Như tình huống này ở Champs Elysees, sao có thể không khiến lòng dân oán giận?
- Do người ngoài hành tinh ghé thăm sao?
- … Không phải người ngoài hành tinh, có thể là phong trào nào đó của tổ chức Công Đoàn, hoặc một cuộc bãi công lớn?
- Thôi, đâu đâu cũng là cảnh sát.
Vương Ngọc Đình thấy tình hình, bèn lắc đầu tiếc nuối:
- Hay chúng ta đi Montaigne đi, nơi đó chắc tốt hơn tí?
Không phải chứ? Ngay cả đại lộ Montaigne cô cũng biết sao?
Trần Thái Trung càng lúc càng ngạc nhiên, Vương Ngọc Đình cô thu nhập một tháng chỉ có sáu bảy trăm, vậy mà nhớ được nhiều cái tên thế… Thật không đấy? Có ý nghĩa thế sao?
Đương nhiên, Montaigne cũng đã bị tiên nhân bất lương ghé qua, tuy so ra đỡ hơn Champs Elysees một tí, song khắp nơi đều là khách lạ người nước ngoài và nhóm cảnh sát bao vây khắp phía…
- Hay là nghe tôi đi, đi Saint Honore đi.
Trần Thái Trung lên tiếng:
- Chỉ mong nơi đó… Ừ, hi vọng chỗ đó không tệ như vầy.
Saint Honore dĩ nhiên không tệ, song do các kệ quầy ở Champs Elysees và Montaigne đều trống rỗng, nên Saint Honore vốn đã đông đúc càng thêm tấp nập.
Bên trong các cửa hiệu, chật ních người mua sắm.
Cũng may tiền của Vương Ngọc Đình mang theo không quá nhiều, cộng thêm một ít tiền cược Trần Thái Trung thua cô, cũng không đủ tám nghìn đô la, với số tiền ít ỏi này, làm sao đủ tiêu ở Saint Honore?
Dù tính toán kĩ lưỡng, nhưng tiền cô mang theo cuối cùng cũng tiêu sạch sành sanh vào giữa trưa. Trần Thái Trung không bỏ lỡ cơ hội xúi giục cô nàng:
- Cần không? Tụi mình đi đòi sân bay Charles De gaulle bồi thường đi?
- Việc này…
Vương Ngọc Đình trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu ngao ngán.
- Muốn đi anh đi đi, tôi không muốn để anh làm hỏng kế hoạch của tôi được.
Không dụ được, Trần Thái Trung đành xìu hơi, dù tối qua hắn đã quét sạch hai con đường ở Paris, song mọi người đều thừa hiểu tay này là người ăn miếng trả miếng, với số lượng thu hoạch ít ỏi này, không thể khiến hắn thỏa mãn.
Thế nên hắn định xúi giục Vương Ngọc Đình ra tay, không ngờ, Vương Ngọc Đình không những không mắc bẫy còn không quên dặn dò hắn một câu:
- Anh muốn đòi bồi thường, tôi có thể đứng ở sứ quán phối hợp, à nhớ đòi thêm được một ít về cho tôi nhé…
Lời đã nói thế thì chắc chắn kế hoạch kia không thể tiến hành được nữa. Trần Thái Trung cắn răng thở dài, đành lấy ra ba nghìn bảng Anh nói:
- Xem cô kìa, ba nghìn này cho cô mượn này, tiêu sắm thỏa thích đi.
Vương Ngọc Đình đương nhiên biết rõ trong tay hắn còn đến ba nghìn bảng Anh, bởi khi trả tiền cược cho cô, hắn chìa ra đến năm nghìn, nhìn thấy số tiền này cô không ngạc nhiên song lấy làm lạ một điều
- Không phải anh bảo muốn đi Paris để mua sắm sao? Sao không mua gì thế?
