Lúc này Phương Nam mở cửa xe cho Lâm Tuyền vào, Lâm Tuyền bảo cô:
- Chị gọi điện thoại trước đi, vụ án Ngân Đô không chỉ liên quan tới Cao ốc Tĩnh Hải, còn có khả năng dính dáng tới hạng mục ở Thanh Trì, bảo bọn họ thu thập tài liệu của vụ án Ngân Đô, giờ chúng ta về công ty.
- Công ty đang bị chú ý, mọi người tập trung bên hồ Tiên Nữ cả rồi.
- Vậy cũng tốt.
Lâm Tuyền lấy di động ra:
- Để em gọi điện thoại cho Thư Nhã, từ lúc về tới giờ mới ảnh, không biết cô ấy nghĩ gì? Hạng mục Đại Khê cũng dừng lại rồi?
Cảnh Thiên Sương bị triệu tập về Kiến Nghiệp điều tra, tin đồn liền truyền khắp Thuận Nghĩa, đội xây dựng liền đình công đòi trả tiền trước, đám Thư Nhã không biết phong ba này lớn cở nào, không dám cắn răng cầm cự tiếp, liền quyết định để Lưu Quân ở lại trông coi công trường, đám Thư Nhã quay về Tĩnh Hải.
Tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt máy đã thông, chắc Thư Nhã luôn đợi điện thoại của mình, Lâm Tuyền nghĩ mà thương:
- Em còn chưa ngủ à?
- Nghe được tiếng của anh là chuẩn bị ngủ.
Thư Nhã nhẹ nhàng nói:
- Không hỏi gì à?
- Không cần, muốn biết gì chị Phương Nam đều nói cho em biết rồi, chỉ muốn nghe giọng của anh thôi, nếu không ngủ không ngon. Được rồi, em phải ngủ đây, anh chú ý bản thân đấy.
Lòng cảm thấy an ủi vô cùng, có người vợ như thế làm chỗ dựa đằng sau, sóng gió bên ngoài có đáng kể gì, làm nam nhân vốn phải xông pha, không khó khăn này sẽ gặp trở ngại khác thôi.
Công viên Hồ Tiên Nữ và biệt thự Thế Kỷ Thành sớm đã bị phân tách ra, có điều với người chọn biệt thự nơi này không trở ngại mấy, từ sau Tết đã lục tục chuyển vào rồi. Biệt thự nhà Lâm Minh Đạt ở góc phía nam, tuy không lớn nhất, nhưng lại có vị trí ưu việt nhất, vườn rộng năm mẫu, nhà chính ba tầng, tầng hầm tới bảy trăm mét, còn có nhà phụ cho công nhân, còn gần bến thuyền, có thể tới thẳng đảo chim.
Xe đi vào sân, nhìn thấy xe Khổng Lập Dân, Lâm Tuyền nói:
- Không biết chú Khổng có mang thức ăn khuya tới không nhỉ?
Tiểu Sơ đứng đợi ở cửa sổ, vừa thấy xe Lâm Tuyền vào sân liền chạy ra đón, nói:
- Sao có thể là bác Dương chứ, hay là ...
Tiểu Sơ năm đầu ở Kiến Nghiệp rất thân với Dương Oánh, thường xuyên tới nhà Dương Thiên Hoa chơi, với cô đó là vị trưởng bối hiền hòa dễ mến, không có chút quan cách nào.
- Em đừng nghĩ nhiều, làm sai thì thế nào cũng phải gánh vác.
Lâm Tuyền khẽ vỗ má Tiểu Sơ:
- Bác ấy không nên ra sức che dấu...
- Ý anh nói vụ nổ súng cũng do bác Dương làm?
Tiểu Sơ mặt thắng bệch, mím môi nói:
- Trương Giai Minh chết trăm lần cũng đáng đời.
- Đúng vậy, nhưng chúng ta không đại biểu cho pháp luạt, chúng ta không có tư cách thẩm phán người khác.
Không chỉ Tiểu Sơ, bản thân Lâm Tuyền cũng khó chấp nhận kết quả này, y tiếp xúc với Dương gia thời gian khá dài, hiểu vài phần kinh tế của bọn họ, song y chẳng phải là thánh đồ, tất nhiên giả ngốc, vạn lần không ngờ sơ hở lại nằm ở đó, càng không ngờ lôi từ người Trương Quyền ra, căn bản không có cơ hội bù đắp.
