Thẩm mỹ? Mông Hiểu Diễm đã vì vẻ mặt của mình mà buồn bã bao nhiêu năm. Nghe thấy thế liền tức giận. Cô không muốn người khác động vào nỗi đau của mình.
Cô nghiến răng, đã định đẩy người đàn ông này ra. Nhưng cô cố sức thì cơ thể bên trên vẫn không động đậy. Thật ra, khi cậu em bị kích thích như vậy, đã phun ra “dịch thẩm mỹ”.
Cứ như vậy giằng co ước chừng hơn mười phút, Trần Thái Trung mới chậm rãi rời khỏi cơ thể cô.
- Nằm gần lại đây, còn dám đẩy tôi không? Nếu không có mẹ cô đau khổ cầu xin tôi, cô tưởng rằng tôi muốn trị cho cô à?
Nói thật, lúc này cơ thể hắn đã là một cái xác không hồn. Tất cả tiên linh khí thậm chí không đủ để hắn xuyên tường một lần nữa.
Luân phiên tấn công, Mông Hiểu Diễm bị hắn làm cho choáng váng hoa mắt. Thậm chí, khi nghe hắn nói xong cũng chưa có phản ứng gì. Điều này làm cho Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải là cô không hợp với mẹ kế sao?
Thấy hắn im lặng, Nhâm Kiều mới bắt đầu oán giận:
- Thái Trung, sao em gọi điện thoại anh không nhận, đêm hôm khuya khoắt lại lén lút chạy đến đây?
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật Mông Hiểu Diễm hai mươi ba tuổi. Cô đã thầm tỏ ý với thầy giáo đã thầm mến lâu này tỏ ý, ý nói là cô hi vọng được tặng hoa hồng. Hoặc là ngoài hoa hồng được tặng cái gì cũng được.
Ai ngờ thầy giáo chỉ ngay vào mặt cô, cười hô hố nói:
- Ha ha, không lầm chứ, cô giáo Mông, cô muốn nhận hoa của tôi. Tôi không phải cố ý, ha ha … tôi chỉ là thấy buồn cười…
Khi y nói, hơn mười thầy cô giáo đều ở đấy. Mông Hiểu Diễm hận đến mức không có kẽ hở nào chui xuống được. Y hơi quá đáng. Dù là từ chối chẳng lẽ không khéo léo một chút, nói nhỏ một chút sao?
Cô vừa khóc vừa chạy đến chỗ Nhâm Kiều kể lể. Nhâm Kiều nghe được lập tức giận dữ nói:
- Anh ta thật quá đáng, không việc gì ông xã, bà xã tôi sẽ giải quyết cho. Tôi lập tức liên hệ với Thái Trung. Nhất định phải cho tên khốn khiếp kia một bài học.
Thật ra, Nhâm Kiều cũng không biết Trần Thái Trung thân thủ thế nào, nhưng cô biết, Tu Di Giới (nhẫn Tu Di) là do hắn làm. Trong lòng cô có thể khẳng định Thái Trung, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Sau khi Trần Thái Trung hành động trong công viên, trong lòng Nhâm Kiều, hắn đã tồn tại giống như một câu đố. Đối với những phán đoán này, cô thậm chí không hề nói với người chị em của mình là Mông Hiểu Diễm.
Trên thực tế, ngay cả lần cần phải gian dối cuộc thi của Ủy ban giáo dục, cô cũng không nói cho Mông Hiểu Diễm tình hình thực tế. Chỉ nói cái nhẫn thần kỳ kia là cô mượn được của một người đàn ông xa lạ. Nếu không, khi gặp Trần Thái Trung ở cửa hàng điện tử, Mông Hiểu Diễm chắc chắn không có thái độ như vậy.
Trái tim người phụ nữ vẫn như vậy. Nếu có anh ở trong lòng, thì sẽ không nói với bất kỳ ai bí mật đó. Nếu không, sẽ nói hết cho những người mình quen biết.
Dù nói thế nào, Mông Hiểu Diễm bị người khác bắt nạt, Nhâm Kiều cũng không thể ngồi yên. Vì thế thái độ của cô thay đổi, gọi điện thoại cho Trần Thái Trung. Tiếc rằng, Trần Thái Trung lại không nghe điện thoại.
