Quan Doãn thật không có lòng dạ đoán phản ứng của Hồng Nhan Hinh, hắn đã cười ha hả:
- Cô bé Lâm, em đừng đưa cho anh mấy vấn đề nan giải, mau nói cho anh biết đi.
- Thật nhàm chám, không có gì hay cả.
Ôn Lâm buồn bực nói, lại cười ha hả.
- Cô sửng sốt hồi lâu, sau đó hỏi em làm sao biết chuỗi con số này, em muốn lừa cô ta nói là em biết, kết quả cô ta không đợi em nói xong đã nói, xem ra quả là ý trời, hỏi em những con số này có phải là do anh nói không, em đã nói thật với cô ấy, cô ta liên tục gật đầu nói, cô ta nên đem toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc đưa cho anh.
Ôn Lâm nói chuyện rất nhanh, giọng nói lại nhỏ, giống như là người đang thi hành nhiệm vụ:
- Em không thể nói với anh, ở phòng toilet gọi điện cho anh, cảm thấy không an toàn. Cô ta nói, tối nay em sẽ gặp mặt anh, cô ta có nhiều chuyện quan trọng phải gặp mặt mới nói rõ cho anh được.
- Ok.
Cúp máy điện thoại của Ôn Lâm, Quan Doãn thở phào một cái, tốt, tốt, rất tốt, so với hắn tưởng tượng Hồng Nhan Hinh đã nhanh chóng đầu hàng, khiến hắn gặp số đỏ. Nếu Hồng Nhan Hinh vẫn quyết giữ ý mình, muốn đợi Trịnh Thiên Tắc xuất hiện mới trao món tài sản khổng lồ trong tay, như vậy kết quả chỉ có một khả năng —— Hồng Nhan Hinh sẽ mất mạng ở Hoàng Lương, tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc sẽ rơi vào tay ai không biết rõ tung tích, vốn tập trung của vô số dân chúng như đổ sông đổ biển.
Cuối cùng mặc kệ nước phù sa chảy vào đất người nào, nếu tiền không rơi vào tay Quan Doãn, thì vốn của vô số người dân cả đời cực khổ tích góp, từ nay về sau sẽ rơi xuống vực thẳm.
Còn có một nguyên nhân quan trọng mà khiến Quan Doãn phải đạt được món tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc về tay hắn, chỉ cần hắn tiếp quản món tài sản lớn của Trịnh Thiên Tắc, chính là trong tay có lương thực trong lòng không hoảng hốt, hắn có thể thong dong ứng phó với thế cục thay đổi trong nháy mắt của Hoàng Lương. Bởi vì Quan Doãn biết rõ. Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất kỳ biến cố nào hay xung đột mâu thuẫn lớn nào, cũng không ngoài hai chữ —— lợi ích, lợi ích chính là lúc làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Một khi đã dính tới lợi ích, hóa giải điểm mấu chốt của xung đột, sẽ bắt tay giảng hòa nhiều mâu thuẫn. Cho nên nắm giữ tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc, chẳng khác nào nắm giữ một nửa mạch máu thế cục của Hoàng Lương.
Một nửa mạch máu khác, chính là thủ đoạn chính trị. Nói cách khác, là được nắm giữ trong tay Tưởng Tuyết tùng - nhân vật số một của Hoàng Lương.
Nếu hắn và Tưởng Tuyết Tùng mỗi người nắm giữ một nửa mạch máu Hoàng Lương, thế cục của Hoàng Lương, lo gì không giải quyết được? Trong lòng Quan Doãn đã định, việc thành hay bại, nhất định phải gặp mặt Hồng Nhan Hinh nói chuyện trong đêm nay.
Trong chớp mắt đã tan sở, Quan Doãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Tưởng Tuyết Tùng không ở Thành ủy, hắn rất rãnh, không cần đợi Tưởng Tuyết Tùng giao việc xong mới dám đi về, hiện tại hắn có thể tự mình quyết định. Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên.
