Trong số các bạn học lớp bồi dưỡng cán bộ, Viên Tự Lập và Điền Lập Tân cùng nhau tham gia rất nhiều bữa tiệc rượu, hầu như mỗi lần có tiệc rượu thì hai người đều đi cùng. Khi thời gian trôi qua, Viên Tự Lập phát hiện Điền Lập Tân dù bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra lại là một người mặt lạnh tim nóng, tính cách hào sảng.
Ngày 25 tháng 10, Viên Tự Lập nhận được thông báo bí thư thị ủy Lý Binh muốn đến thị sát công tác ở xã Liễu Hà, vì vậy ngày 17 hắn phải chạy về xã làm tốt công tác chuẩn bị. Sau khi Điền Lập Tân biết được sự việc thì suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc chỉ cho Viên Tự Lập một bài học.
- Tiểu Viên, cậu còn trẻ, tương lai rộng lớn, nhưng thời gian không đợi người, giống như độ tuổi của cậu thì ở xã thị trấn là không tệ, nhưng nếu ném lên thành phố hay tỉnh thì không đáng là gì. Những thanh niên có tương lai là rất nhiều, vì vậy cậu đừng bao giờ tự mãn, nếu có ý nghĩ thỏa mãn trong đầu thì thời gian trôi qua, đến khi cậu tỉnh ngộ thì đã muộn. Ví dụ như tôi đây, khi hai mươi chín đã là phó khoa, lúc đó tôi cho rằng mình là rất giỏi, nhưng kết quả đến năm ba mươi tám tuổi mới lên cấp chính khoa, nháy mắt đã là bốn mươi tuổi, sợ rằng cả đời sẽ là như vậy. Bây giờ tôi mới nhớ ra, tôi đi nhầm một bước quan trọng, ban đầu ở xã không nên chạy về huyện thành, cứ tưởng rằng vị trí trưởng phòng giáo dục là tốt, thật ra chẳng có gì tốt, bình thường mình rất giỏi trong mắt giáo viên nhưng thực chất không là gì với lãnh đạo huyện. Nếu nói đến chữ tốt thì phải là các đơn vị giàu có và tiềm lực như phòng kế hoạch đầu tư, phòng tài chính, cục công an, phòng giao thông, những nơi đây muốn tiền có tiền, muốn người có người. Cậu xem, các lãnh đạo đảng ủy chính quyền đều thích nhìn về những người này, mà bọn họ cũng dễ dàng tiếp cận lãnh đạo. Cuối cùng tôi rút ra một kết luận, dễ đề bạt nhất chính là bí thư xã thị trấn, tất nhiên tốt nhất là lãnh đạo xã thị trấn, thứ hai là lãnh đạo những ban ngành quan trọng, cũng chính là những ngành có tiền. Tình thế hôm nay chính là như vậy, Tiểu Viên, sau này đừng sợ mất mặt, nếu trong túi không tiền thì chẳng có mặt mũi gì cả, trong mắt lãnh đạo thì chẳng có cái gì là mặt mũi, chỉ cần gặp mặt lãnh đạo phải biết vịn vào, phải biết mưu cầu. Cậu còn trẻ mà đã là lãnh đạo cấp chính khoa, tôi tin cậu nhất định sẽ làm được, sẽ để lại cho bí thư ấn tượng sâu sắc. Cậu còn trẻ, tướng mạo cũng khá tốt, nếu có thể tiến vào trong mắt xanh của bí thư, xem như cậu thật sự có tương lai.
Ngày 28 tháng 10 bí thư thị ủy Hoài Dương đến huyện Tuyên Thi thị sát công tác, sau đó bí thư điểm danh muốn xuống xã Liễu Hà. Trước đó vào tối 26 tháng 10 Viên Tự Lập đã chạy về xã Liễu Hà, rời khỏi nơi đây hơn một tháng, tất cả mọi việc đều do Chu Nghĩa Hải chèo chống, vì vậy làm Viên Tự Lập có chút áy náy. Chu Nghĩa Hải lại an ủi Viên Tự Lập, an tâm học tập, khi Viên Tự Lập học tập đã chạy về hai lần, vì thời gian quá gấp nên không thể gặp mặt Chu Nghĩa Hải.
- Chủ tịch Viên, bí thư Lý đến thị sát, chủ yếu là xem tình huống thu mua cây thuốc lá, đây là vấn đề mà bí thư huyện ủy Dương Bân trực tiếp sắp xếp, vì vậy trước mắt cậu nên nắm giữ tiến độ thu mua, sẽ sớm đưa báo cáo cho cậu, nhớ nhé?
- Vâng, bí thư Chu, tôi đã nhớ kỹ.
- Cũng không cần căng thẳng, bí thư Lý là lãnh đạo lớn, bên người cũng không biết có bao nhiêu lãnh đạo huyện đi theo, nào đến lượt chúng ta báo cáo? Bí thư Mạnh là một quyển toàn thư về tiến độ thu mua cây thuốc lá trong xã Liễu Hà, tôi nghĩ dến lúc đó có thể được gặp bí thư Lý hay không còn chưa biết được.
- Bí thư Chu, tôi cũng nghĩ như vậy, bí thư Lý là lãnh đạo cấp cao, nào nhớ rõ những tiểu bình dưới cơ sở như chúng ta, toàn thành phố cũng không biết có bao nhiêu cán bộ cấp huyện, bí thư Lý không thể nào nhớ cho hết được.
- À, đây dù sao cũng là số mệnh, dù gì thì lãnh đạo cũng đã đến, không đi cũng không được, đến lúc đó xem xét tình hình thế nào.
Sáng sớm ngày 28 Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập chờ ở khu ủy ban xã, bọn họ cũng không dám đi đâu, mãi đến trưa vẫn không nhận được tin tức gì. Bọn họ điện thoại đến văn phòng huyện ủy, văn phòng nói bí thư Lý ăn sáng xong đã xuất phát, tổng cộng có bảy chiếc xe, tuyến đường cụ thể đã được xác định, cứ an tâm chờ.
