Nhanh chóng điều tra được nhân số tử vong, chỉ có ba người Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết và Dịch Văn Hóa, di thể của Trịnh Kiến Thiết phải đến ngày hôm sau mới được vớt lên, chiếc xe đã không thể dùng được nữa, đã hư hại nặng, hơn nữa còn ngâm trong nước thời gian quá lâu. Nguyên nhân sự cố còn chưa được công bố, Viên Tự Lập biết rõ quá trình: "Đám người Đoạn Kim Ba ca hát nhảy múa ở phòng nhảy Lưu Quang, đến hơn mười hai giờ khuya lại đến quán Phù Dung dùng cơm. Trong khoảng thời gian này Đoạn Kim Ba có rời khỏi nửa giờ, sau đó vẫn tập trung lại ở quán ăn Phù Dung rồi trực tiếp về huyện Tuyên Thi, còn chuyện sau đó xảy ra thế nào, không ai biết được.
Còn có một vấn đề, cặp công văn của đám người Đoạn Kim Ba đều bị Hầu Vũ thu lại, nghe nói Hào Vĩnh Khải khi nhìn thấy bao cao su thì vẻ mặt tái nhợt, phân phó Hầu Vũ vứt hết đi, không để truyền ra ngoài. Người biết rõ chỉ có Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, nhưng hai người kín miệng như bình, người đã chết, không cần nói ra làm gì.
Viên Tự Lập cảm thấy rất sợ hãi, từ khi trọng sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thật sự sợ hãi. Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết, Dịch Văn Hóa đều là người cùng đối phó với hắn, bây giờ lại chết oan uổng, đây là vì cái gì? Biểu thị cái gì? Sau này càng nghĩ càng khó khăn. Hắn muốn dựa vào những hiểu biết quan trường kiếp trước để khống chế cục diện, nhưng tất cả đều cải biến.
Ngày 25 tháng 4, sau khi làm tốt công tác thì Chu Nghĩa Hải dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn các thành viên, tuyên bố nghỉ ngơi hai ngày. Hắn vẫn không được nghỉ ngơi, vì còn vấn đề liên quan đến an ủi và đền bù tổn thất, những thứ này còn phải xem xét ý kiến của huyện ủy.
Viên Tự Lập đã hai đêm rồi không ngủ, cung may hắn còn trẻ, còn có thể chịu được, nhưng sau khi tang sự xong xuôi thì hắn cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt.
Trưa ngày 26, Hùng Khai Thắng mời Viên Tự Lập đến nhà dùng cơm.
- Bí thư Viên, có một việc tôi không biết có nên nói hay không?
- Anh Hùng, khách khí cái gì, quan hệ giữa chúng ta là thế nào, cứ việc nói.
- Bí thư Viên, anh xem, bí thư Đoạn đã qua đời, xã Liễu Hà thiếu một vị bí thư, dựa theo lệ cũ thì chủ tịch Chu sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, như vậy chức chủ tịch xã cũng sẽ có nhân tuyển.
- Anh Hùng, ý của anh là... ....
- Bí thư Viên, đây là cơ hội khó có được, anh nên đi hoạt động một chút, anh là phó bí thư đoàn thể, thành tích công tác rất rõ ràng, có tư cách tranh chấp.
- Anh Hùng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.
Sau khi dùng cơm xong thì Viên Tự Lập bắt đầu căng thẳng suy nghĩ, bây giờ không nằm ngoài vài tình huống sau: "Một là huyện ủy phái người đến đảm nhiệm chức vụ bí thư xã Liễu Hà, sau đó phân công điều phối các thành viên đã chết, đây là kết quả xấu nhất. Hai là đề bạt Chu Nghĩa Hải làm bí thư đảng ủy xã, như vậy Chu Nghĩa Hải có thể đề cử một người làm chủ tịch xã, dù không phải điều này quyết định tất cả nhưng tác dụng là rất lớn, còn nhân tuyển cho chức vụ chủ tịch xã, cũng có thể đề bạt từ trong ban ngành, hoặc từ bên ngoài.
Viên Tự Lập cố gắng suy xét, chỉ cần là tình huống thứ hai thì mình nhất định phải cố gắng, những năm nay nếu dựa vào thành tích công tác để được đề bạt, điều này rất đáng cười.
