Trong lòng Quan Doãn biết rõ, đối với chuyện Hồng Nhan Hinh bị bắt cóc, Quách Vĩ Toàn luôn chắc chắn, dường như biết chuyện gì đó, nhưng cho dù không, cũng không biết là đang đợi thời cơ gì hay đang khoe khoang, cho dù Quách Vĩ Toàn là vì nguyên nhân gì thì tin rằng anh ta cũng không có ác ý.
Quách Vĩ Toàn cố ý ở bên cạnh xem hắn chỉ huy như đã định, nói chuyện đại cục, được, cho Quách Vĩ Toàn thấy đủ thì thôi, Quan Doãn cười ha hả, vừa xắn tay áo vừa phân phó Ôn Lâm:
- Ôn Lâm, nhào bột mì.
Bây giờ đã đến giờ cơm tối, vốn đã hẹn đi ăn cơm tối cùng Hồng Nhan Hinh, không ngờ xảy ra điều ngoài ý muốn, Hồng Nhan Hinh bị bắt cóc làm Quan Doãn một trận hoảng loạn, không ăn nổi cơm, chỉ có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Ôn Lâm lại không bình tĩnh thong dong như Quan Doãn, cô lo lắng nói:
- Lúc nào rồi mà anh còn nhào bột mì chứ? Hồng Nhan Hinh vì gặp anh nên mới bị bắt đi, vạn nhất cô ấy có chuyện không hay xảy ra, anh làm sao xứng đáng với cô ấy?
Đúng vậy, nêu chẳng may Hồng Nhan Hinh có gì bất trắc, Quan Doãn thật có lỗi với sự tín nhiệm và phó thác của Hồng Nhan Hinh đối với hắn, nhưng lo lắng thì lo lắng, có lo mấy thì cũng chỉ có thể để trong lòng, không thể gấp gáp trong mọi chuyện. Mọi chuyện trì hoãn thì tốt, càng gấp càng loạn, không thể trước lúc đối thủ vẫn chưa thi triển thủ đoạn thật sự liền tự mình làm loạn trận tuyến của mình.
- Đừng vội, Ôn Lâm, lưới đã giăng ra rồi, điều bây giờ em phải làm là đợi cá vào lưới rồi thu lưới lại, nếu không vội vàng thu lưới có lẽ sẽ làm những con cá to sợ chạy mất, chỉ bắt được mấy con tôm tép, lãng phí thời cơ tốt.
Quan Doãn cười híp mắt nói, ánh mắt còn hữu ý vô ý dừng lại trên người Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn vẫn an nhiên bất động, chỉ cúi đầu uống trà.
Trong ba người, Quách Vĩ Toàn tư thái như là người trên cao không liên quan đến mọi việc, Quan Doãn thì tự tin nắm chắc trong tay tất cả, chỉ có Ôn Lâm cực kỳ lo lắng, suýt chút nữa thì chạy ra ngoài tìm Hồng Nhan Hinh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ Ôn Lâm quan tâm đến sự an nguy của Hồng Nhan Hinh nhất, thực ra không phải, cho dù là sự bình tĩnh của Quan Doãn hay là dáng vẻ không đếm xỉa gì đến của Quách Vĩ Toàn, đều là giả vờ, tình hình thật sự lại là Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn còn lo lắng cho sự an toàn của Hồng Nhan Hinh hơn Ôn Lâm.
Chẳng qua cái Ôn Lâm quan tâm là ở bề ngoài, cực kỳ lo lắng nhưng lại không tác dụng gì. Còn sự quan tâm của Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn lại là sự quan tâm thật sự, là vì cứu Hồng Nhan Hinh thoát khỏi miệng hổ mà bày mưu nghĩ kế. Vì vậy có những chuyện không thể nhìn bề ngoài. Lúc xảy ra chuyện, ngồi dưới đất gào khóc hơn phân nửa là phụ nữ, đứng bên cạnh cố nén đau khổ giải quyết hậu quả đâu vào đấy hơn phân nửa là đàn ông.
