Đàn bà khi muốn gây rối còn kinh khủng hơn nhiều so với đàn ông!
Trần Thái Trung thấy, so với cách làm của Mông Hiểu Diễm, bản thân hắn vẫn lương thiện hơn một chút.
Hắn thật sự không ngờ được, cô ta lại có thể đề nghị giúp mình bỏ thuốc mê. Cho dù nói thế nào, trên danh nghĩa Đường Diệc Huyên cũng là mẹ cô ta.
Đương nhiên, đề nghị này bị hắn thẳng thắn từ chối.
- Giáo viên Mông, tôi không phải loại người mà cô đã nghĩ. Nếu cô nhất quyết muốn làm loạn, cẩn thận … sau này sẽ không có kết cục tốt.
Trên thực tế, trong lòng hắn đã nắm chắc trên năm phần, có thể rất thoải mái đốn ngã Đường Diệc Huyên kiều diễm. Cho nên, chuyện tồi tệ như thế, hắn sẽ không làm —— Trái lại, hiện tại bản thân hắn rất chú ý tới mặt tình cảm.
Cho dù... Cho dù đốn không đổ cũng không sao cả. Tóm lại, cả cuộc đời này, hắn vẫn cho rằng Đường Diệc Huyên là người đàn bà hiếm thấy. Hắn cực kỳ ngưỡng mộ cô. Hắn cũng không hy vọng vì mình mà tâm tình cô trở nên buồn chán.
Kết cục không tốt —— này từ miệng Trần Thái Trung nói ra, có thể nói là có uy lực lớn đối với Mông Hiểu Diễm. Cô biến sắc, lập tức khẽ cười một tiếng.
- Ha hả, tôi chỉ muốn thử một chút, xem quan hệ giữa hai người đã tới mức độ nào thôi. Xem anh này, còn nghĩ là thật sao?
Thật thế sao? Ánh mắt Trần Thái Trung không chắc chắn, quan sát cô, sau cùng lại thở dài đứng dậy.
- Được rồi, tôi đi tính tiền. Buổi chiều còn có công tác cần làm.
Buổi chiều cùng ngày, Thụy Viễn gọi điện thoại cho Trần Thái Trung, đại ý nói, giữa trưa đã nói chuyện với Đinh Tiểu Ninh rất vui vẻ. Hiện tại, anh ta có chút việc gấp, muốn hỏi xem Trần Thái Trung có thể phái hai người cảnh sát cùng một chiếc xe cảnh sát tới gặp anh ta hay không?
Hơn nữa, Thụy Viễn không muốn hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài.
- Ừ, đây là thỉnh cầu cá nhân. Không liên quan gì đến công việc của Văn phòng thu hút đầu tư. Ở Phượng Hoàng, tôi cũng không có người bạn nào có thể tin cậy được, cũng chỉ có thể tìm anh.
Trần Thái Trung vừa nghe, trực giác liền cho thấy, tám phần Thụy Viễn là muốn đào tấm bia đá kia lên.
- Ngược lại, đây cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi thực sự có quen một vài cảnh sát. Nhưng anh phải nói địa điểm, nếu không tôi phối hợp với anh thế nào được?
Địa điểm ở ngay tại khu Hoành Sơn. Dường như hiện tượng này khá bình thường. Nhà họ Ninh vốn thuộc khu Hoành Sơn. Mà khu Hoành Sơn lại kéo dài từ nội thành đến vùng ngoại thành. Nơi này hẳn cũng là nơi khá thuận tiện để chôn tấm bia đá.
Vậy càng không thành vấn đề. Thậm chí, Trần Thái Trung còn nghĩ, trực tiếp gọi Đồn trưởng Cổ qua là được rồi. Chuyện đào tấm bia đá, là chuyện rắc rối lớn, không cần thiết điều động nhiều người tới làm gì?
Ai ngờ, Thụy Viễn sống chết cũng nói hắn nhất định phải theo tới hiện trường.
- Cho dù cảnh sát không đến cũng được, nhưng anh không đến thì không được. Thái Trung, hai chúng ta có còn là anh em tốt của nhau hay không?
- Xem như tôi xui xẻo, mới quen biết một người anh em như anh...
