Viên Tự Lập không tìm được Đoạn Kim Ba, rơi vào đường cùng hắn đành phải đi tìm Chu Nghĩa Hải. Tất nhiên Chu Nghĩa Hải sẽ dễ tìm hơn, không có mặt ở ủy ban thì ở phòng tài chính, Viên Tự Lập không suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đến phòng tài chính và tìm được Chu Nghĩa Hải.
Chu Nghĩa Hải thấy Viên Tự Lập thì trực tiếp lấy ra hai gói thuốc A Thi Mã, hắn đưa cho Viên Tự Lập:
- Bí thư Viên, cậu là người hút thuốc, chỗ này của tôi có vài cây thuốc ngon, cậu cầm hai gói hút trước. Tôi đã sắp xếp văn phòng rồi, sau này mỗi tháng cấp cho cậu ba cây thuốc Phù Dung, cậu không được phân công quản lý đơn vị, nhưng thân là phó bí thư đoàn thể, mỗi ngày đều gặp nhiều người phụ trách đơn vị, nếu tự mình mua thuốc thì một tháng tiền lương cũng không thừa được vài đồng, nào còn tiền ăn cơm.
Viên Tự Lập không chối từ, hắn tiếp nhận thuốc lá, những năm nay thuốc A Thi Mã hay Hồng Tháp Sơn đều là loại tốt nhất, bình thường khó mua nổi, bây giờ có thuốc ngon hút, tất nhiên Viên Tự Lập sẽ không từ chối.
Sau khi Viên Tự Lập nói rõ những vấn đề của mình thì Chu Nghĩa Hải cũng không mở miệng, Chu Nghĩa Hải là người từ phòng tổ chức đi ra, tất nhiên sẽ hiểu tính chất của công tác đảng. Viên Tự Lập nói rõ tình hình, đó đều là sự thật, khoảng thời gian này công tác đảng rất quan trọng, vì chưa đến một tháng nữa là đến là đến mùa thu hoạch lương thực, sẽ bắt đầu thu thuế nông nghiệp và lo cho vụ sau, đến lúc đó sợ rằng cũng không còn thời gian để đi làm những việc vào lúc này.
- Bí thư Viên, cậu đã báo cáo với bí thư Đoạn chưa?
- Chủ tịch Chu, đã một tuần rồi tôi chưa được gặp bí thư Đoạn, hỏi văn phòng cũng không biết, bây giờ đã là tháng tám, nếu cứ tiếp tục kéo dây ra, sợ rằng khó thể triển khai mở rộng công tác.
- Nói đúng ra thì tôi cũng khó xía vào công tác đảng, tôi là người trông nom kinh tế, nếu nói về công tác đảng thì sợ rằng sẽ làm trò cười cho mọi người, nếu đảng ủy chính quyền huyện biết được thì sẽ thế nào? Nhưng cậu cũng đã nói rất rõ tình hình thực tế, chuyện này nếu không làm là không được, vì công tác kiểm tra nửa năm là cực kỳ cấp bách, không thể kéo dài. Tôi không biết bí thư Đoạn ở nơi nào, nhưng tôi sắp xếp thế này, cậu xem thế nào nhé. Tôi sẽ thông báo cho văn phòng, sẽ tổ chức họp mặt các lãnh đạo thôn xóm, cụ thể sắp xếp thế nào thì cậu phải làm, mọi việc đều lấy cậu làm chuẩn.
- Chủ tịch Chu, không thích hợp, công tác đảng nằm dưới sự quản lý của huyện ủy, nếu tổ chức họp mà không có bí thư, chuyện này mà truyền đi thì huyện ủy sẽ nghĩ thế nào? Sợ rằng sẽ không hiệu quả.
- Bí thư Viên, vậy cậu nói xem, nên làm thế nào bây giờ?
- Chủ tịch Chu, anh là lãnh đạo khối chính quyền, tôi nghĩ anh có thể ra mặt tìm bí thư Đoạn sẽ dễ dàng hơn. Bí thư Đoạn giống như có ý kiến với tôi, thời gian qua cũng không hỏi đến tình hình công tác của tôi, nhưng đi báo cáo thì anh ấy luôn nói tín nhiệm tôi, không cần báo. Bây giờ công tác đảng thiếu sự giúp đỡ của bí thư Đoạn, sao có thể triển khai mở rộng đây?
- Bí thư Viên, anh không nên gấp, tôi cũng biết điều này, có lẽ bí thư Đoạn đang ở trên huyện, tôi sẽ báo chi tiết lên huyện ủy, cậu không cần lo lắng.
- Chủ tịch Chu, anh nói bí thư Đoạn có thể đang ở trên huyện sao? Đã khá lâu rồi, bí thư Đoạn có nhiều chuyện cần báo cáo vậy sao?
Viên Tự Lập cảm thấy choáng váng, hắn dù thế nào cũng không ngờ Đoạn Kim Ba lại đang ở trên huyện, còn đối phương ở trên huyện làm gì thì không cần nói cũng biết.
- Bí thư Viên, không cần nhiều lời, tôi sẽ thông báo cho văn phòng, xế chiều ngày mai sẽ tổ chức họp đôn đốc công tác đảng, bây giờ tôi cũng không thể giúp gì cho cậu được, tôi cần phải lập tức xuất phát đến huyện ủy, cũng cần phải báo cáo tình huống của xã Liễu Hà cho huyện ủy.
- Chủ tịch Chu, cám ơn anh, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Bí thư Viên, khách khí làm gì, xã Liễu Hà này có ai không biết chúng ta là đồng minh?
Đến tối Viên Tự Lập mất ngủ, hắn không ngờ một xã Liễu Hà nho nhỏ lại phức tạp như vậy, hắn không biết nên nghĩ theo hướng nào, chẳng lẽ chính trường cứ phải tranh đấu như vậy? Hắn vào xã Liễu Hà từ tháng tư nhưng chưa làm được gì, cũng không muốn đắc tội với Đoạn Kim Ba, nhưng Đoạn Kim Ba luôn xem hắn là chướng ngại vật, dùng trăm phương ngàn kế để chèn ép. Quyền lực chẳng lẽ có ma lực lớn như vậy? Vì quyền lực mà bọn họ không quan tâm đến bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần không vừa mắt thì đối phó ngay sao? Nếu xem xét lời nói của Chu Nghĩa Hải hôm nay thì rõ ràng Đoạn Kim Ba đến huyện ủy, Đoạn Kim Ba sẽ nói gì trên huyện? Yêu cầu huyện ủy điều chỉnh ban ngành xã Liễu Hà sao? Viên Tự Lập nghĩ đến khá nhiều vấn đề, cảm thấy muốn phát triển tốt và có danh tiếng trong quan trường cũng không dễ dàng. Hắn cảm thấy mình dù xuyên việt cũng không có nhiều ưu thế, chẳng qua chỉ trưởng thành và tỉnh táo hơn mà thôi, chẳng phải muốn làm gì cũng được, muốn khống chế tất cả căn bản là điều không thể.
