Trưa ngày 26 tháng 7 Viên Tự Lập nhận được thông báo của văn phòng, mười giờ sẽ họp ở phòng bí thư.
Viên Tự Lập đã tham gia họp vài lần, những việc quan trọng ở đảng ủy chính quyền xã đều được quyết định ở những cuộc họp thế này. Ví dụ như những vấn đề liên quan đến tài chính, khen thưởng...Đều được thông qua ở cuộc họp trong phòng bí thư. Bình thường những cuộc họp đó Viên Tự Lập không lên tiếng, thảo luận công tác không phải là chuyên môn hắn được phân công quản lý, hắn cũng không nói gì. Nhưng lần này họp rất đột nhiên, trước đó không có bất kỳ thông báo gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian ngắn học hỏi và quan sát thì Viên Tự Lập đã quen thuộc với công tác ở xã Liễu Hà, sau này cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là mỗi năm sẽ mời hội nghị đại biểu nhân dân mà thôi.
Sau khi tiến vào phòng họp thì Trịnh Kiến Thiết, Dương Bản Phú, Kim Quảng Quân đều đã đến, bọn họ đang nói chuyện phiếm, Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi vào, người làm nhiệm vụ ghi chép chính là ủy viên tổ chức. Vì ở xã Liễu Hà thì tổng số bọn họ và phó bí thư là số chẵn, không tốt biểu quyết, vì vậy nếu có tranh luận gì, chỉ cần không quá lớn, bình thường đều do bí thư tỏ thái độ quyết định.
Đúng mười giờ thì Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải tiến vào phòng họp, Viên Tự Lập chú ý vẻ mặt của Chu Nghĩa Hải, rất mờ mịt, xem ra Chu Nghĩa Hải cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, họp, văn phòng đã thông báo mười một giờ mở hội nghị đảng ủy, thời gian rất gấp, chúng ta không nên làm chậm trễ. Hôm nay tổ chức họp chính là vì thảo luận một đề tài, mà đề tài này có liên quan đến vấn đề nhân sự.
Chu Nghĩa Hải nhanh chóng nhìn về phía Viên Tự Lập, vẻ mặt Viên Tự Lập cũng rất mờ mịt, nhân sự sao? Bình thường đó là những vấn đề do bí thư và chủ tịch quyết định, nhưng trước khi tổ chức họp thì cần có một cuộc chạm trán tay ba giữa bí thư, chủ tịch và phó bí thư mới đúng, như vậy mới làm tốt quá trình chuẩn bị, sau đó mới thông báo tình huống trong hội nghị để chẳng còn người phản đối. Vì ai cũng biết trước đó bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể đã không có ý kiến, dù bây giờ bọn họ có ý kiến cũng vô ích. Còn phía đảng ủy thì không cần phải nói, nếu bí thư đã thông qua thì chắc chắn sẽ được thông qua ở hội nghị đảng ủy, khi đó bọn họ đứng lên tuyên bố phương án thay đổi nhân sự, sẽ không có người nào lên tiếng.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, trừ khi kẻ sắp nhận chưc đắc tội với ủy viên đảng ủy, hơn phân nữa sẽ không được thông qua, chỉ cần người này lên tiếng phản đối, nếu bí thư không kiên trì ý kiến, sẽ không được thông qua.
- Nhân sự lần này rất gấp, vì vậy tôi trực tiếp giới thiệu tình huống. Mọi người đều biết đồng chí Hoàng Lâm được đề bạt làm ủy viên đảng ủy, là chủ nhiệm văn phòng, vì thế mà chiếc ghế chủ nhiệm phòng dân chính đã để không quá lâu. Còn nữa, phòng kế hoạch hóa gia đình, trưởng phòng nông nghiệp đều đã tuổi cao, cần thay đổi. Đây đều là những vị trí quan trọng, liên quan đến công tác trung tâm của đảng ủy xã, tôi suy xét đến vài đồng chí, hôm nay nói ra cho mọi người thảo luận.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, đáng lý ra phải do Viên Tự Lập thông báo tình huống mới đúng, nhưng Đoạn Kim Ba lại đứng lên nói thẳng ra, điều này chỉ có thể nói rõ một loại tình huống: "Phó bí thư đoàn thể đã không biết rõ tình huống cụ thể, chẳng biết nói thế nào cho phải!"