Trần Thái Trung phẫn nộ bĩu môi, không cam lòng cắt đứt điện thoại. Hai ngày nay tôi đã vội muốn chết mà anh còn như vậy?
Trần Thái Trung gọi Đồn trưởng Cổ. Khi đó tất nhiên muốn bao nhiêu phương tiện thì có bấy nhiêu phương tiện. Không bao lâu sau, Đồn trưởng Cổ liền lái xe cảnh sát tới đón hắn. Trên xe còn có cảnh sát Mã đi cùng. Đó là người thân tín của Đồn trưởng Cổ.
Mãi đến đi theo xe tới địa phương mà Thụy Viễn đã nói, Trần Thái Trung mới cảm thấy, lần này Thụy Viễn cố ý gọi hắn đến. Có lẽ đúng là như vậy, bởi vì nơi chôn tấm bia mộ nằm ở nghĩa trang của một thôn.
Nghĩa trang nằm ở một sườn núi lớn. Những ngôi mộ nhỏ nằm rải rác, sợ là phải hơn ba bốn trăm mộ. Đinh Tiểu Ninh vừa thấy có nhiều ngôi mộ như vậy, nhất thời choáng váng, mặt cũng trắng bệch ra.
Khi cha cô chôn tấm mộ, cũng chôn theo một đống mộ giả, nói làm như vậy, có thể che dấu được tấm mộ mới này, cũng tránh không để cho người khác nhìn thấy mảnh đất trống mà đào lên xây mộ khác.
- Cha tôi nói, mộ nằm dưới một gốc cây liễu già, bên cạnh nấm mộ có một khối đá lớn có hình tam giác.
Cô thì thầm giải thích.
- Nhưng tôi chưa từng tới chỗ này…
- Nhưng ở đây có rất nhiều cây liễu mà.
Tiểu Mã thì thầm một câu. Chẳng trách hắn phải nói thầm. Ở sườn núi này có rất nhiều cây. Trong đó phân nửa... là cây liễu.
- Cái này cũng dễ thôi.
Đồn trưởng Cổ có vẻ có kinh nghiệm. Anh ta đã hiểu vì sao mình phải tới chỗ này. Nghĩ đến việc nếu may mắn, khu kinh tế mới có thể tìm được một phần tài chính lớn, anh ta sẽ thăng cấp một cách nhanh chóng. Chức đồn trưởng bây giờ của anh ta có lẽ có thể biến thành Cục trưởng chi cục. Trong lòng liền có động lực thúc đẩy.
- Chắc chắn trên nấm mộ có không ít cỏ dại... Mẹ kiếp, không phải là thế sao?
Anh ta nghĩ chắc đúng là như vậy. Nấm mộ của người dân địa phương sẽ thường xuyên có con cháu tới thắp hương, ít nhất là phải đắp đất, nhổ bớt cỏ dại. Còn tấm bia đá được chôn kia, khẳng định là không có ai quét tước chăm nom.
Tuy nhiên, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
- Sao có nhiều mộ không có người đến cúng bái vậy, Chẳng lẽ là... không có người nối dõi?
Không phải không người nối dõi. Đây là nghĩa trang chung của thôn bên cạnh. Năm sáu mấy, nạn đói hoành hành, chôn không ít người chết non hoặc là không có tên tuổi. Phần lớn những ngôi mộ như thế đều không có người tới chăm sóc.
- Mọi người chia nhau ra tìm đi.
Trần Thái Trung thở dài. Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành không ngồi trong văn phòng, đến đây nhìn mộ?
Chỗ này vốn sát với thôn bên cạnh, dấu chân cũng rất ít. Trời sáng như vậy cũng cảm thấy rất âm u. Tuy nhiên, bản thân Trần Thái Trung không sợ hãi, vẫn bước lên trên mà đi. Bất ngờ quay đầu lại, hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh đang theo sát phía sau lưng mình.
- Cô đi theo tôi làm cái gì? Chia nhau đi tìm mà.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái,
- Cả một khu vực rộng lớn như vậy chứ có ít đâu.
- Tôi... Tôi sợ.
Đinh Tiểu Ninh không dám nhìn hắn, cúi đầu ngập ngừng giải thích.
Nhìn cô tưởng khá hơn chứ.
