Quan Doãn nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng liền nói:
- Chỉ có 20 phút thôi.
- 20 phút cũng đủ rồi.
Lưu Dương thần sắc hơi uể oải, thản nhiên nói:
- Phiền Thư ký Quan đến văn phòng của tôi một chuyến?
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
Quan Doãn khách khí mà cười, đi theo Lưu Dương đến văn phòng của Lưu Dương.
Văn phòng của Lưu Dương và văn phòng của Chủ tịch Thành phố thông nhau, gần giống với bố cục văn phòng Quan Doãn và văn phòng Bí thư Thành uỷ đối diện với góc thông nhau, đều là thiết kế muốn gặp lãnh đạo thì phải đi qua văn phòng Thư ký, có lợi cho Thư ký từ chối khéo.
Ưu thế lớn nhất của Thư ký là ở chỗ từ chối khéo. Ai muốn gặp lãnh đạo phải được Thư ký chuyển lời, không qua tay Thư ký, muốn gặp lãnh đạo khó như lên trời. Còn có một điểm là Thư ký có thể tiến hành ngăn chặn tất cả các cuộc điện thoại gọi cho lãnh đạo, có thể khéo léo từ chối, hoặc là xử lý theo tính kỹ thuật. Nói chung đắc tội lãnh đạo, có lẽ lãnh đạo sẽ khoan hồng độ lượng không để trong lòng nhưng đắc tội Thư ký thì sẽ vô hình mất đi rất nhiều cơ hội tiếp cận lãnh đạo và chiếm được hảo cảm của lãnh đạo.
Văn phòng của Lưu Dương nhỏ hơn văn phòng Quan Doãn một chút --- Mặc dù ở văn phòng lớn nhỏ và trang hoàng xa hoa hay không không có quy định Thư ký số một nhất định phải hơn Thư ký số hai, nhưng rất nhiều chi tiết chốn quan trường đều đươc dập khuôn --- trang hoàng cũng không tồi, bố trí cũng phong cách tao nhã, hơi chút khác so với phong cách trong văn phòng Hô Diên Ngạo Bác, có biểu lộ phong cách cá nhân của Lưu Dương ở mức độ nhất định.
Quan Doãn ngồi trên ghế sô pha, nhận lấy cốc trà Lưu Dương đưa cho:
- Thư ký Lưu có chỉ bảo gì?
Lưu Dương lớn hơn Quan Doãn hơn chục tuổi, năm nay 35 tuổi, tướng mạo nhìn không già, chỉ là trên trán có nhiều vẻ u buồn, một bộ dáng buồn bực thất bại. Theo lý mà nói y thân là Thư ký số hai Thành uỷ, trong số phần đông Thư ký ở Thành uỷ Hoàng Lương, địa vị chỉ sau Quan Doãn, vốn có tiền đồ rộng lớn, nếu như ngay cả y cũng bất mãn với hoàn cảnh của mình, vậy thì những thư ký cuả các Phó chủ tịch Thành phố thì nên nghĩ ra sao?
- Đâu có chỉ giáo gì đâu, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi.
Lưu Dương miễn cưỡng cười cười:
- Thư ký Quan, anh đường làm quan rộng mở, không biết dân gian vất vả, nói ngay đám thư ký của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân, anh biết có bao nhiêu người ghen tị vận may của anh không?
Quan Doãn im lặng gật đầu. Hắn đương nhiên biết hắn từ Huyện uỷ huyện Khổng nhảy vào Thành uỷ, trở thành Thư ký số một Thành uỷ sáng chói mắt, làm vô số người ghen tị đỏ mắt đến phát cuồng. Thư ký số một Thành uỷ chỉ có thể có một, có bao nhiêu người ở phòng Thư ký sao sao chép chép bao nhiêu năm, mong một ngày nào đó được một lãnh đạo nào đó yêu thích, từ đó có thể có cơ hội một bước lên mây, không nghĩ đến lại bị một tên nhóc không có danh tiếng gì chiếm mất vị trí số một, sao lại không làm người ta chán nản và bất bình chứ?
