Không biết vì sao, Đường Diệc Huyên đối với Kinh Tử Lăng dường như có một chút lãnh đạm như có như không, chỉ có điều khí chất của cô vốn lạnh lùng diễm lệ, cho nên ở trong mắt người khác, cũng không có gì là lạ.
Trần Thái Trung bỏ ra một ngàn rưỡi mua một chiếc nghiên mực bằng tạp ngọc dài bảy tấc, rộng bốn tấc kia, thuận tay đem miếng đá kia lên xe
- Chị Đường à, để tôi đưa chị về nhà trước?
- Tôi bây giờ còn chưa muốn về.
Đường Diệc Huyên lắc đầu, nhớ tới vừa về nhà đã bị những người đó quấy rầy, cô có chút mất hứng.
- Nếu không như vậy đi, anh đưa tôi đến nơi làm cửa hàng gốm thiên hạ hữu tình ở phía đông cổng chợ là được rồi.
- Cửa hàng gốm?
Nghe đến chữ này, ánh mắt của Kinh Tử Lăng sáng lên,
- Có phải nơi mà sau khi dùng bùn , sẽ làm thành đồ gốm không? Tựa như loại bên trong 《 nhân quỷ tình vị liễu》 ?
- Đúng vậy, Tố Ba không có sao?
Đường Diệc Huyên nhìn cô ta với vẻ kì lạ, cô với người chủ của cửa hàng gốm là bạn học, trong cửa hàng gốm có điện cơ và đá mài, thời điểm cô vừa mới bắt đầu chơi ngọc, chính là ở nơi bạn học này phá ngọc, sau đó, cô trở nên nghiện trò tiêu khiển này, mới tìm người đến lắp thiết bị trong nhà.
- Từ sau khi diễn 《nhân quỷ tình vị liễu 》, dường như khắp nơi là đồ chơi này?
Trần Thái Trung đối với bộ phim này cũng có ấn tượng.
- Chơi đất sét cũng có thể chơi say mê được như vậy... Không dễ dàng đâu.
- Bộ phim này tôi mới xem thôi, nhưng cửa hàng gốm ở Tố Ba dường như đều đã đóng cửa rồi.
Kinh Tử Lăng bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối
- Cô không biết là, cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm này rất đẹp hay sao?
Tình yêu... Kia là đồ chơi gì a? Có thể làm pháp bảo dùng sao? Trần Thái Trung mới nhớ ra một câu nói khó nghe. Đột nhiên lại nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu của mình trong kiếp này, không thể lắc đầu thở dài
- Ôi... Cái kia, ừ, quả thật đẹp a...
Đường Diệc Huyên nhất thời đã bị câu nói này của hắn chọc cười, trên mặt Kinh Tử Lăng xuất hiện một sự tức giận, cô quay đầu nhìn Đường Diệc Huyên:
- Chị Đường à, tôi cũng muốn đi chơi...
Vì thế, Trần Thái Trung trực tiếp đem xe dừng ở cửa "Thiên hạ hữu tình", ba người đặt một phòng riêng nhỏ. Loại phòng này làm ra để cho những đôi tình nhân đến đây làm đồ gốm, không gian không phải rất lớn, nhưng không khí rất ấm áp. Nhiệt độ trong phòng cao, còn có âm nhạc êm ả du dương.
Kinh Tử Lăng cởi áo gió và áo khoác, chỉ mặc một áo lót lông dê màu trắng, tay áo được xắn cao, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, chơi đất sét một cách phấn chấn, Trần Thái Trung cũng ngồi ở một bên, chuyên tâm khắc chữ ở phía dưới nghiên mực.
Không khí vốn là khá hài hòa, tuy nhiên, Đường Diệc Huyên ra bên ngoài đi dạo một vòng. Cầm về một máy mài đá nhỏ, chậm rãi mài tảng đá, trong nháy mắt. Âm thanh chói tai vang lên, bụi đất trong phòng liền bay lên.
- Này này, chị Đường...
Kinh Tử Lăng mặc kệ
- Chị đi ra bên ngoài phá ngọc đi, tôi đang nghe nhạc mà.
