- Chủ tịch Viên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Tuyên Thi là Dương Học Thiên đã đến.
- Bí thư Dương, anh đi cùng là được rồi, trước kia đều là anh đi cùng.
- Chủ tịch Viên, ý của đội trưởng Dương là muốn gặp anh.
- Được rồi, chúng ta cùng đi, đội trưởng Dương ở nhà hàng nào?
- Nhà hàng Phù Dung.
Khi Viên Tự Lập và Dương Bản Phú đến nhà hàng Phù Dung thì Dương Học Thiên và ba vị cảnh sát khác đang ngồi bên trong, vẻ mặt rất nghiêm túc, đám nhân viên phục vụ xung quanh cũng không dám nói giỡn.
- Chủ tịch Viên, chào anh, đây là những cảnh sát trong đội.
- Chào đội trưởng Dương, chào các vị, xấu hổ quá, bí thư Chu xuống thôn kiểm tra công tác trồng cây thuốc lá, các anh đều đã đến đây, chút nữa uống vài ly, tôi sẽ thay mặt bí thư mời rượu.
- Chủ tịch Viên, tìm một chỗ nói chuyện.
Viên Tự Lập và Dương Học Thiên ra ngoài nhà hàng, trên đường lộ cũng không có quá nhiều xe.
- Chủ tịch Viên, đội cảnh sát hình sự đã bắt phó chủ tịch Trần Bình.
- Đội trưởng Dương, anh nói đùa gì vậy?
- Chủ tịch Viên, tôi nói thật, Trần Bình hiềm nghi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, còn thuê người hành hung, đã bị cảnh sát bắt giam.
- Chuyện xảy ra khi nào? Trong huyện có biết chưa?
- Đã xảy ra hơn một giờ trước, lãnh đạo huyện ủy và khối chính quyền đều đã biết, anh cũng biết rồi đấy, muốn bắt cán bộ lãnh đạo đều phải có sự gật đầu của lãnh đạo huyện ủy.
- Đội trưởng Dương, lần này xảy ra chuyện lớn, nếu nói ra lại làm xấu mặt xã Liễu Hà.
- Chủ tịch Viên, tôi đến cũng để giải thích, không phải chúng tôi muốn bắt, vì người bị hại tố cáo lên viện kiểm sát, lúc đó viện kiểm sát đưa ra thông báo bắt người, chúng tôi không thể không đi chấp hành.
- Tôi biết rồi, Trần Bình chẳng lẽ đắc tội với vị nào ở viện kiểm sát sao? Vì sao lại làm vậy?
- Hừ, đám khốn kiếp ở viện kiểm sát kia không có kẻ nào là tốt đẹp, nhất định là Trần Bình đã bái lạy không đúng chỗ, vì vậy đám người kia mới xuống tay. Đám người này thật sự không nói đến cảm tình, bình thường cũng chẳng ai mua được, có quái gì đặc biệt hơn người.
- Được rồi, đội trưởng Dương, anh em với nhau cũng nói thật, bây giờ có biện pháp giải quyết nào không?
- Chủ tịch Viên, anh để tôi nói rõ sự việc đã... ....
Thì ra vợ của Trần Bình công tác ở phòng dân chính thị trấn Nghiệp Long huyện Tuyên Thi, không biết vì sao lại có mối quan hệ bất chính với chủ nhiệm phòng dân chính. Ngày 11 tháng 8, Trần Bình không biết dùng biện pháp gì mà bắt được kẻ thông dâm ngay tại hiện trường, đáng lý ra hắn là người bị hại, nhưng biện pháp hắn sử dụng lại vượt quá giới hạn. Hắn mời đến vài người, trói tên chủ nhiệm phòng dân chính kia lại, sau đó đưa ra ngoài vùng hoang vu, đánh đấm đối phương, sau đó bắt đối phương viết lại phiếu nợ hai mươi ngàn. Vị chủ nhiệm phòng dân chính này nghĩ đến con số hai mươi ngàn tiền nợ mà đau đầu nhức óc, dù thế nào cũng không tìm ra được, vì vậy mới về nhà quỳ gối trước mặt vợ, nói rõ sự việc. Vợ của hắn biết chuyện thì không kịp phát giận mà chạy ngay đến viện kiểm sát nói ra sự việc, sau này viện kiểm sát tìm được Trần Bình, không biết giữa hai bên có chuyện gì xảy ra mà viện kiểm sát yêu cầu đội cảnh sát hình sự bắt Trần Bình, đồng thời cũng lập tổ điều tra với Trần Bình.