Trong lúc mơ màng Viên Tự Lập phát hiên trời đã sángg.
Đến phòng làm việc, Viên Tự Lập gặp được Đoạn Kim Ba.
- Bí thư Đoạn, ngày hôm qua văn phòng thông báo chiều nay sẽ tổ chức hội nghị công tác đảng nửa năm đầu, lúc này có chút công tác cụ thể tôi cần phải báo cáo với anh.
- Không cần, bí thư Viên, tôi cũng biết tình huống cụ thể, tất cả đều làm theo bố trí của cậu là được, chỉ cần đưa bản thảo của hội nghị chiều nay cho tôi là được.
Đoạn Kim Ba trả lời với vẻ mặt không quá tốt, có chút không yên. Viên Tự Lập phỏng đoán Đoạn Kim Ba cũng không được như ý ở trên huyện, nhưng hắn cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ đưa bản thảo mà Hùng Khai Thắng đã viết cho Đoạn Kim Ba.
Hội nghị đôn đốc công tác đảng nửa năm đầu được mở ra rất đúng giờ, trên hội nghị Viên Tự Lập đại biểu cho đảng ủy xã tiến hành sắp xếp và kiểm tra tất cả công tác vài tháng vừa qua. Giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc, tỏ ra hiểu rõ tình huống của các thôn xóm tuyến dưới, đồng thời cũng cường điệu công tác đảng không được buông lỏng. Nếu tất cả các thôn không thể dựa theo yêu cầu của đảng ủy xã mà hoàn thành công tác đúng thời hạn, khi đó đảng ủy xã sẽ xem xét người đứng đầu thôn có hợp cách nữa hay không.
Viên Tự Lập nói ra làm cho phòng họp lạnh ngắt như tờ, rất nhiều người thỉnh thoảng nhìn Đoạn Kim Ba. Những xung đột của bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể trong cuộc họp lần trước đã lan rộng và mọi người đều biết, bây giờ bí thư Viên lại phát biểu rất hùng hồn, giống như không có vẻ gục ngã.
Đoạn Kim Ba là người lên tiếng cuối cùng, hắn không nói gì khác, phần lớn chỉ dựa theo bản thảo. Nhưng bản thảo này trước đó đã qua tay Viên Tự Lập, hắn đã cho quan điểm của mình vào, tất cả lời nói uyển chuyển đã bị cắt đi, chỉ còn lại những yêu cầu nghiêm khắc.
Sau khi kết thúc hội nghị đôn đốc thì hiệu quả rất thần kỳ, Hùng Khai Thắng, Hàn Siêu Vũ, Dịch Văn Hóa phân biệt dẫn theo đội ngũ xuống dưới kiểm tra, lú này tuyến dưới chuẩn bị rất tốt, tất cả đều đạt theo tiểu chuẩn yêu cầu của đảng ủy xã. Sau khi Hùng Khai Thắng kiểm tra thì liên tục cười hì hì, nói năm nay công tác đảng là tốt nhất trong những năm qua, dù huyện ủy có xuống kiểm tra cũng không có gì phải sợ.
Sau khi kết thúc hội nghị đôn đốc thì trưởng phòng tài chính Dịch Văn Khiêm đến tìm Viên Tự Lập, mời bí thư Viên đến kiểm tra đôn đốc công tác của phòng tài chính. Phòng tài chính thật ra là đơn vị được Chu Nghĩa Hải phụ trách, Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không từ chối, sáng ngày hôm sau đã chạy đến phòng tài chính. Vượt ra ngoài dự đoán của Viên Tự Lập, Chu Nghĩa Hải đang chờ trong văn phòng, Dịch Văn Khiêm đã biết điều bỏ ra ngoài.
- Tiểu Viên, mời ngồi.
Chu Nghĩa Hải thuận thế ném cho Viên Tự Lập một gói thuốc Hồng Tháp Sơn.
- Chủ tịch Chu, có chuyện gì không?
- Ha ha, sự việc tiến triển rất tốt, Tiểu Viên, cậu biết không, lần này Đoạn Kim Ba đến huyện và ngã rất đau, ha ha, tự làm tự chịu.
- Chủ tịch Chu, tình huống thế nào?
- Tôi nghe đám nhân viên ở phòng tổ chức nói, lần này Đoạn Kim Ba đến huyện ủy để phản ánh tình huống với phòng tổ chức, đúng lúc bí thư Hào có mặt ở phòng tổ chức, cậu có biết sau khi bí thư Hào nghe được những lời phản ánh tình huống của Đoạn Kim Ba thì nói thế nào không?
Viên Tự Lập lắc đầu, hắn tỏ vẻ không biết.
- Bí thư Đoạn, anh là người đứng đầu đảng ủy xã Liễu Hà, ban ngành của anh xuất hiện vấn đề, anh không nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mà chạy đến huyện nói cái gì? Chẳng lẽ anh muốn huyện ủy tiếp tục giúp mình tổ chức hội nghị dân chủ sao? Anh là bí thư đảng ủy xã, là lớp trưởng của xã Liễu Hà, phía dưới có vấn đề thì anh phải tìm biện pháp, phải tự mình giải quyết. Vừa rồi anh đã nói rất nhiều, cái gì là phó bí thư đoàn thể không biết lấy đại cục làm trọng, cái gì là kinh nghiệm công tác còn thiếu, cái gì là làm trái tiêu chí của đảng ủy xã.v.v. Tôi không nghe thấy anh nói về tình huống cụ thể. Lần trước phó bí thư đoàn thể và bí thư có mâu thuẫn, huyện ủy sẽ suy xét nghiêng về bí thư, đã tôn trọng ý kiến của anh, đã điều chỉnh phó bí thư. Lần này phó bí thư lại có vấn đề, tôi không hiểu vì sao xã Liễu Hà lại như vậy, vì sao phó bí thư đoàn thể luôn tìm cách đối phó với anh, bây giờ tôi cũng nghi ngờ, rốt cuộc vấn đề từ nơi nào bùng ra? Tôi nghĩ huyện ủy cũng nên đến khảo hạch ban ngành xã Liễu Hà.
Chu Nghĩa Hải nói lại lời của bí thư Hào, Viên Tự Lập nhịn không được phải nở nụ cười, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao bộ dạng của Đoạn Kim Ba lại vô tình như vậy.