Nhâm Kiều là người phụ nữ hiểu biết. Nếu Trần Thái Trung không nhận điện thoại, cô tất nhiên sẽ không quấy rầy. Vì thế, cô cùng Mông Hiểu Diễm đi đến quán rượu gần đấy, uống rượu.
Hôm nay Mông Hiểu Diễm bị đả kích thật sự hơi lớn. Uống đến mức thất tha thất thểu. Trên đường về còn mua hai bình rượu hồng, càng làm cho Triệu Phác đuổi đi nên ở nhờ chỗ Nhâm Kiều, tiếp tục dày vò.
Nhâm Kiều không uống nhiều như Mông Hiểu Diễm. Cô vừa đứng dậy đi vệ sinh, khi trở về thấy trong phòng có tiếng động lạ. Còn tưởng Hiểu Diễm tự làm khổ mình, đã muốn bật đèn hù dọa cô một chút.
Ai ngờ vừa bật đèn lên, lại thấy Trần Thái Trung ở trên giường, cô rất vui.
- Ừ, lúc ấy đang ngồi cùng lãnh đạo, không tiện nghe điện thoại.
Trần Thái Trung ghé sát người Mông Hiểu Diễm, động vào nốt ruồi trên cặp nhũ hoa của cô, thuận tay vuốt ve.
- Anh xong chưa?
Nhâm Kiều cảm nhận được động tác nhỏ này của hắn, nỗi ghen tị nổi lên trong lòng. Không quan tâm đến cái gì, túm lấy tay hắn xuống.
- Nói thật cho tôi, vừa rồi vì sao xâm phạm Hiểu Diễm?
Trần Thái Trung tất nhiên là kêu oan:
- Chỉ tại anh tưởng cô ấy là em thôi, ai có nghĩ có người khác trên giường. Vẫn tưởng là em, hơn nữa, phải biết rằng là cô ấy…
- Phải biết rằng là tôi là cái gì ?
Chưa kịp nói hết Mông Hiểu Diễm đã lạnh lùng hỏi. Hôm nay cô chịu nhiều kích động, cũng không quan tâm có thêm một chút kích thích.
Tuy đối với người thầy giáo tuyệt tình kia cô không làm được gì. Nhưng cô cũng không tin, nếu mang dịch của Trần Thái Trung trong cơ thể đến cơ quan công an, thì thằng nhãi trước mắt này có kết quả tốt được.
- Hả, phải biết rằng là cô lại như vậy.
Trần Thái Trung trầm ngâm một hồi sau đó cố nén sự khó chịu, nhắm mắt cắn răng nhếch miệng nói bậy :
- Nói như vậy là bởi vì tôi đã được mẹ cô nhờ trị liệu giúp cô trước đó rồi…
Đã như thế này, hắn cũng không tiếp tục chanh chua nữa. Đây là hiện giờ, nếu đổi lại thành hai năm trước, hắn chắc chắn sẽ không để mình bị oan. Cho dù như thế nào, người ta vẫn là con gái. Hắn làm như vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Trị liệu? Hừ, khoác lác…
Mông Hiểu Diễm hừ lạnh một tiếng
- Dưa chuột cũng có thể làm đẹp sao.
Đầu cô vẫn mơ màng, tuy nhiên, cảm giác dạt dào và dư âm của chuyện vừa rồi vẫn lẩn quản trong lòng cô. Nghe đối phương không chê vẻ bề ngoài của mình, nhất thời cũng không muốn so đo. Dù sao, đây là bạn trai Nhâm Kiều. Nếu nói về Nhâm Kiều, cô cũng không thích hợp làm thế.
Cho nên, cô tuy nói lời khó nghe, nhưng giọng cũng nhẹ đi. Ngược lại cũng không có ý tức giận.
- Hiểu Diễm, cô đừng như vậy với Trần Thái Trung.
Nhâm Kiều ôm vai Mông Hiểu Diễm. Đây là một động tác khó khăn, bị Trần Thái Trung ôm chặt, cũng không dám thả lỏng thân mình. Kể từ đó hắn chiếm ưu thế.
- Thái Trung nói có thể giúp cô xinh đẹp, thì là nhất định có thể.
