Nỗi hoài nghi
Thượng A
Khúc Đồng Thu là một người nhiệt tình, chỉ cần là bạn bè trước kia tìm đến nhờ giúp đỡ, anh sẽ một lời liền hứa giúp ngay.
Lúc nghèo túng, ít nhiều anh cũng nhận được sự giúp đỡ từ quê nhà. Hiện giờ tự bản thân có năng lực, cũng không phải dễ dàng khi gặp được người quen lúc họ hoạn nạn, nên có thể giúp được thì giúp thôi.
Thế là để A Mỹ được ổn định, không cần phải làm việc đi sớm về tối, không nói hai lời, anh liền quyết đoán để A Mỹ đến quán của mình làm việc.
Dù sao công việc của quán cơm chỉ cần tay chân lanh lẹ, cẩn thận và chịu khó, kiên định, thì đã có thể làm một nhân viên tốt rồi.
A Mỹ lại quen biết với anh, tính nết của cô ấy thế nào anh cũng đều biết rõ, nên rất yên tâm.
Khúc Đồng Thu đối với các nhân viên tốt lắm, đối với A Mỹ còn tốt hơn thế nữa. Đồ ăn trong quán còn thừa đều đóng gói lại, để cô ấy mang về, còn thường xuyên lái xe tiện đường đưa cô ấy về.
Đôi lúc A Mỹ đến trường đón con gái đưa tới quán, để hai mẹ con cùng nhau về nhà.
Con gái Bối Bối của cô ấy là một cô nhóc rất đáng yêu, hiểu chuyện lại nghe lời, cả ngày đeo cặp sách nhỏ trên lưng, còn có thể hào phóng lấy quýt gần đó phân cho mọi người trong quán ăn.
Quen với mọi người, cuối tuần Bối Bối thường tới quán, hoặc ngồi trong góc ngoan ngoãn học viết chữ, hoặc ngồi lên một cái ghế nhỏ, giúp lột hạt đậu tằm.
Tất cả mọi người thích nhóc con ấy lắm, Khúc Đồng Thu làm ông chủ, nếu có thời gian rảnh sẽ chơi với con bé, ôm con bé ra ngoài mua kẹo cho nó ăn, còn có mua bong bóng, tranh vẽ gì đó nữa.
Để con gái có thể có chỗ ở sạch sẽ, thông thoáng hơn, A Mỹ quyết định phải chuyển nhà. Thế là Khúc Đồng Thu liền tốt bụng giúp cô ấy tìm phòng, lái xe chở cô ấy đi rất nhiều nơi.
Thật vất vả mới có vị trí thích hợp, phòng có giá phải chăng, một năm tiền thuê nhà cũng phải giao nghiêm chỉnh cho chủ. Điều kiện nơi đây không thể mong gì hơn được nữa, nếu không lập tức ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc, thì phỏng chừng khi quay lại sẽ không còn.
A Mỹ không có nhiều tiền như vậy, cũng là Khúc Đồng Thu giúp hơn phân nửa. A Mỹ nhận ý tốt, cảm tạ không thôi, muốn in dấu tay ghi nợ, Khúc Đồng Thu cũng không cần, chỉ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh tin em sẽ trả.”
Rồi sau đó, ngay cả việc chuyển nhà Khúc Đồng Thu cũng giúp cô. Một người phụ nữ mang theo một đứa bé có nhiều việc không tiện lắm, anh là một thằng đàn ông, vậy nên tự giác phát sinh ra nhiệt tình chăm sóc hai mẹ con.
Hôm nay Khúc Đồng Thu về đến nhà, cũng là đêm khuya. Vì lo lắng sẽ gây ra tiếng động, làm ảnh hưởng đến con gái và Nhậm Ninh Viễn, ngay cả đèn cũng không dám mở, rón ra rón rén sờ soạng đi vào phòng tắm ở gian phòng ngoài.
Cố hết sức để ngay cả nước cũng không có âm thanh, rửa sạch hết mồ hôi và bụi bẩn, tắm cho đến lúc nhẹ nhàng khoan khoái, không sợ ảnh hưởng đến người ở cùng, mới mò mẫm quay về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, chợt nghe Nhậm Ninh Viễn ở trong bóng tối hỏi: “Đã về rồi?”
“A, đánh thức anh sao?”
“Không có.” Đối phương ôn hòa đáp lại. “Tôi mới vừa ngủ.”
