Nụ cười trên môi Diêu Thục Huệ cứng lại, do dự nói:
- Kết luận không thể đưa ra sớm như thế, chúng tôi vì sao lại muốn khống chế anh?
Lâm Tuyền cưởi khẩy quay đầu đi. Trương Hàm nắm ngay ý Lâm Tuyền, sắc bén chất vấn:
- Nếu chưa có kết luận, vì sao thi thể người gặp nạn lại vội hỏa thiêu như thế?
- Thì .. Cha mẹ người chết cũng cho rằng con mình nhảy lầu tự sát, đồng ý hỏa thiêu. Cảnh sát cũng chú ý tới một số nghi vấn, sẽ nghiêm túc ...
Nói tới đó chợt nhận ra mình bị khí thế của cô nhóc bằng nửa tuổi áp chế, ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói:
- Những điều này không cần phải giải thích với các vị.
La Dân được hai cảnh sát áp giải vào, tay còn bị còng, Phàn Xuân Binh không bỏ lỡ thời cơ đưa máy ảnh lên chụp tanh tách, nói với La Dân:
- Há miệng ra.
Hai cái răng bị gãy không cách nào che dấu được, một tên cảnh sát lao tới cướp lấy máy ảnh của Phàn Xuân Binh, không nột lời đập ngay xuống đất, giây phút đó bị camera của Trương Hàm ghi lại.
Tức thì có mấy cảnh sát chắn cửa ra, một tên trong đó còn định rút súng, Diêu Thục Huệ nhanh tay ngăn cản, thầm chửi đám ngu xuẩn, người ở trong cục cảnh sát, lại ít hơn chả lẽ còn chạy được, rút súng ra làm gì? Quý Vĩnh và La Dân, Phàn Xuân Binh bảo vệ quanh Trương Hàm, đề phòng cảnh sát cướp chứng cứ.
Lâm Tuyền nhìn chằm chằm Diêu Thục Huệ:
- Đây chính là cách chấp pháp văn minh của cảnh sát Xuân Giang à?
Nhận lấy máy ảnh trong tay Trương Hàm, chiếu lại cảnh vừa xong cho bà ta xem, đặt nó trước mặt Diêu Thục Huệ:
- Tôi mong cảnh sát Xuân Giang nghiêm túc xử lý việc này, đồng thời báo kết quả cho chính quyền La Nhiên.
Lâm Tuyền, Trương Hàm đưa La Dân quay lại khách sạn Minh Thành, may mà Trần Thần gọi điện cho La Dân đúng lúc, lời của Lâm Tuyền khiến cảnh sát Xuân Giang cố kỵ, nếu không giờ đưa được La Dân ra cũng không lành lặn như thế này nữa.
Đi vào đại sảnh khách sạn, Lâm Tuyền chợt nhớ chưa ăn gì, nhiều người như thế, phòng ăn trong phòng y không đủ chỗ, gọi điện cho Phương Nam, cùng tới nhà ăn khách sạn.
Cộng cả bốn vệ sĩ nữa là mười hai người, Lâm Tuyền thấy mấy vệ sĩ chắp tay sau lưng đứng bên cạnh không quen chút nào, nhíu mày nói:
- Ngồi xuống cùng ăn cả đi.
Tuy theo yêu cầu của Lâm Tuyền, bốn vệ sĩ bỏ kính râm cùng mặc véc thường, xong ánh mắt cảnh giác ngó quanh của họ để lộ ra đặc tính nghề nghiệp rất mạnh.
La Dân đang kể quá trình mình bị bắt thì có một nhóm người đi vào nhà ăn, Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh, Thẩm Nhạc cùng phó thị trưởng Tạ Cung Hòa với hai người đàn ông trung niên được một đám vệ sĩ và nhân viên vây quanh.
Lúc này đã quá giờ cơm từ lâu, cả nhà ăn rộng rãi chỉ có một mình nhóm Lâm Tuyền, đám Lục Băng Thiến tất nhiên bị thu hút về bàn của y. Lâm Tuyền quay đầu đi, làm Lục Băng Thiến không nhìn thấy mặt. La Dân thì đoán Thẩm Nhạc rất có khả năng chính là hung thủ, máu xộc lên não, mắt trừng trừng nhìn Thẩm Nhạc.
Tạ Cung Hòa, Thẩm Nhạc nhận ra nhóm người Lâm Tuyền đều tái mặt.
