…hắn ngồi bên nhuyễn tháp, đưa tay từ tốn vuốt ve khuôn mặt đã hao gầy rất nhiều kia. Thật không thể tin, mới chỉ hai tháng mà hắn đã nhung nhớ con người này đến vậy.
§
Lý Mộ Tinh nằm bệt trên giường hết hai ngày, thân người gầy gạc thấy rõ, phút cuối cũng bò xuống giường rồi mò tới nam quán đánh tới đánh lui mấy vòng. Dọc đường đi đụng mặt đám người quen sấn lại chúc mừng tới tấp mà y chẳng còn lòng dạ nào đáp trả, bản thân nói cái gì cũng còn không biết.
Trên thực tế, Tiền Quý Lễ đã căn dặn mấy tiểu nhị không được hé môi về chuyện Nguyễn quả phụ tới cửa làm ầm ĩ. Còn phần lão thì vò đầu bứt tai nghĩ cách để Nguyễn quả phụ thu hồi ý định từ hôn, nhưng hai ngày liên tiếp đều bị Nguyễn quả phụ cấm cửa. Về phần Nguyễn quả phụ, dĩ nhiên nàng càng không thể mang chuyện mất mặt này đi rêu rao khắp nơi. Cứ thế, ai trong thành Thượng Hòa gặp mặt cũng đều chúc mừng Lý Mộ Tinh ngày mười tám sẽ cưới Nguyễn quả phụ, còn y thì cứ ngây ngây dại dại, tâm tình đều hướng về Thượng Hương nên cũng không màng phân bua.
Giờ khắc này Lý Mộ Tinh lại khao khát muốn gặp Thượng Hương, y không hiểu vì sao hắn lại không chịu để người ta chuộc mình ra. Chẳng lẽ Thượng Hương thật sự đã sa đọa đến mức thà rằng trải qua kiếp sống hằng ngày mua vui chuốc cười, đưa người cửa trước rước người cửa sau cũng không muốn tìm một nơi không ai quen biết mà sống yên ổn sao? Y đã quên bẵng lời mình nói với Tiền Quý Lễ là sẽ không gặp Thượng Hương nữa. Trừ phi chính miệng Thượng Hương nói ra, bằng không giá nào y cũng không tin Thượng Hương lại nguyện ý ở lại nam quán. Thế nhưng y lại sợ, sợ rằng Thượng Hương sẽ nói như vậy. Y không thể chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau Thượng Hương lại cười cợt hư tình giả ý, lại lả lơi cởi áo với kẻ khác thì trái tim y như có hàng ngàn vạn lũ kiến bu bám, cái tư vị đau buốt không thể tả xiết, nỗi ray rứt không cách nào diễn đạt.
Chỉ là… vì sao người đầu tiên mà y thích lại là một nam nhân? Họ không thể gần bên nhau mà chỉ có cách rời xa, mong muốn thấy Thượng Hương lại sợ gặp Thượng Hương. Lòng y chất chứa đầy mâu thuẫn nên vô thức đi đi lại lại trên con đường này tới ba lần.
Thình lình một chiếc quạt phạt ngang trước mặt làm Lý Mộ Tinh thiếu điều muốn dán mặt vào, y cả kinh lui về sau mới nhìn rõ người phía trước. Trời lạnh cắt da cắt thịt mà còn phe phẩy quạt thì Lý Mộ Tinh chỉ thấy có mỗi một người, chính là tên háo sắc đã từng chọc ghẹo Túy nương.
“Lý lão bản, nhìn thần sắc của ngươi hốt hoảng vậy… Có phải nghĩ đến chuyện thành thân… bất thành không?”
Lý Mộ Tinh thấy vẻ mặt hả hê của tên đó thì dĩ nhiên sao lại nói rõ sự tình ra, ánh mắt nén giận lên tiếng: “Vị nhân huynh này, thế nào lại nghe ở đâu Túy nương không muốn thành thân với ta chứ?”
Sắc diện tên háo sắc cứng đờ, hắn hừ một tiếng rồi cũng không tiếp lời.
“Đã thế thì xin nhân huynh đừng phát ngôn bừa bãi kẻo phá hủy danh tiết của Túy nương. Với lại dầu gì Túy nương cũng là hoa đã có chủ, người không can hệ gì tốt nhất tránh xa ra, cẩn thận không ta lại lên nha môn cáo trạng ngươi lần nữa.” Nói xong Lý Mộ Tinh vòng qua người kia phất tay áo đi mất.
Dù Túy nương không bằng lòng gả cho y nhưng chuyện hôn sự cũng phải do chính nàng hồi lại, Lý Mộ Tinh tuyệt đối không mở miệng trước, bằng không sợ là Túy nương sẽ khó mà đối nhân xử thế. Túy nương vẫn không nói gì thì Lý Mộ Tinh nhất định phải gánh vác hết, còn phải đóng tuồng để đuổi hết mấy phường ong bướm càng xa càng tốt.
Tên háo sắc kia nhìn theo bóng Lý Mộ Tinh đi xa, không những không hề tức giận mà ngược lại còn tươi cười. Hắn phe phẩy chiếc quạt lẩm bẩm: “Đúng là người một lòng một dạ vì Túy nương, xem ra lời đồn đãi trong thành không phải là không đáng tin. Thật không uổng công ta hao tâm tổn trí an bài… Thật ngại quá Lý lão bản, chuyện hôn sự này nhất định sẽ không thành. Bản công tử dùng gia tài muôn vạn đổi một phu nhân với ngươi thì ngươi cũng không lỗ lã gì đâu…”
Đừng nói là Lý Mộ Tinh chưa từng nghe qua lời nói như vậy, cho dù có nghe y cũng chưa chắc hiểu. Y bị tên háo sắc kia chặn đường thì càng quyết tâm phải gặp Thượng Hương một lần nữa, tốt xấu thế nào cũng phải hai mặt một lời nói cho rõ ràng. Cứ do dự ỡm ờ thế này chẳng phải là tác phong của Lý Mộ Tinh y. Giữa y và Túy nương đã có hôn ước nên về tình hay lý cũng phải vì Túy nương trước. Giả như Túy nương kiên trì hủy hôn thì y tình nguyện gánh lấy cái danh bạc tình, còn nếu Túy nương mềm lòng thì giá nào y cũng không thể phụ bạc nàng. Còn y và Thượng Hương vốn chưa thề non hẹn biển, chưa từng bày tỏ tấm lòng, cả hai không thể đến với nhau thì không thể nói là phụ. Nếu chuộc được Thượng Hương ra thì cũng tính là có tình, không phải hổ thẹn với lương tâm. Còn bằng Thượng Hương không chịu mà chỉ do y tự mình đa tình thì bao khổ tâm đau đớn này cũng đáng lắm.
Ngay lúc lòng y quyết định xong thì một chiếc mã xa chạy ngang qua. Màn xe bị gió tốc lên, y trông thấy Thượng Hương đang cười như hoa giữa trời xuân với Tống Lăng. Đôi mắt đan phượng mỹ lệ uốn cong tựa trăng lưỡi liềm, nụ cười hư tình giả ý toát ra sự giả dối rõ rệt. Thượng Hương vươn mười ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên khuôn mặt Tống Lăng, hắn cũng ngả ngớn nắm tay Thượng Hương rồi dúi cho một thỏi bạc sáng loáng.