Bốn giờ chiều, Hoàng Lâm vội vàng từ văn phòng chạy ra.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, lúc này bí thư Lý và bí thư Dương đang ở phòng tài chính, đang hỏi thăm tình huống.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập không kịp nói gì mà vội vàng chạy đến phòng tài chính, tất cả thành viên ban ngành cũng chạy theo đến phòng tài chính.
Bên ngoài khu hành chính phòng tài chính có rất nhiều xe dừng lại, trong đó có một chiếc treo cờ, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác. Viên Tự Lập cảm thấy đây có lẽ là xe của bí thư Lý, nhìn biển số, quả nhiên là xe số một của thị ủy.
Liêu Cảnh Lâm đứng ngoài cổng phòng tài chính, khi thấy Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập thì gật đầu xem như chào hỏi.
- Bí thư Chu, Tiểu Viên, bí thư Lý vừa đến xem xét vài điểm thu mua thuốc lá của xã Liễu Hà, các anh sắp xếp rất tốt, nhưng bí thư Lý lại phân phó không được quấy rầy lãnh đạo xã, vì vậy cũng không thông báo cho các anh. Trước kia bí thư Lý là trưởng phòng sở tài chính tỉnh, có cảm tình với phòng tài chính, vì vậy quyết định đến thăm phòng tài chính trước tiên, sau khi xem xét xong sẽ về huyện.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng không biết nói gì, bọn họ không công chờ đợi một ngày, kết quả chỉ là một câu không quấy rầy lãnh đạo xã của bí thư Lý, chẳng lẽ vị bí thư thị ủy này xuống cơ sở mà lãnh đạo cơ sở không dám quan tâm thật sao?
Liêu Cảnh Lâm vội vàng đi vào trong phòng tài chính, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đứng bên ngoài chờ, bây giờ không ai gọi bọn họ đi vào, tất nhiên bọn họ chỉ biết đứng đó mà thôi. Hai người đều châm một điếu thuốc, lần này Viên Tự Lập mang về vài gói Trung Hoa, cùng chia cho Chu Nghĩa Hải.
Chỉ một lúc sau đã có một đám người đi ra, Viên Tự Lập thấy Lý Binh, bí thư huyện ủy Dương Bân ở bên cạnh, thỉnh thoảng bí thư Dương lại nói gì đó.
- Bí thư Lý, đây là đồng chí bí thư đảng ủy xã Liễu Hà, đồng chí Chu Nghĩa Hải, đây là đồng chí Viên Tự Lập, là chủ tịch xã Liễu Hà.
Lúc bắt đầu thì Lý Binh tỏ ra không muốn dừng bước, sau đó lãnh đạo vươn tay bắt tay Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, điều này làm cho Viên Tự Lập cảm thấy giống như chuồn chuồn lướt nước, không có chút lực.
- Chào bí thư Lý.
- Chào các anh, khổ cực rồi, tôi chỉ đi nhìn qua một lượt mà thôi, công tác rất tốt, sau này cứ tiếp tục cố gắng.
Ngay sau đó bí thư Lý dừng bước nhìn Viên Tự Lập giống như nhớ ra điều gì đó.
- Cậu là Viên Tự Lập, tôi nhớ ra rồi, trước kia cậu từng công tác bên cạnh anh Triệu, cũng đang học tập ở lớp bồi dưỡng cán bộ trường đảng thị ủy, trước đó đã tham gia nghiên cứu trạm thủy điện Long Hà, còn viết một bản báo cáo. À, hình như cậu rất thích nói vè uống rượu, mỗi khi uống rượu ở trường đảng thường làm như vậy.
Bí thư thị ủy nói ra những lời như vậy thật sự làm người ta không biết là gì, Viên Tự Lập thì hiểu, nhưng những câu vè khi uống rượu thì làm sao bí thư biết được? Vì vậy mà trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên hình bóng của Trình Úy Điệp.
- Bí thư Lý, báo cáo cũng không được tốt lắm, còn nữa, vài bài vè trong lúc uống rượu chỉ làm sinh động bầu không khí mà thôi.
- À, thanh nhiên khiêm tốn là tốt, nghe nói cậu có cái gì là "lệnh mời rượu", nó ra tôi xem nào.
Khi thấy Lý Binh không có ý trách cứ thì Dương Bân ở bên cạnh thở dài một hơi.
- Bí thư Lý, tôi cũng nhớ không được nhiều lắm, chỉ nhớ được ba điều, nói ra không sợ anh chê cười, điều thứ nhất là một hai ly tự bước đi, ba bốn ly vịn tường đi, năm sáu ly tường đi ta không đi, một lít em gái dìu ta đi... ....
Tất cả mọi người nhịn không được phải cười, nhưng vì bí thư Lý không cười lớn nên chẳng ai dám lớn tiếng.
- Điều thứ hai, người trong giang hồ sao không uống rượu? Đã uống rượu sao không uống cho say?
- Điều thứ ba, rượu là gạo nấu ra, càng uống càng trẻ, rượu là nước Trường Giang, àng uống càng đẹp, rượu là kẻ địch, anh không uống say, tôi không say, vậy giường lớn ai ngủ?
Ngoài Viên Tự Lập thì không ai không cười.
- Ha ha, Tiểu Viên, tìm đâu được những bài vè thuận miệng như vậy?
- Bí thư Lý, chỉ là những thứ nghe được thời đại học mà thôi, cảm thấy không tệ nên nhớ đến bây giờ.
- Ha ha, rất tốt, nhớ đặt hết tinh lực lên công tác, nhưng khi nhàn hạ có thể dùng những bài vè như vậy để đề cao sĩ khí.
- Nhất định theo chỉ thị của bí thư, cố gắng công tác.
Lúc này Lý Binh đưa tay lên nhìn giờ.
- Thời gian qua nhanh, nháy mắt đã là năm giờ, bí thư Dương, vừa rồi Tiểu Viên nói lệnh mời rượu, xem ra chúng ta không ở lại Liễu Hà dùng cơm cũng không được, anh thấy thế nào?
