Xe buôn lậu là bộ mặt của thôn Đại Đài. Hôm nay là ngày đại hội giao dịch, xe cộ xếp hàng kéo dài, 80 chiếc xe của A Khoan cũng đã đến rồi.
Trương Lực chắc chắn biết những chiếc xe đó đều là những chiếc xe mà Trần Thái Trung cần. Tuy nhiên, cho dù ở thôn Đại Đài y có tiếng tăm đến đâu, thì cũng không dám đi lấy đống hàng hóa đó. Bạn bè trên biển, trong đó không chỉ có bọn xã hội đen Hồng Kong, mà còn có cả bọn hải tặc Đông Nam Á. Đừng nói súng, không chừng ngay cả pháo cũng có. Động vào chúng, kết cục chắc chắn là một hồi tai họa.
Đợi hàng hóa đến tay Trần Thái Trung rồi mới ra tay, như vậy còn có khả năng thành công. Dù sao trong phạm vi mấy trăm km này, thế lực của nhà họ Trương y cũng thật sự kinh người.
Cho nên, mấy chiếc xe đó cứ thuận lợi mà cập bến tàu. Trên chiếc xe tải mà A Khoan đã chuẩn bị từ trước, tám mươi chiếc xe và hơn hai mươi chiếc xe tải lớn.
Nhìn thấy trên xe có hơn một trăm cái thùng, Trần Thái Trung cảm thấy hơi buồn bực:
- A Khoan, không phải là chỉ có tám mươi chiếc xe sao? Sao lại có nhiều thùng gỗ như vậy?
A Khoan nghe thấy điều này, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Bưu mặt chó: Không phải chứ? Ông chủ nhà anh ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Khụ khụ…
Bưu mặt chó ho khan hai tiếng,:
- Là thế này, anh Trần…, chỗ này có rất nhiều xe, là đã được tháo dỡ ra, nếu không, thân xe cao quá, không thuận tiện vận chuyển lắm...”
Cũng đúng, qui tắc buôn lậu xe ở đây, là tháo từ chính giữa chiếc xe ra. Như vậy, chiếc xe ban đầu cao từ 1,5m đến 2m, cơ bản có thể khống chế còn dưới 1,2m.
Nếu làm như vậy, quá trình vận chuyển có thể hạ thấp được độ nguy hiểm. Người bình thường nhìn những đống rơm rạ cao 1,5m ở sau xe tải, làm sao có thể tưởng tượng được rằng, bên trong còn giấu một chiếc ô tô nữa cơ chứ?
Đợi khi kéo xe đến nơi rồi, lại ghép thân xe và đỉnh xa ra ghép lại, lại phun sơn đánh bóng, là đã có được một chiếc xe như mới. Vì vậy mọi người nói lái những chiếc xe buôn lậu không an toàn lắm, thật sự cũng không phải là không có lý.
Trần Thái Trung không biết rằng còn có thể làm như vậy, nhưng, nếu đã xấu mặt rồi, hắn cũng không ngại mà hỏi thêm nhiều hơn, thuận tiện tìm hiểu một chút:
- Không phải chứ? Tất cả các xe đều buôn lậu như vậy sao? Vậy thì mấy mấy loại xe thể thao thì sao?
Các loại xe thể thao, hệ thống điện quả thực quá phức tạp, hơn nữa yêu cầu về khống chế đỉnh xe cũng rất cao. Có thể dễ dàng tháo ra, nhưng hàn lại thì thật khó khăn.
- Cũng có xe hoàn chỉnh.
A Khoan kinh ngạc nhìn Trần Thái Trung, y thật sự không biết trước đây chú Trần đi buôn lậu xe như thế nào:
- Trước đây anh không tháo xe ra sao?
Trần Thái Trung thực không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, chỉ có thể cười cười rồi lắc đầu, nhưng không nói câu nào. Đúng vậy, hắn chỉ có thể làm ra cái bộ dạng bí hiểm như vậy mà thôi.
A Khoan lại càng thấy kinh ngạc hơn, lẽ nào, người này trước đây là làm những buôn bán có đơn đặt hàng thôi sao?
