Nỗi hoài nghi
Hạ B
Nếm qua điểm tâm, cầm chìa khóa lên, anh hỏi: “À tối nay tôi về sớm, anh và Tiểu Kha có muốn ăn gì không?”
“Không quan trọng, ăn thứ gì cũng được.”
“Ừm, vậy, tôi đi trước.”
“Trên đường cẩn thận.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh ra khỏi cửa.
Hắn biết Khúc Đồng Thu rất quan tâm đến cảm giác của hắn, cũng lấy cách riêng của mình đền bù cho hắn và Khúc Kha. Khúc Đồng Thu là một người có tấm lòng tốt, so với người khác hắn càng rõ ràng điểm ấy hơn.
Mà, hắn cũng không muốn lợi dụng điểm này hơn nữa.
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, có rất nhiều đồ vật trên thế giới này hắn đều có được, hoặc chỉ cần hắn muốn, thì gần như đều có thể có. Làm một cường giả, hắn không có lập trường đòi lấy của kẻ yếu.
Giống như một người giàu có, nếu xuất phát từ đạo đức thì không nên lấy những đồng tiền xu còn sót lại trong túi người nghèo.
Hắn đã mang đi tôn nghiêm của anh, mang đi Khúc Kha, mang toàn bộ thứ quý giá ở gần anh đi mất, mang đi những mười mấy năm.
Thế mà người nọ có một ngày vẫn trở lại bên cạnh hắn, bĩnh tĩnh yên lành gối đầu cạnh hắn ngủ.
Đây đã là may mắn lớn nhất cả đời này.
Thậm chí có rất nhiều thời điểm nửa đêm giật mình tỉnh lại, hắn còn có thể hoài nghi phải chăng đây chỉ là một giấc mộng. May mắn vươn tay ra chạm vào, người kia vẫn còn ở bên.
Khúc Đồng Thu vẫn ở cạnh bên hắn như vậy đã là tốt lắm. Cũng quá đủ rồi.
Hắn chẳng dám có lòng tham không đáy, chẳng dám khát khao thêm bất kỳ thứ gì một lần nữa. Nếu cơn tham lam ấy bị hắn bật ra, nói không chừng người kia sẽ thật sự biến mất, biến mất như một màn ảo thuật mất đi hiệu lực.
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, một Nhậm Ninh Viễn cường đại, trầm ổn, tự tin.
Nhưng thật ra hắn sợ hãi hơn bất kỳ ai.
Tình cảm trên thế giới này có rất nhiều loại. Hắn nghĩ, hiện tại hắn chỉ hy vọng người kia có thể trải qua cuộc sống muốn gì được đó, có quyền tự do lựa chọn cuộc đời mình.
Sự mạnh mẽ của hắn chưa hẳn đã có thể mang đến hạnh phúc cho bản thân người kia, nhưng ít nhất có thể làm đủ đầy và bảo đảm hạnh phúc cho người nọ.
Chỉ ngoài hắn thôi.
Thứ mà một người như hắn phải thừa nhận, chắc là quan hệ trực tiếp với năng lực của hắn.
Khúc Đồng Thu là một nhân vật nhỏ bé, theo lý thường phải có một cuộc sống thoái mái.
Mà hắn là Nhậm Ninh Viễn, hắn có thể khắc chế.
Dù cho là bất cứ thứ gì hắn cũng có thể nhẫn nại.
…
Khi Nhậm Ninh Viễn về đến nhà, anh đã về trước.
Nhậm Ninh Viễn nghe thấy nơi cánh cửa hờ khép trong phòng ngủ, tiếng anh trộm gọi điện thoại, lời lẽ trấn an, khuyên giải, an ủi.
“Không có việc gì đâu, em không cần lo lắng. Anh cảm thấy không có vấn đề gì hết, nhất định sẽ cho em một danh phận thôi.”
“. . . . . .”
“Sẽ không như vậy đâu, em đừng lo âu như thế. Em cứ việc mạnh dạn thử đi. Lỡ như không được thì còn có anh, anh sẽ nói thay em, anh không tin anh ấy là một người không hiểu lý lẽ.”
Nhậm Ninh Viễn đứng đó trong chốc lát, trước khi anh có thể phát hiện, cố hết sức giữ yên lặng rời khỏi phòng.
