Vương Xa Quân bị Quan Doãn làm cho không đường thối lui, đột nhiên ánh mắt lộ ra hung dữ, nhảy dựng lên, thẳng hướng Quan Doãn đánh tới.
Quan Doãn sớm có chuẩn bị, thân mình hướng bên cạnh chợt lóe, tránh được nhanh như hổ đói vồ mồi của Vương Xa Quân, khi đang chuẩn bị nghênh đón kích thứ hai Vương Xa Quân, không ngờ Vương Xa Quân dùng chiêu đòn gió, bổ nhào về phía trước không trúng, xoay người bỏ chạy.
Quả thật đủ lưu manh đủ vô lại, đem lý luận lưu manh không ăn thiệt thòi trước mắt vận dụng đến cực hạn, mắt thấy Vương Xa Quân giống như con thỏ chạy trốn, khi sắp biến mất trong bóng tối ở phía xa—— nếu Vương Xa Quân chạy mất, như vậy sự việc hôm nay có lẽ thật sự không giải quyết được gì —— đột nhiên, bóng dáng Vương Xa Quân chạy như điên đột nhiên bị kiềm hãm, giống như đụng phải một bức tường, bỗng chốc bị bắn trở về, hơn nữa lực độ không nhỏ, khiến y liên tiếp rút lui vài bước, lại đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Ba bóng người lóe ra, một người trong đó khẽ vươn tay, giống như diều hâu bắt con gà con đem Vương Xa Quân xách ở trong tay, sau đó lại đem Vương Xa Quân bắt trở về.
Tới giữa sân, Lôi Tấn Lực giơ tay quăng ra, đem Vương Xa Quân ném tới bên cạnh Tư Hữu Lập, Vương Xa Quân đặt mông ngồi dưới đất, cũng đứng lên không nổi nữa.
Vương Xa Quân trở về trong sân mặt mũi bầm dập không nói, cái mũi máu tươi chảy ròng, muốn có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác. Tuy nhiên so với Tư Hữu Lập hôn mê bất tỉnh, hắn còn có thể giống con chó què ngồi dưới đất mà không phải giống chó chết nằm trên mặt đất, đã là rất tốt.
Tư Không lúc này cũng vọt tới bên cạnh Tư Hữu Lập, ngồi xổm người xuống ôm lấy Tư Hữu Lập, nước mắt tuôn đầy mặt, trợn mắt nhìn Kim Nhất Giai:
- Cô là cô bé điên từ nơi nào tới? Dựa vào cái gì đánh con tôi? Việc này, không để yên!
Khi nói chuyện, nhìn thấy tình trạng thê thảm khóe miệng chảy máu sắc mặt tái nhợt của Tư Hữu Lập, Tư Không cũng không quan tâm thân phận cao quý của mình, cũng không do dự Hạ Đức trường có mặt phía sau nữa, đột nhiên đứng dậy. Giơ tay liền hướng Kim Nhất Giai đánh ra một bạt tai.
Kim Nhất Giai quan niệm là thượng bất chính hạ tắc loạn, Tư Hữu Lập khốn khiếp như vậy. Tư Không khẳng định cũng là lão khốn kiếp —— lúc Tư Không vừa đứng dậy, cô liền tỉnh táo lui về phía sau một bước, vừa lúc tránh thoát năm ngón tay già mà không kính của Tư Không.
Tư Không đánh hụt một cái, rốt cuộc già rồi, thân mình thu thế không được, liền xông lên trước. Bản năng Quan Doãn chợt lóe, không giơ tay ra đỡ, vừa lúc Lãnh Nhạc phía sau đuổi tới đúng lúc xuất thủ, thoáng cái đỡ lấy Tư Không.
- Cục trưởng Tư, đừng để trật eo.
Lãnh Nhạc đỡ Tư Không. Ném đá giấu tay nói một câu.
Tư Không vừa rồi dưới tình thế cấp bách. Lại không đứng được cao như Hạ Đức Trường, vốn không có chú ý tới Lãnh Phong và Lãnh Nhạc từ trong bóng tối một bước đi ra. Y tức sùi bọt mép giận dữ, bị ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc đụng phải, không khỏi mặt già đỏ lên, nghe được ý trào phúng trong lời nói Lãnh Nhạc. Nhất thời nghẹn lời, nói không ra lời.