Trần Thái Trung bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tôi nhớ rõ... Trước kia, lá gan của cô rất lớn cơ mà.
Nghe câu nói mỉa mai đó, trong mắt Đinh Tiểu Ninh chợt lóe lên sự tức giận. Tuy nhiên, cô vẫn kìm chế được cảm xúc của mình, cương quyết nhìn về phía bên trái nói.
- Anh nhìn Thụy Viễn đi. Hai người bọn họ cũng đang đi cùng nhau mà.
Trần Thái Trung nghiêng người qua liền thấy. Quả nhiên, Thụy Viễn cũng đang đi cùng Lương Thiên Trì. Trái lại Đồn trưởng Cổ và Tiểu Mã, mặc đồng phục cảnh sát, một người một phương hướng, xem ra, vào thời khắc quan trọng, cảnh sát vẫn là người có dũng khí lớn.
Về phần Đinh Tiểu Ninh không biết đã tìm ở chỗ nào ra vài người dân công. Họ đang đứng làm một đống ở phía xa dưới sườn núi, chống xẻng và cuốc nhìn xung quanh. Người ta chỉ để ý đến việc bỏ sức ...
- Người chết có gì đáng sợ? Người sống mới đáng sợ hơn.
Trần Thái Trung nhẹ giọng nói thầm một câu, lại xoay người đi tìm mộ.
Đinh Tiểu Ninh vẫn theo sát ở phía sau hắn, nửa bước cũng không không rời. Có mấy lần, vì Trần Thái Trung đột ngột dừng lại, hai người thiếu chút nữa thì đụng nhau.
Loanh quanh gần nửa giờ, cuối cùng vẫn do Thụy Viễn tìm được ngôi mộ đó. Thì ra cây liễu già đó bị sét đánh, nửa thân cây đã không còn thấy nữa. So với những cây liễu khác, nó còn nhỏ hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nhiều năm nay không có ai tới chăm sóc cho ngôi mộ này, trên ngôi mộ không chỉ có cây cỏ mọc lên che phủ, mà còn vì mưa gió, khiến ngôi mộ quả thực đã bị sạt lở, chỉ cao hơn mặt đất một chút. Nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện được.
Cuối cùng, may vẫn còn tảng đá hình tam giác ở trước ngôi mộ. Mọi người quan sát một hồi lâu mới xác định chỗ này chính là chỗ chôn tấm bia.
Nếu đã xác định, việc còn lại chính là đào lên. Cảnh sát Tiểu Mã xuống sườn núi chào hỏi một tiếng, sáu người dân công kia liền lên tới nơi. Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Trần Thái Trung lại vang lên.
Không ngờ là Ngô Ngôn gọi tới!
- Xin chào Trưởng phòng Trần.
Nghe giọng nói của Bí thư Ngô có vẻ rất bình tĩnh, hơn nữa còn lạnh lùng hơn trước.
- Sau khi cậu rời khỏi khu kinh tế mới, chiếc ghế đó vẫn còn để trống, không biết cậu thấy Dương Tân Cương là người thế nào?
Cái này cũng phải hỏi tôi sao? Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy hơi khó hiểu. Bí thư Ngô làm như vậy, cũng không thể nói là không đúng. Khi điều tra thực tế để bổ nhiệm chức vụ, có thể tham khảo ý kiến của người phụ trách trước. Hơn nữa, hai người lại từng làm chung một bộ máy.
Tuy nhiên, rõ ràng là Ngô Ngôn muốn mượn cơ hội này, truyền đạt tin tức gì đó cho hắn. Phó chủ nhiệm văn phòng khu phố, vẫn là cấp phó thứ ba. Trong những tình huống bình thường, chỉ cần Chủ tịch quận là có thể đánh nhịp. Có lẽ... vì còn có Bí thư Đảng ủy Công an này, Ngô Ngôn mới nhúng tay vào?
Nói tóm lại, bản thân Trần Thái Trung cũng biết rằng, trong chuyện này, hắn thật sự không có vai trò gì quan trọng. Ngô Ngôn làm như vậy, nhất định có đạo lý của cô.
Đương nhiên, hắn không có khả năng nói xấu Dương Tân Cương.