Dương Thiên Hoa lựa chọn thủ đoạn che dấu quá kịch liệt, chuyện tới mức này, đúng là không cách nào vãn hồi được, Lâm Tuyền thấy Tiểu Sơ khổ sở như thế, kéo cô vào lòng, nhè nhẹ vuốt lưng cô, giống như hồi xưa vẫn an ủi cô bé hay khóc nhè:
- Vụ án còn chưa tra rõ, ai biết còn ẩn chứa bí mật gì, chúng ta chỉ cần tránh cho Liên hợp Tĩnh Hải khỏi bị tác động không đáng là được, chúng ta phải tin quốc gia này đa phần trường hợp vẫn có công chính vô tư.
Tiểu Sơ không nói gì cả, với sự ỷ lại của cô từ bé vào Lâm Tuyền, không phản bác lại lời nói của y, vòng tay ôm lấy hông Lâm Tuyền, hỏi nhỏ:
- Vậy chị Oánh với anh Cảnh thì sao?
Đêm đã khuya, song ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra vẫn thấy rõ khuôn mặt kiên cường của Lâm Tuyền:
- Em phải tin tưởng, anh chị ấy sẽ vượt ra được khảo nghiệm.
Ôm vai Tiểu Sơ cùng vào nhà, tới phòng họp nằm sát thư phòng, Không Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Quách Bảo Lâm, Trương Bích Quân, Phàn Xuân Binh .. Những người vừa là đồng nghiệp và là bạn bè trưởng bối thân thiết nhân của y đều có mặt. Trần Nhiên tóc trắng bạc phơ cũng đang ngồi đó, trông còn có tinh thần hơn cả đám Quách Bảo Lâm.
Tiểu Sơ lúc này mới buông Lâm Tuyền ra, Quách Bảo Lâm đi tới đấm một phát:
- Có người lo mày không về.
Phàn Xuân Binh nghiêm túc nói:
- Tôi không lo, mà tôi không muốn tổng giám đốc về.
Lâm Tuyền xua tay:
- Không nói chuyện này nữa, không ý nghĩa gì cả, sao tôi có thể không về chứ.
Trần Nhiên gật đầu:
- Về là tốt, có điều không nhẹ nhàng đâu, những năm qua Liên hợp Tĩnh Hải đắc tội không ít kẻ, bọn ngưu quỷ xà thân này nếu tràn cả tới thì khó ứng phó xuể.
- Vâng ạ, ở trên máy bay cháu đã suy nghĩ một số vấn đề, vụ án Dương Thiên Hoa khiến chúng ta bị động, kẻ có dụng tâm tận dụng vụ án này tấn công là rất bình thường, chúng ẽ lợi dụng ảnh hưởng dư luận tới quá trình thẩm tra vụ án, từng bước kéo Liên hợp Tĩnh Hải vào vòng xoáy.
- Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?
Khổng Lập Dân hỏi:
- Vụ án vẫn đang trong tình trạng bảo mật, trừ biết liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước, không thể biết thêm tin tức gì.
Lâm Tuyền đem suy đoán sau khi nói chuyện với Trần Minh Hành kể ra:
- Tài liệu và chứng cứ của vụ án rất có thể luôn nằm trong tay Trương Quyền, chỉ là ông ta chưa kịp dùng, Trương Giai Minh chưa đủ tầm lấy nó ra trao đổi lợi ích, vì nguy hiểm cũng lớn. Cũng có khả năng Trương Giai Minh lần này về Tĩnh Hải mới có được tài liệu.
Khổng Lập Dân chỉ Lưu Hoa Đông:
- Chúng tôi đều không lạ gì Chu Dật, song Lão Lưu quen thuộc hơn.
Lưu Hoa Đông kể:
- Nghe nói mấy năm qua Chu Dật sống ở New Zealand, tôi đã gọi điện cho bạn bè ở bên đó, nếu liên hệ được với ông ta, vấn đề sẽ rõ ràng.
- Chu Dật cũng ở New Zealand?