Cái gọi là đơn đặt hàng, tức là khi Trần Thái Trung tìm hiểu được ai muốn mua xe lậu, muốn mua xe lậu hạng nào, đến lúc đó sẽ phát đơn hàng ra. Ở Hồng Kong đương nhiên sẽ có người phụ trách đi lùng sục những chiếc xe phù hợp. Nhưng làm theo kiểu đơn đặt hàng, phải là những xe cao cấp, một chiếc xe ít nhất cũng phải năm trăm, sáu trăm ngàn.
Nhưng có lẽ, người ta cũng có con đường để chuyên vận chuyển hàng hóa? A Khoan cảm thấy sự suy đoán của mình không đúng lắm, nhưng cũng lười suy nghĩ thêm. Tóm lại, một người lành nghề mà không biết xe cần phải tháo ra để vận chuyển, có thể nói mọi người không cùng đứng trên một đẳng cấp.
Việc không nên biết, vẫn nên không biết thì tốt hơn!
Ai cũng đều không biết Trần Thái Trung mang phương tiện chuyên chở gì đến, nhưng, A Khoan không quan tâm đến điều này, y chỉ cần đem hàng hóa đến địa điểm cần giao rồi dỡ hàng xuống là xong.
Lúc này, chủ hàng cũng tới rồi, là một người tháo vát nhanh nhẹn, tuy hơi thấp một chút, nhưng cũng khá xinh đẹp. Nếu không phải trên trán có một vết sẹo to như quả bóng bàn ở bên phải, cải trang thành gái thì cũng là loại xinh đẹp.
Gã nói giọng vùng Mân Nam, rất khó nghe, nhưng may mà có A Khoan lại nghe hiểu được, liền phiên dịch lại. Đại ý là hàng đến đâu rồi gã không cần biết, chỉ biết rằng bây giờ gã đến đây lấy tiền.
Gã có tư cách nói ra câu này, vì đằng sau lưng gã còn có đến sáu bảy gã to béo đang đứng nữa.
Trần Thái Trung phát hiện, nơi bến tàu này cái khác không nhiều, nhưng loại đàn ông cường tráng thì rất nhiều. Nhưng mấy người này mặt mày rám nắng, vừa nhìn là có thể biết phơi mặt suốt ngày trên biển.
Lần này, Trần Thái Trung có thế nào cũng không muốn nói nữa, nói càng nhiều thì lại càng sai nhiều, chi bằng đứng xem Bưu mặt chó giao tiếp với đối phương như thế nào. Thế là, hắn liền nháy mắt với Bưu mặt chó một cái.
Bưu mặt chó hiểu nhầm ý, y tưởng ông chủ nhà mình không muốn giao tiền ngay, nên ra hiệu cho y động thủ, đành thấp giọng giải thích:
- Đây đều là quy tắc, những người kia đều là những người thường xuyên kiếm ăn trên biển, hàng sau khi xuống bến, người mà chúng ta phải bàn bạc tiếp là A Khoan.
Trần Thái Trung nghe có vẻ thật sự mất hứng, liếc mắt nhìn y một cái, không thể nhịn được nữa đành lên tiếng:
- Vậy cậu cứ tự làm đi, tiền cũng không ở trong tay tôi, tự cậu nhìn đó mà giải quyết đi.
Bởi vì hắn hơi khác người, A Khoan và người kia nhịn không được rủa thầm một lúc. Dường như… bắt đầu muốn đùa giỡn cái gì đó rồi, sau đó, bị thuộc hạ của y đã kịp ngăn lại.
Mọi người ở đây đều là người hiểu biết, không để tâm đến việc cỏn con, hiểu lầm này, khiến A Khoan trở nên cẩn thận hơn. Đúng vậy, y nhất định phải cẩn thận làm việc, tránh chọc giận người này.
Thế là, mọi việc tiếp theo, lại trở nên thuận lợi hơn. A Khoan rất nhanh nhẹn ra lệnh cho bọn thuộc hạ lái xe ra chỗ hoang vắng:
- Có cần phải mở hòm đổi đồ không?
- Không cần.
Trần Thái Trung khoát tay:
- Nói cho các lái xe biết, cứ an tâm mà ngủ trong xe là được rồi.
