Trong cuộc đời, Quan Doãn cũng không phạm quá nhiều sai lầm lớn. Gần như không có. Đối với người trong quan trường mà nói, một sai lầm trí mạng, chính là vết đen trong sinh mạng chính trị, trở thành chướng ngại vật vĩnh viễn không thể tránh được trong cuộc sống chính trị.
Thật ra cũng giống như đối với người bình thường vậy. Cuộc đời là con đường một chiều. Sai lầm lớn cũng vậy, sai lầm nho nhỏ cũng vậy, chỉ cần phạm phải, thì vĩnh viễn không thể xóa được nét bút hỏng trong cuộc đời.
Việc khiến Quan Doãn phải hối hận cả đời cũng không nhiều, nhưng chuyện Trịnh Thiên Tắc là chuyện khiến hắn hối hận nhất.
Đương nhiên, vào lúc này, khi quyết định không cứu Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn vẫn chưa biết hắn đã ra một quyết định sai lầm. Nếu hắn ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc - nhưng cũng phải nói, cho dù Quan Doãn ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc thì cũng không chắc là mã đáo thành công - có lẽ kết cục cuối cùng của Hoàng Lương đã là một kết quả khác. Nhưng cuộc đời không có giả thiết, Quan Doãn cuối cùng vẫn không cứu.
Thật ra không phải Quan Doãn thấy chết mà không cứu, mà là hắn không cho rằng việc cứu Trịnh Thiên Tắc là việc cấp bách, nghĩ rằng vẫn còn có thời gian để thong dong bố trí, không ngờ là có chuyện phát sinh, làm rối loạn sự sắp đặt của hắn.
Còn một nguyên nhân nữa, muốn cứu Trịnh Thiên Tắc, trước tiên nhất định phải xác minh được nơi giam Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa còn phải phái ra toàn bộ binh hùng tướng mạnh. Sở Triều Huy một mình xuất mã chắc chắn không được, còn phải có Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm hỗ trợ. Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm vừa mới đầu phục, Quan Doãn vẫn chưa tín nhiệm họ đủ mười phần. Nếu để họ cùng đi với Sở Triều Huy giải cứu Trịnh Thiên Tắc thì Quan Doãn không yên tâm.
Trong khi đang lo lắng băn khoăn đủ điều, Quan Doãn muốn tính hết mới ra tay, thì trời đất run rủi cho Trịnh Thiên Tắc có một cơ hội tốt để tìm thấy đường sống. Có lẽ thật sự có số phận trong cõi u minh. Có lẽ thật sự số mệnh của Trịnh Thiên Tắc phải như vậy. Tóm lại, Trịnh Thiên Tắc mất bao công sức cho người mang bức tranh chữ đến cho Quan Doãn, mong nhờ vào sự thông minh và năng lực của Quan Doãn sẽ có thể cứu gã khỏi khốn cảnh, kết quả lại là…
Thật ra Trịnh Thiên Tắc không thể trách Quan Doãn toàn bộ. Quan Doãn không phải là không muốn cứu gã, tìm cho gã một con đường sống. Nhưng dù kế hoạch rất chu đáo nhưng vẫn chậm một bước. Bình tĩnh xem xét lại, cũng không hẳn là quá muộn. Nếu không phải đã bất ngờ xảy ra chuyện tày trời, không chừng Quan Doãn đã có thể thong dong cứu được gã ra. Nhưng đáng tiếc, lúc hoàn cảnh bất ngờ thay đổi, thì số phận một người như Trịnh Thiên Tắc, thật sự là bé nhỏ, không đáng kể đến.
Sau khi Quan Doãn nói không cứu, Tề Ngang Dương cũng không phản bác. Anh ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
-Cũng được. Cứu Trịnh Thiên Tắc thì mạo hiểm quá lớn, hơn nữa ai là người hạ độc thủ sau màn vẫn chưa biết. Hơn nữa, ai dám chắc không phải là Trịnh Thiên Tắc tự biên tự diễn trò khôi hài này? Không mắc mưu của gã, không chơi cùng gã. Gã thích đùa hoàn toàn là chuyện của gã, chuyện khẩn cấp hiện nay của chúng ta là đầu tư cho việc lớn.
