"Này, ngươi ở đây làm gì? Ta còn không biết cuối cùng họ bị thế nào. . . . . . Ngươi để ta xuống, ta muốn trở lại xem họ thế nào!" Lạc Dã Nhạn vừa bị hắn ôm trở về tẩm cung, vừa buồn bã gọi.
"Các nàng ấy kệ các nàng ấy, nàng là nàng, trước để ý chính mình quan trọng hơn!" Dận Lệ sắc mặt vẫn khó coi tới cực điểm.
"Tự ta quản tốt ta là được a!" Lạc Dã Nhạn không giải thích được nhìn hắn, càng không ngừng muốn giãy giụa ra khỏi ngực của hắn. "Mau buông ta ra á..., nếu không ta sẽ không yên tâm!"
"Có cái gì phải áy náy hay sao?" Dận Lệ nghiêng đầu nhíu mày.
Nữ nhân ngu xuẩn này, đã ăn nhiều như vậy vẫn còn hồ đồ, còn giúp người khác nói chuyện. . . . . . Thật sự là ngu xuẩn đến cực hạn.
"Dĩ nhiên rất áy náy a! Là ta đè ở trên người họ, nếu họ bị thương là bởi vì ta!" Lạc Dã Nhạn nói năng hùng hồn.
"Chẳng lẽ nàng không biết là họ tính kế để nàng đi leo cây sao?" Vừa nghĩ tới nàng lại có thể hoàn toàn không chú ý tánh mạng đi leo cây, hắn liền một phen nổi nóng.
Thật may là ba huynh đệ rảnh rang kia không có việc gì đã giúp hắn xử lý tất cả, hắn mới có thể có mặt trước tiên tại hiện trường tai nạn.
"Có sao? Rõ ràng là tự ta muốn leo cây, họ còn nói ta không nên trèo a." Lạc Dã Nhạn buồn bực nói, hoàn toàn không cho là mình bị tính kế rồi.
"Nàng chính là dễ bị lừa như thế." Dận Lệ hoàn toàn bị sự ngay thẳng của nàng đánh bại. Nữ nhân này chính là đơn thuần làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
"Ta rất dễ lừa gạt sao?" Lạc Dã Nhạn liên tục mắc kẹt ở bên trong nghi ngờ. Nàng tuyệt đối không có cảm giác mình rất dễ lừa gạt a.
"Thôi." Dận Lệ quyết định không cùng nàng thảo luận rốt cuộc có người lừa gạt nàng hay không, hoặc là đến tột cùng nàng có bị lừa gạt hay không, bởi vì nếu mà hắn không có chứng cớ, chỉ sợ cả đời nàng cũng sẽ không tin tưởng nàng bị gạt.
"Thôi cái gì? Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta." Lạc Dã Nhạn kiên trì nghĩ muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Dận Lệ sắc mặt vẫn rất trầm. "Cái này không quan trọng." Trên thực tế, cũng không phải việc này không quan trọng, mà là nàng vô luận như thế nào cũng không thể giác ngộ, hắn nói nhiều hơn nữa cũng uổng phí lời.
"Cái gì mới quan trọng?" Lạc Dã Nhạn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, vẫn là không rõ tại sao sắc mặt hắn khó nhìn như vậy.
"Nàng." Dận Lệ cho nàng câu trả lời đơn giản vô cùng.
"Ta?" Không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này, trái tim Lạc Dã Nhạn bị chấn động, con ngươi ngập nước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nói! Tại sao lại không để ý nguy hiểm tính mạng trèo lên cây?" sắc mặt Dận Lệ nặng nề chất vấn nàng
"Không để ý nguy hiểm tính mạng?" Lạc Dã Nhạn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ vô cùng. "Nói như ngươi vậy có phải quá mức nghiêm trọng hay không? Leo cây cùng không để ý nguy hiểm tính mạng có quan hệ gì sao?"
"Thoạt nhìn hình như là không có quan hệ, nhưng mà khi có người rớt xuống, lại vô cùng có quan hệ rồi." Tuấn dung Dận Lệ nặng nề đến cực điểm.
"À?" Lần này bất luận Lạc Dã Nhạn ngây thơ đơn thuần vừa đáng yêu như thế nào, cuối cùng nghe cũng đã hiểu hàm ý trong lời nói của Dận Lệ. Nàng le le phấn lưỡi. "Ta cũng không phải cố ý muốn rơi xuống đó a, là ta không cẩn thận rớt xuống . . . . . ."
