Cảnh sát chưa đi được mấy bước, ông chủ của Đế Vương Cung Khâu Đại Chủy cũng đã xuất hiện, không chút kiên nhẫn
- Có chuyện gì vậy? Mấy người thuộc Phân Cục nào? Ai là người dẫn đội vậy?
- Đồn công an Mễ Thị, Triệu Đại Đình
Đồn trưởng Triệu nói ra danh tính của mình, âm thanh phát ra mệnh lệnh một cách mãnh liệt:
- Trong số khách hàng của mấy người có kẻ ăn trộm xe và hút thuốc phiện. Bây giờ tôi yêu cầu mấy người phối hợp cùng với bên cảnh sát để hành động... Trước tiên hãy đóng cửa chính lại cho tôi!
Trộm xe, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện? Khuôn mặt Khâu Đại Chủy tỏ vẻ khó tin, sửng sốt một lúc lâu, mới nhìn Triệu Đại Đình cười nhạt một tiếng
- Anh nói như vậy, có chứng cứ gì không?
- Tôi sẽ đưa cho anh xem
Đồn trưởng Triệu hừ lạnh một tiếng. Anh ta đã muốn gây khó dễ như vậy, đương nhiên không thể dễ dàng đưa chứng cứ ra. Không làm lớn chuyện này, Thường Lão Tam anh quả thực vẫn cho rằng thành phố Phượng Hoàng không có cảnh sát sao?
Sắc mặt gã trầm xuống, ngón tay chỉ về phía mũi của Khâu Đại Chủy:
- Điều tôi muốn hỏi bây giờ là, cửa chính này... rốt cuộc anh có đóng lại hay không?
- Dựa vào cái gì mà anh bắt tôi đóng thì tôi phải đóng?
Lần này Khâu Đại Chủy không dám cười nhạt nữa, mặt gã trở nên nghiêm túc, duỗi tay ra.
- Đưa cho tôi xem giấy chứng nhận cảnh sát và lệnh khám xét của anh!
Triệu Đại Định lấy ra thẻ cảnh sát không chút do dự
- Lệnh điều tra không có. Chúng tôi không khám xét, chỉ điều tra và kiểm tra loại trừ. Bây giờ, tôi yêu cầu anh một lần nữa, đóng cửa lại cho tôi!
Khâu Đại Chủy cầm chiếc thẻ lật đi lật lại một lúc lâu, cuối cùng cười nhạt một tiếng.
- Đồn trưởng đồn công an Mễ Thị? Một chức vụ lớn quá nhỉ?
- Bây giờ anh đang ngăn cản chúng tôi chấp pháp đấy.
Triệu Đại Đình quay đầu lại, nói với cấp dưới của mình
- Còng anh ta lại cho tôi, sau đó, chính chúng ta sẽ đóng cửa.
Khâu Đại Chủy quả thật vẫn còn có chút bình tĩnh, gã duỗi hai tay mình về phía Triệu Đại Đình, trên mặt không có biểu hiện gì
- Đến đây đồn trưởng Triệu. Tuy nhiên anh hãy cẩn thận đấy, chiếc còng này đeo vào thì dễ, nhưng cởi ra thì không dễ như vậy đâu.
Chỉ có điều, Phó giám đốc Cáp Thành Cương và một nhân viên làm việc có liên quan đến Đế Vương Cung đã vây xung quanh, bọn họ sao có thể đồng ý để cho người khác bắt ông chủ của mình cơ chứ? Không những vậy còn có người kéo Khâu Đại Chủy lui về phía sau
- Giám đốc Khâu...
Khâu Đại Chủy ra sức giãy dụa, tỏ thái độ không phục. Tuy nhiên, gã phát hiện ra chuyện lần này không đúng, ngoài miệng cũng không lớn tiếng nữa.
Đúng vào lúc này, nhân viên bảo vệ trông coi bãi đỗ xe nhìn thấy ở phía xa có người đang lén nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong bãi đỗ xe, đã lén chạy về báo cáo cho lãnh đạo của mình biết. Nghe nói trong tay Triệu Đại Đình có vật chứng, Khâu Đại Chủy nhất thời đau đầu.
Đây là có người vu oan, hay là Đồn trưởng đồn công an đang làm chuyện công? Trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy, liền cầm theo di động chạy sang một bên.