Tạ Cung Hòa ghé vào tai Lục Băng Thiên, Thẩm Tại Tinh thì thầm vài câu, Lục Băng Thiên thất kinh: Đám người này không chỉ chứng kiến hiện trường, còn nhìn thấy Nhạc Nhạc có mặt, nếu bọn chúng đem tin tức truyền ra ngoài cho giới truyền thông, dù mọi chứng cứ đã bị xóa bỏ, song vẫn đem tới phiền toái vô tận.
Còn cái tên mặt bị thương kia cứ nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, chẳng lẽ hắn biết chân tướng?
Lục Băng Thiến trầm ngâm, đi về phía bàn cạnh bàn Lâm Tuyền tìm cách tiếp xúc, Thẩm Nhạc chột dạ nói:
- Hay chúng ta tới phòng bao đi.
Lâm Tuyền đá La Dân một cái, bảo hắn thu ánh mắt đầy thù địch đó lại, đứng dậy đi ra cửa nhà ăn.
Lục Băng Thiến từ đầu tới cuối không nhìn thấy chính diện Lâm Tuyền, nhưng chỉ từ mặt bên đã cảm thấy rất quen thuộc, thêm vào một phần linh cảm, khiến bà ta có cảm giác bất an. Phương Nam đi theo Lâm Tuyền ra tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại, tích tắc đó trái tim Lục Băng Thiên như bị búa đập vào, đầu óc trống rỗng.
Đào Đào!
Cô gái kia là nữ nhân bên cạnh Đào Đào.
Toàn thân Lục Băng Thiến giá lạnh.
Sự vô tình của Lục Băng Thiến không chỉ khiến Lục Tinh Viên đoạt tuyệt quan hệ cha con, cả nhà Lục Bá Uyên cũng không còn qua lại gì với bà ta nữa, tuy Lục Nhất Mạn làm việc ở công ty địa ốc Thẩm thị, song giữ lời hứa với Lâm Tuyền, không đem chuyện về y kể ra. Lục Băng Thiến hổ thẹn với lương tâm, không dám đối diện với Lâm Tuyền, cho dù Lục Nhất Mạn có chủ động nới với bà ta về Lâm Tuyền, bà ta cũng cự tuyệt không nghe.
Trừ lần đó Lâm Cầm Nam nói vài câu về Lâm Tuyền, Lục Băng Thiến hoàn toàn không hiểu gì về đứa con mình vứt bỏ này, thời gian trước đó nhờ có bài báo ngắn về Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng, bà ta mới ý thức được đứa con kia có khả năng gây phiền phức cho bà ta và gia đình, nhưng điều tra phải giấu Thẩm Tại Tinh, cần tìm một người đáng tin cậy, chuyện này hơi khó, nên trì hoãn mãi.
Lục Băng Thiến nhận ra mình không biết gì về Lâm Tuyền hết, toàn thân như bị hố đen không đáy nuốt chửng, sợ hãi khiến bà ta không nhúc nhích được.
Thế giới này thật nhỏ, có muốn tránh thế nào cũng không tránh nổi, xem tình hình này thì bọn họ đã biết chân tướng rồi, chỉ không có chứng cứ mà thôi, phải làm sao đây, làm sao bây giờ? Nó nhất định thù hận mình, nhất định nó muốn trả thù, muốn hại Nhạc Nhạc. Lục Băng Thiến xưa nay tự cho mình là phụ nữ mạnh mẽ, nhưng thời khắc Lâm Tuyền bước khỏi nhà ăn, bà ta không ngồi yên được nữa:
- Về phòng, bảo khách sạn mang thức ăn lên.
Cả đám người ngỡ ngàng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Băng Thiến không giải thích câu nào cứ vậy bỏ đi, đành phải đi theo.
Bọn họ đi qua đại sảnh, chợt thấy La Dân mắt tóe lửa đứng đó.
La Dân vừa bước tới một bước lập tức bị vệ sĩ chặn lại, mắt hắn chầm chầm quét qua người đám Lục Băng Thiến, Thẩm Nhạc, nói từng chữ một:
- Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, các người đừng tưởng có tiền có thế mà làm gì cũng được.