Thời gian rất gấp, huyện ủy phải nhanh chóng điều chỉnh cán bộ, nếu không phải vì xã Liễu Hà xảy ra chuyện lớn thì chỉ sợ hội nghị đã sớm được mở. Viên Tự Lập cũng biết trước đó huyện ủy chậm chạp không thống nhất ý kiến về vấn đề ban ngành của xã Liễu Hà, vì vậy mà quyết định tạm thời không điều chỉnh, bây giờ huyện ủy nhất định phải suy xét điều chỉnh cho phù hợp thời điểm. Sau khi suy xét cẩn thận thì Viên Tự Lập quyết định bắt xe về huyện Tuyên Thi, thật ra mục tiêu của hắn không phải là huyện Tuyên Thi, chính là chủ tịch thành phố Hoài Dương, là Triệu Thiên Nhiên.
Tối ngày 26, Viên Tự Lập đến Hoài Dương, đến nhà Triệu Thiên Nhiên, hắn biết nhà của chủ tịch Triệu vì tết âm lịch đã đến chúc tết.
- Tiểu Viên, đến khi nào vậy?
- Chủ tịch Triệu, tôi vừa đến.
- Ăn cơm chưa?
- Vâng, vừa xuống xe đã ăn rồi.
- Tiểu Viên, tôi đã nghe qua về chuyện ở xã Liễu Hà, đó là chuyện không may, chỉ sau một thời gian ngắn đã tổn thất ba cán bộ, mà quốc gia bồi dưỡng cán bộ cũng không dễ dàng.
- Chủ tịch Triệu, cám ơn sự quan tâm của anh.
- Tiểu Viên, có chuyện gì không?
Viên Tự Lập dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng đến "phòng thi" thì mặt vẫn đỏ bừng bừng, đây là lần đầu tiên hắn chạy quan. Triệu Thiên Nhiên thấy biểu cảm của hắn thì nói:
- Tiểu Viên, có gì cứ nói thẳng.
- Chủ tịch Triệu, tôi biết mình công tác có thành tích rất khá, nếu điều chỉnh ban ngành xã Liễu Hà, tôi nghĩ mình có thể làm chủ tịch xã.
Triệu Thiên Nhiên không nói gì, hắn trầm mặc một lúc lâu. Lúc này Viên Tự Lập hiểu mình nên cáo từ.
- Chủ tịch Triệu, tôi về đây, để khỏi làm phiền anh.
- Tiểu Viên, tôi biết rồi, cậu cứ về công tác cho tốt.
Viên Tự Lập rời khỏi nhà Triệu Thiên Nhiên mà cảm thấy choáng váng đầu óc, chạy quan quả nhiên không dễ dàng chút nào. Hắn không biết Triệu Thiên Nhiên có thái độ gì, cũng không biết sau này sự việc sẽ tiến triển thế nào. Trưa ngày 27, hắn về đến xã Liễu Hà, không ai biết hắn rời khỏi ủy ban xã, phải nói là hành động chạy quan lần này của Viên Tự Lập rất bí ẩn.
Trong lòng Viên Tự Lập có kỳ vọng rất lớn vào lần chạy quan này, hắn cho rằng Triệu Thiên Nhiên trước kia là bí thư huyện ủy, đề bạt mình chỉ là tranh thủ một cấp chính khoa, không nên sinh ra khó khăn quá lớn. Hơn nữa Triệu Thiên Nhiên cũng không từ chối, vì vậy hắn vẫn có hy vọng.
Ngày 28 tháng 4, Viên Tự Lập vừa đi làm đã nghe được một tin tức không muốn: "Chu Nghĩa Hải được đề bạt làm bí thư xã Liễu Hà, vị trí chủ tịch xã có thể là cán bộ từ huyện ủy phái xuống". Nguồn phát tin không rõ ràng, nhưng tin đồn này xuất hiện thì lan ra khắp nơi, không thể làm cho người ta không tin tưởng. Nhưng khốn nổi không tìm thấy tung tích của Chu Nghĩa Hải, điều này làm Viên Tự Lập tin Chu Nghĩa Hải đang hoạt động ở huyện thành, mà từ chức vụ chủ tịch xã tiến lên bí thư đảng ủy xã cũng không phải đơn giản như vậy.