Tiếng đập cửa rất nhẹ rất chuyên nghiệp, vừa nghe đã biết đây là thủ pháp của thư ký. Quan Doãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Mời vào.
- Đại thư ký Quan, tối nay có rãnh không, cùng nhau ngồi chơi một chút?
Người đẩy cửa vào chính là Lưu Dương.
Lưu Dương mặt mày hớn hở, việc được ra ngoài thuận lợi của y nằm ngoài dự liệu của mọi người, đều là do công của Quan Doãn. Bởi vậy càng khiến y xem trọng Quan Doãn, nếu không có Quan Doãn một tay thúc đẩy, y cũng không dám nghĩ từ ban Tổ chức đến chủ quản Phó bí thư lại đến nhân vật số một của Thành ủy, một mạch đèn xanh được bật lên, hiện tại chỉ có một chướng ngại vật là Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y đã nắm chắc. Cuối cùng Hô Diên Ngạo Bác cũng phải đồng ý cho đi, Chủ tịch thành phố Hô Diên rất trọng thanh danh, không dám vì chuyện ngăn trở này mà làm ảnh hưởng đến tiếng tăm thanh danh của ông.
Thân là lãnh đạo, nếu không dám gánh vác trách nhiệm cho thanh danh của thuộc hạ mình, sau này sẽ không ai dám đi theo, cho dù có chức sắc lớn, cũng là Tư lệnh tay không. Một kẻ bề trên thông minh chân chính, cũng sẽ lựa chọn một thời điểm thích hợp buông tay.
Mặc dù đối với chuyện đến huyện Thiết đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, Lưu Dương cũng không phải hoàn toàn hài lòng, nhưng y cũng đã mãn nguyện, không có lực đẩy của Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y vẫn thành công bước ra ngoài, còn trực tiếp ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện, coi như là được món lời cực kỳ lớn. Cho dù Ban Tổ chức Thành ủy đề cử y là Ủy viên thường vụ huyện Thiết, Trưởng ban Tổ chức, y cũng phải đi? Có thể đảm nhiệm nhân vật số một của chính phủ, cứ cho huyện này là một huyện nghèo, cũng xem như là đã cho y một thể diện, y cũng đừng có kén cá chọn canh.
Không, phải nói là nể mặt Quan Doãn. Trong lòng Lưu Dương cảm kích Quan Doãn không lời nào có thể diễn tả được, y biết rõ, với quan hệ của y và Quan Doãn, phần lớn Quan Doãn sẽ không giúp y, thậm chí có thể bán rẻ y trong chớp mắt. Nhưng Quan Doãn chẳng những thật tâm giúp y, hơn nữa còn giúp rất chân thành, khiến cho y thông qua chuyện này đối với cách đối nhân xử thế của Quan Doãn rất là khâm phục —— trong giới quan trường Quan Doãn là người mà y cho rằng có trách nhiệm nhất đáng để cho y kết giao.
Từ nay về sau, y đã xem Quan Doãn là một người bạn tri kỷ .
Quan Doãn thấy Lưu Dương cười mỉm, biết tâm tình Lưu Dương thật tốt, hắn cũng cười ha hả, xua tay nói:
- Thật xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.
Lưu Dương có chút tiếc nuối:
- Thật không đúng lúc, vốn có vài lời muốn tâm sự với đại thư ký Quan.
- Đừng gọi tôi là thư ký lớn, thư ký nhỏ, cứ gọi tôi là Tiều Quan là được.
Hiện tại là thời cơ tốt để tăng thêm tình cảm sâu sắc với Lưu Dương, Quan Doãn tin Lưu dương cũng là một người chơi được, liền đơn giản người tốt làm đến cùng, mới tiếp tục thúc đẩy tình cảm riêng tư giữa hắn và Lưu Dương.