Và rồi đèn nơi đầu giường bất chợt sáng, Khúc Đồng Thu có chút ngượng ngùng. Anh vốn dĩ tính mọ mẫm vào phòng mới mặc đồ ngủ, thế là cả người trần trụi trước mặt Nhậm Ninh Viễn, không khỏi phải lấy tay che lại.
“Cậu tắm?”
“Đúng vậy. Người dơ quá.”
“Dơ sao?”
“Ừ, giúp A Mỹ chuyển đồ, lên lầu sáu tới mấy lần, trên người đều là mồ hôi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Tuy có lẽ với thân thể của chính mình, đối phương đã rất quen thuộc, nhưng cảm giác cả người trần trụi đứng đối mặt vẫn khiến anh thẹn thùng, có cảm giác tim đập rộn rã.
Khúc Đồng Thu chắn chắn che che đi mở tủ quần áo, lấy áo ngủ và quần lót ra.
“Chuyển đồ đạc cũng đã bốn năm ngày, vẫn chưa chuyển xong?”
“Đúng vậy, lúc đầu cảm thấy đồ cũng không nhiều, không cần kêu công ty chuyển nhà, tôi lái xe đi hai lần là được. Kết quả thu dọn tới lui, túi to không để dưới xe được, ném lại đáng tiếc, liền phân ra chở thành nhiều lần.”
“Ừ.”
Khúc Đồng Thu vừa mặc quần áo vừa nói huyên thuyên: “Ván giường chủ nhà để lại không còn tốt, mua cái mới cũng không lợi, tối nay tôi tháo mấy ốc vít ở ghế cũ ra để sửa nó.”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Thật ra không cần quý mấy thứ như vậy, tôi để người đưa qua một ít là xong, cậu cũng không cần ngày nào cũng bận.”
“Vậy không hợp đâu. Tôi giúp chuyển đồ, tu sửa lại đều là việc nhỏ mà bạn bè làm cho nhau. Nếu đưa vật dụng trong nhà gì đó qua, A Mỹ sẽ cảm thấy mắc nợ rồi cho đó là chuyện lớn, nhất định sẽ hoàn tiền, như vậy ngược lại gây khó xử.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, nói: “Cũng phải. Cậu thật cẩn thận.”
Khúc Đồng Thu leo lên giường: “Đúng rồi, chắc ngày mai sẽ xong, dọn dẹp thêm ít nữa là ổn thôi. A Mỹ còn mời hai người đến dùng cơm.”
“Hửm?”
“Xem như mừng việc dọn nhà, mọi người tụ tập với nhau cho náo nhiệt. Anh nói coi tôi tặng thứ gì thì có tính thực dụng hơn? Bộ ra giường với bao gối hay quạt máy?”
Khúc Đồng Thu còn đang tính xem món quà nào thích hợp nhất, thình lình Nhậm Ninh Viễn chồm qua, khẽ hôn anh.
Xúc cảm ấm áp nơi đầu môi của đối phương lập tức xóa sạch quạt điện và bao gối khỏi đầu.
Khúc Đồng Thu hồ đồ, theo bản năng hé môi hùa theo trong chốc lát mới nhớ, hôm nay là thứ sáu.
Buổi tối phải làm theo thông lệ, vậy mà anh không về sớm, khiến Nhậm Ninh Viễn uổng công chờ tới bây giờ.
Cảm giác áy náy ôm theo một phần hạnh phúc, tuy có thẹn thùng, Khúc Đồng Thu vẫn tự động cởi quần trong vừa mới mặc, cắn răng, vẻ mặt đỏ bừng ngồi lên thân Nhậm Ninh Viễn.
Đối với sự chủ động của anh, Nhậm Ninh Viễn như là có chút ngoài ý muốn, nhìn anh, hơi ngừng lại, mới choàng tay ôm lấy.
Vì sự chần chờ ấy của đối phương, Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa sẽ tưởng chính mình tự đa tình. Cũng may những hôn môi và âu yếm tiếp theo đều biểu hiện rõ ràng lắm, như những nụ hôn đã từng trải qua vô số lần trước kia.
Nhưng mà mặc kệ trình tự ấy quen thuộc đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ chết lặng. Vào mỗi lần tiếp nhận đều mặt đỏ tim đập một cách khác thường, chờ đến lúc bị xâm nhập, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không khỏi run rẩy, rên rỉ.