- Khốn khổ hơn chính là bí thư Hào lại báo cáo cho bí thư Dương, bí thư Dương rất không hài lòng với Đoạn Kim Ba, anh ấy đã cùng trao đổi ý kiến với chủ tịch Vương. Nhưng chủ tịch huyện lại giúp đỡ Đoạn Kim Ba, vì vậy cũng không có gì thay đổi, sẽ không có chuyện thay thế bí thư xã Liễu Hà. Nhưng sau khi trải qua phong ba lần này thì Đoạn Kim Ba sẽ phải an phận hơn, nếu không nằm ngoài dự đoán của tôi thì sau khi kiểm tra xong công tác đảng lần này, sợ rằng sẽ có điều chỉnh phân công quản lý của cậu.
- Chủ tịch Chu, điều chỉnh, sao lại vậy?
- Ha ha, Tiểu Viên, cậu rõ ràng vẫn còn trẻ, cậu nghĩ lại mà xem, huyện ủy không hài lòng với Đoạn Kim Ba, nếu bí thư Hào mà xuống thị sát, phát giác cậu chỉ được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền và mặt trận tổ quốc, như thế bí thư Hào sẽ nghĩ thế nào? Như vậy Đoạn Kim Ba sẽ tạo nên ấn tượng không dung nạp cán bộ trong mắt huyện ủy.
- Chủ tịch Chu, anh cho rằng tôi sẽ được phân công quản lý ở phương diện nào?
- Nếu không nằm ngoài dự đoán của tôi thì cậu sẽ được phân công quản lý cơ quan, nông nghiệp, giáo dục, văn hóa, dân chính sẽ khó thoát khỏi tay cậu. Nhưng cậu cần phải chú ý, những chỗ này cũng không dễ phụ trách, bọn họ không phải đèn cạn dầu, chỉ cần không chú ý sẽ bị chọc đao sau lưng ngay.
- Chủ tịch Chu, tôi nghe anh, cám ơn anh đã ủng hộ và trợ giúp.
- Tiểu Viên, nói như vậy làm gì, quan hệ giữa chúng ta là thế nào, là đồng minh. Cậu được phân công quản lý cơ quan thì tôi sẽ bớt lo nhiều hơn, cậu chỉ cần cố gắng công tác là tốt rồi.
Ngày 15 tháng 8, những công tác kiểm tra công tác đảng nửa năm đã chấm dứt, đảng ủy xã rất hài lòng với các chị bộ tuyến dưới. Sau đó là hội nghị đảng ủy, Viên Tự Lập được điều chỉnh phân công quản lý, hắn vẫn chủ quản kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền và mặt trận tổ quốc nhưng kèm theo đó là có cả công tác cơ quan, hắn được phân công quản lý văn phòng, tổ chức, ban kỷ luật, ban tuyên truyền, phòng dân chính, ban giáo dục, ban giao thông, ban văn hóa.
Tình huống điều chỉnh rõ ràng không khác gì những lời Chu Nghĩa Hải đã nói, nhưng lại có thêm một cái ban giao thông. Không nên xem thường ban giao thông, quyền lực khá lớn, có thể kiểm tra tất cả các loại xe, hắn được phân công như vậy thì sau này sẽ có nhiều cơ hội được đi xe. Viên Tự Lập nhìn Chu Nghĩa Hải, lúc này Chu Nghĩa Hải cũng gật đầu với hắn, điều này làm hắn hiểu rõ, chuện quản lý ban giao thông kia là do Chu Nghĩa Hải tranh thủ cho mình.
Xã Liễu Hà tạm thời trở nên bình tĩnh, nhưng người nào cũng biết trạng thái như vậy sẽ không bảo trì được lâu, vì lần đầu tiên Đoạn Kim Ba thất bại, chắc chắn hắn sẽ khó chịu được.
Hoàng Lâm cảm thấy rất bức bối, hắn là ủy viên đảng ủy xã, là chủ nhiệm văn phòng. Trong tất cả ủy viên đảng ủy thì hắn xếp ở vị trí cuối cùng, nhưng một cán bộ như vậy lại được phụ trách cơ quan, mà cơ quan cũng nào có dễ trông nom, có rất nhiều chuyện rắc rối. Trên phải phục vụ bí thư, chủ tịch, chính giữa phải lo lắng cho lãnh đạo đảng ủy chính quyền, phía dưới còn phải quan tâm đến cán bộ công nhân viên, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chụp mũ ngay, vì vậy trước nay việc quản lý cơ quan đều do phó bí thư đoàn thể chủ quản.
Ngày 6 tháng 4 Hoàng Lâm vừa được đề bạt đã được bí thư Đoạn Kim Ba tìm đến yêu cầu phân công quản lý cơ quan, điều này làm hắn cảm thấy không đúng. Nhưng ngôn từ của Đoạn Kim Ba rất căng, muốn Hoàng Lâm phải quản lý cơ quan cho tốt, đảng ủy chính quyền xã sẽ giúp đỡ. Hoàng Lâm mang theo nghi hoặc đến nhận công tác, tất nhiên đây cũng là quyết định của ban ngành mà thôi.
Ngày 7 tháng 4 phó bí thư Viên Tự Lập đến báo danh, Hoàng Lâm đã bắt đầu thực hiện chức trách quản lý cơ quan. Lúc bắt đầu Hoàng Lâm có chút hăng hái, nhận được sự coi trọng của bí thư đảng ủy, tất nhiên đây là một chuyện tốt. Hắn rất quý trọng cơ hội lần này, quyết tâm cố gắng công tác, báo đáp ơn tri ngộ của bí thư Đoạn.
Nhưng phiền toái nhanh chóng kéo đến.
Đầu tiên là việc quản lý xe cộ, trong xã có hai chiếc xe, ngoài phục vụ bí thư và chủ tịch thì phần lớn thời gian đều dành để chở các lãnh đạo khác. Nhưng tăng thì không được mà thiếu cũng chẳng xong, vì chuyện xe cộ mà Hoàng Lâm phải khổ sở khá nhiều, lãnh đạo đảng ủy chính quyền thậm chí còn nổi giận trước mặt hắn, đều cường điệu công tác của mình rất quan trọng, cơ quan nhất định phải phái xe, nếu không sắp xếp xe và làm trễ nãi công tác, như vậy trách nhiệm sẽ thuộc về văn phòng. Hoàng Lâm không dám phát giận, hắn chỉ biết cố gắng giải thích, nhưng thời gian dài thì hắn cũng không chịu được.