Thẩm Tại Tinh mặt lạnh lùng bảo vệ sĩ buông cổ áo La Dân ra, bọn họ nhận được tin mấy tờ báo vùng ngoài đang gửi phóng viên tới Xuân Giang, lúc này mà có tranh chấp gì, sẽ cực kỳ bất lợi cho tập đoàn Thẩm Thị.
Lâm Tuyền về phòng trước, đợi một lúc mới thấy La Dân đi vào, đoán được đại khái hắn vừa làm gì, mặt trầm xuống nói:
- Hai người trung niên khác đi với bọn họ, một trong đó là Dư Quang Khôi, bí thư thành ủy Xuân Giang. Hung thủ thực sự là ai chưa rõ, nhưng Tạ Quang Hòa dính líu vào đó, hiện Dư Quang Khôi chủ động đứng ra, định sẵn rằng vụ án này khó phơi bày giữa ban ngày, không phải dựa vào một bầu nhiệt huyết mà làm được.
La Dân ít hơn Lâm Tuyền một tuổi, lại chưa trải đời bằng, còn cố cãi:
- Chẳng lẽ cứ để Vạn Ngọc chết oan như thế, tôi không tin quốc gia này không có pháp luật công bằng.
- Tôi cũng quyết định cùng La Dân theo vụ án này tới cùng.
Trương Hàm và La Dân quen nhau chưa được hai tiếng, song tính cách hợp nhau, nghe La Dân kể lại chuyện xảy ra đêm qua thì cực kỳ phẫn nộ, quyết định giúp đỡ pháp luật miễn phí cho Vạn gia.
- Tôi nghe được tin cha mẹ Vạn Ngọc đã ký vào thư hỏa táng, chỉ là do người dân kích động, chính quyền Xuân Giang chưa dám làm gì.
Lâm Tuyền hỏi:
- Nhưng chẳng may thi thể bị hỏa táng rồi thì mọi người chuẩn bị làm sao?
- Vội vàng hỏa thiêu như thế, càng chứng minh có vấn đề, truyền thông toàn quốc không nhắm mắt cả đâu, chỉ cần bên trên có người quyết tâm điều tra, nhất định điều tra ra.
Lâm Tuyền lắc đầu, hai người này còn đang kích động, nói không ăn thua, hỏi Phương Nam:
- Bà ta nhận ra chị rồi?
- Kết luận không thể đưa ra sớm như thế, chúng tôi vì sao lại muốn khống chế anh?
Lâm Tuyền cưởi khẩy quay đầu đi. Trương Hàm nắm ngay ý Lâm Tuyền, sắc bén chất vấn:
- Nếu chưa có kết luận, vì sao thi thể người gặp nạn lại vội hỏa thiêu như thế?
- Thì .. Cha mẹ người chết cũng cho rằng con mình nhảy lầu tự sát, đồng ý hỏa thiêu. Cảnh sát cũng chú ý tới một số nghi vấn, sẽ nghiêm túc ...
Nói tới đó chợt nhận ra mình bị khí thế của cô nhóc bằng nửa tuổi áp chế, ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói:
- Những điều này không cần phải giải thích với các vị.
La Dân được hai cảnh sát áp giải vào, tay còn bị còng, Phàn Xuân Binh không bỏ lỡ thời cơ đưa máy ảnh lên chụp tanh tách, nói với La Dân:
- Há miệng ra.
Hai cái răng bị gãy không cách nào che dấu được, một tên cảnh sát lao tới cướp lấy máy ảnh của Phàn Xuân Binh, không nột lời đập ngay xuống đất, giây phút đó bị camera của Trương Hàm ghi lại.
Tức thì có mấy cảnh sát chắn cửa ra, một tên trong đó còn định rút súng, Diêu Thục Huệ nhanh tay ngăn cản, thầm chửi đám ngu xuẩn, người ở trong cục cảnh sát, lại ít hơn chả lẽ còn chạy được, rút súng ra làm gì? Quý Vĩnh và La Dân, Phàn Xuân Binh bảo vệ quanh Trương Hàm, đề phòng cảnh sát cướp chứng cứ.
Lâm Tuyền nhìn chằm chằm Diêu Thục Huệ:
- Đây chính là cách chấp pháp văn minh của cảnh sát Xuân Giang à?
Nhận lấy máy ảnh trong tay Trương Hàm, chiếu lại cảnh vừa xong cho bà ta xem, đặt nó trước mặt Diêu Thục Huệ:
- Tôi mong cảnh sát Xuân Giang nghiêm túc xử lý việc này, đồng thời báo kết quả cho chính quyền La Nhiên.