- Đồng chí Tô Dương phó chủ nhiệm phòng dân chính là người còn trẻ, nhiệt tình, năng lực tốt. Đồng chí Hoàng Lâm nhiều lần đề cử, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể, vì vậy đồng chí Tô Dương được đề nghị bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng dân chính, đồng chí Thái Tiểu Hoa phó chủ nhiệm quản lý hợp tác xã thôn Thanh Lâm được đề cử làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, đồng chí phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã Trương Đông Đào được đề xuất làm trưởng phòng nông nghiệp, mời các đồng chí nghị luận.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Chu Nghĩa Hải đẩy kính mắt lên, chậm rãi mở miệng, lúc hắn nói chuyện cũng không nhìn sang Đoạn Kim Ba.
- Bí thư Đoạn, tôi cảm thấy điều này là không thỏa đáng, đồng chí Tô Dương còn quá trẻ, đến phòng dân chính chưa lâu, còn chưa quen thuộc công tác ở phòng dân chính. Đồng chí Thái Tiểu Hoa, theo tôi được biết thì còn chưa phải là đảng viên, một nữ đồng chí còn chưa là đảng viên nếu được đề bạt làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, sau này sẽ không thể triển khai mở rộng công tác. Còn đồng chí Trương Đông Đào, trước nay công tác rất xuất sắc ở văn phòng đảng ủy xã, nhưng nếu muốn sắp xếp thì chỉ có thể được đề bạt làm bí thư chi bộ thôn, nếu đứng ở một đơn vị sự nghiệp như phòng nông nghiệp thì không thích hợp.
Chu Nghĩa Hải nói giống như sấm rền, trong phòng họp càng yên tĩnh.
Đoạn Kim Ba cũng không thèm nhìn Chu Nghĩa Hải, vẻ mặt hắn vẫn như thường.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, anh nói ý kiến của mình xem.
Viên Tự Lập cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy lên, hắn không thể nào không phát biểu, bí thư và chủ tịch đều đã lên tiếng, bây giờ đến lượt phó bí thư đoàn thể. Hắn bắt buộc phải lên tiếng, vì hắn là phó bí thư đoàn thể, hắn được phân công quản lý cán bộ, hắn phải có thái độ rõ ràng.
Viên Tự Lập hiểu, hôm nay thái độ của mình rất quan trọng, nếu hắn đồng ý, như vậy sẽ coi như phản đối ý kiến của Chu Nghĩa Hải, nếu không nói thì vài vị phó bí thư còn lại cũng sẽ đồng ý, tất cả sẽ thuận lợi thông qua. Nếu hắn phản đối, như vậy vài vị phó bí thư còn lại sẽ chẳng dám tỏ thái độ. Điêu này làm hắn có chút phẫn nộ, vấn đề về nhân sự thường sẽ do bí thư quyết định, nhưng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, đây là phương diện tôn trọng lẫn nhau. Chính mình bây giờ là phó bí thư đoàn thể, là phó bí thư được phân công trông nom cán bộ, Đoạn Kim Ba hôm nay làm như vậy rõ ràng không xem hắn ra gì.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí chủ tịch, tôi là người được phân công quản lý cán bộ, ba đồng chí kia dù là đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng hay chủ nhiệm đều không thích hợp. Phòng dân chính có trách nhiệm rất lớn, liên quan đến vấn đề liên hệ với phòng dân chính huyện, tôi đề nghị, vì suy xét tốt vấn đề người phụ trách phòng dân chính mà đảng ủy xã nên thông báo tình huống cho phòng dân chính huyện. Phòng kế hoạch hóa gia đình cũng là một ban ngành quan trọng, chủ nhiệm phải do một đồng chí đảng viên đảm nhiệm. Còn về phần người phụ trách phòng nông nghiệp, tính chuyên nghiệp của kỹ thuật trong nông nghiệp là rất mạnh, đồng chí Trương Đông Đào trước nay chỉ quen công tác hành chính, cũng không thể phù hợp trong công tác kỹ thuật.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba chợt biến đổi, hắn thật sự không ngờ lần này vấn đề nhân sự sẽ xuất hiện tình huống thế này. Lúc này hắn bắt đầu trưng cầu ý kiến vài vị phó bí thư khác, nhưng không ngoài dự đoán, những người kia đều nói tạm thời chưa suy xét tốt, tạm thời không cho ra thái độ rõ ràng, thực tế cũng không giúp đỡ Đoạn Kim Ba.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba trở nên tái nhợt, hắn trầm mặc khá lâu rồi nói ra một câu mà không ai ngờ được:
- Tôi là bí thư, vấn đề nhân sự do tôi định đoạt.