Hắn đã đánh giá cao thứ nhân tính trên người mình quá mức rồi.
Việc chỉ mới như bây giờ mà thôi, sự tình còn chưa tiến triển đến mức phải chân chính đối mặt, ấy vậy mà ma tính trong thân thể đã bắt đầu rục rịch không chịu nổi, cứ như muốn nứt ra khỏi da, tàn bạo xông ra.
Hắn có thể đem nó áp chế trở lại, không thể để nó hiện ra trước mặt người kia. Hắn cần một chút thời gian không bị nhìn thấy.
Bên dưới cái xác ngoài bình tĩnh, khoan dung, kỳ thực là một con quỷ thuần chất đang nảy nở. Hắn đã từng cẩn thận, rất cẩn thận, ấy vậy mà vẫn bức người kia đến điên.
Khúc Đồng Thu có lẽ đã quên hết, thậm chí quên hắn là lập nghiệp từ hắc đạo, việc làm ăn cho tới bây giờ cũng không phải trong sạch rõ ràng, anh chỉ mù quáng mà thấy được một mặt ôn hòa, rộng lượng tốt nhất của hắn, luôn luôn tình nguyện đem hắn trở thành một thánh nhân.
Nhưng tự bản thân hắn rất rõ thứ gì cấu tạo nên chính mình.
Có rất nhiều thứ trên người hắn Khúc Đồng Thu không thể chịu nổi.
Nếu người kia biết hắn là loại người nào, có lẽ sẽ phải chịu hoảng sợ rất nhiều.
Cho nên hắn không thể quá mức chân thật.
Khi về đến nhà một lần nữa, hắn trở lại là Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh, vững vàng.
Người kia vẫn còn trong phòng chờ hắn, ở cùng Khúc Kha, trên mặt như có vẻ hơi sốt ruột, nghe tiếng hắn vào cửa liền vội đứng lên: “Ai, anh về rồi sao? Sao về muộn vậy, gọi điện thoại cũng tắt máy, tôi còn đi vào quán tìm anh…”
Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, giao cho anh móc lên, ôn hòa nói: “Có vài việc, đi xử lý một lúc.”
“Sau này có việc gì thì gọi điện thoại nói một tiếng, cũng không phí gì, để tôi với Tiểu Kha khỏi lo lắng.”
Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Được.”
“Tôi đi hâm đồ ăn cho nóng, một lát nữa rồi ăn.”
Anh bận rộn bỏ đi, Khúc Kha ngồi ở bàn đối diện nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chú muốn nói hay để cháu nói?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn cô gái ngày càng rất giống mình, thản nhiên: “Ăn cơm trước đi.”
Hắn có thể vì Khúc Đồng Thu làm rất nhiều việc, chẳng hạn như cho anh số tiền anh chưa từng dám nghĩ tới, cho anh quyền thế, cho anh hưởng thụ những thứ xa xỉ nhất trên thế giới này.
Nhưng đó không phải thứ Khúc Đồng Thu muốn.
Cạnh tranh giữa hai gã đàn ông, hắn thắng Trang Duy, thắng sát nút.
Còn cạnh tranh với một người phụ nữ, hắn không dám nghĩ tới kết quả.
Cho dù hắn cường đại đến đâu đi chăng nữa, thì đối với Khúc Đồng Thu mà nói cũng không có tác dụng thực tế gì. Cho dù hắn giàu có đến không ai bằng thì sao chứ?
Hắn thậm chí không thể trả lại cho Khúc Đồng Thu một người con ruột để nối dòng.
Hắn căn bản không có năng lực này, cho dù gần như không có việc gì là hắn không làm được.
Ôm tâm tư nếm qua cơm chiều, Khúc Kha ngồi một hồi thì trở về phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
Hai kẻ đối diện nhau, Khúc Đồng Thu ngồi vào bên cạnh hắn: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn thương lượng với anh.”
Cuối cùng cũng đã đến.
“Là việc liên quan đến A Mỹ. Trước đó cô ấy cũng xấu hổ khi nói với tôi chuyện kết hôn.”
“. . . . . .”
“A Mỹ có thai.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.
“Ai, cô ấy thật là, vậy cũng bẽn lẽn. Đều đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn, nên ngoài mặt như vậy đó.”