Lâm Tuyền, Trương Hàm đưa La Dân quay lại khách sạn Minh Thành, may mà Trần Thần gọi điện cho La Dân đúng lúc, lời của Lâm Tuyền khiến cảnh sát Xuân Giang cố kỵ, nếu không giờ đưa được La Dân ra cũng không lành lặn như thế này nữa.
Đi vào đại sảnh khách sạn, Lâm Tuyền chợt nhớ chưa ăn gì, nhiều người như thế, phòng ăn trong phòng y không đủ chỗ, gọi điện cho Phương Nam, cùng tới nhà ăn khách sạn.
Cộng cả bốn vệ sĩ nữa là mười hai người, Lâm Tuyền thấy mấy vệ sĩ chắp tay sau lưng đứng bên cạnh không quen chút nào, nhíu mày nói:
- Ngồi xuống cùng ăn cả đi.
Tuy theo yêu cầu của Lâm Tuyền, bốn vệ sĩ bỏ kính râm cùng mặc véc thường, xong ánh mắt cảnh giác ngó quanh của họ để lộ ra đặc tính nghề nghiệp rất mạnh.
La Dân đang kể quá trình mình bị bắt thì có một nhóm người đi vào nhà ăn, Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh, Thẩm Nhạc cùng phó thị trưởng Tạ Cung Hòa với hai người đàn ông trung niên được một đám vệ sĩ và nhân viên vây quanh.
Lúc này đã quá giờ cơm từ lâu, cả nhà ăn rộng rãi chỉ có một mình nhóm Lâm Tuyền, đám Lục Băng Thiến tất nhiên bị thu hút về bàn của y. Lâm Tuyền quay đầu đi, làm Lục Băng Thiến không nhìn thấy mặt. La Dân thì đoán Thẩm Nhạc rất có khả năng chính là hung thủ, máu xộc lên não, mắt trừng trừng nhìn Thẩm Nhạc.
Tạ Cung Hòa, Thẩm Nhạc nhận ra nhóm người Lâm Tuyền đều tái mặt.
Tạ Cung Hòa ghé vào tai Lục Băng Thiên, Thẩm Tại Tinh thì thầm vài câu, Lục Băng Thiên thất kinh: Đám người này không chỉ chứng kiến hiện trường, còn nhìn thấy Nhạc Nhạc có mặt, nếu bọn chúng đem tin tức truyền ra ngoài cho giới truyền thông, dù mọi chứng cứ đã bị xóa bỏ, song vẫn đem tới phiền toái vô tận.
Còn cái tên mặt bị thương kia cứ nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, chẳng lẽ hắn biết chân tướng?
Lục Băng Thiến trầm ngâm, đi về phía bàn cạnh bàn Lâm Tuyền tìm cách tiếp xúc, Thẩm Nhạc chột dạ nói:
- Hay chúng ta tới phòng bao đi.
Lâm Tuyền đá La Dân một cái, bảo hắn thu ánh mắt đầy thù địch đó lại, đứng dậy đi ra cửa nhà ăn.
Lục Băng Thiến từ đầu tới cuối không nhìn thấy chính diện Lâm Tuyền, nhưng chỉ từ mặt bên đã cảm thấy rất quen thuộc, thêm vào một phần linh cảm, khiến bà ta có cảm giác bất an. Phương Nam đi theo Lâm Tuyền ra tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại, tích tắc đó trái tim Lục Băng Thiên như bị búa đập vào, đầu óc trống rỗng.
Đào Đào!
Cô gái kia là nữ nhân bên cạnh Đào Đào.
Toàn thân Lục Băng Thiến giá lạnh.
Sự vô tình của Lục Băng Thiến không chỉ khiến Lục Tinh Viên đoạt tuyệt quan hệ cha con, cả nhà Lục Bá Uyên cũng không còn qua lại gì với bà ta nữa, tuy Lục Nhất Mạn làm việc ở công ty địa ốc Thẩm thị, song giữ lời hứa với Lâm Tuyền, không đem chuyện về y kể ra. Lục Băng Thiến hổ thẹn với lương tâm, không dám đối diện với Lâm Tuyền, cho dù Lục Nhất Mạn có chủ động nới với bà ta về Lâm Tuyền, bà ta cũng cự tuyệt không nghe.