Cô tin tưởng Trần Thái Trung nên đã nói quá lên một chút. Cô biết trước kia hắn đã quan sát Mông Hiểu Diễm, lúc này hắn nói như vậy thì nhất định hắn có cách.
- Tất cả mọi người đều là bạn tốt. Về sau đừng nói nhiều nữa, được không?
- Không được, tôi không chịu nổi nữa.
Trần Thái Trung nhảy dựng lên, chạy nhanh đi lấy một tấm báo trải lên mặt đất, không quan tâm gì cứ ngồi đấy. Cơ thể của hắn thật sự lợi hại. Hôm nay vẫn chưa ngủ.
Hắn rất hiểu tình cảnh hiện giờ của hắn. Tuy nói cùng đi khảo sát việc kinh doanh thật sự không phải là việc gì nguy hiểm. Nhưng hiện giờ hắn đã biết, quan trường thật sự là từng bước đều nguy hiểm. Hơn nữa đều là những mưu kế không hề có một chút dấu hiệu nào. Thật sự là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Hơn nữa, nhưng mưu đồ này đều là do những kể khôn vặt tốn công sức bày ra. Một khi làm khó dễ, bị người khác lập mưu không chết thì cũng phải chột dạ, quả thực là rất thâm hiểm.
Cho nên, duy trì tiên lực nhất định trong cơ thể là rất cần thiết. Tuy hắn không sợ cơ thể bị thương, nhưng nếu là nếu không giải quyết thỏa đáng các tình thế, thì sẽ mất thể diện, cũng là điều sỉ nhục.
Tuy nhiên, nên im lặng thì im lặng, nên giải thích thì giải thích. Hắn vẫn muốn giải thích, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Có thay đổi không cô soi gương sẽ biết.
Mặc dù đầu Mông Hiểu Diễm nặng nề muốn nứt ra nhưng nghe nói như vậy tim vẫn đập thình thịch. Cô vừa ngồi xuống, cũng không cách xa Trần Thái Trung. Tiên linh khí của hắn không đủ, lần này là thật sự điểm huyệt.
- Ngồi thật sự đi, đừng để tinh hoa của tôi chảy ra ngoài, cô nghĩ tôi và cô dễ dàng sao?
Nói như vậy thực sự có chút phá hoại. Mông Hiểu Diễm nghe thế trong lòng rất hận, cảm thấy hắn coi tình người như thế, còn gì là tốt.
Nhưng Nhâm Kiều cũng không cho rằng như vậy. Trong lòng cô biết, từ khi quan hệ cùng Trần Thái Trung xong, cơ thể cô đã thay da đổi thịt. Chẳng những cơ thể nhẹ nhàng và khỏe mạnh lên rất nhiều đến khuôn mặt cũng càng ngày càng xinh đẹp. Da thịt càng ngày càng căng mịm và sáng bóng. Khiến cho rất nhiều đồng nghiệp đều hỏi gần đây cô dùng đồ dưỡng da gì.
Thậm chí, đau bụng kinh vẫn quấy rầy cô từ khi trưởng thành đến nay cũng dần dần biến mất. Ban đầu cô nghĩ bệnh này đến khi cô sinh con mới có thể mất đi.
Cho nên, nghe nói như thế cô nhảy xuống giường, bật đèn thấy có chút hơi lạ:
- Này nha, Hiểu Diễm, thật sự là khác rồi…
Ánh mắt Mông Hiểu Diễm vừa mừng vừa lo nhìn cô, cơ thể cũng không thể đứng dậy nổi.
Nhìn thấy niềm vui bất ngờ và nôn nóng trong mắt cô, Nhâm Kiều cầm hộp phấn đến gần:
- Đây, Hiểu Diễm, tự xem xem…
Mông Hiểu Diễm nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương. Đúng vậy, tàn nhang trên mặt thật sự không thấy
Vừa nhìn, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Chừng mười phút sau khi thấy Mông Hiểu Diễm đã hoàn toàn bình tĩnh lại Nhâm Kiều mới quay sang Trần Thái Trung đang nhắm mắt ngồi nói:
- Thái Trung, anh có thể làm cho cô ấy di chuyển không? Cô ấy hiện giờ chắc chắn rất hào hứng…
- Vậy em dùng gối lót dưới mông cô ấy đi, ừ, không được để tinh hoa của anh chảy ra ngoài.