- A. Cô không phải muốn xem tôi phá ngọc sao?
Đường Diệc Huyên tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta. Trên mặt cô tỏ ra vẻ như cười như không.
- Máy gọt góc này vẫn là do tôi đoạt được từ trên tay người khác tới.
Ánh mắt Kinh Tử Lăng mở to rồi chớp chớp, con mắt chuyển động, hiển nhiên cô rất khó đưa ra sự lựa chọn, rốt cục, vẫn là chần chừ lắc lắc đầu.
- Nói như thế, chị có thể chờ tôi làm xong bình hoa này hay không, sau đó sẽ phá ngọc a?
- Cái cô làm là bình hoa, không phải cái tô, cái đó cô đâu cần phải nghĩ, nhanh chóng làm được ngay thôi.
Đường Diệc Huyên khẽ cười một tiếng, vẫn buông máy mài đá trong tay xuống, ngồi vào bên người Trần Thái Trung chuyên tâm xem hắn khắc chữ.
Trần Thái Trung khắc chữ rất nhanh, ước chừng mười phút đã khắc xong, sau khi khắc xong, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Đường Diệc Huyên ngay tại trước mặt mình, nhất thời rung động, chỉ có điều lúc này, Kinh Tử Lăng đang chơi đất sét rất hứng khởi, hắn cũng chỉ có thể rung động trong lòng.
Đường Diệc Huyên hiển nhiên nhìn ra được hắn đang nghĩ gì qua ánh mắt của hắn, sau khi nhìn Kinh Tử Lăng một cách cảnh giác, thấp giọng nói thầm một câu.
- Nếu anh vì người con gái này mà bỏ rơi Hiểu Diễm, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Có bản lĩnh cô làm nhục tôi đi! Trần Thái Trung liếc mắt nhìn cô một cái đầy tức giận, cũng ngại nói nhiều, hướng về phía Kinh Tử Lăng giơ tay lên.
- Tử Lăng, chữ anh khắc xong rồi, mười sáu chữ, đủ rồi chứ?
- Ừ, nhiều như vậy là được rồi.
Kinh Tử Lăng chơi rất hứng khởi, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
- Mang qua đây cho em xem đi...
Củ chuối thật, lời nói của cô gái này không có chút khách sáo gì cả, Trần Thái Trung hơi tức giận, tuy nhiên ngẫm lại "kho Thái Trung " của Kinh Dĩ Viễn, ba chữ này chung quy sẽ lưu trên giấy, quyết định không hề so đo, đi đến chỗ cô, ngồi vào chiếc ghế đẩu kế bên, đem nghiên mực đưa cho cô xem.
"Lão ngô dĩ cập nhân chi ấu, " Kinh Tử Lăng rốt cục dừng công việc trên tay lại, nổi giận đùng đùng nhìn hắn
- Đây rõ ràng là bảy chữ mà.
"Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu, thập lục cá tự đích ma " Trần Thái Trung cũng bị cô làm cho tức giận
- Cái đầu cô làm bằng gì vậy? Có con số như vậy sao?
- Ông nội của em muốn anh viết nhiều thêm vài chữ, chữ không được giống nhau, anh hiểu không?
Kinh Tử Lăng giơ bàn tay dính đầy nước bùn chỉ trỏ hắn
- Anh viết nhiều chữ trùng lặp như vậy làm cái gì?
- Anh hiểu rồi.
Trần Thái Trung cười hì hì gật gật đầu
- Nhưng, anh không biết nhiều chữ lắm, em cũng đã từng nói qua, xâu chuỗi câu rất không dễ dàng a, hơn nữa... Em xem nghiên mực này, tốt xấu cũng coi như lễ vật đi? Anh không thể tùy tiện khắc vài chữ lên đó...
Hắn lời nói này kỳ thật có hơn nửa là thật, trong giáp cốt văn, chẳng những rất nhiều chữ đã mất, hơn nữa càng nhiều chữ bị thay đổi kết cấu, ý nghĩa của chữ và cách dùng, ở giữa tinh tế, chỉ có thể hiểu ngầm không thể nói ra ngoài được, hắn tìm vài câu thích hợp để viết ra thật là không dễ dàng.