Rồi sau đó là va chạm với tiết tấu mãnh liệt, lực đầy mạnh mẽ đến mức ở thời điểm bị tình dục bao phủ, thở dốc, đung đưa, Khúc Đồng Thu cũng hiểu được có chút khác thường. Tuy cũng là kịch liệt đó, nhưng giao hoan lần này dữ dội quá, mức độ đẩy vào rút ra của Nhậm Ninh Viễn khiến anh ngay cả lựa ý hùa theo cũng không làm được. Chỉ là tiếp nhận sự ra vào kia thôi đã cố hết sức rồi, nên chỉ có thể để đối phương ôm lấy, khiến anh có phần đau.
Chờ đến khi Nhậm Ninh Viễn cuối cùng cũng ngừng việc thúc vào, ở sâu trong cơ thể anh bắn ra, Khúc Đồng Thu mệt đến không chịu nổi, chân cũng run lên.
Ban ngày thể lực đã tiêu hao quá lớn, dĩ nhiên chân đau lưng đau, tình ái mãnh liệt còn kéo dài như vậy nữa, thì dù có làm bằng sắt anh cũng chịu không thấu.
Tuy khát khao đã bị khơi mào, tâm lý lần nữa lại phấn khởi, nhưng sự suy yếu về sinh lý không cách nào tránh khỏi, anh chỉ có thể dựa lên vai Nhậm Ninh Viễn, cố sức mà thở.
“Thêm một lần nữa được không?”
“Ừ…”
Thế là nằm úp, lại làm một lần, để Nhậm Ninh Viễn sáp nhập từ phía sau anh. May mà có gối ở phía dưới làm điểm tựa, tư thế cũng có phần dễ dàng hơn, chỉ cần nằm cho tốt là được.
Nhưng quá trình vẫn thực vất vả. Nhậm Ninh Viễn thô bạo, một tay còn xoa nắn phần trước của anh vì mỏi mệt mà không sao dậy nổi sức sống.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy trong việc ái ân đêm nay, Nhậm Ninh Viễn không thật sự vừa lòng.
Nhậm Ninh Viễn cũng không hề lăn qua lộn lại tới lui như những lần trước, khi kết thúc liền nhanh chóng rời khỏi anh, lấy khăn tay giúp anh lau rồi mới nói: “Ngủ đi.”
“Ừ…”
Và sau đó tắt đèn. Khúc Đồng Thu nằm trong bóng tối, bất chợt không biết phải làm sao.
Thượng A
Khúc Đồng Thu là một người nhiệt tình, chỉ cần là bạn bè trước kia tìm đến nhờ giúp đỡ, anh sẽ một lời liền hứa giúp ngay.
Lúc nghèo túng, ít nhiều anh cũng nhận được sự giúp đỡ từ quê nhà. Hiện giờ tự bản thân có năng lực, cũng không phải dễ dàng khi gặp được người quen lúc họ hoạn nạn, nên có thể giúp được thì giúp thôi.
Thế là để A Mỹ được ổn định, không cần phải làm việc đi sớm về tối, không nói hai lời, anh liền quyết đoán để A Mỹ đến quán của mình làm việc.
Dù sao công việc của quán cơm chỉ cần tay chân lanh lẹ, cẩn thận và chịu khó, kiên định, thì đã có thể làm một nhân viên tốt rồi.
A Mỹ lại quen biết với anh, tính nết của cô ấy thế nào anh cũng đều biết rõ, nên rất yên tâm.
Khúc Đồng Thu đối với các nhân viên tốt lắm, đối với A Mỹ còn tốt hơn thế nữa. Đồ ăn trong quán còn thừa đều đóng gói lại, để cô ấy mang về, còn thường xuyên lái xe tiện đường đưa cô ấy về.
Đôi lúc A Mỹ đến trường đón con gái đưa tới quán, để hai mẹ con cùng nhau về nhà.
Con gái Bối Bối của cô ấy là một cô nhóc rất đáng yêu, hiểu chuyện lại nghe lời, cả ngày đeo cặp sách nhỏ trên lưng, còn có thể hào phóng lấy quýt gần đó phân cho mọi người trong quán ăn.
Quen với mọi người, cuối tuần Bối Bối thường tới quán, hoặc ngồi trong góc ngoan ngoãn học viết chữ, hoặc ngồi lên một cái ghế nhỏ, giúp lột hạt đậu tằm.
Tất cả mọi người thích nhóc con ấy lắm, Khúc Đồng Thu làm ông chủ, nếu có thời gian rảnh sẽ chơi với con bé, ôm con bé ra ngoài mua kẹo cho nó ăn, còn có mua bong bóng, tranh vẽ gì đó nữa.