Khóc lóc và hoảng loạn chỉ là biểu hiện của việc không có năng lực và không có ai giúp, ngoài việc tăng thêm phiền não và làm loạn lòng người, chẳng có tác dụng nào khác.
Nhưng Quan Doãn lại không chỉ trích thẳng sự hoảng loạn của Ôn Lâm. Phụ nữ luôn chỉ là phụ nữ, thiên tính đã là như vậy, bình thường cho dù kiên cường, có chủ kiến, vừa mới gặp đại sự vẫn là khó tránh khỏi kinh hoàng thất thố. Hắn tiếp tục trấn an Ôn Lâm:
- Có anh đây. Không chủ yếu là có Trưởng ban thư ký Quách ở đây, trước khi trời sáng, không, nửa đêm chắc chắn có thể cứu Hồng Nhan Hinh ra.
Quách Vĩ Toàn nghe ra lời Quan Doãn nói gần nói xa đối với chuyện anh ta xem thường, cười nói:
- Chú em Quan, cậu đừng đề cao tôi, cũng đừng hy vọng vào tôi, vạn nhất lúc đó Hồng Nhan Hinh gặp chuyện bất trắc thì tôi chẳng phải sẽ thành tội nhân sao?
Thấy Quách Vĩ Toàn còn chưa muốn nói rõ ngọn ngành, Quan Doãn liền không phí võ mồm nữa. Quách Vĩ Toàn chậm chạp không nói, ngoài thời cơ chưa đến, hẳn là còn có ý muốn khảo nghiệm hắn, xem xem sự sắp xếp của hắn có đạt được kết quả như mong đợi không. Nếu đã như vậy, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng nhưng ít nhất cũng có thể ăn bánh nướng nóng trước.
Ôn Lâm cũng dần dần bình tĩnh lại, thấy Quan Doãn lấy chậu và nhóm lửa lên, tâm tình cô tự nhiên lại trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nghĩ đến những thủ đoạn trước kia của Quan Doãn, lại càng thêm ỷ lại và tín nhiệm người đàn ông không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi trước mắt, đúng thế, cho dù có bao nhiêu sóng gió, hắn đều có thể thong dong ứng đối. Nghĩ đến con đường hắn đi có bao nhiêu mưa gió, đi đến hôm nay không phải cũng bình yên vô sự đó sao?
Yêu một người đàn ông chính là toàn tâm toàn ý mà cho đi, tin tưởng sự kiên trì của hắn, ủng hộ quyết định của hắn và lúc nào cũng đứng phía sau hắn, làm hậu phương kiên cường nhất của hắn.
Nghĩ như vậy, Ôn Lâm cũng không vội, lại vì chuyện thất thố vừa rồi mà có hơi xấu hổ, vội vàng lấy bột mì, lấy nước theo tỉ lệ cho vào chậu.
Quan Doãn rửa tay xong, đốt lò lửa cháy rừng rực, sau đó bắt đầu nhào bột mì.
Hai tay nhào nặn chà xát, bột mì trắng trong tay hắn dần dần thành hình, từ một đống bột tách rời thành một khối đoàn kết. Sau khi nhào nặn mấy lần nữa, bột mì càng thêm kết dính với nhau.
Quách Vĩ Toàn nhìn ngây người, thời gian anh ta quen Quan Doãn cũng không ngắn, nhưng cũng không biết Quan Doãn có tài này. Đương nhiên, nhào bột cũng không phải bản lĩnh to tát gì nhưng phải xem là ai nhào bột, nếu là thợ nhào bột mì hoặc là thợ làm bánh nướng thì cũng chẳng có gì, lại là Thư ký số một Thảnh uỷ Quan Doãn, chuyện này không thể không làm người khác kinh ngạc tán thưởng rồi.