- Vâng, vâng, tất cả nghe theo sắp xếp của bí thư. Bí thư Chu, chủ tịch Viên, các anh chuẩn bị một chút, không cần quá phô trương, sáu giờ ăn cơm, tất cả thành viên ban ngành trong vùng đều phải đến gặp bí thư, bí thư rất quan tâm đến cán bộ cơ sở, trên đường đi đến đây còn liên tục hỏi thăm.
- Vâng, đã năm giờ, tôi biết rồi, cán bộ trong vùng đều đang chờ.
Vì vài lời nói đùa của Viên Tự Lập mà bí thư thị ủy Lý Binh ở lại Liễu Hà dùng cơm, đây chính là lãnh đạo lớn nhất đến Liễu Hà trong những năm qua, xã Liễu Hà nằm trên quốc lộ 318, nhưng lãnh đạo trong tỉnh và thành phố Hoài Dương đều thích đến xã Hồng Lý bên kia dùng cơm, chủ yếu là vì vấn đề thời gian nên đến xã Liễu Hà cũng không phù hợp, vì vậy dần dà lãnh đạo tỉnh đều quên xuống xã Hồng Lý dùng cơm.
Hùng Khai Thắng đi bố trí, bí thư thị ủy nói nhất định phải ăn cơm ở căn tin, thời gian không còn kịp, nhưng trong nhà ăn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những bộ khăn bàn mới, chỉ cần thu dọn một chút là được. Thức ăn được quyết định sẽ lấy từ nhà hàng Phù Dung, từ phòng tài chính đến ủy ban xã là một kilomet, Lý Binh nhất quyết không ngồi xe, muốn đi bộ để nhìn khung cảnh xã Liễu Hà.
Hai năm qua xã Liễu Hà phát triển rất mạnh, Viên Tự Lập là người trong cuộc nên không cảm giác được, vì ở ven quốc lộ dễ phát triển kinh tế nên có rất nhiều phòng ốc mọc lên, hơn nữa đều rất có dáng vẻ. Lý Binh rất hài lòng, hắn phân phó Dương Bân gọi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đến bên cạnh.
- Tôi thấy trong các xã thị trấn thì xã Liễu Hà là xuất sắc nhất, dù là tinh thần diện mạo nông dân hay công tác xây dựng, kể cả vấn đề tài chính đều có thành tích, đúng là không đơn giản. Các anh nói xem, có kinh nghiệm gì không?
Chu Nghĩa Hải đang rất cảm kích Viên Tự Lập vì có thể giữ bí thư thị ủy ở lại dùng cơm, khi nghe thấy câu hỏi của bí thư thì hắn muốn Viên Tự Lập trả lời, vì đây là vấn đề kinh tế. Vào thời điểm mấu chốt thì Viên Tự Lập cũng không khách khí.
- Bí thư Lý, xã Liễu Hà phát triển có sáu kinh nghiệm, một là lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện đã ra sức ủng hộ đảng ủy chính quyền xã và toàn thể công nhân viên chức cố gắng công tác. Đầu năm bí thư Dương và chủ tịch Vương đã nghe đảng ủy xã báo cáo công tác, đã nghiên cứu và thị sát thực địa, cũng đưa ra những lời khẳng định với công tác của đảng ủy xã, yêu cầu đảng ủy xã tập trrung công tác kinh tế, kiên trì những tư tưởng có lợi để phát triển kinh tế. Nếu không có sự giúp đỡ to lớn từ các lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện thì chúng tôi thật sự không dám buông tay công tác, vì vậy mà tất cả công nhân viên chức trong xã luôn nhớ kỹ chỉ thị và trung tâm công tác.
- Hai là dân chúng xã Liễu Hà lao động cần cù, xã Liễu Hà dựa vào quốc lộ 318, nhân dân cũng không quá dựa dẫm vào đó, chỉ làm giàu bằng hai bàn tay cần cù của mình. Tất nhiên nhân dân cũng thầm ủng hộ lãnh đạo, cảm tạ chính sách của lãnh đạo huyện ủy, cũng vì bọn họ cần lao chất phác nên công tác của đảng ủy xã mới được triển khai mở rộng, xã Liễu Hà mới có thể phát triển.
- Ba là vấn đề về lao động, Liễu Hà là xã phát triển cây thuốc lá, nhiều năm qua nhờ cây thuốc lá mà nhân dân tìm được lợi ích thực tế, tăng thu nhập. Đối mặt với tình huống như vậy đảng ủy xã quyết định nắm chặt vấn đề nuôi trồng và thu mua cây thuốc lá. Đồng thời đảng ủy xã cũng cổ vũ nông dân ra ngoài làm công, gia tăng thu nhập. Xã Liễu Hà có tám mươi bốn ngàn năm trăm người, ruộng đất không đủ tám mươi ngàn héc ta, vì nguồn tài nguyên đất có hạn nên không nuôi được nhiều người, hơn nữa phía nam lại phát đạt về kinh tế, xã lại dựa vào đường giao thông là quốc lộ 318, nông dân hoàn toàn có thể ra ngoài làm việc, tăng thu nhập, đồng thời lại học tập được nhiều ý nghĩ tiên tiến hơn.
- Theo thống kê công tác thì ba năm trước xã Liễu Hà có hơi một trăm hai mươi ngàn lượt người ra ngoài làm công, dự tính thu vào hơn ba trăm triệu đồng, năm nay đảng ủy xã cũng cổ vũ mọi người ra ngoài lao động, đẩy mạnh thu nhập.