“. . . . . .”
“Kỳ thật thời đại này là thời đại nào rồi, cần gì phải như thế. Hiện tại mới mở lòng nói rõ ràng, chuẩn bị chuyện kết hôn cũng không muộn.”
Nhậm Ninh Viễn đột nhiên cắt ngang lời anh: “Khoan đã.”
“Hả?”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ở thời điểm như thế vẫn cảm thấy chuẩn bị chưa tốt.
Hắn cũng không có khả năng chuẩn bị tốt.
Hắn đúng là vẫn không cách nào nhẫn nại, cũng không cách nào thừa nhận.
“Khúc Đồng Thu.”
“Ừ? Chuyện gì vậy?”
Ngay giây phút im ắng ấy, hắn bắt đầu hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay đặt tại đầu gối, dường như muốn khống chế sự run rẩy.
“Anh không sao chứ, xảy ra chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?”
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, không gì có thể phá vỡ hắn. Nhưng con người này đúng là sự uy hiếp của hắn.
“Chúng tôi cần cậu.”
“Hả?”
“Tôi và Tiểu Kha, đều…”
Chỉ có một mình hắn có lẽ sẽ không đủ để giữ anh lại.
“Cho nên, cậu hãy…”
Muốn anh mãi mãi cũng không dõi theo những người khác, mãi mãi chỉ ở cùng một chỗ với hai cha con hắn thôi, không cần có người nhà khác, lại càng không phải vì người nhà khác mà rời khỏi họ.
Nhưng lời ấy làm sao có thể nói ra. Khúc Đồng Thu chẳng bán mình cho hai người họ, thậm chí không có nghĩa vụ ở lại cạnh bên.
Anh đã giúp hắn nuôi con gái lớn đến chừng ấy, anh chấp nhận dục vọng, sai lầm của hắn, uổng phí đi tuổi thanh xuân và tiền đồ của chính bản thân mình.
Chỉ có họ nợ Khúc Đồng Thu, chứ Khúc Đồng Thu nào có nợ họ.
Cho nên hắn không thể yêu cầu nhiều hơn nữa. Tuy rằng điều hắn muốn, chỉ có người này là có thể cho.
Nhưng sự khoan dung, nhẫn nại của người này không phải để kẻ khác dùng vào việc được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mà một phần trong thân thể hắn cũng thật lòng hy vọng, nửa đời còn lại của anh có thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Lý tính và ma tính giằng co nhau, gần như muốn tách rời.
Khúc Đồng Thu rõ ràng bị mê muội, nhưng vẫn dang tay ôm lấy hắn, muốn an ủi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Kha có việc gì sao?”
Không có câu trả lời, người nọ lại lo lắng sờ trán hắn: “Hay là anh không thoải mái? Có phải nhức đầu không? Hay là đau dạ dày?”
Sự dịu dàng, chân thành mà vẫn không hiểu chuyện gì ấy như đang vuốt ve con tim hắn.
Nhưng hơn bất kỳ ai, hắn hy vọng mười mấy năm sau của người này có được niềm hạnh phúc.
Nhậm Ninh Viễn chậm rãi làm cho mình bình tĩnh lại, lấy âm điệu làm cho người kia an tâm, nói: “Cậu nói gì?”
“Sao cơ?”
“Chuyện vừa rồi cậu đang nói.”
“Ừm, chuyện đó hả.” Khúc Đồng Thu ngược lại chậm nửa nhịp. “Nói tới chỗ nào rồi? À, tới chỗ A Mỹ mang thai phải không. À mà đầu anh còn đau không?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Không có gì đâu.”
“Ừm, A Mỹ không dám nói với anh Trương. Thật ra đâu không có vấn đề gì. Hôm nay cô ấy đi nói chuyện thẳng thắn, anh Trương vui mừng lắm mà. Hai người lớn cũng nhắc tới việc hai đứa nhóc đều là bạn tốt, làm người một nhà thật đúng. Đoán chừng sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
“. . . . . .”
“Tôi là muốn hỏi anh, anh cảm thấy chúng ta tặng cái gì thì tốt?”
“. . . . . .”
“Nhậm Ninh Viễn?”