Tục ngữ có câu binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải lính tốt, nếu đổi lại đầu bếp không muốn làm tướng quân không phải đầu bếp tốt thì thành truyện cười rồi, nhưng cảnh trước mắt làm Quách Vĩ Toàn vừa kinh ngạc vừa buồn cười, ai biết được người trước sau phong quang vô hạn như Thư ký số một Thành uỷ, cách nhào bột mì lại chuyên nghiệp như thợ làm bột mì vậy, hơn nữa động tác thành thạo, thủ pháp tuyệt đẹp giống như nghệ thuật vậy.
Điều khiến Quách Vĩ Toàn kinh ngạc không chỉ là kỹ xảo nhào bột chuyên nghiệp của Quan Doãn mà là ánh mắt chuyên tâm của hắn, chăm chú dường như trời đất bao la cũng không bằng chuyện nhào bột, anh ta liền không khỏi âm thầm kêu lạ. Nếu vừa nãy anh ta còn cho rằng Quan Doãn chỉ giả vờ chắc chắn thì bây giờ anh ta hiểu rồi, Quan Doãn thật sự đã tự tin đến mức nắm vững tất cả mọi thứ trong tay.
Hơn nữa Quan Doãn làm anh ta thấy được mặt chân thực nhất, cũng thấy được sự tín nhiệm tuyệt đối của Quan Doãn đối với anh ta, anh ta trong lòng lại một lần nữa kéo gần quan hệ với Quan Doãn.
Quan Doãn âm thầm quan sát phản ứng của Quách Vĩ Toàn, thấy Quách Vĩ Toàn ngoài kinh ngạc còn có một tia vui mừng. Trong lòng hắn đại định, âm thầm cười, tay đẩy nhanh tốc độ hơn, trong chốc lát liền nhào xong bột.
Lức này lửa đang mạnh, Quan Doãn kêu một tiếng:
- Ôn Lâm, giúp anh một tay.
Ôn Lâm từng thấy Quan Doãn làm bánh nướng, biết Quan Doãn cần cô giúp gì liền tiến lên trước một bước, thay Quan Doãn đeo tạp dề, lại quay người mở lò ra, Quan Doãn thấy lửa đã đến lúc, dưới tay tung bay, chốc lát liền làm xong ba chiếc bánh, giương tay ném vào trong lò.
Cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung không lớn, có giường có lò lại có một số đồ dùng hàng ngày, lại thêm ba người đang ngồi liền có vẻ có chút chật chội. Quách Vĩ Toàn đứng lên, người dựa vào tường để cho Quan Doãn có không gian thi triển.
Trong mấy phút, ba chiếc bánh nướng mới ra lò, Quan Doãn cầm lấy chiếc bánh vàng nhất đưa cho Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng ban thư ký, anh là người đầu tiên trong Thành uỷ được ăn bánh của tôi.
Quách Vĩ Toàn nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, ha hả cười:
- Vinh hạnh, vinh hạnh.
Anh ta cầm lấy bánh nướng, há mồm cắn to một miếng, thưởng thức một chút, lập tức khen không dứt miệng:
- Ngon, cực kỳ ngon, chú Quan, tài này của cậu làm người khác nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.
Quan Doãn cười ha hả:
- Tục ngữ có câu làm quan không cùng dân làm chủ, chi bằng về bán khoai lang. Nếu có một ngày tôi thất thế ở chốn quan trường, liền dứt khoát mở một tiệm bánh nướng cũng có thể nuôi sống bản thân.
- Cậu đừng thế, chốn quan trường quan viên bán bánh nướng cũng không ít.
Quách Vĩ Toàn đói rồi, từng miếng từng miếng lớn mà ăn bánh nướng, mấy miếng liền ăn hết một cái.
- Lời này có ý gì?
Quan Doãn hỏi.
Quách Vĩ Toàn nháy nháy mắt, lặng lẽ cười:
- Không ít cán bộ vì GDP, khúm núm nịnh bợ xí nghiệp nước ngoài, thậm chí còn để họ cưỡi lên đầu cũng phải cười, trước mặt người Trung Quốc là đại gia, ở trước mặt người nước ngoài lại ra vẻ đáng thương, thấy người nước ngoài liền ti tiện giống như Võ Đại Lang thấy Tây Môn Khánh vậy.