Làm sao mà A Khoan biết được thủ đoạn của Trần Thái Trung cơ chứ? Nếu người ta đã nói thế rồi, thì y sẽ đi tìm một chỗ ổn ổn một chút, cùng bọn Trần Thái Trung uống rượu.
Rượu là rượu trắng, ở Nam Cương người ta không uống nhiều rượu trắng, chủ yếu uống rượu vàng hay rượu ngâm. Điều này Mã Phong Tử nghe anh Trần dặn dò, nên mới đặc biệt mua đến đây, trong hai xe có bỏ bốn thùng, một thùng gồm mười hai bình rượu.
Thức ăn là những hải sản tươi ngon vừa mới mua ở bến tàu, đây là những món ngon, chỉ cần nhóm một đống lửa rồi nướng lên ăn là được. Thật sự là món nhắm ngon, không chỉ có người ngoài đến thích ăn, mà cả người dân ở đây cũng thích ăn.
A Khoan vốn dĩ định xem xe tiếp ứng của Trần Thái Trung bao giờ thì đến, nói thực, thân phận của Trần Thái Trung làm gã rất hiếu kì. Nhưng những lúc khác không tiện hỏi, nhưng lúc này đang đợi đoàn xe đến, lẽ chuyện rất thuận tiện.
Nhưng đáng tiếc là, Trần Thái Trung chắc chắn không cho y cơ hội để hỏi, cầm bình rượu chúc rượu y được một lúc, không bao lâu y liền lăn ra ngủ.
Đợi đến khi A Khoan tỉnh lại, mới phát hiện tất cả hàng hóa trên xe đã không cánh mà bay, tất cả lái xe đều ngủ say như chết, kể cả những tên anh em mà y sắp xếp trong đoàn xe, cũng đã ngủ say.
Lúc y lay tỉnh mấy người dậy để hỏi chuyện, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Y còn đang ở đó suy nghĩ, lại nhìn thấy Trần Thái Trung từ xa tiến tới:
- Tỉnh rồi à? Hàng hóa đều đã được chuyển đi hết rồi.
Hắn vừa ở bên kia thu nạp xong quay lại, trong đêm tối, thu nạp tất cả những ý thức của những người này lại cũng không tốn mất của hắn bao nhiêu linh khí. Nhưng, đầu năm nay, dù là ở ngoài giang hồ hay chốn quan trường, vẫn nên bảo tồn linh khí một chút mới tốt.
- Cái này… cái này làm sao mà vận chuyển đi được?
A Khoan thật sự không thể nín được nữa, nói thật, cho dù ai cũng không nhịn được, thật sự quá quỷ dị rồi.
Trần Thái Trung lắc đầu cười mà không nói gì, hắn cười rất trầm mặc, ít ra là bản thân hắn cho rằng, đó là nụ cười đầy ý nghĩa.
Khi Mã Phong Tử và Bưu mặt chó hỏi hắn, hắn vẫn giữ nụ cười đó: thế nào, anh đây nhìn qua, cũng là người rất có khả năng lãnh đạo đấy chứ?
Nhưng đáng tiếc là, Mông Hiểu Diễm lại cho rằng, nụ cười này của hắn, rất mờ ám. Thực ra, khi nghe được lời nhận xét này, Trần Thái Trung thấy có cảm giác vô cùng xấu hổ, có đúng không? Tôi lại có ý mờ ám với đám người các anh à?
Buổi trưa chủ nhật hắn đã bay về tới Phượng Hoàng, vừa quay về đã bị Mông Hiểu Diễm tóm lại. Vốn dĩ hắn định về nhà một chuyến, ai ngờ ngay trước cửa nhà lại gặp ngay cô giáo tâm tình đang rất tốt.
- Nhâm Kiều nói cho cô biết, nhà tôi ở đây à?
Hắn thấy có chút kì quái,
- Sao cô ấy lại không đến, mà cô lại đến đây?
- Cô ấy? Chà… thôi đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa, bây giờ cô ấy còn bận dạy học.
Mông Hiểu Diễm thở dài, rồi lại nhoẻn miệng cười:
- Chà, đã đến cửa nhà cậu rồi, còn không mời tôi vào ngồi một lúc à?