Chiếc mã xa chạy lướt qua, tình cảnh sau đó thế nào Lý Mộ Tinh không nhìn được mà chỉ cảm thấy bên tai như phảng phất tiếng cười của Thượng Hương, trước mắt y tối tăm nghiêng ngả. Có gì đó trào dâng trong cuống họng, có chút tanh lại nhuốm chút ngọt. Y biết tình huống xấu nhất sẽ khiến mình đau đớn không thôi, nhưng lại không liệu được nó có thể khiến y bất tỉnh nhân sự.
Không cách nào chấp nhận được, nắm trong tay rồi lại không thể buông bỏ. Dường như y… đã đánh giá cao bản thân quá. Trong cơn mê man, y như quay trở về hôm ấy trong căn phòng cũ nát, Thượng Hương chân thật cười với y, nụ cười thuần khiết vượt trội tất cả phong cảnh thế gian. Rất lâu về trước có một người đã từng nói, trên đời này, tổn thương con người sâu sắc nhất duy chỉ có chữ tình, mà khắc cốt ghi tâm nhất trên thế gian… cũng chỉ có chữ tình.
Y đã hiểu ra. Có lẽ y sai rồi. Nhưng bây giờ sửa… liệu còn kịp không?
***
Lý Mộ Tinh ngất xỉu bên đường được những người có lòng tốt gần đó đưa về Bảo Lai thương hào, Tiền Quý Lễ đang bị Nguyễn quả phụ cấm cử sợ đến tán hồn vía. Lão còn đang nghĩ không biết vị đông gia này còn chuốc lấy nông nỗi gì thì y tỉnh lại, chưa gì đã nháo nhào đòi đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ nào biết tâm tư y chấn động lớn vậy nên ngăn thế nào cũng không được. Ngay lúc Lý Mộ Tinh đang điên cuồng chao đảo định xông ra cửa thì một toán nha sai tiến vào.
“Ai là Lý lão bản, Lý Mộ Tinh?” Một quan nhân đi đầu vận quan bào màu đỏ, trông chức vụ cũng không phải thấp, uy lực tiền hô hậu ủng rất dọa người.
Lý Mộ Tinh thật sự bị dọa tới choàng tỉnh khỏi cơn bấn loạn. Bất chấp cả chuyện Thượng Hương, y chỉnh sửa áo quần ngay ngắn rồi tiến lên hành lễ: “Tiểu nhân chính là Lý Mộ Tinh. Không biết vị quan gia này hạ cố đến bổn tiệm hèn mọn có chuyện gì?”
Bộ mặt vị quan kia nguyên lúc nào cũng xụ xuống rất nghiêm túc, nhưng vừa thấy Lý Mộ Tinh tiến lên thì đột nhiên hắn đổi sắc, trở nên niềm nở cung hai tay: “Chúc mừng Lý lão bản buôn bán hưng thịnh, tiền của dồi dào.”
Lý Mộ Tinh bị dáng điệu mới trước hùng hổ liền sau cung kính của quan nhân kia làm ngớ cả người, cũng kinh ngạc đáp lại, “Không dám không dám, đồng hỷ, đồng hỷ mà.” Nói xong y vẫn không hiểu ất giáp gì, hoàn toàn không biết sao lại chúc mừng. Cũng là Tiền Quý Lễ nhanh nhạy mời vị quan nhân kia an tọa rồi bảo tiểu nhị dâng trà.
Sau khi vị quan ngồi xuống rồi thì liền phất tay, một sai dịch tiến lên trao một bức công văn cho Lý Mộ Tinh. Lúc y mở ra xem thì hắn nói tiếp: “Lý lão bản thật có bản lĩnh, quả nhiên là thần thông quảng đại. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên lui tới rồi đây.”
Thái độ câu kéo giả lả của quan nhân kia khiến Lý Mộ Tinh phập phồng bất ổn, càng lúc càng mịt mù nên đành đọc bức công văn. Trước tiên nhìn dấu ấn ở phần lạc khoản thì là từ Chức Tạo phủ, vừa nhìn sang nội dung Lý Mộ Tinh đã “A!” lên một tiếng, thất kinh buông công văn xuống đất.
Tiền Quý Lễ còn khủng hoảng hơn, vội chạy nhanh tới nhặt công văn lên cười xòa: “Xin quan gia chớ trách tội, hôm nay trong người Lý gia không được khỏe nên tay không có sức cầm…” Nói xong Tiền Quý Lễ len lén ngó một cái rồi cũng “A!” lên, công văn lại rớt xuống đất, còn lão thì trố mắt đớ lưỡi đứng phỗng ở đó.
Vị quan cũng không quở trách hành động bất kính đối với công văn của họ, hắn cười trong họng rồi bảo một tên sai dịch nhặt lên đưa lại cho Lý Mộ Tinh. Lúc này Lý Mộ Tinh mới sực tỉnh, tay cầm công văn bắt đầu run bần bật, không dám tin vào mắt mình, y cứ nhìn đi nhìn lại bốn năm lần mới chịu tin rốt cuộc mình không phải hoa mắt hay chiêm bao.
“Quan– Quan gia, đây… đây không phải là lầm– lầm lẫn chứ…?” Lý Mộ Tinh lắp ba lắp bắp mở miệng. Trước đây chuyện quan phủ chỉ định không phải chưa từng gặp qua, nhưng cùng lắm là mua cho mỗi nha môn chút món hàng, chẳng lời được bao nhiêu mà không lỗ vốn là mừng lắm rồi. Nhưng lần này… lần này là công văn của Chức Tạo phủ đó nha. Chức Tạo phủ là nha môn gì chứ, là chuyên trách những chuyện ăn chơi xa xỉ của tầng lớp hoàng thân quốc thích. Việc một quan viên ở Chức Tạo phủ đảm nhiệm chuyện mua sắm không giống với những chỗ khác, hiển nhiên là công việc béo bở khẳm rồi. Thương nhân các ngành nghề khắp nước chỉ cần có chút cửa lòn lách đều chen chúc xô lấn hòng được nhón chân vào mà còn không nổi nữa là.
Cũng đừng trách sao Lý Mộ Tinh lại kinh hoàng quá mức vậy. Tấm công văn y cầm trên tay chính là tuyên bố giao tất cả việc mua sắm trọn năm tới vào tay Lý Mộ Tinh. Đây là ý sao hả? Đây là tương đương với việc một mình Lý Mộ Tinh nuốt trọn cái bánh nặng cân cả vỏ lẫn nhân, các thương nhân khác chỉ có nước thèm trông nhỏ dãi mà thôi.
“Lầm sao mà được, công văn rành rành ở đây còn giả được sao? Lý lão bản, ngài mau chuẩn bị đi. Chỗ này có một danh sách những món đáng ra phải mua trong năm ngoái, ngài hãy lo cho đầy đủ, bản quan cáo từ trước đây.”
Vẫn còn xây xẩm thần hồn tiễn vị quan gia kia, Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ trợn tròn trợn trắng choáng váng hết người. Phải hồi lâu sau Tiền Quý Lễ mới hưng phấn nhảy dựng lên.