Đại bộ phận Thư ký Thành uỷ đều ngoài 30 tuổi, thậm chí có rất nhiều thư ký 40, 50 tuổi, cơ bản là cả đời thấy đầu, cũng không có ngày nổi danh. Thực ra cho dù biết tiền đồ vô vọng cũng chẳng sao, dù sao bên cạnh cũng rất nhiều người cùng cảnh ngộ, còn có thể an ủi lẫn nhau, tìm kiếm một chút cân bằng tâm lý.
Nhưng sự hoành hành của Quan Doãn nhất thời phá vỡ giấc mộng tự mình an ủi của rất nhiều người. Hoá ra không phải cơ hội không đến, cũng không phải không được lãnh đạo yêu thích, chỉ trách mình năng lực không đủ. Người so với người thật là tức điên người. Cơ hội tha thiết mong ước vô số năm sao lại rơi lên đầu Quan Doãn? Nếu Quan Doãn là người tai to mặt lớn thì cũng thôi nhưng hắn lại là một người dân bình thường, hơn nữa lúc trước còn ngồi một năm ghẻ lạnh ở huyện Khổng. Cứ như vậy càng khiến nhiều người ghen tỵ với Quan Doãn, lại không phục.
Nhưng không phục cũng không cách nào khác. Đời người là như vậy, luôn có rất nhiều người hai bàn tay trắng, một bộ phận khác lại đạt được rất nhiều. Trời đất đều có bình đẳng, nhưng phép tắc của trời tại sao lại mất nhiều mà bù lại chẳng được bao nhiêu, thì không ai nhìn thấu được.
- Thư ký đi theo người, là có chú ý đấy. Đi theo ai liền là người của người đó, sau này cho dù đến bước nào cũng phải vinh nhục cùng hưởng.
Lưu Dương mở đầu câu chuyện, lại không phải muốn đáp lời Quan Doãn. Nói thật, y cũng ghen tỵ với Quan Doãn, chỉ có điều y khác với vô số những thư ký chỉ biết ghen tỵ Quan Doãn mà không có chí ở chỗ y tốt xấu gì cũng là Thư ký số hai, cho dù tiền đồ không bằng Quan Doãn, ít nhất cũng không lo cuối cùng không có chỗ nào tốt để đi.
- Đúng vậy, Thư ký Lưu.
Quan Doãn phụ hoạ một câu. Mặc dù hắn vẫn chưa đoán ra Lưu Dương tìm hắn có chuyện gì, muốn nói gì, nhưng mơ hồ cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay, e rằng không bình thường chút nào.
Từ giọng điệu và vẻ mặt của Lưu Dương là có thể nhìn ra Lưu Dương tâm tư thấp thỏm, dường như có lời khó nói. Quan Doãn liền dứt khoát không nói gì, đợi Lưu Dương nói xong.
- Thư ký, nhìn có vẻ rất giống một công việc mới lạ, thực ra không phải.
Lưu Dương sửa sang tóc, làm cho tư thái của y thả lỏng hơn một chút, bày ra bộ dạng tuỳ ý tâm sự với Quan Doãn:
- Nếu không có cơ hội, không theo đúng người, Thư ký thâm niên, chức vụ cao đến đâu đi nữa, cả đời cũng chỉ có thể chết già trên cái cương vị Thư ký ấy, vĩnh viễn làm một tên sai vặt đi bưng trà rót nước, thức đêm làm việc, cuối cùng là nhân vật nghe người khác sai khiến ăn nói khép nép. Ngoài việc đi cùng lãnh đạo thoáng qua một cái tiền hô hậu ủng, mặc du uy phong nhưng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.
Quan Doãn liên tục gật đầu, lại không nói gì. Trong lòng hắn biết rõ một sự thật, Lưu Dương nói đến chuyện thư ký làm việc vất vả và bất đắc dĩ, e là có liên quan đến lần điều chỉnh nhân sự này. Nghĩ đến Lưu Dương làm Thư ký Chủ tịch Thành phố cũng đã được một số năm, trước sau cũng đã theo mấy vị lãnh đạo, hơn nữa cách đây không lâu cũng lên Phó cục, là nên thoát ra ngoài rồi, nếu không thoát ra, vạn nhất trong trận quyết chiến Hô Diên Ngạo Bác thất thế, nói không chừng y còn bị liên luỵ, sẽ không có ngày nổi danh nữa.