- Người này rất tốt, cần cù và thật thà, năng lực công tác cũng rất mạnh, Tôi rất xem trọng anh ta, cô xem rồi xử lý đi.
Tôi xem rồi xử lý? Ở bên kia điện thoại, Ngô Ngôn cười gượng. Trần Thái Trung này, không ngờ dùng thể giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với mình? Sao đàn ông đều như vậy chứ?
Vì thế, tuy những kỷ niệm không nhiều lắm nhưng lâu nay vẫn quanh quẩn trong lòng cô, nhất thời không cánh mà bay. Giọng điệu cô trở nên lạnh như băng.
- Tôi nên làm gì bây giờ, cũng không cần anh phải chỉ dẫn. Đúng rồi, hy vọng từ nay về sau, nếu anh không có việc gì, không cần lại tới nhà quấy rầy tôi!
- Về phần vấn đề công tác, trực tiếp liên hệ qua điện thoại là được. Chắc anh cũng biết, tôi không muốn gặp anh!
Trong rất nhiều trường hợp, khi phụ nữ nói “ Không muốn “ , thì ý của cô thực sự muốn nói chính là “ muốn “ . Lúc này Ngô Ngôn chính là một ví dụ rõ ràng cho điều này. Nếu không, cô không có việc gì thì gọi điện thoại cho Trần Thái Trung làm gì?
Đáng tiếc là, Trần Thái Trung cũng không biết trên thế giới còn có cách nói như vậy. Đương nhiên, cho dù hắn biết cách nói này, cũng không chắc có thể thật sự phán đoán được ý mà Ngô Ngôn hiện tại muốn nói, suy cho cùng là “ không muốn “ hay là “ muốn “ .
Người đàn bà này thật khó bảo. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy hơi tức giận.
- Không muốn nhìn thấy tôi sao? Được rồi, tối nay tôi phải đi tìm cô mới được.
Nói xong, hắn không chút do dự cúp điện thoại. Mẹ kiếp, lần trước không làm gì cô, cô thực sự nghĩ rằng tôi chuyển sang ăn chay sao?
Ngay lúc đó, chỗ đào tấm bia, truyền đến tiếng huyên náo.
Trần Thái Trung thấy, so với cách làm của Mông Hiểu Diễm, bản thân hắn vẫn lương thiện hơn một chút.
Hắn thật sự không ngờ được, cô ta lại có thể đề nghị giúp mình bỏ thuốc mê. Cho dù nói thế nào, trên danh nghĩa Đường Diệc Huyên cũng là mẹ cô ta.
Đương nhiên, đề nghị này bị hắn thẳng thắn từ chối.
- Giáo viên Mông, tôi không phải loại người mà cô đã nghĩ. Nếu cô nhất quyết muốn làm loạn, cẩn thận … sau này sẽ không có kết cục tốt.
Trên thực tế, trong lòng hắn đã nắm chắc trên năm phần, có thể rất thoải mái đốn ngã Đường Diệc Huyên kiều diễm. Cho nên, chuyện tồi tệ như thế, hắn sẽ không làm —— Trái lại, hiện tại bản thân hắn rất chú ý tới mặt tình cảm.
Cho dù... Cho dù đốn không đổ cũng không sao cả. Tóm lại, cả cuộc đời này, hắn vẫn cho rằng Đường Diệc Huyên là người đàn bà hiếm thấy. Hắn cực kỳ ngưỡng mộ cô. Hắn cũng không hy vọng vì mình mà tâm tình cô trở nên buồn chán.
Kết cục không tốt —— này từ miệng Trần Thái Trung nói ra, có thể nói là có uy lực lớn đối với Mông Hiểu Diễm. Cô biến sắc, lập tức khẽ cười một tiếng.
- Ha hả, tôi chỉ muốn thử một chút, xem quan hệ giữa hai người đã tới mức độ nào thôi. Xem anh này, còn nghĩ là thật sao?
Thật thế sao? Ánh mắt Trần Thái Trung không chắc chắn, quan sát cô, sau cùng lại thở dài đứng dậy.
- Được rồi, tôi đi tính tiền. Buổi chiều còn có công tác cần làm.
