Quan Thương

Chương 401: Tiểu Yêu Tinh.

/486


Một lát sau có thanh niên mặc áo véc đi tới nói với họ xe đã an bài xong, nghe cách nói chuyện của Tiểu Tư Vũ với thanh niên đó, mọi người nhận ra đó là một trong số trợ lý an toàn của Lâm Tuyền, là vệ sĩ theo nghĩa thông thường, là đối tượng bắt nạt của Tiểu Tư Vũ.

Tới trung tâm thể dục tỉnh thì đã là 10h30, Trần Phi Lăng thấy Tiểu Tư Vũ tới thì hết sức vui mừng, lập tức ngừng kế hoạch luyện tập, kéo Tiểu Tư Vũ lên sân khấu hát cùng, giọng ca của Tiểu Tư Vũ làm người trong nghề ở đó kinh ngạc, ai cũng nói nếu Tiểu Tư Vũ một mình hát bài hát của Trần Phi Lăng, sẽ khiến buổi biểu diễn đặc sắc thêm không ít.

Mọi người xung quanh ra sức cổ động, song Tiểu Tư Vũ chỉ lắc đầu không đáp, khuôn mặt xinh xắn cúi gằm, dáng vẻ tâm sự trùng trùng.

- Sao thế, không muốn lên sân khấu hát như chị Phi Lăng à?

Trần Phi Lăng ngồi xuống, nắm tay Tiểu Tư Vũ:

- Hay lo ba em không đồng ý.

Tiểu Tư Vũ gật đầu, tỏ ra rất tủi thân, nội tâm thơ ngây kỳ vọng được đứng dưới ánh đèn sân khấu cùng thần tượng của mình.

Cơ hội mà gia đình bình thường khao khát, với thế tộc hào môn không muốn liên tục xuất hiện trước tầm mắt công chúng lại là điều kỵ húy, Giang Mạn Hoa nghĩ: "Phiền não này thật khiến người ta hâm mộ"

Từ lúc bước vào khách sạn Tứ Quý, Giang Mạn Hoa cảm giác toàn thân như quả bóng được bơm căng, người lâng lâng bay bổng, Lâm Tuyền là thỏi nam châm lớn thu hút sự chú ý của cô. Sao lại có chàng hoàng tử hoàn mỹ như thế, chưa tiếp xúc lâu, với ánh mắt kén chọn của cô, không ngờ chẳng tìm ra chút tỳ vết nào.

Trên cao xanh thắm khung trời

Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu

Trời cao đất rộng hồn đau

Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san

Tương tư hoài... đứt ruột gan.

(Trường tương tư - Lý Bạch.)

Trong đầu Giang Mạn Hoa nảy ra bài thơ đó, với trái tim kiêu ngạo của cô cũng phải thừa nhận, nam nhân như Lâm Tuyền, với cô mà nói là quá xa xôi. Trước kia nếu biết mình có cơ hội nói chuyện với Trần Phi Lăng, nói không chừng sẽ kích động ngất xỉu mất, nhưng khi đứng trước một Trần Phi Lăng rạng ngời như trăng rằm, Giang Mạn Hoa cảm thấy bối rối tự ti, cứ nghĩ, nếu mình có dung mạo hoàn mỹ như thế, nhất định sẽ không chút do dự cướp lấy Lâm Tuyền từ tay Thư Nhã.

Bằng trực giác của nữ nhân, Giang Mạn Hoa nhận ra trong nội tâm của Trần Phi Lăng cũng ẩn chứa tình cảm với Lâm Tuyền.

Trần Phi Lăng ôm má Tiểu Tư Vũ, nói nhỏ nhẹ:

- Chọn hai bài tập trước đi, nói không chừng ba em nghe xong sẽ thay đổi chủ ý.