Để con gái có thể có chỗ ở sạch sẽ, thông thoáng hơn, A Mỹ quyết định phải chuyển nhà. Thế là Khúc Đồng Thu liền tốt bụng giúp cô ấy tìm phòng, lái xe chở cô ấy đi rất nhiều nơi.
Thật vất vả mới có vị trí thích hợp, phòng có giá phải chăng, một năm tiền thuê nhà cũng phải giao nghiêm chỉnh cho chủ. Điều kiện nơi đây không thể mong gì hơn được nữa, nếu không lập tức ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc, thì phỏng chừng khi quay lại sẽ không còn.
A Mỹ không có nhiều tiền như vậy, cũng là Khúc Đồng Thu giúp hơn phân nửa. A Mỹ nhận ý tốt, cảm tạ không thôi, muốn in dấu tay ghi nợ, Khúc Đồng Thu cũng không cần, chỉ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh tin em sẽ trả.”
Rồi sau đó, ngay cả việc chuyển nhà Khúc Đồng Thu cũng giúp cô. Một người phụ nữ mang theo một đứa bé có nhiều việc không tiện lắm, anh là một thằng đàn ông, vậy nên tự giác phát sinh ra nhiệt tình chăm sóc hai mẹ con.
Hôm nay Khúc Đồng Thu về đến nhà, cũng là đêm khuya. Vì lo lắng sẽ gây ra tiếng động, làm ảnh hưởng đến con gái và Nhậm Ninh Viễn, ngay cả đèn cũng không dám mở, rón ra rón rén sờ soạng đi vào phòng tắm ở gian phòng ngoài.
Cố hết sức để ngay cả nước cũng không có âm thanh, rửa sạch hết mồ hôi và bụi bẩn, tắm cho đến lúc nhẹ nhàng khoan khoái, không sợ ảnh hưởng đến người ở cùng, mới mò mẫm quay về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, chợt nghe Nhậm Ninh Viễn ở trong bóng tối hỏi: “Đã về rồi?”
“A, đánh thức anh sao?”
“Không có.” Đối phương ôn hòa đáp lại. “Tôi mới vừa ngủ.”
Và rồi đèn nơi đầu giường bất chợt sáng, Khúc Đồng Thu có chút ngượng ngùng. Anh vốn dĩ tính mọ mẫm vào phòng mới mặc đồ ngủ, thế là cả người trần trụi trước mặt Nhậm Ninh Viễn, không khỏi phải lấy tay che lại.
“Cậu tắm?”
“Đúng vậy. Người dơ quá.”
“Dơ sao?”
“Ừ, giúp A Mỹ chuyển đồ, lên lầu sáu tới mấy lần, trên người đều là mồ hôi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Tuy có lẽ với thân thể của chính mình, đối phương đã rất quen thuộc, nhưng cảm giác cả người trần trụi đứng đối mặt vẫn khiến anh thẹn thùng, có cảm giác tim đập rộn rã.
Khúc Đồng Thu chắn chắn che che đi mở tủ quần áo, lấy áo ngủ và quần lót ra.
“Chuyển đồ đạc cũng đã bốn năm ngày, vẫn chưa chuyển xong?”
“Đúng vậy, lúc đầu cảm thấy đồ cũng không nhiều, không cần kêu công ty chuyển nhà, tôi lái xe đi hai lần là được. Kết quả thu dọn tới lui, túi to không để dưới xe được, ném lại đáng tiếc, liền phân ra chở thành nhiều lần.”
“Ừ.”
Khúc Đồng Thu vừa mặc quần áo vừa nói huyên thuyên: “Ván giường chủ nhà để lại không còn tốt, mua cái mới cũng không lợi, tối nay tôi tháo mấy ốc vít ở ghế cũ ra để sửa nó.”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Thật ra không cần quý mấy thứ như vậy, tôi để người đưa qua một ít là xong, cậu cũng không cần ngày nào cũng bận.”
“Vậy không hợp đâu. Tôi giúp chuyển đồ, tu sửa lại đều là việc nhỏ mà bạn bè làm cho nhau. Nếu đưa vật dụng trong nhà gì đó qua, A Mỹ sẽ cảm thấy mắc nợ rồi cho đó là chuyện lớn, nhất định sẽ hoàn tiền, như vậy ngược lại gây khó xử.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, nói: “Cũng phải. Cậu thật cẩn thận.”
