Ý nghĩ của Quan Doãn là xuất phát từ chiến lược kinh tế, xây dựng cơ sở kinh tế vững chắc ở trong nước, sau đó từ trong ra ngoài, ở nước ngoài cũng dần dần mở rộng quy mô, cuối cùng đạt đến chiến lược kinh tế trong ngoài như một.
Hạ Lai ở nước ngoài, là người thích hợp nhất cho chiến lược kinh tế trong ngoài như một. Đáng tiếc là Hạ Lai vừa ra nước ngoài liền giống như hòn đá ném vào biển lớn, không có tin tức. Nếu cô vẫn chìm ở dưới đáy không lộ ra khỏi mặt nước, dựa vào sự hiểu biết của Quan Doãn đối với Hạ Lai, có lẽ cô sẽ trốn cả đời.
Không ngờ Hạ Lai và Kim Nhất Giai lại âm thầm liên lạc, Quan Doãn mừng rỡ hết sức, không khỏi giả vờ giận nói:
- Nhất Giai, em thật quá đáng, không nên giấu anh, mà vẫn giấu anh thì thôi, giấu bố mẹ Hạ Lai thì thật không nên.
Kim Nhất Giai xoa xoa góc áo, ôn tồn nói:
- Em cũng biết giấu anh và dì, dượng là không đúng. Nhưng Hạ Lai nói rồi, nếu em nói với mọi người, cô ấy sẽ cắt đứt liên lạc với em, em là nhân bánh quy bị kẹp ở giữa, hai bên đều khó xử.
- Được rồi, anh không trách em nữa.
Quan Doãn mềm lòng, ôm bả vai Kim Nhất Giai. Hắn biết Kim Nhất Giai khó xử. Từ lúc cô yêu hắn, cô liền phải đấu tranh giữa việc từ bỏ hay giữ lấy:
- Hy vọng em chuyển lời cho Hạ Lai, tốt nhất là kín đáo nói với cô ấy, để cô ấy có thể tạo dựng sự nghiệp ở Mỹ, muốn người có người, muốn tiền có tiền.
- Tiền thì dễ nói, nhưng người thì không dễ. Ai đi Mỹ giúp đỡ Hạ Lai chứ?
Kim Nhất Giai vẻ mặt khó hiểu, lập tức nghĩ, lại bừng tỉnh ngộ, ngầm hiểu mà cười:
- À… Anh muốn Ôn Lâm ra nước ngoài giúp Hạ Lai sao? Cô bé Lâm quả thật là ứng cử viên không tồi, nhưng cô ấy nguyện ý ra nước ngoài không? Rời xa quê hương, người bình thường đều không nỡ.
- Chị Lâm chắc chắn sẽ đồng ý, chị ấy nghe lời anh nhất.
Tiểu Muội cười khanh khách nói, còn chớp chớp mắt với Quan Doãn.
Quan Doãn thiếu chút nữa bị sợ toát hết mồ hôi lạnh, Tiểu Muội bình thường thông minh thế mà sao bây giờ lại cố ý quấy rối vậy? Quả nhiên Kim Nhất Giai giơ tay véo một cái vào eo Quan Doãn, mặc dù lực không mạnh nhưng cũng rất đau. Quan Doãn liền mở miệng:
- Này này, chú ý ảnh hưởng, bây giờ anh vẫn chưa cưới em, không phải là chồng hợp pháp của em, em không thể mở miệng ra liền mắng, giơ tay liền đánh.
- Đánh anh là đúng.
Kim Nhất Giai cắn chặt răng:
- Hạ Lai bị anh hại đến mức phải rời xa quê hương. Ôn Lâm lại nghe lời anh nhất, Tô Mặc Ngu mắt không chớp liền vì anh đầu tư 100 triệu, Quan Doãn, anh thật có sức hấp dẫn.
Quan Doãn gãi đầu, vẻ mặt thẹn thùng:
- Đúng thế, nếu anh không có sức hấp dẫn thì em cũng sẽ không thích anh, phải không? Anh càng có sức hấp dẫn thì càng chứng minh em thật tinh mắt.