- Tôi hiểu rồi, vật quan trọng của sự kiện lân này chính là phiếu nợ kia, còn chuyện mướn người hành hung, còn bà nó, nếu vợ của đám người viện kiểm sát kia cũng vào ngủ với thằng khác, không biết bọn họ có dùng lý tính để đối đãi, dùng lời nói đạo lý với đối phương hay không?
- Chủ tịch Viên, lời này cũng không thể tùy tiện nói được, người của viện kiểm sát cũng không dễ trêu vào.
- Đội trưởng Dương, tôi muốn biết kết quả xấu nhất của sự kiện lần này là gì?
- Dựa theo những gì chúng tôi biết thì kết quả tốt nhất chỉ là vụ án về trị an xã hội, xấu nhất thành án hình sự. Trước mắt thì ý tứ của viện kiểm sát đã rất rõ ràng, yêu cầu xử lý theo án hình sự, nhưng lúc này đảng ủy còn chưa thống nhất, vì vậy tạm thời đưa Trần Bình về đồng công an.
- Được, tôi biết rồi, cám ơn anh, còn một vấn đề, đội trưởng Dương hôm nay nói cho tôi biết, đã có thông báo chính thức chưa?
- Xem như chính thức thông báo rồi.
- Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước, ăn cơm trước.
Viên Tự Lập thật sự không ngờ xã Liễu Hà có nhiều chuyện như vậy, chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến cả đời của Trần Bình. Tuy Viên Tự Lập thật sự không ưa Trần Bình nhưng dù sao cũng là người cùng đơn vị, không nhìn thầy chùa thì phải nể mặt phật, khi nên ra tay thì phải ra tay.
Viên Tự Lập thừa dịp dùng cơm mà gọi Dương Bản Phú vào khẽ nói vài câu, sau đó Dương Bản Phú nhanh chóng chuẩn bị bốn túi nhựa, bên trong có vài cây thuốc lá. Viên Tự Lập hiểu, đội cảnh sát hình sự mới là quan trọng, vì người của viện kiểm sát thật sự không thể kết giao, tất cả đều phải xem vào sự thật.
Sau khi ăn xong thì Dương Học Thiên cầm túi bóng, ngoài miệng thì chối từ nhưng lại bị những lời của Viên Tự Lập bắt buộc phải nhận, vì dù thế nào thì đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng đã gây phiền cho đội cảnh sát hình sự huyện, đội trưởng Dương dù sao cũng là bạn bè, chỉ vài cây thuốc thì tính là gì? Sau này còn phải hoan nghênh đội trưởng Dương đến chỉ đạo công tác. Vì vậy mà mọi người cười hì hì cáo từ, những lời nên nói đều đã nói, sau này nên làm thế nào thì Dương Học Thiên và Viên Tự Lập đều hiểu rất rõ.
Chu Nghĩa Hải đang cực kỳ quan tâm đến cây thuốc lá, vì đến gần mùa thu hoạch nên chẳng thể xuất hiện vấn đề gì được. Vì Dương Bản Phú không tìm được Chu Nghĩa Hải nên quay lại tìm Viên Tự Lập, mà Viên Tự Lập cũng không tiếp tục chậm trễ, hắn thông báo tình huống đơn giản cho Hùng Khai Thắng, sau đó ngồi xe đi tìm Chu Nghĩa Hải.
- Lại xảy ra chuyện như vậy sao? Chủ tịch Viên, cậu nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào?