Tâm tình của Viên Tự Lập khá kém, hắn tìm lý do về phòng của mình, dưới tình hình lúc này hắn thật sự không muốn gặp ai. Thật ra hắn đang đa tâm, không ai chú ý đến hắn, vì không ai tin một Viên Tự Lập mới hai mươi bốn tuổi thì có thể được đề bạt làm chủ tịch xã. Vì thế hắn chạy đến Hoài Dương chạy quan, điều này có ý nghĩa chỉ mình hắn ôm hy vọng mà thôi.
Đến chiều thì người của phòng tuyên truyền huyện ủy đến, lúc này xã Liễu Hà còn chưa có ủy viên tuyên truyền, vì vậy chỉ có thể tự Viên Tự Lập đứng ra tiếp đãi. Người của phòng tuyên truyền đến nhà hàng Phù Dung, Viên Tự Lập bất đấc dĩ phải đến theo, đáng lý ra hắn chuẩn bị kéo Hùng Khai Thắng đi thay, nhưng vào thời điểm này thật sự khó ai có thể thay thế được.
Viên Tự Lập đến nhà hàng Phù Dung mới biết người của phòng tuyên truyền đến chỉ là một đám người của tòa soạn mà thôi, những người này gọi là phóng viên, phần lớn đều thanh cao, cho rằng viết vài bài văn thì bất kỳ nơi đâu cũng phải đẩy mạnh quy cách tiếp đãi. Khốn nổi đám ký giả này không thể nào đắc tội được, trong khi Dịch Văn Hóa xã Liễu Hà lại không có quan hệ tốt với bọn họ, vì vậy công tác tuyên truyền của xã Liễu Hà luôn bị tụt hậu.
Tâm tình của Viên Tự Lập không tốt nhưng hắn vẫn miễn cưỡng cười vui, cùng uống rượu với vài vị phóng viên. Có lẽ cũng vì vấn đề tâm tình nên hôm nay hắn uống rượu rất tốt và cũng nhanh say. Tất cả phóng viên cũng cảm khái sự hào sảng của Viên Tự Lập, cho rằng Viên Tự Lập coi trọng bọn họ, vì vậy phân phó nhân viên phục vụ đưa bí thư Viên lên lầu nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục ở lại uống rượu.
Trong lúc mơ màng thì Viên Tự Lập được đỡ đến một gian phòng, một mùi hương truyền đến, Viên Tự Lập cảm thấy mình giống như đã từng được ngửi mùi hương này, nhưng bây giờ tâm tình của hắn rất thấp, cũng không nghĩ được nhiều. Sau khi hắn nằm lên giường thì mùi hương càng đậm, mùi thơm dễ chịu, hắn cảm giác được có người cởi quần áo của mình, sau đó có người nhào lên người mình.
Viên Tự Lập rất muốn ngủ nhưng khốn nổi lại không ngủ được, đầu óc quay cuồng nhưng đã khôi phục lại được một chút. Chiếc giường này rất thoải mái, vô tình hắn cảm thấy váng đầu, lúc này hắn cảm thấy có một cơ thể chui vào trong chăn, đầu lưỡi hắn khô đắng, máu nóng bùng lên, huyệt thái dương đập điên cuồng. Dù hắn là người chưa từng biết chuyện nam nữ, nhưng hắn hiểu, bên cạnh là một người phụ nữ.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại di chuyển về phía bộ phận đã sớm bành trướng của Viên Tự Lập, đồng thời một bàn tay còn lại vuốt ve ngực hắn. Lúc này Viên Tự Lập đã không nhịn được phải xoay người ôm lấy cơ thể mềm mại bên dưới.
Trong miệng bùng ra hương vị thơm ngát, đó là mùi hương miệng lưỡi của người phụ nữ, Viên Tự Lập tham lam hút lấy lưỡi nàng, đầu lưỡi đi dạo trong vòng miệng của nàng. Cô gái rất chủ động, nàng cởi quần nhỏ của hắn trong chăn, bàn tay của hắn cũng phủ lên một bãi cỏ xanh mướt với khe núi nóng hừng hực.