Buổi chiều cùng ngày, Thụy Viễn gọi điện thoại cho Trần Thái Trung, đại ý nói, giữa trưa đã nói chuyện với Đinh Tiểu Ninh rất vui vẻ. Hiện tại, anh ta có chút việc gấp, muốn hỏi xem Trần Thái Trung có thể phái hai người cảnh sát cùng một chiếc xe cảnh sát tới gặp anh ta hay không?
Hơn nữa, Thụy Viễn không muốn hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài.
- Ừ, đây là thỉnh cầu cá nhân. Không liên quan gì đến công việc của Văn phòng thu hút đầu tư. Ở Phượng Hoàng, tôi cũng không có người bạn nào có thể tin cậy được, cũng chỉ có thể tìm anh.
Trần Thái Trung vừa nghe, trực giác liền cho thấy, tám phần Thụy Viễn là muốn đào tấm bia đá kia lên.
- Ngược lại, đây cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi thực sự có quen một vài cảnh sát. Nhưng anh phải nói địa điểm, nếu không tôi phối hợp với anh thế nào được?
Địa điểm ở ngay tại khu Hoành Sơn. Dường như hiện tượng này khá bình thường. Nhà họ Ninh vốn thuộc khu Hoành Sơn. Mà khu Hoành Sơn lại kéo dài từ nội thành đến vùng ngoại thành. Nơi này hẳn cũng là nơi khá thuận tiện để chôn tấm bia đá.
Vậy càng không thành vấn đề. Thậm chí, Trần Thái Trung còn nghĩ, trực tiếp gọi Đồn trưởng Cổ qua là được rồi. Chuyện đào tấm bia đá, là chuyện rắc rối lớn, không cần thiết điều động nhiều người tới làm gì?
Ai ngờ, Thụy Viễn sống chết cũng nói hắn nhất định phải theo tới hiện trường.
- Cho dù cảnh sát không đến cũng được, nhưng anh không đến thì không được. Thái Trung, hai chúng ta có còn là anh em tốt của nhau hay không?
- Xem như tôi xui xẻo, mới quen biết một người anh em như anh...
Trần Thái Trung phẫn nộ bĩu môi, không cam lòng cắt đứt điện thoại. Hai ngày nay tôi đã vội muốn chết mà anh còn như vậy?
Trần Thái Trung gọi Đồn trưởng Cổ. Khi đó tất nhiên muốn bao nhiêu phương tiện thì có bấy nhiêu phương tiện. Không bao lâu sau, Đồn trưởng Cổ liền lái xe cảnh sát tới đón hắn. Trên xe còn có cảnh sát Mã đi cùng. Đó là người thân tín của Đồn trưởng Cổ.
Mãi đến đi theo xe tới địa phương mà Thụy Viễn đã nói, Trần Thái Trung mới cảm thấy, lần này Thụy Viễn cố ý gọi hắn đến. Có lẽ đúng là như vậy, bởi vì nơi chôn tấm bia mộ nằm ở nghĩa trang của một thôn.
Nghĩa trang nằm ở một sườn núi lớn. Những ngôi mộ nhỏ nằm rải rác, sợ là phải hơn ba bốn trăm mộ. Đinh Tiểu Ninh vừa thấy có nhiều ngôi mộ như vậy, nhất thời choáng váng, mặt cũng trắng bệch ra.
Khi cha cô chôn tấm mộ, cũng chôn theo một đống mộ giả, nói làm như vậy, có thể che dấu được tấm mộ mới này, cũng tránh không để cho người khác nhìn thấy mảnh đất trống mà đào lên xây mộ khác.
- Cha tôi nói, mộ nằm dưới một gốc cây liễu già, bên cạnh nấm mộ có một khối đá lớn có hình tam giác.
Cô thì thầm giải thích.
- Nhưng tôi chưa từng tới chỗ này…
- Nhưng ở đây có rất nhiều cây liễu mà.
Tiểu Mã thì thầm một câu. Chẳng trách hắn phải nói thầm. Ở sườn núi này có rất nhiều cây. Trong đó phân nửa... là cây liễu.
- Cái này cũng dễ thôi.