- Bí thư Chu, tôi thấy thế này, Trần Bình vì vấn đề gia đình mới làm như vậy, chúng ta không thể bỏ mặc được. Nếu lãnh đạo huyện ủy đã biết thì chúng ta trực tiếp đến huyện, tìm lãnh đạo huyện ủy, chuyện này cuối cùng chỉ có một biện pháp giải quyết, có lẽ cần lãnh đạo huyện ủy đồng ý.
- Được, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ, tôi thấy chúng ta nên đề xuất biện pháp cụ thể, ví dụ như nên giao sự việc của Trần Bình cho ủy ban kỷ luật xử lý thì hay hơn.
- Được, vẫn là bí thư Chu suy xét chu toàn, vì vậy tính chất của vấn đề sẽ thay đổi.
- Chủ tịch Viên, trong đó còn có phiền toái, chính là thái độ của Viện kiểm sát, xem ra Trần Bình đã đắc tội người của Viện kiểm sát, vì vậy mới sinh ra kết cục như vậy. Vì thế nhất định phải khẩn cầu lãnh đạo huyện ủy để thay đổi thái độ của viện kiểm sát, hai là thay đổi thái độ của công an huyện. Hừ, đám người công an huyện kia tôi đều biết, biểu hiện thì dễ nói chuyện nhưng không nhận thân với bất kỳ ai, dù là cậu hay tôi nói với bọn họ cũng không có tác dụng, chỉ khi lãnh đạo huyện mở miệng, tốt nhất là phòng tư pháp có thái độ chính xác là tốt nhất. Sự việc Trần Bình có thể lớn có thể nhỏ, chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập chạy đến huyện ủy, bọn họ tìm được Hầu Vũ, vùa đúng lúc phó bí thư Hào Vĩnh Khải có mặt ở trong phòng làm việc mà không ra ngoài, bọn họ đi vào mà có chút bất an.
- Các anh đã đến, mời ngồi, chủ nhiệm Hầu, pha hai ly trà.
- Không cần làm phiền chủ nhiệm Hầu, cứ để chúng tôi tự làm lấy.
Viên Tự Lập vội vàng đứng lên tự mình pha trà, hắn thấy ly trà của Hào Vĩnh Khải chỉ còn một nửa, vì vậy trước tiên pha trà cho Hào Vĩnh Khải, sau đó mới rót ba ly cho mình, Chu Nghĩa Hải và Hầu Vũ.
- Chuyện Trần Bình chắc các anh cũng biết rồi, thật không ngờ một cán bộ đảng viên lãnh đạo mà lại khả nghi phạm tội, đây rõ ràng là sự kiện làm xấu mặt đảng ủy chính quyền huyện.
- Bí thư Hào, đều do chúng tôi không làm tốt công tác, chúng tôi tiếp nhận lời phê bình của bí thư.
- Được rồi, chuyện đã như vậy cũng không thể không làm phiền các anh, Trần Bình là người trưởng thành, biết rõ khống chế hành vi của mình, anh ấy phạm tội, phải biết gánh trách nhiệm.
Trong phòng làm việc chợt an tĩnh trở lại, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập thật sự không ngờ thái độ của Hào Vĩnh Khải là như vậy. Lúc này bọn họ nhớ đến thời điểm Hào Vĩnh Khải đến khảo sát ban ngành xã Liễu Hà, lại thấy tình cảnh của Đoạn Kim Ba và Trần Bình, hai người chợt hiểu ra, ấn tượng của Hào Vĩnh Khải với Trần Bình là không tốt, xem ra sẽ không bảo vệ Trần Bình.
- Bí thư Hào, hôm nay bí thư Chu và tôi đến đây, một lầ thừa nhận chỗ sai lầm trong công tác của đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà, hai là muốn nói một chút tình huống của đồng chí Trần Bình.
- Đúng vậy, bí thư Hào, đồng chí Trần Bình là phó chủ tịch xã Liễu Hà, là thành viên ban ngành, xảy ra sự việc thế này rõ ràng là xã Liễu Hà đã làm xấu mặt đảng ủy chính quyền huyện, hôm nay coi như chúng tôi đến đền bù.