- Nếu xem xét thì cây thuốc lá là chủ lực phát triển của toàn xã, nhưng chỉ cần nhìn vào xu hướng quốc tế thì thấy ngành sản xuất thuốc lá sẽ là sản nghiệp ngày càng héo rút, vì vậy đảng ủy chính quyền xã phải suy nghĩ lâu dài, phải đẩy mạnh nhiều loại hình phát triển kinh tế. Năm nay đảng ủy xã nắm chặt công tác chăn nuôi, cổ vũ nhân dân nuôi heo, yêu cầu những hộ nông dân có năng lực nên phát triển chăn nuôi có quy mô lớn hơn, thay đổi phương thức chăn nuôi heo quy mô nhỏ trước đó, dần đi theo con đường quy mô hóa. Sau đó kết hợp với khí hậu thực tế ở xã Liễu Hà để trông dược liệu, trồng rừng, gia tăng thu nhập. Đồng thời đảng ủy chính quyền xã dựa vào sự giúp đỡ của đảng ủy chính quyền huyện mà liên lạc với các xí nghiệp có thực lực bên ngoài tiến vào Liễu Hà, dựa vào thực lực của các xí nghiệp này để phát triển nuôi trồng.
- Sau đó là việc nắm chặt công tác đảng, chúng tôi dùng công tác kinh tế làm trung tâm nhưng tuyệt đối không xem nhẹ công tác đảng, những năm qua dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, đảng ủy xã đã nắm bắt công tác xây dựng đảng dưới cơ sở, phân phối đảng viên dưới thôn xóm. Hôm nay xã Liễu Hà có năm mươi tám thôn, bí thư và thôn trưởng đều ở độ tuổi bốn lăm, còn rất trẻ khỏe. Đồng thời đảng ủy cũng cố gắng bảo trì tính tích cực của trong công tác của cán bộ thôn, cố gắng đẩy mạnh thu nhập cho bọn họ. Tất nhiên đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng tồn tại không ít vấn đề, nếu so sánh với các xã và thị trấn anh em khác, chúng tôi còn rất nhiều thứ phải học tập. Sau này chúng tôi nhất định sẽ ở dưới sự lãnh đạo của đảng ủy chính quyền huyện, dùng kinh tế làm trung tâm, nắm bắt các hạng mục công tác khá, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
- Bí thư Chu, anh còn gì bổ sung không?
- Bí thư Lý, những gì chủ tịch Viên đã báo cáo chính là tình huống thực tế của đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà, tôi còn vài điều cần bổ sung, đó là xã Liễu Hà có chút kinh nghiệm ở phương diện phát triển thôn xóm. Nhà máy xi măng và nhà máy rượu chính là những nhà giàu cung cấp tài chính, đồng thời cũng tạo điều kiện tiện lợi cho dân chúng.
- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, công tác ở xã Liễu Hà là rất tốt, xem ra đảng ủy chính quyền huyện đã mất rất nhiều tâm tư, lần này tôi đến huyện Tuyên Thi và cảm nhận được biến đổi rất lớn, hy vọng các anh tiếp tục cố gắng.
Khi đến ủy ban xã thì Lý Binh bắt tay với từng thành viên ban ngành xã Liễu Hà, sau đó hăng hái đi dạo trong sân, hỏi thăm tình huống. Lúc này Viên Tự Lập tiến vào căn tin xem tình huống, có rất nhiều người ở bên cạnh Lý Binh, hơn nữa vừa rồi Chu Nghĩa Hải đã cho mình cơ hội báo cáo, kết quả rất tốt.
Ngay sau đó đoàn người Lý Binh tiến vào căn tin, hộ tống bí thư Lý Binh tiến vào chỉ có một vị phó thư ký trưởng thị ủy, còn lại đều là lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện, tuy xe nhiều nhưng người thật sự không quá nhiều. Vì những thành viên ban ngành xã Liễu Hà cũng muốn dùng cơm nên chuẩn bị bốn bàn tiệc.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập được gọi đến ngồi cùng bàn với bí thư Lý Binh, còn có phó thư ký trưởng thị ủy, bí thư huyện ủy Dương Bân, chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa, phó bí thư huyện ủy Hào Vĩnh Khải, mà các lãnh đạo huyện ủy khác thì ngồi sang bàn khác.
Lý Binh nhìn một bàn đầy thức ăn mà vẻ mặt không quá tốt.
- Quá lãng phí, chỉ vài người sao có thể ăn hết được nhiều thế này? Vừa rồi bí thư Dương đã sắp xếp, không cần phô trương, xem ra đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng không nghe lời hiệu triệu từ huyện ủy thì phải.
Vẻ mặt Chu Nghĩa Hải hơi đỏ lên, khoảnh khắc này không biết nên nói gì, Viên Tự Lập thì có vẻ suy nghĩ, chuẩn bị mở miệng.
- Tiểu Viên, xem ra cậu có lời để nói.
- Bí thư Lý, anh đề xuất phê bình, sau này nhất định đảng ủy chính quyền xã sẽ sửa lại, nhưng xã Liễu Hà có truyền thống đặc thù, chiêu đãi khách nhất định phải có thành ý.
- Lời này nói thế nào?
- Bí thư Lý, bí thư Chu và tôi cùng xuống thôn kiểm tra công tác, thường xuyên tiếp xúc với những cán bộ thôn xóm, mỗi lần như vậy thì các cán bộ thôn xóm thường giết gà hầm cách thủy, nhiệt tình chiêu đãi, chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Cán bộ thôn nói những năm nay cuộc sống tốt đẹp hẳn lên, điều kiện sống cũng dần đẩy mạnh, chút thứ vặt vãnh không đáng vào đâu, chỉ cần trong lòng lãnh đạo có bọn họ, làm việc theo hướng thực tế có lợi cho dân, như vậy có ăn nhiều hay ít đi một bữa cơm cũng không sao. Hơn nữa bọn họ nhiệt tình chiêu đãi cũng vì quan tâm đến lãnh đạo mà thôi. Bí thư Lý, anh đến chỉ đạo công tác ở xã Liễu Hà, đảng ủy chính quyền xã chân thành hoan nghênh anh, chúng tôi cũng không biết biểu đạt ở phương diện nào khác, cũng chỉ có thể cho anh ăn ngon uống ngon mà thôi.