Đương nhiên, hắn có thể sao chép một chút một số thứ như 《 trúc thư kỷ niên 》 hoặc là 《 Đạo Đức kinh 》, ở giữa cũng không sai vài chữ, nhưng hắn rất hiểu, nếu cứ như vậy sẽ có vấn đề xuất hiện, đủ loại phiền toái sẽ nối gót nhau mà tới.
Kinh Tử Lăng cũng chỉ làm hắn nhớ lại lời nói châm chọc của mình ngày hôm qua, trong lúc nhất thời lại càng tức giận
- Em nói, anh là hạng đàn ông gì mà bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
- Hừ, anh thật sự là không còn gì để nói với em nữa, ông nội em đều không biết chữ, em nghĩ rằng anh có thể biết được mấy chữ?
Trần Thái Trung cứng đầu không thừa nhận
- Hơn nữa anh đã bỏ ra một ngàn rưỡi để mua khối nghiên mực này rồi, cũng không thể nói anh không có chútthành ý nào cả?
Kinh Tử Lăng bị hắn cãi lại đến dở khóc dở cười, mới tiếp tục mở miệng nói chuyện, điện thoại của Đường Diệc Huyên vang lên, hai người liếc nhau, rốt cục đồng thời im lặng.
- Là Tần Tiểu Phương gọi tới.
Ngắt điện thoại, Đường Diệc Huyên thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Trần Thái Trung
- Lý Tiểu Văn bị bắt giam, vấn đề của Trương Hãn đang được nghiên cứu, phỏng chừng phải giám sát chỗ ở, hắn hỏi tôi sự việc có phải dừng ở đây hay không.
- Vậy cô có ý kiến gì a?
Trần Thái Trung chậc lưỡi
- Nhung Diễm Mai và Dương Nhuệ Phong, sẽ không có ý định ra tay chứ?
"Dương Nhuệ Phong có quan hệ gì đến chuyện này?
Đường Diệc Huyên nghe được nhất thời hơi tò mò, trong bên đương sự có đứa con của Nhung Diễm Mai, nhưng Dương Nhuệ Phong căn bản ngay cả đầu đều không có mạo thôi.
- Đối với chuyện này, kể ra cũng dài lắm...
Trần Thái Trung quay đầu nhìn Kinh Tử Lăng, cảm thấy chuyện của mình vẫn là không nên để cô bé này nghe thấy thì tốt hơn, liền đứng lên đi ra ngoài cửa
- Cô ra ngoài với tôi một chút, tôi sẽ giải thích cho cô...
Thấy hai người đi ra ngoài, Kinh Tử Lăng ngẩng đầu nhìn sang cửa, thoáng chút suy nghĩ, bĩu môi.
- Ai thèm nghe chuyện của anh chứ?
Vừa nói, cô lấy khăn mặt một bên lau lau tay, đứng lên, đi đến chiếc túi phía trước mặt của mình, lấy điện thoại di động ra...
Không lâu sau, một mình Trần Thái Trung đã trở lại, không thấy bóng dáng Đường Diệc Huyên, Kinh Tử Lăng gật đầu cười cười với hắn
- Ha ha, ông nội của em nói, cảm ơn nghiên mực của anh, còn nói nếu anh muốn đi Tố Ba, nhất định phải đến chỗ ông chơi.
- Không phải chứ? Nhanh như vậy mà gió đã thay đổi rồi sao?
Trần Thái Trung nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhất thời có chút gì đó không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, lập tức trở nên cảnh giác
- Sao anh cảm thấy, em như đang dùng sức... Muốn tính toán với anh?
- Anh!
Kinh Tử Lăng nhất thời dở khóc dở cười , lời của hắn khiến cô hơi xấu hổ, nhưng cô lại không có cách gì giải thích, đơn giản lại cúi xuống bắt đầu nghịch đất sét, trong lòng lại có chút hơi buồn bực, sao tôi vừa thấy người này, thì lại có chút không khống chế được?