Cũng phải, trong đám người quay chung quanh Hạ Đức Trường, bất kỳ người nào đi ra, cũng không bằng thân phận hiển hách của Lãnh Nhạc, xếp hạng phía trên, dù sao, Lãnh Nhạc là ủy viên thường vụ Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy.
- Trưởng ban thư ký, tôi...
Tư Không dưới cơn thịnh nộ, tuy có thất thố, cũng biết tầm quan trọng và lai lịch không rõ của Lãnh Nhạc ở Thành ủy, không dám ở trước mặt Lãnh Nhạc làm càn,
- Cậu cũng nhìn thấy, người phụ nữ này điên rồi, cô ta hành hung trên đường. Nên xử trí như thế nào cô, mời Trưởng ban thư ký chỉ thị.
Tư Không già đời giảo hoạt, đưa bóng đá tới dưới chân Lãnh Nhạc, ông ta vừa rồi mắt lạnh đảo qua, lập tức cảm thấy không đúng, mới chú ý tới Kim Nhất Giai và Lãnh Nhạc, Lãnh Phong hóa ra là đồng hành, y liền biết, phía sau việc đứa con bị đánh, nói không chừng sẽ lên tới độ cao chính trị.
- Nên xử trí cô ta như thế nào, tôi nói không tính.
Lãnh Nhạc cười nhỏ đến không thể thấy, nghĩ thầm rằng Tư Không còn muốn gài bẫy ông ta, ông ta liền không để lại dấu vết mà đem bóng đá trở về, chẳng những trả bóng, còn ở chỗ bóng chôn địa lôi,
- Phải là Trưởng ban Hạ nói mới tính.
- Cái gì?
Tư Không cho rằng nghe lầm,
- Tại sao phải là Trưởng ban Hạ định đoạt?
Hạ Đức Trường tuy là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng ở thành phố Hoàng Lương, quyền lực của ông ta còn không bằng Lãnh Nhạc.
- Trưởng ban Hạ quen biết cô ta, hơn nữa hình như Trưởng ban Hạ đối với cô ấy còn rất bất mãn...
Lúc nói chuyện, Lãnh Nhạc còn vô tình cố ý liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái.
Kim Nhất Giai hiểu ý, lập tức nói:
- Đúng, có bản lĩnh ông ở trước mặt Hạ Đức Trường tố cáo tôi, ông ta đang xem tôi không vừa mắt, muốn lấy tôi trút giận.
Tư Không hung tợn trừng mắt liếc nhìn Kim Nhất Giai một cái:
- Cô chờ đấy!
- Tôi không đi, ông yên tâm, ông cụ già. Tôi là khắc tinh của người xấu!
Kim Nhất Giai cười nhợt nhạt, hoàn toàn không còn hung hãn như vừa rồi đánh người, lại như thục nữ bình thường rồi.
Một câu lại chọc trúng tức giận trong lòng Tư Không, vừa lúc Tư Hữu Lập té trên mặt đất lại rên rỉ một tiếng, nhổ một bải máu tươi nước miếng, đầu óc anh ta nóng lên, giương một tay lên lại hướng Kim Nhất Giai đánh tới.
Một chưởng này đánh vừa độc vừa nhanh, sử dụng sức lực toàn thân, nếu một chưởng đánh trúng thật, Kim Nhất Giai chẳng những nửa bên mặt sưng lên, không chừng cả răng cũng phải rơi hơn mấy cái.
Quan Doãn cách khá xa, hắn đang cùng ba người Lưu Bảo Gia nói chuyện, muốn trở lại cứu giúp cũng không kịp, Lãnh Nhạc cũng thật không ngờ Tư Không một cục trưởng thành phố, động thủ đánh người một lần không đánh trúng, còn có thể đánh tiếp lần thứ hai. Ông ta muốn quay lại chắn một chút, cũng là ngoài tầm tay với.
Cũng may, Lãnh Phong ra tay đúng lúc.