“Đông gia, đông gia, chúng ta phát tài rồi! Phát tài rồi… phát tài rồi đó… A ha ha ha…” Cả đời lão đầu này chưa từng gặp qua chuyện tốt lành vậy nên mừng tới nỗi mình là ai cũng quên khuấy.
Lý Mộ Tinh thì đỡ hơn, sau khi phấn khởi xong trong lòng mới dần sinh nghi, cầm miếng công văn soi đi xét lại mấy bận. Là thật mà, giấy trắng mực đen, ấn quan đỏ chót, không có ai bày trò chọc ghẹo y hết. Vấn đề là chuyện tốt đẹp và hoành tráng vậy thế nào lại rơi xuống đầu y được? Đây là chuyện biết bao thương nhân lấn át tới mẻ đầu sứt trán mà cũng cầu không được. Mấy năm gần đây, chưa từng nghe thương nhân nào lại có bản lĩnh một thân một mình nuốt trọn chuyện mua sắm cả năm cho Chức Tạo phủ, chủ yếu vẫn là các đại thương mỗi bên chiếm một phần. Tuy rằng thanh danh Lý Mộ Tinh tốt nhưng do bản tính y thẳng thắn quá mức, không dùng mánh khóe cũng chẳng gian xảo trong việc làm ăn nên cũng không lời được nhiều nhặn gì. Đừng nói là đại thương, nội trong thành Thượng Hòa này, những tay buôn bán tầm cỡ hơn y đã không biết bao nhiêu mà kể.
Lý Mộ Tinh càng nghĩ lại càng thấy bất an.
Tiền Quý Lễ thấy sắc mặt lo âu của y thì cơn phấn chấn cũng xẹp mấy phần. Đầu óc lão suy nghĩ chốc đã lập tức hiểu ra, nhưng nhìn bức công văn thì lại không dằn được: “Đông gia, ngài vui lên chút đi. Đây là cái bánh ngon lành từ trời rơi xuống đó…”
Lý Mộ Tinh cười khổ não: “Tiền lão, lão bảo ta vui thế nào đây? Lão thử nghĩ xem, chẳng lẽ cái bánh này lại vô duyên vô cớ rơi xuống đầu ta sao? Chuyện biết bao người cầu cạnh không được trong khi ta không làm gì thì nó lại rơi vào tay. Lão không cảm thấy kỳ quặc à?”
“Nhưng công văn này… xác thực không phải giả mà.”
Lý Mộ Tinh suy xét một hồi thì đột nhiên hỏi: “Tiền lão, gần đây ta có đắc tội với ai có vai vế không?” Tiền Quý Lễ sửng sốt cả người rồi tức giận trả lời: “Mấy ngày nay ngoại trừ chạy tới nam quán ra ngài có đi chỗ nào khác đâu, cả chuyện xã giao cũng là ta đi thay ngài. Chẳng lẽ là trong nam quán…” Ghen tuông tranh giành tình nhân sao?
Lý Mộ Tinh khoát tay liên tục, Tiền Quý Lễ vừa nhắc nam quán y lại nhớ đến chuyện đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ vừa thấy thần sắc bất thường của y thì mau mắn ấn tờ danh sách vị quan gia để lại vào tay Lý Mộ Tinh, lão chuyển đề tài: “Đông gia, ngài xem danh sách này trước đi. Cái này là chuyện căng nên làm trước thì hơn.”
Tâm tư Lý Mộ Tinh lại bị kéo về chuyện chính. Y lấy tay ước lượng bề dày của danh sách thì mặt mày có chút biến sắc, mở ra xem, trên mặt là một đám chữ rí ri làm Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng hoa mắt váng đầu theo.
“Đông gia… đông gia… Người già mắt mũi kèm nhèm, ngài nói ta nghe… rốt cuộc có bao nhiêu mặt hàng vậy?”
Ngay cả hơi sức gượng cười Lý Mộ Tinh cũng không còn.
“Tiền lão, lão còn cho đây là chuyện tốt đẹp không? Chúng ta nuốt nổi cái bánh khổng lồ này sao?” Đây chỉ là danh sách hàng hóa cần đặt mua của năm trước, đợi đến khi qua năm mới thì không biết còn bao nhiêu món phải mua đây. Dù Bảo Lai thương hào có lớn cỡ này thì cũng làm sao có đủ nhân lực và nguồn hàng chứ?
Hai người mắt to mắt tỏ nhìn hồi lâu lại đồng loạt xoay người vào phòng bàn bạc phương cách giải quyết. Đây là công vụ chính quan phủ hạ công văn đấy nha! Tuy nói là béo bở khẳm nhưng nếu lỡ hạn định là ngồi rục trong lao đó.
Suốt một ngày một đêm, rốt cuộc Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng định ra phương án mua sắm tỉ mỉ. Lý Mộ Tinh sẽ chạy tới các nơi cung cấp nguồn hàng trong nước, Tiền Quý Lễ vì tuổi tác đã cao nên dĩ nhiên ở lại thương hào lo việc mướn thêm tiểu nhị và sắp xếp kho chứa hàng, ghi sổ các thứ. Lão còn phải đối phó với đám thương nhân nay mai đánh hơi thấy mùi lợi, mò tới cửa muốn chia một phần nữa.
Sự tình tới nước này thì chuyện có lớn lao cỡ nào Lý Mộ Tinh cũng đành tạm thời gánh vác. Chỉ trong một ngày đêm này mà tin tức đã lan truyền khắp thành Thượng Hòa, Nguyễn quả phụ lại nhân cơ hội này lên tiếng, nói là để Lý Mộ Tinh có thể hoàn thành công vụ đúng hạn nên hôn sự của họ sẽ hoãn vô thời hạn.
Lý Mộ Tinh nghe lời này thì trái lại thấy lòng thả lỏng. Cứ như vậy sẽ có thể thuận lý thành chương không thành thân, còn bảo vệ được thanh danh Túy nương không bị tổn hại, công văn này tới quả thật đúng lúc. Trong lòng y vẫn luôn canh cánh về Thượng Hương nhưng làm thế nào cũng không có thời gian. Đêm trước khi lên đường, y chỉ có thể vội vàng viết một phong thư rồi nhờ Tiền Quý Lễ nhín chút thời giờ đưa cho Thượng Hương.
Tiền Quý Lễ đáp lời tới tấp cho Lý Mộ Tinh an tâm lên đường. Thế nhưng ngay lúc đó, đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt kéo đến làm Tiền Quý Lễ phải tiếp đón đến tối mặt, trong nhất thời không dứt ra nổi. Hơn mười ngày sau lão mới sực nhớ ra thì lại không biết đã bỏ lá thư đâu rồi.
Tạo hóa thế gian âu đều là trêu người. Kỳ thật, suy cho cùng cũng chỉ là hai chữ “không khéo” mà thôi.
***
Lý Mộ Tinh đi ròng rã suốt hai tháng trời, lúc quay về người sậm đen đi không ít mà lại gầy đến phờ phạc, còn thêm hai đôi mắt thâm quầng. Kỳ hạn thật sự quá eo hẹp nên y đành phải ngày đêm liên tục kiếm nguồn hàng. Hơn nữa với tính cách thành thật quá mức của y thế nào cũng phải trả giá ở mức hợp lý mới chịu, không giống mấy tên thương nhân trước kia đẩy giá chót vót nhằm bỏ túi tiền chiết khấu càng nhiều càng tốt.