Trần Thái Trung vẫn nhắm mắt lười biếng trả lời.
Cô nghiến răng, đã định đẩy người đàn ông này ra. Nhưng cô cố sức thì cơ thể bên trên vẫn không động đậy. Thật ra, khi cậu em bị kích thích như vậy, đã phun ra “dịch thẩm mỹ”.
Cứ như vậy giằng co ước chừng hơn mười phút, Trần Thái Trung mới chậm rãi rời khỏi cơ thể cô.
- Nằm gần lại đây, còn dám đẩy tôi không? Nếu không có mẹ cô đau khổ cầu xin tôi, cô tưởng rằng tôi muốn trị cho cô à?
Nói thật, lúc này cơ thể hắn đã là một cái xác không hồn. Tất cả tiên linh khí thậm chí không đủ để hắn xuyên tường một lần nữa.
Luân phiên tấn công, Mông Hiểu Diễm bị hắn làm cho choáng váng hoa mắt. Thậm chí, khi nghe hắn nói xong cũng chưa có phản ứng gì. Điều này làm cho Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải là cô không hợp với mẹ kế sao?
Thấy hắn im lặng, Nhâm Kiều mới bắt đầu oán giận:
- Thái Trung, sao em gọi điện thoại anh không nhận, đêm hôm khuya khoắt lại lén lút chạy đến đây?
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật Mông Hiểu Diễm hai mươi ba tuổi. Cô đã thầm tỏ ý với thầy giáo đã thầm mến lâu này tỏ ý, ý nói là cô hi vọng được tặng hoa hồng. Hoặc là ngoài hoa hồng được tặng cái gì cũng được.
Ai ngờ thầy giáo chỉ ngay vào mặt cô, cười hô hố nói:
- Ha ha, không lầm chứ, cô giáo Mông, cô muốn nhận hoa của tôi. Tôi không phải cố ý, ha ha … tôi chỉ là thấy buồn cười…
Khi y nói, hơn mười thầy cô giáo đều ở đấy. Mông Hiểu Diễm hận đến mức không có kẽ hở nào chui xuống được. Y hơi quá đáng. Dù là từ chối chẳng lẽ không khéo léo một chút, nói nhỏ một chút sao?
Cô vừa khóc vừa chạy đến chỗ Nhâm Kiều kể lể. Nhâm Kiều nghe được lập tức giận dữ nói:
- Anh ta thật quá đáng, không việc gì ông xã, bà xã tôi sẽ giải quyết cho. Tôi lập tức liên hệ với Thái Trung. Nhất định phải cho tên khốn khiếp kia một bài học.
Thật ra, Nhâm Kiều cũng không biết Trần Thái Trung thân thủ thế nào, nhưng cô biết, Tu Di Giới (nhẫn Tu Di) là do hắn làm. Trong lòng cô có thể khẳng định Thái Trung, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Sau khi Trần Thái Trung hành động trong công viên, trong lòng Nhâm Kiều, hắn đã tồn tại giống như một câu đố. Đối với những phán đoán này, cô thậm chí không hề nói với người chị em của mình là Mông Hiểu Diễm.
Trên thực tế, ngay cả lần cần phải gian dối cuộc thi của Ủy ban giáo dục, cô cũng không nói cho Mông Hiểu Diễm tình hình thực tế. Chỉ nói cái nhẫn thần kỳ kia là cô mượn được của một người đàn ông xa lạ. Nếu không, khi gặp Trần Thái Trung ở cửa hàng điện tử, Mông Hiểu Diễm chắc chắn không có thái độ như vậy.
Trái tim người phụ nữ vẫn như vậy. Nếu có anh ở trong lòng, thì sẽ không nói với bất kỳ ai bí mật đó. Nếu không, sẽ nói hết cho những người mình quen biết.
Dù nói thế nào, Mông Hiểu Diễm bị người khác bắt nạt, Nhâm Kiều cũng không thể ngồi yên. Vì thế thái độ của cô thay đổi, gọi điện thoại cho Trần Thái Trung. Tiếc rằng, Trần Thái Trung lại không nghe điện thoại.