-Em thèm vào!
Kim Nhất Giai mỉm cười:
- Mèo khen mèo dài đuôi, thật không biết xấu hổ.
- Anh nói đúng, hắn quả thực có sức hấp dẫn, ngay cả em cũng thích anh ấy.
Tiểu Muội trên người quấn một chiếc khăn tắm, cao thấp lộ rõ, thể hiện rõ vẻ đẹp thân hình lả lướt của người con gái.
- Được rồi, được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Nhất Giai, em đưa Tiểu Muội đi dạo ở Hoàng Lương, anh bận làm việc rồi.
Quan Doãn da mặt ngẫu nhiên sẽ dày một chút, nhưng cũng không phải dày quá, cũng khhông muốn khoe khoang thêm nữa, xoay người liền về phòng đi ngủ.
- Quan đại công tử…
Kim Nhất Giai nũng nịu gọi một tiếng, đôi mắt quyến rũ nhìn Quan Doãn ngọt ngào nói:
- Có cần thần thiếp hầu hạ giấc ngủ không?
Quan Doãn cười ha hả, giơ tay kéo Kim Nhất Giai vào ngực:
- Con gái nhà ai ôm gối thơm đến phòng, tắt nến đồng ý hầu hạ giấc ngủ… công tử tôi ai đến cũng không từ chối.
Kim Nhất Giai đẩy Quan Doãn ra:
- Đừng tưởng bở, tự mình ôm gối đi ngủ.
Quan Doãn đành bất đắc dĩ một mình đi về phòng, ôm gối ngủ, vốn tưởng một mình ôm gối sẽ khó ngủ, không ngờ vừa gối đầu lên gối liền ngủ ngay.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Muội và Kim Nhất Giai làm xong bữa sáng, Quan Doãn dưới sự chăm sóc của hai mỹ nữ hưởng thụ một bữa ăn sáng phong phú mà hạnh phúc, sau đó đi bộ đi làm.
Buổi sáng đều rất bận, các hạng mục làm Quan Doãn không ngẩng đầu lên được, cả buổi sáng không rời khỏi văn phòng một bước. Tưởng Tuyết Tùng cũng bận tối mắt, dù sao điều chỉnh nhân sự là chuyện lớn, sau khi bản dự thảo bước đầu được công bố, khắp nơi nghe tin tức lập tức hành động, đều thi triển các loại hành động, muốn thăm dò tin tức hoặc muốn tạo quan hệ cộng thêm tặng quà.
Buổi chiều vừa đi làm, Tưởng Tuyết Tùng liền triệu tập hội nghị văn phòng Bí thư, thảo luận và thông qua bản sơ thảo phương án điều chỉnh nhân sự. Nhân vật số một số hai ở các quận huyện gần như thay đổi hết, hơn nữa thân tín của Hô Diên Ngạo Bác gần như không có ai lên chức. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là Hô Diên Ngạo Bác phản đối không hề mãnh liệt, chỉ đưa ra nghi ngờ nho nhỏ, cũng không kiên trì quá mức.
Thôi Đồng là lập trường ngầm đồng ý, chẳng khác gì nói bản sơ thảo phương án điều chỉnh nhân sự coi như bước đầu đã được thông qua.
Làm Quan Doãn âm thầm ngạc nhiên là Hô Diên Ngạo Bác không đưa ra ý kiến phản đối thì cũng kệ, các nhân vật số một số hai các quận huyện đa phần là thế lực còn sót lại của Bí thư nhiệm kỳ trước, đa phần là thân tín của ba dòng họ lớn. Dòng chính của Hô Diên Ngạo Bác ngược lại không nhiều lắm, nhưng Thôi Đồng lại không ngăn cản bản sơ thảo phương án sơ bộ thông qua thì không hiểu được. Thế lực họ Thôi sống ở các quận huyện, nhân vật số một số hai chiếm không ít, ít nhất có dăm ba người, lần điều chỉnh này, toàn bộ bịđẩy đi, họ Thôi nguyên khí tổn thương nặng nề.
