14.
Trong quán trà chỉ có tiếng huyên náo rất nhỏ, ngoài cửa sổ ve sầu rỉ rả kêu tăng thêm phần náo nhiệt. Mà hai người trên bàn hoàn toàn lặng im.
Khúc Đồng Thu vẫn đang duy trì tư thế kích động vừa rồi, chỉ là gương mặt run rẩy, cứng ngắc đến mức không cách nào có thể hình dung. Nhậm Ninh Viễn tỏ vẻ không có gì đặc biệt, tiếp tục bình tĩnh cúi đầu uống trà, còn ăn điểm tâm.
Đợi cho Nhậm Ninh Viễn ăn hết bữa sáng, Khúc Đồng Thu hóa đá bỗng như được giải đông, nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Nhậm Ninh Viễn vừa muốn mở miệng, anh đã ‘rầm’ một cái vấp phải ghế, ngã chỏng gọng.
Tiếng động quá lớn, tất cả mọi người trong quán trà kinh ngạc nhìn anh. Mấy người phục vụ tính đi qua đỡ, đã thấy anh như được vặn dây cót đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài. Thế là chợt cười ra tiếng.
Chỉ có Nhậm Ninh Viễn không bị chọc cười, lẳng lặng uống hết một ly trà. Rồi sau đó lấy điện thoại, nhắn tin cho Khúc Đồng Thu.
“Cậu không cần lo lắng, phòng ấy không phải là dùng tiền bán mình mua, ở đi, đừng chê bẩn.”
Sau đó tắt máy, cũng không ngồi xe, đi bộ trở về nhà trọ của mình.
Hôm ấy, Nhậm Ninh Viễn uống trà sáng ở chỗ cũ, sở thích về phương diện ấy của người này rất bảo thủ. Nếu điều kiện cho phép, thì người nọ vẫn thích đọc báo sớm ở nhà, ăn bữa sáng do vợ mình làm cho. Chỉ là người nấu cơm cho bản thân vẫn không biết ở nơi nào, lại không chịu dùng người hầu, cảm giác bị người xa lạ xâm nhập không gian trong cuộc sống rất khó chịu.
Ăn hết, đi xuống quán, đột nhiên nghe được có người ở phía sau hô to: “Lão Đại.”
Nhậm Ninh Viễn dừng bước, quay đầu nhìn người kia.
Khúc Đồng Thu có chút câu nệ, dường như muốn cười lại không biết cười như thế nào, nhìn Nhậm Ninh Viễn một cách ngu ngốc đến nửa ngày.
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Có việc sao?”
Khúc Đồng Thu nhất thời lại cứng lưỡi không biết nói gì, Nhậm Ninh Viễn liền không hề để ý đến anh, bước thẳng tới trước, Khúc Đồng Thu cũng liền nhanh chạy theo sau.
Tới cửa nhà trọ, Nhậm Ninh Viễn dừng lại, quay đầu nhìn anh, nhíu mày: “Tôi sẽ không mời ai vào. Hiện tại không có gì nói thì cậu trở về đi.”
Khúc Đồng Thu lại xấu hổ, lại khẩn trương, bộ dáng khúm núm.
“Lão Đại, lần trước là tôi lỡ lời. Nhất thời hồ đồ liền nói lung tung. Tôi đã hiểu, sự tồn tại của nghề tình dục cũng là hợp lý, luôn luôn có người cần giải sầu, tịch mịnh và gì gì đó…”
Nhậm Ninh Viễn biểu tình trầm tĩnh, không nói chuyện, chỉ nghe anh thao thao: “Mọi người đều có sắc dục, việc đó cũng là một cách giảm bớt tội phạm linh tinh…”
Nhậm Ninh Viễn nhìn mặt đất như có điều suy nghĩ, không hờn không giận.
“Lão Đại, anh cũng chính là người làm ăn bình thường thôi. Tổi chấp nhận được.”
Nhậm Ninh Viễn “Ừ” một tiếng.
Đôi mắt Khúc Đồng Thu trông mong ngước nhìn, “Vậy, chúng ta coi như giảng hòa?”
Nhậm Ninh Viễn cũng không trả lời, một lát sau đột nhiên nói: “Không biết cậu nghe nói qua chưa.”
“Sao?”