Lâm Tuyền rất ngạc nhiên:
- Vậy thì rất có khả năng Trương Giai Minh gặp Chu Dật ở đó.
Không Lập Dân nói:
- Chúng tôi cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng có thể không giúp gì được cho vụ án.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Tôi luôn thắc mắc, vì sao Trương Giai Minh lại chết ở cửa Thẩm gia? Mặc dù rất nhiều người muốn hắn chết, chắc chắn không ít người sẵn sàng ra tay, song có thể khiến hắn chết một cách im lìm, làm người khác nghĩ hắn lại bỏ trốn cơ mà? Trước đó tôi luôn cho rằng phía cảnh sát lộ tin, một khi Trương Giai Minh bị bắt, người này mất đi cơ hội ra tay. Nhưng người này lại tìm được hai nơi ẩn thân của Trương Giai Minh ... Mà trừ tài liệu hối lộ, trong tay cảnh sát lại còn có chứng cứ Trương Giai Minh đã liên lạc với Dương Thiên Hoa trước đó một ngày, trong một ngày, kiếm được súng bị mất từ Tây Cương, tìm được sát thủ lão luyện, an bài đường rút lui, rồi giết ngay trước mặt bao người như vậy, hiển nhiên là rất vô lý.
Mọi người đều gật đầu, trong số họ không ít người hoài nghi tình tiết này, hành động không giống kiểu giết người bịt miệng chút nào.
Dương Thiên Hoa nhận hối lộ, tuy số tiền lớn, nhưng khi phán xử, xét tới ảnh hưởng xã hội, đặc biệt sau khi rời Thanh Trì, không để lại ấn tượng xấu trong lòng người dân, trong thời gian làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không có tình tiết tiếp tục phạm tội, đó là yếu tố nương nhẹ.
Nhưng một khi xác thực Dương Thiên Hoa phạm án mưu sát, vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới ảnh hưởng đến Liên hợp Tĩnh Hải, khiến Lâm Tuyền không thể không gửi gắm hi vọng vào khả năng mong manh.
- Hậu quả xấu nhất có thể tạo thành là gì?
Lâm Tuyền đưa ra cậu hỏi mà ai cũng muốn nắm rõ:
- Chị gọi điện thoại trước đi, vụ án Ngân Đô không chỉ liên quan tới Cao ốc Tĩnh Hải, còn có khả năng dính dáng tới hạng mục ở Thanh Trì, bảo bọn họ thu thập tài liệu của vụ án Ngân Đô, giờ chúng ta về công ty.
- Công ty đang bị chú ý, mọi người tập trung bên hồ Tiên Nữ cả rồi.
- Vậy cũng tốt.
Lâm Tuyền lấy di động ra:
- Để em gọi điện thoại cho Thư Nhã, từ lúc về tới giờ mới ảnh, không biết cô ấy nghĩ gì? Hạng mục Đại Khê cũng dừng lại rồi?
Cảnh Thiên Sương bị triệu tập về Kiến Nghiệp điều tra, tin đồn liền truyền khắp Thuận Nghĩa, đội xây dựng liền đình công đòi trả tiền trước, đám Thư Nhã không biết phong ba này lớn cở nào, không dám cắn răng cầm cự tiếp, liền quyết định để Lưu Quân ở lại trông coi công trường, đám Thư Nhã quay về Tĩnh Hải.
Tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt máy đã thông, chắc Thư Nhã luôn đợi điện thoại của mình, Lâm Tuyền nghĩ mà thương:
- Em còn chưa ngủ à?
- Nghe được tiếng của anh là chuẩn bị ngủ.
Thư Nhã nhẹ nhàng nói:
- Không hỏi gì à?
- Không cần, muốn biết gì chị Phương Nam đều nói cho em biết rồi, chỉ muốn nghe giọng của anh thôi, nếu không ngủ không ngon. Được rồi, em phải ngủ đây, anh chú ý bản thân đấy.
Lòng cảm thấy an ủi vô cùng, có người vợ như thế làm chỗ dựa đằng sau, sóng gió bên ngoài có đáng kể gì, làm nam nhân vốn phải xông pha, không khó khăn này sẽ gặp trở ngại khác thôi.