Cảm tình, Kinh Dĩ Viễn vừa nghe nói tơi mấy chữ mà Trần Thái Trung viết, lập tức trong lòng tốt hơn:
- Ha ha, tốt, mấy chữ này không tồi, nhất là nhân tự, không ngờ có hai chữ, ha ha, khá lắm...
Nghe ông nội nói như vậy, cô mới phản ứng lại, sự tinh tế của thư pháp, kỳ thật là ở khí thế và hương vị, càng là bút họa ít ký tự, càng khó viết, ông nội mình vốn là muốn làm gương một số thứ, chữ của Trần Thái Trung viết ra, chẳng những thông thường, hơn nữa cũng bao hàm đủ loại bút họa ở trong đó, hơn nữa điều khó được chính là, có lặp lại chữ, mới có thể từ chỗ khác biệt nhỏ nhất, thưởng thức đến bản chất trong đó.
Kể từ đó, Kinh Dĩ Viễn tự nhiên rất vui, nhưng ông vui thì Kinh Tử Lăng lại cảm thấy hơi xấu hổ. Chẳng lẽ nói, Trần Thái Trung sớm đã nghĩ đến cái này? Chỉ là hắn cố ý không nói ra?
Giờ khắc này, cô cảm giác được thất bại từ trước đến nay chưa từng có, đối với cô ấy chuyện kiều nữ thuận theo duyên của trời mà nói, liên tiếp kinh ngạc ở trước mặt Trần Thái Trung, là cô không thể dễ dàng tha thứ, đây chẳng qua là học sinh trung học a!
Đường Diệc Huyên không trở về, gọi điện thoại cho Mông Nghệ, kể về ân oán giữa Dương Nhuệ Phong và Trần Thái Trung, cô có biết một ít , vốn cũng không có ý nhảy vào giúp đỡ, nhưng, Trương Hãn là kẻ cô thấy chướng mắt nhất ngoài tập đoàn Trung Thiên, biểu hiện hôm đó của người này cũng cực kỳ xấu, nếu Dương Nhuệ Phong cùng Trương Hãn có quan hệ thân thiết thì loại cả hai luôn.
Trần Thái Trung bỏ ra một ngàn rưỡi mua một chiếc nghiên mực bằng tạp ngọc dài bảy tấc, rộng bốn tấc kia, thuận tay đem miếng đá kia lên xe
- Chị Đường à, để tôi đưa chị về nhà trước?
- Tôi bây giờ còn chưa muốn về.
Đường Diệc Huyên lắc đầu, nhớ tới vừa về nhà đã bị những người đó quấy rầy, cô có chút mất hứng.
- Nếu không như vậy đi, anh đưa tôi đến nơi làm cửa hàng gốm thiên hạ hữu tình ở phía đông cổng chợ là được rồi.
- Cửa hàng gốm?
Nghe đến chữ này, ánh mắt của Kinh Tử Lăng sáng lên,
- Có phải nơi mà sau khi dùng bùn , sẽ làm thành đồ gốm không? Tựa như loại bên trong 《 nhân quỷ tình vị liễu》 ?
- Đúng vậy, Tố Ba không có sao?
Đường Diệc Huyên nhìn cô ta với vẻ kì lạ, cô với người chủ của cửa hàng gốm là bạn học, trong cửa hàng gốm có điện cơ và đá mài, thời điểm cô vừa mới bắt đầu chơi ngọc, chính là ở nơi bạn học này phá ngọc, sau đó, cô trở nên nghiện trò tiêu khiển này, mới tìm người đến lắp thiết bị trong nhà.
- Từ sau khi diễn 《nhân quỷ tình vị liễu 》, dường như khắp nơi là đồ chơi này?
Trần Thái Trung đối với bộ phim này cũng có ấn tượng.
- Chơi đất sét cũng có thể chơi say mê được như vậy... Không dễ dàng đâu.
- Bộ phim này tôi mới xem thôi, nhưng cửa hàng gốm ở Tố Ba dường như đều đã đóng cửa rồi.