Tề Ngang Dương vừa lên tiếng thì đã di dời được sự chú ý của mọi người, chuyện Trịnh Thiên Tắc lập tức bị quẳng ra phía sau. Mọi người ngồi trong phòng, vừa uống trà, vừa tiếp tục lo chuyện đầu tư. Tuy nói lịch sử văn hóa và đầu tư vào lịch sử văn hóa nhất định có mục đích chính trị, nhưng ngoài mục đích chính trị ra, lợi ích kinh tế nhất định không được bỏ qua.
Mọi người ngồi trong phòng của Tô Mặc Ngu – Tô Mặc Ngu và Lý Mộng Hàm cùng ở một phòng, Tề Ngang Dương một mình một gian – Tô Mặc Ngu từ trước đến nay luôn theo đuổi sự tinh tế, chẳng những mang theo một lượng lớn quần áo và đồ trang điểm, còn tự chuẩn bị trà và dụng cụ pha trà. Tô Mặc Ngu đích thân pha một ấm bạch trà cho mấy người Quan Doãn nhấm nháp.
Bạch trà là một trong sáu loại danh trà của Trung Quốc, từ trước đến nay vẫn được xếp vào hàng trân phẩm, có vẻ đẹp “lục trang tố khỏa” rất riêng. Quan Doãn nhấp một ngụm, không khỏi cất lời khen:
-Trà ngon, hương vị thuần khiết, dù thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, dư vị vô cùng.
-Không chỉ là trà ngon, mà là trình độ pha trà của Mặc Ngu cũng cao.
Ôn Lâm tán thưởng nói:
-Em muốn học Mặc Ngu pha trà.
-Pha trà là sở thích của Mặc Ngu, vì chị ấy lớn lên từ làng trà, chị pha trà vì cái gì?
Lý Mộng Hàm trêu Ôn Lâm:
-Phụ nữ vui vì sắc mặt của người khác. Ôn Lâm, chị muốn vì người mình yêu mà pha trà, đúng không?
Lý Mộng Hàm chẳng những trêu Ôn Lâm, mà ánh mắt còn cố tình hướng về phía Quan Doãn, rõ ràng là nói bóng nói gió rồi.
Quan Doãn an nhiên tự tại, không để ý đến Lý Mộng Hàm, Ôn Lâm cũng sảng khoái nói:
-Tôi học pha trà, là muốn có thêm một kỹ thuật nữa. Phụ nữ sao phải luôn nghĩ cách lấy lòng người khác? Vẫn là lấy lòng mình trước mới thoải mái nhất.
-Nói rất đúng.
Lý Mộng Hàm vui vẻ, kéo tay Ôn Lâm.
-Đúng là tri âm, Ôn Lâm, tôi thích nghe chị nói chuyện.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương nhìn nhau cười, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Lý Mộng Hàm luôn là một cô gái thích làm theo ý mình, vẻ vui vẻ của cô không hề che giấu chút nào, vì thế cô khiến cho người khác thấy được mặt hồn nhiên của cô.
Nhằm đầu tư vào lịch sử văn hóa Hoàng Lương, dù Kim Nhất Giai ra một cái giá trên trời là một tỷ, nhưng phương án đầu tư vẫn phải Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu lấy ra bản dự thảo trước, nhưng sau cùng Kim Nhất Giai đành thỏa hiệp, dựa theo tỷ lệ đầu tư thực tế, Kim Nhất Giai là cổ đông lớn nhất. Nhưng vì Kim Nhất Giai có việc ở huyện Khổng và lại hoàn toàn tín nhiệm Quan Doãn, nên cho Quan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói cách khác, hiện giờ Quan Doãn không đại diện cho lợi ích của Hoàng Lương, mà đại diện cho lợi ích của nhà đầu tư.