“Quán tôi chính là quán dành cho đồng tính luyến ái.”
Khúc Đồng Thu lúc này nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch. Nhậm Ninh Viễn nhìn anh nghiêng ngả lảo đảo, lúc vọt vào thang máy giống như té một cái, cười khổ nghĩ, sớm biết như vậy đem anh dọa chết một lần là được.
Còn chưa đi đến cửa nhà, một người bạn cũ gọi điện kêu Nhậm Ninh Viễn đi mất. Người bạn kia là đại cổ đông của quán Narcissism, nhưng mà gần đây làm việc vô cùng không đàng hoàng, mất tới vài ngày để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tình nhân, cũng là kỷ niệm một năm ngay hai người gặp nhau. Còn nói theo cách hạ lưu, thì là kỷ niệm một năm đêm đầu tiên của họ.
“Ninh Viễn, tới vừa đúng lúc, cậu giúp tôi nhìn xem đèn đóm được không.”
Diệp Tu Thác ngày thường một đôi mắt hoa đào, bộ dáng của một gã đàn ông tốt đep, dịu dàng với vẻ khôi ngô, cao lớn đang bắn hormone ra loạn xạ với anh chàng họa sĩ vẽ tranh biếm họa rất thanh tú, thành thật. Không khí hai người cùng một chỗ chính là không khí màu phấn hồng, khiến cho người ngoài có phần chịu không nổi.
“Ừ, đạt yêu cầu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn, “Chỉ là nếu gió thổi qua sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Diệp Tu Thác cười nói: “Yên tâm đi, tôi rất quan tâm đến dự báo thời tiết, cũng có phương án hai.”
Chàng họa sĩ vẽ truyện tranh nhỏ bé có hơi thẹn, một mực quy cũ, mà Diệp Tu Thác thì cứ làm trò trước mặt mấy thằng bạn, hoàn toàn không có liêm sỉ, từ ôm lấy rồi tiến đến hôn, hôn đến mức cậu chàng e lệ phải trốn.
Chuyện chàng họa sĩ kia đập nồi bán sắt, một phen nước mắt nước muỗi muốn ‘chuộc thân’ thay cho Diệp Tu Thác, nuôi hắn cả đời khiến tên này vô cùng kiêu ngạo, thường thường lấy ra giảng giải, hôm nay tránh không được lặp lại y chang lần nữa, khoe khoang đặc biệt nhiều.
Dung Lục cho dù nghe bao nhiêu lần, phản ứng đều giống nhau, hâm mộ đến thở dài thở ngắn. Nhậm Ninh Viễn nhàn nhã nói: “Việc này cũng không có gì giỏi giang, tôi cũng từng có một tiểu người hầu đồng ý ở cạnh tôi cả đời.”
Gương mặt đẹp đẽ của Dung Lục biến sắc: “Tôm tép? Thật sao? Ngay cả cậu cũng có mạng tốt vậy sao?” Diệp Tu Thác giận dữ: “Đừng so mấy tên thuộc hạ nịnh hót của cậu với Lâm Hàn nhà tôi.”
Thật ra trong mắt bọn họ, những kẻ ngoài cuộc, thì anh chàng họa sĩ ấy không đặc biệt xuất sắc, không hẳn là xứng đôi với Diệp Tu Thác, nhưng Diệp Tu Thác rất rất hạnh phúc.
Hai người ở chung, cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận như một đôi vợ chồng nhỏ, còn nuôi một con chó.
Kỳ thật, tình cảm mà mọi người mong mỏi chẳng qua chỉ như thế này mà thôi.
Sinh nhật sẽ có rất nhiều người đến, trên du thuyền vô cùng náo nhiệt, trên đường bắn pháo hoa, hiệu quả của ánh đèn lúc sau cũng hoàn mỹ không sai một ly. Cuối cùng Diệp Tu Thác cũng không thèm xấu hổ, còn lấy nhẫn ra.
Dây thần kinh mọi người bị cảnh lãng mạn kia kích thích đến tận đáy lòng, hét hò chói tai, vỗ tay rầm rập, một vài tiểu thụ trong quán gần như muốn ngất đi.
Thật là.
Thành phố T rõ ràng có nhiều người độc thân, cô đơn như vậy đó, họ như thể cũng không biết tình yêu thuộc về mình ở đâu trong bể người mù mịt.