Nếu như là Lãnh Nhạc ra tay, cùng lắm đỡ một cái, không cho bàn tay Tư Không rơi xuống trên mặt Kim Nhất Giai là được. Lãnh Nhạc biết Kim Nhất Giai có thân phận gì, không đề cập tới thân phận thiên kim tiểu thư Kim gia của cô, chính là sự thật Hạ Đức Trường là dượng của cô, là sức nặng mà mọi người có mặt không thể chịu đựng.
Lãnh Phong ra tay, lạnh lùng, kiên định hơn nữa có lực, ông ta bất ngờ ra tay, giơ tay chắn trên cổ tay Tư Không—— cổ tay là bộ phận rất yếu, một khi ra đòn nghiêm trọng, rất dễ dàng làm cho người ta nhức mỏi mà vô lực —— Tư Không chỉ cảm thấy cổ tay như đập lên trên ống sắt, một cảm giác đau tê truyền đến, toàn bộ cánh tay đều tê cứng.
Lãnh Phong nếu chỉ đỡ một cái, cũng thể hiện không ra phong cách ác nghiệt vô tình của ông ta, sau khi đỡ, ông ta thuận tay lôi kéo, thân mình Tư Không liền đột nhiên bổ nhào về phía trước, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã trên đất, chân khẽ cong, thắt lưng mềm nhũn, giống như phải quỳ gối quỳ gối trước mặt Lãnh Phong.
Lãnh Phong thuận thế giơ tay đỡ, đỡ được Tư Không:
- Cục trưởng Tư, kích động hơn cũng không thể thất lễ, mau đứng lên, mau đứng lên.
Một câu nói khiến Tư Không quê quá hóa giận, so với vừa rồi Lãnh Nhạc ngầm châm biếm, lời nói Lãnh Phong chính là trực tiếp châm chọc khiêu khích rồi, ông ta lỡ tay lại thất lễ, thiếu chút nữa mặt già nua mất hết thể diện, gần như sắp nổi trận lôi đình rồi.
Lãnh Nhạc không thể trêu vào, Lãnh Phong ông ta cũng không thể trêu vào, Thành ủy bởi vì sự bổ nhiệm Lãnh Phong mà bận tối mặt, bối cảnh thật sự của Lãnh Phong ông ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ sự bổ nhiệm huyện Khổng dẫn phát Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ngầm đấu đá không ai nhường ai, cùng với kinh động đến hiệu ứng chấn động của việc người Tỉnh ủy liên tiếp tới mà nói, ông ta còn nhận không ra Lãnh Phong là người có lai lịch lớn, ông ta chính là ngu ngốc số một trong quan trường .
Ở trong tay Lãnh Phong đã lén bị ăn thiệt thòi, lại không dám giáp mặt trả trở về, đứa con còn hôn mê bất tỉnh, Tư Không khóc không ra nước mắt, chỉ có thể hung hăng nói một câu:
- Chủ tịch huyện Lãnh, là người của cậu đánh con ta, cậu nói giải quyết như thế nào?
- Thái độ của tôi rất rõ ràng, báo cảnh sát.
Lãnh Phong không chút do dự nói,
- Để pháp luật giải quyết công bằng.
- Được.
Tư Không quyết định chắc chắn, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, ai sợ ai, ông ta lúc này cầm điện thoại lên liền gọi cho Trịnh Thiên Tắc Cục trưởng Công an thành phố,
- Thiên Tắc, tôi là Tư Không, xảy ra chút chuyện... Mời cậu lập tức dẫn người tới đây một chút.
Nói chuyện điện thoại xong, Tư Không lại gọi 120.
Một loạt sự việc tuy rằng hoa cả mắt, nhưng trên thực tế chỉ phát sinh trong vài phút ngắn ngủn, chờ Hạ Đức Trường có phản ứng, sự tình đã giằng co căng thẳng. Ánh mắt của ông ta qua lại qua lại không ngớt, từ trên người Lãnh Nhạc nhảy đến trên người Lãnh Phong, lại từ phía sau Lãnh Phong rơi xuống trên người Quan Doãn.