Tề Ngang Dương rất tin tưởng về triển vọng đầu tư, Quan Doãn cũng tin tưởng, Tề Ngang Dương đầu tư vào Hoàng Lương là ngầm tỏ thái độ đồng ý và ủng hộ, hơn nữa, không hề nghi ngờ, Tề Toàn có nhu cầu chính trị ở Hoàng Lương. Nhưng tính cách Tề Toàn sâu không lường được. Nơi nào là điểm dừng lợi ích chính trị của ông ta ở Hoàng Lương, hiện tại Quan Doãn không hề biết chút nào, hơn nữa, hắn cũng không nhìn thấu được bên trong các Ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàng Lương, rốt cuộc ai mới là thân tín của Tề Toàn.
Tề Ngang Dương cũng chỉ nói đến kinh tế, không hề nói đến chính trị. Quan Doãn tin rằng dù Tề Ngang Dương luôn miệng nói rằng anh rất chậm chạp trong chính trị, rất nhiều vấn đề chính trị anh không hiểu thấu, nhưng phía sau sự đầu tư của anh, chắc chắn có chỉ thị của Tề Toàn. Nhưng anh không nói rõ, Quan Doãn cũng tôn trọng Tề Ngang Dương. Quan hệ cá nhân giữa hắn và Tề Ngang Dương không tồi, nhưng cũng không phải là không tồi đến mức có thể nắm tay nhau cùng ăn.
Cũng phải nói rõ một điểm, cấp bậc của hắn bây giờ, vẫn chưa lọt vào mắt Tề Toàn, nếu không, Tề Toàn sẽ có ám chỉ khiến Tề Ngang Dương truyền lại. Nhưng Quan Doãn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu thế cục Hoàng Lương rung chuyển bất an như thế, nhân vật số một và số hai Tỉnh ủy không tỏ rõ thái độ vẫn chưa tính, thân là nhân vật số ba Tỉnh ủy, Tề Toàn dường như trước sau vẫn đứng ngoài thế cục Hoàng Lương, thái độ vẫn biểu hiện sự thờ ơ với thế cục Hoàng Lương.
Bàn bạc chuyện đầu tư với Tề Ngang Dương hơn nửa ngày, trên cơ bản, phương hướng đầu tư đã rất rõ ràng. Trước đó Tề Ngang Dương đã chuẩn bị đầy đủ, tạo ra chiến lược văn hóa từ Hoàng Lương đến toàn bộ các địa khu lớn, khiến Quan Doãn âm thầm tán thưởng và khâm phục. Trên phương diện chính trị, Tề Ngang Dương quả thật thiếu đi ánh mắt độc đáo, nhưng trên phương diện đầu tư và kế hoạch kinh tế, anh không hổ được xưng là thiên tài thương nghiệp.
Nếu kế hoạch kinh doanh của Tề Ngang Dương có thể thực hiện, kinh tế Hoàng Lương tương lai sẽ bay cao. Không đến dăm ba năm, Hoàng Lương chắc chắn sẽ phát triển có căn cơ, trở thành vùng đất rực rỡ như một viên minh châu của cả Trung Nguyên.
Tạm biệt Tề Ngang Dương, Quan Doãn và Ôn Lâm về đến nhà. Trước khi đi, Tô Mặc Ngu dường như vô tình hỏi một câu:
-Hay là tối nay Ôn Lâm ở lại nhà khách đi? Dù sao phòng ở đây cũng khá rộng.
-Không cần đâu, tôi muốn quay về nhà dì tôi nữa.
Ôn Lâm khéo léo từ chối đề nghị ở lại của Tô Mặc Ngu.
-Nếu tối mà không về, dì tôi thế nào cũng thẩm vấn tôi đến không chịu nổi.
