỳ kiêng kỵ:
- Đi tra xem phóng viên báo Tây Kinh làm sao biết thân phận của Lâm Tuyền là đủ.
Lâm Tuyền bình tĩnh lại, thở ra một hơi, xua tay:
- Bỏ đi, chúng ta ăn sáng, không hơi đâu đi so đo với đám phóng viên ấy.
- Khả năng bị người ta theo dõi tới khách sạn rồi.
Phương Nam hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào việc sự liên quan của Trần Phi Lăng:
- Tôi sẽ đi hỏi giám đốc trực ban.
Lâm Tuyền gật đầu, cũng thấy mình đã quá mẫn cảm, ngồi xuống bàn xem tờ báo thật kỹ, bộ não của Lâm Tuyền chỉ cần cái gì lọt vào mắt là nó tự động chụp lại như máy ảnh, y nhắm mắt tái hiện toàn bộ hình ảnh nhà hàng tối hôm qua :
- Từ góc độ chúp này, ừm, chắc chắn phải ở bàn góc trái của mình, bàn này là đôi tình nhân không phải, bàn kia, đúng là hắn ... Để xem nào, áo khác của hắn đặt trên bàn, à thấy rồi, dưới áo khoác là máy ảnh, vẻ mặt của hắn không phải là phóng viên nhận ra chúng ta ... Chị đi tra một chút cũng được, nếu thấy không có quan hệ gì, hỏi hắn xem có muốn tới Liên hợp Tĩnh Hải làm việc không?
Trần Thần tò mò hỏi:
- Liên hợp Tĩnh Hải thuê loại người ấy làm gì?
- Qua được con mắt của anh ..
Lâm Tuyền lấy hai ngón tay chỉ vào mắt mình:
- Tức là nhân tài.
Trần Thân hơi chề môi ra, Lâm Tuyền đôi lúc tự tin một cách cuồng ngạo.
Phương Nam thấy Lâm Tuyền nói thế thì biết y không để chuyện này vào trong lòng, có điều thân phận của Lâm Tuyền dễ dàng bị truyền thông dò ra, phải tra xét cho kỹ, cô không ăn sáng nữa, cùng Trần Thần đi tìm giám đốc khách sạn tra xét.
Chuyện hóa ra rất đơn giản, phóng viên kia hỏi được tin tức của bọn họ từ chỗ tiếp tân, thực ra tiếp tân chẳng biết gì, chẳng qua thấy ban giám đốc đều tỏ ra hết sức xun xoe với Lâm Tuyền, thì bàn tán suy đoán y chính là ông chủ mới qua lần chỉnh hợp tập đoàn Từ Quý lần này, với giới truyền thông thế là đủ, bọn họ chỉ cần đề tài hấp dẫn, có gì hơn mỹ nhân và đại gia?
Lâm Tuyền lấy bánh bao chấm cháo ăn ngon lành, còn húp cạn bát cháo mới ngước mắt lên nhìn giám đốc khách sạn trán toát mồ hôi đứng trước mặt:
- Đây khả năng là sự cố ngoài ý muốn, cũng có khả năng do khách sạn lơi lỏng quản lý. Chuyện thường ngày của khách sạn tôi không quản tới, không quan tâm tới nó có vấn đề tồn tại gì, cái gì thiếu sót, đó là vấn đề người quản lý như các anh phải suy nghĩ, viết một bản báo cáo nộp lên tổng bộ.
Rồi bỏ lại viên giám đốc mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Lâm Tuyền sẽ trở về Tĩnh Hải trước buổi trưa, trên đường ra sân bay Trần Phi Lăng gọi điện tới:
- Chị Phương Nam, Lâm Tuyền có ở bên cạnh chị không?
Phương Nam đưa di động cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền nhận lấy điện thoại, liền thấy giọng nói đầy áy náy của Trần Phi Lăng:
- Xin lỗi, tôi không muốn gây phiền toái cho anh ...
- Cô phải chuẩn bị cho tôi thật nhiều kính râm để tôi tránh mặt bọn họ.
Lâm Tuyền cười ha hả, giọng nói tội nghiệp của Trần Phi Lăng làm y cảm thấy thương:
- Tôi không thích xuất hiện trước giới truyền thông, có điều thi thoảng được nổi tiếng cũng tốt, mà rắc rối của cô nhiều hơn tôi đấy.
- Tôi quen rồi, bọn họ không cớ này thì tìm cớ khác thôi, thân ở giới biểu diễn, phải chấp nhận chuyện ấy.
Trần Phi Lăng thở phào:
- Tôi từng nghĩ, sau này giải nghệ rồi, sẽ tới một nơi không ai nhận ra mình, sống cuộc sống bình yên.
Giọng nói có chút cô đơn mệt mỏi của Trần Phi Lăng làm Lâm Tuyền nhớ tới lần đầu gặp cô ở Chung cư Đàn Sơn, chính âm thanh tịch mịch đó làm người ta say mê.
/486
|