Quan Doãn... Hạ Đức Trường gặp Quan Doãn thản nhiên đứng đó, cùng một năm trước lúc vừa mới tốt nghiệp đại học tưởng như hai người, Quan Doãn lúc đó, khờ dại ngây thơ, bị câu nói của ông ta đùa nghịch đến xoay vòng vòng, lao vào chỗ chết bay trở về huyện Khổng. Nguyên tưởng rằng Quan Doãn ở huyện Khổng sẽ trầm luân không dậy nổi, sau đó chết già ở huyện Khổng, không nghĩ tới, hắn không ngờ ngoan cường phá bỏ vòng vây, mắt thấy sẽ thuận thế quật khởi rồi.
Chẳng lẽ nói, núi xanh che không được, cuối cùng chảy về hướng đông... Quan Doãn, thật đúng là một tiềm long hay sao?
Ánh mắt Hạ Đức Trường lại lần nữa híp lại thành một đường nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Quan Doãn và Kim Nhất Giai bên cạnh hắn, bỗng nhiên liền hiện lên một suy nghĩ không thể kìm chế trong đầu —— chẳng lẽ nói, Kim Nhất Giai cũng thích Quan Doãn rồi?
Tên tiểu tử thúi Quan Doãn này, làm sao lại có duyên với phụ nữ như vậy? Hạ Đức Trường hai mắt gần muốn phóng hỏa, không khỏi lại nghĩ, chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay, có phải là Quan Doãn cố ý thiết lập ván cục khiến ông ta khó xử hay không? Quan Doãn hiện tại đã khác xưa, đã không phải là vật trong ao rồi, có thể kinh động Tưởng Tuyết Tùng vì trao đổi điều kiện đến cò kè mặc cả với Lãnh Phong, tầm quan trọng của hắn đã đã vượt qua độ cao huyện Khổng, chung quy, huyện Khổng trói không được hắn.
Quan Doãn thật muốn mạnh mẽ, cứng rắn nổi dậy rồi?
Không được, không thể để cho Quan Doãn quá kiêu ngạo, nếu không, cử chỉ chèn ép Quan Doãn của y liền biến thành trò cười. Lại nếu Kim Nhất Giai thật sự cũng thích Quan Doãn, thật đúng là bừa bãi đầy đất, khiến Hạ gia và Kim gia gặp lại như thế nào? Trong đầu ông ta nhanh chóng vòng vo mấy vòng, bước về phía trước một bước.
Một bước, đã đi xuống bậc thang.
Hạ Đức Trường vừa xuống bậc thang, Vương Tiến Thái đi theo phía sau ông ta, Vương Hướng Đông và Trần Tư Thanh, cũng lấn lượt theo đi xuống. Theo mỗi một bước Hạ Đức Trường bước ra, ông ta giống như tướng quân dẫn dắt thiên quân vạn mã, mang theo uy áp Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đám mây đen muốn tiêu diệt thành phố, giống như một trận gió lạnh thấu xương, thẳng hướng Quan Doãn đánh tới.
Đúng vậy, chỗ thông minh của Hạ Đức Trường là ở chỗ y không để ý tới Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, chỉ hướng ngay mặt Quan Doãn tạo áp lực, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, y đều ép không được, tin tưởng bại tướng Quan Doãn từng bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay, khi đối mặt với hai thân phận của ông ta là ba của Hạ Lai và Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, khẳng định vẫn là sẽ chống đỡ không được.
- Quan Doãn, một năm không gặp, cậu giỏi hơn rồi, cậu đây là muốn làm gì?
Hạ Đức Trường uy phong mười phần nói, lấy tay chỉ ra ba người Lưu Bảo Gia,
- Là muốn tụ tập gây rối, hay là muốn công khai bắt cóc?
Quan Doãn cũng không nghĩ đến Hạ Đức Trường cả buổi không có lộ diện, vừa lộ mặt, lửa đạn liền thẳng hướng hắn mà đến, càng không có nghĩ tới, đã hơn một năm không thấy Hạ Đức Trường, vừa thấy mặt, vẫn là không một lời liền đẩy dao hướng về hắn.
Đương nhiên, Quan Doãn vẫn là trong tay không có dao, trong lòng có dao, hơn nữa còn là... Trong miệng có dao!
Hắn hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông ngày xưa khiến mình vô cùng kính nể này, trong lòng không có chút ý sợ hãi nào, ngược lại, lại ý chí chiến đấu tăng vọt, vừa mở miệng liền nói ra những lời nói khiến Hạ Đức Trường trợn mắt há hốc mồm!