Hạ B
Nếm qua điểm tâm, cầm chìa khóa lên, anh hỏi: “À tối nay tôi về sớm, anh và Tiểu Kha có muốn ăn gì không?”
“Không quan trọng, ăn thứ gì cũng được.”
“Ừm, vậy, tôi đi trước.”
“Trên đường cẩn thận.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh ra khỏi cửa.
Hắn biết Khúc Đồng Thu rất quan tâm đến cảm giác của hắn, cũng lấy cách riêng của mình đền bù cho hắn và Khúc Kha. Khúc Đồng Thu là một người có tấm lòng tốt, so với người khác hắn càng rõ ràng điểm ấy hơn.
Mà, hắn cũng không muốn lợi dụng điểm này hơn nữa.
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, có rất nhiều đồ vật trên thế giới này hắn đều có được, hoặc chỉ cần hắn muốn, thì gần như đều có thể có. Làm một cường giả, hắn không có lập trường đòi lấy của kẻ yếu.
Giống như một người giàu có, nếu xuất phát từ đạo đức thì không nên lấy những đồng tiền xu còn sót lại trong túi người nghèo.
Hắn đã mang đi tôn nghiêm của anh, mang đi Khúc Kha, mang toàn bộ thứ quý giá ở gần anh đi mất, mang đi những mười mấy năm.
Thế mà người nọ có một ngày vẫn trở lại bên cạnh hắn, bĩnh tĩnh yên lành gối đầu cạnh hắn ngủ.
Đây đã là may mắn lớn nhất cả đời này.
Thậm chí có rất nhiều thời điểm nửa đêm giật mình tỉnh lại, hắn còn có thể hoài nghi phải chăng đây chỉ là một giấc mộng. May mắn vươn tay ra chạm vào, người kia vẫn còn ở bên.
Khúc Đồng Thu vẫn ở cạnh bên hắn như vậy đã là tốt lắm. Cũng quá đủ rồi.
Hắn chẳng dám có lòng tham không đáy, chẳng dám khát khao thêm bất kỳ thứ gì một lần nữa. Nếu cơn tham lam ấy bị hắn bật ra, nói không chừng người kia sẽ thật sự biến mất, biến mất như một màn ảo thuật mất đi hiệu lực.
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, một Nhậm Ninh Viễn cường đại, trầm ổn, tự tin.
Nhưng thật ra hắn sợ hãi hơn bất kỳ ai.
Tình cảm trên thế giới này có rất nhiều loại. Hắn nghĩ, hiện tại hắn chỉ hy vọng người kia có thể trải qua cuộc sống muốn gì được đó, có quyền tự do lựa chọn cuộc đời mình.
Sự mạnh mẽ của hắn chưa hẳn đã có thể mang đến hạnh phúc cho bản thân người kia, nhưng ít nhất có thể làm đủ đầy và bảo đảm hạnh phúc cho người nọ.
Chỉ ngoài hắn thôi.
Thứ mà một người như hắn phải thừa nhận, chắc là quan hệ trực tiếp với năng lực của hắn.
Khúc Đồng Thu là một nhân vật nhỏ bé, theo lý thường phải có một cuộc sống thoái mái.
Mà hắn là Nhậm Ninh Viễn, hắn có thể khắc chế.
Dù cho là bất cứ thứ gì hắn cũng có thể nhẫn nại.
…
Khi Nhậm Ninh Viễn về đến nhà, anh đã về trước.
Nhậm Ninh Viễn nghe thấy nơi cánh cửa hờ khép trong phòng ngủ, tiếng anh trộm gọi điện thoại, lời lẽ trấn an, khuyên giải, an ủi.
“Không có việc gì đâu, em không cần lo lắng. Anh cảm thấy không có vấn đề gì hết, nhất định sẽ cho em một danh phận thôi.”
“. . . . . .”
“Sẽ không như vậy đâu, em đừng lo âu như thế. Em cứ việc mạnh dạn thử đi. Lỡ như không được thì còn có anh, anh sẽ nói thay em, anh không tin anh ấy là một người không hiểu lý lẽ.”
Nhậm Ninh Viễn đứng đó trong chốc lát, trước khi anh có thể phát hiện, cố hết sức giữ yên lặng rời khỏi phòng.