Thôi Đồng thật là ẩn nhẫn hay là toan tính lâu dài? Quan Doãn là Thư ký số một của Thành uỷ, có tư cách dự thính hội nghị công việc Bí thư. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, thấy Thôi Đồng sắc mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói gì, không biết là đã thống nhất với Tưởng Tuyết Tùng từ trước hay là có mưu tính lâu dài khác.
Về phần Hô Diên Ngạo Bác biểu hiện cũng rất thích hợp, có nghi ngờ nhưng không mãnh liệt, vừa đúng biểu hiện sự tồn tại của nhân vật số hai như y, vừa cho thấy y đối với vấn đề nhân sự rất tôn trọng quyền uy của nhân vật số một, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý phương án sơ bộ, lại nhấn mạnh còn phải đệ trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận, rất biết chừng mực.
Bởi vậy có thể thấy Hô Diên Ngạo Bác mặc dù ở Hội nghị kinh tế toàn thành phố vừa hát vừa cạnh tranh với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng vẫn chưa làm tốt việc chuẩn bị quyết chiến.
Lúc hội nghị sắp kết thúc, Tưởng Tuyết Tùng nhấn mạnh chỉ rõ:
- Sau khi chuyện điều chỉnh nhân sự qua đi, tiếp tục nghiên cứu phương hướng phát triển khu kinh tế mới, tôi có một ý tưởng không thành thục lắm, hy vọng các Uỷ viên thường vụ cho ý kiến, đưa ra cách nghĩ của mình về vấn đề phương hướng phát triển khu kinh tế mới…
Thật là diệu kế, yêu cầu các Uỷ viên thường vụ tỏ rõ lập trường. Quan Doãn tâm tư đại động, nếu mỗi Uỷ viên thường vụ Tưởng Tuyết Tùng đều muốn có lập trường rõ ràng, hẳn là chuẩn bị mai phục cho trận quyết chiến cuối cùng.
Trận khu kinh tế mới, thế tất phải xảy ra nhưng tác chiến với hai bên thế nào, Quan Doãn lại có suy nghĩ hoàn toàn mới. Chỉ đợi đến khi thời cơ hoàn toàn thích hợp, hắn chuẩn bị báo cáo trước mặt Tưởng Tuyết Tùng.
Hội nghị công việc Bí thư thông qua đề nghị được lên thành Trưởng phòng của Quan Doãn, dù sao cũng là thư ký số một của Thành uỷ, Trưởng ban tổ chức Trương Thiên Hào vừa nhắc đến tên, người đầu tiên ủng hộ lại ngoài dự đoán mọi người là Hô Diên Ngạo Bác.
Hơn nữa Hô Diên Ngạo Bác còn đánh giá rất cao về Quan Doãn, thể hiện rõ phẩm chất tâm lý tốt đẹp và năng lực chính trị cùng với thủ đoạn chính trị cay độc của một người làm quan đã lâu.
Buổi chiều, Ban tổ chức liền có quyết định chính thức xác nhận cấp bậc Trưởng phòng của Quan Doãn. Quan Doãn 24 tuổi đã bước vào cánh cửa Trưởng phòng.
Sau khi tin tức Quan Doãn lên chức Trưởng phòng được truyền đi, không ít người gọi điện thoại hoặc đích thân đến văn phòng chúc mừng Quan Doãn. Những người gọi điện thoại đến là những đồng nghiệp quan hệ không xa không gần, có thể nói chuyện được, những người đích thân đến văn phòng, đương nhiên là đồng minh có quan hệ mật thiết đến một trình độ nhất định của Quan Doãn.
Người đầu tiên đến văn phòng chúc mừng Quan Doãn là Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn mặt mày hớn hở, vừa vào cửa liền cười ha hả:
- Trưởng phòng 24 tuổi, Thư ký Quan, hai năm sau, 26 tuổi lên chức Phó cục trưởng, anh có lòng tin không?
- Nhờ lời nói tốt lành của Trưởng ban thư ký.
