Quan Doãn dừng hẳn xe lại, bình tĩnh mà hờ hững nhìn tất cả sự việc đang diễn ra bằng gương chiếu hậu.
Kim Nhất Giai kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, bất chợt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Lãnh Thư hoảng hốt đến kêu lên một tiếng rồi bịt chặt miệng lại, sau khi cô nhìn rõ người đang diễu võ dương oai ở phía sau là ai thì mới lộ ra vẻ vui mừng.
Người khoa trương nhất là Vũ Thu, cô ấy vốn dương dương tự đắc cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng, bỗng nhiên một âm thanh lớn vang lên khiến cô kêu lên một tiếng sợ hãi, vội núp vào trong lòng Thôi Nhã Mỹ, hai tay bịt chặt tai:
- Làm tôi sợ chết đi được, sợ quá! Nhã Mỹ, xảy ra chuyện gì vậy?
Thôi Nhã Mỹ cũng vô cùng hốt hoảng, cô cũng ôm lấy Vũ Thu không dám xem.
Thanh niên đập xe chẳng phải ai khác mà chính là Lôi Tấn Lực.
Lôi Tấn Lực đập liên tiếp ba cái khiến kính thủy tinh bay tán loạn, lại giơ nắm tay hướng vào trong xe, hẳn nhiên là để thị uy, cảnh cáo đối phương nếu không biết điều mà lui đi thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Sau đó Lôi Tấn Lực lại quay người lên xe, chiếc xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Quan Doãn cũng nổ máy, cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nở một nụ cười. Có lẽ ngay cả đến Quan Doãn cũng không phát hiện ra, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ban nãy của hắn trong thoáng chốc thật sự rất giống Lãnh Phong.
Có lẽ đôi khi vẻ lạnh lùng của Lãnh Phong cũng có khả năng làm chùn bước đối thủ, khi phải đối diện với thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết thì hiền lành nhẹ nhàng không thể được mà phải làm cho giông to gió lớn, trực tiếp phá hủy ý chí chiến đấu của đối phương, làm đối thủ sợ mất mật.
Ban đầu khi mấy chiếc xe hơi mất hút phía sau, Quan Doãn liền ý thức được rằng đối phương không phải có lương tâm lặng lẽ chuồn êm mà là đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công đầu tiên. Đối phương có tổng cộng bốn năm chiếc xe, từng chiếc một biến mất trong tầm mắt của kính chiếu hậu, đầu tiên là tắt đèn pha. Sau đó tắt máy, tấp vào lề đường. Một loạt các động tác được tiến hành đồng loạt, chắc chắn là có sự huấn luyện bài bản.
Dù sao thì Trịnh Thiên Tắc cũng đã phát hiện ra Hạ Lai chưa chết nên lại sai người truy đuổi, chẳng lẽ lại chịu để yên? Không đời nào. Hơn nữa Quan Doãn còn đoán rằng Trịnh Thiên Tắc dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám lấy mạng toàn bộ tất cả tám chín người trên hai chiếc xe, gã có thể ngồi vào cái ghế Cục trưởng cục công an thành phố thì cho dù có độc ác đến đâu cũng không phải là một kẻ mất trí, cái gã muốn chỉ là mạng của một mình Hạ Lai mà thôi.
Vậy làm thế nào để giết chết Hạ Lai mà tất cả những người khác trên xe vẫn bình yên vô sự? Rất đơn giản, không cần gây chiến, chỉ cần kéo dài thời gian là được. Nghĩ cách để hai chiếc xe bên phe mình bị hỏng giữa đường, không cần lâu la lắm, chỉ cần đợi đến khi bình minh là Hạ Lai không trụ nổi rồi.
Nhưng bây giờ trời lạnh nên nước đều đóng băng, một khi xe bị hỏng thì sẽ không có máy sưởi. Trong tình trạng hiện nay của Hạ Lai thì chỉ cần bị lạnh là cũng đủ để chết rồi.