Lúc này, mấy viên cảnh sát đã bắt đầu đóng cửa lại, nhân viên làm việc ở bên cạnh cũng không dám ngăn cản nữa. Quả thực khí thế của Triệu Đại Đình quá lớn, ai cũng không nắm rõ được chuyện đã phát triển đến bước nào rồi.
Chính vào lúc này, có bốn, năm người đàn ông xông vào từ cửa bên, đẩy cảnh sát đang gác ở bên kia, nghênh ngang leo lên chiếc xe Mercedes Benz rồi đi.
Quả thực chuyện này xảy ra quá đột nhiên. Có một viên cảnh sát có ý muốn chặn xe lại, tuy nhiên chiếc xe Mercedes Benz tăng tốc quá nhanh, lao về phía con người không muốn sống kia. Anh ta không thể không tránh sang một bên. Sau đó, chỉ trong nháy mắt chiếc xe Mercedes Benz biến vào trong bóng đêm.
- Những người đó... có súng!
Viên cảnh sát bị đẩy ra lắp ba lắp bắp giải thích. Không còn cách nào khác, anh ta không giải thích không được, người ta đẩy anh, anh sẽ không bắt lại à?
- Người chạy rồi?
Triệu Đại Đình liếc mắt nhìn Khâu Đại Chủy. Trong lòng hắn tất nhiên là biết, mấy người này chẳng qua là may mắn thoát chết. Tuy nhiên, chỉ nói đến loại phản ứng này, những người ở trên chiếc xe Mercedes Benz hẳn là những người đang mang án tử trên người.
Biển số xe Mercedes Benz đã bị nhân viên an ninh dùng giấy dán lại, không thể nhìn thấy được. Trong lúc nhất thời, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, làm sao đây? Tiếp tục kiểm tra Đế Vương Cung, hay là đuổi theo chiếc xe kia?
- Báo cáo phân Cục, chúng tôi vào trong lục soát.
Lúc này Triệu Đại Đình liền đưa ra quyết định:
- Làm sao chúng ta có thể bắt được chiếc xe Mercedes Benz kia? Trước tiên hãy kiểm tra có con cá nào lọt lưới không đã.
Có được những người đàn ông kì lạ này, trọng trách trên người anh ta càng giảm bớt đi. Ai mà biết những người này đang làm gì chứ?
Cũng vào lúc này, Khâu Đại Chủy mang theo chiếc di động:
- Đồn trưởng Triệu, điện thoại của Cục trưởng Lưu Đông Khải, ông ấy muốn anh nhận điện thoại...
- Tôi đang làm việc, bảo ông ấy có chuyện gì thì gọi vào điện thoại của tôi.
Triệu Đại Đình vốn không để ý đến ông ta. Không phải anh rất ngông cuồng hay sao? Ông đây sẽ cho anh thấy cái uy phong của đồn trưởng tôi đây!
Anh ta ứng phó trường hợp này cũng khá thuận buồm xuôi gió. Nếu như trong tay không có chứng cứ, lại không có một đám người bỏ chạy, anh ta chắc chắc không dám thất lễ với Phó Cục trưởng thành phố như vậy. Nhưng lúc này thì khác rồi.
Vừa nói dứt lời thì điện thoại của anh ta liền vang lên. Vừa nhìn điện thoai, được, là cuộc gọi của phó Cục trưởng Lương của phân cục - lãnh đạo trực tiếp của anh ta
- Phó Cục trưởng Lương, có chuyện gì vậy?
Âm thanh phát ra rất lớn, tuy nhiên, điện thoại của Triệu Đại Đình không được tốt lắm, một bên có thể nghe được, phó Cục trưởng Lương dường như không hài lòng với hành vi tùy tiện điều động cảnh sát, gây rối nơi làm ăn đàng hoàng của đồn công an Mễ Thị.
Tuy nhiên, sau khi Đồn trưởng Triệu nói ra việc bắt được tội phạm hiện hành và chuyện có mấy người khả nghi chạy trốn, thì bên kia nhất thời im lặng. Mọi người đều là người thông minh, ra mặt giúp bạn bè, cứ như vậy là được rồi, kéo bản thân mình vào trong thì không có ý nghĩa gì cả.
Đám người của Mã Phong Tử ở bên này nhìn mà kêu lên hết sức phấn khởi. Tuy nhiên, tiệc vui chóng tàn, trôi qua chẳng được bao lâu, lại có hai xe cảnh sát đến. Trên xe có khoảng 10 viên cảnh sát bước xuống một cách bí mật, không ngờ có một viên cảnh sát chú ý đến sự khác thường ở bên này đường.