Vừa trở về thành Thượng Hòa, vị quan đưa công văn kia lại đến. Lúc Lý Mộ Tinh nhận công văn, vì quá đỗi kinh ngạc nên cũng không có hỏi vị quan gia này là ai, sau mới biết đấy là quan viên của Chức Tạo phủ tên là Tả Thượng Thông. Theo lệ thường, việc mua hàng cho Chức Tạo phủ đều là các thương nhân phải tìm mọi phương pháp xin xỏ, rồi lại tự mình đến lãnh công văn. Còn việc đích thân quan viên giao công văn đến tận nơi thì Lý Mộ Tinh xem như là trường hợp đầu tiên.
Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh không biết được, khi Chức Tạo phủ nhận chỉ dụ của triều đình mang toàn bộ việc mua sắm giao cho thương nhân Điền Tây Lý Mộ Tinh thì Chức Tạo phủ cũng nổ tung cả nồi. Mấy tên quan viên năm trước được bọn đại phú thương đút cho ăn no rửng mỡ một mặt xót bụng là sang năm không còn húp nước béo được rồi, một mặt lại phỏng đoán tên Lý Mộ Tinh này rốt cuộc là người thế nào, dùng thủ đoạn gì mà lại khiến triều đình ban chỉ dụ thế này. Chắc mẩm là có cây đại thụ chống lưng trong triều rồi đây, người vậy mà chúng không nịnh nọt thì còn nịnh ai chứ? Mấy tên quan viên cãi nhau ầm ĩ suốt nửa ngày, cuối cùng để Tả Thượng Thông chiếm được cơ hội mang công văn cho Lý Mộ Tinh. Hắn liền vênh vênh váo váo đi tới thành Thượng Hòa.
Trong hai tháng Lý Mộ Tinh đi vắng thì Tả Thượng Thông cũng tiếp xúc không ít lần với Tiền Quý Lễ. Tiền Quý Lễ dò không ra vị quan gia này đang tính toán nỗi gì nên vô cùng bất an, bèn dúi hai bao lì xì cho hắn, dĩ nhiên Tả Thượng Thông sảng khoái nhận ngay. Có điều hắn dò la mãi mà vẫn không cạy được từ miệng Tiền Quý Lễ ai là cây đại thụ chống lưng cho Lý Mộ Tinh thì bắt đầu có chút nóng nảy. Vì vậy, chân trước Lý Mộ Tinh mới đặt chân về thành Thượng Hòa thì Tả Thượng Thông đã nối bước tiến vào cửa lớn Bảo Lai thương hào.
Lý Mộ Tinh chưa kịp ngồi cho nóng mông đã bị Tả Thượng Thông vồ vập sấn tới làm quen. Cũng phải dùng dằng với hắn chừng hai ba ngày y mới vỡ lẽ, hóa ra vị quan này muốn nịnh bợ cây đại thụ sau lưng y. Lý Mộ Tinh đành mau miệng qua loa dăm ba câu rồi chuyển đề tài, làm sao y có thể mở miệng bảo có cây đại thụ gì đâu, ngay cả chính y cũng còn mù mờ nữa là. Y chỉ suy nghĩ đơn thuần là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Tả Thượng Thông thấy Lý Mộ Tinh ấp a ấp úng đổi đề tài thì lại cho rằng bóng đại thụ sau lưng Lý Mộ Tinh khẳng định phải cao lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Nói không chừng nguồn gốc bề thế đến nỗi phía trên cũng nghe, không thể tùy tiện tiết lộ, bằng không Lý Mộ Tinh cần gì phải thần bí như thế? Hắn lập tức quyết tâm phải tâng bốc Lý Mộ Tinh dữ dội hơn nữa. Thế nên đến ngày thứ ba, Lý Mộ Tinh dẫn Tả Thượng Thông đi nghiệm thu những món hàng trong danh sách, hắn chỉ ngó sơ qua mấy cái rồi xuýt xoa khen cung cách làm việc đáng tin cậy của Lý Mộ Tinh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã mua trọn vẹn hết, hơn nữa tất cả đều là loại hàng thượng đẳng hảo hạng. Đến sau cùng, khi giao phó chi phí mua hàng hắn lại đưa dôi cho Lý Mộ Tinh gấp đôi số tiền báo giá.
Nhận tiền trong tay rồi, Lý Mộ Tinh có ngốc tới đâu cũng biết tiền đã xuất ra thì tuyệt đối không rút lại được, nhưng tiếp nhận công vụ này y đã chẳng hiểu gì sất. Trong lòng vẫn thấy bất ổn, không chắc về sau còn xảy ra chuyện gì nữa nên y lại gói một bao lì xì lớn đưa cho Tả Thượng Thông, rồi cũng học lối vòng vo của hắn, dợm hỏi vì sao Chức Tạo phủ lại giao chuyện tốt đẹp này cho y.
Tả Thượng Thông chỉ cho rằng Lý Mộ Tinh đang cố tình giả khờ nên vỗ vai y bôm bốp, bảo y cũng chẳng phải thành thật nỗi gì thì lập tức làm y kinh hoàng. Y khẳng định mình là một thương thân đứng đắn, tuyệt không có hành vi gian lận bịp bợm nhưng chỉ khiến Tả Thượng Thông cười phá lên. Kết quả đắn đo cả nửa buổi, Lý Mộ Tinh vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì. Tả Thượng Thông vừa đi, y còn chưa kịp thở hơi nào thì cả đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt gởi thiếp bái phỏng tới dìm y ngập mặt. Không còn cách nào, Lý Mộ Tinh đành phải bày một đại yến tiệc trong tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa, mời hết đám thương nhân này đến dự.
Tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa chính là Hàn Thủy lâu. Lão bản của Hàn Thủy lâu chính là vị Giả gia có giao hảo với Lý Mộ Tinh, Giả Bỉnh Trân. Trước khi khai yến tiệc, Giả Bỉnh Trân âm thầm xốc áo Lý Mộ Tinh sang bên để tiện bề nhai y.
“Giỏi cho ngươi Lý Mộ Tinh, ở đâu dính được chuyện tốt đẹp thế này mà cũng dám qua mặt ta.”
Lý Mộ Tinh chỉ có nước cười gượng gạo. Dù thật tình không dính dáng gì tới y nhưng cũng không có cách nào phân bua được, mà có nói ra cũng không ai tin. Cũng may Giả Bỉnh Trân không phải không buông tha y, chỉ quở trách mấy câu huynh đệ phải có phúc cùng hưởng chớ. Lý Mộ Tinh gật đầu liên tục, bảo từ nay chỉ cần có chuyện liên quan đến ẩm thực thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới coi như êm chuyện.
Không lâu sau, vị Chu gia Chu Hạo Cẩm kia cũng đến. Hắn cũng trách Lý Mộ Tinh một trận, bảo y căn bản không xem họ là huynh đệ mà. Lý Mộ Tinh cũng vác bộ mặt tươi cười cam đoan, từ nay nếu có liên quan đến cổ vật trân quý thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới khép màn được.
Chừng hồi sau thấy sắp khai tiệc mà không thấy Tống Lăng đâu, Lý Mộ Tinh mới hỏi: “Sao tới giờ Tống huynh còn chưa đến kìa?”