Sau đó là giờ làm việc là vấn đề đi lại của lãnh đạo, dựa theo quy củ thì bí thư, chủ tịch và các thành viên ban ngành rời khỏi ủy ban thì nhất định phải nói cho nhân viên hoặc lãnh đạo được phân công quản lý văn phòng đảng ủy xã, như vậy văn phòng sẽ dễ nắm hành tung, có gì khẩn cấp sẽ nhanh chóng tìm được người. Nhưng không lãnh đạo nào rời khỏi ủy ban mà nói cho văn phòng, người đầu tiên làm trái hoàn toàn là bí thư Đoạn, tất nhiên thượng bất chính thì hạ tất loạn, các lãnh đạo còn lại có đi đâu cũng không cần chào hỏi, vì vậy mà ngày thường trong ủy ban sẽ không gặp vị lãnh đạo nào ngoài phó bí thư Viên Tự Lập và ủy viên Hùng Khai Thắng. Nhiều lần trong huyện thông báo hội nghị khẩn cấp, Hoàng Lâm không tìm được lãnh đạo phân công quản lý, đành phải thông báo cho phó chủ tịch đi tham gia, thật sự không còn cách nào khác. Nhưng nhiều lần như vậy thì lãnh đạo huyện cũng có ý kiến, có tin đồn lãnh đạo xã Liễu Hà công tác quá bận rộn nên không có thời gian về huyện họp, nổi tiếng nhất là khối tư pháp, phó bí thư Dương Bản Phú không biết vì bận rộn thứ gì mà đã lâu rồi không thấy đâu, ủy viên Hùng phải thay thế đi họp. Sau khi trở về thì ủy viên Hùng liên tục phàn nàn, nói rằng xã Liễu Hà nhận được đãi ngộ đặc thù, bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy tuyệt đối khen ngợi, vì lãnh đạo khối tư pháp bận rộn đến mức phải để cho ủy viên đi họp thay. Những tình huống như vậy đều làm cho Hoàng Lâm rất buồn bực nhưng không biết nói thế nào. Hơn nữa hắn chỉ là chủ nhiệm văn phòng, những đơn vị kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, hội liên hiệp phụ nữ, công đoàn, trường đảng.v.v. Đều không thuộc phạm vi quyền lực của hắn, nhưng khốn nổi có rất nhiều công tác cần được hắn chứng thực. Không có cách nào khác, hắn đành phải kiên trì đi sắp xếp, rất nhiều nhiệm vụ hắn chỉ có thể nói với nhân viên tuyến dưới, mà những ban ngành này đều nằm dưới sự trông coi của Viên Tự Lập. Hắn cứ tiếp tục kiên cường, không cho phó bí thư Viên Tự Lập sắp xếp công tác, như vậy mâu thuẫn tất nhiên sẽ xuất hiện. Chưa nói đến vấn đề công tác tích cực, có thể nói là công tác kéo dài, thường xuyên hỏng việc, nếu hắn đến chứng thực thì lại được nghe những lời nói này nọ, phần lớn là các đơn vị kia sẽ nói mình có lãnh đạo riêng, cũng không muốn kẻ khác chìa tay vào quản lý, điều này làm hắn chẳng làm gì được.
Sau đó là vấn đề tiếp đãi, Liễu Hà là một xã lớn, lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện và các đơn vị thường xuống kiểm tra công tác, thậm chí lãnh đạo được phân công quản lý cũng rất hay đến. Lãnh đạo huyện đến thì rất dễ nói, bí thư chủ tịch đến thì dù ăn nhiều hay ít cũng không có vấn đề, mà phiền nhất chính là những lãnh đạo các đơn vị trong huyện, nếu là chức vụ trưởng phòng thì vấn đề là không lớn, bí thư và chủ tịch xã sẽ cùng đi, nhưng cấp phó của đơn vị đến thì rất phiền. Các đơn vị trong huyện cũng có tốt có xấu, cũng có những ban ngành rất bình thường, nhưng khốn nổi xuống tuyến dưới thì đều là khách, không thể không tiếp nhưng quy cách tiếp đón thế nào thì rất khó nói. Vì Hoàng Lâm được phân công quản lý cơ quan, vì vậy lãnh đạo cấp trưởng phòng đến thì trực tiếp sắp xếp ra ngoài dùng cơm, sau đó quay về ký tên và hời hợt nói một câu là được, nhưng lãnh đạo cấp phó đến cũng khó thể không nể mặt, không thể không cơm rượu. Nhưng đến khi Chu Nghĩa Hải thấy đơn tiếp đãi thì nghiêm khắc phê bình văn phòng vì không làm tốt công tác tiếp đãi, cảnh báo văn phòng nếu sau này tiếp tục xảy ra hiện tượng vô độ thì sẽ tự mình đi tính tiền lấy. Đúng là nói giỡn, văn phòng không có mộc, lấy gì tính tiền? Hoàng Lâm rất bực bội, bí thư và chủ tịch xã tiếp đãi khách thì không sao, không cần hỏi đến, nhưng những tình huống còn lại thì văn phòng phải đứng ra lo liệu, cực kỳ khốn khổ, cũng vì thế mà hắn không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Lần đó phó bí thư Trịnh Kiến Thiết tiếp đãi một lãnh đạo phòng nông nghiệp huyện, nhưng bí thư Trịnh là người được phân công quản lý dân chính, vợ của Hoàng Lâm công tác ở phòng dân chính xã, hắn nghĩ đó là khách của phó bí thư Trịnh nên không hạn chế tiêu chuẩn, để bí thư Trịnh tự sắp xếp. Sau đó rất nhiều lãnh đạo biết được, tất nhiên là không phục, bọn họ chỉ cây dâu mắng cây hòe, phê bình văn phòng, hắn chỉ có thể gắng chịu đựng mà thôi.
Cuối cùng là vấn đề về phí tổn, sau khi Hoàng Lâm được phân công quản lý cơ quan thì phương diện tài chính có thể nói là không thuận tay, Chu Nghĩa Hải quản lý cực kỳ nghiêm khắc, chỉ là một sự việc bình thường nhưng chủ tịch xử lý rất lâu, điều này làm Hoàng Lâm co cóng tay chân, vô tình làm cho cơ quan oán thán vang trời.
Hoàng Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ quản lý cơ quan phải có quy tắc, chỉ là một chủ nhiệm văn phòng thì khó có tư cách để quản lý cơ quan, dù sau lưng có bí thư giúp đỡ, nhưng bí thư không phải lúc nào cũng ở trong cơ quan, không thể hỏi đến mọi chuyện, vì vậy cũng không thể nghe tất cả uất ức của Hoàng Lâm. Càng thêm bực bội chính là vợ không hài lòng với Hoàng Lâm, nàng thừa dịp thời gian nghỉ ngơi mà dùng xe trong cơ quan chạy về nhà. Hắn nào dám tỏ thái độ? Nếu xuất hiện tình huống như vậy thì chính mình phải khổ sở, vợ không hiểu, oán trách hắn vô dụng, vì hắn quản lý cơ quan nhưng không thể dùng được xe cơ quan.