Từ khi những nếp nhăn trên mặt cô được điều trị tốt, nụ cười của cô, càng ngày càng có sức hút ghê người, cũng càng ngày càng quyến rũ. Trần Thái Trung càng nhìn càng mê mẩn, giơ tay nhéo má cô một cái:
- Chà, mặt của cô, cũng thật mềm mại.
- Có mời tôi vào nhà ngồi không đây?
Mông Hiểu Diễm bĩu môi, bộ dạng giận dỗi kia, càng khiến Trần Thái Trung ngẩn ngơ. Tuy nhiên, ngay cả Nhâm Kiều, Dương Thiến Thiến cũng chưa từng được vào nhà tôi, cô làm vậy là gì đây chứ?
- Thôi vậy, hay là đến nhà cô có được không?
Trần Thái Trung trực tiếp chuyển đề tài câu chuyện,
-Ồ, đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật sao? Nhâm Kiều là cô giáo chính trị, còn dạy học gì chứ?
- Cậu nói thử xem.
Sắc mặt Mông Hiểu Diễm thay đổi rất nhiều, thì dường như chỉ số thông minh đã giảm đi không ít rồi. Nghe cách chuyển đề tài câu chuyện rõ ràng như thế, nhưng lại không ý thức được vấn đề bên trong.
- Haizzz…
Cô thở dài một tiếng
- Gần đây Nhâm Kiều đã mê việc bán hàng đa cấp rồi, thật là, tôi cũng không biết nên nói thế nào với cô ấy nữa, đó là một cái động không đấy mà.
Bán hàng đa cấp? Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ,
- Cái con người này, làm cô giáo tốt như vậy thì không làm đi, làm những thứ tầm bậy như vậy này làm gì chứ? Cô ấy không biết công việc của cô ấy có được đã không dễ dàng rồi sao?
Vì muốn làm một cô giáo, Nhâm Kiều thậm chí đã hy sinh lần đầu tiên quý giá của mình. Đương nhiên, Trần Thái Trung không cho rằng mình là một người giậu đổ bìm leo, đó chỉ là một sự trao đổi.
Trương Lực chắc chắn biết những chiếc xe đó đều là những chiếc xe mà Trần Thái Trung cần. Tuy nhiên, cho dù ở thôn Đại Đài y có tiếng tăm đến đâu, thì cũng không dám đi lấy đống hàng hóa đó. Bạn bè trên biển, trong đó không chỉ có bọn xã hội đen Hồng Kong, mà còn có cả bọn hải tặc Đông Nam Á. Đừng nói súng, không chừng ngay cả pháo cũng có. Động vào chúng, kết cục chắc chắn là một hồi tai họa.
Đợi hàng hóa đến tay Trần Thái Trung rồi mới ra tay, như vậy còn có khả năng thành công. Dù sao trong phạm vi mấy trăm km này, thế lực của nhà họ Trương y cũng thật sự kinh người.
Cho nên, mấy chiếc xe đó cứ thuận lợi mà cập bến tàu. Trên chiếc xe tải mà A Khoan đã chuẩn bị từ trước, tám mươi chiếc xe và hơn hai mươi chiếc xe tải lớn.
Nhìn thấy trên xe có hơn một trăm cái thùng, Trần Thái Trung cảm thấy hơi buồn bực:
- A Khoan, không phải là chỉ có tám mươi chiếc xe sao? Sao lại có nhiều thùng gỗ như vậy?
A Khoan nghe thấy điều này, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Bưu mặt chó: Không phải chứ? Ông chủ nhà anh ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Khụ khụ…
Bưu mặt chó ho khan hai tiếng,:
- Là thế này, anh Trần…, chỗ này có rất nhiều xe, là đã được tháo dỡ ra, nếu không, thân xe cao quá, không thuận tiện vận chuyển lắm...”
Cũng đúng, qui tắc buôn lậu xe ở đây, là tháo từ chính giữa chiếc xe ra. Như vậy, chiếc xe ban đầu cao từ 1,5m đến 2m, cơ bản có thể khống chế còn dưới 1,2m.