Tô Mặc Ngu mỉm cười không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi lại thật sâu trên mặt Quan Doãn. Quan Doãn bình thản ung dung, cũng không đáp trả ánh mắt đầy thâm ý của Tô Mặc Ngu.
Vào trong nhà, Ôn Lâm cởi áo khoác, cười rạng rỡ:
-Tô Mặc Ngu có ý với anh rồi.
Quan Doãn cười nói:
-Đừng nói bừa. Cô ấy bây giờ đang trống trải về tình cảm, cần gấp một người lấp đầy chỗ trống ấy. Đúng lúc này anh lại là người đàn ông duy nhất trong tầm mắt của cô ấy cho nên anh là người thay thế bổ sung. Em nói đi, anh sẽ là kẻ thay thế cho người khác sao?
-Đương nhiên là không. Anh sẽ để cho người khác làm kẻ thay thế.
Ôn Lâm cởi áo khoác, lộ ra áo len bó sát người bên trong. Dáng người cô bây giờ đã đẫy đà thêm vài phần. Dù đẫy đà nhưng không quá béo, lại càng đầy vẻ nhục cảm hơn.
Sự gợi cảm của phụ nữ đều từ nhục cảm mà ra. Lúc này Ôn Lâm so với Kim Nhất Giai và Hạ Lai càng nữ tính hơn. Cũng thế, một người đàn ông từ ngây ngô đến trưởng thành, đã phải có kinh nghiệm với phụ nữ mới có sức hấp dẫn, cũng như người phụ nữ tràn đầy nữ tính cũng là tiêm nhiễm từ đàn ông.
Quan Doãn nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Lâm, tràn đầy nhu tình. Hắn nhẹ nhàng nói:
-Em chắc chắn có chuyện muốn nói với anh.
Cả tối, dù biểu hiện của Ôn Lâm gần như bình thường, nhưng sự thay đổi cảm xúc nho nhỏ của cô không thoát được ánh mắt của Quan Doãn. Quan Doãn biết rằng Ôn Lâm có việc muốn thương lượng với hắn.
-Vẫn là chuyện của dì em…
Ôn Lâm lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Cô ngồi xuống ghế salon, hai tay cầm ly nước, bất lực nói:
-Có người muốn điều dì em lên tỉnh, dì em không đồng ý, người đó đã phát hỏa rồi.
Người đó là ai, đương nhiên Quan Doãn biết rõ. Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tưởng Tuyết Tùng phát hỏa lần trước. Hóa ra mấu chốt của vấn đề là ở đây, liền hỏi:
-Đến đơn vị nào trên tỉnh?
-Làm Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh.
Ôn Lâm kinh ngạc nhìn Quan Doãn.
-Em không hiểu chuyện này lắm, anh nói làm Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh có phải cao hơn chức vụ hiện tại của dì ấy không?
Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh là cấp Cục trưởng, Diệp Lâm hiện tại là cấp bậc Phó Cục trưởng, chẳng khác nào tiến thêm một bước. Nhưng nói về quyền lực, vị trí Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh hiển nhiên không hiển hách bằng Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nhưng phán đoán theo tình cảnh và triển vọng phát triển sau này của Diệp Lâm, khả năng bà lên làm Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là cực thấp, cho nên phải suy nghĩ uyển chuyển một chút, nhìn xa một chút, đến Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh cũng không hẳn là một nước cờ xấu.
-Chức vụ cao một chút thì không gian phát triển sau này cũng hẹp hơn.
Quan Doãn giải thích một cách đơn giản, lại hỏi:
-Dì em sao lại không muốn đi?
Câu trả lời của Ôn Lâm khiến Quan Doãn khiếp sợ đến mức suýt ngã chổng vó.
-Dì em không muốn rời khỏi người đó. Dì ấy nói hôn nhân của người đó không hạnh phúc, có khả năng phải ly hôn, dì ấy muốn gả cho ông ấy.