- Bí thư Dương, anh đi cùng là được rồi, trước kia đều là anh đi cùng.
- Chủ tịch Viên, ý của đội trưởng Dương là muốn gặp anh.
- Được rồi, chúng ta cùng đi, đội trưởng Dương ở nhà hàng nào?
- Nhà hàng Phù Dung.
Khi Viên Tự Lập và Dương Bản Phú đến nhà hàng Phù Dung thì Dương Học Thiên và ba vị cảnh sát khác đang ngồi bên trong, vẻ mặt rất nghiêm túc, đám nhân viên phục vụ xung quanh cũng không dám nói giỡn.
- Chủ tịch Viên, chào anh, đây là những cảnh sát trong đội.
- Chào đội trưởng Dương, chào các vị, xấu hổ quá, bí thư Chu xuống thôn kiểm tra công tác trồng cây thuốc lá, các anh đều đã đến đây, chút nữa uống vài ly, tôi sẽ thay mặt bí thư mời rượu.
- Chủ tịch Viên, tìm một chỗ nói chuyện.
Viên Tự Lập và Dương Học Thiên ra ngoài nhà hàng, trên đường lộ cũng không có quá nhiều xe.
- Chủ tịch Viên, đội cảnh sát hình sự đã bắt phó chủ tịch Trần Bình.
- Đội trưởng Dương, anh nói đùa gì vậy?
- Chủ tịch Viên, tôi nói thật, Trần Bình hiềm nghi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, còn thuê người hành hung, đã bị cảnh sát bắt giam.
- Chuyện xảy ra khi nào? Trong huyện có biết chưa?
- Đã xảy ra hơn một giờ trước, lãnh đạo huyện ủy và khối chính quyền đều đã biết, anh cũng biết rồi đấy, muốn bắt cán bộ lãnh đạo đều phải có sự gật đầu của lãnh đạo huyện ủy.
- Đội trưởng Dương, lần này xảy ra chuyện lớn, nếu nói ra lại làm xấu mặt xã Liễu Hà.
- Chủ tịch Viên, tôi đến cũng để giải thích, không phải chúng tôi muốn bắt, vì người bị hại tố cáo lên viện kiểm sát, lúc đó viện kiểm sát đưa ra thông báo bắt người, chúng tôi không thể không đi chấp hành.
- Tôi biết rồi, Trần Bình chẳng lẽ đắc tội với vị nào ở viện kiểm sát sao? Vì sao lại làm vậy?
- Hừ, đám khốn kiếp ở viện kiểm sát kia không có kẻ nào là tốt đẹp, nhất định là Trần Bình đã bái lạy không đúng chỗ, vì vậy đám người kia mới xuống tay. Đám người này thật sự không nói đến cảm tình, bình thường cũng chẳng ai mua được, có quái gì đặc biệt hơn người.
- Được rồi, đội trưởng Dương, anh em với nhau cũng nói thật, bây giờ có biện pháp giải quyết nào không?
- Chủ tịch Viên, anh để tôi nói rõ sự việc đã... ....
Thì ra vợ của Trần Bình công tác ở phòng dân chính thị trấn Nghiệp Long huyện Tuyên Thi, không biết vì sao lại có mối quan hệ bất chính với chủ nhiệm phòng dân chính. Ngày 11 tháng 8, Trần Bình không biết dùng biện pháp gì mà bắt được kẻ thông dâm ngay tại hiện trường, đáng lý ra hắn là người bị hại, nhưng biện pháp hắn sử dụng lại vượt quá giới hạn. Hắn mời đến vài người, trói tên chủ nhiệm phòng dân chính kia lại, sau đó đưa ra ngoài vùng hoang vu, đánh đấm đối phương, sau đó bắt đối phương viết lại phiếu nợ hai mươi ngàn. Vị chủ nhiệm phòng dân chính này nghĩ đến con số hai mươi ngàn tiền nợ mà đau đầu nhức óc, dù thế nào cũng không tìm ra được, vì vậy mới về nhà quỳ gối trước mặt vợ, nói rõ sự việc. Vợ của hắn biết chuyện thì không kịp phát giận mà chạy ngay đến viện kiểm sát nói ra sự việc, sau này viện kiểm sát tìm được Trần Bình, không biết giữa hai bên có chuyện gì xảy ra mà viện kiểm sát yêu cầu đội cảnh sát hình sự bắt Trần Bình, đồng thời cũng lập tổ điều tra với Trần Bình.