Quan Doãn cười ha ha:
- Suy nghĩ thì chắc chắn có nhưng có thực hiện được hay không thì chỉ có thể xem ba phần may mắn và bảy phần hành động rồi.
- Vận làm quan, ba phần may mắn, bảy phần do hành động, câu này rất có đạo lý, tôi tán thành.
Quách Vĩ Toàn gật đầu liên tục:
- Cái gọi là may mắn là cái mở đầu, bối cảnh rất quan trọng nhưng hành động thích hợp có thể đi ngược ý trời, tôi thấy anh chung quy là nhân vật đi ngược ý trời.
- Không dám, không dám đi ngược ý trời, tôi chỉ thuận lòng trời mà làm.
Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn nói giỡn vài câu, nói giỡn cũng là một cách để tăng cường giao lưu tình cảm.
- Sự việc… thành rồi, để mấy hôm nữa Sở Triều Huy báo với anh.
Quách Vĩ Toàn hạ thấp giọng nói, lại chớp chớp mắt với Quan Doãn:
- Mất bao nhiêu công, cũng may bây giờ Trịnh Thiên Tắc không để ý được, nếu không thật không dễ vào.
Quách Vĩ Toàn thật thú vị, chuyện của Sở Triều Huy anh ta thật sự để trong lòng, mới vài ngày liền xử lý xong. Anh ta nói mất nhiều công sức, không phải tranh công mà là nói thật, Quan Doãn chịu ơn rồi, gật đầu nói:
- Tôi nợ Trưởng ban thư ký một ân tình.
- Lời này khách khí quá.
Quách Vĩ Toàn quay người đóng cửa:
- Đại thư ký Quan, Trịnh Lệnh Đông tỉnh rồi, nghe nói nói ra rồi. Vừa nãy lúc tôi đi ra từ văn phòng nhận được điện thoại, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh và Sở Công an tỉnh thành lập tổ điều tra liên hợp, chính thức điều tra vấn đề vi phạm pháp luật của Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc… là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trịnh Lệnh Đông khai rồi sao? Quan Doãn giật mình, hắn vẫn chưa nghe thấy tin gì, Quách Vĩ Toàn liền biết rồi, cũng chứng minh một điểm, Quách Vĩ Toàn cũng không đơn giản, ở Tỉnh uỷ cũng có tai mắt truyền tin tức. Nghĩ cũng đúng, Quách Vĩ Toàn có thể sắp xếp Sở Triều Huy vào Cục công an ngay dưới mắt Trịnh Thiên Tắc, quả thực sức mạnh không nhỏ. Mặc dù Cục Công an Thành phố đối với Cục An ninh Quốc gia không có quan hệ lãnh đạo trực tiếp, nhưng dù sao cùng đề một biển hiệu, trên danh nghĩa Trịnh Thiên Tắc vẫn có quyền hỏi biến động nhân sự ở Cục An ninh Quốc gia.
Cục An ninh Quốc gia tuyển người rất khác so với Cục Công an, khá bí mật. Hơn nữa không tiết lộ. Trên thực tế, người của Cục An ninh Quốc gia không cách người bình thường bao xa, ngành nghề nào cũng có người của Cục An ninh Quốc gia, thậm chí lái xe của lãnh đạo cá biệt hoặc người bên cạnh, chính là nhân viên An ninh quốc gia.
Còn có một số nhân viên An ninh quốc gia làm việc ở đơn vị xí nghiệp, giống như người bình thường, căn bản nhìn không ra. Cũng có một số nhân viên An ninh quốc gia làm việc ở hệ thống công an, ví dụ như cảnh sát cấp cơ sở hoặc lãnh đạo trung tầng của Cục công an. Bọn họ là hai thân phận, lấy hai phần lương nhưng cho dù là loại nào thì nhân viên an ninh quốc gia cũng không có một giấy tờ nào chứng minh thân phận an ninh quốc gia của họ.
Thân phận an ninh quốc gia nếu để lộ sẽ không có cách nào tiếp tục làm việc ở an ninh quốc gia.