Buổi tối một người về đến nhà, đêm đã khuya. Đi từ thang máy ra, Nhậm Ninh Viễn thấy nơi cửa nhà có một người rụt rè đứng.
“Lão Đại.”
“. . . . . .”
“Xin lỗi anh, hôm nay là tôi giật mình quá. Là do chuyện trước kia, nên tôi…”
Nhậm Ninh Viễn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cũng không nói chuyện.
“Anh mở quán gì cũng đều như nhau. Dù anh là loại người ấy cũng không sao, Sở Mạc không phải cũng như vậy sao? Tôi có thể chấp nhận được. Mặc kệ thế nào, tôi đều kính trọng và yêu quý anh như trước.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, xoay chìa khóa, mở cửa.
Người nọ khẩn trương, lại có chút thất vọng: “Lão Đại?”
Nhậm Ninh Viễn đẩy cửa ra, nhìn anh: “Vào đi.”
Khúc Đồng Thu lần đầu tiên vào nơi Nhậm Ninh Viễn ở, nhất thời vừa mừng vừa vui, đi theo phía sau vào phòng.
Bên trong trang hoàng cách điệu như khu nhà hai cha con anh được cho mượn ở tạm, chỉ là có Nhậm Ninh Viễn ở trước mắt, loại hơi thở riêng biệt ấy càng thêm rõ ràng, Khúc Đồng Thu không khỏi hoảng sợ.
Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác tây trang của người chứng hôn, sau đó bắt đầu cởi cả nút áo trên cổ tay.
Dù là thời tiết như thế nào, Nhậm Ninh Viễn mặc cũng không đổ nhiều mồ hôi, sạch sẽ thanh nhã. Khúc Đồng Thu nhìn động tác cởi nút áo, không hiểu tại sao nhìn đến mức tim đập thình thịch.
Thật sự là rất có phong độ đàn ông.
“Cậu ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu nghe vậy, cuống quít ngồi xuống ghế sa lon.
Nhậm Ninh Viễn đứng, lấy một chai rượu từ trên giá: “Có chuyện có lẽ cậu hiểu lầm.”
“Chuyện gì?”
“Việc buôn bán của quán tôi liên quan đến đồng tính luyến ái không có nghĩa là tôi cũng đồng tính luyến ái. Tôi thích phụ nữ.”
Khúc Đồng Thu ngẩn ngơ, rất ngoài ý muốn. Nhưng hồi tưởng lại, Nhậm Ninh Viễn đúng là đã từng có vài người bạn gái, nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Ninh Viễn rót rượu, hỏi anh: “Cậu ở bên ngoài đợi bao lâu?”
“A, cũng không lâu lắm, không lâu lắm đâu.”
Nhậm Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trên tường: “Trễ như thế, không còn xe điện ngầm nữa.”
“Không sao hết, đi hai chuyến xe buýt là được rồi.”
Nhậm Ninh Viễn thản nhiên nói: “Phiền như vậy làm gì, ngồi tắc xi đi.”
Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mắc lắm.” Người ở thành Đông kẻ ở thành Tây, tiền xe tắc xi ban đêm còn rất cao, đồng hồ tính tiền không nổ mới là lạ. Nhậm Ninh Viễn tới bây giờ như thể cũng không quá quan tâm, có thể hiểu được tính tiết kiệm của anh, hoặc là nói nghèo kiết xác.
“Vậy sao.” Nhậm Ninh Viễn buông bình rượu, “Nếu không ngại, cậu có thể qua đêm ở đây.”
Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa vui đến vô cùng, liên tục nói lời cảm tạ. Khu nhà ở này rộng rãi lắm, nhưng hiển nhiên là thích hợp cho người độc thân sống, nhìn đông nhìn tây cũng chỉ thấy có một cái giường.
“Vây, tôi ngủ trên sàn nhà sao, hay là…”
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày nói: “Đều là đàn ông, cần gì phải vậy. Cậu tắm trước đi, áo ngủ trong tủ quần áo ấy, rửa mặt gì đó cũng có, chọn một bộ thích hợp đi.”
Khúc Đồng Thu lập tức tuân mệnh làm việc, chỉ thiếu cúi chào nữa thôi, cầm đại một cái áo choàng tắm mỏng, liền như đánh giặc chạy thẳng đến phòng tắm.