- Tôi hiểu rồi, vật quan trọng của sự kiện lân này chính là phiếu nợ kia, còn chuyện mướn người hành hung, còn bà nó, nếu vợ của đám người viện kiểm sát kia cũng vào ngủ với thằng khác, không biết bọn họ có dùng lý tính để đối đãi, dùng lời nói đạo lý với đối phương hay không?
- Chủ tịch Viên, lời này cũng không thể tùy tiện nói được, người của viện kiểm sát cũng không dễ trêu vào.
- Đội trưởng Dương, tôi muốn biết kết quả xấu nhất của sự kiện lần này là gì?
- Dựa theo những gì chúng tôi biết thì kết quả tốt nhất chỉ là vụ án về trị an xã hội, xấu nhất thành án hình sự. Trước mắt thì ý tứ của viện kiểm sát đã rất rõ ràng, yêu cầu xử lý theo án hình sự, nhưng lúc này đảng ủy còn chưa thống nhất, vì vậy tạm thời đưa Trần Bình về đồng công an.
- Được, tôi biết rồi, cám ơn anh, còn một vấn đề, đội trưởng Dương hôm nay nói cho tôi biết, đã có thông báo chính thức chưa?
- Xem như chính thức thông báo rồi.
- Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước, ăn cơm trước.
Viên Tự Lập thật sự không ngờ xã Liễu Hà có nhiều chuyện như vậy, chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến cả đời của Trần Bình. Tuy Viên Tự Lập thật sự không ưa Trần Bình nhưng dù sao cũng là người cùng đơn vị, không nhìn thầy chùa thì phải nể mặt phật, khi nên ra tay thì phải ra tay.
Viên Tự Lập thừa dịp dùng cơm mà gọi Dương Bản Phú vào khẽ nói vài câu, sau đó Dương Bản Phú nhanh chóng chuẩn bị bốn túi nhựa, bên trong có vài cây thuốc lá. Viên Tự Lập hiểu, đội cảnh sát hình sự mới là quan trọng, vì người của viện kiểm sát thật sự không thể kết giao, tất cả đều phải xem vào sự thật.
Sau khi ăn xong thì Dương Học Thiên cầm túi bóng, ngoài miệng thì chối từ nhưng lại bị những lời của Viên Tự Lập bắt buộc phải nhận, vì dù thế nào thì đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng đã gây phiền cho đội cảnh sát hình sự huyện, đội trưởng Dương dù sao cũng là bạn bè, chỉ vài cây thuốc thì tính là gì? Sau này còn phải hoan nghênh đội trưởng Dương đến chỉ đạo công tác. Vì vậy mà mọi người cười hì hì cáo từ, những lời nên nói đều đã nói, sau này nên làm thế nào thì Dương Học Thiên và Viên Tự Lập đều hiểu rất rõ.
Chu Nghĩa Hải đang cực kỳ quan tâm đến cây thuốc lá, vì đến gần mùa thu hoạch nên chẳng thể xuất hiện vấn đề gì được. Vì Dương Bản Phú không tìm được Chu Nghĩa Hải nên quay lại tìm Viên Tự Lập, mà Viên Tự Lập cũng không tiếp tục chậm trễ, hắn thông báo tình huống đơn giản cho Hùng Khai Thắng, sau đó ngồi xe đi tìm Chu Nghĩa Hải.
- Lại xảy ra chuyện như vậy sao? Chủ tịch Viên, cậu nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào?