- Còn có một việc…
Quách Vĩ Toàn thần bí nói:
- Tôi nghi ngờ Hoàng Hán cũng là người của Cục An ninh Quốc gia, không, là người của Sở An ninh Quốc gia tỉnh.
Hạ Lai ở nước ngoài, là người thích hợp nhất cho chiến lược kinh tế trong ngoài như một. Đáng tiếc là Hạ Lai vừa ra nước ngoài liền giống như hòn đá ném vào biển lớn, không có tin tức. Nếu cô vẫn chìm ở dưới đáy không lộ ra khỏi mặt nước, dựa vào sự hiểu biết của Quan Doãn đối với Hạ Lai, có lẽ cô sẽ trốn cả đời.
Không ngờ Hạ Lai và Kim Nhất Giai lại âm thầm liên lạc, Quan Doãn mừng rỡ hết sức, không khỏi giả vờ giận nói:
- Nhất Giai, em thật quá đáng, không nên giấu anh, mà vẫn giấu anh thì thôi, giấu bố mẹ Hạ Lai thì thật không nên.
Kim Nhất Giai xoa xoa góc áo, ôn tồn nói:
- Em cũng biết giấu anh và dì, dượng là không đúng. Nhưng Hạ Lai nói rồi, nếu em nói với mọi người, cô ấy sẽ cắt đứt liên lạc với em, em là nhân bánh quy bị kẹp ở giữa, hai bên đều khó xử.
- Được rồi, anh không trách em nữa.
Quan Doãn mềm lòng, ôm bả vai Kim Nhất Giai. Hắn biết Kim Nhất Giai khó xử. Từ lúc cô yêu hắn, cô liền phải đấu tranh giữa việc từ bỏ hay giữ lấy:
- Hy vọng em chuyển lời cho Hạ Lai, tốt nhất là kín đáo nói với cô ấy, để cô ấy có thể tạo dựng sự nghiệp ở Mỹ, muốn người có người, muốn tiền có tiền.
- Tiền thì dễ nói, nhưng người thì không dễ. Ai đi Mỹ giúp đỡ Hạ Lai chứ?
Kim Nhất Giai vẻ mặt khó hiểu, lập tức nghĩ, lại bừng tỉnh ngộ, ngầm hiểu mà cười:
- À… Anh muốn Ôn Lâm ra nước ngoài giúp Hạ Lai sao? Cô bé Lâm quả thật là ứng cử viên không tồi, nhưng cô ấy nguyện ý ra nước ngoài không? Rời xa quê hương, người bình thường đều không nỡ.
- Chị Lâm chắc chắn sẽ đồng ý, chị ấy nghe lời anh nhất.
Tiểu Muội cười khanh khách nói, còn chớp chớp mắt với Quan Doãn.
Quan Doãn thiếu chút nữa bị sợ toát hết mồ hôi lạnh, Tiểu Muội bình thường thông minh thế mà sao bây giờ lại cố ý quấy rối vậy? Quả nhiên Kim Nhất Giai giơ tay véo một cái vào eo Quan Doãn, mặc dù lực không mạnh nhưng cũng rất đau. Quan Doãn liền mở miệng:
- Này này, chú ý ảnh hưởng, bây giờ anh vẫn chưa cưới em, không phải là chồng hợp pháp của em, em không thể mở miệng ra liền mắng, giơ tay liền đánh.
- Đánh anh là đúng.
Kim Nhất Giai cắn chặt răng:
- Hạ Lai bị anh hại đến mức phải rời xa quê hương. Ôn Lâm lại nghe lời anh nhất, Tô Mặc Ngu mắt không chớp liền vì anh đầu tư 100 triệu, Quan Doãn, anh thật có sức hấp dẫn.
Quan Doãn gãi đầu, vẻ mặt thẹn thùng:
- Đúng thế, nếu anh không có sức hấp dẫn thì em cũng sẽ không thích anh, phải không? Anh càng có sức hấp dẫn thì càng chứng minh em thật tinh mắt.
-Em thèm vào!
Kim Nhất Giai mỉm cười:
- Mèo khen mèo dài đuôi, thật không biết xấu hổ.