Đồn trưởng Cổ có vẻ có kinh nghiệm. Anh ta đã hiểu vì sao mình phải tới chỗ này. Nghĩ đến việc nếu may mắn, khu kinh tế mới có thể tìm được một phần tài chính lớn, anh ta sẽ thăng cấp một cách nhanh chóng. Chức đồn trưởng bây giờ của anh ta có lẽ có thể biến thành Cục trưởng chi cục. Trong lòng liền có động lực thúc đẩy.
- Chắc chắn trên nấm mộ có không ít cỏ dại... Mẹ kiếp, không phải là thế sao?
Anh ta nghĩ chắc đúng là như vậy. Nấm mộ của người dân địa phương sẽ thường xuyên có con cháu tới thắp hương, ít nhất là phải đắp đất, nhổ bớt cỏ dại. Còn tấm bia đá được chôn kia, khẳng định là không có ai quét tước chăm nom.
Tuy nhiên, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
- Sao có nhiều mộ không có người đến cúng bái vậy, Chẳng lẽ là... không có người nối dõi?
Không phải không người nối dõi. Đây là nghĩa trang chung của thôn bên cạnh. Năm sáu mấy, nạn đói hoành hành, chôn không ít người chết non hoặc là không có tên tuổi. Phần lớn những ngôi mộ như thế đều không có người tới chăm sóc.
- Mọi người chia nhau ra tìm đi.
Trần Thái Trung thở dài. Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành không ngồi trong văn phòng, đến đây nhìn mộ?
Chỗ này vốn sát với thôn bên cạnh, dấu chân cũng rất ít. Trời sáng như vậy cũng cảm thấy rất âm u. Tuy nhiên, bản thân Trần Thái Trung không sợ hãi, vẫn bước lên trên mà đi. Bất ngờ quay đầu lại, hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh đang theo sát phía sau lưng mình.
- Cô đi theo tôi làm cái gì? Chia nhau đi tìm mà.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái,
- Cả một khu vực rộng lớn như vậy chứ có ít đâu.
- Tôi... Tôi sợ.
Đinh Tiểu Ninh không dám nhìn hắn, cúi đầu ngập ngừng giải thích.
Nhìn cô tưởng khá hơn chứ.
Trần Thái Trung bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tôi nhớ rõ... Trước kia, lá gan của cô rất lớn cơ mà.
Nghe câu nói mỉa mai đó, trong mắt Đinh Tiểu Ninh chợt lóe lên sự tức giận. Tuy nhiên, cô vẫn kìm chế được cảm xúc của mình, cương quyết nhìn về phía bên trái nói.
- Anh nhìn Thụy Viễn đi. Hai người bọn họ cũng đang đi cùng nhau mà.
Trần Thái Trung nghiêng người qua liền thấy. Quả nhiên, Thụy Viễn cũng đang đi cùng Lương Thiên Trì. Trái lại Đồn trưởng Cổ và Tiểu Mã, mặc đồng phục cảnh sát, một người một phương hướng, xem ra, vào thời khắc quan trọng, cảnh sát vẫn là người có dũng khí lớn.
Về phần Đinh Tiểu Ninh không biết đã tìm ở chỗ nào ra vài người dân công. Họ đang đứng làm một đống ở phía xa dưới sườn núi, chống xẻng và cuốc nhìn xung quanh. Người ta chỉ để ý đến việc bỏ sức ...
- Người chết có gì đáng sợ? Người sống mới đáng sợ hơn.
Trần Thái Trung nhẹ giọng nói thầm một câu, lại xoay người đi tìm mộ.
Đinh Tiểu Ninh vẫn theo sát ở phía sau hắn, nửa bước cũng không không rời. Có mấy lần, vì Trần Thái Trung đột ngột dừng lại, hai người thiếu chút nữa thì đụng nhau.
Loanh quanh gần nửa giờ, cuối cùng vẫn do Thụy Viễn tìm được ngôi mộ đó. Thì ra cây liễu già đó bị sét đánh, nửa thân cây đã không còn thấy nữa. So với những cây liễu khác, nó còn nhỏ hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nhiều năm nay không có ai tới chăm sóc cho ngôi mộ này, trên ngôi mộ không chỉ có cây cỏ mọc lên che phủ, mà còn vì mưa gió, khiến ngôi mộ quả thực đã bị sạt lở, chỉ cao hơn mặt đất một chút. Nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện được.