Khi Viên Tự Lập tiến vào khe núi thì không còn bất kỳ ý nghĩ gì khác, chỉ tận tình hoạt động. Có lẽ đây là lần đầu tiên nên hắn nhanh chóng bùng nổ, không biết tại sao hắn cảm thấy rất thoải mái, cái gì là chủ tịch xã, bí thư đảng ủy xã, không còn gì lưu luyến.
Viên Tự Lập hoàn toàn tỉnh táo, hắn mở mắt ra và thấy ngay một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái lại tiếp tục dùng bờ môi phong kín miệng Viên Tự Lập, đầu lưỡi của nàng tiến vào trong miệng hắn, mà hắn cũng nghênh đón, ngay sau đó chợt có phản ứng.
Viên Tự Lập tiến vào một lần nữa, hắn cảm thấy mình đã có thể khống chế, hắn cảm thấy mình dùng không hết khí lực, giống như cô gái bên dưới là mục tiêu mình cần chinh phục. Có lẽ vì sự dũng mãnh của hắn mà thân thể cô gái bên dưới đỏ bừng bừng, nàng ôm chặt lấy hắn, những khúc hoan ca liên tục vang lên.
- Anh...Anh làm tổn thương em.
- Đừng nói như vậy, em tự nguyện, em là Liễu Lệ, em hy vọng anh nhớ em, ngày mai em sẽ rời khỏi Liễu Hà.
- Em...Em định đi đâu?
- Em có thể đi đến mọi nơi, phiêu lãng bốn phương, hy vọng sau này còn được gặp lại anh.
Hai người không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, Viên Tự Lập cảm thấy Liễu Lệ rất mềm mại, vì vậy mà không khỏi ôm chặt lấy nàng.
- Được rồi, anh phải xuống, nếu không người ta sẽ nghi ngờ.
Viên Tự Lập đi xuống lầu giống như vừa tỉnh thức khỏi giấc mộng, quá trình uống rượu bên dưới vẫn tiếp tục, hắn đã tỉnh, vì vậy các phóng viên tiếp tục chuốc rượu hắn.
Đến tối Viên Tự Lập cùng các phóng viên ca hát nhảy múa, mãi đến mười một giờ tối thì hắn mới trở về ủy ban xã. Tối nay hắn mất ngủ, đây là lần đầu tiên sau hai mươi bốn năm hắn ngủ cùng một cô gái căn bản không biết và không có tình cảm. Khi sự việc xảy ra thì hắn cũng chuẩn bị trả tiền, nhưng hắn thấy ánh mắt ai oán của nàng, vì vậy cuối cùng dừng lại. Hắn cũng không biết vì điều gì mà hắn có cảm giác nhớ nàng, hắn biết mình không nên nhớ đối phương, vì bọn họ không cùng một con đường. Hắn nghe nói khi làm những chuyện tương tự như vậy thì nhất định phải dùng bao, thứ nhất là sợ nhiễm bệnh, thứ hai sợ mang thai, nhưng Liễu Lệ căn bản không cố kỵ điều này, nếu nàng mang thai thì thế nào?
Viên Tự Lập càng nghĩ càng khó ngủ, tuy sự việc này không ai biết rõ nhưng lương tâm hắn vẫn rất bất an. Nhiều năm sau hắn vẫn cảm thấy buồn cười vì sự ngây thơ của mình vào lúc này.
Ngày hôm sau Viên Tự Lập lại tìm cơ hội đến nhà hàng Phù Dung, gặp bà chủ nhà hàng Phù Dung là Lý Phù Dung, lúc này vẻ mặt nàng rất tiếc hận, vì nhân viên phục vụ số một trong nhà hàng là Liễu Lệ đã bỏ đi, nghe nói là xuống phía nam.
Viên Tự Lập không biết trong lòng có cảm nhận gì, Liễu Lệ thật sự nói đi là đi, nhưng nàng ngủ với hắn mới rời khỏi Liễu Hà, điều này quá kỳ quặc.