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta. . . . . ." Dận Lệ vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Không có người nào là cố ý từ trên cây rớt xuống ? Ta cũng biết rõ nàng là thiếu thận trọng, mà nàng biết sơ ý một chút như vậy có thể sẽ tạo thành hậu quả gì sao?"
"Tạo thành. . . . . . Hậu quả là người khác bị ta ép?" Lạc Dã Nhạn nghĩ đến hậu quả, lại bắt đầu nóng lòng. "Ta muốn đi xem họ thế nào, ngươi lại không để cho ta đi chăm sóc họ, cái người này rõ ràng chính là muốn ta khó chịu sao!"
"Ta không phải nói tạo thành hậu quả như bây giờ!" Giọng nói nghiêm nghị của Dận Lệ cắt đứt nàng. "Nàng có nghĩ tới nếu thời điểm rớt xuống không có ai để cho nàng đè ép, nàng sẽ như thế nào hay không?"
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bắt đầu tưởng tượng hậu quả kia. "Hình như nếu mà biết thì rất thê thảm. . . . ." Có thể là rơi tan xương nát thịt chứ?
"Cho nên a? Cái người này có tính là không để ý tánh mạng không?"
"Thế nhưng sự việc như thế không có xảy ra, cho nên không tính!"
"Tốt, lần này không tính. Nếu như về sau nàng dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, ta liền —— ta liền ——" hắn gắt gao nắm tay trắng mảnh khảnh của nàng, cho đến khi nàng đau kêu thành tiếng.
"Đau. . . . . ." Lạc Dã Nhạn hơi nhíu mày. Thời điểm vừa rồi lăn lộn trên mặt đất, khuỷu tay và đầu gối của nàng đều bị trầy da, lúc đầu không có cảm giác gì, lần này cánh tay bị hắn bóp một cái, thức tỉnh cảm giác hình như cả người đều đau, nhất thời gia tăng đau đớn.
"Làm sao vậy?" Dận Lệ nghe nàng kêu đau, ngay lập tức thương yêu cưng chiều yêu mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Khuỷu tay và đầu gối của ta hình như bị trầy da." Lạc Dã Nhạn vẫn chau mày. "Cảm giác có chút đau."
"Vậy sao?" Dận Lệ vội vàng nhìn thương thế của nàng. Xác thực chỉ là bị thương ngoài da một chút, tự hắn có thể xử lý.
"Đúng vậy." Lạc Dã Nhạn giống như chim nhỏ gặp rủi ro nhìn hắn. "Ngươi không cần tức giận có được hay không? Sau này ta sẽ không leo cây loạn nữa."
"Tại sao còn phải đợi một chút? Ngươi không phải là tùy thời tùy chỗ muốn hôn cứ việc hôn?" Thân thể của nàng đã sớm để cho hắn tùy ý sử dụng. "Ta đã nói với ngươi, ta đây lần thứ nhất tuyệt đối sẽ không để cho ngươi hôn vết thương!"
"Nàng chờ một chút nhất định ta sẽ làm sạch vết thương." Dận Lệ tràn đầy tự tin nói. Nàng nhìn bộ dáng hắn đắc chí vừa lòng, tâm đề cao cảnh giác thật lớn. "Ngươi sẽ không ở trước mặt hạ nhân ép ta đi vào khuôn khổ chứ? Ta đã nói với ngươi, ta chết cũng không chịu đó!"
"Yên tâm, loại chuyện nhỏ này muốn ở trước mặt mọi người ép nàng đi vào khuôn khổ, thật sự rất không thú vị." Dận Lệ mỉm cười nói. "Muốn ép nàng đi vào khuôn khổ, ta cũng phải làm lớn một chút mới có ý tứ chứ."
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Lạc Dã Nhạn toàn thân cao thấp đều phát ra tiếng vang cảnh báo. Người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm, không thể tùy tiện đến gần.
Lúc này, thái giám đã đem vật phẩm Dận Lệ cần đưa đến trước mặt hai người.
"Ta nói, ta muốn giúp nàng làm sạch vết thương". Dận Lệ cầm miếng vải thả vào trong chậu nước thấm ướt, vắt khô, rồi tỉ mỉ lau chùi vết thương của nàng.