Chỉ dùng phòng tắm của Nhậm Ninh Viễn thôi đã cảm thấy rất cảm động, tất cả những thứ ở đây đều là của Nhậm Ninh Viễn, sữa dưỡng làm mát sau cạo râu có hương vị trên người Nhậm Ninh Viễn, dùng qua hết thảy một lần đã cảm thấy như được rửa tội.
Khúc Đồng Thu gần như ngoan đạo tắm xong đi ra, thấy Nhậm Ninh Viễn đã đem hai ly rượu mới rót vừa rồi vào phòng ngủ, đang ngồi xem tạp chí, ngẩng đầu thấy anh, liền nói: “Uống vang đỏ đi rồi ngủ. Như vậy mới có lợi cho giấc ngủ.”
Khúc Đồng Thu và Nhậm Ninh Viễn uống rượu chung, lúc dõi theo Nhậm Ninh Viễn vào phòng tắm, anh khẩn trương tới mức cả trái tim đều đập loạn.
Không nghĩ tới việc cách nhiều năm như vậy rồi, còn có thời đểm nằm cùng một giường với Nhậm Ninh Viễn.
Tâm tình kính sợ thời còn là sinh viên, ngay cả hôm nay đã là mười mấy năm sau vẫn mãi rõ ràng như cũ.
Vừa mong mỏi, vừa thấp thỏm không yên nằm dưới tấm chăn tơ tằm mỏng manh, một lòng muốn chờ cùng nói chuyện phiếm với Nhậm Ninh Viễn. Cơ hội nằm trò chuyện thâu đêm như thế, anh đã hy vọng xa vời đến những mười mấy năm nhưng mãi tới bây giờ cũng chưa thể có.
Nhưng âm thanh tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến từ phòng tắm dường như cực kỳ thôi miên, làm cho con người ta hết sức buồn ngủ. Không đợi được đến khi Nhậm Ninh Viễn tắm xong, anh liền mơ mơ màng màng rơi vào bóng tối với hương vị đầy ngọt ngào, còn nằm cả mộng nữa.
Trong quán trà chỉ có tiếng huyên náo rất nhỏ, ngoài cửa sổ ve sầu rỉ rả kêu tăng thêm phần náo nhiệt. Mà hai người trên bàn hoàn toàn lặng im.
Khúc Đồng Thu vẫn đang duy trì tư thế kích động vừa rồi, chỉ là gương mặt run rẩy, cứng ngắc đến mức không cách nào có thể hình dung. Nhậm Ninh Viễn tỏ vẻ không có gì đặc biệt, tiếp tục bình tĩnh cúi đầu uống trà, còn ăn điểm tâm.
Đợi cho Nhậm Ninh Viễn ăn hết bữa sáng, Khúc Đồng Thu hóa đá bỗng như được giải đông, nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Nhậm Ninh Viễn vừa muốn mở miệng, anh đã ‘rầm’ một cái vấp phải ghế, ngã chỏng gọng.
Tiếng động quá lớn, tất cả mọi người trong quán trà kinh ngạc nhìn anh. Mấy người phục vụ tính đi qua đỡ, đã thấy anh như được vặn dây cót đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài. Thế là chợt cười ra tiếng.
Chỉ có Nhậm Ninh Viễn không bị chọc cười, lẳng lặng uống hết một ly trà. Rồi sau đó lấy điện thoại, nhắn tin cho Khúc Đồng Thu.
“Cậu không cần lo lắng, phòng ấy không phải là dùng tiền bán mình mua, ở đi, đừng chê bẩn.”
Sau đó tắt máy, cũng không ngồi xe, đi bộ trở về nhà trọ của mình.
Hôm ấy, Nhậm Ninh Viễn uống trà sáng ở chỗ cũ, sở thích về phương diện ấy của người này rất bảo thủ. Nếu điều kiện cho phép, thì người nọ vẫn thích đọc báo sớm ở nhà, ăn bữa sáng do vợ mình làm cho. Chỉ là người nấu cơm cho bản thân vẫn không biết ở nơi nào, lại không chịu dùng người hầu, cảm giác bị người xa lạ xâm nhập không gian trong cuộc sống rất khó chịu.