Ba chiếc nhẫn Tu Di của mình gần đầy cả rồi đây, Trần Thái Trung cười khẩy, giả giọng phẫn nộ:
- Ấn tượng đầu tiên Paris để lại cho tôi thực sự quá tệ. Tôi quyết định, không mua sắm ở đây nữa!
Lời này quả đúng, La Thiên Thượng Tiên ở Paris không “mua sắm”, chỉ càn quét thôi ^_^… Dù sao cũng có công ty bảo hiểm đền bù, có tổn thất cũng chỉ là thuế của chính quyền thành phố Paris, tất thẩy mọi việc, liên can gì hắn?
Buổi tối sau khi ba người tay xách nách mang trở về, điện thoại của bí thư Khưu gọi đến.
- Liên hệ với đoàn khảo sát của các anh rồi, họ nói ngày mốt sẽ tập hợp tại London, nhưng các anh về nước trước dự tính cũng được, tôi đã đặt vé máy bay cho mọi người.
Đã đặt vé máy bay…Vậy thì về thôi, dù sao Paris cũng không có gì vui, quan trọng nhất là tiền trọ quá đắt, tiền trong thẻ của Trần Thái Trung không còn quá nhiều, tiền mặt thì bao la song không thích hợp phô bày khoe mẽ.
Ý hắn là trực tiếp về nước, nhưng Tạ Hướng Nam và Vương Ngọc Đình lại khăng khăng muốn tập họp với đại đội hẵng về.
- Trưởng phòng Trần, chúng ta đi chơi tí chả sao, nhưng nếu cứ hành động đơn độc rất dễ khiến người khác sinh nghi ngờ…
Lời giải thích này khiến Trần Thái Trung rất buồn bã, song không thể phủ nhận về cơ bản người ta nói đúng, khi lạc đội ở Birmingham và Paris, lòng Trần mỗ khấp khởi vui mừng là thế, giờ nghĩ đến việc quay về giả vờ ngoan ngoãn chốn quan trường, nỗi u buồn này mỗi lúc một trỗi dậy mãnh liệt.
Hắn buồn bực? Trưởng đoàn khảo sát thu hút đầu tư Dương Nhuệ Phong còn buồn hơn nữa, đại sứ quán tại Pháp không chỉ thông báo hành tung về ba vị này, còn báo anh ta biết: Người trong đoàn anh, đánh cảnh sát Paris, mắng nghị sỹ kinh tế… xuất sắc quá, dương oai diễu võ nơi đất khách đấy.
Vì thế, trưởng đoàn Dương quyết định ngay khi gặp hắn, nhất định sẽ mắng hắn một trận ra trò, báo hắn biết không những phải chú ý hình tượng một quan chức chính phủ, còn phải biết học cách suy nghĩ vì đại sự.
Hơn nữa, việc này không thể cho qua dễ dàng như thế, về đó nhất thiết phải cho tay này một hình phạt đích đáng mới được, mặt mũi thành phố Phượng Hoàng đều bị tên trưởng phòng tép riu này làm mất sạch cả rồi.
Dù sao, sự việc khu kinh tế mới cũng được Trương Hãn phàn nàn rất nhiều lần, rằng họ Trần không chịu phối hợp, cứ khăng khăng muốn để họ Gia vào đó, sặc mùi “chủ nghĩa giặc núi”, phải đấy, cần giáo huấn hắn một trận ra trò.
Loại việc này vốn dĩ không cần anh ta đích thân lo liệu, song do Phó chủ tịch Dương ở nước ngoài, bên cạnh không có ngưởi sai khiến, nên chỉ có thể để Tần Liên Thành ra mặt, dù thế nào, Trần Thái Trung vẫn là thủ hạ đắc lực của chủ nhiệm Tần.