Quan Doãn sớm có chuẩn bị, thân mình hướng bên cạnh chợt lóe, tránh được nhanh như hổ đói vồ mồi của Vương Xa Quân, khi đang chuẩn bị nghênh đón kích thứ hai Vương Xa Quân, không ngờ Vương Xa Quân dùng chiêu đòn gió, bổ nhào về phía trước không trúng, xoay người bỏ chạy.
Quả thật đủ lưu manh đủ vô lại, đem lý luận lưu manh không ăn thiệt thòi trước mắt vận dụng đến cực hạn, mắt thấy Vương Xa Quân giống như con thỏ chạy trốn, khi sắp biến mất trong bóng tối ở phía xa—— nếu Vương Xa Quân chạy mất, như vậy sự việc hôm nay có lẽ thật sự không giải quyết được gì —— đột nhiên, bóng dáng Vương Xa Quân chạy như điên đột nhiên bị kiềm hãm, giống như đụng phải một bức tường, bỗng chốc bị bắn trở về, hơn nữa lực độ không nhỏ, khiến y liên tiếp rút lui vài bước, lại đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Ba bóng người lóe ra, một người trong đó khẽ vươn tay, giống như diều hâu bắt con gà con đem Vương Xa Quân xách ở trong tay, sau đó lại đem Vương Xa Quân bắt trở về.
Tới giữa sân, Lôi Tấn Lực giơ tay quăng ra, đem Vương Xa Quân ném tới bên cạnh Tư Hữu Lập, Vương Xa Quân đặt mông ngồi dưới đất, cũng đứng lên không nổi nữa.
Vương Xa Quân trở về trong sân mặt mũi bầm dập không nói, cái mũi máu tươi chảy ròng, muốn có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác. Tuy nhiên so với Tư Hữu Lập hôn mê bất tỉnh, hắn còn có thể giống con chó què ngồi dưới đất mà không phải giống chó chết nằm trên mặt đất, đã là rất tốt.
Tư Không lúc này cũng vọt tới bên cạnh Tư Hữu Lập, ngồi xổm người xuống ôm lấy Tư Hữu Lập, nước mắt tuôn đầy mặt, trợn mắt nhìn Kim Nhất Giai:
- Cô là cô bé điên từ nơi nào tới? Dựa vào cái gì đánh con tôi? Việc này, không để yên!
Khi nói chuyện, nhìn thấy tình trạng thê thảm khóe miệng chảy máu sắc mặt tái nhợt của Tư Hữu Lập, Tư Không cũng không quan tâm thân phận cao quý của mình, cũng không do dự Hạ Đức trường có mặt phía sau nữa, đột nhiên đứng dậy. Giơ tay liền hướng Kim Nhất Giai đánh ra một bạt tai.
Kim Nhất Giai quan niệm là thượng bất chính hạ tắc loạn, Tư Hữu Lập khốn khiếp như vậy. Tư Không khẳng định cũng là lão khốn kiếp —— lúc Tư Không vừa đứng dậy, cô liền tỉnh táo lui về phía sau một bước, vừa lúc tránh thoát năm ngón tay già mà không kính của Tư Không.
Tư Không đánh hụt một cái, rốt cuộc già rồi, thân mình thu thế không được, liền xông lên trước. Bản năng Quan Doãn chợt lóe, không giơ tay ra đỡ, vừa lúc Lãnh Nhạc phía sau đuổi tới đúng lúc xuất thủ, thoáng cái đỡ lấy Tư Không.
- Cục trưởng Tư, đừng để trật eo.
Lãnh Nhạc đỡ Tư Không. Ném đá giấu tay nói một câu.
Tư Không vừa rồi dưới tình thế cấp bách. Lại không đứng được cao như Hạ Đức Trường, vốn không có chú ý tới Lãnh Phong và Lãnh Nhạc từ trong bóng tối một bước đi ra. Y tức sùi bọt mép giận dữ, bị ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc đụng phải, không khỏi mặt già đỏ lên, nghe được ý trào phúng trong lời nói Lãnh Nhạc. Nhất thời nghẹn lời, nói không ra lời.
