10.
Khúc Đồng Thu khiếp sợ, bất chấp việc hồi tưởng mộng xuân kia, vội ngồi dậy: “Lão Đại đâu?”
Sở Mạc mắng cậu: “Mày chân chó dùng rất đúng chỗ mà. Ninh Viễn tính tiền rồi, ngóng cậu ấy như vậy làm gì, cũng không có sữa cho mày uống.”
Khúc Đồng Thu phải đi xuống giường mát xa, Sở Mạc lại mắng: “Mày biến thái quá, kéo quần áo ngay ngắn lại đi! Muốn cởi ra cho ai xem, đừng làm người khác ghét nhiều thế nữa.”
Quần áo Sở Mạc đã chỉnh tề. Mà trên người Khúc Đồng Thu hãy còn mặc áo choàng tắm, chỉ là không biết lúc ngủ dây lưng tuột ra khi nào, chỉ phải buồn bực nhanh chóng thắt lại.
Chân mới vừa chạm đất, đã thấy Trang Duy tiến vào, quăng vô đầu cậu một bịch gì đó: “Đi thay.”
Khúc Đồng Thu bị quăng trúng mặt, cuống quít bắt lấy, mở ra thì thấy là những quần áo xa lạ, liền hỏi: “Quần áo của tớ đâu? Không phải nhờ họ hong khô sao?”
“Mấy thứ ghê tởm như vậy sớm ném rồi.”
Khúc Đồng Thu đang muốn nói cậu sao có thể làm như vậy, đột nhiên gặp sắc mặt Sở Mạc không tốt, bất chợt nhớ ra bản thân mình mà mở miệng nói chuyện sẽ bị đấm cho một đấm, vội ngậm miệng, cúi đầu xoay người thay quần áo. Thấy rõ kích cỡ, buồn bực nói: “Cỡ nhỏ quá, tớ mặc không vừa.”
Hai kẻ Sở, Trang không kiên nhẫn, đồng thời mắng: “Đừng dài dòng nữa!”
“Biết thân biết phận mà mặc đi.”
“Muốn cởi hết mà đi ra ngoài thì còn sợ bị dơ mắt mà.”
Khúc Đồng Thu chỉ phải miễn cưỡng thay quần áo, việc ra ngoài ý muốn của cậu chính là cậu mặc vừa khít, toàn bộ khuy áo cũng cài được, cũng không có chỗ nào cảm thấy chật chội. Mặc vào được là tốt rồi, liền yên lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhậm Ninh Viễn đã thanh toán xong, ngồi trong tiệm lật tạp chí, thấy cậu chỉ ngẩng đầu cười. Trang Duy không nói chuyện, Sở Mạc có chút kinh ngạc: “Vừa hả, mày mặc vừa thật sao? Dùng dầu bôi trơn nhiều lắm phải không? Mặc quần áo này vào nhìn rắn chắc thật mà.”
Khúc Đồng Thu rất ít soi gương, thứ nhất do là nam sinh nên không để ý lắm vẻ bề ngoài, thứ hai do mỗi lần nhìn đều cảm giác không thoải mái.
Lúc này bị Sở Mạc nói, cậu cũng nhìn vào gương. Bản thân mới vừa cắt tóc, không đeo kính, quần áo thay đổi cũng không tệ lắm, thoạt nhìn khác hoàn toàn so với trước kia.
Tuy không thể so sánh bằng với ba người nọ, nhưng so với bộ dang tầm thường từ trước tới nay đã ăn mòn vào lòng người thì tốt hơn nhiều lắm.
Có lẽ là do không còn sức nặng đè lên mắt, cả gương mặt đều sáng hẳn ra, đôi mắt cứ như chưa tỉnh ngủ đã có thể mở lớn. Khuôn mặt tròn đã nhỏ hơn, thế cho nên Khúc Đồng Thu lần đầu phát hiện vẻ mặt bản thân có thể như vậy. Tuy không vuông vức cũng không nhọn ra, khác so với ba người họ, còn có phần hơi đô đô, nhưng cũng không khó xem.