"A?" Lạc Dã Nhạn ngẩn ra.
Thì ra hắn chỉ là. . . . . . Làm sạch vết thương?
"Hiện tại biết giữa chúng ta có hiểu lầm rất lớn chứ?" Dận Lệ suy đi ngĩ lại, vẫn cảm thấy nàng thật sự là bảo vật khó có thể có được.
"Thì ra là ngươi nói không phải hôn vết thương, mà là làm sạch vết thương?" Lạc Dã Nhạn kiều nhan không khỏi nổi lên đỏ bừng nóng rát.
"Đúng vậy a." Dận Lệ tà tà liếc nhìn nàng. "Làm sao nàng sẽ đem nó trở thành muốn hôn vết thương đây? Ta thật sự là nghĩ mãi không thông."
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ấp úng. Ngay cả chính nàng cũng không biết, làm sao sẽ đem làm sạch vết thương nghĩ đến hôn vết thương a.
"Là bởi vì nàng rất hi vọng ta hôn nàng sao?" Bờ môi Dận Lệ nổi lên nụ cười xấu xa.
"Người nào. . . . . . Người nào hi vọng ngươi hôn hả ?" Lạc Dã Nhạn lại cà lăm.
"Nếu như không phải là hi vọng ta hôn nàng, vì sao nàng lại đem làm sạch trở thành hôn?" Dận Lệ hoàn toàn không bỏ qua một tí cơ hội nào có thể trêu chọc nàng.
"Vậy. . . . . . Đó là bởi vì trước kia ngươi đã làm quá nhiều, cho nên ta mới không tự chủ được nghĩ đến." Lạc Dã Nhạn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết về trên người hắn.
"À? Ta tưởng rằng bởi vì nàng rất muốn, cho nên trực giác nghĩ đi nơi nào. . . . . . Không phải sao?" Dận Lệ nâng cao cằm khéo léo của nàng.
"Ta. . . . . . Ta mới không có." Lạc Dã Nhạn gấp gáp phản bác. "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có. . . . . . Ừm, chủ động."
"Cho nên nàng mới theo bản năng tỏ rõ nàng muốn tâm tình, không phải sao?" Dận Lệ tiếp tục đùa với nàng con chim nhạn không biết làm sao này.
"Ta. . . . . . Ta nào có! Ta một chút cũng không nghĩ muốn. . . . . ." Trời, tại sao bị hắn ngưng mắt nhìn như vậy, nàng nói chuyện càng lúc càng mềm yếu vô lực?
"Nếu một chút nàng cũng không nghĩ muốn, vì sao vẫn nói?" Dận Lệ trong tròng mắt đen long lanh lộ ra nụ cười tà ác.
Lạc Dã Nhạn vội vàng giải thích. "Ta thật sự một chút cũng không nghĩ muốn! Ta vừa rồi cũng là bởi vì cho rằng ngươi muốn hôn ta, mới mói vội a."
"Có lẽ là nàng không nghĩ muốn ta hôn nàng, nhưng mà nàng không phải muốn hôn ta sao?" Bên môi Dận Lệ chứa nụ cười cực kỳ mê người.
"A?" Lạc Dã Nhạn bị hắn hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người.
Nàng không muốn hôn hắn sao? Thành thật mà nói, môi của hắn thật sự đúng là mê người, thật sự hôn rất được. . . . . .
Đợi chút, nàng suy nghĩ đi nơi nào rồi?
"Không có. Ta một chút cũng không nghĩ hôn ngươi." Lạc Dã Nhạn lắc đầu thật nhanh, phủ nhận quá mức nhanh chóng ngược lại để lộ ra nàng hi vọng.
"Có thật không? Nàng một chút cũng không có nghĩ ra hôn ta sao?" Khóe môi Dận Lệ nở nụ cười hứng thú, tuấn nhan lại gần nàng mấy phần, cố ý tiếp tục truy vấn.
"Không có." Lạc Dã Nhạn mãnh liệt lắc đầu, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ông trời, gương mặt của hắn cách nàng rất gần, hại nàng chẳng những sắp nói không ra lời, hơn nữa còn càng muốn hôn hắn một cái rồi. . . . . .