Hắn đã đánh giá cao thứ nhân tính trên người mình quá mức rồi.
Việc chỉ mới như bây giờ mà thôi, sự tình còn chưa tiến triển đến mức phải chân chính đối mặt, ấy vậy mà ma tính trong thân thể đã bắt đầu rục rịch không chịu nổi, cứ như muốn nứt ra khỏi da, tàn bạo xông ra.
Hắn có thể đem nó áp chế trở lại, không thể để nó hiện ra trước mặt người kia. Hắn cần một chút thời gian không bị nhìn thấy.
Bên dưới cái xác ngoài bình tĩnh, khoan dung, kỳ thực là một con quỷ thuần chất đang nảy nở. Hắn đã từng cẩn thận, rất cẩn thận, ấy vậy mà vẫn bức người kia đến điên.
Khúc Đồng Thu có lẽ đã quên hết, thậm chí quên hắn là lập nghiệp từ hắc đạo, việc làm ăn cho tới bây giờ cũng không phải trong sạch rõ ràng, anh chỉ mù quáng mà thấy được một mặt ôn hòa, rộng lượng tốt nhất của hắn, luôn luôn tình nguyện đem hắn trở thành một thánh nhân.
Nhưng tự bản thân hắn rất rõ thứ gì cấu tạo nên chính mình.
Có rất nhiều thứ trên người hắn Khúc Đồng Thu không thể chịu nổi.
Nếu người kia biết hắn là loại người nào, có lẽ sẽ phải chịu hoảng sợ rất nhiều.
Cho nên hắn không thể quá mức chân thật.
Khi về đến nhà một lần nữa, hắn trở lại là Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh, vững vàng.
Người kia vẫn còn trong phòng chờ hắn, ở cùng Khúc Kha, trên mặt như có vẻ hơi sốt ruột, nghe tiếng hắn vào cửa liền vội đứng lên: “Ai, anh về rồi sao? Sao về muộn vậy, gọi điện thoại cũng tắt máy, tôi còn đi vào quán tìm anh…”
Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, giao cho anh móc lên, ôn hòa nói: “Có vài việc, đi xử lý một lúc.”
“Sau này có việc gì thì gọi điện thoại nói một tiếng, cũng không phí gì, để tôi với Tiểu Kha khỏi lo lắng.”
Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Được.”
“Tôi đi hâm đồ ăn cho nóng, một lát nữa rồi ăn.”
Anh bận rộn bỏ đi, Khúc Kha ngồi ở bàn đối diện nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chú muốn nói hay để cháu nói?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn cô gái ngày càng rất giống mình, thản nhiên: “Ăn cơm trước đi.”
Hắn có thể vì Khúc Đồng Thu làm rất nhiều việc, chẳng hạn như cho anh số tiền anh chưa từng dám nghĩ tới, cho anh quyền thế, cho anh hưởng thụ những thứ xa xỉ nhất trên thế giới này.
Nhưng đó không phải thứ Khúc Đồng Thu muốn.
Cạnh tranh giữa hai gã đàn ông, hắn thắng Trang Duy, thắng sát nút.
Còn cạnh tranh với một người phụ nữ, hắn không dám nghĩ tới kết quả.
Cho dù hắn cường đại đến đâu đi chăng nữa, thì đối với Khúc Đồng Thu mà nói cũng không có tác dụng thực tế gì. Cho dù hắn giàu có đến không ai bằng thì sao chứ?
Hắn thậm chí không thể trả lại cho Khúc Đồng Thu một người con ruột để nối dòng.
Hắn căn bản không có năng lực này, cho dù gần như không có việc gì là hắn không làm được.
Ôm tâm tư nếm qua cơm chiều, Khúc Kha ngồi một hồi thì trở về phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
Hai kẻ đối diện nhau, Khúc Đồng Thu ngồi vào bên cạnh hắn: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn thương lượng với anh.”
Cuối cùng cũng đã đến.
“Là việc liên quan đến A Mỹ. Trước đó cô ấy cũng xấu hổ khi nói với tôi chuyện kết hôn.”
“. . . . . .”
“A Mỹ có thai.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.
“Ai, cô ấy thật là, vậy cũng bẽn lẽn. Đều đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn, nên ngoài mặt như vậy đó.”