- Tôi lúc đầu là đi theo Phó chủ tịch Thành phố Khương. Phó chủ tịch Thành phố Khương là Phó chủ tịch Thành phố tạm thời, nhận chức ba năm ở Hoàng Lương. Phó chủ tịch Thành phố Khương chọn Thư ký, không có ai báo danh. Phó chủ tịch Thành phố tạm thời là lãnh đạo có tính quá độ, không ai muốn đi theo, đi theo cũng chỉ phí công, chả thu được gì. Lúc đó không ai muốn đi theo, tôi liền xung phong nhận việc.
Không ngờ năm đó Lưu Dương lại có dũng khhí dám thử sức, Quan Doãn ném cho Lưu Dương một cái nhìn khâm phục.
- Không ngờ theo Phó tịch Thành phố Khương ba năm, ông ta rất vừa ý với tôi. Khi Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác lên nhận chức, tin tức muốn tuyển chọn Thư ký, rất nhiều người chạy theo như vịt, đếu muốn với cao. Kết quả cuối cùng ai cũng không nghĩ đến là là Chủ tịch Thành phố Hô Diên lại chọn tôi. Lúc đó tôi cũng không hiểu, tôi ở Thành uỷ chẳng có gì nổi bật, đi theo Phó chủ tịch Thành phố Khương là một Phó chủ tịch Thành phố bình thường, ngay cả Uỷ viên thường vụ cũng không phải, có thể nói, tôi quả thật là một tên vô danh tiểu tốt ở văn phòng uỷ ban nhân dân, Chủ tịch Thành phố Hô Diên không thể nào nhìn trúng tôi.
Lưu Dương nói đúng, văn phong Uỷ ban nhân dân không thể so với văn phòng Thành uỷ, về vấn đề giải quyết chức vụ thì khó hơn văn phòng Thành uỷ nhiều. Hơn nữa vấn đề giải quyết chức vụ Thư ký ở văn phòng Uỷ ban nhân dân có rất nhiều quy tắc ngầm mà người ngoài cũng biết. Bình thường Thư ký của Phó chủ tịch Thành phố có nhân viên, có Phó phòng, nhiều nhất chỉ có thể đến cấp Trưởng phòng, nếu muốn đề bạt thêm thì chỉ có thể rời khỏi cương vị ban đầu. Mà thư ký của Phó chủ tịch Thành phố có thể là cấp Phó, lại cũng có thể chỉ là chức danh không có thật như nhân viên nghiên cứu điều tra cấp Phó cục.
Nhưng thư ký Chủ tịch Thành phố, cấp bậc lại có thể từ cấp phòng, Phó phòng đề lên trưởng phòng. Chức vụ có thể là Trưởng phòng thư ký, Phó chánh văn phòng, điều tra nghiên cứu viên cấp trưởng phòng, thậm chí có thể đạt đến cấp bậc Phó trưởng ban Thư ký. Hơn nữa chỉ cần theo nhân vật số một, xác xuất được đề bạt trọng dụng cao hơn các Thư ký của các lãnh đạo khác rất nhiều, thường có thể ưu tiên chiếm được những vị trí tốt nhất. Mặc dù Thư ký Chủ tịch Thành phố không bằng Thư ký Bí thư Thành uỷ, nhưng ở văn phòng Uỷ ban nhân dân cũng là Thư ký cao nhất. Cho dù đem đến cả Thành uỷ, Uỷ ban nhân dân Thành phố cũng là Thư ký thứ hai chỉ đứng sau thư ký thứ nhất của Thành uỷ.
Chính vì vậy, Lưu Dương từ một Thư ký không có danh tiếng gì của một Phó chủ tịch Thành phố bình thường, vượt qua hai cửa ải là uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch Thành phố và Phó chủ tịch thường trực Thành phố, một lần liền trở thành Thư ký Chủ tịch Thành phố, không bị người khác đố kỵ cũng không được. Không biết bao nhiêu người cạnh tranh vị trí Thư ký Chủ tịch Thành phố, cuối cùng lại rơi xuống đầu một kẻ bị ghẻ lạnh rõ ràng như Lưu Dương, liền làm người khác ngoài tức giận bất bình cũng cảm thấy không hiểu, Lưu Dương… dựa vào cái gì?