Liễu Lệ đi làm cho Viên Tự Lập an tâm hơn rất nhiều, dù sao hắn vẫn chột dạ, nếu nàng không kín miệng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng khó tưởng.
Vì chuyện của Liễu Lệ mà Viên Tự Lập quên luôn vấn đề liên quan đến chức vụ của bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã, tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không quá cưỡng cầu. Hắn cảm thấy trong lúc tối tăm nên có định vị, vì không đạt được mục tiêu mà hao tổn tinh thần, như vậy là không đáng.
Còn có một vấn đề, cặp công văn của đám người Đoạn Kim Ba đều bị Hầu Vũ thu lại, nghe nói Hào Vĩnh Khải khi nhìn thấy bao cao su thì vẻ mặt tái nhợt, phân phó Hầu Vũ vứt hết đi, không để truyền ra ngoài. Người biết rõ chỉ có Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, nhưng hai người kín miệng như bình, người đã chết, không cần nói ra làm gì.
Viên Tự Lập cảm thấy rất sợ hãi, từ khi trọng sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thật sự sợ hãi. Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết, Dịch Văn Hóa đều là người cùng đối phó với hắn, bây giờ lại chết oan uổng, đây là vì cái gì? Biểu thị cái gì? Sau này càng nghĩ càng khó khăn. Hắn muốn dựa vào những hiểu biết quan trường kiếp trước để khống chế cục diện, nhưng tất cả đều cải biến.
Ngày 25 tháng 4, sau khi làm tốt công tác thì Chu Nghĩa Hải dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn các thành viên, tuyên bố nghỉ ngơi hai ngày. Hắn vẫn không được nghỉ ngơi, vì còn vấn đề liên quan đến an ủi và đền bù tổn thất, những thứ này còn phải xem xét ý kiến của huyện ủy.
Viên Tự Lập đã hai đêm rồi không ngủ, cung may hắn còn trẻ, còn có thể chịu được, nhưng sau khi tang sự xong xuôi thì hắn cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt.
Trưa ngày 26, Hùng Khai Thắng mời Viên Tự Lập đến nhà dùng cơm.
- Bí thư Viên, có một việc tôi không biết có nên nói hay không?
- Anh Hùng, khách khí cái gì, quan hệ giữa chúng ta là thế nào, cứ việc nói.
- Bí thư Viên, anh xem, bí thư Đoạn đã qua đời, xã Liễu Hà thiếu một vị bí thư, dựa theo lệ cũ thì chủ tịch Chu sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, như vậy chức chủ tịch xã cũng sẽ có nhân tuyển.
- Anh Hùng, ý của anh là... ....
- Bí thư Viên, đây là cơ hội khó có được, anh nên đi hoạt động một chút, anh là phó bí thư đoàn thể, thành tích công tác rất rõ ràng, có tư cách tranh chấp.
- Anh Hùng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.
Sau khi dùng cơm xong thì Viên Tự Lập bắt đầu căng thẳng suy nghĩ, bây giờ không nằm ngoài vài tình huống sau: "Một là huyện ủy phái người đến đảm nhiệm chức vụ bí thư xã Liễu Hà, sau đó phân công điều phối các thành viên đã chết, đây là kết quả xấu nhất. Hai là đề bạt Chu Nghĩa Hải làm bí thư đảng ủy xã, như vậy Chu Nghĩa Hải có thể đề cử một người làm chủ tịch xã, dù không phải điều này quyết định tất cả nhưng tác dụng là rất lớn, còn nhân tuyển cho chức vụ chủ tịch xã, cũng có thể đề bạt từ trong ban ngành, hoặc từ bên ngoài.
Viên Tự Lập cố gắng suy xét, chỉ cần là tình huống thứ hai thì mình nhất định phải cố gắng, những năm nay nếu dựa vào thành tích công tác để được đề bạt, điều này rất đáng cười.