Vừa nghĩ tới điểm mấu chốt, ban nãy trên đường Quan Doãn mới đề nghị để hắn dẫn đường, sau khi cản mấy người Lưu Bảo Gia lại, hắn tin với tình cảm huynh đệ gắn bó thì không cần hắn nói nhiều Lưu Bảo Gia cũng biết nên làm gì để chặn xe đằng sau lại.
Quả nhiên, Lưu Bảo Gia không làm hắn thất vọng, sau khi mấy chiếc xe phía sau lần lượt mất hút trong bóng đêm thì xe của Lưu Bảo Gia cũng tắt máy, mất dấu khỏi tầm nhìn qua kính chiếu hậu của hắn, khi đó Vũ Thu và Kim Nhất Giai trên xe đang đấu khẩu, không ai chú ý tới chiếc Audi hộ tống phía sau cũng đã biến mất.
Gần như Quan Doãn đã đoán được Lưu Bảo Gia làm thế nào để đối phó với những chiếc xe phía sau, khi còn bé hắn và Lưu Bảo Gia thường chơi trò này, đặt trên mặt đất một quả pháo kép, sau khi có tiếng nổ pháo bắn lên như một mũi tên đến tận chỗ tít xa sau đó nổ bùng. Có lần hắn và Lưu Bảo Gia đốt một quả pháo kép, sau khi quả pháo bay lên thì rơi ngay xuống phía dưới lốp của một chiếc xe đầu kéo, sau một tiếng nổ chiếc xe đầu kéo dừng lại, người lái xe đầu kéo còn tưởng rằng nổ lốp, rất hoảng sợ.
Khi còn nhỏ Lưu Bảo Gia rất nghịch ngợm, Quan Doãn cũng nghịch, hai người vui như phát hiện ra một đại lục mới, cùng nhau quyết định lần sau sẽ tìm cách để nhân viên lái xe đầu kéo bị nổ lốp thật xem sao, xem là vui đến cỡ nào, nghĩ mãi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, tìm một tảng đá nhọn, đào một cái hố trên đường rồi chôn tảng đá xuống đấy rồi lại đổ một tầng đất mặt lên.
Kết quả là đã làm chiếc lốp xe đầu kéo nổ thật.
Khi ấy Quan Doãn và Lưu Bảo Gia trốn ở một bên, nhìn chiếc xe đầu kéo bị nghiêng ra giữa đường liền cao hứng vỗ tay hoan hô, tất nhiên khi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết rằng một chiếc xe đầu kéo với người nông dân là cả một gia tài lớn, hỏng một bánh có thể phải đổi bằng tiền lương thực tích cóp cả năm.
Sau này lớn lên, Quan Doãn cũng rất ít làm những chuyện xấu, nhưng sự ăn ý giữa hắn và Lưu Bảo Gia không phải chỉ qua một sớm một chiều mà nên, ban nãy khi hắn và Lưu Bảo Gia một hỏi một đáp, và chỉ bằng ánh mắt, việc Quan Doãn muốn đối phó với mấy chiếc xe đằng sau Lưu Bảo Gia lập tức hiểu rõ.
Mấy người Lưu Bảo Gia sau khi dừng xe lại thì cùng nhau tập hợp lại tính toán, đều nhất trí đồng ý phải dạy cho xe đằng sau bài học xứng đáng, bài học sâu sắc hay to lớn đến đâu thì cứ theo kích cỡ hòn đá mà định. Vừa vặn bên đường có một khối đá nửa thước vuông, ước chừng cũng phải ngót nghét trăm cân, Lôi Tấn Lực liền thi triển thần lực bẩm sinh đem khối đá lôi ra giữa đường, nếu đối phương đã không bật đèn thì cũng để cho đối phương một niềm vui và ngạc nhiên bất ngờ!
Chờ không bao lâu thì xe của đối phương quả nhiên lén lút đi tới, mặc dù tốc độ không phải là cao, nhưng ít nhất cũng phải bốn năm chục cây số trên giờ, khi đối phương phát hiện ra giữa đường đang nằm chình ình một khối đá khổng lồ thì muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, đầu xe liền đập vào tảng đá.