Chu Nghĩa Hải thấy Viên Tự Lập thì trực tiếp lấy ra hai gói thuốc A Thi Mã, hắn đưa cho Viên Tự Lập:
- Bí thư Viên, cậu là người hút thuốc, chỗ này của tôi có vài cây thuốc ngon, cậu cầm hai gói hút trước. Tôi đã sắp xếp văn phòng rồi, sau này mỗi tháng cấp cho cậu ba cây thuốc Phù Dung, cậu không được phân công quản lý đơn vị, nhưng thân là phó bí thư đoàn thể, mỗi ngày đều gặp nhiều người phụ trách đơn vị, nếu tự mình mua thuốc thì một tháng tiền lương cũng không thừa được vài đồng, nào còn tiền ăn cơm.
Viên Tự Lập không chối từ, hắn tiếp nhận thuốc lá, những năm nay thuốc A Thi Mã hay Hồng Tháp Sơn đều là loại tốt nhất, bình thường khó mua nổi, bây giờ có thuốc ngon hút, tất nhiên Viên Tự Lập sẽ không từ chối.
Sau khi Viên Tự Lập nói rõ những vấn đề của mình thì Chu Nghĩa Hải cũng không mở miệng, Chu Nghĩa Hải là người từ phòng tổ chức đi ra, tất nhiên sẽ hiểu tính chất của công tác đảng. Viên Tự Lập nói rõ tình hình, đó đều là sự thật, khoảng thời gian này công tác đảng rất quan trọng, vì chưa đến một tháng nữa là đến là đến mùa thu hoạch lương thực, sẽ bắt đầu thu thuế nông nghiệp và lo cho vụ sau, đến lúc đó sợ rằng cũng không còn thời gian để đi làm những việc vào lúc này.
- Bí thư Viên, cậu đã báo cáo với bí thư Đoạn chưa?
- Chủ tịch Chu, đã một tuần rồi tôi chưa được gặp bí thư Đoạn, hỏi văn phòng cũng không biết, bây giờ đã là tháng tám, nếu cứ tiếp tục kéo dây ra, sợ rằng khó thể triển khai mở rộng công tác.
- Nói đúng ra thì tôi cũng khó xía vào công tác đảng, tôi là người trông nom kinh tế, nếu nói về công tác đảng thì sợ rằng sẽ làm trò cười cho mọi người, nếu đảng ủy chính quyền huyện biết được thì sẽ thế nào? Nhưng cậu cũng đã nói rất rõ tình hình thực tế, chuyện này nếu không làm là không được, vì công tác kiểm tra nửa năm là cực kỳ cấp bách, không thể kéo dài. Tôi không biết bí thư Đoạn ở nơi nào, nhưng tôi sắp xếp thế này, cậu xem thế nào nhé. Tôi sẽ thông báo cho văn phòng, sẽ tổ chức họp mặt các lãnh đạo thôn xóm, cụ thể sắp xếp thế nào thì cậu phải làm, mọi việc đều lấy cậu làm chuẩn.
- Chủ tịch Chu, không thích hợp, công tác đảng nằm dưới sự quản lý của huyện ủy, nếu tổ chức họp mà không có bí thư, chuyện này mà truyền đi thì huyện ủy sẽ nghĩ thế nào? Sợ rằng sẽ không hiệu quả.
- Bí thư Viên, vậy cậu nói xem, nên làm thế nào bây giờ?
- Chủ tịch Chu, anh là lãnh đạo khối chính quyền, tôi nghĩ anh có thể ra mặt tìm bí thư Đoạn sẽ dễ dàng hơn. Bí thư Đoạn giống như có ý kiến với tôi, thời gian qua cũng không hỏi đến tình hình công tác của tôi, nhưng đi báo cáo thì anh ấy luôn nói tín nhiệm tôi, không cần báo. Bây giờ công tác đảng thiếu sự giúp đỡ của bí thư Đoạn, sao có thể triển khai mở rộng đây?
- Bí thư Viên, anh không nên gấp, tôi cũng biết điều này, có lẽ bí thư Đoạn đang ở trên huyện, tôi sẽ báo chi tiết lên huyện ủy, cậu không cần lo lắng.
- Chủ tịch Chu, anh nói bí thư Đoạn có thể đang ở trên huyện sao? Đã khá lâu rồi, bí thư Đoạn có nhiều chuyện cần báo cáo vậy sao?
Viên Tự Lập cảm thấy choáng váng, hắn dù thế nào cũng không ngờ Đoạn Kim Ba lại đang ở trên huyện, còn đối phương ở trên huyện làm gì thì không cần nói cũng biết.
- Bí thư Viên, không cần nhiều lời, tôi sẽ thông báo cho văn phòng, xế chiều ngày mai sẽ tổ chức họp đôn đốc công tác đảng, bây giờ tôi cũng không thể giúp gì cho cậu được, tôi cần phải lập tức xuất phát đến huyện ủy, cũng cần phải báo cáo tình huống của xã Liễu Hà cho huyện ủy.
- Chủ tịch Chu, cám ơn anh, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Bí thư Viên, khách khí làm gì, xã Liễu Hà này có ai không biết chúng ta là đồng minh?
Đến tối Viên Tự Lập mất ngủ, hắn không ngờ một xã Liễu Hà nho nhỏ lại phức tạp như vậy, hắn không biết nên nghĩ theo hướng nào, chẳng lẽ chính trường cứ phải tranh đấu như vậy? Hắn vào xã Liễu Hà từ tháng tư nhưng chưa làm được gì, cũng không muốn đắc tội với Đoạn Kim Ba, nhưng Đoạn Kim Ba luôn xem hắn là chướng ngại vật, dùng trăm phương ngàn kế để chèn ép. Quyền lực chẳng lẽ có ma lực lớn như vậy? Vì quyền lực mà bọn họ không quan tâm đến bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần không vừa mắt thì đối phó ngay sao? Nếu xem xét lời nói của Chu Nghĩa Hải hôm nay thì rõ ràng Đoạn Kim Ba đến huyện ủy, Đoạn Kim Ba sẽ nói gì trên huyện? Yêu cầu huyện ủy điều chỉnh ban ngành xã Liễu Hà sao? Viên Tự Lập nghĩ đến khá nhiều vấn đề, cảm thấy muốn phát triển tốt và có danh tiếng trong quan trường cũng không dễ dàng. Hắn cảm thấy mình dù xuyên việt cũng không có nhiều ưu thế, chẳng qua chỉ trưởng thành và tỉnh táo hơn mà thôi, chẳng phải muốn làm gì cũng được, muốn khống chế tất cả căn bản là điều không thể.