Nàng nhất định là trúng tà rồi, nhất định là như vậy, nàng lại bắt đầu giống như những nữ nhân khác, đối với hắn có loại tâm tình yêu mến. . . . . .
"Có thật không?" Dận Lệ con ngươi sáng lóng lánh chống lại con ngươi sáng như tuyết của nàng, tuấn dung cách nàng chỉ có gang tấc.
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ngây người, mắt đẹp trong suốt chớp cũng không chớp nhìn tuấn nhan của hắn.
Lý trí của nàng còn chưa có tỉnh lại, môi của nàng đã tự động tỉnh, áp lên môi mỏng tà ác lại mê người của hắn.
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, quả nhiên nàng muốn hôn ta. . . . . ." Dận Lệ cũng không có xâm nhập hôn nàng, ngược lại ở bờ môi giương ra nụ cười gợi tình.
"A?" Lạc Dã Nhạn ngẩn người, Khuôn mặt đỏ bừng. Nàng vừa mới làm cái gì? Nàng hình như kìm lòng không được cứ như vậy hôn hắn. . . . . .
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, nàng thật sự thích ta rồi, phải hay không?" Bờ môi Dận Lệ nổi lên nụ cười đắc ý, hỏi nàng đang ngây ngô .
"Cái gì. . . . . . Nào có?" Lạc Dã Nhạn nhanh chóng phủ nhận, trong lòng lại nghĩ hắn là hoàng thượng, nàng chỉ là một nô tỳ không đáng kể, nàng sao có thể thích hắn?
"Không có sao? Vậy tại sao trong đầu nàng một mực muốn hôn, hơn nữa mới vừa còn chủ động hôn ta?" Dận Lệ đem một vấn đề đối với nàng mà nói hiển nhiên vô cùng khó giải quyết vứt cho nàng.
"A?" Lạc Dã Nhạn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Chủ động mơ tưởng hão huyền hình như đúng là nàng. . . . . .
Nàng vì sao lại kỳ quái như thế này?
A, nhất định là bị tà ma nhập vào thân rồi, chuyện vừa rồi nhất định không phải là nàng làm! Đúng, nhất định là như vậy! Huống chi vừa rồi đầu óc của nàng đích thực cũng không rõ ràng lắm. . . . . . Đúng, ngay cả chết cũng không thừa nhận!
"Các nàng ấy kệ các nàng ấy, nàng là nàng, trước để ý chính mình quan trọng hơn!" Dận Lệ sắc mặt vẫn khó coi tới cực điểm.
"Tự ta quản tốt ta là được a!" Lạc Dã Nhạn không giải thích được nhìn hắn, càng không ngừng muốn giãy giụa ra khỏi ngực của hắn. "Mau buông ta ra á..., nếu không ta sẽ không yên tâm!"
"Có cái gì phải áy náy hay sao?" Dận Lệ nghiêng đầu nhíu mày.
Nữ nhân ngu xuẩn này, đã ăn nhiều như vậy vẫn còn hồ đồ, còn giúp người khác nói chuyện. . . . . . Thật sự là ngu xuẩn đến cực hạn.
"Dĩ nhiên rất áy náy a! Là ta đè ở trên người họ, nếu họ bị thương là bởi vì ta!" Lạc Dã Nhạn nói năng hùng hồn.
"Chẳng lẽ nàng không biết là họ tính kế để nàng đi leo cây sao?" Vừa nghĩ tới nàng lại có thể hoàn toàn không chú ý tánh mạng đi leo cây, hắn liền một phen nổi nóng.
Thật may là ba huynh đệ rảnh rang kia không có việc gì đã giúp hắn xử lý tất cả, hắn mới có thể có mặt trước tiên tại hiện trường tai nạn.
"Có sao? Rõ ràng là tự ta muốn leo cây, họ còn nói ta không nên trèo a." Lạc Dã Nhạn buồn bực nói, hoàn toàn không cho là mình bị tính kế rồi.
"Nàng chính là dễ bị lừa như thế." Dận Lệ hoàn toàn bị sự ngay thẳng của nàng đánh bại. Nữ nhân này chính là đơn thuần làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
"Ta rất dễ lừa gạt sao?" Lạc Dã Nhạn liên tục mắc kẹt ở bên trong nghi ngờ. Nàng tuyệt đối không có cảm giác mình rất dễ lừa gạt a.