May mắn là tốc độ không nhanh nếu không thì cả lái xe và phụ xe vốn không thắt dây an toàn cũng phải lao đầu vỡ kính, dù là như thế thì cả hai người cũng bị đập đến sứt đầu chảy máu, không thể động đậy một lúc lâu.
Đòn đánh lén thành công, diệt được một xe, ba người Lưu Bảo Gia lập tức phóng như bay đuổi theo xe của Quan Doãn.
Lúc này đã đi khỏi Hoàng Lương hơn 40km, còn 20km nữa là hoàn toàn ra khỏi địa phận Hoàng Lương, đối phương dù có to gan đến đâu cũng không dám gây án ở bên ngoài địa phận, dù sao thì sức ảnh hưởng của Trịnh Thiên Tắc cũng chỉ giới hạn trong huyện Hoàng Lương, Quan Doãn biết chắc rằng trận tấn công tiếp theo của đối phương sẽ vô cùng điên cuồng.
Quả nhiên, đối phương vốn định lặng lẽ tiếp cận Quan Doãn, nghĩ rằng vừa ra đòn đánh lén là sẽ thành công mà không nghĩ đến chuyện âm thầm phản công, thẹn quá thành giận, bốn năm chiếc xe cùng bật đèn sáng trưng, không che giấu nữa, điên cuồng vọt lên.
Không xong rồi, đối phương muốn ra tay độc ác, nếu như nói trước đây đối phương có lẽ chỉ định kéo dài thời gian muốn lấy mạng một mình Hạ Lai thì bây giờ đã mất kiểm soát, có lẽ là bất chấp tất cả chỉ muốn báo thù. Quan Doãn nhìn thấy tình hình nói với mấy người phía sau:
- Mọi người ngồi cho vững, bảo vệ Hạ Lai cho tốt, tốc độ sẽ rất nhanh, không chừng còn có thể sẽ va đụng.
Thôi Vũ Thu đã sợ đến nói không nên lời, chỉ ôm lấy Thôi Nhã Mỹ, run lẩy bẩy. Mặc dù Thôi Nhã Mỹ cũng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nói:
- Phó Bí thư Thôi nói có khả năng gặp nguy hiểm, không ngờ lại khiến người ta sợ hãi như thế này. Quan Doãn, bây giờ mạng sống của tất cả mọi người trên xe đều trong tay anh đấy, anh nhất định phải lái xe cho tốt!
- Nói ít thôi, để Quan Doãn tập trung lái xe!
Kim Nhất Giai tức giận đáp lại một câu bất lễ với Thôi Nhã Mỹ, mặc dù suốt đường đi Thôi Vũ Thu và Thôi Hạ Lai luôn hộ tống Hạ Lai, cũng coi như có ơn với cô, nhưng cô vẫn thấy bất mãn với cách làm lúc nào cũng kinh ngạc của hai người, cô thường cảm thấy hai người gây phiền phức nhiều hơn là được việc.
Thôi Nhã Mỹ kiềm chế hơn Thôi Vũ Thu, cô cười ngượng ngùng:
- Chúng tôi thành tâm giúp đỡ, nếu có chỗ nào không phải thì tôi xin lỗi trước. Phó Bí thư Thôi đã nói rồi, tất cả đều do Quan Doãn làm chủ.
- Ngồi cho vững!
Quan Doãn đột nhiên hét lớn một tiếng, bất thình lình tăng tốc, chiếc xe rống lên, thân xe nhảy chồm lên phía trước, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
Cùng với sự đột ngột tăng tốc của Quan Doãn, xe hơi của Lưu Bảo Gia ở đằng sau đang đi chậm lại, tốc độ xe của Lưu Bảo Gia chậm lại thì bốn năm chiếc xe nhanh chóng lao đến áp sát, trong nháy mắt chiếc xe đi đầu tiên đã cách xe của Lưu Bảo Gia không đến 10m.
Lãnh Thư ngồi ở dưới cùng, nhìn về phía sau, nhìn tình thế vô cùng nguy cấp không khỏi hét lên “A” một tiếng:
- Quan Doãn, làm thế nào đây?