Nhâm Kiều là người phụ nữ hiểu biết. Nếu Trần Thái Trung không nhận điện thoại, cô tất nhiên sẽ không quấy rầy. Vì thế, cô cùng Mông Hiểu Diễm đi đến quán rượu gần đấy, uống rượu.
Hôm nay Mông Hiểu Diễm bị đả kích thật sự hơi lớn. Uống đến mức thất tha thất thểu. Trên đường về còn mua hai bình rượu hồng, càng làm cho Triệu Phác đuổi đi nên ở nhờ chỗ Nhâm Kiều, tiếp tục dày vò.
Nhâm Kiều không uống nhiều như Mông Hiểu Diễm. Cô vừa đứng dậy đi vệ sinh, khi trở về thấy trong phòng có tiếng động lạ. Còn tưởng Hiểu Diễm tự làm khổ mình, đã muốn bật đèn hù dọa cô một chút.
Ai ngờ vừa bật đèn lên, lại thấy Trần Thái Trung ở trên giường, cô rất vui.
- Ừ, lúc ấy đang ngồi cùng lãnh đạo, không tiện nghe điện thoại.
Trần Thái Trung ghé sát người Mông Hiểu Diễm, động vào nốt ruồi trên cặp nhũ hoa của cô, thuận tay vuốt ve.
- Anh xong chưa?
Nhâm Kiều cảm nhận được động tác nhỏ này của hắn, nỗi ghen tị nổi lên trong lòng. Không quan tâm đến cái gì, túm lấy tay hắn xuống.
- Nói thật cho tôi, vừa rồi vì sao xâm phạm Hiểu Diễm?
Trần Thái Trung tất nhiên là kêu oan:
- Chỉ tại anh tưởng cô ấy là em thôi, ai có nghĩ có người khác trên giường. Vẫn tưởng là em, hơn nữa, phải biết rằng là cô ấy…
- Phải biết rằng là tôi là cái gì ?
Chưa kịp nói hết Mông Hiểu Diễm đã lạnh lùng hỏi. Hôm nay cô chịu nhiều kích động, cũng không quan tâm có thêm một chút kích thích.
Tuy đối với người thầy giáo tuyệt tình kia cô không làm được gì. Nhưng cô cũng không tin, nếu mang dịch của Trần Thái Trung trong cơ thể đến cơ quan công an, thì thằng nhãi trước mắt này có kết quả tốt được.
- Hả, phải biết rằng là cô lại như vậy.
Trần Thái Trung trầm ngâm một hồi sau đó cố nén sự khó chịu, nhắm mắt cắn răng nhếch miệng nói bậy :
- Nói như vậy là bởi vì tôi đã được mẹ cô nhờ trị liệu giúp cô trước đó rồi…
Đã như thế này, hắn cũng không tiếp tục chanh chua nữa. Đây là hiện giờ, nếu đổi lại thành hai năm trước, hắn chắc chắn sẽ không để mình bị oan. Cho dù như thế nào, người ta vẫn là con gái. Hắn làm như vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Trị liệu? Hừ, khoác lác…
Mông Hiểu Diễm hừ lạnh một tiếng
- Dưa chuột cũng có thể làm đẹp sao.
Đầu cô vẫn mơ màng, tuy nhiên, cảm giác dạt dào và dư âm của chuyện vừa rồi vẫn lẩn quản trong lòng cô. Nghe đối phương không chê vẻ bề ngoài của mình, nhất thời cũng không muốn so đo. Dù sao, đây là bạn trai Nhâm Kiều. Nếu nói về Nhâm Kiều, cô cũng không thích hợp làm thế.
Cho nên, cô tuy nói lời khó nghe, nhưng giọng cũng nhẹ đi. Ngược lại cũng không có ý tức giận.
- Hiểu Diễm, cô đừng như vậy với Trần Thái Trung.
Nhâm Kiều ôm vai Mông Hiểu Diễm. Đây là một động tác khó khăn, bị Trần Thái Trung ôm chặt, cũng không dám thả lỏng thân mình. Kể từ đó hắn chiếm ưu thế.
- Thái Trung nói có thể giúp cô xinh đẹp, thì là nhất định có thể.
Cô tin tưởng Trần Thái Trung nên đã nói quá lên một chút. Cô biết trước kia hắn đã quan sát Mông Hiểu Diễm, lúc này hắn nói như vậy thì nhất định hắn có cách.