Khúc Đồng Thu leo lên giường: “Đúng rồi, chắc ngày mai sẽ xong, dọn dẹp thêm ít nữa là ổn thôi. A Mỹ còn mời hai người đến dùng cơm.”
“Hửm?”
“Xem như mừng việc dọn nhà, mọi người tụ tập với nhau cho náo nhiệt. Anh nói coi tôi tặng thứ gì thì có tính thực dụng hơn? Bộ ra giường với bao gối hay quạt máy?”
Khúc Đồng Thu còn đang tính xem món quà nào thích hợp nhất, thình lình Nhậm Ninh Viễn chồm qua, khẽ hôn anh.
Xúc cảm ấm áp nơi đầu môi của đối phương lập tức xóa sạch quạt điện và bao gối khỏi đầu.
Khúc Đồng Thu hồ đồ, theo bản năng hé môi hùa theo trong chốc lát mới nhớ, hôm nay là thứ sáu.
Buổi tối phải làm theo thông lệ, vậy mà anh không về sớm, khiến Nhậm Ninh Viễn uổng công chờ tới bây giờ.
Cảm giác áy náy ôm theo một phần hạnh phúc, tuy có thẹn thùng, Khúc Đồng Thu vẫn tự động cởi quần trong vừa mới mặc, cắn răng, vẻ mặt đỏ bừng ngồi lên thân Nhậm Ninh Viễn.
Đối với sự chủ động của anh, Nhậm Ninh Viễn như là có chút ngoài ý muốn, nhìn anh, hơi ngừng lại, mới choàng tay ôm lấy.
Vì sự chần chờ ấy của đối phương, Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa sẽ tưởng chính mình tự đa tình. Cũng may những hôn môi và âu yếm tiếp theo đều biểu hiện rõ ràng lắm, như những nụ hôn đã từng trải qua vô số lần trước kia.
Nhưng mà mặc kệ trình tự ấy quen thuộc đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ chết lặng. Vào mỗi lần tiếp nhận đều mặt đỏ tim đập một cách khác thường, chờ đến lúc bị xâm nhập, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không khỏi run rẩy, rên rỉ.
Rồi sau đó là va chạm với tiết tấu mãnh liệt, lực đầy mạnh mẽ đến mức ở thời điểm bị tình dục bao phủ, thở dốc, đung đưa, Khúc Đồng Thu cũng hiểu được có chút khác thường. Tuy cũng là kịch liệt đó, nhưng giao hoan lần này dữ dội quá, mức độ đẩy vào rút ra của Nhậm Ninh Viễn khiến anh ngay cả lựa ý hùa theo cũng không làm được. Chỉ là tiếp nhận sự ra vào kia thôi đã cố hết sức rồi, nên chỉ có thể để đối phương ôm lấy, khiến anh có phần đau.
Chờ đến khi Nhậm Ninh Viễn cuối cùng cũng ngừng việc thúc vào, ở sâu trong cơ thể anh bắn ra, Khúc Đồng Thu mệt đến không chịu nổi, chân cũng run lên.
Ban ngày thể lực đã tiêu hao quá lớn, dĩ nhiên chân đau lưng đau, tình ái mãnh liệt còn kéo dài như vậy nữa, thì dù có làm bằng sắt anh cũng chịu không thấu.
Tuy khát khao đã bị khơi mào, tâm lý lần nữa lại phấn khởi, nhưng sự suy yếu về sinh lý không cách nào tránh khỏi, anh chỉ có thể dựa lên vai Nhậm Ninh Viễn, cố sức mà thở.
“Thêm một lần nữa được không?”
“Ừ…”
Thế là nằm úp, lại làm một lần, để Nhậm Ninh Viễn sáp nhập từ phía sau anh. May mà có gối ở phía dưới làm điểm tựa, tư thế cũng có phần dễ dàng hơn, chỉ cần nằm cho tốt là được.
Nhưng quá trình vẫn thực vất vả. Nhậm Ninh Viễn thô bạo, một tay còn xoa nắn phần trước của anh vì mỏi mệt mà không sao dậy nổi sức sống.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy trong việc ái ân đêm nay, Nhậm Ninh Viễn không thật sự vừa lòng.
Nhậm Ninh Viễn cũng không hề lăn qua lộn lại tới lui như những lần trước, khi kết thúc liền nhanh chóng rời khỏi anh, lấy khăn tay giúp anh lau rồi mới nói: “Ngủ đi.”
“Ừ…”
Và sau đó tắt đèn. Khúc Đồng Thu nằm trong bóng tối, bất chợt không biết phải làm sao.
/98
|