Quan Doãn trợn to hai mắt. Diệp Lâm muốn gả cho Tưởng Tuyết Tùng? Nói đùa gì vậy chứ?
Thật ra cũng giống như đối với người bình thường vậy. Cuộc đời là con đường một chiều. Sai lầm lớn cũng vậy, sai lầm nho nhỏ cũng vậy, chỉ cần phạm phải, thì vĩnh viễn không thể xóa được nét bút hỏng trong cuộc đời.
Việc khiến Quan Doãn phải hối hận cả đời cũng không nhiều, nhưng chuyện Trịnh Thiên Tắc là chuyện khiến hắn hối hận nhất.
Đương nhiên, vào lúc này, khi quyết định không cứu Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn vẫn chưa biết hắn đã ra một quyết định sai lầm. Nếu hắn ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc - nhưng cũng phải nói, cho dù Quan Doãn ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc thì cũng không chắc là mã đáo thành công - có lẽ kết cục cuối cùng của Hoàng Lương đã là một kết quả khác. Nhưng cuộc đời không có giả thiết, Quan Doãn cuối cùng vẫn không cứu.
Thật ra không phải Quan Doãn thấy chết mà không cứu, mà là hắn không cho rằng việc cứu Trịnh Thiên Tắc là việc cấp bách, nghĩ rằng vẫn còn có thời gian để thong dong bố trí, không ngờ là có chuyện phát sinh, làm rối loạn sự sắp đặt của hắn.
Còn một nguyên nhân nữa, muốn cứu Trịnh Thiên Tắc, trước tiên nhất định phải xác minh được nơi giam Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa còn phải phái ra toàn bộ binh hùng tướng mạnh. Sở Triều Huy một mình xuất mã chắc chắn không được, còn phải có Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm hỗ trợ. Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm vừa mới đầu phục, Quan Doãn vẫn chưa tín nhiệm họ đủ mười phần. Nếu để họ cùng đi với Sở Triều Huy giải cứu Trịnh Thiên Tắc thì Quan Doãn không yên tâm.
Trong khi đang lo lắng băn khoăn đủ điều, Quan Doãn muốn tính hết mới ra tay, thì trời đất run rủi cho Trịnh Thiên Tắc có một cơ hội tốt để tìm thấy đường sống. Có lẽ thật sự có số phận trong cõi u minh. Có lẽ thật sự số mệnh của Trịnh Thiên Tắc phải như vậy. Tóm lại, Trịnh Thiên Tắc mất bao công sức cho người mang bức tranh chữ đến cho Quan Doãn, mong nhờ vào sự thông minh và năng lực của Quan Doãn sẽ có thể cứu gã khỏi khốn cảnh, kết quả lại là…
Thật ra Trịnh Thiên Tắc không thể trách Quan Doãn toàn bộ. Quan Doãn không phải là không muốn cứu gã, tìm cho gã một con đường sống. Nhưng dù kế hoạch rất chu đáo nhưng vẫn chậm một bước. Bình tĩnh xem xét lại, cũng không hẳn là quá muộn. Nếu không phải đã bất ngờ xảy ra chuyện tày trời, không chừng Quan Doãn đã có thể thong dong cứu được gã ra. Nhưng đáng tiếc, lúc hoàn cảnh bất ngờ thay đổi, thì số phận một người như Trịnh Thiên Tắc, thật sự là bé nhỏ, không đáng kể đến.
Sau khi Quan Doãn nói không cứu, Tề Ngang Dương cũng không phản bác. Anh ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
-Cũng được. Cứu Trịnh Thiên Tắc thì mạo hiểm quá lớn, hơn nữa ai là người hạ độc thủ sau màn vẫn chưa biết. Hơn nữa, ai dám chắc không phải là Trịnh Thiên Tắc tự biên tự diễn trò khôi hài này? Không mắc mưu của gã, không chơi cùng gã. Gã thích đùa hoàn toàn là chuyện của gã, chuyện khẩn cấp hiện nay của chúng ta là đầu tư cho việc lớn.