- Anh nói đúng, hắn quả thực có sức hấp dẫn, ngay cả em cũng thích anh ấy.
Tiểu Muội trên người quấn một chiếc khăn tắm, cao thấp lộ rõ, thể hiện rõ vẻ đẹp thân hình lả lướt của người con gái.
- Được rồi, được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa. Nhất Giai, em đưa Tiểu Muội đi dạo ở Hoàng Lương, anh bận làm việc rồi.
Quan Doãn da mặt ngẫu nhiên sẽ dày một chút, nhưng cũng không phải dày quá, cũng khhông muốn khoe khoang thêm nữa, xoay người liền về phòng đi ngủ.
- Quan đại công tử…
Kim Nhất Giai nũng nịu gọi một tiếng, đôi mắt quyến rũ nhìn Quan Doãn ngọt ngào nói:
- Có cần thần thiếp hầu hạ giấc ngủ không?
Quan Doãn cười ha hả, giơ tay kéo Kim Nhất Giai vào ngực:
- Con gái nhà ai ôm gối thơm đến phòng, tắt nến đồng ý hầu hạ giấc ngủ… công tử tôi ai đến cũng không từ chối.
Kim Nhất Giai đẩy Quan Doãn ra:
- Đừng tưởng bở, tự mình ôm gối đi ngủ.
Quan Doãn đành bất đắc dĩ một mình đi về phòng, ôm gối ngủ, vốn tưởng một mình ôm gối sẽ khó ngủ, không ngờ vừa gối đầu lên gối liền ngủ ngay.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Muội và Kim Nhất Giai làm xong bữa sáng, Quan Doãn dưới sự chăm sóc của hai mỹ nữ hưởng thụ một bữa ăn sáng phong phú mà hạnh phúc, sau đó đi bộ đi làm.
Buổi sáng đều rất bận, các hạng mục làm Quan Doãn không ngẩng đầu lên được, cả buổi sáng không rời khỏi văn phòng một bước. Tưởng Tuyết Tùng cũng bận tối mắt, dù sao điều chỉnh nhân sự là chuyện lớn, sau khi bản dự thảo bước đầu được công bố, khắp nơi nghe tin tức lập tức hành động, đều thi triển các loại hành động, muốn thăm dò tin tức hoặc muốn tạo quan hệ cộng thêm tặng quà.
Buổi chiều vừa đi làm, Tưởng Tuyết Tùng liền triệu tập hội nghị văn phòng Bí thư, thảo luận và thông qua bản sơ thảo phương án điều chỉnh nhân sự. Nhân vật số một số hai ở các quận huyện gần như thay đổi hết, hơn nữa thân tín của Hô Diên Ngạo Bác gần như không có ai lên chức. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là Hô Diên Ngạo Bác phản đối không hề mãnh liệt, chỉ đưa ra nghi ngờ nho nhỏ, cũng không kiên trì quá mức.
Thôi Đồng là lập trường ngầm đồng ý, chẳng khác gì nói bản sơ thảo phương án điều chỉnh nhân sự coi như bước đầu đã được thông qua.
Làm Quan Doãn âm thầm ngạc nhiên là Hô Diên Ngạo Bác không đưa ra ý kiến phản đối thì cũng kệ, các nhân vật số một số hai các quận huyện đa phần là thế lực còn sót lại của Bí thư nhiệm kỳ trước, đa phần là thân tín của ba dòng họ lớn. Dòng chính của Hô Diên Ngạo Bác ngược lại không nhiều lắm, nhưng Thôi Đồng lại không ngăn cản bản sơ thảo phương án sơ bộ thông qua thì không hiểu được. Thế lực họ Thôi sống ở các quận huyện, nhân vật số một số hai chiếm không ít, ít nhất có dăm ba người, lần điều chỉnh này, toàn bộ bịđẩy đi, họ Thôi nguyên khí tổn thương nặng nề.