- À, rất có lý, xem ra tôi hiểu lầm nổi khổ tâm của xã Liễu Hà, nếu đã như vậy thì không nói nữa, mọi người bắt đầu dùng cơm thôi, có nhiều món, mọi người ăn nhiều một chút, đừng nên lãng phí.
Ngày 25 tháng 10, Viên Tự Lập nhận được thông báo bí thư thị ủy Lý Binh muốn đến thị sát công tác ở xã Liễu Hà, vì vậy ngày 17 hắn phải chạy về xã làm tốt công tác chuẩn bị. Sau khi Điền Lập Tân biết được sự việc thì suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc chỉ cho Viên Tự Lập một bài học.
- Tiểu Viên, cậu còn trẻ, tương lai rộng lớn, nhưng thời gian không đợi người, giống như độ tuổi của cậu thì ở xã thị trấn là không tệ, nhưng nếu ném lên thành phố hay tỉnh thì không đáng là gì. Những thanh niên có tương lai là rất nhiều, vì vậy cậu đừng bao giờ tự mãn, nếu có ý nghĩ thỏa mãn trong đầu thì thời gian trôi qua, đến khi cậu tỉnh ngộ thì đã muộn. Ví dụ như tôi đây, khi hai mươi chín đã là phó khoa, lúc đó tôi cho rằng mình là rất giỏi, nhưng kết quả đến năm ba mươi tám tuổi mới lên cấp chính khoa, nháy mắt đã là bốn mươi tuổi, sợ rằng cả đời sẽ là như vậy. Bây giờ tôi mới nhớ ra, tôi đi nhầm một bước quan trọng, ban đầu ở xã không nên chạy về huyện thành, cứ tưởng rằng vị trí trưởng phòng giáo dục là tốt, thật ra chẳng có gì tốt, bình thường mình rất giỏi trong mắt giáo viên nhưng thực chất không là gì với lãnh đạo huyện. Nếu nói đến chữ tốt thì phải là các đơn vị giàu có và tiềm lực như phòng kế hoạch đầu tư, phòng tài chính, cục công an, phòng giao thông, những nơi đây muốn tiền có tiền, muốn người có người. Cậu xem, các lãnh đạo đảng ủy chính quyền đều thích nhìn về những người này, mà bọn họ cũng dễ dàng tiếp cận lãnh đạo. Cuối cùng tôi rút ra một kết luận, dễ đề bạt nhất chính là bí thư xã thị trấn, tất nhiên tốt nhất là lãnh đạo xã thị trấn, thứ hai là lãnh đạo những ban ngành quan trọng, cũng chính là những ngành có tiền. Tình thế hôm nay chính là như vậy, Tiểu Viên, sau này đừng sợ mất mặt, nếu trong túi không tiền thì chẳng có mặt mũi gì cả, trong mắt lãnh đạo thì chẳng có cái gì là mặt mũi, chỉ cần gặp mặt lãnh đạo phải biết vịn vào, phải biết mưu cầu. Cậu còn trẻ mà đã là lãnh đạo cấp chính khoa, tôi tin cậu nhất định sẽ làm được, sẽ để lại cho bí thư ấn tượng sâu sắc. Cậu còn trẻ, tướng mạo cũng khá tốt, nếu có thể tiến vào trong mắt xanh của bí thư, xem như cậu thật sự có tương lai.
Ngày 28 tháng 10 bí thư thị ủy Hoài Dương đến huyện Tuyên Thi thị sát công tác, sau đó bí thư điểm danh muốn xuống xã Liễu Hà. Trước đó vào tối 26 tháng 10 Viên Tự Lập đã chạy về xã Liễu Hà, rời khỏi nơi đây hơn một tháng, tất cả mọi việc đều do Chu Nghĩa Hải chèo chống, vì vậy làm Viên Tự Lập có chút áy náy. Chu Nghĩa Hải lại an ủi Viên Tự Lập, an tâm học tập, khi Viên Tự Lập học tập đã chạy về hai lần, vì thời gian quá gấp nên không thể gặp mặt Chu Nghĩa Hải.
- Chủ tịch Viên, bí thư Lý đến thị sát, chủ yếu là xem tình huống thu mua cây thuốc lá, đây là vấn đề mà bí thư huyện ủy Dương Bân trực tiếp sắp xếp, vì vậy trước mắt cậu nên nắm giữ tiến độ thu mua, sẽ sớm đưa báo cáo cho cậu, nhớ nhé?
- Vâng, bí thư Chu, tôi đã nhớ kỹ.
- Cũng không cần căng thẳng, bí thư Lý là lãnh đạo lớn, bên người cũng không biết có bao nhiêu lãnh đạo huyện đi theo, nào đến lượt chúng ta báo cáo? Bí thư Mạnh là một quyển toàn thư về tiến độ thu mua cây thuốc lá trong xã Liễu Hà, tôi nghĩ dến lúc đó có thể được gặp bí thư Lý hay không còn chưa biết được.
- Bí thư Chu, tôi cũng nghĩ như vậy, bí thư Lý là lãnh đạo cấp cao, nào nhớ rõ những tiểu bình dưới cơ sở như chúng ta, toàn thành phố cũng không biết có bao nhiêu cán bộ cấp huyện, bí thư Lý không thể nào nhớ cho hết được.
- À, đây dù sao cũng là số mệnh, dù gì thì lãnh đạo cũng đã đến, không đi cũng không được, đến lúc đó xem xét tình hình thế nào.
Sáng sớm ngày 28 Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập chờ ở khu ủy ban xã, bọn họ cũng không dám đi đâu, mãi đến trưa vẫn không nhận được tin tức gì. Bọn họ điện thoại đến văn phòng huyện ủy, văn phòng nói bí thư Lý ăn sáng xong đã xuất phát, tổng cộng có bảy chiếc xe, tuyến đường cụ thể đã được xác định, cứ an tâm chờ.
Bốn giờ chiều, Hoàng Lâm vội vàng từ văn phòng chạy ra.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, lúc này bí thư Lý và bí thư Dương đang ở phòng tài chính, đang hỏi thăm tình huống.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập không kịp nói gì mà vội vàng chạy đến phòng tài chính, tất cả thành viên ban ngành cũng chạy theo đến phòng tài chính.