Cũng phải, trong đám người quay chung quanh Hạ Đức Trường, bất kỳ người nào đi ra, cũng không bằng thân phận hiển hách của Lãnh Nhạc, xếp hạng phía trên, dù sao, Lãnh Nhạc là ủy viên thường vụ Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy.
- Trưởng ban thư ký, tôi...
Tư Không dưới cơn thịnh nộ, tuy có thất thố, cũng biết tầm quan trọng và lai lịch không rõ của Lãnh Nhạc ở Thành ủy, không dám ở trước mặt Lãnh Nhạc làm càn,
- Cậu cũng nhìn thấy, người phụ nữ này điên rồi, cô ta hành hung trên đường. Nên xử trí như thế nào cô, mời Trưởng ban thư ký chỉ thị.
Tư Không già đời giảo hoạt, đưa bóng đá tới dưới chân Lãnh Nhạc, ông ta vừa rồi mắt lạnh đảo qua, lập tức cảm thấy không đúng, mới chú ý tới Kim Nhất Giai và Lãnh Nhạc, Lãnh Phong hóa ra là đồng hành, y liền biết, phía sau việc đứa con bị đánh, nói không chừng sẽ lên tới độ cao chính trị.
- Nên xử trí cô ta như thế nào, tôi nói không tính.
Lãnh Nhạc cười nhỏ đến không thể thấy, nghĩ thầm rằng Tư Không còn muốn gài bẫy ông ta, ông ta liền không để lại dấu vết mà đem bóng đá trở về, chẳng những trả bóng, còn ở chỗ bóng chôn địa lôi,
- Phải là Trưởng ban Hạ nói mới tính.
- Cái gì?
Tư Không cho rằng nghe lầm,
- Tại sao phải là Trưởng ban Hạ định đoạt?
Hạ Đức Trường tuy là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng ở thành phố Hoàng Lương, quyền lực của ông ta còn không bằng Lãnh Nhạc.
- Trưởng ban Hạ quen biết cô ta, hơn nữa hình như Trưởng ban Hạ đối với cô ấy còn rất bất mãn...
Lúc nói chuyện, Lãnh Nhạc còn vô tình cố ý liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái.
Kim Nhất Giai hiểu ý, lập tức nói:
- Đúng, có bản lĩnh ông ở trước mặt Hạ Đức Trường tố cáo tôi, ông ta đang xem tôi không vừa mắt, muốn lấy tôi trút giận.
Tư Không hung tợn trừng mắt liếc nhìn Kim Nhất Giai một cái:
- Cô chờ đấy!
- Tôi không đi, ông yên tâm, ông cụ già. Tôi là khắc tinh của người xấu!
Kim Nhất Giai cười nhợt nhạt, hoàn toàn không còn hung hãn như vừa rồi đánh người, lại như thục nữ bình thường rồi.
Một câu lại chọc trúng tức giận trong lòng Tư Không, vừa lúc Tư Hữu Lập té trên mặt đất lại rên rỉ một tiếng, nhổ một bải máu tươi nước miếng, đầu óc anh ta nóng lên, giương một tay lên lại hướng Kim Nhất Giai đánh tới.
Một chưởng này đánh vừa độc vừa nhanh, sử dụng sức lực toàn thân, nếu một chưởng đánh trúng thật, Kim Nhất Giai chẳng những nửa bên mặt sưng lên, không chừng cả răng cũng phải rơi hơn mấy cái.
Quan Doãn cách khá xa, hắn đang cùng ba người Lưu Bảo Gia nói chuyện, muốn trở lại cứu giúp cũng không kịp, Lãnh Nhạc cũng thật không ngờ Tư Không một cục trưởng thành phố, động thủ đánh người một lần không đánh trúng, còn có thể đánh tiếp lần thứ hai. Ông ta muốn quay lại chắn một chút, cũng là ngoài tầm tay với.
Cũng may, Lãnh Phong ra tay đúng lúc.
Nếu như là Lãnh Nhạc ra tay, cùng lắm đỡ một cái, không cho bàn tay Tư Không rơi xuống trên mặt Kim Nhất Giai là được. Lãnh Nhạc biết Kim Nhất Giai có thân phận gì, không đề cập tới thân phận thiên kim tiểu thư Kim gia của cô, chính là sự thật Hạ Đức Trường là dượng của cô, là sức nặng mà mọi người có mặt không thể chịu đựng.