Trong lúc mơ màng Viên Tự Lập phát hiên trời đã sángg.
Đến phòng làm việc, Viên Tự Lập gặp được Đoạn Kim Ba.
- Bí thư Đoạn, ngày hôm qua văn phòng thông báo chiều nay sẽ tổ chức hội nghị công tác đảng nửa năm đầu, lúc này có chút công tác cụ thể tôi cần phải báo cáo với anh.
- Không cần, bí thư Viên, tôi cũng biết tình huống cụ thể, tất cả đều làm theo bố trí của cậu là được, chỉ cần đưa bản thảo của hội nghị chiều nay cho tôi là được.
Đoạn Kim Ba trả lời với vẻ mặt không quá tốt, có chút không yên. Viên Tự Lập phỏng đoán Đoạn Kim Ba cũng không được như ý ở trên huyện, nhưng hắn cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ đưa bản thảo mà Hùng Khai Thắng đã viết cho Đoạn Kim Ba.
Hội nghị đôn đốc công tác đảng nửa năm đầu được mở ra rất đúng giờ, trên hội nghị Viên Tự Lập đại biểu cho đảng ủy xã tiến hành sắp xếp và kiểm tra tất cả công tác vài tháng vừa qua. Giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc, tỏ ra hiểu rõ tình huống của các thôn xóm tuyến dưới, đồng thời cũng cường điệu công tác đảng không được buông lỏng. Nếu tất cả các thôn không thể dựa theo yêu cầu của đảng ủy xã mà hoàn thành công tác đúng thời hạn, khi đó đảng ủy xã sẽ xem xét người đứng đầu thôn có hợp cách nữa hay không.
Viên Tự Lập nói ra làm cho phòng họp lạnh ngắt như tờ, rất nhiều người thỉnh thoảng nhìn Đoạn Kim Ba. Những xung đột của bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể trong cuộc họp lần trước đã lan rộng và mọi người đều biết, bây giờ bí thư Viên lại phát biểu rất hùng hồn, giống như không có vẻ gục ngã.
Đoạn Kim Ba là người lên tiếng cuối cùng, hắn không nói gì khác, phần lớn chỉ dựa theo bản thảo. Nhưng bản thảo này trước đó đã qua tay Viên Tự Lập, hắn đã cho quan điểm của mình vào, tất cả lời nói uyển chuyển đã bị cắt đi, chỉ còn lại những yêu cầu nghiêm khắc.
Sau khi kết thúc hội nghị đôn đốc thì hiệu quả rất thần kỳ, Hùng Khai Thắng, Hàn Siêu Vũ, Dịch Văn Hóa phân biệt dẫn theo đội ngũ xuống dưới kiểm tra, lú này tuyến dưới chuẩn bị rất tốt, tất cả đều đạt theo tiểu chuẩn yêu cầu của đảng ủy xã. Sau khi Hùng Khai Thắng kiểm tra thì liên tục cười hì hì, nói năm nay công tác đảng là tốt nhất trong những năm qua, dù huyện ủy có xuống kiểm tra cũng không có gì phải sợ.
Sau khi kết thúc hội nghị đôn đốc thì trưởng phòng tài chính Dịch Văn Khiêm đến tìm Viên Tự Lập, mời bí thư Viên đến kiểm tra đôn đốc công tác của phòng tài chính. Phòng tài chính thật ra là đơn vị được Chu Nghĩa Hải phụ trách, Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không từ chối, sáng ngày hôm sau đã chạy đến phòng tài chính. Vượt ra ngoài dự đoán của Viên Tự Lập, Chu Nghĩa Hải đang chờ trong văn phòng, Dịch Văn Khiêm đã biết điều bỏ ra ngoài.
- Tiểu Viên, mời ngồi.
Chu Nghĩa Hải thuận thế ném cho Viên Tự Lập một gói thuốc Hồng Tháp Sơn.
- Chủ tịch Chu, có chuyện gì không?
- Ha ha, sự việc tiến triển rất tốt, Tiểu Viên, cậu biết không, lần này Đoạn Kim Ba đến huyện và ngã rất đau, ha ha, tự làm tự chịu.
- Chủ tịch Chu, tình huống thế nào?
- Tôi nghe đám nhân viên ở phòng tổ chức nói, lần này Đoạn Kim Ba đến huyện ủy để phản ánh tình huống với phòng tổ chức, đúng lúc bí thư Hào có mặt ở phòng tổ chức, cậu có biết sau khi bí thư Hào nghe được những lời phản ánh tình huống của Đoạn Kim Ba thì nói thế nào không?
Viên Tự Lập lắc đầu, hắn tỏ vẻ không biết.
- Bí thư Đoạn, anh là người đứng đầu đảng ủy xã Liễu Hà, ban ngành của anh xuất hiện vấn đề, anh không nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mà chạy đến huyện nói cái gì? Chẳng lẽ anh muốn huyện ủy tiếp tục giúp mình tổ chức hội nghị dân chủ sao? Anh là bí thư đảng ủy xã, là lớp trưởng của xã Liễu Hà, phía dưới có vấn đề thì anh phải tìm biện pháp, phải tự mình giải quyết. Vừa rồi anh đã nói rất nhiều, cái gì là phó bí thư đoàn thể không biết lấy đại cục làm trọng, cái gì là kinh nghiệm công tác còn thiếu, cái gì là làm trái tiêu chí của đảng ủy xã.v.v. Tôi không nghe thấy anh nói về tình huống cụ thể. Lần trước phó bí thư đoàn thể và bí thư có mâu thuẫn, huyện ủy sẽ suy xét nghiêng về bí thư, đã tôn trọng ý kiến của anh, đã điều chỉnh phó bí thư. Lần này phó bí thư lại có vấn đề, tôi không hiểu vì sao xã Liễu Hà lại như vậy, vì sao phó bí thư đoàn thể luôn tìm cách đối phó với anh, bây giờ tôi cũng nghi ngờ, rốt cuộc vấn đề từ nơi nào bùng ra? Tôi nghĩ huyện ủy cũng nên đến khảo hạch ban ngành xã Liễu Hà.
Chu Nghĩa Hải nói lại lời của bí thư Hào, Viên Tự Lập nhịn không được phải nở nụ cười, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao bộ dạng của Đoạn Kim Ba lại vô tình như vậy.