- Tất cả mọi người đều là bạn tốt. Về sau đừng nói nhiều nữa, được không?
- Không được, tôi không chịu nổi nữa.
Trần Thái Trung nhảy dựng lên, chạy nhanh đi lấy một tấm báo trải lên mặt đất, không quan tâm gì cứ ngồi đấy. Cơ thể của hắn thật sự lợi hại. Hôm nay vẫn chưa ngủ.
Hắn rất hiểu tình cảnh hiện giờ của hắn. Tuy nói cùng đi khảo sát việc kinh doanh thật sự không phải là việc gì nguy hiểm. Nhưng hiện giờ hắn đã biết, quan trường thật sự là từng bước đều nguy hiểm. Hơn nữa đều là những mưu kế không hề có một chút dấu hiệu nào. Thật sự là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Hơn nữa, nhưng mưu đồ này đều là do những kể khôn vặt tốn công sức bày ra. Một khi làm khó dễ, bị người khác lập mưu không chết thì cũng phải chột dạ, quả thực là rất thâm hiểm.
Cho nên, duy trì tiên lực nhất định trong cơ thể là rất cần thiết. Tuy hắn không sợ cơ thể bị thương, nhưng nếu là nếu không giải quyết thỏa đáng các tình thế, thì sẽ mất thể diện, cũng là điều sỉ nhục.
Tuy nhiên, nên im lặng thì im lặng, nên giải thích thì giải thích. Hắn vẫn muốn giải thích, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Có thay đổi không cô soi gương sẽ biết.
Mặc dù đầu Mông Hiểu Diễm nặng nề muốn nứt ra nhưng nghe nói như vậy tim vẫn đập thình thịch. Cô vừa ngồi xuống, cũng không cách xa Trần Thái Trung. Tiên linh khí của hắn không đủ, lần này là thật sự điểm huyệt.
- Ngồi thật sự đi, đừng để tinh hoa của tôi chảy ra ngoài, cô nghĩ tôi và cô dễ dàng sao?
Nói như vậy thực sự có chút phá hoại. Mông Hiểu Diễm nghe thế trong lòng rất hận, cảm thấy hắn coi tình người như thế, còn gì là tốt.
Nhưng Nhâm Kiều cũng không cho rằng như vậy. Trong lòng cô biết, từ khi quan hệ cùng Trần Thái Trung xong, cơ thể cô đã thay da đổi thịt. Chẳng những cơ thể nhẹ nhàng và khỏe mạnh lên rất nhiều đến khuôn mặt cũng càng ngày càng xinh đẹp. Da thịt càng ngày càng căng mịm và sáng bóng. Khiến cho rất nhiều đồng nghiệp đều hỏi gần đây cô dùng đồ dưỡng da gì.
Thậm chí, đau bụng kinh vẫn quấy rầy cô từ khi trưởng thành đến nay cũng dần dần biến mất. Ban đầu cô nghĩ bệnh này đến khi cô sinh con mới có thể mất đi.
Cho nên, nghe nói như thế cô nhảy xuống giường, bật đèn thấy có chút hơi lạ:
- Này nha, Hiểu Diễm, thật sự là khác rồi…
Ánh mắt Mông Hiểu Diễm vừa mừng vừa lo nhìn cô, cơ thể cũng không thể đứng dậy nổi.
Nhìn thấy niềm vui bất ngờ và nôn nóng trong mắt cô, Nhâm Kiều cầm hộp phấn đến gần:
- Đây, Hiểu Diễm, tự xem xem…
Mông Hiểu Diễm nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương. Đúng vậy, tàn nhang trên mặt thật sự không thấy
Vừa nhìn, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Chừng mười phút sau khi thấy Mông Hiểu Diễm đã hoàn toàn bình tĩnh lại Nhâm Kiều mới quay sang Trần Thái Trung đang nhắm mắt ngồi nói:
- Thái Trung, anh có thể làm cho cô ấy di chuyển không? Cô ấy hiện giờ chắc chắn rất hào hứng…
- Vậy em dùng gối lót dưới mông cô ấy đi, ừ, không được để tinh hoa của anh chảy ra ngoài.
Trần Thái Trung vẫn nhắm mắt lười biếng trả lời.
/453
|