Nhưng mối quan hệ giữa Tần Liên Thành và anh ta rất nhạt nhẽo, hai người đều là ứng viên lãnh đạo sáng giá cho nhiệm kỳ sau, Tần Liên Thành có người trên tỉnh, còn Phó chủ tịch Dương thì trung thành tuyệt đối với Chương Nghiêu Đông, hơn nữa, vị trí hiện thời của anh ta có lợi hơn nhiều so với chủ nhiệm Tần.
Vì thế, đương nhiên Tần Liên Thành từ chối lời yêu cầu trên.
- Bên đại sứ quán không bảo chúng tôi phải xử lý, hơn nữa, tiểu Trần bọn họ ở đây cũng đủ lâu rồi, là một đồng chí tốt, biết lo cho đại cuộc.
Dương Nhuệ Phong không hiểu rằng dù có đặt thêm áp lực cho Tần Liên Thành, người ta vẫn không dám động vào Trần Thái Trung. Anh ta chỉ nghĩ tên họ Tần đang làm mình bẽ mặt, lòng thầm mắng: Tên này đúng là không biết nghĩ đến đại sự, ta thương lượng với mi là nể mặt mi, còn mi, lúc nào cũng nghĩ đến việc làm bẽ mặt ta.
Nhưng, chủ nhiệm Tần từ chối khiến anh ta rơi vào thế khó, anh ta không đủ gan yêu cầu Lưu Mẫn đi giáo huấn Trần Thái Trung, bất kể thế nào, bí thư Lưu là người thân cận của Chủ tịch thành phố Đoàn, Phó chủ tịch không thể sai khiến anh ta được.
Thế là, Dương Nhuệ Phong đành đích thân xuất quân, đã xảy ra việc thì không thể không giải quyết, nếu không khi về thành phố Phượng Hoàng, không chừng có kẻ há miệng mắc quai.
Trần Thái Trung không hề hay biết trưởng đoàn Dương đang tức tối chờ trút giận thế nào? Do mọi người đã quyết định tập họp về đoàn, vậy chi bằng về sớm để tỏ rõ thái độ nghiêm chỉnh của mình.
Hơn bốn giờ chiều, ba người vừa về đến nơi, lúc này, đợi họ là cả một buổi tọa đàm nghiêm túc căng thẳng, có mặt tại đó, không chỉ gồm Dương Nhuệ Phong, còn có Tần Liên Thành, Lưu Mẫn, Trương Linh Linh.
- Bảo các anh ở đây đợi, tại sao chạy tán loạn?
Đây là lời mở màn của Dương Nhuệ Phong, sau đó, không khí cả phòng như chùng xuống mấy độ.
- Tại sao có thể vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy?
Vương Ngọc Đình không kìm được lên tiếng:
- Trưởng đoàn Dương…
- Tiểu Vương, tôi không nói cô, không có việc của cô.
Dương Nhuệ Phong lập tức cắt lời, nguời ta là văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, ở lại phối hợp đã là rất nể tình, hơn nữa là một phó chủ tịch ủy ban thành phố như anh, chức vị cao hơn nữa cũng không thể ra lệnh với người cấp tỉnh?
- Tôi đang nói đến người của phòng đầu tư.
Dương Nhuệ Phong rõ ràng chửi chó mắng mèo, song lại không nói rõ tên.
- Lần này Thành phố tổ chức khảo sát, quả thật không dễ dàng, không chỉ là cơ hội hiếm có mà còn tiêu hết không ít tiền…
Nói đến đây, sắc mặt anh ta bắt đầu trầm trọng, để lộ một vẻ mặt cực kì đau buồn.
- Tiền này ở đâu mà ra? Chính là đồng tiền mồ hôi xương máu của người dân thành phố Phượng Hoàng! Các đồng chí ơi, chúng ta đang gánh trên vai, là kì vọng mong mỏi tha thiết của cha ông nơi quê nhà đấy…
- Nhưng các đồng chí không hề biết trân trọng cơ hội quý giá này, dám lấy tiền công để đi ngao du sơn thủy?