Nếu làm như vậy, quá trình vận chuyển có thể hạ thấp được độ nguy hiểm. Người bình thường nhìn những đống rơm rạ cao 1,5m ở sau xe tải, làm sao có thể tưởng tượng được rằng, bên trong còn giấu một chiếc ô tô nữa cơ chứ?
Đợi khi kéo xe đến nơi rồi, lại ghép thân xe và đỉnh xa ra ghép lại, lại phun sơn đánh bóng, là đã có được một chiếc xe như mới. Vì vậy mọi người nói lái những chiếc xe buôn lậu không an toàn lắm, thật sự cũng không phải là không có lý.
Trần Thái Trung không biết rằng còn có thể làm như vậy, nhưng, nếu đã xấu mặt rồi, hắn cũng không ngại mà hỏi thêm nhiều hơn, thuận tiện tìm hiểu một chút:
- Không phải chứ? Tất cả các xe đều buôn lậu như vậy sao? Vậy thì mấy mấy loại xe thể thao thì sao?
Các loại xe thể thao, hệ thống điện quả thực quá phức tạp, hơn nữa yêu cầu về khống chế đỉnh xe cũng rất cao. Có thể dễ dàng tháo ra, nhưng hàn lại thì thật khó khăn.
- Cũng có xe hoàn chỉnh.
A Khoan kinh ngạc nhìn Trần Thái Trung, y thật sự không biết trước đây chú Trần đi buôn lậu xe như thế nào:
- Trước đây anh không tháo xe ra sao?
Trần Thái Trung thực không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, chỉ có thể cười cười rồi lắc đầu, nhưng không nói câu nào. Đúng vậy, hắn chỉ có thể làm ra cái bộ dạng bí hiểm như vậy mà thôi.
A Khoan lại càng thấy kinh ngạc hơn, lẽ nào, người này trước đây là làm những buôn bán có đơn đặt hàng thôi sao?
Cái gọi là đơn đặt hàng, tức là khi Trần Thái Trung tìm hiểu được ai muốn mua xe lậu, muốn mua xe lậu hạng nào, đến lúc đó sẽ phát đơn hàng ra. Ở Hồng Kong đương nhiên sẽ có người phụ trách đi lùng sục những chiếc xe phù hợp. Nhưng làm theo kiểu đơn đặt hàng, phải là những xe cao cấp, một chiếc xe ít nhất cũng phải năm trăm, sáu trăm ngàn.
Nhưng có lẽ, người ta cũng có con đường để chuyên vận chuyển hàng hóa? A Khoan cảm thấy sự suy đoán của mình không đúng lắm, nhưng cũng lười suy nghĩ thêm. Tóm lại, một người lành nghề mà không biết xe cần phải tháo ra để vận chuyển, có thể nói mọi người không cùng đứng trên một đẳng cấp.
Việc không nên biết, vẫn nên không biết thì tốt hơn!
Ai cũng đều không biết Trần Thái Trung mang phương tiện chuyên chở gì đến, nhưng, A Khoan không quan tâm đến điều này, y chỉ cần đem hàng hóa đến địa điểm cần giao rồi dỡ hàng xuống là xong.
Lúc này, chủ hàng cũng tới rồi, là một người tháo vát nhanh nhẹn, tuy hơi thấp một chút, nhưng cũng khá xinh đẹp. Nếu không phải trên trán có một vết sẹo to như quả bóng bàn ở bên phải, cải trang thành gái thì cũng là loại xinh đẹp.
Gã nói giọng vùng Mân Nam, rất khó nghe, nhưng may mà có A Khoan lại nghe hiểu được, liền phiên dịch lại. Đại ý là hàng đến đâu rồi gã không cần biết, chỉ biết rằng bây giờ gã đến đây lấy tiền.
Gã có tư cách nói ra câu này, vì đằng sau lưng gã còn có đến sáu bảy gã to béo đang đứng nữa.
Trần Thái Trung phát hiện, nơi bến tàu này cái khác không nhiều, nhưng loại đàn ông cường tráng thì rất nhiều. Nhưng mấy người này mặt mày rám nắng, vừa nhìn là có thể biết phơi mặt suốt ngày trên biển.