- Đúng thế, rất nhiều người không hiểu, Lưu Dương tôi dựa vào đâu mà làm Thư ký Chủ tịch Thành phố?
Lưu Dương cười khổ lắc đầu:
- Thực ra lúc đầu tôi cũng không hiểu sao tự nhiên lại gặp may mắn thế, sau này mới rõ, hoá ra Phó chủ tịch Thành phố Khương mặc dù chỉ đến Hoàng Lương thế chân tạm thời nhưng ông ta lại là bạn học cũ của Hô Diên Ngạo Bác, là ông ta tiến cử tôi với Hô Diên Ngạo Bác, nói tôi là một Thư ký tốt, ổn định chắc chắn, cuối cùng Phó chủ tịch Thành phố Khương còn tặng tôi một câu --- Cẩu phú quý, vô tương vong…
Quan Doãn cảm thán, cho nên nói có lúc đời người bước một bước nhìn có vẻ vô dụng, có lẽ sẽ có tác dụng lớn. Nhưng… Lời khen tặng của Phó chủ tịch Thành phố Khương “Cẩu phú quý, vô tương vọng” lại không thoả đáng, chuyện Trần Thắng đối xử với người khác, ông cụ Dung sớm đã kể cho hắn nghe.
Năm đó khi Trần Thắng đang cày ruộng, nhất thời phiền muộn, ngẩng đầu lên trời nói ra một câu nói hùng hồn “Cẩu phú quý, vô tương vong” . Lúc đó đồng hương chê cười gã một người cày ruộng sẽ không có mệnh phú quý, gã cảm khái nói:
- Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai*!
* Loài chim én, chim sẻ [bay thấp] thì làm sao mà biết được cái thí của chim hồng, chim hộc [ bay rất cao]
Sau đó Trần Thắng khởi nghĩa tại xã Đại Trạch, đưa ra lời kêu gọi:
- Vương hầu, tướng quân đâu cần phải con dòng cháu giống.
Điều đáng tiếc là người đồng hương năm đó cùng Trần Thắng cày ruộng tìm Trần Thắng, tưởng Trần Thắng sẽ thực hiện lời hứa “Cẩu phú quý, vô tương vong*”, kết quả đồng hương bị Trần Thắng giết chết.
* Nếu phú quý sẽ không quên
Lời khen của Phó chủ tịch Thành phố tặng Lưu Dương là Cẩu phú quý vô tương vong, chẳng lẽ là nhận định Lưu Dương sau này tiền đồ rộng mở?
- Thư ký vốn chính là một cương vị có tính quá độ, cho dù xuất sắc, hợp tâm ý lãnh đạo đi chăng nữa cũng chỉ là tấm bàn đạp trên đường làm quan, không phải đích.
Lưu Dương tiếp tục nói, tự giễu mà cười:
- Nói một câu không nên nói, Thư ký Quan, anh còn trẻ, còn có thể theo lãnh đạo rèn luyện vài năm, tôi thì khác, nếu không lui xuống tuổi tác đến ngưỡng rồi, chỉ có rời khỏi văn phòng Uỷ ban nhân dân, xuống dưới đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, Phó chánh văn phòng một Cục, Uỷ, hoặc là thành viên bộ máy của Đảng ở huyện, thị trấn, cuối cùng cũng phải quản lý một phương diện, trong tay có thực quyền mới được…
Vòng vo một vòng, nói hết đủ loại chua xót của công việc Thư ký, Lưu Dương câu cuối cùng nói thẳng vào vấn đề:
- Không sợ anh chê cười, Thư ký Quan, tôi muốn nhờ anh một việc…
Thư ký Chủ tịch Thành phố mở miệng nhờ Thư ký Bí thư Thành uỷ giải quyết một việc, lại ở trước đêm quyết chiến giữa Chủ tịch Thành phố và Bí thư Thành uỷ, chuyện này liền có chút tinh tế rồi.