- Mấy người đang làm gì ở đây vậy?
Viên cảnh sát nhìn vào những người đang ngồi ở hai cái bàn đó, có chút kì lạ. Những người này chỉ nhìn bên ngoài thì có thể nhận ra đó không phải người tốt. Hơn nữa, lại còn ở ngoài đường ăn lẩu trong tiết trời mùa đông lạnh giá, quả thực rất kì lạ. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, trong phạm vi 100m dường như... không có quán lẩu nào cả!
- Ăn cơm ạ
Có người trả lời một cách cợt nhả.
- Anh cảnh sát à, trời tối muộn thế này mà vẫn phải đi tuần tra sao? Nếu như không bận, thì ngồi xuống ăn cùng đi? Tình cảm giữa cảnh sát và nhân dân cũng giống như cá với nước ấy mà.
Viên cảnh sát bị những lời này làm cho cứng họng. Cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
- Nồi lẩu này của mấy người lấy từ đâu ra vậy? Còn nữa, tại sao phải chuyển đến đây ăn?
- Đi về phía bên kia khoảng 100m có một quán lẩu theo đạo Hồi.
Mã Phong Tử tươi cười, hôm nay bọn họ có ý đến để xem náo nhiệt. Mọi người đều không uống rượu, dù sao cũng đến địa bàn của Thường Tam, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì, thì cũng có thể nhanh chân bỏ trốn được.
Vì vậy, gã nói chuyện khá tỉnh táo.
- Chúng tôi thấy bên trong ngột ngạt nên chuyển ra đây ngồi ăn. Ừ, bày ở chỗ này cũng chỉ vì chỗ này sáng sủa thôi. Ông chủ ở đấy cũng đã đồng ý rồi, cái này... không có ảnh hưởng gì chứ ạ?
Để chào mừng Giáng sinh, tạo nên không khí ngày lễ, khắp Đế Vương Cung treo lên khá nhiều đèn màu và ruy băng. Toàn bộ đèn đều được bật lên, quả thực trông rất sáng sủa. Tuy nhiên, ánh sáng ở bên kia đường quả thực có chút tối tăm.
Vì vậy, hai bàn này vẫn được bày ở nơi có đèn chiếu sáng. Tuy nhiên, Mã Phong Tử đã nói vậy, thì cảnh sát cũng không thể nói gì được nữa, anh ta không thể không cho họ ăn cơm được?
Sự khác thường ở cái nơi Đế Vương Cung này, cuối cùng cũng bị kiểm soát trong suốt nửa tiếng đồng hồ. Phân Cục Thanh Hồ tiếp nhận công việc của Triệu Đại Đình, người của đồn công an Mễ Thị bị bắt phải rút khỏi Đế Vương Cung.
Lý do rất đơn giản, họ mặc cảnh phục trên người, dễ gây ra một vài sự hiểu lầm không đáng có. Phân Cục phái khoảng 4, 5 người mặc thường phục. Dưới sự phối hợp của Giám đốc Khâu, đã tiến vào trong Đế Vương Cung điều tra tìm kiếm bằng chứng.
Kì thực, mọi người đều biết rằng, Đồn trưởng Triệu hay động vào những rủi ro của Đế Vương Cung. Trước mắt, thời gian của thượng khách đã sớm qua đi rồi. Chuyện anh làm thì cũng đã làm xong rồi, vậy thì kết thúc của vụ này sẽ do phân Cục đến xử lý.
Còn về kết quả, ai cũng đoán ra được, đây chắc chắn là cục diện không giải quyết được. Dù sao đi nữa, công lao mà Triệu Đại Đình anh tìm thấy chiếc xe bị trộm, phát hiện ma túy là những công lao mà ai cũng không thể xóa bỏ đi được. Nhưng Đế Vương Cung này chắc chắn là bị cuốn vào trong lúc vô tình mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Khâu Đại Chủy chắc chắn muốn bỏ ra chút tiền để giải quyết chuyện này. Tuy nhiên, cái này không quan trọng, mà quan trọng là, trong giới nhanh chóng đã truyền ra tin tức, đồn trưởng Triệu trả đũa Lão Tam. Đây chính là kết cục của Cẩu Bất Lý anh ức hiếp Triệu Lão Nhị.