Thời gian rất gấp, huyện ủy phải nhanh chóng điều chỉnh cán bộ, nếu không phải vì xã Liễu Hà xảy ra chuyện lớn thì chỉ sợ hội nghị đã sớm được mở. Viên Tự Lập cũng biết trước đó huyện ủy chậm chạp không thống nhất ý kiến về vấn đề ban ngành của xã Liễu Hà, vì vậy mà quyết định tạm thời không điều chỉnh, bây giờ huyện ủy nhất định phải suy xét điều chỉnh cho phù hợp thời điểm. Sau khi suy xét cẩn thận thì Viên Tự Lập quyết định bắt xe về huyện Tuyên Thi, thật ra mục tiêu của hắn không phải là huyện Tuyên Thi, chính là chủ tịch thành phố Hoài Dương, là Triệu Thiên Nhiên.
Tối ngày 26, Viên Tự Lập đến Hoài Dương, đến nhà Triệu Thiên Nhiên, hắn biết nhà của chủ tịch Triệu vì tết âm lịch đã đến chúc tết.
- Tiểu Viên, đến khi nào vậy?
- Chủ tịch Triệu, tôi vừa đến.
- Ăn cơm chưa?
- Vâng, vừa xuống xe đã ăn rồi.
- Tiểu Viên, tôi đã nghe qua về chuyện ở xã Liễu Hà, đó là chuyện không may, chỉ sau một thời gian ngắn đã tổn thất ba cán bộ, mà quốc gia bồi dưỡng cán bộ cũng không dễ dàng.
- Chủ tịch Triệu, cám ơn sự quan tâm của anh.
- Tiểu Viên, có chuyện gì không?
Viên Tự Lập dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng đến "phòng thi" thì mặt vẫn đỏ bừng bừng, đây là lần đầu tiên hắn chạy quan. Triệu Thiên Nhiên thấy biểu cảm của hắn thì nói:
- Tiểu Viên, có gì cứ nói thẳng.
- Chủ tịch Triệu, tôi biết mình công tác có thành tích rất khá, nếu điều chỉnh ban ngành xã Liễu Hà, tôi nghĩ mình có thể làm chủ tịch xã.
Triệu Thiên Nhiên không nói gì, hắn trầm mặc một lúc lâu. Lúc này Viên Tự Lập hiểu mình nên cáo từ.
- Chủ tịch Triệu, tôi về đây, để khỏi làm phiền anh.
- Tiểu Viên, tôi biết rồi, cậu cứ về công tác cho tốt.
Viên Tự Lập rời khỏi nhà Triệu Thiên Nhiên mà cảm thấy choáng váng đầu óc, chạy quan quả nhiên không dễ dàng chút nào. Hắn không biết Triệu Thiên Nhiên có thái độ gì, cũng không biết sau này sự việc sẽ tiến triển thế nào. Trưa ngày 27, hắn về đến xã Liễu Hà, không ai biết hắn rời khỏi ủy ban xã, phải nói là hành động chạy quan lần này của Viên Tự Lập rất bí ẩn.
Trong lòng Viên Tự Lập có kỳ vọng rất lớn vào lần chạy quan này, hắn cho rằng Triệu Thiên Nhiên trước kia là bí thư huyện ủy, đề bạt mình chỉ là tranh thủ một cấp chính khoa, không nên sinh ra khó khăn quá lớn. Hơn nữa Triệu Thiên Nhiên cũng không từ chối, vì vậy hắn vẫn có hy vọng.
Ngày 28 tháng 4, Viên Tự Lập vừa đi làm đã nghe được một tin tức không muốn: "Chu Nghĩa Hải được đề bạt làm bí thư xã Liễu Hà, vị trí chủ tịch xã có thể là cán bộ từ huyện ủy phái xuống". Nguồn phát tin không rõ ràng, nhưng tin đồn này xuất hiện thì lan ra khắp nơi, không thể làm cho người ta không tin tưởng. Nhưng khốn nổi không tìm thấy tung tích của Chu Nghĩa Hải, điều này làm Viên Tự Lập tin Chu Nghĩa Hải đang hoạt động ở huyện thành, mà từ chức vụ chủ tịch xã tiến lên bí thư đảng ủy xã cũng không phải đơn giản như vậy.
Tâm tình của Viên Tự Lập khá kém, hắn tìm lý do về phòng của mình, dưới tình hình lúc này hắn thật sự không muốn gặp ai. Thật ra hắn đang đa tâm, không ai chú ý đến hắn, vì không ai tin một Viên Tự Lập mới hai mươi bốn tuổi thì có thể được đề bạt làm chủ tịch xã. Vì thế hắn chạy đến Hoài Dương chạy quan, điều này có ý nghĩa chỉ mình hắn ôm hy vọng mà thôi.