Cậu vẫn luôn bị mắng là béo ục à ục ịch, vì tích mỡ nhiều quá mà trông ngốc nghếch. Trải qua mấy ngày nay không được thuận lợi lắm, chất béo giảm đi ít nhiều, vẻ ngu ngơ cũng không còn thấy, tuy mắt vẫn còn hơi rũ xuống, nhưng ngược lại thoạt nhìn còn có thể bảo là diện mạo trông dịu dàng.
Thân thể gầy đi thì cậu biết. Mỗi ngày khi tắm đều nhìn cái bụng mập của mình, gần đây đã không còn nhô ra nữa. Đột nhiên ý thức được bản thân trở nên thuận mắt hơn, nhất thời có chút vui sướng.
Còn chưa sung sướng xong, đã bị Sở Mạc đánh một cái sau ót. “Soi cái gì mà soi? Còn không mau đi!”
Khúc Đồng Thu ôm đầu nhanh chóng đuổi theo mọi người. Là béo hay gầy thật ra cũng chẳng khác nhau, chẳng ai sẽ vì cậu thiếu mấy chục cân thì đối xử với cậu khác, dù gì trong xương cốt đều giống nhau.
Ăn cơm tối xong, mưa vẫn rơi không ngừng, buổi tối không có cách nào khác đi ra ngoài, chỉ ở lại trong quán ăn giải quyết kế hoạch hành trình ngày hôm sau và xác định chuyện cần thiết nhất trước mắt. Đó là chia phòng.
Nhắc tới chủ đề này, trên bàn liền giương cung bạt kiếm, giằng co không thôi. Khúc Đồng Thu nhìn trái nhìn phải, bất an không yên, lo lắng sẽ giống như lúc bung dù, cuối cùng sẽ đá cậu ra ngủ ngoài đường.
Trang Duy không kiên nhẫn, quát: “Việc này có gì khó, đặt thêm hai phòng không phải tốt sao.”
Sở Mạc hơi xấu hổ: “Bốn thằng con trai mà tới bốn phòng, không phải kiêu quá à. Hơn nữa vào cuối tuần, khách sạn tốt trên đảo đều đầy khách, bằng không cũng đâu cần đặt trước lâu như vậy.”
“Vậy cũng được, anh ngủ với Nhậm Ninh Viễn, tôi cùng phòng với Khúc Đồng Thu.”
Nghe thế, trừ Nhậm Ninh Viễn ngồi bất động, hai kẻ khác thiếu điều nhảy dựng lên. Khúc Đồng Thu lập tức lớn tiếng phủ quyết: “Tớ không ngủ với cậu!”
“Chà.” Trang Duy liếc cậu một cái, “Nếu không thì cậu cảm thấy ngủ với Sở Mạc tốt hơn phải không?”
Khúc Đồng Thu bị suy nghĩ ấy đập vào, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức không lên tiếng.
Sở Mạc và Trang Duy tranh chấp không có kết quả, Nhậm Ninh Viễn vẫn không tỏ vẻ gì, chuyển hướng Khúc Đồng Thu: “Tiểu mập mạp, cậu muốn ở chung với ai?”
“. . . . . .”
“Không sao hết, cứ nói đi. Hôm nay cậu quyết định, vậy được không?”
Khúc Đồng Thu rơi vào thế khó xử, trong ba người ai cậu cũng sợ, nhưng chỉ có một người cậu ngưỡng mộ mà thôi. Hơn nữa đôi mắt người ấy không lộ ra hung quang, mà chỉ nhàn nhã đọc tạp chí địa lý quốc gia.
“Lão Đại.”
“Ừ?”
“Tôi muốn ngủ cùng lão Đại.”
Sở Mạc lập tức lộ ra biểu tình đắc thắng, vui vẻ đưa tiễn nói: “Được được, mày mau đi đi.” Trang Duy quăng đũa ‘bộp’ một cái, đi ra ngoài, Nhậm Ninh Viễn chỉ nhướng mày.
Mặc kệ Sở Mạc bọn họ bên kia tranh cãi ầm ĩ như thế nào, Khúc Đồng Thu cuối cùng cũng an tâm có chỗ ngủ.