Thôi Đồng thật là ẩn nhẫn hay là toan tính lâu dài? Quan Doãn là Thư ký số một của Thành uỷ, có tư cách dự thính hội nghị công việc Bí thư. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, thấy Thôi Đồng sắc mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói gì, không biết là đã thống nhất với Tưởng Tuyết Tùng từ trước hay là có mưu tính lâu dài khác.
Về phần Hô Diên Ngạo Bác biểu hiện cũng rất thích hợp, có nghi ngờ nhưng không mãnh liệt, vừa đúng biểu hiện sự tồn tại của nhân vật số hai như y, vừa cho thấy y đối với vấn đề nhân sự rất tôn trọng quyền uy của nhân vật số một, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý phương án sơ bộ, lại nhấn mạnh còn phải đệ trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận, rất biết chừng mực.
Bởi vậy có thể thấy Hô Diên Ngạo Bác mặc dù ở Hội nghị kinh tế toàn thành phố vừa hát vừa cạnh tranh với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng vẫn chưa làm tốt việc chuẩn bị quyết chiến.
Lúc hội nghị sắp kết thúc, Tưởng Tuyết Tùng nhấn mạnh chỉ rõ:
- Sau khi chuyện điều chỉnh nhân sự qua đi, tiếp tục nghiên cứu phương hướng phát triển khu kinh tế mới, tôi có một ý tưởng không thành thục lắm, hy vọng các Uỷ viên thường vụ cho ý kiến, đưa ra cách nghĩ của mình về vấn đề phương hướng phát triển khu kinh tế mới…
Thật là diệu kế, yêu cầu các Uỷ viên thường vụ tỏ rõ lập trường. Quan Doãn tâm tư đại động, nếu mỗi Uỷ viên thường vụ Tưởng Tuyết Tùng đều muốn có lập trường rõ ràng, hẳn là chuẩn bị mai phục cho trận quyết chiến cuối cùng.
Trận khu kinh tế mới, thế tất phải xảy ra nhưng tác chiến với hai bên thế nào, Quan Doãn lại có suy nghĩ hoàn toàn mới. Chỉ đợi đến khi thời cơ hoàn toàn thích hợp, hắn chuẩn bị báo cáo trước mặt Tưởng Tuyết Tùng.
Hội nghị công việc Bí thư thông qua đề nghị được lên thành Trưởng phòng của Quan Doãn, dù sao cũng là thư ký số một của Thành uỷ, Trưởng ban tổ chức Trương Thiên Hào vừa nhắc đến tên, người đầu tiên ủng hộ lại ngoài dự đoán mọi người là Hô Diên Ngạo Bác.
Hơn nữa Hô Diên Ngạo Bác còn đánh giá rất cao về Quan Doãn, thể hiện rõ phẩm chất tâm lý tốt đẹp và năng lực chính trị cùng với thủ đoạn chính trị cay độc của một người làm quan đã lâu.
Buổi chiều, Ban tổ chức liền có quyết định chính thức xác nhận cấp bậc Trưởng phòng của Quan Doãn. Quan Doãn 24 tuổi đã bước vào cánh cửa Trưởng phòng.
Sau khi tin tức Quan Doãn lên chức Trưởng phòng được truyền đi, không ít người gọi điện thoại hoặc đích thân đến văn phòng chúc mừng Quan Doãn. Những người gọi điện thoại đến là những đồng nghiệp quan hệ không xa không gần, có thể nói chuyện được, những người đích thân đến văn phòng, đương nhiên là đồng minh có quan hệ mật thiết đến một trình độ nhất định của Quan Doãn.
Người đầu tiên đến văn phòng chúc mừng Quan Doãn là Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn mặt mày hớn hở, vừa vào cửa liền cười ha hả:
- Trưởng phòng 24 tuổi, Thư ký Quan, hai năm sau, 26 tuổi lên chức Phó cục trưởng, anh có lòng tin không?
- Nhờ lời nói tốt lành của Trưởng ban thư ký.
Quan Doãn cười ha ha:
- Suy nghĩ thì chắc chắn có nhưng có thực hiện được hay không thì chỉ có thể xem ba phần may mắn và bảy phần hành động rồi.