Trừ lần đó Lâm Cầm Nam nói vài câu về Lâm Tuyền, Lục Băng Thiến hoàn toàn không hiểu gì về đứa con mình vứt bỏ này, thời gian trước đó nhờ có bài báo ngắn về Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng, bà ta mới ý thức được đứa con kia có khả năng gây phiền phức cho bà ta và gia đình, nhưng điều tra phải giấu Thẩm Tại Tinh, cần tìm một người đáng tin cậy, chuyện này hơi khó, nên trì hoãn mãi.
Lục Băng Thiến nhận ra mình không biết gì về Lâm Tuyền hết, toàn thân như bị hố đen không đáy nuốt chửng, sợ hãi khiến bà ta không nhúc nhích được.
Thế giới này thật nhỏ, có muốn tránh thế nào cũng không tránh nổi, xem tình hình này thì bọn họ đã biết chân tướng rồi, chỉ không có chứng cứ mà thôi, phải làm sao đây, làm sao bây giờ? Nó nhất định thù hận mình, nhất định nó muốn trả thù, muốn hại Nhạc Nhạc. Lục Băng Thiến xưa nay tự cho mình là phụ nữ mạnh mẽ, nhưng thời khắc Lâm Tuyền bước khỏi nhà ăn, bà ta không ngồi yên được nữa:
- Về phòng, bảo khách sạn mang thức ăn lên.
Cả đám người ngỡ ngàng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Băng Thiến không giải thích câu nào cứ vậy bỏ đi, đành phải đi theo.
Bọn họ đi qua đại sảnh, chợt thấy La Dân mắt tóe lửa đứng đó.
La Dân vừa bước tới một bước lập tức bị vệ sĩ chặn lại, mắt hắn chầm chầm quét qua người đám Lục Băng Thiến, Thẩm Nhạc, nói từng chữ một:
- Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, các người đừng tưởng có tiền có thế mà làm gì cũng được.
Thẩm Tại Tinh mặt lạnh lùng bảo vệ sĩ buông cổ áo La Dân ra, bọn họ nhận được tin mấy tờ báo vùng ngoài đang gửi phóng viên tới Xuân Giang, lúc này mà có tranh chấp gì, sẽ cực kỳ bất lợi cho tập đoàn Thẩm Thị.
Lâm Tuyền về phòng trước, đợi một lúc mới thấy La Dân đi vào, đoán được đại khái hắn vừa làm gì, mặt trầm xuống nói:
- Hai người trung niên khác đi với bọn họ, một trong đó là Dư Quang Khôi, bí thư thành ủy Xuân Giang. Hung thủ thực sự là ai chưa rõ, nhưng Tạ Quang Hòa dính líu vào đó, hiện Dư Quang Khôi chủ động đứng ra, định sẵn rằng vụ án này khó phơi bày giữa ban ngày, không phải dựa vào một bầu nhiệt huyết mà làm được.
La Dân ít hơn Lâm Tuyền một tuổi, lại chưa trải đời bằng, còn cố cãi:
- Chẳng lẽ cứ để Vạn Ngọc chết oan như thế, tôi không tin quốc gia này không có pháp luật công bằng.
- Tôi cũng quyết định cùng La Dân theo vụ án này tới cùng.
Trương Hàm và La Dân quen nhau chưa được hai tiếng, song tính cách hợp nhau, nghe La Dân kể lại chuyện xảy ra đêm qua thì cực kỳ phẫn nộ, quyết định giúp đỡ pháp luật miễn phí cho Vạn gia.
- Tôi nghe được tin cha mẹ Vạn Ngọc đã ký vào thư hỏa táng, chỉ là do người dân kích động, chính quyền Xuân Giang chưa dám làm gì.
Lâm Tuyền hỏi:
- Nhưng chẳng may thi thể bị hỏa táng rồi thì mọi người chuẩn bị làm sao?
- Vội vàng hỏa thiêu như thế, càng chứng minh có vấn đề, truyền thông toàn quốc không nhắm mắt cả đâu, chỉ cần bên trên có người quyết tâm điều tra, nhất định điều tra ra.
Lâm Tuyền lắc đầu, hai người này còn đang kích động, nói không ăn thua, hỏi Phương Nam:
- Bà ta nhận ra chị rồi?
/486
|