- Đừng lo lắng!
Quan Doãn giữ bình tĩnh như thường, tiện tay ném bật lửa cho Nhã Mỹ:
- Nhã Mỹ, cô chuẩn bị sẵn một lọ cồn, dùng vải nhét ở miệng bình, đợi khi có xe đi tới thì châm lửa ném lên kính ở xe sau.
- Tôi sẽ làm bình cồn, còn ném bình cồn thì tôi không dám.
Thôi Nhã Mỹ liên tục lắc đầu.
- Cô chuẩn bị bình cồn cho tốt là được rồi.
Vào thời khắc quan trọng, Lãnh Thư thể hiện một vẻ bình tĩnh khác hẳn mọi khi, giống như bông hoa hồng, tuy bình thường kín đáo và kiêu sa nhưng lại có những chiếc gai không dễ bẻ đi mà có thể làm bị thương những người khác.
Khi nói chuyện thì tình hình phía sau đã có biến đổi lớn.
Khi xe của Lưu Bảo Gia bị đuổi cách chỉ còn khoảng mười mấy mét thì đã nhìn thấy đối phương muốn vượt lên từ bên trái, đột nhiên, cửa xe phía sau bên trái của Lưu Bảo Gia bật mở, Lý Lý giương tay lên tạt một thứ gì đó đen sì, rầm một tiếng thứ đó rơi trên mặt đất ướt một mảng lớn.
Là dầu máy.
Xe phía sau tránh không kịp, chạy đè lên, bánh xe vừa dính dầu, tính ma sát lập tức giảm xuống, Lưu Bảo Gia hướng về bên trái mà đánh, phanh gấp lại, muốn ép chết xe phía sau.
Xe phía sau vốn có thể tránh được, đồng thời cũng có thể đạp phanh gấp, nhưng lại mắc lừa, do hoàn cảnh lốp xe bị dính dầu máy, phanh gấp thì cũng chẳng khác nào phá xe trên băng, chiếc xe phát ra một tiếng rít khó nghe, sau đó đột nhiên lệch hướng, trượt nhanh về chính giữa con đường, chiếc xe mất kiểm soát.
Sau đó, chiếc xe quay vòng tại chỗ, cuối cùng vì lực quá lớn nên bay lên trời, đổ nhào về phía lề đường bên kia, rõ ràng là trở thành một đống sắt vụn.
Lưu Bảo Gia hài lòng, vừa t diệt được một con xe của đối phương, chưa kịp mừng thì hai chiếc xe của đối phương một trước một sau chạy đến, cũng chẳng để ý đến Lưu Bảo Gia mà xông thẳng điên cuồng đuổi theo chiếc xe của Quan Doãn.
Lưu Bảo Gia chẳng quan tâm đến chặn hai chiếc xe lại vì phía sau vẫn còn hai chiếc nữa đang muốn vượt qua, nhiệm vụ hàng đầu của anh ta lúc này là ngăn hai chiếc xe đó vượt lên, còn về hai chiếc đằng trước thì chỉ có thể giao cho Quan Doãn đối phó mà thôi.
Quan Doãn nhìn thấy Lưu Bảo Gia xử lý được một chiếc, đối phương vẫn còn những bốn chiếc, hai chiếc đang đuổi theo hắn, hai chiếc đang đuổi teo Lưu Bảo Gia, trong lòng hiểu rằng thời khắc cuộc quyết chiến cuối cùng đã sắp đến, vừa nhìn thấy cột mốc, vẫn còn mười cây số nữa mới ra khỏi địa phận Hoàng Lương, trong lòng bất giác có một kế hoạch, đã làm là phải làm cho triệt để hoặc là không làm, so với việc đấu đá với Trịnh Thiên Tắc sau khi hắn nhậm chức thư ký số một thành ủy thì chi bằng tặng một món quà lớn cho Trịnh Thiên Tắc hôm nay, để Trịnh Thiên Tắc nhấm nháp trước mùi vị của sự thất bại.