Bên ngoài khu hành chính phòng tài chính có rất nhiều xe dừng lại, trong đó có một chiếc treo cờ, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác. Viên Tự Lập cảm thấy đây có lẽ là xe của bí thư Lý, nhìn biển số, quả nhiên là xe số một của thị ủy.
Liêu Cảnh Lâm đứng ngoài cổng phòng tài chính, khi thấy Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập thì gật đầu xem như chào hỏi.
- Bí thư Chu, Tiểu Viên, bí thư Lý vừa đến xem xét vài điểm thu mua thuốc lá của xã Liễu Hà, các anh sắp xếp rất tốt, nhưng bí thư Lý lại phân phó không được quấy rầy lãnh đạo xã, vì vậy cũng không thông báo cho các anh. Trước kia bí thư Lý là trưởng phòng sở tài chính tỉnh, có cảm tình với phòng tài chính, vì vậy quyết định đến thăm phòng tài chính trước tiên, sau khi xem xét xong sẽ về huyện.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng không biết nói gì, bọn họ không công chờ đợi một ngày, kết quả chỉ là một câu không quấy rầy lãnh đạo xã của bí thư Lý, chẳng lẽ vị bí thư thị ủy này xuống cơ sở mà lãnh đạo cơ sở không dám quan tâm thật sao?
Liêu Cảnh Lâm vội vàng đi vào trong phòng tài chính, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đứng bên ngoài chờ, bây giờ không ai gọi bọn họ đi vào, tất nhiên bọn họ chỉ biết đứng đó mà thôi. Hai người đều châm một điếu thuốc, lần này Viên Tự Lập mang về vài gói Trung Hoa, cùng chia cho Chu Nghĩa Hải.
Chỉ một lúc sau đã có một đám người đi ra, Viên Tự Lập thấy Lý Binh, bí thư huyện ủy Dương Bân ở bên cạnh, thỉnh thoảng bí thư Dương lại nói gì đó.
- Bí thư Lý, đây là đồng chí bí thư đảng ủy xã Liễu Hà, đồng chí Chu Nghĩa Hải, đây là đồng chí Viên Tự Lập, là chủ tịch xã Liễu Hà.
Lúc bắt đầu thì Lý Binh tỏ ra không muốn dừng bước, sau đó lãnh đạo vươn tay bắt tay Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, điều này làm cho Viên Tự Lập cảm thấy giống như chuồn chuồn lướt nước, không có chút lực.
- Chào bí thư Lý.
- Chào các anh, khổ cực rồi, tôi chỉ đi nhìn qua một lượt mà thôi, công tác rất tốt, sau này cứ tiếp tục cố gắng.
Ngay sau đó bí thư Lý dừng bước nhìn Viên Tự Lập giống như nhớ ra điều gì đó.
- Cậu là Viên Tự Lập, tôi nhớ ra rồi, trước kia cậu từng công tác bên cạnh anh Triệu, cũng đang học tập ở lớp bồi dưỡng cán bộ trường đảng thị ủy, trước đó đã tham gia nghiên cứu trạm thủy điện Long Hà, còn viết một bản báo cáo. À, hình như cậu rất thích nói vè uống rượu, mỗi khi uống rượu ở trường đảng thường làm như vậy.
Bí thư thị ủy nói ra những lời như vậy thật sự làm người ta không biết là gì, Viên Tự Lập thì hiểu, nhưng những câu vè khi uống rượu thì làm sao bí thư biết được? Vì vậy mà trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên hình bóng của Trình Úy Điệp.
- Bí thư Lý, báo cáo cũng không được tốt lắm, còn nữa, vài bài vè trong lúc uống rượu chỉ làm sinh động bầu không khí mà thôi.
- À, thanh nhiên khiêm tốn là tốt, nghe nói cậu có cái gì là "lệnh mời rượu", nó ra tôi xem nào.
Khi thấy Lý Binh không có ý trách cứ thì Dương Bân ở bên cạnh thở dài một hơi.
- Bí thư Lý, tôi cũng nhớ không được nhiều lắm, chỉ nhớ được ba điều, nói ra không sợ anh chê cười, điều thứ nhất là một hai ly tự bước đi, ba bốn ly vịn tường đi, năm sáu ly tường đi ta không đi, một lít em gái dìu ta đi... ....
Tất cả mọi người nhịn không được phải cười, nhưng vì bí thư Lý không cười lớn nên chẳng ai dám lớn tiếng.
- Điều thứ hai, người trong giang hồ sao không uống rượu? Đã uống rượu sao không uống cho say?
- Điều thứ ba, rượu là gạo nấu ra, càng uống càng trẻ, rượu là nước Trường Giang, àng uống càng đẹp, rượu là kẻ địch, anh không uống say, tôi không say, vậy giường lớn ai ngủ?
Ngoài Viên Tự Lập thì không ai không cười.
- Ha ha, Tiểu Viên, tìm đâu được những bài vè thuận miệng như vậy?
- Bí thư Lý, chỉ là những thứ nghe được thời đại học mà thôi, cảm thấy không tệ nên nhớ đến bây giờ.
- Ha ha, rất tốt, nhớ đặt hết tinh lực lên công tác, nhưng khi nhàn hạ có thể dùng những bài vè như vậy để đề cao sĩ khí.
- Nhất định theo chỉ thị của bí thư, cố gắng công tác.
Lúc này Lý Binh đưa tay lên nhìn giờ.
- Thời gian qua nhanh, nháy mắt đã là năm giờ, bí thư Dương, vừa rồi Tiểu Viên nói lệnh mời rượu, xem ra chúng ta không ở lại Liễu Hà dùng cơm cũng không được, anh thấy thế nào?