Chu Nghĩa Hải không cam lòng yếu thế, hắn trả lời một câu:
- Bí thư Đoạn, nếu anh nói như vậy thì không nên họp bàn làm gì, trực tiếp gửi công văn đi là được rồi.
Bầu không khí trong phòng họp rất căng thẳng, Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải có thể nói đã giương cung bạt kiếm, đã vung lưỡi lê thấy máu. Đám người còn lại, Viên Tự Lập thì giúp đỡ Chu Nghĩa Hải, những phó bí thư khác đều không tỏ rõ thái độ, điều này nói rõ cuộc họp hôm nay đã thất bại, vấn đề nhân sự của Đoạn Kim Ba không được thông qua.
Chỉ trong chốc lát Đoạn Kim Ba đã khôi phục lại vẻ mặt ung dung.
- Vấn đề nhân sự hôm nay nếu tiếp tục suy xét sẽ không còn phù hợp, lần sau sẽ tiếp tục xem xét, tôi tuyên bố tan họp, lập tức mở hội nghị đảng ủy, tất cả thành viên ban ngành đều phải tham gia.
Đoạn Kim Ba là người đi ra đầu tiên, sau đó đến lượt Chu Nghĩa Hải, đám người còn lại đều nhìn Viên Tự Lập, mà Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, đám người còn lại lúc này mới đi ra theo trình tự.
Viên Tự Lập vừa đi vừa nghĩ, từ hôm nay trở đi hắn đã hoàn toàn rạch mặt Đoạn Kim Ba, dù là cố ý hay vô tình thì giữa bọn họ đã khó thể dung hợp. Hắn cảm nhận mình rơi vào tình cảnh xấu, không biết Chu Nghĩa Hải sẽ có thái độ gì.
Đi vào phòng họp lớn, tất cả thành viên ban ngành đều có mặt, mọi người cười cười nói nói, nhưng sau khi Đoạn Kim Ba đi vào thì mọi người nhanh chóng an tĩnh, vì ai cũng phát hiện vẻ mặt bí thư không đúng. Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập theo vào phía sau, bầu không khí trong phòng họp càng yên tĩnh.
- Hôm nay mở hội nghị đảng ủy, mọi người đều biết có chuyện gì rồi, vấn đề sẽ được nói ra, chung ta cùng nhau bàn bạc.
Đoạn Kim Ba nói một câu không đầu không đuôi, điều này làm cho tất cả thành viên ban ngành cảm thấy kỳ quái, đảng ủy là nơi bí thư chủ trì, bí thư đề xuất chương trình hội nghị, tất cả thành viên cùng nhau thảo luận, hôm nay là sao?
- Tôi nói một việc, ngày hôm qua tôi đến kiểm tra công tác phòng nông nghiệp, không ngờ nhân viên phòng nông nghiệp đang trong giờ làm mà tụ tập đánh bài, tôi đã phê bình bọn họ.
- Cái gì, bí thư Trịnh, có chuyện như vậy sao? Những nhân viên này hưởng lương nhà nước mà lại tụ tập đánh bài, điều này thật sự không ổn, đây là tính chất gì, rõ ràng là sai lầm nghiêm trọng, nhất định phải nghiêm túc xử lý, cần phải chỉnh đốn tác phong. Đảng ủy chính quyền xã phải có thái độ rõ ràng, tôi đề nghị sau khi kiểm chứng thì đưa ra phương án giải quyết thích hợp, nếu bọn họ không quý trọng công tác, vậy cứ để bọn họ ra ngoài để mà đánh bài cả ngày cho thoải mái.