Còn có một vấn đề nữa cũng rất quan trọng, đó chính là gọi điện thoại báo cảnh sát đến trù tính Đế Vương Cung. Rốt cuộc là thần tiên nào vậy? Với thân phận và chức vị của Triệu Đại Đình, có lẽ cũng không thể nào làm ra chuyện hèn hạ như vậy — Hơn nữa, độ khó thao tác của chuyện này rất cao, lẽ nào không đúng sao?
Những sự nhốn nháo này, Trần Thái Trung không có thời gian rảnh để quan tâm. Bữa tối hắn ăn chưa được no, lên xe đến Dục Hoa Uyển tìm Mông Hiểu Diễm
- Anh đến rồi, trong nhà còn có cái gì để ăn nữa không?
Cô giáo Mông cũng vừa mới về, vẫn chưa ăn cơm, chỉ đơn giản nhấc điện thoại gọi một bàn ăn ở bên ngoài. Hai người ngồi xuống, còn chưa kịp bắt đầu ăn, thì Nhâm Kiều gõ cửa một cách gấp gáp.
- A, tới sớm không bằng đúng lúc
Nhâm Kiều vừa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, đôi mắt nhất thời nhìn thẳng, cởi áo khoác rồi ngồi xuống
- Ha, cùng nhau ăn thôi, hôm nay phát triển thêm hai tuyến dưới. Thật là mệt muốn chết...
- Anh nói này, em có thể đừng nói chuyện bán hàng đa cấp của em ra được không?
Trần Thái Trung cau mặt, có chút không vui
- Không dễ dàng gì mới gặp được em một lần, đừng làm ảnh hưởng đến không khí lúc này!
- Em sắp được thăng lên cấp Ru- bi rồi, đương nhiên phải cố gắng hơn nữa.
Không ngờ Nhâm Kiều bây giờ dám chống đối lại Trần Thái Trung, có thể thấy cái trò bán hàng đa cấp này có thể thay đổi được con người.
Tuy nhiên, cô vẫn không dám trêu chọc Trần Thái Trung quá mức. Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn về phía Mông Hiểu Diễm:
- Ông xã à, ở trường chị có thể giúp em mở rộng thêm hai vị phụ huynh được không?
- Có chuyện gì vậy? Mấy người thuộc Phân Cục nào? Ai là người dẫn đội vậy?
- Đồn công an Mễ Thị, Triệu Đại Đình
Đồn trưởng Triệu nói ra danh tính của mình, âm thanh phát ra mệnh lệnh một cách mãnh liệt:
- Trong số khách hàng của mấy người có kẻ ăn trộm xe và hút thuốc phiện. Bây giờ tôi yêu cầu mấy người phối hợp cùng với bên cảnh sát để hành động... Trước tiên hãy đóng cửa chính lại cho tôi!
Trộm xe, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện? Khuôn mặt Khâu Đại Chủy tỏ vẻ khó tin, sửng sốt một lúc lâu, mới nhìn Triệu Đại Đình cười nhạt một tiếng
- Anh nói như vậy, có chứng cứ gì không?
- Tôi sẽ đưa cho anh xem
Đồn trưởng Triệu hừ lạnh một tiếng. Anh ta đã muốn gây khó dễ như vậy, đương nhiên không thể dễ dàng đưa chứng cứ ra. Không làm lớn chuyện này, Thường Lão Tam anh quả thực vẫn cho rằng thành phố Phượng Hoàng không có cảnh sát sao?
Sắc mặt gã trầm xuống, ngón tay chỉ về phía mũi của Khâu Đại Chủy:
- Điều tôi muốn hỏi bây giờ là, cửa chính này... rốt cuộc anh có đóng lại hay không?
- Dựa vào cái gì mà anh bắt tôi đóng thì tôi phải đóng?
Lần này Khâu Đại Chủy không dám cười nhạt nữa, mặt gã trở nên nghiêm túc, duỗi tay ra.
- Đưa cho tôi xem giấy chứng nhận cảnh sát và lệnh khám xét của anh!
Triệu Đại Định lấy ra thẻ cảnh sát không chút do dự
- Lệnh điều tra không có. Chúng tôi không khám xét, chỉ điều tra và kiểm tra loại trừ. Bây giờ, tôi yêu cầu anh một lần nữa, đóng cửa lại cho tôi!