"Thôi." Dận Lệ quyết định không cùng nàng thảo luận rốt cuộc có người lừa gạt nàng hay không, hoặc là đến tột cùng nàng có bị lừa gạt hay không, bởi vì nếu mà hắn không có chứng cớ, chỉ sợ cả đời nàng cũng sẽ không tin tưởng nàng bị gạt.
"Thôi cái gì? Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta." Lạc Dã Nhạn kiên trì nghĩ muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Dận Lệ sắc mặt vẫn rất trầm. "Cái này không quan trọng." Trên thực tế, cũng không phải việc này không quan trọng, mà là nàng vô luận như thế nào cũng không thể giác ngộ, hắn nói nhiều hơn nữa cũng uổng phí lời.
"Cái gì mới quan trọng?" Lạc Dã Nhạn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, vẫn là không rõ tại sao sắc mặt hắn khó nhìn như vậy.
"Nàng." Dận Lệ cho nàng câu trả lời đơn giản vô cùng.
"Ta?" Không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này, trái tim Lạc Dã Nhạn bị chấn động, con ngươi ngập nước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nói! Tại sao lại không để ý nguy hiểm tính mạng trèo lên cây?" sắc mặt Dận Lệ nặng nề chất vấn nàng
"Không để ý nguy hiểm tính mạng?" Lạc Dã Nhạn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ vô cùng. "Nói như ngươi vậy có phải quá mức nghiêm trọng hay không? Leo cây cùng không để ý nguy hiểm tính mạng có quan hệ gì sao?"
"Thoạt nhìn hình như là không có quan hệ, nhưng mà khi có người rớt xuống, lại vô cùng có quan hệ rồi." Tuấn dung Dận Lệ nặng nề đến cực điểm.
"À?" Lần này bất luận Lạc Dã Nhạn ngây thơ đơn thuần vừa đáng yêu như thế nào, cuối cùng nghe cũng đã hiểu hàm ý trong lời nói của Dận Lệ. Nàng le le phấn lưỡi. "Ta cũng không phải cố ý muốn rơi xuống đó a, là ta không cẩn thận rớt xuống . . . . . ."
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta. . . . . ." Dận Lệ vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Không có người nào là cố ý từ trên cây rớt xuống ? Ta cũng biết rõ nàng là thiếu thận trọng, mà nàng biết sơ ý một chút như vậy có thể sẽ tạo thành hậu quả gì sao?"
"Tạo thành. . . . . . Hậu quả là người khác bị ta ép?" Lạc Dã Nhạn nghĩ đến hậu quả, lại bắt đầu nóng lòng. "Ta muốn đi xem họ thế nào, ngươi lại không để cho ta đi chăm sóc họ, cái người này rõ ràng chính là muốn ta khó chịu sao!"
"Ta không phải nói tạo thành hậu quả như bây giờ!" Giọng nói nghiêm nghị của Dận Lệ cắt đứt nàng. "Nàng có nghĩ tới nếu thời điểm rớt xuống không có ai để cho nàng đè ép, nàng sẽ như thế nào hay không?"
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn bắt đầu tưởng tượng hậu quả kia. "Hình như nếu mà biết thì rất thê thảm. . . . ." Có thể là rơi tan xương nát thịt chứ?
"Cho nên a? Cái người này có tính là không để ý tánh mạng không?"
"Thế nhưng sự việc như thế không có xảy ra, cho nên không tính!"
"Tốt, lần này không tính. Nếu như về sau nàng dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, ta liền —— ta liền ——" hắn gắt gao nắm tay trắng mảnh khảnh của nàng, cho đến khi nàng đau kêu thành tiếng.
"Đau. . . . . ." Lạc Dã Nhạn hơi nhíu mày. Thời điểm vừa rồi lăn lộn trên mặt đất, khuỷu tay và đầu gối của nàng đều bị trầy da, lúc đầu không có cảm giác gì, lần này cánh tay bị hắn bóp một cái, thức tỉnh cảm giác hình như cả người đều đau, nhất thời gia tăng đau đớn.
"Làm sao vậy?" Dận Lệ nghe nàng kêu đau, ngay lập tức thương yêu cưng chiều yêu mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Khuỷu tay và đầu gối của ta hình như bị trầy da." Lạc Dã Nhạn vẫn chau mày. "Cảm giác có chút đau."
