Xung quanh không ít nhân viên nhà khách, song không ai có phản ứng gì, chỉ nhìn ngó đùn đẩy nhau, thậm chí có người đứng chỉ chỏ thì thâm, Trần Thần vội cởi áo khác che người cô gái. Đúng lúc này đèn đường đột nhiên phụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, Trần Thần sợ hét ré lên, theo bản năng ôm chầm lấy Lâm Tuyền.
Các nơi khác không mất điện, chỉ có mỗi lầu 6 của bọn họ là mất điện, mọi người dần thích ứng với bóng tối, qua ánh sáng yếu ớt, vẫn nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng trong bóng tối khiến không ít người yếu bóng vía sởn gai ốc. Mười mấy thanh niên mặc đồng phục bảo vệ chạy tới, hung hãn xua đuổi đám đông:
- Chỉ là tự sát thôi, có gì đáng xem đâu, đi cả đi.
Có người cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp hình, một tên bảo vệ lao ngay tới cướp lấy, ném xuống đất, không quên dẫm mấy cái, mấy tên khác đẩy mấy người tranh cãi với chúng ra xa. Mọi người bị thái độ ngang ngược của đám bảo vệ làm nổi giận, thấy bọn chúng định di chuyển thi thể, nhận ra chuyện này có vấn đề, ngăn cản bảo vệ, đòi đợi cảnh sát tới kiểm tra hiện trường.
Rất nhiều người lấy di động ra gọi cho cảnh sát, nhưng bất ngờ là không ai gọi được, đường dây gọi cho cảnh sát đều bận.
Một người trung niên đi tới, tự giới thiệu bản thân là Vương Thục Binh, tổng giám đốc nhà khách, giải thích:
- Vừa rồi có sự cố nhỏ gây mất điện, mọi người về phòng. Hiện trường tự sát không có gì hay để xem đâu, giờ phải mau chóng đưa cô gái tới bệnh viện, nói không chừng còn cứu được, mọi người gây cản trở không kịp cứu chữa cô gái, lỡ xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?
Nhìn đám bảo vệ thô lỗ khiêng thi thể đi, Trần Thần nắm chặt tay Lâm Tuyền, người run lên từng cơn.
Mất thời gian rất lâu mới có người gọi được cho cảnh sát, mười phút sau ba cỗ xe cảnh sát tới nơi, mười mấy cảnh sát nhảy xuống cách ly hiện trường, song nói trời quá tối mai mới kiểm tra được. Lúc này lầu sáu có điện trở lại, xong đèn đường vẫn tắt, có điều ánh sáng từ tòa nhà phát ra chiếu hiện trường cô gái nhảy lầu sáng trưng như ban ngày.
Trần Thần đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn áo dệt kim bó sát người, ban đêm trời lạnh căm, Lâm Tuyền choàng tay ôm qua người Trần Thần, Trần Thần nhiêng người dùng cả hai tay ôm chặt hông y, hai người cùng mặc chung chiếc áo khoác, không đợi xem kết quả cuối cùng ra sao mà về phòng trước, tới đại sảnh nghe thấy hai cô gái từ thang đi xuống nói với nhau:
- Nếu bị gọi vào phòng khách quý thì phải xác định được sẽ xảy ra chuyện gì, cứ coi như một cơn ác mộng là được, không ngờ cô ấy nghĩ quẩn ...
Lâm Tuyền mắt quét qua hai cô gái, đợi bọn họ đi rồi mới vào thang máy, trở về phòng ngồi xuống ghế sô pha, u ám trong lòng càng lúc càng dầy, Trần Thần sợ không về phòng một mình, vẫn như con chim nhỏ nép bênh cạnh Lâm Tuyền, khóe mắt có giọt lệ long lanh, môi mìm chặt căm phẫn:
- Tiểu Ba, cô ấy còn trẻ quá, kẻ nào độc ác như thế chứ?
Lâm Tuyền không biết phải nói nhỉ nhè nhẹ vỗ vai cô.