- Anh mở miệng ra gọi tôi là Đại thư ký, như vậy càng làm làm tăng thêm khoảng cách giữa chúng ta.
- Đúng, đúng, Đại thư ký Quan... Không, phải nói là chú em Quan mới đúng.
Lưu Lương chỉ mong kết mối quan hệ cá nhân mật thiết với Quan Doãn, vội nói tiếp.
- Tôi lên mặt làm anh của chú em Quan.
- Thật hay, anh chính là anh Dương của tôi.
Quan Doãn nói tiếp.
- Lần sau, để tôi mời anh Dương mới phải phép.
- Đâu có, đâu có, ai mời cũng được, người một nhà đâu thể nói như vậy.
Lưu Dương nhận ân tình của Quan Doãn, còn chưa có báo đáp, y liếc mắt nhìn ra bên ngoài hành lang, thấy tốp năm tốp ba người tan ca xuống lầu, chắc có lẽ không ai lại đến văn phòng của thư ký số một, tiện tay khép cửa phòng lại, giọng nói hạ xuống.
- Cục trưởng Trịnh sao lại đột nhiên bị mất tích? Chú em Quan, cậu đoán xem bao lâu Thành ủy mới có thể công bố tin Cục trưởng Trịnh bị mất tích?
Một gã Cục trưởng Công an thành phố mất tích không phải là chuyện nhỏ, trước khi Thành ủy xác định công bố tin này ra ngoài, chẳng những đem vấn đề này ra trước hội nghị thường vụ thảo luận, còn phải trải qua sự phê chuẩn của Tỉnh ủy, hiện tại Thành ủy còn chưa có ý định đem chuyện này thảo luận trên hội nghị thường vụ, càng chưa có người đưa ra đề nghị báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy, chính thức công bố việc này ra ngoài cần thật nhiều công việc phải làm, theo trình tự bình thường, ít nhất cũng mất một tuần trở lên.
Quan Doãn cũng biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đang nhằm vào vấn đề mất tích của Trịnh Thiên Tắc, tuy rằng điểm xuất phát có bất đồng, nhưng đặc biệt lại nhất trí trong cách giải quyết——giấu, có thể giấu được bao lâu thì giấu, giấu cho đến khi giấy không thể chứa được lửa, mới công khai ra ngoài.
Sở dĩ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối với vần đề Trịnh Thiên Tắc mất tích có cùng chung ý kiến, là vì Trịnh Thiên Tắc mất tích, đều là chuyện tốt cho Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, thậm chí cũng là chuyện tốt đối với cả Hoàng Lương, cá nhân Trịnh Thiên Tắc chết hay sống, không quan trọng với cục diện.
Đương nhiên, Tưởng Tuyết Tùng có sự tính toán của Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác có cẩm nang diệu kế của Hô Diên Ngạo Bác, hai người có cùng chung nguyện vọng, nhưng như thế nào lợi dụng sự mất tích của Trịnh Thiên Tắc để tạo ra mục đích cho riêng mình thì cả hai người đều có sự khác biệt.
- Điều này rất khó nói, tâm tư của lãnh đạo rất khó đoán.
Quan Doãn liếc mắt nhìn, hắn biết, Lưu Dương tung ra đề tài, là muốn đối với việc Trịnh Thiên Tắc, tiết lộ ra một số sự tình, cho nên hắn cũng không nhiều lời, chờ Lưu Dương có lời hắn mới đáp lại.
Lưu Dương cười ha hả, vẻ mặt thần bí nói:
- Tối hôm Cục trưởng Trịnh mất tích, Chủ tịch thành phố Hô Diên và Trưởng ban Lưu, tư lệnh Sở ngồi cùng nhau cả buổi.
Trường ban Lưu là Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Viễn, tư lệnh Sở là tư lệnh quân đội phân khu Sở Hoài Lệnh, trong lòng Quan Doãn giật mình, những câu nói này của Lưu Dương để lộ ra tin tức hết sức kinh người, đến tận đây hắn gần như có thể khẳng định, Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, không phải bút tích của Hoàng Hán, mà là do một tay Hô Diên Ngạo Bác thao túng chi phối.