Phòng khách sạn rất thoải mái, sạch sẽ và rộng rãi, máy lạnh vừa đủ. Không được hoàn mỹ có lẽ là giường hai người ngủ chung có vẻ hơi nhỏ. Khúc Đồng Thu lên giường trước, phủi rồi lại phủi ra giường đã rất ngay ngắn, giật nhẹ bốn góc cho tốt rồi mới cung kính nói: “Lão Đại.”
Nhậm Ninh Viễn ngồi trên ghế dựa một tay vịn, cũng không nhìn Khúc Đồng Thu, vẫn đang đọc tạp chí mình mang theo: “Cậu ngủ trước đi.”
Khúc Đồng Thu tuân mệnh làm việc, vì thế chỉ nằm một góc nhỏ, đem hơn phân nửa giường để lại cho Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn khi nào lên giường cậu cũng không biết. Giường êm quá, hương vị cũng tươi mát, mới nằm xuống đã ngủ ngay. Một khi cậu ngủ say thì dù sét đánh cũng không tỉnh. Chi vừa cảm thấy thoải mái đã ngủ rồi, ngủ một giấc rất ngon không mộng.
Khi tỉnh lại, toàn thân thoải mái. Hơi lạnh từ máy tỏa ra cũng nhiều nhưng trong chăn ấm lắm, tay cũng ấm nữa.
Bỗng, Khúc Đồng Thu ý thức được có gì không đúng. Mở bừng mắt thì phát hiện bản thân đang ôm thắt lưng Nhậm Ninh Viễn, dụi người vào lòng ngực người nọ, một chân cậu còn gác cả trên bụng kẻ kia.
Khúc Đồng Thu giật mình, nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh, càng kinh hãi hơn chính là Nhậm Ninh Viễn đã sớm tỉnh, nhưng chỉ gối hai tay sau đầu, nheo mắt lại nhìn trần nhà đầy suy nghĩ.
Cậu xưa nay đối với Nhậm Ninh Viễn cẩn thận cung kính, không nghĩ tới trong lúc ngủ mơ mạo phạm như thế. Cuống quít buông tay, Khúc Đồng Thu sợ hãi nói: “Lão Đại!”
Nhậm Ninh Viễn hững hờ: “Không sao cả, có lẽ cậu ngủ lạnh quá thôi.”
Khúc Đồng Thu khiếp sợ, bất chấp việc hồi tưởng mộng xuân kia, vội ngồi dậy: “Lão Đại đâu?”
Sở Mạc mắng cậu: “Mày chân chó dùng rất đúng chỗ mà. Ninh Viễn tính tiền rồi, ngóng cậu ấy như vậy làm gì, cũng không có sữa cho mày uống.”
Khúc Đồng Thu phải đi xuống giường mát xa, Sở Mạc lại mắng: “Mày biến thái quá, kéo quần áo ngay ngắn lại đi! Muốn cởi ra cho ai xem, đừng làm người khác ghét nhiều thế nữa.”
Quần áo Sở Mạc đã chỉnh tề. Mà trên người Khúc Đồng Thu hãy còn mặc áo choàng tắm, chỉ là không biết lúc ngủ dây lưng tuột ra khi nào, chỉ phải buồn bực nhanh chóng thắt lại.
Chân mới vừa chạm đất, đã thấy Trang Duy tiến vào, quăng vô đầu cậu một bịch gì đó: “Đi thay.”
Khúc Đồng Thu bị quăng trúng mặt, cuống quít bắt lấy, mở ra thì thấy là những quần áo xa lạ, liền hỏi: “Quần áo của tớ đâu? Không phải nhờ họ hong khô sao?”
“Mấy thứ ghê tởm như vậy sớm ném rồi.”
Khúc Đồng Thu đang muốn nói cậu sao có thể làm như vậy, đột nhiên gặp sắc mặt Sở Mạc không tốt, bất chợt nhớ ra bản thân mình mà mở miệng nói chuyện sẽ bị đấm cho một đấm, vội ngậm miệng, cúi đầu xoay người thay quần áo. Thấy rõ kích cỡ, buồn bực nói: “Cỡ nhỏ quá, tớ mặc không vừa.”
Hai kẻ Sở, Trang không kiên nhẫn, đồng thời mắng: “Đừng dài dòng nữa!”
“Biết thân biết phận mà mặc đi.”
“Muốn cởi hết mà đi ra ngoài thì còn sợ bị dơ mắt mà.”