Công viên Hồ Tiên Nữ và biệt thự Thế Kỷ Thành sớm đã bị phân tách ra, có điều với người chọn biệt thự nơi này không trở ngại mấy, từ sau Tết đã lục tục chuyển vào rồi. Biệt thự nhà Lâm Minh Đạt ở góc phía nam, tuy không lớn nhất, nhưng lại có vị trí ưu việt nhất, vườn rộng năm mẫu, nhà chính ba tầng, tầng hầm tới bảy trăm mét, còn có nhà phụ cho công nhân, còn gần bến thuyền, có thể tới thẳng đảo chim.
Xe đi vào sân, nhìn thấy xe Khổng Lập Dân, Lâm Tuyền nói:
- Không biết chú Khổng có mang thức ăn khuya tới không nhỉ?
Tiểu Sơ đứng đợi ở cửa sổ, vừa thấy xe Lâm Tuyền vào sân liền chạy ra đón, nói:
- Sao có thể là bác Dương chứ, hay là ...
Tiểu Sơ năm đầu ở Kiến Nghiệp rất thân với Dương Oánh, thường xuyên tới nhà Dương Thiên Hoa chơi, với cô đó là vị trưởng bối hiền hòa dễ mến, không có chút quan cách nào.
- Em đừng nghĩ nhiều, làm sai thì thế nào cũng phải gánh vác.
Lâm Tuyền khẽ vỗ má Tiểu Sơ:
- Bác ấy không nên ra sức che dấu...
- Ý anh nói vụ nổ súng cũng do bác Dương làm?
Tiểu Sơ mặt thắng bệch, mím môi nói:
- Trương Giai Minh chết trăm lần cũng đáng đời.
- Đúng vậy, nhưng chúng ta không đại biểu cho pháp luạt, chúng ta không có tư cách thẩm phán người khác.
Không chỉ Tiểu Sơ, bản thân Lâm Tuyền cũng khó chấp nhận kết quả này, y tiếp xúc với Dương gia thời gian khá dài, hiểu vài phần kinh tế của bọn họ, song y chẳng phải là thánh đồ, tất nhiên giả ngốc, vạn lần không ngờ sơ hở lại nằm ở đó, càng không ngờ lôi từ người Trương Quyền ra, căn bản không có cơ hội bù đắp.
Dương Thiên Hoa lựa chọn thủ đoạn che dấu quá kịch liệt, chuyện tới mức này, đúng là không cách nào vãn hồi được, Lâm Tuyền thấy Tiểu Sơ khổ sở như thế, kéo cô vào lòng, nhè nhẹ vuốt lưng cô, giống như hồi xưa vẫn an ủi cô bé hay khóc nhè:
- Vụ án còn chưa tra rõ, ai biết còn ẩn chứa bí mật gì, chúng ta chỉ cần tránh cho Liên hợp Tĩnh Hải khỏi bị tác động không đáng là được, chúng ta phải tin quốc gia này đa phần trường hợp vẫn có công chính vô tư.
Tiểu Sơ không nói gì cả, với sự ỷ lại của cô từ bé vào Lâm Tuyền, không phản bác lại lời nói của y, vòng tay ôm lấy hông Lâm Tuyền, hỏi nhỏ:
- Vậy chị Oánh với anh Cảnh thì sao?
Đêm đã khuya, song ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra vẫn thấy rõ khuôn mặt kiên cường của Lâm Tuyền:
- Em phải tin tưởng, anh chị ấy sẽ vượt ra được khảo nghiệm.
Ôm vai Tiểu Sơ cùng vào nhà, tới phòng họp nằm sát thư phòng, Không Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Quách Bảo Lâm, Trương Bích Quân, Phàn Xuân Binh .. Những người vừa là đồng nghiệp và là bạn bè trưởng bối thân thiết nhân của y đều có mặt. Trần Nhiên tóc trắng bạc phơ cũng đang ngồi đó, trông còn có tinh thần hơn cả đám Quách Bảo Lâm.
Tiểu Sơ lúc này mới buông Lâm Tuyền ra, Quách Bảo Lâm đi tới đấm một phát:
- Có người lo mày không về.
Phàn Xuân Binh nghiêm túc nói:
- Tôi không lo, mà tôi không muốn tổng giám đốc về.