Một lúc sau Phàn Xuân Binh, La Dân đi vào, nói:
- Nhà khách thống nhất lời khai, nói cô gái kia nhảy lầu tự sát, cảnh sát tựa hồ chấp nhận lời gải thích này, kiểm tra hiện trường qua loa, không có ý điều tra sâu hơn. Xem ra phải đợi thân nhân ...
Lâm Tuyền đưa tay ngăn hắn lại:
- Chừng đó cảnh sát tới đây không đơn giản là để kiểm tra hiện trường đâu, mọi người về phòng đi, có lẽ bọn họ sẽ tới hỏi tin tức đấy. Xuân Binh, chúng ta ngày kia về Tĩnh Hải, anh an bài lại hành trình.
- Nghe nói có nhân chứng nhìn thấy, chúng ta ở lại cũng có ích gì đâu, chắc sáng mai lập án thôi, không lỡ chuyến bay buổi chiều.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Ở lại thêm hai ngày đi, ít nhất phải đợi có kết luận sơ bộ đã.
La Dân giơ máy ảnh kỹ thuật số lên:
- Tôi có chụp một số bức ảnh hiện trường ...
Hắn còn chưa kịp nói hết thì bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, Phàn Xuân Binh chạy ra mở cửa, thấy cảnh mấy cảnh sát nhìn lấy máy ảnh trong tay khách lúc nãy, vội vàng cầm máy ảnh thả vào trong một cái bình hoa.
Đám cảnh sát nhìn bọn họ, một người tuổi lớn nhất hỏi:
- Bốn người là khách ở phòng 6616 tới 6619 phải không?
Phàn Xuân Binh hỏi lại:
- Cô gái kia nhảy lầu từ tầng 12 cơ mà, các anh kiểm tra hiện trường phải bắt đầu từ đó chứ.
- Chúng tôi phá án thế nào không cần anh chỉ dạy.
Cảnh sát ít tuổi hơn hừ lạnh:
Viên cảnh sát lớn tuổi đưa mắt ngăn cản hắn nói tiếp, phòng thương vụ 6618 trừ phòng ngủ xa hoa, còn có phòng họp, phòng ăn, phòng khách ...v..v..v.. Người có thể vào đây ở, đám cảnh sát nhỏ bé không thể đắc tội nổi.
Viên cảnh sát lớn tuổi tuyên bố:
- Tầng 12 đã phong tỏa, chúng tôi đang điều tra, theo kết luận sơ bộ là nhảy lầu tự sát.
- Cái gì, nhảy lầu tự sát?
Trần Thần đứng bật dậy:
- Các ông có mắt không hả?
- Chỉ là kết luận sơ bộ thôi, ở chỗ rẽ cầu thang tầng 11 lên tầng 11 phát hiện váy người chết bị móc sắt lan can giữ lại, hẳn nhảy từ đó xuống.
Lâm Tuyền lạnh nhạt nói:
- Kết luận cuối cùng phải xem khám nghiệm tử thi đã, bây giờ nói tới tự sát thì cẩu thả quá đấy.
Miệng nói thế song y biết thi thể bị người trong khách sạn đưa đi, muốn giở thủ đoạn khó gì, vả lại pháp y có thể khám nghiệp công bằng hay không rất đáng nghi ngờ.
Lâm Tuyền không coi mình là sứ giả chính nghĩa, nhưng trắng trợn tạo án oan như vậy khiến y cực kỳ phẫn nộ.
Người chết là nhân viên sân bowling, nửa đêm còn tới khu khách nghỉ, đồng phục trên người không đổi, song quần lại biến thành váy. Bảo cảnh sát thì nửa tiếng mới thông được, chừng đấy vấn đề thì chỉ kẻ ngu mới tin những lời cảnh sát nói.
Viên cảnh sát thấy ngữ khí Lâm Tuyền rất bất thiện, vội nói:
- Chuyện cụ thể như thế nào chúng tôi còn đang điều tra, các vị là nhân chứng, nên chúng tôi tới đây hỏi tình hình, nghe giám đốc nơi này nói, trước khi bảo vệ chuyển thi thể, hiện trường đã bị thay đổi, các vị có dùng máy ảnh chụp được hiện trường ban đầu không?