Kinh Tử Lăng bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối
- Cô không biết là, cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm này rất đẹp hay sao?
Tình yêu... Kia là đồ chơi gì a? Có thể làm pháp bảo dùng sao? Trần Thái Trung mới nhớ ra một câu nói khó nghe. Đột nhiên lại nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu của mình trong kiếp này, không thể lắc đầu thở dài
- Ôi... Cái kia, ừ, quả thật đẹp a...
Đường Diệc Huyên nhất thời đã bị câu nói này của hắn chọc cười, trên mặt Kinh Tử Lăng xuất hiện một sự tức giận, cô quay đầu nhìn Đường Diệc Huyên:
- Chị Đường à, tôi cũng muốn đi chơi...
Vì thế, Trần Thái Trung trực tiếp đem xe dừng ở cửa "Thiên hạ hữu tình", ba người đặt một phòng riêng nhỏ. Loại phòng này làm ra để cho những đôi tình nhân đến đây làm đồ gốm, không gian không phải rất lớn, nhưng không khí rất ấm áp. Nhiệt độ trong phòng cao, còn có âm nhạc êm ả du dương.
Kinh Tử Lăng cởi áo gió và áo khoác, chỉ mặc một áo lót lông dê màu trắng, tay áo được xắn cao, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, chơi đất sét một cách phấn chấn, Trần Thái Trung cũng ngồi ở một bên, chuyên tâm khắc chữ ở phía dưới nghiên mực.
Không khí vốn là khá hài hòa, tuy nhiên, Đường Diệc Huyên ra bên ngoài đi dạo một vòng. Cầm về một máy mài đá nhỏ, chậm rãi mài tảng đá, trong nháy mắt. Âm thanh chói tai vang lên, bụi đất trong phòng liền bay lên.
- Này này, chị Đường...
Kinh Tử Lăng mặc kệ
- Chị đi ra bên ngoài phá ngọc đi, tôi đang nghe nhạc mà.
- A. Cô không phải muốn xem tôi phá ngọc sao?
Đường Diệc Huyên tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta. Trên mặt cô tỏ ra vẻ như cười như không.
- Máy gọt góc này vẫn là do tôi đoạt được từ trên tay người khác tới.
Ánh mắt Kinh Tử Lăng mở to rồi chớp chớp, con mắt chuyển động, hiển nhiên cô rất khó đưa ra sự lựa chọn, rốt cục, vẫn là chần chừ lắc lắc đầu.
- Nói như thế, chị có thể chờ tôi làm xong bình hoa này hay không, sau đó sẽ phá ngọc a?
- Cái cô làm là bình hoa, không phải cái tô, cái đó cô đâu cần phải nghĩ, nhanh chóng làm được ngay thôi.
Đường Diệc Huyên khẽ cười một tiếng, vẫn buông máy mài đá trong tay xuống, ngồi vào bên người Trần Thái Trung chuyên tâm xem hắn khắc chữ.
Trần Thái Trung khắc chữ rất nhanh, ước chừng mười phút đã khắc xong, sau khi khắc xong, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Đường Diệc Huyên ngay tại trước mặt mình, nhất thời rung động, chỉ có điều lúc này, Kinh Tử Lăng đang chơi đất sét rất hứng khởi, hắn cũng chỉ có thể rung động trong lòng.
Đường Diệc Huyên hiển nhiên nhìn ra được hắn đang nghĩ gì qua ánh mắt của hắn, sau khi nhìn Kinh Tử Lăng một cách cảnh giác, thấp giọng nói thầm một câu.
- Nếu anh vì người con gái này mà bỏ rơi Hiểu Diễm, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Có bản lĩnh cô làm nhục tôi đi! Trần Thái Trung liếc mắt nhìn cô một cái đầy tức giận, cũng ngại nói nhiều, hướng về phía Kinh Tử Lăng giơ tay lên.
- Tử Lăng, chữ anh khắc xong rồi, mười sáu chữ, đủ rồi chứ?
- Ừ, nhiều như vậy là được rồi.
Kinh Tử Lăng chơi rất hứng khởi, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
- Mang qua đây cho em xem đi...