Đến chiều thì người của phòng tuyên truyền huyện ủy đến, lúc này xã Liễu Hà còn chưa có ủy viên tuyên truyền, vì vậy chỉ có thể tự Viên Tự Lập đứng ra tiếp đãi. Người của phòng tuyên truyền đến nhà hàng Phù Dung, Viên Tự Lập bất đấc dĩ phải đến theo, đáng lý ra hắn chuẩn bị kéo Hùng Khai Thắng đi thay, nhưng vào thời điểm này thật sự khó ai có thể thay thế được.
Viên Tự Lập đến nhà hàng Phù Dung mới biết người của phòng tuyên truyền đến chỉ là một đám người của tòa soạn mà thôi, những người này gọi là phóng viên, phần lớn đều thanh cao, cho rằng viết vài bài văn thì bất kỳ nơi đâu cũng phải đẩy mạnh quy cách tiếp đãi. Khốn nổi đám ký giả này không thể nào đắc tội được, trong khi Dịch Văn Hóa xã Liễu Hà lại không có quan hệ tốt với bọn họ, vì vậy công tác tuyên truyền của xã Liễu Hà luôn bị tụt hậu.
Tâm tình của Viên Tự Lập không tốt nhưng hắn vẫn miễn cưỡng cười vui, cùng uống rượu với vài vị phóng viên. Có lẽ cũng vì vấn đề tâm tình nên hôm nay hắn uống rượu rất tốt và cũng nhanh say. Tất cả phóng viên cũng cảm khái sự hào sảng của Viên Tự Lập, cho rằng Viên Tự Lập coi trọng bọn họ, vì vậy phân phó nhân viên phục vụ đưa bí thư Viên lên lầu nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục ở lại uống rượu.
Trong lúc mơ màng thì Viên Tự Lập được đỡ đến một gian phòng, một mùi hương truyền đến, Viên Tự Lập cảm thấy mình giống như đã từng được ngửi mùi hương này, nhưng bây giờ tâm tình của hắn rất thấp, cũng không nghĩ được nhiều. Sau khi hắn nằm lên giường thì mùi hương càng đậm, mùi thơm dễ chịu, hắn cảm giác được có người cởi quần áo của mình, sau đó có người nhào lên người mình.
Viên Tự Lập rất muốn ngủ nhưng khốn nổi lại không ngủ được, đầu óc quay cuồng nhưng đã khôi phục lại được một chút. Chiếc giường này rất thoải mái, vô tình hắn cảm thấy váng đầu, lúc này hắn cảm thấy có một cơ thể chui vào trong chăn, đầu lưỡi hắn khô đắng, máu nóng bùng lên, huyệt thái dương đập điên cuồng. Dù hắn là người chưa từng biết chuyện nam nữ, nhưng hắn hiểu, bên cạnh là một người phụ nữ.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại di chuyển về phía bộ phận đã sớm bành trướng của Viên Tự Lập, đồng thời một bàn tay còn lại vuốt ve ngực hắn. Lúc này Viên Tự Lập đã không nhịn được phải xoay người ôm lấy cơ thể mềm mại bên dưới.
Trong miệng bùng ra hương vị thơm ngát, đó là mùi hương miệng lưỡi của người phụ nữ, Viên Tự Lập tham lam hút lấy lưỡi nàng, đầu lưỡi đi dạo trong vòng miệng của nàng. Cô gái rất chủ động, nàng cởi quần nhỏ của hắn trong chăn, bàn tay của hắn cũng phủ lên một bãi cỏ xanh mướt với khe núi nóng hừng hực.
Khi Viên Tự Lập tiến vào khe núi thì không còn bất kỳ ý nghĩ gì khác, chỉ tận tình hoạt động. Có lẽ đây là lần đầu tiên nên hắn nhanh chóng bùng nổ, không biết tại sao hắn cảm thấy rất thoải mái, cái gì là chủ tịch xã, bí thư đảng ủy xã, không còn gì lưu luyến.