Quả là Hô Diên Ngạo Bác, thời khắc mấu chốt cũng thật là lòng lang dạ sói, dám trực tiếp ra tay ám sát Cục trưởng Công an, thực rất có nghề, Quan Doãn gần như rất khâm phục bản lãnh nhanh chóng quyết định của Hô Diên Ngạo Bác. Tuy nhiên, Trịnh Thiên Tắc hoàn toàn tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác bất ngờ đánh úp Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc nhất định chưa kịp thời phòng ngự.
Hơn nữa còn chớ quên, Hô Diên Ngạo Bác ngoài có quân sư quạt mo là Lưu Tư Viễn ra, ông còn có một tay đấm hung ác là Sở Hoài Lệnh.
Đúng vậy, Sở Hoài Lệnh đường đường là tư lệnh quân đội phân khu bị Quan Doãn gọi là tay đấm hung ác của Hô Diên Ngạo Bác, chẳng phải là hạ thấp tư cách của Sở Hoài Lệnh, mà quả thật Hô Diên Ngạo Bác nói gì Sở Hoài Lệnh nghe nấy. Có mưu kế của Lưu Tư Viễn, có đại binh của Sở Hoài Lệnh, hơn nữa Trịnh Thiên Tắc lại tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không đánh mà thắng và lặng yên không một tiếng động bắt Trịnh Thiên Tắc, cũng không phải là chuyện lớn.
May mắn, Quan Doãn thật may mắn, may mắn hắn kịp lúc thu tay lại, không để cho Sở Triều Huy, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra tay tìm cách cứu Trịnh Thiên Tắc, với bản lĩnh tài nghệ của ba người như Sở Triều Huy, thuộc hạng nhất, sợ là rơi vào trong đám binh lính cũng tan xương nát thịt. Chẳng may ba người gặp nạn, chết trong tay đám quân lính, cũng không có cách tìm ra lí lẽ để đối chứng. Một câu đề cập đến cơ mật quân sự sẽ đem cái chết của ba người giấu vào trong lịch sử, đừng nói Quan Doãn, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng ra mặt, sợ là cũng không có cách nào thay ba người đòi lại công đạo.
- À, còn có chuyện này?
Lưu Dương vừa nói, Quan Doãn cũng giả bộ nghe, có một số việc chỉ biết là được, không cần đi sâu nghiên cứu, có miệt mài nghiên cứu cũng không có ý nghĩa, y liền xua tay nói.
- Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, có dịp sẽ cùng nhau tán gẫu.
Lưu Dương khẽ gật đầu, biết Quan Doãn tâm lĩnh thần hội, cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Sau khi Quan Doãn đợi Lưu Dương đi mấy phút, hắn mới dọn đồ đạc, đi ra văn phòng. Trong hành lang, rất ít người, lỡ mà đụng phải mấy người, cũng là im hơi lặng tiếng, đi đường giơ nhẹ chân, nói chuyện giọng phải nhỏ, lời nói không đúng sẽ rước họa vào thân, dường như sự kiện ồn ào huyên náo của học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền chuyên bán Audi, ở Thành ủy đã gió êm sóng lặng.
Kỳ thật không đúng, có rất nhiều người càng bàn luận càng cảm thấy tính nghiêm trọng của sự kiện đã vượt ra khỏi tưởng tượng, cũng không dám nói thêm nữa rồi, sợ bị sự kiện lôi xuống nước, bởi sự tò mò và buôn chuyện ban đầu đã trở thành nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Vừa mới xuống lầu liền nhận được điện thoại của Ôn Lâm, giọng nói lo sợ của Ôn Lâm truyền đến:
- Quan Doãn, không xong rồi, Hồng Nhan Hinh đột nhiên bị mất tích.