- Ha ha, thật tốt.
Quan Doãn cười ha hả, không ngờ Quách Vĩ Toàn lại có mặt ghét ác như hận, cũng quả thật trong quá trình thu hút đầu tư nước ngoài vào, không ít cán bộ biểu hiện chẳng có cốt khí gì cả, ngay cả nhân cách cũng hận một nỗi không thể bán cho người nước ngoài.
- Ôn Lâm, nấu cháo, thêm dưa muối, hôm nay anh muốn ăn một bữa cơm khổ miệng nhưng vui trong lòng với Trưởng ban thư ký Quách.
Quan Doãn không ngừng tay, mười phút sau, bảy tám cái bánh nướng ra lò, cùng lúc cháo của Ôn Lâm cũng nấu xong.
Ba người cùng ngồi ăn bữa tối đặc biệt. Đối với người quen ăn thịt cá như Quách Vĩ Toàn, lần đầu tiên ngồi trong gian phòng nhỏ bé chật hẹp, ăn một bữa cơm tối do đích thân Thư ký số một Thành uỷ làm, trong lòng anh ta vô cùng thoải mái, nhưng ngoài thoải mái cũng biết rõ, không công không thụ lộc. Quan Doãn mặc dù cấp bậc không cao nhưng hắn đường đường là một Thư ký số một Thành uỷ, không phải ai cũng có tư cách để Thư ký số một Thành uỷ tự mình hầu hạ.
Thậm chí có thể có tư cách để làm Thư ký số một Thành uỷ đích thân xuống bếp và cung kính như thượng khách, toàn Thành uỷ chỉ có một người --- Tưởng Tuyết Tùng, vậy thì Quan Doãn tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả, Quách Vĩ Toàn nghĩ đã đến lúc anh ta nên nói rõ ngọn ngành rồi.
Nói trắng ra Quách Vĩ Toàn cũng không có ý đắn đo trước mặt Quan Doãn mà anh ta muốn đợi xem, muốn tận mặt nhìn thấy Quan Doãn có bao nhiêu sức mạnh, có tư cách trở thành nhân vật trung tâm không. Nếu anh ta quyết định đoàn kết xung quanh Quan Doãn thì phải biết rõ cách làm người và năng lực của Quan Doãn, không thể nhờ vả người không phải của mình. Dựa vào tuổi tác của anh ta, anh ta không gánh nổi sai lầm nào nữa, một lần sai lầm, cả đời hối hận.
Vừa mới cơm nước xong, kim đồng hồ chỉ 8h tối, điện thoại của Quan Doãn lại lần nữa dồn dập kêu, Ôn Lâm đang thu dọn bát đĩa, lập tức hai mắt toả sáng hỏi:
- Có phải có tin tức rồi không?
Quan Doãn khẽ mỉm cười:
- Đừng vội, là điện thoại của Hoàng Hán.
Vừa nói hắn vừa nghe điện thoại:
- Cục trưởng Hoàng, có tiến triển gì mới nhất không?
- Hồng Nhan Hinh vẫn không rõ tung tích, nhưng có một tình huống khác…
Giọng điệu Hoàng Hán để lộ ra một tia nghia vấn:
- Có người ở núi Hoàng Lương tung tin Cục trưởng Trịnh đang ở núi Hoàng Lương, kết quả núi Hoàng Lương không động tĩnh, núi Trung Quan lại nửa đêm có người xuống núi.
Động cỏ, quả thực kinh động rắn. Quan Doãn trong lòng yên tâm, cho dù Trịnh Thiên Tắc có ở núi Trung Quan hay không, ít nhất kế dương đông kích tây của hắn đã có hiệu quả, tiếp theo thì phải xem Hoàng Hán có lòng muốn giúp Trịnh Thiên Tắc không.
Có thể cứu hay không không quan trọng, có lòng hay không mới quan trọng.