Cuối cùng, may vẫn còn tảng đá hình tam giác ở trước ngôi mộ. Mọi người quan sát một hồi lâu mới xác định chỗ này chính là chỗ chôn tấm bia.
Nếu đã xác định, việc còn lại chính là đào lên. Cảnh sát Tiểu Mã xuống sườn núi chào hỏi một tiếng, sáu người dân công kia liền lên tới nơi. Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Trần Thái Trung lại vang lên.
Không ngờ là Ngô Ngôn gọi tới!
- Xin chào Trưởng phòng Trần.
Nghe giọng nói của Bí thư Ngô có vẻ rất bình tĩnh, hơn nữa còn lạnh lùng hơn trước.
- Sau khi cậu rời khỏi khu kinh tế mới, chiếc ghế đó vẫn còn để trống, không biết cậu thấy Dương Tân Cương là người thế nào?
Cái này cũng phải hỏi tôi sao? Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy hơi khó hiểu. Bí thư Ngô làm như vậy, cũng không thể nói là không đúng. Khi điều tra thực tế để bổ nhiệm chức vụ, có thể tham khảo ý kiến của người phụ trách trước. Hơn nữa, hai người lại từng làm chung một bộ máy.
Tuy nhiên, rõ ràng là Ngô Ngôn muốn mượn cơ hội này, truyền đạt tin tức gì đó cho hắn. Phó chủ nhiệm văn phòng khu phố, vẫn là cấp phó thứ ba. Trong những tình huống bình thường, chỉ cần Chủ tịch quận là có thể đánh nhịp. Có lẽ... vì còn có Bí thư Đảng ủy Công an này, Ngô Ngôn mới nhúng tay vào?
Nói tóm lại, bản thân Trần Thái Trung cũng biết rằng, trong chuyện này, hắn thật sự không có vai trò gì quan trọng. Ngô Ngôn làm như vậy, nhất định có đạo lý của cô.
Đương nhiên, hắn không có khả năng nói xấu Dương Tân Cương.
- Người này rất tốt, cần cù và thật thà, năng lực công tác cũng rất mạnh, Tôi rất xem trọng anh ta, cô xem rồi xử lý đi.
Tôi xem rồi xử lý? Ở bên kia điện thoại, Ngô Ngôn cười gượng. Trần Thái Trung này, không ngờ dùng thể giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với mình? Sao đàn ông đều như vậy chứ?
Vì thế, tuy những kỷ niệm không nhiều lắm nhưng lâu nay vẫn quanh quẩn trong lòng cô, nhất thời không cánh mà bay. Giọng điệu cô trở nên lạnh như băng.
- Tôi nên làm gì bây giờ, cũng không cần anh phải chỉ dẫn. Đúng rồi, hy vọng từ nay về sau, nếu anh không có việc gì, không cần lại tới nhà quấy rầy tôi!
- Về phần vấn đề công tác, trực tiếp liên hệ qua điện thoại là được. Chắc anh cũng biết, tôi không muốn gặp anh!
Trong rất nhiều trường hợp, khi phụ nữ nói “ Không muốn “ , thì ý của cô thực sự muốn nói chính là “ muốn “ . Lúc này Ngô Ngôn chính là một ví dụ rõ ràng cho điều này. Nếu không, cô không có việc gì thì gọi điện thoại cho Trần Thái Trung làm gì?
Đáng tiếc là, Trần Thái Trung cũng không biết trên thế giới còn có cách nói như vậy. Đương nhiên, cho dù hắn biết cách nói này, cũng không chắc có thể thật sự phán đoán được ý mà Ngô Ngôn hiện tại muốn nói, suy cho cùng là “ không muốn “ hay là “ muốn “ .
Người đàn bà này thật khó bảo. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy hơi tức giận.
- Không muốn nhìn thấy tôi sao? Được rồi, tối nay tôi phải đi tìm cô mới được.
Nói xong, hắn không chút do dự cúp điện thoại. Mẹ kiếp, lần trước không làm gì cô, cô thực sự nghĩ rằng tôi chuyển sang ăn chay sao?
Ngay lúc đó, chỗ đào tấm bia, truyền đến tiếng huyên náo.
/453
|