Tề Ngang Dương vừa lên tiếng thì đã di dời được sự chú ý của mọi người, chuyện Trịnh Thiên Tắc lập tức bị quẳng ra phía sau. Mọi người ngồi trong phòng, vừa uống trà, vừa tiếp tục lo chuyện đầu tư. Tuy nói lịch sử văn hóa và đầu tư vào lịch sử văn hóa nhất định có mục đích chính trị, nhưng ngoài mục đích chính trị ra, lợi ích kinh tế nhất định không được bỏ qua.
Mọi người ngồi trong phòng của Tô Mặc Ngu – Tô Mặc Ngu và Lý Mộng Hàm cùng ở một phòng, Tề Ngang Dương một mình một gian – Tô Mặc Ngu từ trước đến nay luôn theo đuổi sự tinh tế, chẳng những mang theo một lượng lớn quần áo và đồ trang điểm, còn tự chuẩn bị trà và dụng cụ pha trà. Tô Mặc Ngu đích thân pha một ấm bạch trà cho mấy người Quan Doãn nhấm nháp.
Bạch trà là một trong sáu loại danh trà của Trung Quốc, từ trước đến nay vẫn được xếp vào hàng trân phẩm, có vẻ đẹp “lục trang tố khỏa” rất riêng. Quan Doãn nhấp một ngụm, không khỏi cất lời khen:
-Trà ngon, hương vị thuần khiết, dù thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, dư vị vô cùng.
-Không chỉ là trà ngon, mà là trình độ pha trà của Mặc Ngu cũng cao.
Ôn Lâm tán thưởng nói:
-Em muốn học Mặc Ngu pha trà.
-Pha trà là sở thích của Mặc Ngu, vì chị ấy lớn lên từ làng trà, chị pha trà vì cái gì?
Lý Mộng Hàm trêu Ôn Lâm:
-Phụ nữ vui vì sắc mặt của người khác. Ôn Lâm, chị muốn vì người mình yêu mà pha trà, đúng không?
Lý Mộng Hàm chẳng những trêu Ôn Lâm, mà ánh mắt còn cố tình hướng về phía Quan Doãn, rõ ràng là nói bóng nói gió rồi.
Quan Doãn an nhiên tự tại, không để ý đến Lý Mộng Hàm, Ôn Lâm cũng sảng khoái nói:
-Tôi học pha trà, là muốn có thêm một kỹ thuật nữa. Phụ nữ sao phải luôn nghĩ cách lấy lòng người khác? Vẫn là lấy lòng mình trước mới thoải mái nhất.
-Nói rất đúng.
Lý Mộng Hàm vui vẻ, kéo tay Ôn Lâm.
-Đúng là tri âm, Ôn Lâm, tôi thích nghe chị nói chuyện.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương nhìn nhau cười, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Lý Mộng Hàm luôn là một cô gái thích làm theo ý mình, vẻ vui vẻ của cô không hề che giấu chút nào, vì thế cô khiến cho người khác thấy được mặt hồn nhiên của cô.
Nhằm đầu tư vào lịch sử văn hóa Hoàng Lương, dù Kim Nhất Giai ra một cái giá trên trời là một tỷ, nhưng phương án đầu tư vẫn phải Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu lấy ra bản dự thảo trước, nhưng sau cùng Kim Nhất Giai đành thỏa hiệp, dựa theo tỷ lệ đầu tư thực tế, Kim Nhất Giai là cổ đông lớn nhất. Nhưng vì Kim Nhất Giai có việc ở huyện Khổng và lại hoàn toàn tín nhiệm Quan Doãn, nên cho Quan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói cách khác, hiện giờ Quan Doãn không đại diện cho lợi ích của Hoàng Lương, mà đại diện cho lợi ích của nhà đầu tư.