"Vậy sao?" Dận Lệ vội vàng nhìn thương thế của nàng. Xác thực chỉ là bị thương ngoài da một chút, tự hắn có thể xử lý.
"Đúng vậy." Lạc Dã Nhạn giống như chim nhỏ gặp rủi ro nhìn hắn. "Ngươi không cần tức giận có được hay không? Sau này ta sẽ không leo cây loạn nữa."
"Tại sao còn phải đợi một chút? Ngươi không phải là tùy thời tùy chỗ muốn hôn cứ việc hôn?" Thân thể của nàng đã sớm để cho hắn tùy ý sử dụng. "Ta đã nói với ngươi, ta đây lần thứ nhất tuyệt đối sẽ không để cho ngươi hôn vết thương!"
"Nàng chờ một chút nhất định ta sẽ làm sạch vết thương." Dận Lệ tràn đầy tự tin nói. Nàng nhìn bộ dáng hắn đắc chí vừa lòng, tâm đề cao cảnh giác thật lớn. "Ngươi sẽ không ở trước mặt hạ nhân ép ta đi vào khuôn khổ chứ? Ta đã nói với ngươi, ta chết cũng không chịu đó!"
"Yên tâm, loại chuyện nhỏ này muốn ở trước mặt mọi người ép nàng đi vào khuôn khổ, thật sự rất không thú vị." Dận Lệ mỉm cười nói. "Muốn ép nàng đi vào khuôn khổ, ta cũng phải làm lớn một chút mới có ý tứ chứ."
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Lạc Dã Nhạn toàn thân cao thấp đều phát ra tiếng vang cảnh báo. Người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm, không thể tùy tiện đến gần.
Lúc này, thái giám đã đem vật phẩm Dận Lệ cần đưa đến trước mặt hai người.
"Ta nói, ta muốn giúp nàng làm sạch vết thương". Dận Lệ cầm miếng vải thả vào trong chậu nước thấm ướt, vắt khô, rồi tỉ mỉ lau chùi vết thương của nàng.
"A?" Lạc Dã Nhạn ngẩn ra.
Thì ra hắn chỉ là. . . . . . Làm sạch vết thương?
"Hiện tại biết giữa chúng ta có hiểu lầm rất lớn chứ?" Dận Lệ suy đi ngĩ lại, vẫn cảm thấy nàng thật sự là bảo vật khó có thể có được.
"Thì ra là ngươi nói không phải hôn vết thương, mà là làm sạch vết thương?" Lạc Dã Nhạn kiều nhan không khỏi nổi lên đỏ bừng nóng rát.
"Đúng vậy a." Dận Lệ tà tà liếc nhìn nàng. "Làm sao nàng sẽ đem nó trở thành muốn hôn vết thương đây? Ta thật sự là nghĩ mãi không thông."
"Ta. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ấp úng. Ngay cả chính nàng cũng không biết, làm sao sẽ đem làm sạch vết thương nghĩ đến hôn vết thương a.
"Là bởi vì nàng rất hi vọng ta hôn nàng sao?" Bờ môi Dận Lệ nổi lên nụ cười xấu xa.
"Người nào. . . . . . Người nào hi vọng ngươi hôn hả ?" Lạc Dã Nhạn lại cà lăm.
"Nếu như không phải là hi vọng ta hôn nàng, vì sao nàng lại đem làm sạch trở thành hôn?" Dận Lệ hoàn toàn không bỏ qua một tí cơ hội nào có thể trêu chọc nàng.
"Vậy. . . . . . Đó là bởi vì trước kia ngươi đã làm quá nhiều, cho nên ta mới không tự chủ được nghĩ đến." Lạc Dã Nhạn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết về trên người hắn.
"À? Ta tưởng rằng bởi vì nàng rất muốn, cho nên trực giác nghĩ đi nơi nào. . . . . . Không phải sao?" Dận Lệ nâng cao cằm khéo léo của nàng.
"Ta. . . . . . Ta mới không có." Lạc Dã Nhạn gấp gáp phản bác. "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có. . . . . . Ừm, chủ động."
"Cho nên nàng mới theo bản năng tỏ rõ nàng muốn tâm tình, không phải sao?" Dận Lệ tiếp tục đùa với nàng con chim nhạn không biết làm sao này.