- Vận làm quan, ba phần may mắn, bảy phần do hành động, câu này rất có đạo lý, tôi tán thành.
Quách Vĩ Toàn gật đầu liên tục:
- Cái gọi là may mắn là cái mở đầu, bối cảnh rất quan trọng nhưng hành động thích hợp có thể đi ngược ý trời, tôi thấy anh chung quy là nhân vật đi ngược ý trời.
- Không dám, không dám đi ngược ý trời, tôi chỉ thuận lòng trời mà làm.
Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn nói giỡn vài câu, nói giỡn cũng là một cách để tăng cường giao lưu tình cảm.
- Sự việc… thành rồi, để mấy hôm nữa Sở Triều Huy báo với anh.
Quách Vĩ Toàn hạ thấp giọng nói, lại chớp chớp mắt với Quan Doãn:
- Mất bao nhiêu công, cũng may bây giờ Trịnh Thiên Tắc không để ý được, nếu không thật không dễ vào.
Quách Vĩ Toàn thật thú vị, chuyện của Sở Triều Huy anh ta thật sự để trong lòng, mới vài ngày liền xử lý xong. Anh ta nói mất nhiều công sức, không phải tranh công mà là nói thật, Quan Doãn chịu ơn rồi, gật đầu nói:
- Tôi nợ Trưởng ban thư ký một ân tình.
- Lời này khách khí quá.
Quách Vĩ Toàn quay người đóng cửa:
- Đại thư ký Quan, Trịnh Lệnh Đông tỉnh rồi, nghe nói nói ra rồi. Vừa nãy lúc tôi đi ra từ văn phòng nhận được điện thoại, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh và Sở Công an tỉnh thành lập tổ điều tra liên hợp, chính thức điều tra vấn đề vi phạm pháp luật của Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc… là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trịnh Lệnh Đông khai rồi sao? Quan Doãn giật mình, hắn vẫn chưa nghe thấy tin gì, Quách Vĩ Toàn liền biết rồi, cũng chứng minh một điểm, Quách Vĩ Toàn cũng không đơn giản, ở Tỉnh uỷ cũng có tai mắt truyền tin tức. Nghĩ cũng đúng, Quách Vĩ Toàn có thể sắp xếp Sở Triều Huy vào Cục công an ngay dưới mắt Trịnh Thiên Tắc, quả thực sức mạnh không nhỏ. Mặc dù Cục Công an Thành phố đối với Cục An ninh Quốc gia không có quan hệ lãnh đạo trực tiếp, nhưng dù sao cùng đề một biển hiệu, trên danh nghĩa Trịnh Thiên Tắc vẫn có quyền hỏi biến động nhân sự ở Cục An ninh Quốc gia.
Cục An ninh Quốc gia tuyển người rất khác so với Cục Công an, khá bí mật. Hơn nữa không tiết lộ. Trên thực tế, người của Cục An ninh Quốc gia không cách người bình thường bao xa, ngành nghề nào cũng có người của Cục An ninh Quốc gia, thậm chí lái xe của lãnh đạo cá biệt hoặc người bên cạnh, chính là nhân viên An ninh quốc gia.
Còn có một số nhân viên An ninh quốc gia làm việc ở đơn vị xí nghiệp, giống như người bình thường, căn bản nhìn không ra. Cũng có một số nhân viên An ninh quốc gia làm việc ở hệ thống công an, ví dụ như cảnh sát cấp cơ sở hoặc lãnh đạo trung tầng của Cục công an. Bọn họ là hai thân phận, lấy hai phần lương nhưng cho dù là loại nào thì nhân viên an ninh quốc gia cũng không có một giấy tờ nào chứng minh thân phận an ninh quốc gia của họ.
Thân phận an ninh quốc gia nếu để lộ sẽ không có cách nào tiếp tục làm việc ở an ninh quốc gia.
- Còn có một việc…
Quách Vĩ Toàn thần bí nói:
- Tôi nghi ngờ Hoàng Hán cũng là người của Cục An ninh Quốc gia, không, là người của Sở An ninh Quốc gia tỉnh.
/556
|