Giả Bỉnh Trân thấy Lý Mộ Tinh hỏi câu này thì ám muội nháy mắt với y một cái: “Hắn đó hả? Ha ha ha… Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
§
Lý Mộ Tinh nằm bệt trên giường hết hai ngày, thân người gầy gạc thấy rõ, phút cuối cũng bò xuống giường rồi mò tới nam quán đánh tới đánh lui mấy vòng. Dọc đường đi đụng mặt đám người quen sấn lại chúc mừng tới tấp mà y chẳng còn lòng dạ nào đáp trả, bản thân nói cái gì cũng còn không biết.
Trên thực tế, Tiền Quý Lễ đã căn dặn mấy tiểu nhị không được hé môi về chuyện Nguyễn quả phụ tới cửa làm ầm ĩ. Còn phần lão thì vò đầu bứt tai nghĩ cách để Nguyễn quả phụ thu hồi ý định từ hôn, nhưng hai ngày liên tiếp đều bị Nguyễn quả phụ cấm cửa. Về phần Nguyễn quả phụ, dĩ nhiên nàng càng không thể mang chuyện mất mặt này đi rêu rao khắp nơi. Cứ thế, ai trong thành Thượng Hòa gặp mặt cũng đều chúc mừng Lý Mộ Tinh ngày mười tám sẽ cưới Nguyễn quả phụ, còn y thì cứ ngây ngây dại dại, tâm tình đều hướng về Thượng Hương nên cũng không màng phân bua.
Giờ khắc này Lý Mộ Tinh lại khao khát muốn gặp Thượng Hương, y không hiểu vì sao hắn lại không chịu để người ta chuộc mình ra. Chẳng lẽ Thượng Hương thật sự đã sa đọa đến mức thà rằng trải qua kiếp sống hằng ngày mua vui chuốc cười, đưa người cửa trước rước người cửa sau cũng không muốn tìm một nơi không ai quen biết mà sống yên ổn sao? Y đã quên bẵng lời mình nói với Tiền Quý Lễ là sẽ không gặp Thượng Hương nữa. Trừ phi chính miệng Thượng Hương nói ra, bằng không giá nào y cũng không tin Thượng Hương lại nguyện ý ở lại nam quán. Thế nhưng y lại sợ, sợ rằng Thượng Hương sẽ nói như vậy. Y không thể chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau Thượng Hương lại cười cợt hư tình giả ý, lại lả lơi cởi áo với kẻ khác thì trái tim y như có hàng ngàn vạn lũ kiến bu bám, cái tư vị đau buốt không thể tả xiết, nỗi ray rứt không cách nào diễn đạt.
Chỉ là… vì sao người đầu tiên mà y thích lại là một nam nhân? Họ không thể gần bên nhau mà chỉ có cách rời xa, mong muốn thấy Thượng Hương lại sợ gặp Thượng Hương. Lòng y chất chứa đầy mâu thuẫn nên vô thức đi đi lại lại trên con đường này tới ba lần.
Thình lình một chiếc quạt phạt ngang trước mặt làm Lý Mộ Tinh thiếu điều muốn dán mặt vào, y cả kinh lui về sau mới nhìn rõ người phía trước. Trời lạnh cắt da cắt thịt mà còn phe phẩy quạt thì Lý Mộ Tinh chỉ thấy có mỗi một người, chính là tên háo sắc đã từng chọc ghẹo Túy nương.
“Lý lão bản, nhìn thần sắc của ngươi hốt hoảng vậy… Có phải nghĩ đến chuyện thành thân… bất thành không?”
Lý Mộ Tinh thấy vẻ mặt hả hê của tên đó thì dĩ nhiên sao lại nói rõ sự tình ra, ánh mắt nén giận lên tiếng: “Vị nhân huynh này, thế nào lại nghe ở đâu Túy nương không muốn thành thân với ta chứ?”
Sắc diện tên háo sắc cứng đờ, hắn hừ một tiếng rồi cũng không tiếp lời.
“Đã thế thì xin nhân huynh đừng phát ngôn bừa bãi kẻo phá hủy danh tiết của Túy nương. Với lại dầu gì Túy nương cũng là hoa đã có chủ, người không can hệ gì tốt nhất tránh xa ra, cẩn thận không ta lại lên nha môn cáo trạng ngươi lần nữa.” Nói xong Lý Mộ Tinh vòng qua người kia phất tay áo đi mất.
Dù Túy nương không bằng lòng gả cho y nhưng chuyện hôn sự cũng phải do chính nàng hồi lại, Lý Mộ Tinh tuyệt đối không mở miệng trước, bằng không sợ là Túy nương sẽ khó mà đối nhân xử thế. Túy nương vẫn không nói gì thì Lý Mộ Tinh nhất định phải gánh vác hết, còn phải đóng tuồng để đuổi hết mấy phường ong bướm càng xa càng tốt.
Tên háo sắc kia nhìn theo bóng Lý Mộ Tinh đi xa, không những không hề tức giận mà ngược lại còn tươi cười. Hắn phe phẩy chiếc quạt lẩm bẩm: “Đúng là người một lòng một dạ vì Túy nương, xem ra lời đồn đãi trong thành không phải là không đáng tin. Thật không uổng công ta hao tâm tổn trí an bài… Thật ngại quá Lý lão bản, chuyện hôn sự này nhất định sẽ không thành. Bản công tử dùng gia tài muôn vạn đổi một phu nhân với ngươi thì ngươi cũng không lỗ lã gì đâu…”
Đừng nói là Lý Mộ Tinh chưa từng nghe qua lời nói như vậy, cho dù có nghe y cũng chưa chắc hiểu. Y bị tên háo sắc kia chặn đường thì càng quyết tâm phải gặp Thượng Hương một lần nữa, tốt xấu thế nào cũng phải hai mặt một lời nói cho rõ ràng. Cứ do dự ỡm ờ thế này chẳng phải là tác phong của Lý Mộ Tinh y. Giữa y và Túy nương đã có hôn ước nên về tình hay lý cũng phải vì Túy nương trước. Giả như Túy nương kiên trì hủy hôn thì y tình nguyện gánh lấy cái danh bạc tình, còn nếu Túy nương mềm lòng thì giá nào y cũng không thể phụ bạc nàng. Còn y và Thượng Hương vốn chưa thề non hẹn biển, chưa từng bày tỏ tấm lòng, cả hai không thể đến với nhau thì không thể nói là phụ. Nếu chuộc được Thượng Hương ra thì cũng tính là có tình, không phải hổ thẹn với lương tâm. Còn bằng Thượng Hương không chịu mà chỉ do y tự mình đa tình thì bao khổ tâm đau đớn này cũng đáng lắm.
Ngay lúc lòng y quyết định xong thì một chiếc mã xa chạy ngang qua. Màn xe bị gió tốc lên, y trông thấy Thượng Hương đang cười như hoa giữa trời xuân với Tống Lăng. Đôi mắt đan phượng mỹ lệ uốn cong tựa trăng lưỡi liềm, nụ cười hư tình giả ý toát ra sự giả dối rõ rệt. Thượng Hương vươn mười ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên khuôn mặt Tống Lăng, hắn cũng ngả ngớn nắm tay Thượng Hương rồi dúi cho một thỏi bạc sáng loáng.