Khâu Đại Chủy cầm chiếc thẻ lật đi lật lại một lúc lâu, cuối cùng cười nhạt một tiếng.
- Đồn trưởng đồn công an Mễ Thị? Một chức vụ lớn quá nhỉ?
- Bây giờ anh đang ngăn cản chúng tôi chấp pháp đấy.
Triệu Đại Đình quay đầu lại, nói với cấp dưới của mình
- Còng anh ta lại cho tôi, sau đó, chính chúng ta sẽ đóng cửa.
Khâu Đại Chủy quả thật vẫn còn có chút bình tĩnh, gã duỗi hai tay mình về phía Triệu Đại Đình, trên mặt không có biểu hiện gì
- Đến đây đồn trưởng Triệu. Tuy nhiên anh hãy cẩn thận đấy, chiếc còng này đeo vào thì dễ, nhưng cởi ra thì không dễ như vậy đâu.
Chỉ có điều, Phó giám đốc Cáp Thành Cương và một nhân viên làm việc có liên quan đến Đế Vương Cung đã vây xung quanh, bọn họ sao có thể đồng ý để cho người khác bắt ông chủ của mình cơ chứ? Không những vậy còn có người kéo Khâu Đại Chủy lui về phía sau
- Giám đốc Khâu...
Khâu Đại Chủy ra sức giãy dụa, tỏ thái độ không phục. Tuy nhiên, gã phát hiện ra chuyện lần này không đúng, ngoài miệng cũng không lớn tiếng nữa.
Đúng vào lúc này, nhân viên bảo vệ trông coi bãi đỗ xe nhìn thấy ở phía xa có người đang lén nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong bãi đỗ xe, đã lén chạy về báo cáo cho lãnh đạo của mình biết. Nghe nói trong tay Triệu Đại Đình có vật chứng, Khâu Đại Chủy nhất thời đau đầu.
Đây là có người vu oan, hay là Đồn trưởng đồn công an đang làm chuyện công? Trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy, liền cầm theo di động chạy sang một bên.
Lúc này, mấy viên cảnh sát đã bắt đầu đóng cửa lại, nhân viên làm việc ở bên cạnh cũng không dám ngăn cản nữa. Quả thực khí thế của Triệu Đại Đình quá lớn, ai cũng không nắm rõ được chuyện đã phát triển đến bước nào rồi.
Chính vào lúc này, có bốn, năm người đàn ông xông vào từ cửa bên, đẩy cảnh sát đang gác ở bên kia, nghênh ngang leo lên chiếc xe Mercedes Benz rồi đi.
Quả thực chuyện này xảy ra quá đột nhiên. Có một viên cảnh sát có ý muốn chặn xe lại, tuy nhiên chiếc xe Mercedes Benz tăng tốc quá nhanh, lao về phía con người không muốn sống kia. Anh ta không thể không tránh sang một bên. Sau đó, chỉ trong nháy mắt chiếc xe Mercedes Benz biến vào trong bóng đêm.
- Những người đó... có súng!
Viên cảnh sát bị đẩy ra lắp ba lắp bắp giải thích. Không còn cách nào khác, anh ta không giải thích không được, người ta đẩy anh, anh sẽ không bắt lại à?
- Người chạy rồi?
Triệu Đại Đình liếc mắt nhìn Khâu Đại Chủy. Trong lòng hắn tất nhiên là biết, mấy người này chẳng qua là may mắn thoát chết. Tuy nhiên, chỉ nói đến loại phản ứng này, những người ở trên chiếc xe Mercedes Benz hẳn là những người đang mang án tử trên người.
Biển số xe Mercedes Benz đã bị nhân viên an ninh dùng giấy dán lại, không thể nhìn thấy được. Trong lúc nhất thời, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, làm sao đây? Tiếp tục kiểm tra Đế Vương Cung, hay là đuổi theo chiếc xe kia?
- Báo cáo phân Cục, chúng tôi vào trong lục soát.
Lúc này Triệu Đại Đình liền đưa ra quyết định:
- Làm sao chúng ta có thể bắt được chiếc xe Mercedes Benz kia? Trước tiên hãy kiểm tra có con cá nào lọt lưới không đã.
Có được những người đàn ông kì lạ này, trọng trách trên người anh ta càng giảm bớt đi. Ai mà biết những người này đang làm gì chứ?