Ăn hết, đi xuống quán, đột nhiên nghe được có người ở phía sau hô to: “Lão Đại.”
Nhậm Ninh Viễn dừng bước, quay đầu nhìn người kia.
Khúc Đồng Thu có chút câu nệ, dường như muốn cười lại không biết cười như thế nào, nhìn Nhậm Ninh Viễn một cách ngu ngốc đến nửa ngày.
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Có việc sao?”
Khúc Đồng Thu nhất thời lại cứng lưỡi không biết nói gì, Nhậm Ninh Viễn liền không hề để ý đến anh, bước thẳng tới trước, Khúc Đồng Thu cũng liền nhanh chạy theo sau.
Tới cửa nhà trọ, Nhậm Ninh Viễn dừng lại, quay đầu nhìn anh, nhíu mày: “Tôi sẽ không mời ai vào. Hiện tại không có gì nói thì cậu trở về đi.”
Khúc Đồng Thu lại xấu hổ, lại khẩn trương, bộ dáng khúm núm.
“Lão Đại, lần trước là tôi lỡ lời. Nhất thời hồ đồ liền nói lung tung. Tôi đã hiểu, sự tồn tại của nghề tình dục cũng là hợp lý, luôn luôn có người cần giải sầu, tịch mịnh và gì gì đó…”
Nhậm Ninh Viễn biểu tình trầm tĩnh, không nói chuyện, chỉ nghe anh thao thao: “Mọi người đều có sắc dục, việc đó cũng là một cách giảm bớt tội phạm linh tinh…”
Nhậm Ninh Viễn nhìn mặt đất như có điều suy nghĩ, không hờn không giận.
“Lão Đại, anh cũng chính là người làm ăn bình thường thôi. Tổi chấp nhận được.”
Nhậm Ninh Viễn “Ừ” một tiếng.
Đôi mắt Khúc Đồng Thu trông mong ngước nhìn, “Vậy, chúng ta coi như giảng hòa?”
Nhậm Ninh Viễn cũng không trả lời, một lát sau đột nhiên nói: “Không biết cậu nghe nói qua chưa.”
“Sao?”
“Quán tôi chính là quán dành cho đồng tính luyến ái.”
Khúc Đồng Thu lúc này nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch. Nhậm Ninh Viễn nhìn anh nghiêng ngả lảo đảo, lúc vọt vào thang máy giống như té một cái, cười khổ nghĩ, sớm biết như vậy đem anh dọa chết một lần là được.
Còn chưa đi đến cửa nhà, một người bạn cũ gọi điện kêu Nhậm Ninh Viễn đi mất. Người bạn kia là đại cổ đông của quán Narcissism, nhưng mà gần đây làm việc vô cùng không đàng hoàng, mất tới vài ngày để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tình nhân, cũng là kỷ niệm một năm ngay hai người gặp nhau. Còn nói theo cách hạ lưu, thì là kỷ niệm một năm đêm đầu tiên của họ.
“Ninh Viễn, tới vừa đúng lúc, cậu giúp tôi nhìn xem đèn đóm được không.”
Diệp Tu Thác ngày thường một đôi mắt hoa đào, bộ dáng của một gã đàn ông tốt đep, dịu dàng với vẻ khôi ngô, cao lớn đang bắn hormone ra loạn xạ với anh chàng họa sĩ vẽ tranh biếm họa rất thanh tú, thành thật. Không khí hai người cùng một chỗ chính là không khí màu phấn hồng, khiến cho người ngoài có phần chịu không nổi.
“Ừ, đạt yêu cầu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn, “Chỉ là nếu gió thổi qua sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Diệp Tu Thác cười nói: “Yên tâm đi, tôi rất quan tâm đến dự báo thời tiết, cũng có phương án hai.”
Chàng họa sĩ vẽ truyện tranh nhỏ bé có hơi thẹn, một mực quy cũ, mà Diệp Tu Thác thì cứ làm trò trước mặt mấy thằng bạn, hoàn toàn không có liêm sỉ, từ ôm lấy rồi tiến đến hôn, hôn đến mức cậu chàng e lệ phải trốn.