Chiếc mã xa chạy lướt qua, tình cảnh sau đó thế nào Lý Mộ Tinh không nhìn được mà chỉ cảm thấy bên tai như phảng phất tiếng cười của Thượng Hương, trước mắt y tối tăm nghiêng ngả. Có gì đó trào dâng trong cuống họng, có chút tanh lại nhuốm chút ngọt. Y biết tình huống xấu nhất sẽ khiến mình đau đớn không thôi, nhưng lại không liệu được nó có thể khiến y bất tỉnh nhân sự.
Không cách nào chấp nhận được, nắm trong tay rồi lại không thể buông bỏ. Dường như y… đã đánh giá cao bản thân quá. Trong cơn mê man, y như quay trở về hôm ấy trong căn phòng cũ nát, Thượng Hương chân thật cười với y, nụ cười thuần khiết vượt trội tất cả phong cảnh thế gian. Rất lâu về trước có một người đã từng nói, trên đời này, tổn thương con người sâu sắc nhất duy chỉ có chữ tình, mà khắc cốt ghi tâm nhất trên thế gian… cũng chỉ có chữ tình.
Y đã hiểu ra. Có lẽ y sai rồi. Nhưng bây giờ sửa… liệu còn kịp không?
***
Lý Mộ Tinh ngất xỉu bên đường được những người có lòng tốt gần đó đưa về Bảo Lai thương hào, Tiền Quý Lễ đang bị Nguyễn quả phụ cấm cử sợ đến tán hồn vía. Lão còn đang nghĩ không biết vị đông gia này còn chuốc lấy nông nỗi gì thì y tỉnh lại, chưa gì đã nháo nhào đòi đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ nào biết tâm tư y chấn động lớn vậy nên ngăn thế nào cũng không được. Ngay lúc Lý Mộ Tinh đang điên cuồng chao đảo định xông ra cửa thì một toán nha sai tiến vào.
“Ai là Lý lão bản, Lý Mộ Tinh?” Một quan nhân đi đầu vận quan bào màu đỏ, trông chức vụ cũng không phải thấp, uy lực tiền hô hậu ủng rất dọa người.
Lý Mộ Tinh thật sự bị dọa tới choàng tỉnh khỏi cơn bấn loạn. Bất chấp cả chuyện Thượng Hương, y chỉnh sửa áo quần ngay ngắn rồi tiến lên hành lễ: “Tiểu nhân chính là Lý Mộ Tinh. Không biết vị quan gia này hạ cố đến bổn tiệm hèn mọn có chuyện gì?”
Bộ mặt vị quan kia nguyên lúc nào cũng xụ xuống rất nghiêm túc, nhưng vừa thấy Lý Mộ Tinh tiến lên thì đột nhiên hắn đổi sắc, trở nên niềm nở cung hai tay: “Chúc mừng Lý lão bản buôn bán hưng thịnh, tiền của dồi dào.”
Lý Mộ Tinh bị dáng điệu mới trước hùng hổ liền sau cung kính của quan nhân kia làm ngớ cả người, cũng kinh ngạc đáp lại, “Không dám không dám, đồng hỷ, đồng hỷ mà.” Nói xong y vẫn không hiểu ất giáp gì, hoàn toàn không biết sao lại chúc mừng. Cũng là Tiền Quý Lễ nhanh nhạy mời vị quan nhân kia an tọa rồi bảo tiểu nhị dâng trà.
Sau khi vị quan ngồi xuống rồi thì liền phất tay, một sai dịch tiến lên trao một bức công văn cho Lý Mộ Tinh. Lúc y mở ra xem thì hắn nói tiếp: “Lý lão bản thật có bản lĩnh, quả nhiên là thần thông quảng đại. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên lui tới rồi đây.”
Thái độ câu kéo giả lả của quan nhân kia khiến Lý Mộ Tinh phập phồng bất ổn, càng lúc càng mịt mù nên đành đọc bức công văn. Trước tiên nhìn dấu ấn ở phần lạc khoản thì là từ Chức Tạo phủ, vừa nhìn sang nội dung Lý Mộ Tinh đã “A!” lên một tiếng, thất kinh buông công văn xuống đất.
Tiền Quý Lễ còn khủng hoảng hơn, vội chạy nhanh tới nhặt công văn lên cười xòa: “Xin quan gia chớ trách tội, hôm nay trong người Lý gia không được khỏe nên tay không có sức cầm…” Nói xong Tiền Quý Lễ len lén ngó một cái rồi cũng “A!” lên, công văn lại rớt xuống đất, còn lão thì trố mắt đớ lưỡi đứng phỗng ở đó.
Vị quan cũng không quở trách hành động bất kính đối với công văn của họ, hắn cười trong họng rồi bảo một tên sai dịch nhặt lên đưa lại cho Lý Mộ Tinh. Lúc này Lý Mộ Tinh mới sực tỉnh, tay cầm công văn bắt đầu run bần bật, không dám tin vào mắt mình, y cứ nhìn đi nhìn lại bốn năm lần mới chịu tin rốt cuộc mình không phải hoa mắt hay chiêm bao.
“Quan– Quan gia, đây… đây không phải là lầm– lầm lẫn chứ…?” Lý Mộ Tinh lắp ba lắp bắp mở miệng. Trước đây chuyện quan phủ chỉ định không phải chưa từng gặp qua, nhưng cùng lắm là mua cho mỗi nha môn chút món hàng, chẳng lời được bao nhiêu mà không lỗ vốn là mừng lắm rồi. Nhưng lần này… lần này là công văn của Chức Tạo phủ đó nha. Chức Tạo phủ là nha môn gì chứ, là chuyên trách những chuyện ăn chơi xa xỉ của tầng lớp hoàng thân quốc thích. Việc một quan viên ở Chức Tạo phủ đảm nhiệm chuyện mua sắm không giống với những chỗ khác, hiển nhiên là công việc béo bở khẳm rồi. Thương nhân các ngành nghề khắp nước chỉ cần có chút cửa lòn lách đều chen chúc xô lấn hòng được nhón chân vào mà còn không nổi nữa là.
Cũng đừng trách sao Lý Mộ Tinh lại kinh hoàng quá mức vậy. Tấm công văn y cầm trên tay chính là tuyên bố giao tất cả việc mua sắm trọn năm tới vào tay Lý Mộ Tinh. Đây là ý sao hả? Đây là tương đương với việc một mình Lý Mộ Tinh nuốt trọn cái bánh nặng cân cả vỏ lẫn nhân, các thương nhân khác chỉ có nước thèm trông nhỏ dãi mà thôi.
“Lầm sao mà được, công văn rành rành ở đây còn giả được sao? Lý lão bản, ngài mau chuẩn bị đi. Chỗ này có một danh sách những món đáng ra phải mua trong năm ngoái, ngài hãy lo cho đầy đủ, bản quan cáo từ trước đây.”
Vẫn còn xây xẩm thần hồn tiễn vị quan gia kia, Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ trợn tròn trợn trắng choáng váng hết người. Phải hồi lâu sau Tiền Quý Lễ mới hưng phấn nhảy dựng lên.
“Đông gia, đông gia, chúng ta phát tài rồi! Phát tài rồi… phát tài rồi đó… A ha ha ha…” Cả đời lão đầu này chưa từng gặp qua chuyện tốt lành vậy nên mừng tới nỗi mình là ai cũng quên khuấy.