- Cô bé Lâm, em đừng đưa cho anh mấy vấn đề nan giải, mau nói cho anh biết đi.
- Thật nhàm chám, không có gì hay cả.
Ôn Lâm buồn bực nói, lại cười ha hả.
- Cô sửng sốt hồi lâu, sau đó hỏi em làm sao biết chuỗi con số này, em muốn lừa cô ta nói là em biết, kết quả cô ta không đợi em nói xong đã nói, xem ra quả là ý trời, hỏi em những con số này có phải là do anh nói không, em đã nói thật với cô ấy, cô ta liên tục gật đầu nói, cô ta nên đem toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc đưa cho anh.
Ôn Lâm nói chuyện rất nhanh, giọng nói lại nhỏ, giống như là người đang thi hành nhiệm vụ:
- Em không thể nói với anh, ở phòng toilet gọi điện cho anh, cảm thấy không an toàn. Cô ta nói, tối nay em sẽ gặp mặt anh, cô ta có nhiều chuyện quan trọng phải gặp mặt mới nói rõ cho anh được.
- Ok.
Cúp máy điện thoại của Ôn Lâm, Quan Doãn thở phào một cái, tốt, tốt, rất tốt, so với hắn tưởng tượng Hồng Nhan Hinh đã nhanh chóng đầu hàng, khiến hắn gặp số đỏ. Nếu Hồng Nhan Hinh vẫn quyết giữ ý mình, muốn đợi Trịnh Thiên Tắc xuất hiện mới trao món tài sản khổng lồ trong tay, như vậy kết quả chỉ có một khả năng —— Hồng Nhan Hinh sẽ mất mạng ở Hoàng Lương, tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc sẽ rơi vào tay ai không biết rõ tung tích, vốn tập trung của vô số dân chúng như đổ sông đổ biển.
Cuối cùng mặc kệ nước phù sa chảy vào đất người nào, nếu tiền không rơi vào tay Quan Doãn, thì vốn của vô số người dân cả đời cực khổ tích góp, từ nay về sau sẽ rơi xuống vực thẳm.
Còn có một nguyên nhân quan trọng mà khiến Quan Doãn phải đạt được món tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc về tay hắn, chỉ cần hắn tiếp quản món tài sản lớn của Trịnh Thiên Tắc, chính là trong tay có lương thực trong lòng không hoảng hốt, hắn có thể thong dong ứng phó với thế cục thay đổi trong nháy mắt của Hoàng Lương. Bởi vì Quan Doãn biết rõ. Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất kỳ biến cố nào hay xung đột mâu thuẫn lớn nào, cũng không ngoài hai chữ —— lợi ích, lợi ích chính là lúc làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Một khi đã dính tới lợi ích, hóa giải điểm mấu chốt của xung đột, sẽ bắt tay giảng hòa nhiều mâu thuẫn. Cho nên nắm giữ tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc, chẳng khác nào nắm giữ một nửa mạch máu thế cục của Hoàng Lương.
Một nửa mạch máu khác, chính là thủ đoạn chính trị. Nói cách khác, là được nắm giữ trong tay Tưởng Tuyết tùng - nhân vật số một của Hoàng Lương.
Nếu hắn và Tưởng Tuyết Tùng mỗi người nắm giữ một nửa mạch máu Hoàng Lương, thế cục của Hoàng Lương, lo gì không giải quyết được? Trong lòng Quan Doãn đã định, việc thành hay bại, nhất định phải gặp mặt Hồng Nhan Hinh nói chuyện trong đêm nay.
Trong chớp mắt đã tan sở, Quan Doãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Tưởng Tuyết Tùng không ở Thành ủy, hắn rất rãnh, không cần đợi Tưởng Tuyết Tùng giao việc xong mới dám đi về, hiện tại hắn có thể tự mình quyết định. Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên.