Viên Tự Lập hoàn toàn tỉnh táo, hắn mở mắt ra và thấy ngay một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái lại tiếp tục dùng bờ môi phong kín miệng Viên Tự Lập, đầu lưỡi của nàng tiến vào trong miệng hắn, mà hắn cũng nghênh đón, ngay sau đó chợt có phản ứng.
Viên Tự Lập tiến vào một lần nữa, hắn cảm thấy mình đã có thể khống chế, hắn cảm thấy mình dùng không hết khí lực, giống như cô gái bên dưới là mục tiêu mình cần chinh phục. Có lẽ vì sự dũng mãnh của hắn mà thân thể cô gái bên dưới đỏ bừng bừng, nàng ôm chặt lấy hắn, những khúc hoan ca liên tục vang lên.
- Anh...Anh làm tổn thương em.
- Đừng nói như vậy, em tự nguyện, em là Liễu Lệ, em hy vọng anh nhớ em, ngày mai em sẽ rời khỏi Liễu Hà.
- Em...Em định đi đâu?
- Em có thể đi đến mọi nơi, phiêu lãng bốn phương, hy vọng sau này còn được gặp lại anh.
Hai người không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, Viên Tự Lập cảm thấy Liễu Lệ rất mềm mại, vì vậy mà không khỏi ôm chặt lấy nàng.
- Được rồi, anh phải xuống, nếu không người ta sẽ nghi ngờ.
Viên Tự Lập đi xuống lầu giống như vừa tỉnh thức khỏi giấc mộng, quá trình uống rượu bên dưới vẫn tiếp tục, hắn đã tỉnh, vì vậy các phóng viên tiếp tục chuốc rượu hắn.
Đến tối Viên Tự Lập cùng các phóng viên ca hát nhảy múa, mãi đến mười một giờ tối thì hắn mới trở về ủy ban xã. Tối nay hắn mất ngủ, đây là lần đầu tiên sau hai mươi bốn năm hắn ngủ cùng một cô gái căn bản không biết và không có tình cảm. Khi sự việc xảy ra thì hắn cũng chuẩn bị trả tiền, nhưng hắn thấy ánh mắt ai oán của nàng, vì vậy cuối cùng dừng lại. Hắn cũng không biết vì điều gì mà hắn có cảm giác nhớ nàng, hắn biết mình không nên nhớ đối phương, vì bọn họ không cùng một con đường. Hắn nghe nói khi làm những chuyện tương tự như vậy thì nhất định phải dùng bao, thứ nhất là sợ nhiễm bệnh, thứ hai sợ mang thai, nhưng Liễu Lệ căn bản không cố kỵ điều này, nếu nàng mang thai thì thế nào?
Viên Tự Lập càng nghĩ càng khó ngủ, tuy sự việc này không ai biết rõ nhưng lương tâm hắn vẫn rất bất an. Nhiều năm sau hắn vẫn cảm thấy buồn cười vì sự ngây thơ của mình vào lúc này.
Ngày hôm sau Viên Tự Lập lại tìm cơ hội đến nhà hàng Phù Dung, gặp bà chủ nhà hàng Phù Dung là Lý Phù Dung, lúc này vẻ mặt nàng rất tiếc hận, vì nhân viên phục vụ số một trong nhà hàng là Liễu Lệ đã bỏ đi, nghe nói là xuống phía nam.
Viên Tự Lập không biết trong lòng có cảm nhận gì, Liễu Lệ thật sự nói đi là đi, nhưng nàng ngủ với hắn mới rời khỏi Liễu Hà, điều này quá kỳ quặc.
Liễu Lệ đi làm cho Viên Tự Lập an tâm hơn rất nhiều, dù sao hắn vẫn chột dạ, nếu nàng không kín miệng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng khó tưởng.
Vì chuyện của Liễu Lệ mà Viên Tự Lập quên luôn vấn đề liên quan đến chức vụ của bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã, tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không quá cưỡng cầu. Hắn cảm thấy trong lúc tối tăm nên có định vị, vì không đạt được mục tiêu mà hao tổn tinh thần, như vậy là không đáng.
/39
|