Tề Ngang Dương rất tin tưởng về triển vọng đầu tư, Quan Doãn cũng tin tưởng, Tề Ngang Dương đầu tư vào Hoàng Lương là ngầm tỏ thái độ đồng ý và ủng hộ, hơn nữa, không hề nghi ngờ, Tề Toàn có nhu cầu chính trị ở Hoàng Lương. Nhưng tính cách Tề Toàn sâu không lường được. Nơi nào là điểm dừng lợi ích chính trị của ông ta ở Hoàng Lương, hiện tại Quan Doãn không hề biết chút nào, hơn nữa, hắn cũng không nhìn thấu được bên trong các Ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàng Lương, rốt cuộc ai mới là thân tín của Tề Toàn.
Tề Ngang Dương cũng chỉ nói đến kinh tế, không hề nói đến chính trị. Quan Doãn tin rằng dù Tề Ngang Dương luôn miệng nói rằng anh rất chậm chạp trong chính trị, rất nhiều vấn đề chính trị anh không hiểu thấu, nhưng phía sau sự đầu tư của anh, chắc chắn có chỉ thị của Tề Toàn. Nhưng anh không nói rõ, Quan Doãn cũng tôn trọng Tề Ngang Dương. Quan hệ cá nhân giữa hắn và Tề Ngang Dương không tồi, nhưng cũng không phải là không tồi đến mức có thể nắm tay nhau cùng ăn.
Cũng phải nói rõ một điểm, cấp bậc của hắn bây giờ, vẫn chưa lọt vào mắt Tề Toàn, nếu không, Tề Toàn sẽ có ám chỉ khiến Tề Ngang Dương truyền lại. Nhưng Quan Doãn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu thế cục Hoàng Lương rung chuyển bất an như thế, nhân vật số một và số hai Tỉnh ủy không tỏ rõ thái độ vẫn chưa tính, thân là nhân vật số ba Tỉnh ủy, Tề Toàn dường như trước sau vẫn đứng ngoài thế cục Hoàng Lương, thái độ vẫn biểu hiện sự thờ ơ với thế cục Hoàng Lương.
Bàn bạc chuyện đầu tư với Tề Ngang Dương hơn nửa ngày, trên cơ bản, phương hướng đầu tư đã rất rõ ràng. Trước đó Tề Ngang Dương đã chuẩn bị đầy đủ, tạo ra chiến lược văn hóa từ Hoàng Lương đến toàn bộ các địa khu lớn, khiến Quan Doãn âm thầm tán thưởng và khâm phục. Trên phương diện chính trị, Tề Ngang Dương quả thật thiếu đi ánh mắt độc đáo, nhưng trên phương diện đầu tư và kế hoạch kinh tế, anh không hổ được xưng là thiên tài thương nghiệp.
Nếu kế hoạch kinh doanh của Tề Ngang Dương có thể thực hiện, kinh tế Hoàng Lương tương lai sẽ bay cao. Không đến dăm ba năm, Hoàng Lương chắc chắn sẽ phát triển có căn cơ, trở thành vùng đất rực rỡ như một viên minh châu của cả Trung Nguyên.
Tạm biệt Tề Ngang Dương, Quan Doãn và Ôn Lâm về đến nhà. Trước khi đi, Tô Mặc Ngu dường như vô tình hỏi một câu:
-Hay là tối nay Ôn Lâm ở lại nhà khách đi? Dù sao phòng ở đây cũng khá rộng.
-Không cần đâu, tôi muốn quay về nhà dì tôi nữa.
Ôn Lâm khéo léo từ chối đề nghị ở lại của Tô Mặc Ngu.
-Nếu tối mà không về, dì tôi thế nào cũng thẩm vấn tôi đến không chịu nổi.
Tô Mặc Ngu mỉm cười không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi lại thật sâu trên mặt Quan Doãn. Quan Doãn bình thản ung dung, cũng không đáp trả ánh mắt đầy thâm ý của Tô Mặc Ngu.