Lãnh Phong ra tay, lạnh lùng, kiên định hơn nữa có lực, ông ta bất ngờ ra tay, giơ tay chắn trên cổ tay Tư Không—— cổ tay là bộ phận rất yếu, một khi ra đòn nghiêm trọng, rất dễ dàng làm cho người ta nhức mỏi mà vô lực —— Tư Không chỉ cảm thấy cổ tay như đập lên trên ống sắt, một cảm giác đau tê truyền đến, toàn bộ cánh tay đều tê cứng.
Lãnh Phong nếu chỉ đỡ một cái, cũng thể hiện không ra phong cách ác nghiệt vô tình của ông ta, sau khi đỡ, ông ta thuận tay lôi kéo, thân mình Tư Không liền đột nhiên bổ nhào về phía trước, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã trên đất, chân khẽ cong, thắt lưng mềm nhũn, giống như phải quỳ gối quỳ gối trước mặt Lãnh Phong.
Lãnh Phong thuận thế giơ tay đỡ, đỡ được Tư Không:
- Cục trưởng Tư, kích động hơn cũng không thể thất lễ, mau đứng lên, mau đứng lên.
Một câu nói khiến Tư Không quê quá hóa giận, so với vừa rồi Lãnh Nhạc ngầm châm biếm, lời nói Lãnh Phong chính là trực tiếp châm chọc khiêu khích rồi, ông ta lỡ tay lại thất lễ, thiếu chút nữa mặt già nua mất hết thể diện, gần như sắp nổi trận lôi đình rồi.
Lãnh Nhạc không thể trêu vào, Lãnh Phong ông ta cũng không thể trêu vào, Thành ủy bởi vì sự bổ nhiệm Lãnh Phong mà bận tối mặt, bối cảnh thật sự của Lãnh Phong ông ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ sự bổ nhiệm huyện Khổng dẫn phát Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ngầm đấu đá không ai nhường ai, cùng với kinh động đến hiệu ứng chấn động của việc người Tỉnh ủy liên tiếp tới mà nói, ông ta còn nhận không ra Lãnh Phong là người có lai lịch lớn, ông ta chính là ngu ngốc số một trong quan trường .
Ở trong tay Lãnh Phong đã lén bị ăn thiệt thòi, lại không dám giáp mặt trả trở về, đứa con còn hôn mê bất tỉnh, Tư Không khóc không ra nước mắt, chỉ có thể hung hăng nói một câu:
- Chủ tịch huyện Lãnh, là người của cậu đánh con ta, cậu nói giải quyết như thế nào?
- Thái độ của tôi rất rõ ràng, báo cảnh sát.
Lãnh Phong không chút do dự nói,
- Để pháp luật giải quyết công bằng.
- Được.
Tư Không quyết định chắc chắn, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, ai sợ ai, ông ta lúc này cầm điện thoại lên liền gọi cho Trịnh Thiên Tắc Cục trưởng Công an thành phố,
- Thiên Tắc, tôi là Tư Không, xảy ra chút chuyện... Mời cậu lập tức dẫn người tới đây một chút.
Nói chuyện điện thoại xong, Tư Không lại gọi 120.
Một loạt sự việc tuy rằng hoa cả mắt, nhưng trên thực tế chỉ phát sinh trong vài phút ngắn ngủn, chờ Hạ Đức Trường có phản ứng, sự tình đã giằng co căng thẳng. Ánh mắt của ông ta qua lại qua lại không ngớt, từ trên người Lãnh Nhạc nhảy đến trên người Lãnh Phong, lại từ phía sau Lãnh Phong rơi xuống trên người Quan Doãn.
Quan Doãn... Hạ Đức Trường gặp Quan Doãn thản nhiên đứng đó, cùng một năm trước lúc vừa mới tốt nghiệp đại học tưởng như hai người, Quan Doãn lúc đó, khờ dại ngây thơ, bị câu nói của ông ta đùa nghịch đến xoay vòng vòng, lao vào chỗ chết bay trở về huyện Khổng. Nguyên tưởng rằng Quan Doãn ở huyện Khổng sẽ trầm luân không dậy nổi, sau đó chết già ở huyện Khổng, không nghĩ tới, hắn không ngờ ngoan cường phá bỏ vòng vây, mắt thấy sẽ thuận thế quật khởi rồi.