Buổi trưa, mọi người cùng ăn cơm ở sân thể dục, ba giờ chiều Âu Dương Minh Lệ gọi điện tới, Lục Nhất Mạn còn đang dưỡng thai, bà sợ con gái quá ham chơi, thúc giục con về. Lục Nhất Mạn đi rồi, Lý Ngọc không có lý do gì ở lại, Hoàng Vĩ bối rối, hắn muốn ở lại tăng cường quan hệ với Lâm Tuyền, lại muốn thừa lúc tình cảm Lý Ngọc yếu đuối đem gạo nấu thành cơm, cuối cùng thú dục đã thắng lý trí, mặt dày theo Lý Ngọc tới nhà Lục Nhất Mạn ăn cơm.

Lục Nhất Mạn lên xe dặn đi dặn lại, tới nhà cô tuyệt không được nhắc tới Lâm Tuyền, Hoàng Vĩ lạ lắm, nhưng đi tới nhà người ta ăn chực thì phải tôn trọng thôi. Khi đến nhà số 48 đường Bắc Kinh mới phát hiện Lục gia cũng là hào môn, đại trạch viện ở đường Bắc Kinh không phải người có tiền bình thường ở được.

Đám Lý Tân Nghĩa ở lại cùng Tiểu Tư Vũ, khán đài dưới sân khấu đang mờ tối đột nhiên sáng lên, rèm che đằng sau bị người ta vén lên, có người đi vào.

Không cần nghĩ, Giang Mạn Hoa thấy tim đập loạn xạ, Trần Phi Lăng đi nhanh tới phía Lâm Tuyền, Lâm Tuyền đứng ở lối đi, nhìn lên sân khấu, Tiểu Tư Vũ đang say sưa hát liền ngừng lại, rối rít vẫy tay với Lâm Tuyền, Phương Nam.

- Tiểu yêu tinh đứng trên sân khấu cũng ra dáng lắm.

Phàn Xuân Binh vỗ tay thật lớn, nói to:

Lâm Tuyền vỗ tay mấy cái, cổ vũ Tiểu Tư Vũ hát tiếp, rồi đi về phía đám Lý Tân Nghĩa.

Trần Phi Lăng ngồi ở hàng ghế trước, quay người lại, đôi mắt trong bóng tôi càng lấp lánh, đẹp như bảo thạch tỏa sáng, cô trao đổi với Lâm Tuyền chuyện để Tiểu Tư Vũ hát trên sân khấu:

- Tư Vũ rất có thiên phú, vì sao anh không cho cô bé phát triển ở phương diện này.

- Chọn con đường đời thế nào, hãy để khi con bé có năng lực lựa chọn hãy để nó tự quyết, nếu để hào quang bao phủ lên người quá sớm, chưa chắc đã tốt.

Lâm Tuyền quay sang hỏi Phương Nam:

- Chị thấy sao?

Phương Nam lườm y một cái, cười:

- Chỉ tại cậu chiều nó thái quá, bé còn nói được, giờ không quản nổi nó nữa rồi, hôm qua có nói nó vài câu mà buổi sáng nó không thèm nói chuyện với tôi.

Trần Phi Lăng nhìn ánh mắt Lâm Tuyền, khẽ nói:

- Mọi người suy nghĩ cho Tư Vũ thật chu đáo.

Cứ thế nhìn Lâm Tuyền tới mấy giây liền, đôi mắt sáng trở nên hết sức dịu dàng, trước khi khiến mọi người chú ý, quay mặt đi nghe Tiểu Tư Vũ hát.

Tiểu Tư Vũ hát xong nhảy xuống sân khấu, ngồi lên đùi Lâm Tuyền, nũng nịu:

- Ba, con hát thế nào?

- Còn kém ca sĩ chuyên nghiệp, về học luyện thanh thêm với cô Mã đi.

- Ba à ...

Tiểu Tư Vũ không vui, dài giọng ra:

- Họ đều nói con hát hay.

- Trẻ con đúng là năng lực chịu đựng kém, chỉ chê mộ chút là không chịu nổi rồi.