- Chỉ có 20 phút thôi.
- 20 phút cũng đủ rồi.
Lưu Dương thần sắc hơi uể oải, thản nhiên nói:
- Phiền Thư ký Quan đến văn phòng của tôi một chuyến?
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
Quan Doãn khách khí mà cười, đi theo Lưu Dương đến văn phòng của Lưu Dương.
Văn phòng của Lưu Dương và văn phòng của Chủ tịch Thành phố thông nhau, gần giống với bố cục văn phòng Quan Doãn và văn phòng Bí thư Thành uỷ đối diện với góc thông nhau, đều là thiết kế muốn gặp lãnh đạo thì phải đi qua văn phòng Thư ký, có lợi cho Thư ký từ chối khéo.
Ưu thế lớn nhất của Thư ký là ở chỗ từ chối khéo. Ai muốn gặp lãnh đạo phải được Thư ký chuyển lời, không qua tay Thư ký, muốn gặp lãnh đạo khó như lên trời. Còn có một điểm là Thư ký có thể tiến hành ngăn chặn tất cả các cuộc điện thoại gọi cho lãnh đạo, có thể khéo léo từ chối, hoặc là xử lý theo tính kỹ thuật. Nói chung đắc tội lãnh đạo, có lẽ lãnh đạo sẽ khoan hồng độ lượng không để trong lòng nhưng đắc tội Thư ký thì sẽ vô hình mất đi rất nhiều cơ hội tiếp cận lãnh đạo và chiếm được hảo cảm của lãnh đạo.
Văn phòng của Lưu Dương nhỏ hơn văn phòng Quan Doãn một chút --- Mặc dù ở văn phòng lớn nhỏ và trang hoàng xa hoa hay không không có quy định Thư ký số một nhất định phải hơn Thư ký số hai, nhưng rất nhiều chi tiết chốn quan trường đều đươc dập khuôn --- trang hoàng cũng không tồi, bố trí cũng phong cách tao nhã, hơi chút khác so với phong cách trong văn phòng Hô Diên Ngạo Bác, có biểu lộ phong cách cá nhân của Lưu Dương ở mức độ nhất định.
Quan Doãn ngồi trên ghế sô pha, nhận lấy cốc trà Lưu Dương đưa cho:
- Thư ký Lưu có chỉ bảo gì?
Lưu Dương lớn hơn Quan Doãn hơn chục tuổi, năm nay 35 tuổi, tướng mạo nhìn không già, chỉ là trên trán có nhiều vẻ u buồn, một bộ dáng buồn bực thất bại. Theo lý mà nói y thân là Thư ký số hai Thành uỷ, trong số phần đông Thư ký ở Thành uỷ Hoàng Lương, địa vị chỉ sau Quan Doãn, vốn có tiền đồ rộng lớn, nếu như ngay cả y cũng bất mãn với hoàn cảnh của mình, vậy thì những thư ký cuả các Phó chủ tịch Thành phố thì nên nghĩ ra sao?
- Đâu có chỉ giáo gì đâu, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi.
Lưu Dương miễn cưỡng cười cười:
- Thư ký Quan, anh đường làm quan rộng mở, không biết dân gian vất vả, nói ngay đám thư ký của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân, anh biết có bao nhiêu người ghen tị vận may của anh không?
Quan Doãn im lặng gật đầu. Hắn đương nhiên biết hắn từ Huyện uỷ huyện Khổng nhảy vào Thành uỷ, trở thành Thư ký số một Thành uỷ sáng chói mắt, làm vô số người ghen tị đỏ mắt đến phát cuồng. Thư ký số một Thành uỷ chỉ có thể có một, có bao nhiêu người ở phòng Thư ký sao sao chép chép bao nhiêu năm, mong một ngày nào đó được một lãnh đạo nào đó yêu thích, từ đó có thể có cơ hội một bước lên mây, không nghĩ đến lại bị một tên nhóc không có danh tiếng gì chiếm mất vị trí số một, sao lại không làm người ta chán nản và bất bình chứ?