“. . . . . .”
“Kỳ thật thời đại này là thời đại nào rồi, cần gì phải như thế. Hiện tại mới mở lòng nói rõ ràng, chuẩn bị chuyện kết hôn cũng không muộn.”
Nhậm Ninh Viễn đột nhiên cắt ngang lời anh: “Khoan đã.”
“Hả?”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ở thời điểm như thế vẫn cảm thấy chuẩn bị chưa tốt.
Hắn cũng không có khả năng chuẩn bị tốt.
Hắn đúng là vẫn không cách nào nhẫn nại, cũng không cách nào thừa nhận.
“Khúc Đồng Thu.”
“Ừ? Chuyện gì vậy?”
Ngay giây phút im ắng ấy, hắn bắt đầu hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay đặt tại đầu gối, dường như muốn khống chế sự run rẩy.
“Anh không sao chứ, xảy ra chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?”
Hắn là Nhậm Ninh Viễn, không gì có thể phá vỡ hắn. Nhưng con người này đúng là sự uy hiếp của hắn.
“Chúng tôi cần cậu.”
“Hả?”
“Tôi và Tiểu Kha, đều…”
Chỉ có một mình hắn có lẽ sẽ không đủ để giữ anh lại.
“Cho nên, cậu hãy…”
Muốn anh mãi mãi cũng không dõi theo những người khác, mãi mãi chỉ ở cùng một chỗ với hai cha con hắn thôi, không cần có người nhà khác, lại càng không phải vì người nhà khác mà rời khỏi họ.
Nhưng lời ấy làm sao có thể nói ra. Khúc Đồng Thu chẳng bán mình cho hai người họ, thậm chí không có nghĩa vụ ở lại cạnh bên.
Anh đã giúp hắn nuôi con gái lớn đến chừng ấy, anh chấp nhận dục vọng, sai lầm của hắn, uổng phí đi tuổi thanh xuân và tiền đồ của chính bản thân mình.
Chỉ có họ nợ Khúc Đồng Thu, chứ Khúc Đồng Thu nào có nợ họ.
Cho nên hắn không thể yêu cầu nhiều hơn nữa. Tuy rằng điều hắn muốn, chỉ có người này là có thể cho.
Nhưng sự khoan dung, nhẫn nại của người này không phải để kẻ khác dùng vào việc được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mà một phần trong thân thể hắn cũng thật lòng hy vọng, nửa đời còn lại của anh có thể có một cuộc sống hạnh phúc.
Lý tính và ma tính giằng co nhau, gần như muốn tách rời.
Khúc Đồng Thu rõ ràng bị mê muội, nhưng vẫn dang tay ôm lấy hắn, muốn an ủi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Kha có việc gì sao?”
Không có câu trả lời, người nọ lại lo lắng sờ trán hắn: “Hay là anh không thoải mái? Có phải nhức đầu không? Hay là đau dạ dày?”
Sự dịu dàng, chân thành mà vẫn không hiểu chuyện gì ấy như đang vuốt ve con tim hắn.
Nhưng hơn bất kỳ ai, hắn hy vọng mười mấy năm sau của người này có được niềm hạnh phúc.
Nhậm Ninh Viễn chậm rãi làm cho mình bình tĩnh lại, lấy âm điệu làm cho người kia an tâm, nói: “Cậu nói gì?”
“Sao cơ?”
“Chuyện vừa rồi cậu đang nói.”
“Ừm, chuyện đó hả.” Khúc Đồng Thu ngược lại chậm nửa nhịp. “Nói tới chỗ nào rồi? À, tới chỗ A Mỹ mang thai phải không. À mà đầu anh còn đau không?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Không có gì đâu.”
“Ừm, A Mỹ không dám nói với anh Trương. Thật ra đâu không có vấn đề gì. Hôm nay cô ấy đi nói chuyện thẳng thắn, anh Trương vui mừng lắm mà. Hai người lớn cũng nhắc tới việc hai đứa nhóc đều là bạn tốt, làm người một nhà thật đúng. Đoán chừng sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
“. . . . . .”
“Tôi là muốn hỏi anh, anh cảm thấy chúng ta tặng cái gì thì tốt?”
“. . . . . .”
“Nhậm Ninh Viễn?”
/98
|