- Cái áo khoác đó là do tôi đắp lên người cô gái đó, đó là sự tôn trọng với người chết, chắc không phá hỏng hiện trường chứ?
Trần Thần tức tối giải thích:
Lâm Tuyền khẽ vỗ nhẹ bàn tay Trần Thần, nói với cảnh sát:
- Chúng tôi lúc ấy đều có hơi hoảng sợ, làm việc không suy nghĩ, có một cái máy ản kỹ thuật số đấy, nhưng mà quên không chụp.
- Hiện nhà nước phát động phong trào cảnh sát người dân cùng phối hợp phá án, các vị có chứng cứ gì quan trọng không giao cho cảnh sát không?
Viên cảnh sát nhiều tuổi giọng nghiêm túc:
- Sự kiện này có ảnh hưởng không tốt tới toàn bộ thành phố Xuân Giang, nên chúng tôi không muốn có bức ảnh không tốt truyền ra ngoài cho giới truyền thông. Đương nhiên, nếu đây là vụ án có chủ ý, chúng tôi sẽ truy xét tới cùng, tuyệt đối không dung thứ kẻ gian, mong các vị hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng tôi.
- Đây là điều tất nhiên, địa phương thường xử lý kín những chuyện này mà.
Lâm Tuyền bảo La Dân:
- Anh đưa chiếc máy ảnh cho đồng chí cảnh sát xem.
La Dân tất nhiên không đem chiếc máy có ảnh hiện trường cho cảnh sát, đi về phòng mình lấy một cái máy ảnh ra. Cảnh sát hỏi thêm vài vấn đề liên quan, ghi lại tên tuổi và cách thức liên hệ với bọn họ. Lâm Tuyền chỉ nói mình là giảng viên Đh Tĩnh Hải, Phàn Xuân Binh và Trần Thần là nhân viên của Liên hợp Tĩnh Hải, còn La Dân làm ở quỹ công ích Tây Trạch.
Phía cảnh sát tất nhiên không lạ gì quỹ Tây Trạch, hai thành phố Khai Nguyên và Nam Phong gần đó, quỹ Tây Trạch có danh tiếng rất cao, thành ủy Xuân Giang cũng hi vọng bọn họ đưa xã giáo dục tới các thôn trấn nghèo ở Hương Giang.
Các nơi khác không mất điện, chỉ có mỗi lầu 6 của bọn họ là mất điện, mọi người dần thích ứng với bóng tối, qua ánh sáng yếu ớt, vẫn nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng trong bóng tối khiến không ít người yếu bóng vía sởn gai ốc. Mười mấy thanh niên mặc đồng phục bảo vệ chạy tới, hung hãn xua đuổi đám đông:
- Chỉ là tự sát thôi, có gì đáng xem đâu, đi cả đi.
Có người cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp hình, một tên bảo vệ lao ngay tới cướp lấy, ném xuống đất, không quên dẫm mấy cái, mấy tên khác đẩy mấy người tranh cãi với chúng ra xa. Mọi người bị thái độ ngang ngược của đám bảo vệ làm nổi giận, thấy bọn chúng định di chuyển thi thể, nhận ra chuyện này có vấn đề, ngăn cản bảo vệ, đòi đợi cảnh sát tới kiểm tra hiện trường.
Rất nhiều người lấy di động ra gọi cho cảnh sát, nhưng bất ngờ là không ai gọi được, đường dây gọi cho cảnh sát đều bận.
Một người trung niên đi tới, tự giới thiệu bản thân là Vương Thục Binh, tổng giám đốc nhà khách, giải thích:
- Vừa rồi có sự cố nhỏ gây mất điện, mọi người về phòng. Hiện trường tự sát không có gì hay để xem đâu, giờ phải mau chóng đưa cô gái tới bệnh viện, nói không chừng còn cứu được, mọi người gây cản trở không kịp cứu chữa cô gái, lỡ xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?
Nhìn đám bảo vệ thô lỗ khiêng thi thể đi, Trần Thần nắm chặt tay Lâm Tuyền, người run lên từng cơn.