Bị thương mười ngón không bằng bị chặt mất một ngón, tranh đấu liên miên!
Kim Nhất Giai kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, bất chợt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Lãnh Thư hoảng hốt đến kêu lên một tiếng rồi bịt chặt miệng lại, sau khi cô nhìn rõ người đang diễu võ dương oai ở phía sau là ai thì mới lộ ra vẻ vui mừng.
Người khoa trương nhất là Vũ Thu, cô ấy vốn dương dương tự đắc cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng, bỗng nhiên một âm thanh lớn vang lên khiến cô kêu lên một tiếng sợ hãi, vội núp vào trong lòng Thôi Nhã Mỹ, hai tay bịt chặt tai:
- Làm tôi sợ chết đi được, sợ quá! Nhã Mỹ, xảy ra chuyện gì vậy?
Thôi Nhã Mỹ cũng vô cùng hốt hoảng, cô cũng ôm lấy Vũ Thu không dám xem.
Thanh niên đập xe chẳng phải ai khác mà chính là Lôi Tấn Lực.
Lôi Tấn Lực đập liên tiếp ba cái khiến kính thủy tinh bay tán loạn, lại giơ nắm tay hướng vào trong xe, hẳn nhiên là để thị uy, cảnh cáo đối phương nếu không biết điều mà lui đi thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Sau đó Lôi Tấn Lực lại quay người lên xe, chiếc xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Quan Doãn cũng nổ máy, cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nở một nụ cười. Có lẽ ngay cả đến Quan Doãn cũng không phát hiện ra, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ban nãy của hắn trong thoáng chốc thật sự rất giống Lãnh Phong.
Có lẽ đôi khi vẻ lạnh lùng của Lãnh Phong cũng có khả năng làm chùn bước đối thủ, khi phải đối diện với thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết thì hiền lành nhẹ nhàng không thể được mà phải làm cho giông to gió lớn, trực tiếp phá hủy ý chí chiến đấu của đối phương, làm đối thủ sợ mất mật.
Ban đầu khi mấy chiếc xe hơi mất hút phía sau, Quan Doãn liền ý thức được rằng đối phương không phải có lương tâm lặng lẽ chuồn êm mà là đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công đầu tiên. Đối phương có tổng cộng bốn năm chiếc xe, từng chiếc một biến mất trong tầm mắt của kính chiếu hậu, đầu tiên là tắt đèn pha. Sau đó tắt máy, tấp vào lề đường. Một loạt các động tác được tiến hành đồng loạt, chắc chắn là có sự huấn luyện bài bản.
Dù sao thì Trịnh Thiên Tắc cũng đã phát hiện ra Hạ Lai chưa chết nên lại sai người truy đuổi, chẳng lẽ lại chịu để yên? Không đời nào. Hơn nữa Quan Doãn còn đoán rằng Trịnh Thiên Tắc dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám lấy mạng toàn bộ tất cả tám chín người trên hai chiếc xe, gã có thể ngồi vào cái ghế Cục trưởng cục công an thành phố thì cho dù có độc ác đến đâu cũng không phải là một kẻ mất trí, cái gã muốn chỉ là mạng của một mình Hạ Lai mà thôi.
Vậy làm thế nào để giết chết Hạ Lai mà tất cả những người khác trên xe vẫn bình yên vô sự? Rất đơn giản, không cần gây chiến, chỉ cần kéo dài thời gian là được. Nghĩ cách để hai chiếc xe bên phe mình bị hỏng giữa đường, không cần lâu la lắm, chỉ cần đợi đến khi bình minh là Hạ Lai không trụ nổi rồi.
Nhưng bây giờ trời lạnh nên nước đều đóng băng, một khi xe bị hỏng thì sẽ không có máy sưởi. Trong tình trạng hiện nay của Hạ Lai thì chỉ cần bị lạnh là cũng đủ để chết rồi.
Vừa nghĩ tới điểm mấu chốt, ban nãy trên đường Quan Doãn mới đề nghị để hắn dẫn đường, sau khi cản mấy người Lưu Bảo Gia lại, hắn tin với tình cảm huynh đệ gắn bó thì không cần hắn nói nhiều Lưu Bảo Gia cũng biết nên làm gì để chặn xe đằng sau lại.