Lâm Tuyền béo mũi Tiểu Tư Vũ, người hơi ngả về phía trước, hỏi Trần Phi Lăng:

- Buổi biểu diễn có tường thuật trực tiếp không?

- Không, chỉ có phát lại, anh đồng ý cho Tư Vũ lên sân khấu chứ?

- Không thỏa mãn tâm nguyện của nó, nó sẽ làm phiền tôi chết thôi. Khi phát lại có thể xóa đoạn đó đi, không phát trên truyền hình được không?

Trần Phi Lăng chưa trả lời, Tiểu Tư Vũ mừng như phát cuồng, ôm đầu Lâm Tuyền hôn liên tiếp:

- Ba, tốt nhất trên đời.

Lâm Tuyền đẩy mặt Tiểu Tư Vũ ra, cười ha hả:

- Lại thừa cơ nhổ nước bọt lên mặt ba rồi, mẹ con chưa đồng ý đâu, đừng mừng vội.

Tiểu Tư Vũ quay sang, ôm lấy tay Phương Nam, chớp chớp mắt nhìn mẹ.

- Ai bảo con sáng nay không thèm nói chuyện với mẹ?

Phương Nam nghiêm mặt lại:

- Mới tám tuổi đã muốn phản nghịch rồi.

- Mẹ ...

Cái giọng vừa êm vừa nhõng nhẽo của Tiểu Tư Vũ làm Lâm Tuyền nghe mà bủn rủn, vì cười dùng cái cằm lún phún râu cạ vào gò má non mềm của Tiểu Tư Vũ, làm cô bé cười khanh khách. Lâm Tuyền đặt Tiểu Tư Vũ ngồi lên ghế, bản thân ngồi xổm xuống đất, đưa ngón út ra, nghiêm túc nói:

- Ngoéo tay nào, lần này ba xin mẹ cho phép con lên sân khấu hát, nhưng về rồi phải chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, Tư Vũ có muốn làm ba buồn không?

Tiểu Tư Vũ đưa ngón tay bé xinh xinh của mình ra ngoắc tay với Lâm Tuyền:

- Con sẽ không để ba mẹ buồn.

Dù người mù nhìn vào cũng biết quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam không phải chỉ có ở công việc. Giang Mạn Hoa nhìn Phương Nam, thực sự nhìn không ra đó lại là mẹ của Tiểu Tư Vũ, trông không tới 30 tuổi, dung mạo quyến rũ, khí chất cao quý thành thục, khiến lòng Giang Mạn Hoa thêm tự ti.

Vì sao nữ nhân bên cạnh anh ấy đều hoàn mỹ như thế, làm mình trông như một con vịt xấu xí, trong tâm trạng đó, những chỗ không vừa lòng trên mặt, trên người càng phóng đại lên gấp nhiều lần, thành thiếu xót không thể chấp nhận. Môi quá mỏng, trán quá cao, trông nam tính không được dịu ngọt như Thư Nhã, không có đôi mắt trong veo như của Trần Phi Lăng, không có vóc dáng điên đảo chúng sinh như Phương Nam.

Lâm Tuyền hỏi Lý Nghĩa Tân:

- Mọi người đi với con gái tôi cả ngày chắc rất chán, tối muốn ăn gì, tôi mời khách.

- Ha ha, bọn em chỉ mong có thế, chị dâu tối có tới không? Để em mời mọi người.

- Thư Nhã vừa mới xuất phát từ Tĩnh Hải, cô ấy còn mang theo hai đại vương dạ dày, cậu coi chừng cái túi tiền của mình đấy. Chúng ta kiếm chỗ nào ăn tạm đã, tôi đói rồi, vừa đi qua sân, ngửi thấy mùi vịt hầm mà chảy nước miếng, ai đi với tôi.

Lý Tân Nghĩa thấy Lâm Tuyền không từ chối hắn mời khách, lòng nhẹ nhõm hẳn, nhưng đau đầu phải đi đâu mới thích hợp.

/486

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status