Dương Nhuệ Phong không kìm được cơn lửa giận trong lòng nữa, giơ tay đập mạnh xuống mặt bàn.
- Biết không? Các anh đang phạm tội đấy!
Dĩ nhiên, anh ta nói như vậy là đã không sợ Trần Thái Trung nhảy dựng lên phản bác.
- Các anh lấy chi phí công để đi du lịch thì được, chúng tôi làm xong việc thuận tiện đi dạo thì không được?
Nếu não lớn không đủ nếp nhăn, và nếu không phải người lưu loát đã không dám to tiếng như thế, những lời này ai nói lên ắt đều phải chết, đừng nói là Trần Thái Trung, ngay cả Dương Nhuệ Phong cũng không dám, bởi những người đại diện cho thế lực phía sau đoàn khảo sát, thực sự quá đông quá lớn.
Vả lại, gia quyến của những người này trong tỉnh, chịu đến tham gia đoàn này đã là rất nể mặt thành phố Phượng hoàng. Người ta bê vác đầu heo dâng cúng cũng không tìm thấy cửa miếu nơi đâu nữa, để mời được các thần tiên đến, thành phố Phượng Hoàng khi xây dựng đoàn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Trừ khi phó chủ tịch Dương lanh trí nghĩ đến điểm mua sắm trước lễ Noel này, cơ bản là không thể mời được quá nhiều người cấp bậc quan trọng, sự lanh trí này của anh ta, bí thư Chương Nghiêu Đông cũng phải lên tiếng khen ngợi.
Nếu đối phương không thể phản bác, đương nhiên Dương Nhuệ Phong phải lột da hổ mà mang về.
Lẽ ra, chỉ cần hắn kể đúng sự thật, kể lại câu chuyện tại Paris thì đã ổn. Song tại buổi họp, hắn và Tần Liên Thành không quá ăn ý với nhau, do hắn đã nhận ra Tần mỗ muốn làm mất mặt mình, vậy thì hắn phải phản pháo cho thật hăng mới được.
- Do người ngoài hành tinh ghé thăm sao?
- … Không phải người ngoài hành tinh, có thể là phong trào nào đó của tổ chức Công Đoàn, hoặc một cuộc bãi công lớn?
- Thôi, đâu đâu cũng là cảnh sát.
Vương Ngọc Đình thấy tình hình, bèn lắc đầu tiếc nuối:
- Hay chúng ta đi Montaigne đi, nơi đó chắc tốt hơn tí?
Không phải chứ? Ngay cả đại lộ Montaigne cô cũng biết sao?
Trần Thái Trung càng lúc càng ngạc nhiên, Vương Ngọc Đình cô thu nhập một tháng chỉ có sáu bảy trăm, vậy mà nhớ được nhiều cái tên thế… Thật không đấy? Có ý nghĩa thế sao?
Đương nhiên, Montaigne cũng đã bị tiên nhân bất lương ghé qua, tuy so ra đỡ hơn Champs Elysees một tí, song khắp nơi đều là khách lạ người nước ngoài và nhóm cảnh sát bao vây khắp phía…
- Hay là nghe tôi đi, đi Saint Honore đi.
Trần Thái Trung lên tiếng:
- Chỉ mong nơi đó… Ừ, hi vọng chỗ đó không tệ như vầy.
Saint Honore dĩ nhiên không tệ, song do các kệ quầy ở Champs Elysees và Montaigne đều trống rỗng, nên Saint Honore vốn đã đông đúc càng thêm tấp nập.
Bên trong các cửa hiệu, chật ních người mua sắm.
Cũng may tiền của Vương Ngọc Đình mang theo không quá nhiều, cộng thêm một ít tiền cược Trần Thái Trung thua cô, cũng không đủ tám nghìn đô la, với số tiền ít ỏi này, làm sao đủ tiêu ở Saint Honore?