Tiếng đập cửa rất nhẹ rất chuyên nghiệp, vừa nghe đã biết đây là thủ pháp của thư ký. Quan Doãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Mời vào.
- Đại thư ký Quan, tối nay có rãnh không, cùng nhau ngồi chơi một chút?
Người đẩy cửa vào chính là Lưu Dương.
Lưu Dương mặt mày hớn hở, việc được ra ngoài thuận lợi của y nằm ngoài dự liệu của mọi người, đều là do công của Quan Doãn. Bởi vậy càng khiến y xem trọng Quan Doãn, nếu không có Quan Doãn một tay thúc đẩy, y cũng không dám nghĩ từ ban Tổ chức đến chủ quản Phó bí thư lại đến nhân vật số một của Thành ủy, một mạch đèn xanh được bật lên, hiện tại chỉ có một chướng ngại vật là Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y đã nắm chắc. Cuối cùng Hô Diên Ngạo Bác cũng phải đồng ý cho đi, Chủ tịch thành phố Hô Diên rất trọng thanh danh, không dám vì chuyện ngăn trở này mà làm ảnh hưởng đến tiếng tăm thanh danh của ông.
Thân là lãnh đạo, nếu không dám gánh vác trách nhiệm cho thanh danh của thuộc hạ mình, sau này sẽ không ai dám đi theo, cho dù có chức sắc lớn, cũng là Tư lệnh tay không. Một kẻ bề trên thông minh chân chính, cũng sẽ lựa chọn một thời điểm thích hợp buông tay.
Mặc dù đối với chuyện đến huyện Thiết đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, Lưu Dương cũng không phải hoàn toàn hài lòng, nhưng y cũng đã mãn nguyện, không có lực đẩy của Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y vẫn thành công bước ra ngoài, còn trực tiếp ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện, coi như là được món lời cực kỳ lớn. Cho dù Ban Tổ chức Thành ủy đề cử y là Ủy viên thường vụ huyện Thiết, Trưởng ban Tổ chức, y cũng phải đi? Có thể đảm nhiệm nhân vật số một của chính phủ, cứ cho huyện này là một huyện nghèo, cũng xem như là đã cho y một thể diện, y cũng đừng có kén cá chọn canh.
Không, phải nói là nể mặt Quan Doãn. Trong lòng Lưu Dương cảm kích Quan Doãn không lời nào có thể diễn tả được, y biết rõ, với quan hệ của y và Quan Doãn, phần lớn Quan Doãn sẽ không giúp y, thậm chí có thể bán rẻ y trong chớp mắt. Nhưng Quan Doãn chẳng những thật tâm giúp y, hơn nữa còn giúp rất chân thành, khiến cho y thông qua chuyện này đối với cách đối nhân xử thế của Quan Doãn rất là khâm phục —— trong giới quan trường Quan Doãn là người mà y cho rằng có trách nhiệm nhất đáng để cho y kết giao.
Từ nay về sau, y đã xem Quan Doãn là một người bạn tri kỷ .
Quan Doãn thấy Lưu Dương cười mỉm, biết tâm tình Lưu Dương thật tốt, hắn cũng cười ha hả, xua tay nói:
- Thật xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.
Lưu Dương có chút tiếc nuối:
- Thật không đúng lúc, vốn có vài lời muốn tâm sự với đại thư ký Quan.
- Đừng gọi tôi là thư ký lớn, thư ký nhỏ, cứ gọi tôi là Tiều Quan là được.
Hiện tại là thời cơ tốt để tăng thêm tình cảm sâu sắc với Lưu Dương, Quan Doãn tin Lưu dương cũng là một người chơi được, liền đơn giản người tốt làm đến cùng, mới tiếp tục thúc đẩy tình cảm riêng tư giữa hắn và Lưu Dương.
- Anh mở miệng ra gọi tôi là Đại thư ký, như vậy càng làm làm tăng thêm khoảng cách giữa chúng ta.