Quả nhiên, Lưu Bảo Gia không làm hắn thất vọng, sau khi mấy chiếc xe phía sau lần lượt mất hút trong bóng đêm thì xe của Lưu Bảo Gia cũng tắt máy, mất dấu khỏi tầm nhìn qua kính chiếu hậu của hắn, khi đó Vũ Thu và Kim Nhất Giai trên xe đang đấu khẩu, không ai chú ý tới chiếc Audi hộ tống phía sau cũng đã biến mất.
Gần như Quan Doãn đã đoán được Lưu Bảo Gia làm thế nào để đối phó với những chiếc xe phía sau, khi còn bé hắn và Lưu Bảo Gia thường chơi trò này, đặt trên mặt đất một quả pháo kép, sau khi có tiếng nổ pháo bắn lên như một mũi tên đến tận chỗ tít xa sau đó nổ bùng. Có lần hắn và Lưu Bảo Gia đốt một quả pháo kép, sau khi quả pháo bay lên thì rơi ngay xuống phía dưới lốp của một chiếc xe đầu kéo, sau một tiếng nổ chiếc xe đầu kéo dừng lại, người lái xe đầu kéo còn tưởng rằng nổ lốp, rất hoảng sợ.
Khi còn nhỏ Lưu Bảo Gia rất nghịch ngợm, Quan Doãn cũng nghịch, hai người vui như phát hiện ra một đại lục mới, cùng nhau quyết định lần sau sẽ tìm cách để nhân viên lái xe đầu kéo bị nổ lốp thật xem sao, xem là vui đến cỡ nào, nghĩ mãi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, tìm một tảng đá nhọn, đào một cái hố trên đường rồi chôn tảng đá xuống đấy rồi lại đổ một tầng đất mặt lên.
Kết quả là đã làm chiếc lốp xe đầu kéo nổ thật.
Khi ấy Quan Doãn và Lưu Bảo Gia trốn ở một bên, nhìn chiếc xe đầu kéo bị nghiêng ra giữa đường liền cao hứng vỗ tay hoan hô, tất nhiên khi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết rằng một chiếc xe đầu kéo với người nông dân là cả một gia tài lớn, hỏng một bánh có thể phải đổi bằng tiền lương thực tích cóp cả năm.
Sau này lớn lên, Quan Doãn cũng rất ít làm những chuyện xấu, nhưng sự ăn ý giữa hắn và Lưu Bảo Gia không phải chỉ qua một sớm một chiều mà nên, ban nãy khi hắn và Lưu Bảo Gia một hỏi một đáp, và chỉ bằng ánh mắt, việc Quan Doãn muốn đối phó với mấy chiếc xe đằng sau Lưu Bảo Gia lập tức hiểu rõ.
Mấy người Lưu Bảo Gia sau khi dừng xe lại thì cùng nhau tập hợp lại tính toán, đều nhất trí đồng ý phải dạy cho xe đằng sau bài học xứng đáng, bài học sâu sắc hay to lớn đến đâu thì cứ theo kích cỡ hòn đá mà định. Vừa vặn bên đường có một khối đá nửa thước vuông, ước chừng cũng phải ngót nghét trăm cân, Lôi Tấn Lực liền thi triển thần lực bẩm sinh đem khối đá lôi ra giữa đường, nếu đối phương đã không bật đèn thì cũng để cho đối phương một niềm vui và ngạc nhiên bất ngờ!
Chờ không bao lâu thì xe của đối phương quả nhiên lén lút đi tới, mặc dù tốc độ không phải là cao, nhưng ít nhất cũng phải bốn năm chục cây số trên giờ, khi đối phương phát hiện ra giữa đường đang nằm chình ình một khối đá khổng lồ thì muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, đầu xe liền đập vào tảng đá.