Lý Mộ Tinh thì đỡ hơn, sau khi phấn khởi xong trong lòng mới dần sinh nghi, cầm miếng công văn soi đi xét lại mấy bận. Là thật mà, giấy trắng mực đen, ấn quan đỏ chót, không có ai bày trò chọc ghẹo y hết. Vấn đề là chuyện tốt đẹp và hoành tráng vậy thế nào lại rơi xuống đầu y được? Đây là chuyện biết bao thương nhân lấn át tới mẻ đầu sứt trán mà cũng cầu không được. Mấy năm gần đây, chưa từng nghe thương nhân nào lại có bản lĩnh một thân một mình nuốt trọn chuyện mua sắm cả năm cho Chức Tạo phủ, chủ yếu vẫn là các đại thương mỗi bên chiếm một phần. Tuy rằng thanh danh Lý Mộ Tinh tốt nhưng do bản tính y thẳng thắn quá mức, không dùng mánh khóe cũng chẳng gian xảo trong việc làm ăn nên cũng không lời được nhiều nhặn gì. Đừng nói là đại thương, nội trong thành Thượng Hòa này, những tay buôn bán tầm cỡ hơn y đã không biết bao nhiêu mà kể.
Lý Mộ Tinh càng nghĩ lại càng thấy bất an.
Tiền Quý Lễ thấy sắc mặt lo âu của y thì cơn phấn chấn cũng xẹp mấy phần. Đầu óc lão suy nghĩ chốc đã lập tức hiểu ra, nhưng nhìn bức công văn thì lại không dằn được: “Đông gia, ngài vui lên chút đi. Đây là cái bánh ngon lành từ trời rơi xuống đó…”
Lý Mộ Tinh cười khổ não: “Tiền lão, lão bảo ta vui thế nào đây? Lão thử nghĩ xem, chẳng lẽ cái bánh này lại vô duyên vô cớ rơi xuống đầu ta sao? Chuyện biết bao người cầu cạnh không được trong khi ta không làm gì thì nó lại rơi vào tay. Lão không cảm thấy kỳ quặc à?”
“Nhưng công văn này… xác thực không phải giả mà.”
Lý Mộ Tinh suy xét một hồi thì đột nhiên hỏi: “Tiền lão, gần đây ta có đắc tội với ai có vai vế không?” Tiền Quý Lễ sửng sốt cả người rồi tức giận trả lời: “Mấy ngày nay ngoại trừ chạy tới nam quán ra ngài có đi chỗ nào khác đâu, cả chuyện xã giao cũng là ta đi thay ngài. Chẳng lẽ là trong nam quán…” Ghen tuông tranh giành tình nhân sao?
Lý Mộ Tinh khoát tay liên tục, Tiền Quý Lễ vừa nhắc nam quán y lại nhớ đến chuyện đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ vừa thấy thần sắc bất thường của y thì mau mắn ấn tờ danh sách vị quan gia để lại vào tay Lý Mộ Tinh, lão chuyển đề tài: “Đông gia, ngài xem danh sách này trước đi. Cái này là chuyện căng nên làm trước thì hơn.”
Tâm tư Lý Mộ Tinh lại bị kéo về chuyện chính. Y lấy tay ước lượng bề dày của danh sách thì mặt mày có chút biến sắc, mở ra xem, trên mặt là một đám chữ rí ri làm Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng hoa mắt váng đầu theo.
“Đông gia… đông gia… Người già mắt mũi kèm nhèm, ngài nói ta nghe… rốt cuộc có bao nhiêu mặt hàng vậy?”
Ngay cả hơi sức gượng cười Lý Mộ Tinh cũng không còn.
“Tiền lão, lão còn cho đây là chuyện tốt đẹp không? Chúng ta nuốt nổi cái bánh khổng lồ này sao?” Đây chỉ là danh sách hàng hóa cần đặt mua của năm trước, đợi đến khi qua năm mới thì không biết còn bao nhiêu món phải mua đây. Dù Bảo Lai thương hào có lớn cỡ này thì cũng làm sao có đủ nhân lực và nguồn hàng chứ?
Hai người mắt to mắt tỏ nhìn hồi lâu lại đồng loạt xoay người vào phòng bàn bạc phương cách giải quyết. Đây là công vụ chính quan phủ hạ công văn đấy nha! Tuy nói là béo bở khẳm nhưng nếu lỡ hạn định là ngồi rục trong lao đó.
Suốt một ngày một đêm, rốt cuộc Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng định ra phương án mua sắm tỉ mỉ. Lý Mộ Tinh sẽ chạy tới các nơi cung cấp nguồn hàng trong nước, Tiền Quý Lễ vì tuổi tác đã cao nên dĩ nhiên ở lại thương hào lo việc mướn thêm tiểu nhị và sắp xếp kho chứa hàng, ghi sổ các thứ. Lão còn phải đối phó với đám thương nhân nay mai đánh hơi thấy mùi lợi, mò tới cửa muốn chia một phần nữa.
Sự tình tới nước này thì chuyện có lớn lao cỡ nào Lý Mộ Tinh cũng đành tạm thời gánh vác. Chỉ trong một ngày đêm này mà tin tức đã lan truyền khắp thành Thượng Hòa, Nguyễn quả phụ lại nhân cơ hội này lên tiếng, nói là để Lý Mộ Tinh có thể hoàn thành công vụ đúng hạn nên hôn sự của họ sẽ hoãn vô thời hạn.
Lý Mộ Tinh nghe lời này thì trái lại thấy lòng thả lỏng. Cứ như vậy sẽ có thể thuận lý thành chương không thành thân, còn bảo vệ được thanh danh Túy nương không bị tổn hại, công văn này tới quả thật đúng lúc. Trong lòng y vẫn luôn canh cánh về Thượng Hương nhưng làm thế nào cũng không có thời gian. Đêm trước khi lên đường, y chỉ có thể vội vàng viết một phong thư rồi nhờ Tiền Quý Lễ nhín chút thời giờ đưa cho Thượng Hương.
Tiền Quý Lễ đáp lời tới tấp cho Lý Mộ Tinh an tâm lên đường. Thế nhưng ngay lúc đó, đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt kéo đến làm Tiền Quý Lễ phải tiếp đón đến tối mặt, trong nhất thời không dứt ra nổi. Hơn mười ngày sau lão mới sực nhớ ra thì lại không biết đã bỏ lá thư đâu rồi.
Tạo hóa thế gian âu đều là trêu người. Kỳ thật, suy cho cùng cũng chỉ là hai chữ “không khéo” mà thôi.
***
Lý Mộ Tinh đi ròng rã suốt hai tháng trời, lúc quay về người sậm đen đi không ít mà lại gầy đến phờ phạc, còn thêm hai đôi mắt thâm quầng. Kỳ hạn thật sự quá eo hẹp nên y đành phải ngày đêm liên tục kiếm nguồn hàng. Hơn nữa với tính cách thành thật quá mức của y thế nào cũng phải trả giá ở mức hợp lý mới chịu, không giống mấy tên thương nhân trước kia đẩy giá chót vót nhằm bỏ túi tiền chiết khấu càng nhiều càng tốt.