Trong phòng họp trở nên yên lặng, giờ làm việc mà đánh bài, chơi mạt chược...Nói chung ở đâu mà chẳng có, kể cả nhân viên và lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, khi không có việc gì cũng trốn sang một bên chơi mạt chược, thứ này đã không còn gì là công khai bí mật, không biết vì sao hôm nay Trịnh Kiến Thiết lạ nói ra. Đoạn Kim Ba lại yêu cầu tạm dừng công tác nhân viên phòng nông nghiệp, nếu xử lý như vậy sẽ gây ra những náo loạn ngất trời, đám người bị xử lý chắc chắc sẽ không phục.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, nhân viên công tác đánh bài trong giờ làm việc, tác phong như thế là tốt sao? Anh nói xem, có phải nên tạm dừng công tác hay cụ thể nên làm thế nào?
Viên Tự Lập biết rõ Đoạn Kim Ba bắt đầu chĩa mũi dùi về phía mình, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, nếu đã đến nước này thì cứ nên kiên trì mà thôi. Viên Tự Lập biết rõ xử lý cán bộ cũng không phải chuyện ăn nói lung tung, không vì lãnh đạo nóng đầu muốn xả giận mà làm sao thì làm, điều này sẽ sinh loạn.
- Bí thư Trịnh, tôi muốn hỏi, những người kia có phải là đảng viên không?
- Bí thư Viên, đều là đảng viên.
- Biết rồi, bí thư Đoạn, ý kiến của tôi là dựa theo "Điều lệ kỷ luật đảng viên" để xử lý. Đánh bài trong giờ làm việc là sai, nhưng còn chưa tạo nên ảnh hưởng ác liệt, tôi đề nghị thông báo phê bình. Lần này đảng ủy chính quyền xã cũng nên lấy đó rút kinh nghiệm, chỉnh đốn tác phong cán bộ cơ quan, chúng ta lập tức làm ra công văn gửi xuống cơ sở, nếu vi phạm sẽ nghiêm túc xử lý.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Viên, đề nghị phê bình những cán bộ đã vi phạm, để cho bí thư Viên, bí thư Trịnh, bí thư Hàn cùng đi tìm bọn họ nói chuyện, tiến hành phê bình nghiêm túc sai lầm của bọn họ.
- Nếu chủ tịch Chu và bí thư Viên đều có ý kiến này, như vậy cứ làm như thế, tan họp.
Đoạn Kim Ba cung không quay đầu mà rời khỏi phòng họp, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, lúc này vẫn có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người Viên Tự Lập và Trịnh Kiến Thiết.
Viên Tự Lập đã tham gia họp vài lần, những việc quan trọng ở đảng ủy chính quyền xã đều được quyết định ở những cuộc họp thế này. Ví dụ như những vấn đề liên quan đến tài chính, khen thưởng...Đều được thông qua ở cuộc họp trong phòng bí thư. Bình thường những cuộc họp đó Viên Tự Lập không lên tiếng, thảo luận công tác không phải là chuyên môn hắn được phân công quản lý, hắn cũng không nói gì. Nhưng lần này họp rất đột nhiên, trước đó không có bất kỳ thông báo gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian ngắn học hỏi và quan sát thì Viên Tự Lập đã quen thuộc với công tác ở xã Liễu Hà, sau này cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là mỗi năm sẽ mời hội nghị đại biểu nhân dân mà thôi.
Sau khi tiến vào phòng họp thì Trịnh Kiến Thiết, Dương Bản Phú, Kim Quảng Quân đều đã đến, bọn họ đang nói chuyện phiếm, Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi vào, người làm nhiệm vụ ghi chép chính là ủy viên tổ chức. Vì ở xã Liễu Hà thì tổng số bọn họ và phó bí thư là số chẵn, không tốt biểu quyết, vì vậy nếu có tranh luận gì, chỉ cần không quá lớn, bình thường đều do bí thư tỏ thái độ quyết định.
Đúng mười giờ thì Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải tiến vào phòng họp, Viên Tự Lập chú ý vẻ mặt của Chu Nghĩa Hải, rất mờ mịt, xem ra Chu Nghĩa Hải cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, họp, văn phòng đã thông báo mười một giờ mở hội nghị đảng ủy, thời gian rất gấp, chúng ta không nên làm chậm trễ. Hôm nay tổ chức họp chính là vì thảo luận một đề tài, mà đề tài này có liên quan đến vấn đề nhân sự.