Cũng vào lúc này, Khâu Đại Chủy mang theo chiếc di động:
- Đồn trưởng Triệu, điện thoại của Cục trưởng Lưu Đông Khải, ông ấy muốn anh nhận điện thoại...
- Tôi đang làm việc, bảo ông ấy có chuyện gì thì gọi vào điện thoại của tôi.
Triệu Đại Đình vốn không để ý đến ông ta. Không phải anh rất ngông cuồng hay sao? Ông đây sẽ cho anh thấy cái uy phong của đồn trưởng tôi đây!
Anh ta ứng phó trường hợp này cũng khá thuận buồm xuôi gió. Nếu như trong tay không có chứng cứ, lại không có một đám người bỏ chạy, anh ta chắc chắc không dám thất lễ với Phó Cục trưởng thành phố như vậy. Nhưng lúc này thì khác rồi.
Vừa nói dứt lời thì điện thoại của anh ta liền vang lên. Vừa nhìn điện thoai, được, là cuộc gọi của phó Cục trưởng Lương của phân cục - lãnh đạo trực tiếp của anh ta
- Phó Cục trưởng Lương, có chuyện gì vậy?
Âm thanh phát ra rất lớn, tuy nhiên, điện thoại của Triệu Đại Đình không được tốt lắm, một bên có thể nghe được, phó Cục trưởng Lương dường như không hài lòng với hành vi tùy tiện điều động cảnh sát, gây rối nơi làm ăn đàng hoàng của đồn công an Mễ Thị.
Tuy nhiên, sau khi Đồn trưởng Triệu nói ra việc bắt được tội phạm hiện hành và chuyện có mấy người khả nghi chạy trốn, thì bên kia nhất thời im lặng. Mọi người đều là người thông minh, ra mặt giúp bạn bè, cứ như vậy là được rồi, kéo bản thân mình vào trong thì không có ý nghĩa gì cả.
Đám người của Mã Phong Tử ở bên này nhìn mà kêu lên hết sức phấn khởi. Tuy nhiên, tiệc vui chóng tàn, trôi qua chẳng được bao lâu, lại có hai xe cảnh sát đến. Trên xe có khoảng 10 viên cảnh sát bước xuống một cách bí mật, không ngờ có một viên cảnh sát chú ý đến sự khác thường ở bên này đường.
- Mấy người đang làm gì ở đây vậy?
Viên cảnh sát nhìn vào những người đang ngồi ở hai cái bàn đó, có chút kì lạ. Những người này chỉ nhìn bên ngoài thì có thể nhận ra đó không phải người tốt. Hơn nữa, lại còn ở ngoài đường ăn lẩu trong tiết trời mùa đông lạnh giá, quả thực rất kì lạ. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, trong phạm vi 100m dường như... không có quán lẩu nào cả!
- Ăn cơm ạ
Có người trả lời một cách cợt nhả.
- Anh cảnh sát à, trời tối muộn thế này mà vẫn phải đi tuần tra sao? Nếu như không bận, thì ngồi xuống ăn cùng đi? Tình cảm giữa cảnh sát và nhân dân cũng giống như cá với nước ấy mà.
Viên cảnh sát bị những lời này làm cho cứng họng. Cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
- Nồi lẩu này của mấy người lấy từ đâu ra vậy? Còn nữa, tại sao phải chuyển đến đây ăn?
- Đi về phía bên kia khoảng 100m có một quán lẩu theo đạo Hồi.
Mã Phong Tử tươi cười, hôm nay bọn họ có ý đến để xem náo nhiệt. Mọi người đều không uống rượu, dù sao cũng đến địa bàn của Thường Tam, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì, thì cũng có thể nhanh chân bỏ trốn được.
Vì vậy, gã nói chuyện khá tỉnh táo.
- Chúng tôi thấy bên trong ngột ngạt nên chuyển ra đây ngồi ăn. Ừ, bày ở chỗ này cũng chỉ vì chỗ này sáng sủa thôi. Ông chủ ở đấy cũng đã đồng ý rồi, cái này... không có ảnh hưởng gì chứ ạ?
Để chào mừng Giáng sinh, tạo nên không khí ngày lễ, khắp Đế Vương Cung treo lên khá nhiều đèn màu và ruy băng. Toàn bộ đèn đều được bật lên, quả thực trông rất sáng sủa. Tuy nhiên, ánh sáng ở bên kia đường quả thực có chút tối tăm.