Vào trong nhà, Ôn Lâm cởi áo khoác, cười rạng rỡ:
-Tô Mặc Ngu có ý với anh rồi.
Quan Doãn cười nói:
-Đừng nói bừa. Cô ấy bây giờ đang trống trải về tình cảm, cần gấp một người lấp đầy chỗ trống ấy. Đúng lúc này anh lại là người đàn ông duy nhất trong tầm mắt của cô ấy cho nên anh là người thay thế bổ sung. Em nói đi, anh sẽ là kẻ thay thế cho người khác sao?
-Đương nhiên là không. Anh sẽ để cho người khác làm kẻ thay thế.
Ôn Lâm cởi áo khoác, lộ ra áo len bó sát người bên trong. Dáng người cô bây giờ đã đẫy đà thêm vài phần. Dù đẫy đà nhưng không quá béo, lại càng đầy vẻ nhục cảm hơn.
Sự gợi cảm của phụ nữ đều từ nhục cảm mà ra. Lúc này Ôn Lâm so với Kim Nhất Giai và Hạ Lai càng nữ tính hơn. Cũng thế, một người đàn ông từ ngây ngô đến trưởng thành, đã phải có kinh nghiệm với phụ nữ mới có sức hấp dẫn, cũng như người phụ nữ tràn đầy nữ tính cũng là tiêm nhiễm từ đàn ông.
Quan Doãn nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Lâm, tràn đầy nhu tình. Hắn nhẹ nhàng nói:
-Em chắc chắn có chuyện muốn nói với anh.
Cả tối, dù biểu hiện của Ôn Lâm gần như bình thường, nhưng sự thay đổi cảm xúc nho nhỏ của cô không thoát được ánh mắt của Quan Doãn. Quan Doãn biết rằng Ôn Lâm có việc muốn thương lượng với hắn.
-Vẫn là chuyện của dì em…
Ôn Lâm lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Cô ngồi xuống ghế salon, hai tay cầm ly nước, bất lực nói:
-Có người muốn điều dì em lên tỉnh, dì em không đồng ý, người đó đã phát hỏa rồi.
Người đó là ai, đương nhiên Quan Doãn biết rõ. Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tưởng Tuyết Tùng phát hỏa lần trước. Hóa ra mấu chốt của vấn đề là ở đây, liền hỏi:
-Đến đơn vị nào trên tỉnh?
-Làm Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh.
Ôn Lâm kinh ngạc nhìn Quan Doãn.
-Em không hiểu chuyện này lắm, anh nói làm Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh có phải cao hơn chức vụ hiện tại của dì ấy không?
Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh là cấp Cục trưởng, Diệp Lâm hiện tại là cấp bậc Phó Cục trưởng, chẳng khác nào tiến thêm một bước. Nhưng nói về quyền lực, vị trí Chủ nhiệm Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh hiển nhiên không hiển hách bằng Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nhưng phán đoán theo tình cảnh và triển vọng phát triển sau này của Diệp Lâm, khả năng bà lên làm Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là cực thấp, cho nên phải suy nghĩ uyển chuyển một chút, nhìn xa một chút, đến Nhà xuất bản Giáo dục tỉnh cũng không hẳn là một nước cờ xấu.
-Chức vụ cao một chút thì không gian phát triển sau này cũng hẹp hơn.
Quan Doãn giải thích một cách đơn giản, lại hỏi:
-Dì em sao lại không muốn đi?
Câu trả lời của Ôn Lâm khiến Quan Doãn khiếp sợ đến mức suýt ngã chổng vó.
-Dì em không muốn rời khỏi người đó. Dì ấy nói hôn nhân của người đó không hạnh phúc, có khả năng phải ly hôn, dì ấy muốn gả cho ông ấy.
Quan Doãn trợn to hai mắt. Diệp Lâm muốn gả cho Tưởng Tuyết Tùng? Nói đùa gì vậy chứ?
/556
|