Chu Nghĩa Hải nhanh chóng nhìn về phía Viên Tự Lập, vẻ mặt Viên Tự Lập cũng rất mờ mịt, nhân sự sao? Bình thường đó là những vấn đề do bí thư và chủ tịch quyết định, nhưng trước khi tổ chức họp thì cần có một cuộc chạm trán tay ba giữa bí thư, chủ tịch và phó bí thư mới đúng, như vậy mới làm tốt quá trình chuẩn bị, sau đó mới thông báo tình huống trong hội nghị để chẳng còn người phản đối. Vì ai cũng biết trước đó bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể đã không có ý kiến, dù bây giờ bọn họ có ý kiến cũng vô ích. Còn phía đảng ủy thì không cần phải nói, nếu bí thư đã thông qua thì chắc chắn sẽ được thông qua ở hội nghị đảng ủy, khi đó bọn họ đứng lên tuyên bố phương án thay đổi nhân sự, sẽ không có người nào lên tiếng.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, trừ khi kẻ sắp nhận chưc đắc tội với ủy viên đảng ủy, hơn phân nữa sẽ không được thông qua, chỉ cần người này lên tiếng phản đối, nếu bí thư không kiên trì ý kiến, sẽ không được thông qua.
- Nhân sự lần này rất gấp, vì vậy tôi trực tiếp giới thiệu tình huống. Mọi người đều biết đồng chí Hoàng Lâm được đề bạt làm ủy viên đảng ủy, là chủ nhiệm văn phòng, vì thế mà chiếc ghế chủ nhiệm phòng dân chính đã để không quá lâu. Còn nữa, phòng kế hoạch hóa gia đình, trưởng phòng nông nghiệp đều đã tuổi cao, cần thay đổi. Đây đều là những vị trí quan trọng, liên quan đến công tác trung tâm của đảng ủy xã, tôi suy xét đến vài đồng chí, hôm nay nói ra cho mọi người thảo luận.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, đáng lý ra phải do Viên Tự Lập thông báo tình huống mới đúng, nhưng Đoạn Kim Ba lại đứng lên nói thẳng ra, điều này chỉ có thể nói rõ một loại tình huống: "Phó bí thư đoàn thể đã không biết rõ tình huống cụ thể, chẳng biết nói thế nào cho phải!"
- Đồng chí Tô Dương phó chủ nhiệm phòng dân chính là người còn trẻ, nhiệt tình, năng lực tốt. Đồng chí Hoàng Lâm nhiều lần đề cử, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể, vì vậy đồng chí Tô Dương được đề nghị bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng dân chính, đồng chí Thái Tiểu Hoa phó chủ nhiệm quản lý hợp tác xã thôn Thanh Lâm được đề cử làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, đồng chí phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã Trương Đông Đào được đề xuất làm trưởng phòng nông nghiệp, mời các đồng chí nghị luận.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Chu Nghĩa Hải đẩy kính mắt lên, chậm rãi mở miệng, lúc hắn nói chuyện cũng không nhìn sang Đoạn Kim Ba.
- Bí thư Đoạn, tôi cảm thấy điều này là không thỏa đáng, đồng chí Tô Dương còn quá trẻ, đến phòng dân chính chưa lâu, còn chưa quen thuộc công tác ở phòng dân chính. Đồng chí Thái Tiểu Hoa, theo tôi được biết thì còn chưa phải là đảng viên, một nữ đồng chí còn chưa là đảng viên nếu được đề bạt làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, sau này sẽ không thể triển khai mở rộng công tác. Còn đồng chí Trương Đông Đào, trước nay công tác rất xuất sắc ở văn phòng đảng ủy xã, nhưng nếu muốn sắp xếp thì chỉ có thể được đề bạt làm bí thư chi bộ thôn, nếu đứng ở một đơn vị sự nghiệp như phòng nông nghiệp thì không thích hợp.
Chu Nghĩa Hải nói giống như sấm rền, trong phòng họp càng yên tĩnh.
Đoạn Kim Ba cũng không thèm nhìn Chu Nghĩa Hải, vẻ mặt hắn vẫn như thường.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, anh nói ý kiến của mình xem.
Viên Tự Lập cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy lên, hắn không thể nào không phát biểu, bí thư và chủ tịch đều đã lên tiếng, bây giờ đến lượt phó bí thư đoàn thể. Hắn bắt buộc phải lên tiếng, vì hắn là phó bí thư đoàn thể, hắn được phân công quản lý cán bộ, hắn phải có thái độ rõ ràng.