- Đúng, đúng, Đại thư ký Quan... Không, phải nói là chú em Quan mới đúng.
Lưu Lương chỉ mong kết mối quan hệ cá nhân mật thiết với Quan Doãn, vội nói tiếp.
- Tôi lên mặt làm anh của chú em Quan.
- Thật hay, anh chính là anh Dương của tôi.
Quan Doãn nói tiếp.
- Lần sau, để tôi mời anh Dương mới phải phép.
- Đâu có, đâu có, ai mời cũng được, người một nhà đâu thể nói như vậy.
Lưu Dương nhận ân tình của Quan Doãn, còn chưa có báo đáp, y liếc mắt nhìn ra bên ngoài hành lang, thấy tốp năm tốp ba người tan ca xuống lầu, chắc có lẽ không ai lại đến văn phòng của thư ký số một, tiện tay khép cửa phòng lại, giọng nói hạ xuống.
- Cục trưởng Trịnh sao lại đột nhiên bị mất tích? Chú em Quan, cậu đoán xem bao lâu Thành ủy mới có thể công bố tin Cục trưởng Trịnh bị mất tích?
Một gã Cục trưởng Công an thành phố mất tích không phải là chuyện nhỏ, trước khi Thành ủy xác định công bố tin này ra ngoài, chẳng những đem vấn đề này ra trước hội nghị thường vụ thảo luận, còn phải trải qua sự phê chuẩn của Tỉnh ủy, hiện tại Thành ủy còn chưa có ý định đem chuyện này thảo luận trên hội nghị thường vụ, càng chưa có người đưa ra đề nghị báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy, chính thức công bố việc này ra ngoài cần thật nhiều công việc phải làm, theo trình tự bình thường, ít nhất cũng mất một tuần trở lên.
Quan Doãn cũng biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đang nhằm vào vấn đề mất tích của Trịnh Thiên Tắc, tuy rằng điểm xuất phát có bất đồng, nhưng đặc biệt lại nhất trí trong cách giải quyết——giấu, có thể giấu được bao lâu thì giấu, giấu cho đến khi giấy không thể chứa được lửa, mới công khai ra ngoài.
Sở dĩ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối với vần đề Trịnh Thiên Tắc mất tích có cùng chung ý kiến, là vì Trịnh Thiên Tắc mất tích, đều là chuyện tốt cho Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, thậm chí cũng là chuyện tốt đối với cả Hoàng Lương, cá nhân Trịnh Thiên Tắc chết hay sống, không quan trọng với cục diện.
Đương nhiên, Tưởng Tuyết Tùng có sự tính toán của Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác có cẩm nang diệu kế của Hô Diên Ngạo Bác, hai người có cùng chung nguyện vọng, nhưng như thế nào lợi dụng sự mất tích của Trịnh Thiên Tắc để tạo ra mục đích cho riêng mình thì cả hai người đều có sự khác biệt.
- Điều này rất khó nói, tâm tư của lãnh đạo rất khó đoán.
Quan Doãn liếc mắt nhìn, hắn biết, Lưu Dương tung ra đề tài, là muốn đối với việc Trịnh Thiên Tắc, tiết lộ ra một số sự tình, cho nên hắn cũng không nhiều lời, chờ Lưu Dương có lời hắn mới đáp lại.
Lưu Dương cười ha hả, vẻ mặt thần bí nói:
- Tối hôm Cục trưởng Trịnh mất tích, Chủ tịch thành phố Hô Diên và Trưởng ban Lưu, tư lệnh Sở ngồi cùng nhau cả buổi.
Trường ban Lưu là Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Viễn, tư lệnh Sở là tư lệnh quân đội phân khu Sở Hoài Lệnh, trong lòng Quan Doãn giật mình, những câu nói này của Lưu Dương để lộ ra tin tức hết sức kinh người, đến tận đây hắn gần như có thể khẳng định, Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, không phải bút tích của Hoàng Hán, mà là do một tay Hô Diên Ngạo Bác thao túng chi phối.