Vừa trở về thành Thượng Hòa, vị quan đưa công văn kia lại đến. Lúc Lý Mộ Tinh nhận công văn, vì quá đỗi kinh ngạc nên cũng không có hỏi vị quan gia này là ai, sau mới biết đấy là quan viên của Chức Tạo phủ tên là Tả Thượng Thông. Theo lệ thường, việc mua hàng cho Chức Tạo phủ đều là các thương nhân phải tìm mọi phương pháp xin xỏ, rồi lại tự mình đến lãnh công văn. Còn việc đích thân quan viên giao công văn đến tận nơi thì Lý Mộ Tinh xem như là trường hợp đầu tiên.
Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh không biết được, khi Chức Tạo phủ nhận chỉ dụ của triều đình mang toàn bộ việc mua sắm giao cho thương nhân Điền Tây Lý Mộ Tinh thì Chức Tạo phủ cũng nổ tung cả nồi. Mấy tên quan viên năm trước được bọn đại phú thương đút cho ăn no rửng mỡ một mặt xót bụng là sang năm không còn húp nước béo được rồi, một mặt lại phỏng đoán tên Lý Mộ Tinh này rốt cuộc là người thế nào, dùng thủ đoạn gì mà lại khiến triều đình ban chỉ dụ thế này. Chắc mẩm là có cây đại thụ chống lưng trong triều rồi đây, người vậy mà chúng không nịnh nọt thì còn nịnh ai chứ? Mấy tên quan viên cãi nhau ầm ĩ suốt nửa ngày, cuối cùng để Tả Thượng Thông chiếm được cơ hội mang công văn cho Lý Mộ Tinh. Hắn liền vênh vênh váo váo đi tới thành Thượng Hòa.
Trong hai tháng Lý Mộ Tinh đi vắng thì Tả Thượng Thông cũng tiếp xúc không ít lần với Tiền Quý Lễ. Tiền Quý Lễ dò không ra vị quan gia này đang tính toán nỗi gì nên vô cùng bất an, bèn dúi hai bao lì xì cho hắn, dĩ nhiên Tả Thượng Thông sảng khoái nhận ngay. Có điều hắn dò la mãi mà vẫn không cạy được từ miệng Tiền Quý Lễ ai là cây đại thụ chống lưng cho Lý Mộ Tinh thì bắt đầu có chút nóng nảy. Vì vậy, chân trước Lý Mộ Tinh mới đặt chân về thành Thượng Hòa thì Tả Thượng Thông đã nối bước tiến vào cửa lớn Bảo Lai thương hào.
Lý Mộ Tinh chưa kịp ngồi cho nóng mông đã bị Tả Thượng Thông vồ vập sấn tới làm quen. Cũng phải dùng dằng với hắn chừng hai ba ngày y mới vỡ lẽ, hóa ra vị quan này muốn nịnh bợ cây đại thụ sau lưng y. Lý Mộ Tinh đành mau miệng qua loa dăm ba câu rồi chuyển đề tài, làm sao y có thể mở miệng bảo có cây đại thụ gì đâu, ngay cả chính y cũng còn mù mờ nữa là. Y chỉ suy nghĩ đơn thuần là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Tả Thượng Thông thấy Lý Mộ Tinh ấp a ấp úng đổi đề tài thì lại cho rằng bóng đại thụ sau lưng Lý Mộ Tinh khẳng định phải cao lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Nói không chừng nguồn gốc bề thế đến nỗi phía trên cũng nghe, không thể tùy tiện tiết lộ, bằng không Lý Mộ Tinh cần gì phải thần bí như thế? Hắn lập tức quyết tâm phải tâng bốc Lý Mộ Tinh dữ dội hơn nữa. Thế nên đến ngày thứ ba, Lý Mộ Tinh dẫn Tả Thượng Thông đi nghiệm thu những món hàng trong danh sách, hắn chỉ ngó sơ qua mấy cái rồi xuýt xoa khen cung cách làm việc đáng tin cậy của Lý Mộ Tinh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã mua trọn vẹn hết, hơn nữa tất cả đều là loại hàng thượng đẳng hảo hạng. Đến sau cùng, khi giao phó chi phí mua hàng hắn lại đưa dôi cho Lý Mộ Tinh gấp đôi số tiền báo giá.
Nhận tiền trong tay rồi, Lý Mộ Tinh có ngốc tới đâu cũng biết tiền đã xuất ra thì tuyệt đối không rút lại được, nhưng tiếp nhận công vụ này y đã chẳng hiểu gì sất. Trong lòng vẫn thấy bất ổn, không chắc về sau còn xảy ra chuyện gì nữa nên y lại gói một bao lì xì lớn đưa cho Tả Thượng Thông, rồi cũng học lối vòng vo của hắn, dợm hỏi vì sao Chức Tạo phủ lại giao chuyện tốt đẹp này cho y.
Tả Thượng Thông chỉ cho rằng Lý Mộ Tinh đang cố tình giả khờ nên vỗ vai y bôm bốp, bảo y cũng chẳng phải thành thật nỗi gì thì lập tức làm y kinh hoàng. Y khẳng định mình là một thương thân đứng đắn, tuyệt không có hành vi gian lận bịp bợm nhưng chỉ khiến Tả Thượng Thông cười phá lên. Kết quả đắn đo cả nửa buổi, Lý Mộ Tinh vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì. Tả Thượng Thông vừa đi, y còn chưa kịp thở hơi nào thì cả đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt gởi thiếp bái phỏng tới dìm y ngập mặt. Không còn cách nào, Lý Mộ Tinh đành phải bày một đại yến tiệc trong tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa, mời hết đám thương nhân này đến dự.
Tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa chính là Hàn Thủy lâu. Lão bản của Hàn Thủy lâu chính là vị Giả gia có giao hảo với Lý Mộ Tinh, Giả Bỉnh Trân. Trước khi khai yến tiệc, Giả Bỉnh Trân âm thầm xốc áo Lý Mộ Tinh sang bên để tiện bề nhai y.
“Giỏi cho ngươi Lý Mộ Tinh, ở đâu dính được chuyện tốt đẹp thế này mà cũng dám qua mặt ta.”
Lý Mộ Tinh chỉ có nước cười gượng gạo. Dù thật tình không dính dáng gì tới y nhưng cũng không có cách nào phân bua được, mà có nói ra cũng không ai tin. Cũng may Giả Bỉnh Trân không phải không buông tha y, chỉ quở trách mấy câu huynh đệ phải có phúc cùng hưởng chớ. Lý Mộ Tinh gật đầu liên tục, bảo từ nay chỉ cần có chuyện liên quan đến ẩm thực thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới coi như êm chuyện.
Không lâu sau, vị Chu gia Chu Hạo Cẩm kia cũng đến. Hắn cũng trách Lý Mộ Tinh một trận, bảo y căn bản không xem họ là huynh đệ mà. Lý Mộ Tinh cũng vác bộ mặt tươi cười cam đoan, từ nay nếu có liên quan đến cổ vật trân quý thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới khép màn được.
Chừng hồi sau thấy sắp khai tiệc mà không thấy Tống Lăng đâu, Lý Mộ Tinh mới hỏi: “Sao tới giờ Tống huynh còn chưa đến kìa?”
Giả Bỉnh Trân thấy Lý Mộ Tinh hỏi câu này thì ám muội nháy mắt với y một cái: “Hắn đó hả? Ha ha ha… Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
/17
|