- Vâng, vâng, tất cả nghe theo sắp xếp của bí thư. Bí thư Chu, chủ tịch Viên, các anh chuẩn bị một chút, không cần quá phô trương, sáu giờ ăn cơm, tất cả thành viên ban ngành trong vùng đều phải đến gặp bí thư, bí thư rất quan tâm đến cán bộ cơ sở, trên đường đi đến đây còn liên tục hỏi thăm.
- Vâng, đã năm giờ, tôi biết rồi, cán bộ trong vùng đều đang chờ.
Vì vài lời nói đùa của Viên Tự Lập mà bí thư thị ủy Lý Binh ở lại Liễu Hà dùng cơm, đây chính là lãnh đạo lớn nhất đến Liễu Hà trong những năm qua, xã Liễu Hà nằm trên quốc lộ 318, nhưng lãnh đạo trong tỉnh và thành phố Hoài Dương đều thích đến xã Hồng Lý bên kia dùng cơm, chủ yếu là vì vấn đề thời gian nên đến xã Liễu Hà cũng không phù hợp, vì vậy dần dà lãnh đạo tỉnh đều quên xuống xã Hồng Lý dùng cơm.
Hùng Khai Thắng đi bố trí, bí thư thị ủy nói nhất định phải ăn cơm ở căn tin, thời gian không còn kịp, nhưng trong nhà ăn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những bộ khăn bàn mới, chỉ cần thu dọn một chút là được. Thức ăn được quyết định sẽ lấy từ nhà hàng Phù Dung, từ phòng tài chính đến ủy ban xã là một kilomet, Lý Binh nhất quyết không ngồi xe, muốn đi bộ để nhìn khung cảnh xã Liễu Hà.
Hai năm qua xã Liễu Hà phát triển rất mạnh, Viên Tự Lập là người trong cuộc nên không cảm giác được, vì ở ven quốc lộ dễ phát triển kinh tế nên có rất nhiều phòng ốc mọc lên, hơn nữa đều rất có dáng vẻ. Lý Binh rất hài lòng, hắn phân phó Dương Bân gọi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đến bên cạnh.
- Tôi thấy trong các xã thị trấn thì xã Liễu Hà là xuất sắc nhất, dù là tinh thần diện mạo nông dân hay công tác xây dựng, kể cả vấn đề tài chính đều có thành tích, đúng là không đơn giản. Các anh nói xem, có kinh nghiệm gì không?
Chu Nghĩa Hải đang rất cảm kích Viên Tự Lập vì có thể giữ bí thư thị ủy ở lại dùng cơm, khi nghe thấy câu hỏi của bí thư thì hắn muốn Viên Tự Lập trả lời, vì đây là vấn đề kinh tế. Vào thời điểm mấu chốt thì Viên Tự Lập cũng không khách khí.
- Bí thư Lý, xã Liễu Hà phát triển có sáu kinh nghiệm, một là lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện đã ra sức ủng hộ đảng ủy chính quyền xã và toàn thể công nhân viên chức cố gắng công tác. Đầu năm bí thư Dương và chủ tịch Vương đã nghe đảng ủy xã báo cáo công tác, đã nghiên cứu và thị sát thực địa, cũng đưa ra những lời khẳng định với công tác của đảng ủy xã, yêu cầu đảng ủy xã tập trrung công tác kinh tế, kiên trì những tư tưởng có lợi để phát triển kinh tế. Nếu không có sự giúp đỡ to lớn từ các lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện thì chúng tôi thật sự không dám buông tay công tác, vì vậy mà tất cả công nhân viên chức trong xã luôn nhớ kỹ chỉ thị và trung tâm công tác.
- Hai là dân chúng xã Liễu Hà lao động cần cù, xã Liễu Hà dựa vào quốc lộ 318, nhân dân cũng không quá dựa dẫm vào đó, chỉ làm giàu bằng hai bàn tay cần cù của mình. Tất nhiên nhân dân cũng thầm ủng hộ lãnh đạo, cảm tạ chính sách của lãnh đạo huyện ủy, cũng vì bọn họ cần lao chất phác nên công tác của đảng ủy xã mới được triển khai mở rộng, xã Liễu Hà mới có thể phát triển.
- Ba là vấn đề về lao động, Liễu Hà là xã phát triển cây thuốc lá, nhiều năm qua nhờ cây thuốc lá mà nhân dân tìm được lợi ích thực tế, tăng thu nhập. Đối mặt với tình huống như vậy đảng ủy xã quyết định nắm chặt vấn đề nuôi trồng và thu mua cây thuốc lá. Đồng thời đảng ủy xã cũng cổ vũ nông dân ra ngoài làm công, gia tăng thu nhập. Xã Liễu Hà có tám mươi bốn ngàn năm trăm người, ruộng đất không đủ tám mươi ngàn héc ta, vì nguồn tài nguyên đất có hạn nên không nuôi được nhiều người, hơn nữa phía nam lại phát đạt về kinh tế, xã lại dựa vào đường giao thông là quốc lộ 318, nông dân hoàn toàn có thể ra ngoài làm việc, tăng thu nhập, đồng thời lại học tập được nhiều ý nghĩ tiên tiến hơn.
- Theo thống kê công tác thì ba năm trước xã Liễu Hà có hơi một trăm hai mươi ngàn lượt người ra ngoài làm công, dự tính thu vào hơn ba trăm triệu đồng, năm nay đảng ủy xã cũng cổ vũ mọi người ra ngoài lao động, đẩy mạnh thu nhập.
- Nếu xem xét thì cây thuốc lá là chủ lực phát triển của toàn xã, nhưng chỉ cần nhìn vào xu hướng quốc tế thì thấy ngành sản xuất thuốc lá sẽ là sản nghiệp ngày càng héo rút, vì vậy đảng ủy chính quyền xã phải suy nghĩ lâu dài, phải đẩy mạnh nhiều loại hình phát triển kinh tế. Năm nay đảng ủy xã nắm chặt công tác chăn nuôi, cổ vũ nhân dân nuôi heo, yêu cầu những hộ nông dân có năng lực nên phát triển chăn nuôi có quy mô lớn hơn, thay đổi phương thức chăn nuôi heo quy mô nhỏ trước đó, dần đi theo con đường quy mô hóa. Sau đó kết hợp với khí hậu thực tế ở xã Liễu Hà để trông dược liệu, trồng rừng, gia tăng thu nhập. Đồng thời đảng ủy chính quyền xã dựa vào sự giúp đỡ của đảng ủy chính quyền huyện mà liên lạc với các xí nghiệp có thực lực bên ngoài tiến vào Liễu Hà, dựa vào thực lực của các xí nghiệp này để phát triển nuôi trồng.