Lâm Tuyền xua tay:
- Không nói chuyện này nữa, không ý nghĩa gì cả, sao tôi có thể không về chứ.
Trần Nhiên gật đầu:
- Về là tốt, có điều không nhẹ nhàng đâu, những năm qua Liên hợp Tĩnh Hải đắc tội không ít kẻ, bọn ngưu quỷ xà thân này nếu tràn cả tới thì khó ứng phó xuể.
- Vâng ạ, ở trên máy bay cháu đã suy nghĩ một số vấn đề, vụ án Dương Thiên Hoa khiến chúng ta bị động, kẻ có dụng tâm tận dụng vụ án này tấn công là rất bình thường, chúng ẽ lợi dụng ảnh hưởng dư luận tới quá trình thẩm tra vụ án, từng bước kéo Liên hợp Tĩnh Hải vào vòng xoáy.
- Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?
Khổng Lập Dân hỏi:
- Vụ án vẫn đang trong tình trạng bảo mật, trừ biết liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước, không thể biết thêm tin tức gì.
Lâm Tuyền đem suy đoán sau khi nói chuyện với Trần Minh Hành kể ra:
- Tài liệu và chứng cứ của vụ án rất có thể luôn nằm trong tay Trương Quyền, chỉ là ông ta chưa kịp dùng, Trương Giai Minh chưa đủ tầm lấy nó ra trao đổi lợi ích, vì nguy hiểm cũng lớn. Cũng có khả năng Trương Giai Minh lần này về Tĩnh Hải mới có được tài liệu.
Khổng Lập Dân chỉ Lưu Hoa Đông:
- Chúng tôi đều không lạ gì Chu Dật, song Lão Lưu quen thuộc hơn.
Lưu Hoa Đông kể:
- Nghe nói mấy năm qua Chu Dật sống ở New Zealand, tôi đã gọi điện cho bạn bè ở bên đó, nếu liên hệ được với ông ta, vấn đề sẽ rõ ràng.
- Chu Dật cũng ở New Zealand?
Lâm Tuyền rất ngạc nhiên:
- Vậy thì rất có khả năng Trương Giai Minh gặp Chu Dật ở đó.
Không Lập Dân nói:
- Chúng tôi cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng có thể không giúp gì được cho vụ án.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Tôi luôn thắc mắc, vì sao Trương Giai Minh lại chết ở cửa Thẩm gia? Mặc dù rất nhiều người muốn hắn chết, chắc chắn không ít người sẵn sàng ra tay, song có thể khiến hắn chết một cách im lìm, làm người khác nghĩ hắn lại bỏ trốn cơ mà? Trước đó tôi luôn cho rằng phía cảnh sát lộ tin, một khi Trương Giai Minh bị bắt, người này mất đi cơ hội ra tay. Nhưng người này lại tìm được hai nơi ẩn thân của Trương Giai Minh ... Mà trừ tài liệu hối lộ, trong tay cảnh sát lại còn có chứng cứ Trương Giai Minh đã liên lạc với Dương Thiên Hoa trước đó một ngày, trong một ngày, kiếm được súng bị mất từ Tây Cương, tìm được sát thủ lão luyện, an bài đường rút lui, rồi giết ngay trước mặt bao người như vậy, hiển nhiên là rất vô lý.
Mọi người đều gật đầu, trong số họ không ít người hoài nghi tình tiết này, hành động không giống kiểu giết người bịt miệng chút nào.
Dương Thiên Hoa nhận hối lộ, tuy số tiền lớn, nhưng khi phán xử, xét tới ảnh hưởng xã hội, đặc biệt sau khi rời Thanh Trì, không để lại ấn tượng xấu trong lòng người dân, trong thời gian làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không có tình tiết tiếp tục phạm tội, đó là yếu tố nương nhẹ.
Nhưng một khi xác thực Dương Thiên Hoa phạm án mưu sát, vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới ảnh hưởng đến Liên hợp Tĩnh Hải, khiến Lâm Tuyền không thể không gửi gắm hi vọng vào khả năng mong manh.
- Hậu quả xấu nhất có thể tạo thành là gì?
Lâm Tuyền đưa ra cậu hỏi mà ai cũng muốn nắm rõ:
/486
|