Mất thời gian rất lâu mới có người gọi được cho cảnh sát, mười phút sau ba cỗ xe cảnh sát tới nơi, mười mấy cảnh sát nhảy xuống cách ly hiện trường, song nói trời quá tối mai mới kiểm tra được. Lúc này lầu sáu có điện trở lại, xong đèn đường vẫn tắt, có điều ánh sáng từ tòa nhà phát ra chiếu hiện trường cô gái nhảy lầu sáng trưng như ban ngày.
Trần Thần đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn áo dệt kim bó sát người, ban đêm trời lạnh căm, Lâm Tuyền choàng tay ôm qua người Trần Thần, Trần Thần nhiêng người dùng cả hai tay ôm chặt hông y, hai người cùng mặc chung chiếc áo khoác, không đợi xem kết quả cuối cùng ra sao mà về phòng trước, tới đại sảnh nghe thấy hai cô gái từ thang đi xuống nói với nhau:
- Nếu bị gọi vào phòng khách quý thì phải xác định được sẽ xảy ra chuyện gì, cứ coi như một cơn ác mộng là được, không ngờ cô ấy nghĩ quẩn ...
Lâm Tuyền mắt quét qua hai cô gái, đợi bọn họ đi rồi mới vào thang máy, trở về phòng ngồi xuống ghế sô pha, u ám trong lòng càng lúc càng dầy, Trần Thần sợ không về phòng một mình, vẫn như con chim nhỏ nép bênh cạnh Lâm Tuyền, khóe mắt có giọt lệ long lanh, môi mìm chặt căm phẫn:
- Tiểu Ba, cô ấy còn trẻ quá, kẻ nào độc ác như thế chứ?
Lâm Tuyền không biết phải nói nhỉ nhè nhẹ vỗ vai cô.
Một lúc sau Phàn Xuân Binh, La Dân đi vào, nói:
- Nhà khách thống nhất lời khai, nói cô gái kia nhảy lầu tự sát, cảnh sát tựa hồ chấp nhận lời gải thích này, kiểm tra hiện trường qua loa, không có ý điều tra sâu hơn. Xem ra phải đợi thân nhân ...
Lâm Tuyền đưa tay ngăn hắn lại:
- Chừng đó cảnh sát tới đây không đơn giản là để kiểm tra hiện trường đâu, mọi người về phòng đi, có lẽ bọn họ sẽ tới hỏi tin tức đấy. Xuân Binh, chúng ta ngày kia về Tĩnh Hải, anh an bài lại hành trình.
- Nghe nói có nhân chứng nhìn thấy, chúng ta ở lại cũng có ích gì đâu, chắc sáng mai lập án thôi, không lỡ chuyến bay buổi chiều.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Ở lại thêm hai ngày đi, ít nhất phải đợi có kết luận sơ bộ đã.
La Dân giơ máy ảnh kỹ thuật số lên:
- Tôi có chụp một số bức ảnh hiện trường ...
Hắn còn chưa kịp nói hết thì bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, Phàn Xuân Binh chạy ra mở cửa, thấy cảnh mấy cảnh sát nhìn lấy máy ảnh trong tay khách lúc nãy, vội vàng cầm máy ảnh thả vào trong một cái bình hoa.
Đám cảnh sát nhìn bọn họ, một người tuổi lớn nhất hỏi:
- Bốn người là khách ở phòng 6616 tới 6619 phải không?
Phàn Xuân Binh hỏi lại:
- Cô gái kia nhảy lầu từ tầng 12 cơ mà, các anh kiểm tra hiện trường phải bắt đầu từ đó chứ.
- Chúng tôi phá án thế nào không cần anh chỉ dạy.
Cảnh sát ít tuổi hơn hừ lạnh:
Viên cảnh sát lớn tuổi đưa mắt ngăn cản hắn nói tiếp, phòng thương vụ 6618 trừ phòng ngủ xa hoa, còn có phòng họp, phòng ăn, phòng khách ...v..v..v.. Người có thể vào đây ở, đám cảnh sát nhỏ bé không thể đắc tội nổi.
Viên cảnh sát lớn tuổi tuyên bố:
- Tầng 12 đã phong tỏa, chúng tôi đang điều tra, theo kết luận sơ bộ là nhảy lầu tự sát.