Khúc Đồng Thu chỉ phải miễn cưỡng thay quần áo, việc ra ngoài ý muốn của cậu chính là cậu mặc vừa khít, toàn bộ khuy áo cũng cài được, cũng không có chỗ nào cảm thấy chật chội. Mặc vào được là tốt rồi, liền yên lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhậm Ninh Viễn đã thanh toán xong, ngồi trong tiệm lật tạp chí, thấy cậu chỉ ngẩng đầu cười. Trang Duy không nói chuyện, Sở Mạc có chút kinh ngạc: “Vừa hả, mày mặc vừa thật sao? Dùng dầu bôi trơn nhiều lắm phải không? Mặc quần áo này vào nhìn rắn chắc thật mà.”
Khúc Đồng Thu rất ít soi gương, thứ nhất do là nam sinh nên không để ý lắm vẻ bề ngoài, thứ hai do mỗi lần nhìn đều cảm giác không thoải mái.
Lúc này bị Sở Mạc nói, cậu cũng nhìn vào gương. Bản thân mới vừa cắt tóc, không đeo kính, quần áo thay đổi cũng không tệ lắm, thoạt nhìn khác hoàn toàn so với trước kia.
Tuy không thể so sánh bằng với ba người nọ, nhưng so với bộ dang tầm thường từ trước tới nay đã ăn mòn vào lòng người thì tốt hơn nhiều lắm.
Có lẽ là do không còn sức nặng đè lên mắt, cả gương mặt đều sáng hẳn ra, đôi mắt cứ như chưa tỉnh ngủ đã có thể mở lớn. Khuôn mặt tròn đã nhỏ hơn, thế cho nên Khúc Đồng Thu lần đầu phát hiện vẻ mặt bản thân có thể như vậy. Tuy không vuông vức cũng không nhọn ra, khác so với ba người họ, còn có phần hơi đô đô, nhưng cũng không khó xem.
Cậu vẫn luôn bị mắng là béo ục à ục ịch, vì tích mỡ nhiều quá mà trông ngốc nghếch. Trải qua mấy ngày nay không được thuận lợi lắm, chất béo giảm đi ít nhiều, vẻ ngu ngơ cũng không còn thấy, tuy mắt vẫn còn hơi rũ xuống, nhưng ngược lại thoạt nhìn còn có thể bảo là diện mạo trông dịu dàng.
Thân thể gầy đi thì cậu biết. Mỗi ngày khi tắm đều nhìn cái bụng mập của mình, gần đây đã không còn nhô ra nữa. Đột nhiên ý thức được bản thân trở nên thuận mắt hơn, nhất thời có chút vui sướng.
Còn chưa sung sướng xong, đã bị Sở Mạc đánh một cái sau ót. “Soi cái gì mà soi? Còn không mau đi!”
Khúc Đồng Thu ôm đầu nhanh chóng đuổi theo mọi người. Là béo hay gầy thật ra cũng chẳng khác nhau, chẳng ai sẽ vì cậu thiếu mấy chục cân thì đối xử với cậu khác, dù gì trong xương cốt đều giống nhau.
Ăn cơm tối xong, mưa vẫn rơi không ngừng, buổi tối không có cách nào khác đi ra ngoài, chỉ ở lại trong quán ăn giải quyết kế hoạch hành trình ngày hôm sau và xác định chuyện cần thiết nhất trước mắt. Đó là chia phòng.
Nhắc tới chủ đề này, trên bàn liền giương cung bạt kiếm, giằng co không thôi. Khúc Đồng Thu nhìn trái nhìn phải, bất an không yên, lo lắng sẽ giống như lúc bung dù, cuối cùng sẽ đá cậu ra ngủ ngoài đường.
Trang Duy không kiên nhẫn, quát: “Việc này có gì khó, đặt thêm hai phòng không phải tốt sao.”
Sở Mạc hơi xấu hổ: “Bốn thằng con trai mà tới bốn phòng, không phải kiêu quá à. Hơn nữa vào cuối tuần, khách sạn tốt trên đảo đều đầy khách, bằng không cũng đâu cần đặt trước lâu như vậy.”