Đại bộ phận Thư ký Thành uỷ đều ngoài 30 tuổi, thậm chí có rất nhiều thư ký 40, 50 tuổi, cơ bản là cả đời thấy đầu, cũng không có ngày nổi danh. Thực ra cho dù biết tiền đồ vô vọng cũng chẳng sao, dù sao bên cạnh cũng rất nhiều người cùng cảnh ngộ, còn có thể an ủi lẫn nhau, tìm kiếm một chút cân bằng tâm lý.
Nhưng sự hoành hành của Quan Doãn nhất thời phá vỡ giấc mộng tự mình an ủi của rất nhiều người. Hoá ra không phải cơ hội không đến, cũng không phải không được lãnh đạo yêu thích, chỉ trách mình năng lực không đủ. Người so với người thật là tức điên người. Cơ hội tha thiết mong ước vô số năm sao lại rơi lên đầu Quan Doãn? Nếu Quan Doãn là người tai to mặt lớn thì cũng thôi nhưng hắn lại là một người dân bình thường, hơn nữa lúc trước còn ngồi một năm ghẻ lạnh ở huyện Khổng. Cứ như vậy càng khiến nhiều người ghen tỵ với Quan Doãn, lại không phục.
Nhưng không phục cũng không cách nào khác. Đời người là như vậy, luôn có rất nhiều người hai bàn tay trắng, một bộ phận khác lại đạt được rất nhiều. Trời đất đều có bình đẳng, nhưng phép tắc của trời tại sao lại mất nhiều mà bù lại chẳng được bao nhiêu, thì không ai nhìn thấu được.
- Thư ký đi theo người, là có chú ý đấy. Đi theo ai liền là người của người đó, sau này cho dù đến bước nào cũng phải vinh nhục cùng hưởng.
Lưu Dương mở đầu câu chuyện, lại không phải muốn đáp lời Quan Doãn. Nói thật, y cũng ghen tỵ với Quan Doãn, chỉ có điều y khác với vô số những thư ký chỉ biết ghen tỵ Quan Doãn mà không có chí ở chỗ y tốt xấu gì cũng là Thư ký số hai, cho dù tiền đồ không bằng Quan Doãn, ít nhất cũng không lo cuối cùng không có chỗ nào tốt để đi.
- Đúng vậy, Thư ký Lưu.
Quan Doãn phụ hoạ một câu. Mặc dù hắn vẫn chưa đoán ra Lưu Dương tìm hắn có chuyện gì, muốn nói gì, nhưng mơ hồ cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay, e rằng không bình thường chút nào.
Từ giọng điệu và vẻ mặt của Lưu Dương là có thể nhìn ra Lưu Dương tâm tư thấp thỏm, dường như có lời khó nói. Quan Doãn liền dứt khoát không nói gì, đợi Lưu Dương nói xong.
- Thư ký, nhìn có vẻ rất giống một công việc mới lạ, thực ra không phải.
Lưu Dương sửa sang tóc, làm cho tư thái của y thả lỏng hơn một chút, bày ra bộ dạng tuỳ ý tâm sự với Quan Doãn:
- Nếu không có cơ hội, không theo đúng người, Thư ký thâm niên, chức vụ cao đến đâu đi nữa, cả đời cũng chỉ có thể chết già trên cái cương vị Thư ký ấy, vĩnh viễn làm một tên sai vặt đi bưng trà rót nước, thức đêm làm việc, cuối cùng là nhân vật nghe người khác sai khiến ăn nói khép nép. Ngoài việc đi cùng lãnh đạo thoáng qua một cái tiền hô hậu ủng, mặc du uy phong nhưng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.
Quan Doãn liên tục gật đầu, lại không nói gì. Trong lòng hắn biết rõ một sự thật, Lưu Dương nói đến chuyện thư ký làm việc vất vả và bất đắc dĩ, e là có liên quan đến lần điều chỉnh nhân sự này. Nghĩ đến Lưu Dương làm Thư ký Chủ tịch Thành phố cũng đã được một số năm, trước sau cũng đã theo mấy vị lãnh đạo, hơn nữa cách đây không lâu cũng lên Phó cục, là nên thoát ra ngoài rồi, nếu không thoát ra, vạn nhất trong trận quyết chiến Hô Diên Ngạo Bác thất thế, nói không chừng y còn bị liên luỵ, sẽ không có ngày nổi danh nữa.