Lần này, Trần Thái Trung có thế nào cũng không muốn nói nữa, nói càng nhiều thì lại càng sai nhiều, chi bằng đứng xem Bưu mặt chó giao tiếp với đối phương như thế nào. Thế là, hắn liền nháy mắt với Bưu mặt chó một cái.
Bưu mặt chó hiểu nhầm ý, y tưởng ông chủ nhà mình không muốn giao tiền ngay, nên ra hiệu cho y động thủ, đành thấp giọng giải thích:
- Đây đều là quy tắc, những người kia đều là những người thường xuyên kiếm ăn trên biển, hàng sau khi xuống bến, người mà chúng ta phải bàn bạc tiếp là A Khoan.
Trần Thái Trung nghe có vẻ thật sự mất hứng, liếc mắt nhìn y một cái, không thể nhịn được nữa đành lên tiếng:
- Vậy cậu cứ tự làm đi, tiền cũng không ở trong tay tôi, tự cậu nhìn đó mà giải quyết đi.
Bởi vì hắn hơi khác người, A Khoan và người kia nhịn không được rủa thầm một lúc. Dường như… bắt đầu muốn đùa giỡn cái gì đó rồi, sau đó, bị thuộc hạ của y đã kịp ngăn lại.
Mọi người ở đây đều là người hiểu biết, không để tâm đến việc cỏn con, hiểu lầm này, khiến A Khoan trở nên cẩn thận hơn. Đúng vậy, y nhất định phải cẩn thận làm việc, tránh chọc giận người này.
Thế là, mọi việc tiếp theo, lại trở nên thuận lợi hơn. A Khoan rất nhanh nhẹn ra lệnh cho bọn thuộc hạ lái xe ra chỗ hoang vắng:
- Có cần phải mở hòm đổi đồ không?
- Không cần.
Trần Thái Trung khoát tay:
- Nói cho các lái xe biết, cứ an tâm mà ngủ trong xe là được rồi.
Làm sao mà A Khoan biết được thủ đoạn của Trần Thái Trung cơ chứ? Nếu người ta đã nói thế rồi, thì y sẽ đi tìm một chỗ ổn ổn một chút, cùng bọn Trần Thái Trung uống rượu.
Rượu là rượu trắng, ở Nam Cương người ta không uống nhiều rượu trắng, chủ yếu uống rượu vàng hay rượu ngâm. Điều này Mã Phong Tử nghe anh Trần dặn dò, nên mới đặc biệt mua đến đây, trong hai xe có bỏ bốn thùng, một thùng gồm mười hai bình rượu.
Thức ăn là những hải sản tươi ngon vừa mới mua ở bến tàu, đây là những món ngon, chỉ cần nhóm một đống lửa rồi nướng lên ăn là được. Thật sự là món nhắm ngon, không chỉ có người ngoài đến thích ăn, mà cả người dân ở đây cũng thích ăn.
A Khoan vốn dĩ định xem xe tiếp ứng của Trần Thái Trung bao giờ thì đến, nói thực, thân phận của Trần Thái Trung làm gã rất hiếu kì. Nhưng những lúc khác không tiện hỏi, nhưng lúc này đang đợi đoàn xe đến, lẽ chuyện rất thuận tiện.
Nhưng đáng tiếc là, Trần Thái Trung chắc chắn không cho y cơ hội để hỏi, cầm bình rượu chúc rượu y được một lúc, không bao lâu y liền lăn ra ngủ.
Đợi đến khi A Khoan tỉnh lại, mới phát hiện tất cả hàng hóa trên xe đã không cánh mà bay, tất cả lái xe đều ngủ say như chết, kể cả những tên anh em mà y sắp xếp trong đoàn xe, cũng đã ngủ say.
Lúc y lay tỉnh mấy người dậy để hỏi chuyện, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Y còn đang ở đó suy nghĩ, lại nhìn thấy Trần Thái Trung từ xa tiến tới:
- Tỉnh rồi à? Hàng hóa đều đã được chuyển đi hết rồi.