- Ý của anh là Cục trưởng Trịnh có khả năng bị giam giữ ở núi Trung Quan?
Quan Doãn ném ra một vấn đề nan giải:
- Cục trưởng Hoàng, anh định phái người đi cứu Cục trưởng Trịnh không?
Quách Vĩ Toàn cố ý ở bên cạnh xem hắn chỉ huy như đã định, nói chuyện đại cục, được, cho Quách Vĩ Toàn thấy đủ thì thôi, Quan Doãn cười ha hả, vừa xắn tay áo vừa phân phó Ôn Lâm:
- Ôn Lâm, nhào bột mì.
Bây giờ đã đến giờ cơm tối, vốn đã hẹn đi ăn cơm tối cùng Hồng Nhan Hinh, không ngờ xảy ra điều ngoài ý muốn, Hồng Nhan Hinh bị bắt cóc làm Quan Doãn một trận hoảng loạn, không ăn nổi cơm, chỉ có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Ôn Lâm lại không bình tĩnh thong dong như Quan Doãn, cô lo lắng nói:
- Lúc nào rồi mà anh còn nhào bột mì chứ? Hồng Nhan Hinh vì gặp anh nên mới bị bắt đi, vạn nhất cô ấy có chuyện không hay xảy ra, anh làm sao xứng đáng với cô ấy?
Đúng vậy, nêu chẳng may Hồng Nhan Hinh có gì bất trắc, Quan Doãn thật có lỗi với sự tín nhiệm và phó thác của Hồng Nhan Hinh đối với hắn, nhưng lo lắng thì lo lắng, có lo mấy thì cũng chỉ có thể để trong lòng, không thể gấp gáp trong mọi chuyện. Mọi chuyện trì hoãn thì tốt, càng gấp càng loạn, không thể trước lúc đối thủ vẫn chưa thi triển thủ đoạn thật sự liền tự mình làm loạn trận tuyến của mình.
- Đừng vội, Ôn Lâm, lưới đã giăng ra rồi, điều bây giờ em phải làm là đợi cá vào lưới rồi thu lưới lại, nếu không vội vàng thu lưới có lẽ sẽ làm những con cá to sợ chạy mất, chỉ bắt được mấy con tôm tép, lãng phí thời cơ tốt.
Quan Doãn cười híp mắt nói, ánh mắt còn hữu ý vô ý dừng lại trên người Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn vẫn an nhiên bất động, chỉ cúi đầu uống trà.
Trong ba người, Quách Vĩ Toàn tư thái như là người trên cao không liên quan đến mọi việc, Quan Doãn thì tự tin nắm chắc trong tay tất cả, chỉ có Ôn Lâm cực kỳ lo lắng, suýt chút nữa thì chạy ra ngoài tìm Hồng Nhan Hinh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ Ôn Lâm quan tâm đến sự an nguy của Hồng Nhan Hinh nhất, thực ra không phải, cho dù là sự bình tĩnh của Quan Doãn hay là dáng vẻ không đếm xỉa gì đến của Quách Vĩ Toàn, đều là giả vờ, tình hình thật sự lại là Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn còn lo lắng cho sự an toàn của Hồng Nhan Hinh hơn Ôn Lâm.
Chẳng qua cái Ôn Lâm quan tâm là ở bề ngoài, cực kỳ lo lắng nhưng lại không tác dụng gì. Còn sự quan tâm của Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn lại là sự quan tâm thật sự, là vì cứu Hồng Nhan Hinh thoát khỏi miệng hổ mà bày mưu nghĩ kế. Vì vậy có những chuyện không thể nhìn bề ngoài. Lúc xảy ra chuyện, ngồi dưới đất gào khóc hơn phân nửa là phụ nữ, đứng bên cạnh cố nén đau khổ giải quyết hậu quả đâu vào đấy hơn phân nửa là đàn ông.
Khóc lóc và hoảng loạn chỉ là biểu hiện của việc không có năng lực và không có ai giúp, ngoài việc tăng thêm phiền não và làm loạn lòng người, chẳng có tác dụng nào khác.