- Tôi lúc đầu là đi theo Phó chủ tịch Thành phố Khương. Phó chủ tịch Thành phố Khương là Phó chủ tịch Thành phố tạm thời, nhận chức ba năm ở Hoàng Lương. Phó chủ tịch Thành phố Khương chọn Thư ký, không có ai báo danh. Phó chủ tịch Thành phố tạm thời là lãnh đạo có tính quá độ, không ai muốn đi theo, đi theo cũng chỉ phí công, chả thu được gì. Lúc đó không ai muốn đi theo, tôi liền xung phong nhận việc.
Không ngờ năm đó Lưu Dương lại có dũng khhí dám thử sức, Quan Doãn ném cho Lưu Dương một cái nhìn khâm phục.
- Không ngờ theo Phó tịch Thành phố Khương ba năm, ông ta rất vừa ý với tôi. Khi Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác lên nhận chức, tin tức muốn tuyển chọn Thư ký, rất nhiều người chạy theo như vịt, đếu muốn với cao. Kết quả cuối cùng ai cũng không nghĩ đến là là Chủ tịch Thành phố Hô Diên lại chọn tôi. Lúc đó tôi cũng không hiểu, tôi ở Thành uỷ chẳng có gì nổi bật, đi theo Phó chủ tịch Thành phố Khương là một Phó chủ tịch Thành phố bình thường, ngay cả Uỷ viên thường vụ cũng không phải, có thể nói, tôi quả thật là một tên vô danh tiểu tốt ở văn phòng uỷ ban nhân dân, Chủ tịch Thành phố Hô Diên không thể nào nhìn trúng tôi.
Lưu Dương nói đúng, văn phong Uỷ ban nhân dân không thể so với văn phòng Thành uỷ, về vấn đề giải quyết chức vụ thì khó hơn văn phòng Thành uỷ nhiều. Hơn nữa vấn đề giải quyết chức vụ Thư ký ở văn phòng Uỷ ban nhân dân có rất nhiều quy tắc ngầm mà người ngoài cũng biết. Bình thường Thư ký của Phó chủ tịch Thành phố có nhân viên, có Phó phòng, nhiều nhất chỉ có thể đến cấp Trưởng phòng, nếu muốn đề bạt thêm thì chỉ có thể rời khỏi cương vị ban đầu. Mà thư ký của Phó chủ tịch Thành phố có thể là cấp Phó, lại cũng có thể chỉ là chức danh không có thật như nhân viên nghiên cứu điều tra cấp Phó cục.
Nhưng thư ký Chủ tịch Thành phố, cấp bậc lại có thể từ cấp phòng, Phó phòng đề lên trưởng phòng. Chức vụ có thể là Trưởng phòng thư ký, Phó chánh văn phòng, điều tra nghiên cứu viên cấp trưởng phòng, thậm chí có thể đạt đến cấp bậc Phó trưởng ban Thư ký. Hơn nữa chỉ cần theo nhân vật số một, xác xuất được đề bạt trọng dụng cao hơn các Thư ký của các lãnh đạo khác rất nhiều, thường có thể ưu tiên chiếm được những vị trí tốt nhất. Mặc dù Thư ký Chủ tịch Thành phố không bằng Thư ký Bí thư Thành uỷ, nhưng ở văn phòng Uỷ ban nhân dân cũng là Thư ký cao nhất. Cho dù đem đến cả Thành uỷ, Uỷ ban nhân dân Thành phố cũng là Thư ký thứ hai chỉ đứng sau thư ký thứ nhất của Thành uỷ.
Chính vì vậy, Lưu Dương từ một Thư ký không có danh tiếng gì của một Phó chủ tịch Thành phố bình thường, vượt qua hai cửa ải là uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch Thành phố và Phó chủ tịch thường trực Thành phố, một lần liền trở thành Thư ký Chủ tịch Thành phố, không bị người khác đố kỵ cũng không được. Không biết bao nhiêu người cạnh tranh vị trí Thư ký Chủ tịch Thành phố, cuối cùng lại rơi xuống đầu một kẻ bị ghẻ lạnh rõ ràng như Lưu Dương, liền làm người khác ngoài tức giận bất bình cũng cảm thấy không hiểu, Lưu Dương… dựa vào cái gì?