Dù tính toán kĩ lưỡng, nhưng tiền cô mang theo cuối cùng cũng tiêu sạch sành sanh vào giữa trưa. Trần Thái Trung không bỏ lỡ cơ hội xúi giục cô nàng:
- Cần không? Tụi mình đi đòi sân bay Charles De gaulle bồi thường đi?
- Việc này…
Vương Ngọc Đình trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu ngao ngán.
- Muốn đi anh đi đi, tôi không muốn để anh làm hỏng kế hoạch của tôi được.
Không dụ được, Trần Thái Trung đành xìu hơi, dù tối qua hắn đã quét sạch hai con đường ở Paris, song mọi người đều thừa hiểu tay này là người ăn miếng trả miếng, với số lượng thu hoạch ít ỏi này, không thể khiến hắn thỏa mãn.
Thế nên hắn định xúi giục Vương Ngọc Đình ra tay, không ngờ, Vương Ngọc Đình không những không mắc bẫy còn không quên dặn dò hắn một câu:
- Anh muốn đòi bồi thường, tôi có thể đứng ở sứ quán phối hợp, à nhớ đòi thêm được một ít về cho tôi nhé…
Lời đã nói thế thì chắc chắn kế hoạch kia không thể tiến hành được nữa. Trần Thái Trung cắn răng thở dài, đành lấy ra ba nghìn bảng Anh nói:
- Xem cô kìa, ba nghìn này cho cô mượn này, tiêu sắm thỏa thích đi.
Vương Ngọc Đình đương nhiên biết rõ trong tay hắn còn đến ba nghìn bảng Anh, bởi khi trả tiền cược cho cô, hắn chìa ra đến năm nghìn, nhìn thấy số tiền này cô không ngạc nhiên song lấy làm lạ một điều
- Không phải anh bảo muốn đi Paris để mua sắm sao? Sao không mua gì thế?
Ba chiếc nhẫn Tu Di của mình gần đầy cả rồi đây, Trần Thái Trung cười khẩy, giả giọng phẫn nộ:
- Ấn tượng đầu tiên Paris để lại cho tôi thực sự quá tệ. Tôi quyết định, không mua sắm ở đây nữa!
Lời này quả đúng, La Thiên Thượng Tiên ở Paris không “mua sắm”, chỉ càn quét thôi ^_^… Dù sao cũng có công ty bảo hiểm đền bù, có tổn thất cũng chỉ là thuế của chính quyền thành phố Paris, tất thẩy mọi việc, liên can gì hắn?
Buổi tối sau khi ba người tay xách nách mang trở về, điện thoại của bí thư Khưu gọi đến.
- Liên hệ với đoàn khảo sát của các anh rồi, họ nói ngày mốt sẽ tập hợp tại London, nhưng các anh về nước trước dự tính cũng được, tôi đã đặt vé máy bay cho mọi người.
Đã đặt vé máy bay…Vậy thì về thôi, dù sao Paris cũng không có gì vui, quan trọng nhất là tiền trọ quá đắt, tiền trong thẻ của Trần Thái Trung không còn quá nhiều, tiền mặt thì bao la song không thích hợp phô bày khoe mẽ.
Ý hắn là trực tiếp về nước, nhưng Tạ Hướng Nam và Vương Ngọc Đình lại khăng khăng muốn tập họp với đại đội hẵng về.
- Trưởng phòng Trần, chúng ta đi chơi tí chả sao, nhưng nếu cứ hành động đơn độc rất dễ khiến người khác sinh nghi ngờ…
Lời giải thích này khiến Trần Thái Trung rất buồn bã, song không thể phủ nhận về cơ bản người ta nói đúng, khi lạc đội ở Birmingham và Paris, lòng Trần mỗ khấp khởi vui mừng là thế, giờ nghĩ đến việc quay về giả vờ ngoan ngoãn chốn quan trường, nỗi u buồn này mỗi lúc một trỗi dậy mãnh liệt.