Nhưng Quan Doãn lại không chỉ trích thẳng sự hoảng loạn của Ôn Lâm. Phụ nữ luôn chỉ là phụ nữ, thiên tính đã là như vậy, bình thường cho dù kiên cường, có chủ kiến, vừa mới gặp đại sự vẫn là khó tránh khỏi kinh hoàng thất thố. Hắn tiếp tục trấn an Ôn Lâm:
- Có anh đây. Không chủ yếu là có Trưởng ban thư ký Quách ở đây, trước khi trời sáng, không, nửa đêm chắc chắn có thể cứu Hồng Nhan Hinh ra.
Quách Vĩ Toàn nghe ra lời Quan Doãn nói gần nói xa đối với chuyện anh ta xem thường, cười nói:
- Chú em Quan, cậu đừng đề cao tôi, cũng đừng hy vọng vào tôi, vạn nhất lúc đó Hồng Nhan Hinh gặp chuyện bất trắc thì tôi chẳng phải sẽ thành tội nhân sao?
Thấy Quách Vĩ Toàn còn chưa muốn nói rõ ngọn ngành, Quan Doãn liền không phí võ mồm nữa. Quách Vĩ Toàn chậm chạp không nói, ngoài thời cơ chưa đến, hẳn là còn có ý muốn khảo nghiệm hắn, xem xem sự sắp xếp của hắn có đạt được kết quả như mong đợi không. Nếu đã như vậy, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng nhưng ít nhất cũng có thể ăn bánh nướng nóng trước.
Ôn Lâm cũng dần dần bình tĩnh lại, thấy Quan Doãn lấy chậu và nhóm lửa lên, tâm tình cô tự nhiên lại trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nghĩ đến những thủ đoạn trước kia của Quan Doãn, lại càng thêm ỷ lại và tín nhiệm người đàn ông không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi trước mắt, đúng thế, cho dù có bao nhiêu sóng gió, hắn đều có thể thong dong ứng đối. Nghĩ đến con đường hắn đi có bao nhiêu mưa gió, đi đến hôm nay không phải cũng bình yên vô sự đó sao?
Yêu một người đàn ông chính là toàn tâm toàn ý mà cho đi, tin tưởng sự kiên trì của hắn, ủng hộ quyết định của hắn và lúc nào cũng đứng phía sau hắn, làm hậu phương kiên cường nhất của hắn.
Nghĩ như vậy, Ôn Lâm cũng không vội, lại vì chuyện thất thố vừa rồi mà có hơi xấu hổ, vội vàng lấy bột mì, lấy nước theo tỉ lệ cho vào chậu.
Quan Doãn rửa tay xong, đốt lò lửa cháy rừng rực, sau đó bắt đầu nhào bột mì.
Hai tay nhào nặn chà xát, bột mì trắng trong tay hắn dần dần thành hình, từ một đống bột tách rời thành một khối đoàn kết. Sau khi nhào nặn mấy lần nữa, bột mì càng thêm kết dính với nhau.
Quách Vĩ Toàn nhìn ngây người, thời gian anh ta quen Quan Doãn cũng không ngắn, nhưng cũng không biết Quan Doãn có tài này. Đương nhiên, nhào bột cũng không phải bản lĩnh to tát gì nhưng phải xem là ai nhào bột, nếu là thợ nhào bột mì hoặc là thợ làm bánh nướng thì cũng chẳng có gì, lại là Thư ký số một Thảnh uỷ Quan Doãn, chuyện này không thể không làm người khác kinh ngạc tán thưởng rồi.
Tục ngữ có câu binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải lính tốt, nếu đổi lại đầu bếp không muốn làm tướng quân không phải đầu bếp tốt thì thành truyện cười rồi, nhưng cảnh trước mắt làm Quách Vĩ Toàn vừa kinh ngạc vừa buồn cười, ai biết được người trước sau phong quang vô hạn như Thư ký số một Thành uỷ, cách nhào bột mì lại chuyên nghiệp như thợ làm bột mì vậy, hơn nữa động tác thành thạo, thủ pháp tuyệt đẹp giống như nghệ thuật vậy.