Vì vậy, hai bàn này vẫn được bày ở nơi có đèn chiếu sáng. Tuy nhiên, Mã Phong Tử đã nói vậy, thì cảnh sát cũng không thể nói gì được nữa, anh ta không thể không cho họ ăn cơm được?
Sự khác thường ở cái nơi Đế Vương Cung này, cuối cùng cũng bị kiểm soát trong suốt nửa tiếng đồng hồ. Phân Cục Thanh Hồ tiếp nhận công việc của Triệu Đại Đình, người của đồn công an Mễ Thị bị bắt phải rút khỏi Đế Vương Cung.
Lý do rất đơn giản, họ mặc cảnh phục trên người, dễ gây ra một vài sự hiểu lầm không đáng có. Phân Cục phái khoảng 4, 5 người mặc thường phục. Dưới sự phối hợp của Giám đốc Khâu, đã tiến vào trong Đế Vương Cung điều tra tìm kiếm bằng chứng.
Kì thực, mọi người đều biết rằng, Đồn trưởng Triệu hay động vào những rủi ro của Đế Vương Cung. Trước mắt, thời gian của thượng khách đã sớm qua đi rồi. Chuyện anh làm thì cũng đã làm xong rồi, vậy thì kết thúc của vụ này sẽ do phân Cục đến xử lý.
Còn về kết quả, ai cũng đoán ra được, đây chắc chắn là cục diện không giải quyết được. Dù sao đi nữa, công lao mà Triệu Đại Đình anh tìm thấy chiếc xe bị trộm, phát hiện ma túy là những công lao mà ai cũng không thể xóa bỏ đi được. Nhưng Đế Vương Cung này chắc chắn là bị cuốn vào trong lúc vô tình mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Khâu Đại Chủy chắc chắn muốn bỏ ra chút tiền để giải quyết chuyện này. Tuy nhiên, cái này không quan trọng, mà quan trọng là, trong giới nhanh chóng đã truyền ra tin tức, đồn trưởng Triệu trả đũa Lão Tam. Đây chính là kết cục của Cẩu Bất Lý anh ức hiếp Triệu Lão Nhị.
Còn có một vấn đề nữa cũng rất quan trọng, đó chính là gọi điện thoại báo cảnh sát đến trù tính Đế Vương Cung. Rốt cuộc là thần tiên nào vậy? Với thân phận và chức vị của Triệu Đại Đình, có lẽ cũng không thể nào làm ra chuyện hèn hạ như vậy — Hơn nữa, độ khó thao tác của chuyện này rất cao, lẽ nào không đúng sao?
Những sự nhốn nháo này, Trần Thái Trung không có thời gian rảnh để quan tâm. Bữa tối hắn ăn chưa được no, lên xe đến Dục Hoa Uyển tìm Mông Hiểu Diễm
- Anh đến rồi, trong nhà còn có cái gì để ăn nữa không?
Cô giáo Mông cũng vừa mới về, vẫn chưa ăn cơm, chỉ đơn giản nhấc điện thoại gọi một bàn ăn ở bên ngoài. Hai người ngồi xuống, còn chưa kịp bắt đầu ăn, thì Nhâm Kiều gõ cửa một cách gấp gáp.
- A, tới sớm không bằng đúng lúc
Nhâm Kiều vừa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, đôi mắt nhất thời nhìn thẳng, cởi áo khoác rồi ngồi xuống
- Ha, cùng nhau ăn thôi, hôm nay phát triển thêm hai tuyến dưới. Thật là mệt muốn chết...
- Anh nói này, em có thể đừng nói chuyện bán hàng đa cấp của em ra được không?
Trần Thái Trung cau mặt, có chút không vui
- Không dễ dàng gì mới gặp được em một lần, đừng làm ảnh hưởng đến không khí lúc này!
- Em sắp được thăng lên cấp Ru- bi rồi, đương nhiên phải cố gắng hơn nữa.
Không ngờ Nhâm Kiều bây giờ dám chống đối lại Trần Thái Trung, có thể thấy cái trò bán hàng đa cấp này có thể thay đổi được con người.
Tuy nhiên, cô vẫn không dám trêu chọc Trần Thái Trung quá mức. Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn về phía Mông Hiểu Diễm:
- Ông xã à, ở trường chị có thể giúp em mở rộng thêm hai vị phụ huynh được không?
/453
|