"Ta. . . . . . Ta nào có! Ta một chút cũng không nghĩ muốn. . . . . ." Trời, tại sao bị hắn ngưng mắt nhìn như vậy, nàng nói chuyện càng lúc càng mềm yếu vô lực?
"Nếu một chút nàng cũng không nghĩ muốn, vì sao vẫn nói?" Dận Lệ trong tròng mắt đen long lanh lộ ra nụ cười tà ác.
Lạc Dã Nhạn vội vàng giải thích. "Ta thật sự một chút cũng không nghĩ muốn! Ta vừa rồi cũng là bởi vì cho rằng ngươi muốn hôn ta, mới mói vội a."
"Có lẽ là nàng không nghĩ muốn ta hôn nàng, nhưng mà nàng không phải muốn hôn ta sao?" Bên môi Dận Lệ chứa nụ cười cực kỳ mê người.
"A?" Lạc Dã Nhạn bị hắn hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người.
Nàng không muốn hôn hắn sao? Thành thật mà nói, môi của hắn thật sự đúng là mê người, thật sự hôn rất được. . . . . .
Đợi chút, nàng suy nghĩ đi nơi nào rồi?
"Không có. Ta một chút cũng không nghĩ hôn ngươi." Lạc Dã Nhạn lắc đầu thật nhanh, phủ nhận quá mức nhanh chóng ngược lại để lộ ra nàng hi vọng.
"Có thật không? Nàng một chút cũng không có nghĩ ra hôn ta sao?" Khóe môi Dận Lệ nở nụ cười hứng thú, tuấn nhan lại gần nàng mấy phần, cố ý tiếp tục truy vấn.
"Không có." Lạc Dã Nhạn mãnh liệt lắc đầu, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ông trời, gương mặt của hắn cách nàng rất gần, hại nàng chẳng những sắp nói không ra lời, hơn nữa còn càng muốn hôn hắn một cái rồi. . . . . .
Nàng nhất định là trúng tà rồi, nhất định là như vậy, nàng lại bắt đầu giống như những nữ nhân khác, đối với hắn có loại tâm tình yêu mến. . . . . .
"Có thật không?" Dận Lệ con ngươi sáng lóng lánh chống lại con ngươi sáng như tuyết của nàng, tuấn dung cách nàng chỉ có gang tấc.
"A. . . . . ." Lạc Dã Nhạn ngây người, mắt đẹp trong suốt chớp cũng không chớp nhìn tuấn nhan của hắn.
Lý trí của nàng còn chưa có tỉnh lại, môi của nàng đã tự động tỉnh, áp lên môi mỏng tà ác lại mê người của hắn.
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, quả nhiên nàng muốn hôn ta. . . . . ." Dận Lệ cũng không có xâm nhập hôn nàng, ngược lại ở bờ môi giương ra nụ cười gợi tình.
"A?" Lạc Dã Nhạn ngẩn người, Khuôn mặt đỏ bừng. Nàng vừa mới làm cái gì? Nàng hình như kìm lòng không được cứ như vậy hôn hắn. . . . . .
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, nàng thật sự thích ta rồi, phải hay không?" Bờ môi Dận Lệ nổi lên nụ cười đắc ý, hỏi nàng đang ngây ngô .
"Cái gì. . . . . . Nào có?" Lạc Dã Nhạn nhanh chóng phủ nhận, trong lòng lại nghĩ hắn là hoàng thượng, nàng chỉ là một nô tỳ không đáng kể, nàng sao có thể thích hắn?
"Không có sao? Vậy tại sao trong đầu nàng một mực muốn hôn, hơn nữa mới vừa còn chủ động hôn ta?" Dận Lệ đem một vấn đề đối với nàng mà nói hiển nhiên vô cùng khó giải quyết vứt cho nàng.
"A?" Lạc Dã Nhạn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Chủ động mơ tưởng hão huyền hình như đúng là nàng. . . . . .
Nàng vì sao lại kỳ quái như thế này?
A, nhất định là bị tà ma nhập vào thân rồi, chuyện vừa rồi nhất định không phải là nàng làm! Đúng, nhất định là như vậy! Huống chi vừa rồi đầu óc của nàng đích thực cũng không rõ ràng lắm. . . . . . Đúng, ngay cả chết cũng không thừa nhận!
/10
|