- Đúng thế, rất nhiều người không hiểu, Lưu Dương tôi dựa vào đâu mà làm Thư ký Chủ tịch Thành phố?
Lưu Dương cười khổ lắc đầu:
- Thực ra lúc đầu tôi cũng không hiểu sao tự nhiên lại gặp may mắn thế, sau này mới rõ, hoá ra Phó chủ tịch Thành phố Khương mặc dù chỉ đến Hoàng Lương thế chân tạm thời nhưng ông ta lại là bạn học cũ của Hô Diên Ngạo Bác, là ông ta tiến cử tôi với Hô Diên Ngạo Bác, nói tôi là một Thư ký tốt, ổn định chắc chắn, cuối cùng Phó chủ tịch Thành phố Khương còn tặng tôi một câu --- Cẩu phú quý, vô tương vong…
Quan Doãn cảm thán, cho nên nói có lúc đời người bước một bước nhìn có vẻ vô dụng, có lẽ sẽ có tác dụng lớn. Nhưng… Lời khen tặng của Phó chủ tịch Thành phố Khương “Cẩu phú quý, vô tương vọng” lại không thoả đáng, chuyện Trần Thắng đối xử với người khác, ông cụ Dung sớm đã kể cho hắn nghe.
Năm đó khi Trần Thắng đang cày ruộng, nhất thời phiền muộn, ngẩng đầu lên trời nói ra một câu nói hùng hồn “Cẩu phú quý, vô tương vong” . Lúc đó đồng hương chê cười gã một người cày ruộng sẽ không có mệnh phú quý, gã cảm khái nói:
- Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai*!
* Loài chim én, chim sẻ [bay thấp] thì làm sao mà biết được cái thí của chim hồng, chim hộc [ bay rất cao]
Sau đó Trần Thắng khởi nghĩa tại xã Đại Trạch, đưa ra lời kêu gọi:
- Vương hầu, tướng quân đâu cần phải con dòng cháu giống.
Điều đáng tiếc là người đồng hương năm đó cùng Trần Thắng cày ruộng tìm Trần Thắng, tưởng Trần Thắng sẽ thực hiện lời hứa “Cẩu phú quý, vô tương vong*”, kết quả đồng hương bị Trần Thắng giết chết.
* Nếu phú quý sẽ không quên
Lời khen của Phó chủ tịch Thành phố tặng Lưu Dương là Cẩu phú quý vô tương vong, chẳng lẽ là nhận định Lưu Dương sau này tiền đồ rộng mở?
- Thư ký vốn chính là một cương vị có tính quá độ, cho dù xuất sắc, hợp tâm ý lãnh đạo đi chăng nữa cũng chỉ là tấm bàn đạp trên đường làm quan, không phải đích.
Lưu Dương tiếp tục nói, tự giễu mà cười:
- Nói một câu không nên nói, Thư ký Quan, anh còn trẻ, còn có thể theo lãnh đạo rèn luyện vài năm, tôi thì khác, nếu không lui xuống tuổi tác đến ngưỡng rồi, chỉ có rời khỏi văn phòng Uỷ ban nhân dân, xuống dưới đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, Phó chánh văn phòng một Cục, Uỷ, hoặc là thành viên bộ máy của Đảng ở huyện, thị trấn, cuối cùng cũng phải quản lý một phương diện, trong tay có thực quyền mới được…
Vòng vo một vòng, nói hết đủ loại chua xót của công việc Thư ký, Lưu Dương câu cuối cùng nói thẳng vào vấn đề:
- Không sợ anh chê cười, Thư ký Quan, tôi muốn nhờ anh một việc…
Thư ký Chủ tịch Thành phố mở miệng nhờ Thư ký Bí thư Thành uỷ giải quyết một việc, lại ở trước đêm quyết chiến giữa Chủ tịch Thành phố và Bí thư Thành uỷ, chuyện này liền có chút tinh tế rồi.
/556
|