Chẳng lẽ nói, núi xanh che không được, cuối cùng chảy về hướng đông... Quan Doãn, thật đúng là một tiềm long hay sao?
Ánh mắt Hạ Đức Trường lại lần nữa híp lại thành một đường nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Quan Doãn và Kim Nhất Giai bên cạnh hắn, bỗng nhiên liền hiện lên một suy nghĩ không thể kìm chế trong đầu —— chẳng lẽ nói, Kim Nhất Giai cũng thích Quan Doãn rồi?
Tên tiểu tử thúi Quan Doãn này, làm sao lại có duyên với phụ nữ như vậy? Hạ Đức Trường hai mắt gần muốn phóng hỏa, không khỏi lại nghĩ, chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay, có phải là Quan Doãn cố ý thiết lập ván cục khiến ông ta khó xử hay không? Quan Doãn hiện tại đã khác xưa, đã không phải là vật trong ao rồi, có thể kinh động Tưởng Tuyết Tùng vì trao đổi điều kiện đến cò kè mặc cả với Lãnh Phong, tầm quan trọng của hắn đã đã vượt qua độ cao huyện Khổng, chung quy, huyện Khổng trói không được hắn.
Quan Doãn thật muốn mạnh mẽ, cứng rắn nổi dậy rồi?
Không được, không thể để cho Quan Doãn quá kiêu ngạo, nếu không, cử chỉ chèn ép Quan Doãn của y liền biến thành trò cười. Lại nếu Kim Nhất Giai thật sự cũng thích Quan Doãn, thật đúng là bừa bãi đầy đất, khiến Hạ gia và Kim gia gặp lại như thế nào? Trong đầu ông ta nhanh chóng vòng vo mấy vòng, bước về phía trước một bước.
Một bước, đã đi xuống bậc thang.
Hạ Đức Trường vừa xuống bậc thang, Vương Tiến Thái đi theo phía sau ông ta, Vương Hướng Đông và Trần Tư Thanh, cũng lấn lượt theo đi xuống. Theo mỗi một bước Hạ Đức Trường bước ra, ông ta giống như tướng quân dẫn dắt thiên quân vạn mã, mang theo uy áp Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đám mây đen muốn tiêu diệt thành phố, giống như một trận gió lạnh thấu xương, thẳng hướng Quan Doãn đánh tới.
Đúng vậy, chỗ thông minh của Hạ Đức Trường là ở chỗ y không để ý tới Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, chỉ hướng ngay mặt Quan Doãn tạo áp lực, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, y đều ép không được, tin tưởng bại tướng Quan Doãn từng bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay, khi đối mặt với hai thân phận của ông ta là ba của Hạ Lai và Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, khẳng định vẫn là sẽ chống đỡ không được.
- Quan Doãn, một năm không gặp, cậu giỏi hơn rồi, cậu đây là muốn làm gì?
Hạ Đức Trường uy phong mười phần nói, lấy tay chỉ ra ba người Lưu Bảo Gia,
- Là muốn tụ tập gây rối, hay là muốn công khai bắt cóc?
Quan Doãn cũng không nghĩ đến Hạ Đức Trường cả buổi không có lộ diện, vừa lộ mặt, lửa đạn liền thẳng hướng hắn mà đến, càng không có nghĩ tới, đã hơn một năm không thấy Hạ Đức Trường, vừa thấy mặt, vẫn là không một lời liền đẩy dao hướng về hắn.
Đương nhiên, Quan Doãn vẫn là trong tay không có dao, trong lòng có dao, hơn nữa còn là... Trong miệng có dao!
Hắn hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông ngày xưa khiến mình vô cùng kính nể này, trong lòng không có chút ý sợ hãi nào, ngược lại, lại ý chí chiến đấu tăng vọt, vừa mở miệng liền nói ra những lời nói khiến Hạ Đức Trường trợn mắt há hốc mồm!
/556
|