Viên Tự Lập hiểu, hôm nay thái độ của mình rất quan trọng, nếu hắn đồng ý, như vậy sẽ coi như phản đối ý kiến của Chu Nghĩa Hải, nếu không nói thì vài vị phó bí thư còn lại cũng sẽ đồng ý, tất cả sẽ thuận lợi thông qua. Nếu hắn phản đối, như vậy vài vị phó bí thư còn lại sẽ chẳng dám tỏ thái độ. Điêu này làm hắn có chút phẫn nộ, vấn đề về nhân sự thường sẽ do bí thư quyết định, nhưng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, đây là phương diện tôn trọng lẫn nhau. Chính mình bây giờ là phó bí thư đoàn thể, là phó bí thư được phân công trông nom cán bộ, Đoạn Kim Ba hôm nay làm như vậy rõ ràng không xem hắn ra gì.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí chủ tịch, tôi là người được phân công quản lý cán bộ, ba đồng chí kia dù là đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng hay chủ nhiệm đều không thích hợp. Phòng dân chính có trách nhiệm rất lớn, liên quan đến vấn đề liên hệ với phòng dân chính huyện, tôi đề nghị, vì suy xét tốt vấn đề người phụ trách phòng dân chính mà đảng ủy xã nên thông báo tình huống cho phòng dân chính huyện. Phòng kế hoạch hóa gia đình cũng là một ban ngành quan trọng, chủ nhiệm phải do một đồng chí đảng viên đảm nhiệm. Còn về phần người phụ trách phòng nông nghiệp, tính chuyên nghiệp của kỹ thuật trong nông nghiệp là rất mạnh, đồng chí Trương Đông Đào trước nay chỉ quen công tác hành chính, cũng không thể phù hợp trong công tác kỹ thuật.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba chợt biến đổi, hắn thật sự không ngờ lần này vấn đề nhân sự sẽ xuất hiện tình huống thế này. Lúc này hắn bắt đầu trưng cầu ý kiến vài vị phó bí thư khác, nhưng không ngoài dự đoán, những người kia đều nói tạm thời chưa suy xét tốt, tạm thời không cho ra thái độ rõ ràng, thực tế cũng không giúp đỡ Đoạn Kim Ba.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba trở nên tái nhợt, hắn trầm mặc khá lâu rồi nói ra một câu mà không ai ngờ được:
- Tôi là bí thư, vấn đề nhân sự do tôi định đoạt.
Chu Nghĩa Hải không cam lòng yếu thế, hắn trả lời một câu:
- Bí thư Đoạn, nếu anh nói như vậy thì không nên họp bàn làm gì, trực tiếp gửi công văn đi là được rồi.
Bầu không khí trong phòng họp rất căng thẳng, Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải có thể nói đã giương cung bạt kiếm, đã vung lưỡi lê thấy máu. Đám người còn lại, Viên Tự Lập thì giúp đỡ Chu Nghĩa Hải, những phó bí thư khác đều không tỏ rõ thái độ, điều này nói rõ cuộc họp hôm nay đã thất bại, vấn đề nhân sự của Đoạn Kim Ba không được thông qua.
Chỉ trong chốc lát Đoạn Kim Ba đã khôi phục lại vẻ mặt ung dung.
- Vấn đề nhân sự hôm nay nếu tiếp tục suy xét sẽ không còn phù hợp, lần sau sẽ tiếp tục xem xét, tôi tuyên bố tan họp, lập tức mở hội nghị đảng ủy, tất cả thành viên ban ngành đều phải tham gia.
Đoạn Kim Ba là người đi ra đầu tiên, sau đó đến lượt Chu Nghĩa Hải, đám người còn lại đều nhìn Viên Tự Lập, mà Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, đám người còn lại lúc này mới đi ra theo trình tự.
Viên Tự Lập vừa đi vừa nghĩ, từ hôm nay trở đi hắn đã hoàn toàn rạch mặt Đoạn Kim Ba, dù là cố ý hay vô tình thì giữa bọn họ đã khó thể dung hợp. Hắn cảm nhận mình rơi vào tình cảnh xấu, không biết Chu Nghĩa Hải sẽ có thái độ gì.