- Bí thư Chu, tôi thấy thế này, Trần Bình vì vấn đề gia đình mới làm như vậy, chúng ta không thể bỏ mặc được. Nếu lãnh đạo huyện ủy đã biết thì chúng ta trực tiếp đến huyện, tìm lãnh đạo huyện ủy, chuyện này cuối cùng chỉ có một biện pháp giải quyết, có lẽ cần lãnh đạo huyện ủy đồng ý.
- Được, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ, tôi thấy chúng ta nên đề xuất biện pháp cụ thể, ví dụ như nên giao sự việc của Trần Bình cho ủy ban kỷ luật xử lý thì hay hơn.
- Được, vẫn là bí thư Chu suy xét chu toàn, vì vậy tính chất của vấn đề sẽ thay đổi.
- Chủ tịch Viên, trong đó còn có phiền toái, chính là thái độ của Viện kiểm sát, xem ra Trần Bình đã đắc tội người của Viện kiểm sát, vì vậy mới sinh ra kết cục như vậy. Vì thế nhất định phải khẩn cầu lãnh đạo huyện ủy để thay đổi thái độ của viện kiểm sát, hai là thay đổi thái độ của công an huyện. Hừ, đám người công an huyện kia tôi đều biết, biểu hiện thì dễ nói chuyện nhưng không nhận thân với bất kỳ ai, dù là cậu hay tôi nói với bọn họ cũng không có tác dụng, chỉ khi lãnh đạo huyện mở miệng, tốt nhất là phòng tư pháp có thái độ chính xác là tốt nhất. Sự việc Trần Bình có thể lớn có thể nhỏ, chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập chạy đến huyện ủy, bọn họ tìm được Hầu Vũ, vùa đúng lúc phó bí thư Hào Vĩnh Khải có mặt ở trong phòng làm việc mà không ra ngoài, bọn họ đi vào mà có chút bất an.
- Các anh đã đến, mời ngồi, chủ nhiệm Hầu, pha hai ly trà.
- Không cần làm phiền chủ nhiệm Hầu, cứ để chúng tôi tự làm lấy.
Viên Tự Lập vội vàng đứng lên tự mình pha trà, hắn thấy ly trà của Hào Vĩnh Khải chỉ còn một nửa, vì vậy trước tiên pha trà cho Hào Vĩnh Khải, sau đó mới rót ba ly cho mình, Chu Nghĩa Hải và Hầu Vũ.
- Chuyện Trần Bình chắc các anh cũng biết rồi, thật không ngờ một cán bộ đảng viên lãnh đạo mà lại khả nghi phạm tội, đây rõ ràng là sự kiện làm xấu mặt đảng ủy chính quyền huyện.
- Bí thư Hào, đều do chúng tôi không làm tốt công tác, chúng tôi tiếp nhận lời phê bình của bí thư.
- Được rồi, chuyện đã như vậy cũng không thể không làm phiền các anh, Trần Bình là người trưởng thành, biết rõ khống chế hành vi của mình, anh ấy phạm tội, phải biết gánh trách nhiệm.
Trong phòng làm việc chợt an tĩnh trở lại, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập thật sự không ngờ thái độ của Hào Vĩnh Khải là như vậy. Lúc này bọn họ nhớ đến thời điểm Hào Vĩnh Khải đến khảo sát ban ngành xã Liễu Hà, lại thấy tình cảnh của Đoạn Kim Ba và Trần Bình, hai người chợt hiểu ra, ấn tượng của Hào Vĩnh Khải với Trần Bình là không tốt, xem ra sẽ không bảo vệ Trần Bình.
- Bí thư Hào, hôm nay bí thư Chu và tôi đến đây, một lầ thừa nhận chỗ sai lầm trong công tác của đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà, hai là muốn nói một chút tình huống của đồng chí Trần Bình.
- Đúng vậy, bí thư Hào, đồng chí Trần Bình là phó chủ tịch xã Liễu Hà, là thành viên ban ngành, xảy ra sự việc thế này rõ ràng là xã Liễu Hà đã làm xấu mặt đảng ủy chính quyền huyện, hôm nay coi như chúng tôi đến đền bù.
/39
|