Củ chuối thật, lời nói của cô gái này không có chút khách sáo gì cả, Trần Thái Trung hơi tức giận, tuy nhiên ngẫm lại "kho Thái Trung " của Kinh Dĩ Viễn, ba chữ này chung quy sẽ lưu trên giấy, quyết định không hề so đo, đi đến chỗ cô, ngồi vào chiếc ghế đẩu kế bên, đem nghiên mực đưa cho cô xem.
"Lão ngô dĩ cập nhân chi ấu, " Kinh Tử Lăng rốt cục dừng công việc trên tay lại, nổi giận đùng đùng nhìn hắn
- Đây rõ ràng là bảy chữ mà.
"Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu, thập lục cá tự đích ma " Trần Thái Trung cũng bị cô làm cho tức giận
- Cái đầu cô làm bằng gì vậy? Có con số như vậy sao?
- Ông nội của em muốn anh viết nhiều thêm vài chữ, chữ không được giống nhau, anh hiểu không?
Kinh Tử Lăng giơ bàn tay dính đầy nước bùn chỉ trỏ hắn
- Anh viết nhiều chữ trùng lặp như vậy làm cái gì?
- Anh hiểu rồi.
Trần Thái Trung cười hì hì gật gật đầu
- Nhưng, anh không biết nhiều chữ lắm, em cũng đã từng nói qua, xâu chuỗi câu rất không dễ dàng a, hơn nữa... Em xem nghiên mực này, tốt xấu cũng coi như lễ vật đi? Anh không thể tùy tiện khắc vài chữ lên đó...
Hắn lời nói này kỳ thật có hơn nửa là thật, trong giáp cốt văn, chẳng những rất nhiều chữ đã mất, hơn nữa càng nhiều chữ bị thay đổi kết cấu, ý nghĩa của chữ và cách dùng, ở giữa tinh tế, chỉ có thể hiểu ngầm không thể nói ra ngoài được, hắn tìm vài câu thích hợp để viết ra thật là không dễ dàng.
Đương nhiên, hắn có thể sao chép một chút một số thứ như 《 trúc thư kỷ niên 》 hoặc là 《 Đạo Đức kinh 》, ở giữa cũng không sai vài chữ, nhưng hắn rất hiểu, nếu cứ như vậy sẽ có vấn đề xuất hiện, đủ loại phiền toái sẽ nối gót nhau mà tới.
Kinh Tử Lăng cũng chỉ làm hắn nhớ lại lời nói châm chọc của mình ngày hôm qua, trong lúc nhất thời lại càng tức giận
- Em nói, anh là hạng đàn ông gì mà bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
- Hừ, anh thật sự là không còn gì để nói với em nữa, ông nội em đều không biết chữ, em nghĩ rằng anh có thể biết được mấy chữ?
Trần Thái Trung cứng đầu không thừa nhận
- Hơn nữa anh đã bỏ ra một ngàn rưỡi để mua khối nghiên mực này rồi, cũng không thể nói anh không có chútthành ý nào cả?
Kinh Tử Lăng bị hắn cãi lại đến dở khóc dở cười, mới tiếp tục mở miệng nói chuyện, điện thoại của Đường Diệc Huyên vang lên, hai người liếc nhau, rốt cục đồng thời im lặng.
- Là Tần Tiểu Phương gọi tới.
Ngắt điện thoại, Đường Diệc Huyên thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Trần Thái Trung
- Lý Tiểu Văn bị bắt giam, vấn đề của Trương Hãn đang được nghiên cứu, phỏng chừng phải giám sát chỗ ở, hắn hỏi tôi sự việc có phải dừng ở đây hay không.
- Vậy cô có ý kiến gì a?
Trần Thái Trung chậc lưỡi
- Nhung Diễm Mai và Dương Nhuệ Phong, sẽ không có ý định ra tay chứ?
"Dương Nhuệ Phong có quan hệ gì đến chuyện này?