Hắn buồn bực? Trưởng đoàn khảo sát thu hút đầu tư Dương Nhuệ Phong còn buồn hơn nữa, đại sứ quán tại Pháp không chỉ thông báo hành tung về ba vị này, còn báo anh ta biết: Người trong đoàn anh, đánh cảnh sát Paris, mắng nghị sỹ kinh tế… xuất sắc quá, dương oai diễu võ nơi đất khách đấy.
Vì thế, trưởng đoàn Dương quyết định ngay khi gặp hắn, nhất định sẽ mắng hắn một trận ra trò, báo hắn biết không những phải chú ý hình tượng một quan chức chính phủ, còn phải biết học cách suy nghĩ vì đại sự.
Hơn nữa, việc này không thể cho qua dễ dàng như thế, về đó nhất thiết phải cho tay này một hình phạt đích đáng mới được, mặt mũi thành phố Phượng Hoàng đều bị tên trưởng phòng tép riu này làm mất sạch cả rồi.
Dù sao, sự việc khu kinh tế mới cũng được Trương Hãn phàn nàn rất nhiều lần, rằng họ Trần không chịu phối hợp, cứ khăng khăng muốn để họ Gia vào đó, sặc mùi “chủ nghĩa giặc núi”, phải đấy, cần giáo huấn hắn một trận ra trò.
Loại việc này vốn dĩ không cần anh ta đích thân lo liệu, song do Phó chủ tịch Dương ở nước ngoài, bên cạnh không có ngưởi sai khiến, nên chỉ có thể để Tần Liên Thành ra mặt, dù thế nào, Trần Thái Trung vẫn là thủ hạ đắc lực của chủ nhiệm Tần.
Nhưng mối quan hệ giữa Tần Liên Thành và anh ta rất nhạt nhẽo, hai người đều là ứng viên lãnh đạo sáng giá cho nhiệm kỳ sau, Tần Liên Thành có người trên tỉnh, còn Phó chủ tịch Dương thì trung thành tuyệt đối với Chương Nghiêu Đông, hơn nữa, vị trí hiện thời của anh ta có lợi hơn nhiều so với chủ nhiệm Tần.
Vì thế, đương nhiên Tần Liên Thành từ chối lời yêu cầu trên.
- Bên đại sứ quán không bảo chúng tôi phải xử lý, hơn nữa, tiểu Trần bọn họ ở đây cũng đủ lâu rồi, là một đồng chí tốt, biết lo cho đại cuộc.
Dương Nhuệ Phong không hiểu rằng dù có đặt thêm áp lực cho Tần Liên Thành, người ta vẫn không dám động vào Trần Thái Trung. Anh ta chỉ nghĩ tên họ Tần đang làm mình bẽ mặt, lòng thầm mắng: Tên này đúng là không biết nghĩ đến đại sự, ta thương lượng với mi là nể mặt mi, còn mi, lúc nào cũng nghĩ đến việc làm bẽ mặt ta.
Nhưng, chủ nhiệm Tần từ chối khiến anh ta rơi vào thế khó, anh ta không đủ gan yêu cầu Lưu Mẫn đi giáo huấn Trần Thái Trung, bất kể thế nào, bí thư Lưu là người thân cận của Chủ tịch thành phố Đoàn, Phó chủ tịch không thể sai khiến anh ta được.
Thế là, Dương Nhuệ Phong đành đích thân xuất quân, đã xảy ra việc thì không thể không giải quyết, nếu không khi về thành phố Phượng Hoàng, không chừng có kẻ há miệng mắc quai.
Trần Thái Trung không hề hay biết trưởng đoàn Dương đang tức tối chờ trút giận thế nào? Do mọi người đã quyết định tập họp về đoàn, vậy chi bằng về sớm để tỏ rõ thái độ nghiêm chỉnh của mình.