Đi vào phòng họp lớn, tất cả thành viên ban ngành đều có mặt, mọi người cười cười nói nói, nhưng sau khi Đoạn Kim Ba đi vào thì mọi người nhanh chóng an tĩnh, vì ai cũng phát hiện vẻ mặt bí thư không đúng. Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập theo vào phía sau, bầu không khí trong phòng họp càng yên tĩnh.
- Hôm nay mở hội nghị đảng ủy, mọi người đều biết có chuyện gì rồi, vấn đề sẽ được nói ra, chung ta cùng nhau bàn bạc.
Đoạn Kim Ba nói một câu không đầu không đuôi, điều này làm cho tất cả thành viên ban ngành cảm thấy kỳ quái, đảng ủy là nơi bí thư chủ trì, bí thư đề xuất chương trình hội nghị, tất cả thành viên cùng nhau thảo luận, hôm nay là sao?
- Tôi nói một việc, ngày hôm qua tôi đến kiểm tra công tác phòng nông nghiệp, không ngờ nhân viên phòng nông nghiệp đang trong giờ làm mà tụ tập đánh bài, tôi đã phê bình bọn họ.
- Cái gì, bí thư Trịnh, có chuyện như vậy sao? Những nhân viên này hưởng lương nhà nước mà lại tụ tập đánh bài, điều này thật sự không ổn, đây là tính chất gì, rõ ràng là sai lầm nghiêm trọng, nhất định phải nghiêm túc xử lý, cần phải chỉnh đốn tác phong. Đảng ủy chính quyền xã phải có thái độ rõ ràng, tôi đề nghị sau khi kiểm chứng thì đưa ra phương án giải quyết thích hợp, nếu bọn họ không quý trọng công tác, vậy cứ để bọn họ ra ngoài để mà đánh bài cả ngày cho thoải mái.
Trong phòng họp trở nên yên lặng, giờ làm việc mà đánh bài, chơi mạt chược...Nói chung ở đâu mà chẳng có, kể cả nhân viên và lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, khi không có việc gì cũng trốn sang một bên chơi mạt chược, thứ này đã không còn gì là công khai bí mật, không biết vì sao hôm nay Trịnh Kiến Thiết lạ nói ra. Đoạn Kim Ba lại yêu cầu tạm dừng công tác nhân viên phòng nông nghiệp, nếu xử lý như vậy sẽ gây ra những náo loạn ngất trời, đám người bị xử lý chắc chắc sẽ không phục.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, nhân viên công tác đánh bài trong giờ làm việc, tác phong như thế là tốt sao? Anh nói xem, có phải nên tạm dừng công tác hay cụ thể nên làm thế nào?
Viên Tự Lập biết rõ Đoạn Kim Ba bắt đầu chĩa mũi dùi về phía mình, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, nếu đã đến nước này thì cứ nên kiên trì mà thôi. Viên Tự Lập biết rõ xử lý cán bộ cũng không phải chuyện ăn nói lung tung, không vì lãnh đạo nóng đầu muốn xả giận mà làm sao thì làm, điều này sẽ sinh loạn.
- Bí thư Trịnh, tôi muốn hỏi, những người kia có phải là đảng viên không?
- Bí thư Viên, đều là đảng viên.
- Biết rồi, bí thư Đoạn, ý kiến của tôi là dựa theo "Điều lệ kỷ luật đảng viên" để xử lý. Đánh bài trong giờ làm việc là sai, nhưng còn chưa tạo nên ảnh hưởng ác liệt, tôi đề nghị thông báo phê bình. Lần này đảng ủy chính quyền xã cũng nên lấy đó rút kinh nghiệm, chỉnh đốn tác phong cán bộ cơ quan, chúng ta lập tức làm ra công văn gửi xuống cơ sở, nếu vi phạm sẽ nghiêm túc xử lý.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Viên, đề nghị phê bình những cán bộ đã vi phạm, để cho bí thư Viên, bí thư Trịnh, bí thư Hàn cùng đi tìm bọn họ nói chuyện, tiến hành phê bình nghiêm túc sai lầm của bọn họ.
- Nếu chủ tịch Chu và bí thư Viên đều có ý kiến này, như vậy cứ làm như thế, tan họp.
Đoạn Kim Ba cung không quay đầu mà rời khỏi phòng họp, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, lúc này vẫn có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người Viên Tự Lập và Trịnh Kiến Thiết.
/39
|