“Vậy cũng được, anh ngủ với Nhậm Ninh Viễn, tôi cùng phòng với Khúc Đồng Thu.”
Nghe thế, trừ Nhậm Ninh Viễn ngồi bất động, hai kẻ khác thiếu điều nhảy dựng lên. Khúc Đồng Thu lập tức lớn tiếng phủ quyết: “Tớ không ngủ với cậu!”
“Chà.” Trang Duy liếc cậu một cái, “Nếu không thì cậu cảm thấy ngủ với Sở Mạc tốt hơn phải không?”
Khúc Đồng Thu bị suy nghĩ ấy đập vào, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức không lên tiếng.
Sở Mạc và Trang Duy tranh chấp không có kết quả, Nhậm Ninh Viễn vẫn không tỏ vẻ gì, chuyển hướng Khúc Đồng Thu: “Tiểu mập mạp, cậu muốn ở chung với ai?”
“. . . . . .”
“Không sao hết, cứ nói đi. Hôm nay cậu quyết định, vậy được không?”
Khúc Đồng Thu rơi vào thế khó xử, trong ba người ai cậu cũng sợ, nhưng chỉ có một người cậu ngưỡng mộ mà thôi. Hơn nữa đôi mắt người ấy không lộ ra hung quang, mà chỉ nhàn nhã đọc tạp chí địa lý quốc gia.
“Lão Đại.”
“Ừ?”
“Tôi muốn ngủ cùng lão Đại.”
Sở Mạc lập tức lộ ra biểu tình đắc thắng, vui vẻ đưa tiễn nói: “Được được, mày mau đi đi.” Trang Duy quăng đũa ‘bộp’ một cái, đi ra ngoài, Nhậm Ninh Viễn chỉ nhướng mày.
Mặc kệ Sở Mạc bọn họ bên kia tranh cãi ầm ĩ như thế nào, Khúc Đồng Thu cuối cùng cũng an tâm có chỗ ngủ.
Phòng khách sạn rất thoải mái, sạch sẽ và rộng rãi, máy lạnh vừa đủ. Không được hoàn mỹ có lẽ là giường hai người ngủ chung có vẻ hơi nhỏ. Khúc Đồng Thu lên giường trước, phủi rồi lại phủi ra giường đã rất ngay ngắn, giật nhẹ bốn góc cho tốt rồi mới cung kính nói: “Lão Đại.”
Nhậm Ninh Viễn ngồi trên ghế dựa một tay vịn, cũng không nhìn Khúc Đồng Thu, vẫn đang đọc tạp chí mình mang theo: “Cậu ngủ trước đi.”
Khúc Đồng Thu tuân mệnh làm việc, vì thế chỉ nằm một góc nhỏ, đem hơn phân nửa giường để lại cho Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn khi nào lên giường cậu cũng không biết. Giường êm quá, hương vị cũng tươi mát, mới nằm xuống đã ngủ ngay. Một khi cậu ngủ say thì dù sét đánh cũng không tỉnh. Chi vừa cảm thấy thoải mái đã ngủ rồi, ngủ một giấc rất ngon không mộng.
Khi tỉnh lại, toàn thân thoải mái. Hơi lạnh từ máy tỏa ra cũng nhiều nhưng trong chăn ấm lắm, tay cũng ấm nữa.
Bỗng, Khúc Đồng Thu ý thức được có gì không đúng. Mở bừng mắt thì phát hiện bản thân đang ôm thắt lưng Nhậm Ninh Viễn, dụi người vào lòng ngực người nọ, một chân cậu còn gác cả trên bụng kẻ kia.
Khúc Đồng Thu giật mình, nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh, càng kinh hãi hơn chính là Nhậm Ninh Viễn đã sớm tỉnh, nhưng chỉ gối hai tay sau đầu, nheo mắt lại nhìn trần nhà đầy suy nghĩ.
Cậu xưa nay đối với Nhậm Ninh Viễn cẩn thận cung kính, không nghĩ tới trong lúc ngủ mơ mạo phạm như thế. Cuống quít buông tay, Khúc Đồng Thu sợ hãi nói: “Lão Đại!”
Nhậm Ninh Viễn hững hờ: “Không sao cả, có lẽ cậu ngủ lạnh quá thôi.”
/98
|