Đường Diệc Huyên nghe được nhất thời hơi tò mò, trong bên đương sự có đứa con của Nhung Diễm Mai, nhưng Dương Nhuệ Phong căn bản ngay cả đầu đều không có mạo thôi.
- Đối với chuyện này, kể ra cũng dài lắm...
Trần Thái Trung quay đầu nhìn Kinh Tử Lăng, cảm thấy chuyện của mình vẫn là không nên để cô bé này nghe thấy thì tốt hơn, liền đứng lên đi ra ngoài cửa
- Cô ra ngoài với tôi một chút, tôi sẽ giải thích cho cô...
Thấy hai người đi ra ngoài, Kinh Tử Lăng ngẩng đầu nhìn sang cửa, thoáng chút suy nghĩ, bĩu môi.
- Ai thèm nghe chuyện của anh chứ?
Vừa nói, cô lấy khăn mặt một bên lau lau tay, đứng lên, đi đến chiếc túi phía trước mặt của mình, lấy điện thoại di động ra...
Không lâu sau, một mình Trần Thái Trung đã trở lại, không thấy bóng dáng Đường Diệc Huyên, Kinh Tử Lăng gật đầu cười cười với hắn
- Ha ha, ông nội của em nói, cảm ơn nghiên mực của anh, còn nói nếu anh muốn đi Tố Ba, nhất định phải đến chỗ ông chơi.
- Không phải chứ? Nhanh như vậy mà gió đã thay đổi rồi sao?
Trần Thái Trung nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhất thời có chút gì đó không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, lập tức trở nên cảnh giác
- Sao anh cảm thấy, em như đang dùng sức... Muốn tính toán với anh?
- Anh!
Kinh Tử Lăng nhất thời dở khóc dở cười , lời của hắn khiến cô hơi xấu hổ, nhưng cô lại không có cách gì giải thích, đơn giản lại cúi xuống bắt đầu nghịch đất sét, trong lòng lại có chút hơi buồn bực, sao tôi vừa thấy người này, thì lại có chút không khống chế được?
Cảm tình, Kinh Dĩ Viễn vừa nghe nói tơi mấy chữ mà Trần Thái Trung viết, lập tức trong lòng tốt hơn:
- Ha ha, tốt, mấy chữ này không tồi, nhất là nhân tự, không ngờ có hai chữ, ha ha, khá lắm...
Nghe ông nội nói như vậy, cô mới phản ứng lại, sự tinh tế của thư pháp, kỳ thật là ở khí thế và hương vị, càng là bút họa ít ký tự, càng khó viết, ông nội mình vốn là muốn làm gương một số thứ, chữ của Trần Thái Trung viết ra, chẳng những thông thường, hơn nữa cũng bao hàm đủ loại bút họa ở trong đó, hơn nữa điều khó được chính là, có lặp lại chữ, mới có thể từ chỗ khác biệt nhỏ nhất, thưởng thức đến bản chất trong đó.
Kể từ đó, Kinh Dĩ Viễn tự nhiên rất vui, nhưng ông vui thì Kinh Tử Lăng lại cảm thấy hơi xấu hổ. Chẳng lẽ nói, Trần Thái Trung sớm đã nghĩ đến cái này? Chỉ là hắn cố ý không nói ra?
Giờ khắc này, cô cảm giác được thất bại từ trước đến nay chưa từng có, đối với cô ấy chuyện kiều nữ thuận theo duyên của trời mà nói, liên tiếp kinh ngạc ở trước mặt Trần Thái Trung, là cô không thể dễ dàng tha thứ, đây chẳng qua là học sinh trung học a!
Đường Diệc Huyên không trở về, gọi điện thoại cho Mông Nghệ, kể về ân oán giữa Dương Nhuệ Phong và Trần Thái Trung, cô có biết một ít , vốn cũng không có ý nhảy vào giúp đỡ, nhưng, Trương Hãn là kẻ cô thấy chướng mắt nhất ngoài tập đoàn Trung Thiên, biểu hiện hôm đó của người này cũng cực kỳ xấu, nếu Dương Nhuệ Phong cùng Trương Hãn có quan hệ thân thiết thì loại cả hai luôn.
/453
|