- Cái gì, nhảy lầu tự sát?
Trần Thần đứng bật dậy:
- Các ông có mắt không hả?
- Chỉ là kết luận sơ bộ thôi, ở chỗ rẽ cầu thang tầng 11 lên tầng 11 phát hiện váy người chết bị móc sắt lan can giữ lại, hẳn nhảy từ đó xuống.
Lâm Tuyền lạnh nhạt nói:
- Kết luận cuối cùng phải xem khám nghiệm tử thi đã, bây giờ nói tới tự sát thì cẩu thả quá đấy.
Miệng nói thế song y biết thi thể bị người trong khách sạn đưa đi, muốn giở thủ đoạn khó gì, vả lại pháp y có thể khám nghiệp công bằng hay không rất đáng nghi ngờ.
Lâm Tuyền không coi mình là sứ giả chính nghĩa, nhưng trắng trợn tạo án oan như vậy khiến y cực kỳ phẫn nộ.
Người chết là nhân viên sân bowling, nửa đêm còn tới khu khách nghỉ, đồng phục trên người không đổi, song quần lại biến thành váy. Bảo cảnh sát thì nửa tiếng mới thông được, chừng đấy vấn đề thì chỉ kẻ ngu mới tin những lời cảnh sát nói.
Viên cảnh sát thấy ngữ khí Lâm Tuyền rất bất thiện, vội nói:
- Chuyện cụ thể như thế nào chúng tôi còn đang điều tra, các vị là nhân chứng, nên chúng tôi tới đây hỏi tình hình, nghe giám đốc nơi này nói, trước khi bảo vệ chuyển thi thể, hiện trường đã bị thay đổi, các vị có dùng máy ảnh chụp được hiện trường ban đầu không?
- Cái áo khoác đó là do tôi đắp lên người cô gái đó, đó là sự tôn trọng với người chết, chắc không phá hỏng hiện trường chứ?
Trần Thần tức tối giải thích:
Lâm Tuyền khẽ vỗ nhẹ bàn tay Trần Thần, nói với cảnh sát:
- Chúng tôi lúc ấy đều có hơi hoảng sợ, làm việc không suy nghĩ, có một cái máy ản kỹ thuật số đấy, nhưng mà quên không chụp.
- Hiện nhà nước phát động phong trào cảnh sát người dân cùng phối hợp phá án, các vị có chứng cứ gì quan trọng không giao cho cảnh sát không?
Viên cảnh sát nhiều tuổi giọng nghiêm túc:
- Sự kiện này có ảnh hưởng không tốt tới toàn bộ thành phố Xuân Giang, nên chúng tôi không muốn có bức ảnh không tốt truyền ra ngoài cho giới truyền thông. Đương nhiên, nếu đây là vụ án có chủ ý, chúng tôi sẽ truy xét tới cùng, tuyệt đối không dung thứ kẻ gian, mong các vị hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng tôi.
- Đây là điều tất nhiên, địa phương thường xử lý kín những chuyện này mà.
Lâm Tuyền bảo La Dân:
- Anh đưa chiếc máy ảnh cho đồng chí cảnh sát xem.
La Dân tất nhiên không đem chiếc máy có ảnh hiện trường cho cảnh sát, đi về phòng mình lấy một cái máy ảnh ra. Cảnh sát hỏi thêm vài vấn đề liên quan, ghi lại tên tuổi và cách thức liên hệ với bọn họ. Lâm Tuyền chỉ nói mình là giảng viên Đh Tĩnh Hải, Phàn Xuân Binh và Trần Thần là nhân viên của Liên hợp Tĩnh Hải, còn La Dân làm ở quỹ công ích Tây Trạch.
Phía cảnh sát tất nhiên không lạ gì quỹ Tây Trạch, hai thành phố Khai Nguyên và Nam Phong gần đó, quỹ Tây Trạch có danh tiếng rất cao, thành ủy Xuân Giang cũng hi vọng bọn họ đưa xã giáo dục tới các thôn trấn nghèo ở Hương Giang.
/486
|