Hơn bốn giờ chiều, ba người vừa về đến nơi, lúc này, đợi họ là cả một buổi tọa đàm nghiêm túc căng thẳng, có mặt tại đó, không chỉ gồm Dương Nhuệ Phong, còn có Tần Liên Thành, Lưu Mẫn, Trương Linh Linh.
- Bảo các anh ở đây đợi, tại sao chạy tán loạn?
Đây là lời mở màn của Dương Nhuệ Phong, sau đó, không khí cả phòng như chùng xuống mấy độ.
- Tại sao có thể vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy?
Vương Ngọc Đình không kìm được lên tiếng:
- Trưởng đoàn Dương…
- Tiểu Vương, tôi không nói cô, không có việc của cô.
Dương Nhuệ Phong lập tức cắt lời, nguời ta là văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, ở lại phối hợp đã là rất nể tình, hơn nữa là một phó chủ tịch ủy ban thành phố như anh, chức vị cao hơn nữa cũng không thể ra lệnh với người cấp tỉnh?
- Tôi đang nói đến người của phòng đầu tư.
Dương Nhuệ Phong rõ ràng chửi chó mắng mèo, song lại không nói rõ tên.
- Lần này Thành phố tổ chức khảo sát, quả thật không dễ dàng, không chỉ là cơ hội hiếm có mà còn tiêu hết không ít tiền…
Nói đến đây, sắc mặt anh ta bắt đầu trầm trọng, để lộ một vẻ mặt cực kì đau buồn.
- Tiền này ở đâu mà ra? Chính là đồng tiền mồ hôi xương máu của người dân thành phố Phượng Hoàng! Các đồng chí ơi, chúng ta đang gánh trên vai, là kì vọng mong mỏi tha thiết của cha ông nơi quê nhà đấy…
- Nhưng các đồng chí không hề biết trân trọng cơ hội quý giá này, dám lấy tiền công để đi ngao du sơn thủy?
Dương Nhuệ Phong không kìm được cơn lửa giận trong lòng nữa, giơ tay đập mạnh xuống mặt bàn.
- Biết không? Các anh đang phạm tội đấy!
Dĩ nhiên, anh ta nói như vậy là đã không sợ Trần Thái Trung nhảy dựng lên phản bác.
- Các anh lấy chi phí công để đi du lịch thì được, chúng tôi làm xong việc thuận tiện đi dạo thì không được?
Nếu não lớn không đủ nếp nhăn, và nếu không phải người lưu loát đã không dám to tiếng như thế, những lời này ai nói lên ắt đều phải chết, đừng nói là Trần Thái Trung, ngay cả Dương Nhuệ Phong cũng không dám, bởi những người đại diện cho thế lực phía sau đoàn khảo sát, thực sự quá đông quá lớn.
Vả lại, gia quyến của những người này trong tỉnh, chịu đến tham gia đoàn này đã là rất nể mặt thành phố Phượng hoàng. Người ta bê vác đầu heo dâng cúng cũng không tìm thấy cửa miếu nơi đâu nữa, để mời được các thần tiên đến, thành phố Phượng Hoàng khi xây dựng đoàn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Trừ khi phó chủ tịch Dương lanh trí nghĩ đến điểm mua sắm trước lễ Noel này, cơ bản là không thể mời được quá nhiều người cấp bậc quan trọng, sự lanh trí này của anh ta, bí thư Chương Nghiêu Đông cũng phải lên tiếng khen ngợi.
Nếu đối phương không thể phản bác, đương nhiên Dương Nhuệ Phong phải lột da hổ mà mang về.
Lẽ ra, chỉ cần hắn kể đúng sự thật, kể lại câu chuyện tại Paris thì đã ổn. Song tại buổi họp, hắn và Tần Liên Thành không quá ăn ý với nhau, do hắn đã nhận ra Tần mỗ muốn làm mất mặt mình, vậy thì hắn phải phản pháo cho thật hăng mới được.
/453
|