Chuyện chàng họa sĩ kia đập nồi bán sắt, một phen nước mắt nước muỗi muốn ‘chuộc thân’ thay cho Diệp Tu Thác, nuôi hắn cả đời khiến tên này vô cùng kiêu ngạo, thường thường lấy ra giảng giải, hôm nay tránh không được lặp lại y chang lần nữa, khoe khoang đặc biệt nhiều.
Dung Lục cho dù nghe bao nhiêu lần, phản ứng đều giống nhau, hâm mộ đến thở dài thở ngắn. Nhậm Ninh Viễn nhàn nhã nói: “Việc này cũng không có gì giỏi giang, tôi cũng từng có một tiểu người hầu đồng ý ở cạnh tôi cả đời.”
Gương mặt đẹp đẽ của Dung Lục biến sắc: “Tôm tép? Thật sao? Ngay cả cậu cũng có mạng tốt vậy sao?” Diệp Tu Thác giận dữ: “Đừng so mấy tên thuộc hạ nịnh hót của cậu với Lâm Hàn nhà tôi.”
Thật ra trong mắt bọn họ, những kẻ ngoài cuộc, thì anh chàng họa sĩ ấy không đặc biệt xuất sắc, không hẳn là xứng đôi với Diệp Tu Thác, nhưng Diệp Tu Thác rất rất hạnh phúc.
Hai người ở chung, cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận như một đôi vợ chồng nhỏ, còn nuôi một con chó.
Kỳ thật, tình cảm mà mọi người mong mỏi chẳng qua chỉ như thế này mà thôi.
Sinh nhật sẽ có rất nhiều người đến, trên du thuyền vô cùng náo nhiệt, trên đường bắn pháo hoa, hiệu quả của ánh đèn lúc sau cũng hoàn mỹ không sai một ly. Cuối cùng Diệp Tu Thác cũng không thèm xấu hổ, còn lấy nhẫn ra.
Dây thần kinh mọi người bị cảnh lãng mạn kia kích thích đến tận đáy lòng, hét hò chói tai, vỗ tay rầm rập, một vài tiểu thụ trong quán gần như muốn ngất đi.
Thật là.
Thành phố T rõ ràng có nhiều người độc thân, cô đơn như vậy đó, họ như thể cũng không biết tình yêu thuộc về mình ở đâu trong bể người mù mịt.
Buổi tối một người về đến nhà, đêm đã khuya. Đi từ thang máy ra, Nhậm Ninh Viễn thấy nơi cửa nhà có một người rụt rè đứng.
“Lão Đại.”
“. . . . . .”
“Xin lỗi anh, hôm nay là tôi giật mình quá. Là do chuyện trước kia, nên tôi…”
Nhậm Ninh Viễn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cũng không nói chuyện.
“Anh mở quán gì cũng đều như nhau. Dù anh là loại người ấy cũng không sao, Sở Mạc không phải cũng như vậy sao? Tôi có thể chấp nhận được. Mặc kệ thế nào, tôi đều kính trọng và yêu quý anh như trước.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, xoay chìa khóa, mở cửa.
Người nọ khẩn trương, lại có chút thất vọng: “Lão Đại?”
Nhậm Ninh Viễn đẩy cửa ra, nhìn anh: “Vào đi.”
Khúc Đồng Thu lần đầu tiên vào nơi Nhậm Ninh Viễn ở, nhất thời vừa mừng vừa vui, đi theo phía sau vào phòng.
Bên trong trang hoàng cách điệu như khu nhà hai cha con anh được cho mượn ở tạm, chỉ là có Nhậm Ninh Viễn ở trước mắt, loại hơi thở riêng biệt ấy càng thêm rõ ràng, Khúc Đồng Thu không khỏi hoảng sợ.
Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác tây trang của người chứng hôn, sau đó bắt đầu cởi cả nút áo trên cổ tay.
Dù là thời tiết như thế nào, Nhậm Ninh Viễn mặc cũng không đổ nhiều mồ hôi, sạch sẽ thanh nhã. Khúc Đồng Thu nhìn động tác cởi nút áo, không hiểu tại sao nhìn đến mức tim đập thình thịch.
Thật sự là rất có phong độ đàn ông.
“Cậu ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu nghe vậy, cuống quít ngồi xuống ghế sa lon.
Nhậm Ninh Viễn đứng, lấy một chai rượu từ trên giá: “Có chuyện có lẽ cậu hiểu lầm.”