- Sau đó là việc nắm chặt công tác đảng, chúng tôi dùng công tác kinh tế làm trung tâm nhưng tuyệt đối không xem nhẹ công tác đảng, những năm qua dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, đảng ủy xã đã nắm bắt công tác xây dựng đảng dưới cơ sở, phân phối đảng viên dưới thôn xóm. Hôm nay xã Liễu Hà có năm mươi tám thôn, bí thư và thôn trưởng đều ở độ tuổi bốn lăm, còn rất trẻ khỏe. Đồng thời đảng ủy cũng cố gắng bảo trì tính tích cực của trong công tác của cán bộ thôn, cố gắng đẩy mạnh thu nhập cho bọn họ. Tất nhiên đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng tồn tại không ít vấn đề, nếu so sánh với các xã và thị trấn anh em khác, chúng tôi còn rất nhiều thứ phải học tập. Sau này chúng tôi nhất định sẽ ở dưới sự lãnh đạo của đảng ủy chính quyền huyện, dùng kinh tế làm trung tâm, nắm bắt các hạng mục công tác khá, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
- Bí thư Chu, anh còn gì bổ sung không?
- Bí thư Lý, những gì chủ tịch Viên đã báo cáo chính là tình huống thực tế của đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà, tôi còn vài điều cần bổ sung, đó là xã Liễu Hà có chút kinh nghiệm ở phương diện phát triển thôn xóm. Nhà máy xi măng và nhà máy rượu chính là những nhà giàu cung cấp tài chính, đồng thời cũng tạo điều kiện tiện lợi cho dân chúng.
- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, công tác ở xã Liễu Hà là rất tốt, xem ra đảng ủy chính quyền huyện đã mất rất nhiều tâm tư, lần này tôi đến huyện Tuyên Thi và cảm nhận được biến đổi rất lớn, hy vọng các anh tiếp tục cố gắng.
Khi đến ủy ban xã thì Lý Binh bắt tay với từng thành viên ban ngành xã Liễu Hà, sau đó hăng hái đi dạo trong sân, hỏi thăm tình huống. Lúc này Viên Tự Lập tiến vào căn tin xem tình huống, có rất nhiều người ở bên cạnh Lý Binh, hơn nữa vừa rồi Chu Nghĩa Hải đã cho mình cơ hội báo cáo, kết quả rất tốt.
Ngay sau đó đoàn người Lý Binh tiến vào căn tin, hộ tống bí thư Lý Binh tiến vào chỉ có một vị phó thư ký trưởng thị ủy, còn lại đều là lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện, tuy xe nhiều nhưng người thật sự không quá nhiều. Vì những thành viên ban ngành xã Liễu Hà cũng muốn dùng cơm nên chuẩn bị bốn bàn tiệc.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập được gọi đến ngồi cùng bàn với bí thư Lý Binh, còn có phó thư ký trưởng thị ủy, bí thư huyện ủy Dương Bân, chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa, phó bí thư huyện ủy Hào Vĩnh Khải, mà các lãnh đạo huyện ủy khác thì ngồi sang bàn khác.
Lý Binh nhìn một bàn đầy thức ăn mà vẻ mặt không quá tốt.
- Quá lãng phí, chỉ vài người sao có thể ăn hết được nhiều thế này? Vừa rồi bí thư Dương đã sắp xếp, không cần phô trương, xem ra đảng ủy chính quyền xã Liễu Hà cũng không nghe lời hiệu triệu từ huyện ủy thì phải.
Vẻ mặt Chu Nghĩa Hải hơi đỏ lên, khoảnh khắc này không biết nên nói gì, Viên Tự Lập thì có vẻ suy nghĩ, chuẩn bị mở miệng.
- Tiểu Viên, xem ra cậu có lời để nói.
- Bí thư Lý, anh đề xuất phê bình, sau này nhất định đảng ủy chính quyền xã sẽ sửa lại, nhưng xã Liễu Hà có truyền thống đặc thù, chiêu đãi khách nhất định phải có thành ý.
- Lời này nói thế nào?
- Bí thư Lý, bí thư Chu và tôi cùng xuống thôn kiểm tra công tác, thường xuyên tiếp xúc với những cán bộ thôn xóm, mỗi lần như vậy thì các cán bộ thôn xóm thường giết gà hầm cách thủy, nhiệt tình chiêu đãi, chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Cán bộ thôn nói những năm nay cuộc sống tốt đẹp hẳn lên, điều kiện sống cũng dần đẩy mạnh, chút thứ vặt vãnh không đáng vào đâu, chỉ cần trong lòng lãnh đạo có bọn họ, làm việc theo hướng thực tế có lợi cho dân, như vậy có ăn nhiều hay ít đi một bữa cơm cũng không sao. Hơn nữa bọn họ nhiệt tình chiêu đãi cũng vì quan tâm đến lãnh đạo mà thôi. Bí thư Lý, anh đến chỉ đạo công tác ở xã Liễu Hà, đảng ủy chính quyền xã chân thành hoan nghênh anh, chúng tôi cũng không biết biểu đạt ở phương diện nào khác, cũng chỉ có thể cho anh ăn ngon uống ngon mà thôi.
- À, rất có lý, xem ra tôi hiểu lầm nổi khổ tâm của xã Liễu Hà, nếu đã như vậy thì không nói nữa, mọi người bắt đầu dùng cơm thôi, có nhiều món, mọi người ăn nhiều một chút, đừng nên lãng phí.
/39
|