May mắn là tốc độ không nhanh nếu không thì cả lái xe và phụ xe vốn không thắt dây an toàn cũng phải lao đầu vỡ kính, dù là như thế thì cả hai người cũng bị đập đến sứt đầu chảy máu, không thể động đậy một lúc lâu.
Đòn đánh lén thành công, diệt được một xe, ba người Lưu Bảo Gia lập tức phóng như bay đuổi theo xe của Quan Doãn.
Lúc này đã đi khỏi Hoàng Lương hơn 40km, còn 20km nữa là hoàn toàn ra khỏi địa phận Hoàng Lương, đối phương dù có to gan đến đâu cũng không dám gây án ở bên ngoài địa phận, dù sao thì sức ảnh hưởng của Trịnh Thiên Tắc cũng chỉ giới hạn trong huyện Hoàng Lương, Quan Doãn biết chắc rằng trận tấn công tiếp theo của đối phương sẽ vô cùng điên cuồng.
Quả nhiên, đối phương vốn định lặng lẽ tiếp cận Quan Doãn, nghĩ rằng vừa ra đòn đánh lén là sẽ thành công mà không nghĩ đến chuyện âm thầm phản công, thẹn quá thành giận, bốn năm chiếc xe cùng bật đèn sáng trưng, không che giấu nữa, điên cuồng vọt lên.
Không xong rồi, đối phương muốn ra tay độc ác, nếu như nói trước đây đối phương có lẽ chỉ định kéo dài thời gian muốn lấy mạng một mình Hạ Lai thì bây giờ đã mất kiểm soát, có lẽ là bất chấp tất cả chỉ muốn báo thù. Quan Doãn nhìn thấy tình hình nói với mấy người phía sau:
- Mọi người ngồi cho vững, bảo vệ Hạ Lai cho tốt, tốc độ sẽ rất nhanh, không chừng còn có thể sẽ va đụng.
Thôi Vũ Thu đã sợ đến nói không nên lời, chỉ ôm lấy Thôi Nhã Mỹ, run lẩy bẩy. Mặc dù Thôi Nhã Mỹ cũng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nói:
- Phó Bí thư Thôi nói có khả năng gặp nguy hiểm, không ngờ lại khiến người ta sợ hãi như thế này. Quan Doãn, bây giờ mạng sống của tất cả mọi người trên xe đều trong tay anh đấy, anh nhất định phải lái xe cho tốt!
- Nói ít thôi, để Quan Doãn tập trung lái xe!
Kim Nhất Giai tức giận đáp lại một câu bất lễ với Thôi Nhã Mỹ, mặc dù suốt đường đi Thôi Vũ Thu và Thôi Hạ Lai luôn hộ tống Hạ Lai, cũng coi như có ơn với cô, nhưng cô vẫn thấy bất mãn với cách làm lúc nào cũng kinh ngạc của hai người, cô thường cảm thấy hai người gây phiền phức nhiều hơn là được việc.
Thôi Nhã Mỹ kiềm chế hơn Thôi Vũ Thu, cô cười ngượng ngùng:
- Chúng tôi thành tâm giúp đỡ, nếu có chỗ nào không phải thì tôi xin lỗi trước. Phó Bí thư Thôi đã nói rồi, tất cả đều do Quan Doãn làm chủ.
- Ngồi cho vững!
Quan Doãn đột nhiên hét lớn một tiếng, bất thình lình tăng tốc, chiếc xe rống lên, thân xe nhảy chồm lên phía trước, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
Cùng với sự đột ngột tăng tốc của Quan Doãn, xe hơi của Lưu Bảo Gia ở đằng sau đang đi chậm lại, tốc độ xe của Lưu Bảo Gia chậm lại thì bốn năm chiếc xe nhanh chóng lao đến áp sát, trong nháy mắt chiếc xe đi đầu tiên đã cách xe của Lưu Bảo Gia không đến 10m.
Lãnh Thư ngồi ở dưới cùng, nhìn về phía sau, nhìn tình thế vô cùng nguy cấp không khỏi hét lên “A” một tiếng:
- Quan Doãn, làm thế nào đây?
- Đừng lo lắng!