- Khốn khổ hơn chính là bí thư Hào lại báo cáo cho bí thư Dương, bí thư Dương rất không hài lòng với Đoạn Kim Ba, anh ấy đã cùng trao đổi ý kiến với chủ tịch Vương. Nhưng chủ tịch huyện lại giúp đỡ Đoạn Kim Ba, vì vậy cũng không có gì thay đổi, sẽ không có chuyện thay thế bí thư xã Liễu Hà. Nhưng sau khi trải qua phong ba lần này thì Đoạn Kim Ba sẽ phải an phận hơn, nếu không nằm ngoài dự đoán của tôi thì sau khi kiểm tra xong công tác đảng lần này, sợ rằng sẽ có điều chỉnh phân công quản lý của cậu.
- Chủ tịch Chu, điều chỉnh, sao lại vậy?
- Ha ha, Tiểu Viên, cậu rõ ràng vẫn còn trẻ, cậu nghĩ lại mà xem, huyện ủy không hài lòng với Đoạn Kim Ba, nếu bí thư Hào mà xuống thị sát, phát giác cậu chỉ được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền và mặt trận tổ quốc, như thế bí thư Hào sẽ nghĩ thế nào? Như vậy Đoạn Kim Ba sẽ tạo nên ấn tượng không dung nạp cán bộ trong mắt huyện ủy.
- Chủ tịch Chu, anh cho rằng tôi sẽ được phân công quản lý ở phương diện nào?
- Nếu không nằm ngoài dự đoán của tôi thì cậu sẽ được phân công quản lý cơ quan, nông nghiệp, giáo dục, văn hóa, dân chính sẽ khó thoát khỏi tay cậu. Nhưng cậu cần phải chú ý, những chỗ này cũng không dễ phụ trách, bọn họ không phải đèn cạn dầu, chỉ cần không chú ý sẽ bị chọc đao sau lưng ngay.
- Chủ tịch Chu, tôi nghe anh, cám ơn anh đã ủng hộ và trợ giúp.
- Tiểu Viên, nói như vậy làm gì, quan hệ giữa chúng ta là thế nào, là đồng minh. Cậu được phân công quản lý cơ quan thì tôi sẽ bớt lo nhiều hơn, cậu chỉ cần cố gắng công tác là tốt rồi.
Ngày 15 tháng 8, những công tác kiểm tra công tác đảng nửa năm đã chấm dứt, đảng ủy xã rất hài lòng với các chị bộ tuyến dưới. Sau đó là hội nghị đảng ủy, Viên Tự Lập được điều chỉnh phân công quản lý, hắn vẫn chủ quản kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền và mặt trận tổ quốc nhưng kèm theo đó là có cả công tác cơ quan, hắn được phân công quản lý văn phòng, tổ chức, ban kỷ luật, ban tuyên truyền, phòng dân chính, ban giáo dục, ban giao thông, ban văn hóa.
Tình huống điều chỉnh rõ ràng không khác gì những lời Chu Nghĩa Hải đã nói, nhưng lại có thêm một cái ban giao thông. Không nên xem thường ban giao thông, quyền lực khá lớn, có thể kiểm tra tất cả các loại xe, hắn được phân công như vậy thì sau này sẽ có nhiều cơ hội được đi xe. Viên Tự Lập nhìn Chu Nghĩa Hải, lúc này Chu Nghĩa Hải cũng gật đầu với hắn, điều này làm hắn hiểu rõ, chuện quản lý ban giao thông kia là do Chu Nghĩa Hải tranh thủ cho mình.
Xã Liễu Hà tạm thời trở nên bình tĩnh, nhưng người nào cũng biết trạng thái như vậy sẽ không bảo trì được lâu, vì lần đầu tiên Đoạn Kim Ba thất bại, chắc chắn hắn sẽ khó chịu được.
Hoàng Lâm cảm thấy rất bức bối, hắn là ủy viên đảng ủy xã, là chủ nhiệm văn phòng. Trong tất cả ủy viên đảng ủy thì hắn xếp ở vị trí cuối cùng, nhưng một cán bộ như vậy lại được phụ trách cơ quan, mà cơ quan cũng nào có dễ trông nom, có rất nhiều chuyện rắc rối. Trên phải phục vụ bí thư, chủ tịch, chính giữa phải lo lắng cho lãnh đạo đảng ủy chính quyền, phía dưới còn phải quan tâm đến cán bộ công nhân viên, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chụp mũ ngay, vì vậy trước nay việc quản lý cơ quan đều do phó bí thư đoàn thể chủ quản.
Ngày 6 tháng 4 Hoàng Lâm vừa được đề bạt đã được bí thư Đoạn Kim Ba tìm đến yêu cầu phân công quản lý cơ quan, điều này làm hắn cảm thấy không đúng. Nhưng ngôn từ của Đoạn Kim Ba rất căng, muốn Hoàng Lâm phải quản lý cơ quan cho tốt, đảng ủy chính quyền xã sẽ giúp đỡ. Hoàng Lâm mang theo nghi hoặc đến nhận công tác, tất nhiên đây cũng là quyết định của ban ngành mà thôi.
Ngày 7 tháng 4 phó bí thư Viên Tự Lập đến báo danh, Hoàng Lâm đã bắt đầu thực hiện chức trách quản lý cơ quan. Lúc bắt đầu Hoàng Lâm có chút hăng hái, nhận được sự coi trọng của bí thư đảng ủy, tất nhiên đây là một chuyện tốt. Hắn rất quý trọng cơ hội lần này, quyết tâm cố gắng công tác, báo đáp ơn tri ngộ của bí thư Đoạn.
Nhưng phiền toái nhanh chóng kéo đến.
Đầu tiên là việc quản lý xe cộ, trong xã có hai chiếc xe, ngoài phục vụ bí thư và chủ tịch thì phần lớn thời gian đều dành để chở các lãnh đạo khác. Nhưng tăng thì không được mà thiếu cũng chẳng xong, vì chuyện xe cộ mà Hoàng Lâm phải khổ sở khá nhiều, lãnh đạo đảng ủy chính quyền thậm chí còn nổi giận trước mặt hắn, đều cường điệu công tác của mình rất quan trọng, cơ quan nhất định phải phái xe, nếu không sắp xếp xe và làm trễ nãi công tác, như vậy trách nhiệm sẽ thuộc về văn phòng. Hoàng Lâm không dám phát giận, hắn chỉ biết cố gắng giải thích, nhưng thời gian dài thì hắn cũng không chịu được.