Quả là Hô Diên Ngạo Bác, thời khắc mấu chốt cũng thật là lòng lang dạ sói, dám trực tiếp ra tay ám sát Cục trưởng Công an, thực rất có nghề, Quan Doãn gần như rất khâm phục bản lãnh nhanh chóng quyết định của Hô Diên Ngạo Bác. Tuy nhiên, Trịnh Thiên Tắc hoàn toàn tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác bất ngờ đánh úp Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc nhất định chưa kịp thời phòng ngự.
Hơn nữa còn chớ quên, Hô Diên Ngạo Bác ngoài có quân sư quạt mo là Lưu Tư Viễn ra, ông còn có một tay đấm hung ác là Sở Hoài Lệnh.
Đúng vậy, Sở Hoài Lệnh đường đường là tư lệnh quân đội phân khu bị Quan Doãn gọi là tay đấm hung ác của Hô Diên Ngạo Bác, chẳng phải là hạ thấp tư cách của Sở Hoài Lệnh, mà quả thật Hô Diên Ngạo Bác nói gì Sở Hoài Lệnh nghe nấy. Có mưu kế của Lưu Tư Viễn, có đại binh của Sở Hoài Lệnh, hơn nữa Trịnh Thiên Tắc lại tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không đánh mà thắng và lặng yên không một tiếng động bắt Trịnh Thiên Tắc, cũng không phải là chuyện lớn.
May mắn, Quan Doãn thật may mắn, may mắn hắn kịp lúc thu tay lại, không để cho Sở Triều Huy, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra tay tìm cách cứu Trịnh Thiên Tắc, với bản lĩnh tài nghệ của ba người như Sở Triều Huy, thuộc hạng nhất, sợ là rơi vào trong đám binh lính cũng tan xương nát thịt. Chẳng may ba người gặp nạn, chết trong tay đám quân lính, cũng không có cách tìm ra lí lẽ để đối chứng. Một câu đề cập đến cơ mật quân sự sẽ đem cái chết của ba người giấu vào trong lịch sử, đừng nói Quan Doãn, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng ra mặt, sợ là cũng không có cách nào thay ba người đòi lại công đạo.
- À, còn có chuyện này?
Lưu Dương vừa nói, Quan Doãn cũng giả bộ nghe, có một số việc chỉ biết là được, không cần đi sâu nghiên cứu, có miệt mài nghiên cứu cũng không có ý nghĩa, y liền xua tay nói.
- Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, có dịp sẽ cùng nhau tán gẫu.
Lưu Dương khẽ gật đầu, biết Quan Doãn tâm lĩnh thần hội, cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Sau khi Quan Doãn đợi Lưu Dương đi mấy phút, hắn mới dọn đồ đạc, đi ra văn phòng. Trong hành lang, rất ít người, lỡ mà đụng phải mấy người, cũng là im hơi lặng tiếng, đi đường giơ nhẹ chân, nói chuyện giọng phải nhỏ, lời nói không đúng sẽ rước họa vào thân, dường như sự kiện ồn ào huyên náo của học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền chuyên bán Audi, ở Thành ủy đã gió êm sóng lặng.
Kỳ thật không đúng, có rất nhiều người càng bàn luận càng cảm thấy tính nghiêm trọng của sự kiện đã vượt ra khỏi tưởng tượng, cũng không dám nói thêm nữa rồi, sợ bị sự kiện lôi xuống nước, bởi sự tò mò và buôn chuyện ban đầu đã trở thành nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Vừa mới xuống lầu liền nhận được điện thoại của Ôn Lâm, giọng nói lo sợ của Ôn Lâm truyền đến:
- Quan Doãn, không xong rồi, Hồng Nhan Hinh đột nhiên bị mất tích.
/556
|