Quan Doãn giữ bình tĩnh như thường, tiện tay ném bật lửa cho Nhã Mỹ:
- Nhã Mỹ, cô chuẩn bị sẵn một lọ cồn, dùng vải nhét ở miệng bình, đợi khi có xe đi tới thì châm lửa ném lên kính ở xe sau.
- Tôi sẽ làm bình cồn, còn ném bình cồn thì tôi không dám.
Thôi Nhã Mỹ liên tục lắc đầu.
- Cô chuẩn bị bình cồn cho tốt là được rồi.
Vào thời khắc quan trọng, Lãnh Thư thể hiện một vẻ bình tĩnh khác hẳn mọi khi, giống như bông hoa hồng, tuy bình thường kín đáo và kiêu sa nhưng lại có những chiếc gai không dễ bẻ đi mà có thể làm bị thương những người khác.
Khi nói chuyện thì tình hình phía sau đã có biến đổi lớn.
Khi xe của Lưu Bảo Gia bị đuổi cách chỉ còn khoảng mười mấy mét thì đã nhìn thấy đối phương muốn vượt lên từ bên trái, đột nhiên, cửa xe phía sau bên trái của Lưu Bảo Gia bật mở, Lý Lý giương tay lên tạt một thứ gì đó đen sì, rầm một tiếng thứ đó rơi trên mặt đất ướt một mảng lớn.
Là dầu máy.
Xe phía sau tránh không kịp, chạy đè lên, bánh xe vừa dính dầu, tính ma sát lập tức giảm xuống, Lưu Bảo Gia hướng về bên trái mà đánh, phanh gấp lại, muốn ép chết xe phía sau.
Xe phía sau vốn có thể tránh được, đồng thời cũng có thể đạp phanh gấp, nhưng lại mắc lừa, do hoàn cảnh lốp xe bị dính dầu máy, phanh gấp thì cũng chẳng khác nào phá xe trên băng, chiếc xe phát ra một tiếng rít khó nghe, sau đó đột nhiên lệch hướng, trượt nhanh về chính giữa con đường, chiếc xe mất kiểm soát.
Sau đó, chiếc xe quay vòng tại chỗ, cuối cùng vì lực quá lớn nên bay lên trời, đổ nhào về phía lề đường bên kia, rõ ràng là trở thành một đống sắt vụn.
Lưu Bảo Gia hài lòng, vừa t diệt được một con xe của đối phương, chưa kịp mừng thì hai chiếc xe của đối phương một trước một sau chạy đến, cũng chẳng để ý đến Lưu Bảo Gia mà xông thẳng điên cuồng đuổi theo chiếc xe của Quan Doãn.
Lưu Bảo Gia chẳng quan tâm đến chặn hai chiếc xe lại vì phía sau vẫn còn hai chiếc nữa đang muốn vượt qua, nhiệm vụ hàng đầu của anh ta lúc này là ngăn hai chiếc xe đó vượt lên, còn về hai chiếc đằng trước thì chỉ có thể giao cho Quan Doãn đối phó mà thôi.
Quan Doãn nhìn thấy Lưu Bảo Gia xử lý được một chiếc, đối phương vẫn còn những bốn chiếc, hai chiếc đang đuổi theo hắn, hai chiếc đang đuổi teo Lưu Bảo Gia, trong lòng hiểu rằng thời khắc cuộc quyết chiến cuối cùng đã sắp đến, vừa nhìn thấy cột mốc, vẫn còn mười cây số nữa mới ra khỏi địa phận Hoàng Lương, trong lòng bất giác có một kế hoạch, đã làm là phải làm cho triệt để hoặc là không làm, so với việc đấu đá với Trịnh Thiên Tắc sau khi hắn nhậm chức thư ký số một thành ủy thì chi bằng tặng một món quà lớn cho Trịnh Thiên Tắc hôm nay, để Trịnh Thiên Tắc nhấm nháp trước mùi vị của sự thất bại.
Bị thương mười ngón không bằng bị chặt mất một ngón, tranh đấu liên miên!
/556
|