Sau đó là giờ làm việc là vấn đề đi lại của lãnh đạo, dựa theo quy củ thì bí thư, chủ tịch và các thành viên ban ngành rời khỏi ủy ban thì nhất định phải nói cho nhân viên hoặc lãnh đạo được phân công quản lý văn phòng đảng ủy xã, như vậy văn phòng sẽ dễ nắm hành tung, có gì khẩn cấp sẽ nhanh chóng tìm được người. Nhưng không lãnh đạo nào rời khỏi ủy ban mà nói cho văn phòng, người đầu tiên làm trái hoàn toàn là bí thư Đoạn, tất nhiên thượng bất chính thì hạ tất loạn, các lãnh đạo còn lại có đi đâu cũng không cần chào hỏi, vì vậy mà ngày thường trong ủy ban sẽ không gặp vị lãnh đạo nào ngoài phó bí thư Viên Tự Lập và ủy viên Hùng Khai Thắng. Nhiều lần trong huyện thông báo hội nghị khẩn cấp, Hoàng Lâm không tìm được lãnh đạo phân công quản lý, đành phải thông báo cho phó chủ tịch đi tham gia, thật sự không còn cách nào khác. Nhưng nhiều lần như vậy thì lãnh đạo huyện cũng có ý kiến, có tin đồn lãnh đạo xã Liễu Hà công tác quá bận rộn nên không có thời gian về huyện họp, nổi tiếng nhất là khối tư pháp, phó bí thư Dương Bản Phú không biết vì bận rộn thứ gì mà đã lâu rồi không thấy đâu, ủy viên Hùng phải thay thế đi họp. Sau khi trở về thì ủy viên Hùng liên tục phàn nàn, nói rằng xã Liễu Hà nhận được đãi ngộ đặc thù, bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy tuyệt đối khen ngợi, vì lãnh đạo khối tư pháp bận rộn đến mức phải để cho ủy viên đi họp thay. Những tình huống như vậy đều làm cho Hoàng Lâm rất buồn bực nhưng không biết nói thế nào. Hơn nữa hắn chỉ là chủ nhiệm văn phòng, những đơn vị kiểm tra kỷ luật, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, hội liên hiệp phụ nữ, công đoàn, trường đảng.v.v. Đều không thuộc phạm vi quyền lực của hắn, nhưng khốn nổi có rất nhiều công tác cần được hắn chứng thực. Không có cách nào khác, hắn đành phải kiên trì đi sắp xếp, rất nhiều nhiệm vụ hắn chỉ có thể nói với nhân viên tuyến dưới, mà những ban ngành này đều nằm dưới sự trông coi của Viên Tự Lập. Hắn cứ tiếp tục kiên cường, không cho phó bí thư Viên Tự Lập sắp xếp công tác, như vậy mâu thuẫn tất nhiên sẽ xuất hiện. Chưa nói đến vấn đề công tác tích cực, có thể nói là công tác kéo dài, thường xuyên hỏng việc, nếu hắn đến chứng thực thì lại được nghe những lời nói này nọ, phần lớn là các đơn vị kia sẽ nói mình có lãnh đạo riêng, cũng không muốn kẻ khác chìa tay vào quản lý, điều này làm hắn chẳng làm gì được.
Sau đó là vấn đề tiếp đãi, Liễu Hà là một xã lớn, lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện và các đơn vị thường xuống kiểm tra công tác, thậm chí lãnh đạo được phân công quản lý cũng rất hay đến. Lãnh đạo huyện đến thì rất dễ nói, bí thư chủ tịch đến thì dù ăn nhiều hay ít cũng không có vấn đề, mà phiền nhất chính là những lãnh đạo các đơn vị trong huyện, nếu là chức vụ trưởng phòng thì vấn đề là không lớn, bí thư và chủ tịch xã sẽ cùng đi, nhưng cấp phó của đơn vị đến thì rất phiền. Các đơn vị trong huyện cũng có tốt có xấu, cũng có những ban ngành rất bình thường, nhưng khốn nổi xuống tuyến dưới thì đều là khách, không thể không tiếp nhưng quy cách tiếp đón thế nào thì rất khó nói. Vì Hoàng Lâm được phân công quản lý cơ quan, vì vậy lãnh đạo cấp trưởng phòng đến thì trực tiếp sắp xếp ra ngoài dùng cơm, sau đó quay về ký tên và hời hợt nói một câu là được, nhưng lãnh đạo cấp phó đến cũng khó thể không nể mặt, không thể không cơm rượu. Nhưng đến khi Chu Nghĩa Hải thấy đơn tiếp đãi thì nghiêm khắc phê bình văn phòng vì không làm tốt công tác tiếp đãi, cảnh báo văn phòng nếu sau này tiếp tục xảy ra hiện tượng vô độ thì sẽ tự mình đi tính tiền lấy. Đúng là nói giỡn, văn phòng không có mộc, lấy gì tính tiền? Hoàng Lâm rất bực bội, bí thư và chủ tịch xã tiếp đãi khách thì không sao, không cần hỏi đến, nhưng những tình huống còn lại thì văn phòng phải đứng ra lo liệu, cực kỳ khốn khổ, cũng vì thế mà hắn không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Lần đó phó bí thư Trịnh Kiến Thiết tiếp đãi một lãnh đạo phòng nông nghiệp huyện, nhưng bí thư Trịnh là người được phân công quản lý dân chính, vợ của Hoàng Lâm công tác ở phòng dân chính xã, hắn nghĩ đó là khách của phó bí thư Trịnh nên không hạn chế tiêu chuẩn, để bí thư Trịnh tự sắp xếp. Sau đó rất nhiều lãnh đạo biết được, tất nhiên là không phục, bọn họ chỉ cây dâu mắng cây hòe, phê bình văn phòng, hắn chỉ có thể gắng chịu đựng mà thôi.
Cuối cùng là vấn đề về phí tổn, sau khi Hoàng Lâm được phân công quản lý cơ quan thì phương diện tài chính có thể nói là không thuận tay, Chu Nghĩa Hải quản lý cực kỳ nghiêm khắc, chỉ là một sự việc bình thường nhưng chủ tịch xử lý rất lâu, điều này làm Hoàng Lâm co cóng tay chân, vô tình làm cho cơ quan oán thán vang trời.
Hoàng Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ quản lý cơ quan phải có quy tắc, chỉ là một chủ nhiệm văn phòng thì khó có tư cách để quản lý cơ quan, dù sau lưng có bí thư giúp đỡ, nhưng bí thư không phải lúc nào cũng ở trong cơ quan, không thể hỏi đến mọi chuyện, vì vậy cũng không thể nghe tất cả uất ức của Hoàng Lâm. Càng thêm bực bội chính là vợ không hài lòng với Hoàng Lâm, nàng thừa dịp thời gian nghỉ ngơi mà dùng xe trong cơ quan chạy về nhà. Hắn nào dám tỏ thái độ? Nếu xuất hiện tình huống như vậy thì chính mình phải khổ sở, vợ không hiểu, oán trách hắn vô dụng, vì hắn quản lý cơ quan nhưng không thể dùng được xe cơ quan.
/39
|