Hắn vừa ở bên kia thu nạp xong quay lại, trong đêm tối, thu nạp tất cả những ý thức của những người này lại cũng không tốn mất của hắn bao nhiêu linh khí. Nhưng, đầu năm nay, dù là ở ngoài giang hồ hay chốn quan trường, vẫn nên bảo tồn linh khí một chút mới tốt.
- Cái này… cái này làm sao mà vận chuyển đi được?
A Khoan thật sự không thể nín được nữa, nói thật, cho dù ai cũng không nhịn được, thật sự quá quỷ dị rồi.
Trần Thái Trung lắc đầu cười mà không nói gì, hắn cười rất trầm mặc, ít ra là bản thân hắn cho rằng, đó là nụ cười đầy ý nghĩa.
Khi Mã Phong Tử và Bưu mặt chó hỏi hắn, hắn vẫn giữ nụ cười đó: thế nào, anh đây nhìn qua, cũng là người rất có khả năng lãnh đạo đấy chứ?
Nhưng đáng tiếc là, Mông Hiểu Diễm lại cho rằng, nụ cười này của hắn, rất mờ ám. Thực ra, khi nghe được lời nhận xét này, Trần Thái Trung thấy có cảm giác vô cùng xấu hổ, có đúng không? Tôi lại có ý mờ ám với đám người các anh à?
Buổi trưa chủ nhật hắn đã bay về tới Phượng Hoàng, vừa quay về đã bị Mông Hiểu Diễm tóm lại. Vốn dĩ hắn định về nhà một chuyến, ai ngờ ngay trước cửa nhà lại gặp ngay cô giáo tâm tình đang rất tốt.
- Nhâm Kiều nói cho cô biết, nhà tôi ở đây à?
Hắn thấy có chút kì quái,
- Sao cô ấy lại không đến, mà cô lại đến đây?
- Cô ấy? Chà… thôi đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa, bây giờ cô ấy còn bận dạy học.
Mông Hiểu Diễm thở dài, rồi lại nhoẻn miệng cười:
- Chà, đã đến cửa nhà cậu rồi, còn không mời tôi vào ngồi một lúc à?
Từ khi những nếp nhăn trên mặt cô được điều trị tốt, nụ cười của cô, càng ngày càng có sức hút ghê người, cũng càng ngày càng quyến rũ. Trần Thái Trung càng nhìn càng mê mẩn, giơ tay nhéo má cô một cái:
- Chà, mặt của cô, cũng thật mềm mại.
- Có mời tôi vào nhà ngồi không đây?
Mông Hiểu Diễm bĩu môi, bộ dạng giận dỗi kia, càng khiến Trần Thái Trung ngẩn ngơ. Tuy nhiên, ngay cả Nhâm Kiều, Dương Thiến Thiến cũng chưa từng được vào nhà tôi, cô làm vậy là gì đây chứ?
- Thôi vậy, hay là đến nhà cô có được không?
Trần Thái Trung trực tiếp chuyển đề tài câu chuyện,
-Ồ, đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhật sao? Nhâm Kiều là cô giáo chính trị, còn dạy học gì chứ?
- Cậu nói thử xem.
Sắc mặt Mông Hiểu Diễm thay đổi rất nhiều, thì dường như chỉ số thông minh đã giảm đi không ít rồi. Nghe cách chuyển đề tài câu chuyện rõ ràng như thế, nhưng lại không ý thức được vấn đề bên trong.
- Haizzz…
Cô thở dài một tiếng
- Gần đây Nhâm Kiều đã mê việc bán hàng đa cấp rồi, thật là, tôi cũng không biết nên nói thế nào với cô ấy nữa, đó là một cái động không đấy mà.
Bán hàng đa cấp? Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ,
- Cái con người này, làm cô giáo tốt như vậy thì không làm đi, làm những thứ tầm bậy như vậy này làm gì chứ? Cô ấy không biết công việc của cô ấy có được đã không dễ dàng rồi sao?
Vì muốn làm một cô giáo, Nhâm Kiều thậm chí đã hy sinh lần đầu tiên quý giá của mình. Đương nhiên, Trần Thái Trung không cho rằng mình là một người giậu đổ bìm leo, đó chỉ là một sự trao đổi.
/453
|