“Chuyện gì?”
“Việc buôn bán của quán tôi liên quan đến đồng tính luyến ái không có nghĩa là tôi cũng đồng tính luyến ái. Tôi thích phụ nữ.”
Khúc Đồng Thu ngẩn ngơ, rất ngoài ý muốn. Nhưng hồi tưởng lại, Nhậm Ninh Viễn đúng là đã từng có vài người bạn gái, nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhậm Ninh Viễn rót rượu, hỏi anh: “Cậu ở bên ngoài đợi bao lâu?”
“A, cũng không lâu lắm, không lâu lắm đâu.”
Nhậm Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trên tường: “Trễ như thế, không còn xe điện ngầm nữa.”
“Không sao hết, đi hai chuyến xe buýt là được rồi.”
Nhậm Ninh Viễn thản nhiên nói: “Phiền như vậy làm gì, ngồi tắc xi đi.”
Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mắc lắm.” Người ở thành Đông kẻ ở thành Tây, tiền xe tắc xi ban đêm còn rất cao, đồng hồ tính tiền không nổ mới là lạ. Nhậm Ninh Viễn tới bây giờ như thể cũng không quá quan tâm, có thể hiểu được tính tiết kiệm của anh, hoặc là nói nghèo kiết xác.
“Vậy sao.” Nhậm Ninh Viễn buông bình rượu, “Nếu không ngại, cậu có thể qua đêm ở đây.”
Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa vui đến vô cùng, liên tục nói lời cảm tạ. Khu nhà ở này rộng rãi lắm, nhưng hiển nhiên là thích hợp cho người độc thân sống, nhìn đông nhìn tây cũng chỉ thấy có một cái giường.
“Vây, tôi ngủ trên sàn nhà sao, hay là…”
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày nói: “Đều là đàn ông, cần gì phải vậy. Cậu tắm trước đi, áo ngủ trong tủ quần áo ấy, rửa mặt gì đó cũng có, chọn một bộ thích hợp đi.”
Khúc Đồng Thu lập tức tuân mệnh làm việc, chỉ thiếu cúi chào nữa thôi, cầm đại một cái áo choàng tắm mỏng, liền như đánh giặc chạy thẳng đến phòng tắm.
Chỉ dùng phòng tắm của Nhậm Ninh Viễn thôi đã cảm thấy rất cảm động, tất cả những thứ ở đây đều là của Nhậm Ninh Viễn, sữa dưỡng làm mát sau cạo râu có hương vị trên người Nhậm Ninh Viễn, dùng qua hết thảy một lần đã cảm thấy như được rửa tội.
Khúc Đồng Thu gần như ngoan đạo tắm xong đi ra, thấy Nhậm Ninh Viễn đã đem hai ly rượu mới rót vừa rồi vào phòng ngủ, đang ngồi xem tạp chí, ngẩng đầu thấy anh, liền nói: “Uống vang đỏ đi rồi ngủ. Như vậy mới có lợi cho giấc ngủ.”
Khúc Đồng Thu và Nhậm Ninh Viễn uống rượu chung, lúc dõi theo Nhậm Ninh Viễn vào phòng tắm, anh khẩn trương tới mức cả trái tim đều đập loạn.
Không nghĩ tới việc cách nhiều năm như vậy rồi, còn có thời đểm nằm cùng một giường với Nhậm Ninh Viễn.
Tâm tình kính sợ thời còn là sinh viên, ngay cả hôm nay đã là mười mấy năm sau vẫn mãi rõ ràng như cũ.
Vừa mong mỏi, vừa thấp thỏm không yên nằm dưới tấm chăn tơ tằm mỏng manh, một lòng muốn chờ cùng nói chuyện phiếm với Nhậm Ninh Viễn. Cơ hội nằm trò chuyện thâu đêm như thế, anh đã hy vọng xa vời đến những mười mấy năm nhưng mãi tới bây giờ cũng chưa thể có.
Nhưng âm thanh tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến từ phòng tắm dường như cực kỳ thôi miên, làm cho con người ta hết sức buồn ngủ. Không đợi được đến khi Nhậm Ninh Viễn tắm xong, anh liền mơ mơ màng màng rơi vào bóng tối với hương vị đầy ngọt ngào, còn nằm cả mộng nữa.
/98
|