Điều khiến Quách Vĩ Toàn kinh ngạc không chỉ là kỹ xảo nhào bột chuyên nghiệp của Quan Doãn mà là ánh mắt chuyên tâm của hắn, chăm chú dường như trời đất bao la cũng không bằng chuyện nhào bột, anh ta liền không khỏi âm thầm kêu lạ. Nếu vừa nãy anh ta còn cho rằng Quan Doãn chỉ giả vờ chắc chắn thì bây giờ anh ta hiểu rồi, Quan Doãn thật sự đã tự tin đến mức nắm vững tất cả mọi thứ trong tay.
Hơn nữa Quan Doãn làm anh ta thấy được mặt chân thực nhất, cũng thấy được sự tín nhiệm tuyệt đối của Quan Doãn đối với anh ta, anh ta trong lòng lại một lần nữa kéo gần quan hệ với Quan Doãn.
Quan Doãn âm thầm quan sát phản ứng của Quách Vĩ Toàn, thấy Quách Vĩ Toàn ngoài kinh ngạc còn có một tia vui mừng. Trong lòng hắn đại định, âm thầm cười, tay đẩy nhanh tốc độ hơn, trong chốc lát liền nhào xong bột.
Lức này lửa đang mạnh, Quan Doãn kêu một tiếng:
- Ôn Lâm, giúp anh một tay.
Ôn Lâm từng thấy Quan Doãn làm bánh nướng, biết Quan Doãn cần cô giúp gì liền tiến lên trước một bước, thay Quan Doãn đeo tạp dề, lại quay người mở lò ra, Quan Doãn thấy lửa đã đến lúc, dưới tay tung bay, chốc lát liền làm xong ba chiếc bánh, giương tay ném vào trong lò.
Cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung không lớn, có giường có lò lại có một số đồ dùng hàng ngày, lại thêm ba người đang ngồi liền có vẻ có chút chật chội. Quách Vĩ Toàn đứng lên, người dựa vào tường để cho Quan Doãn có không gian thi triển.
Trong mấy phút, ba chiếc bánh nướng mới ra lò, Quan Doãn cầm lấy chiếc bánh vàng nhất đưa cho Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng ban thư ký, anh là người đầu tiên trong Thành uỷ được ăn bánh của tôi.
Quách Vĩ Toàn nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, ha hả cười:
- Vinh hạnh, vinh hạnh.
Anh ta cầm lấy bánh nướng, há mồm cắn to một miếng, thưởng thức một chút, lập tức khen không dứt miệng:
- Ngon, cực kỳ ngon, chú Quan, tài này của cậu làm người khác nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.
Quan Doãn cười ha hả:
- Tục ngữ có câu làm quan không cùng dân làm chủ, chi bằng về bán khoai lang. Nếu có một ngày tôi thất thế ở chốn quan trường, liền dứt khoát mở một tiệm bánh nướng cũng có thể nuôi sống bản thân.
- Cậu đừng thế, chốn quan trường quan viên bán bánh nướng cũng không ít.
Quách Vĩ Toàn đói rồi, từng miếng từng miếng lớn mà ăn bánh nướng, mấy miếng liền ăn hết một cái.
- Lời này có ý gì?
Quan Doãn hỏi.
Quách Vĩ Toàn nháy nháy mắt, lặng lẽ cười:
- Không ít cán bộ vì GDP, khúm núm nịnh bợ xí nghiệp nước ngoài, thậm chí còn để họ cưỡi lên đầu cũng phải cười, trước mặt người Trung Quốc là đại gia, ở trước mặt người nước ngoài lại ra vẻ đáng thương, thấy người nước ngoài liền ti tiện giống như Võ Đại Lang thấy Tây Môn Khánh vậy.
- Ha ha, thật tốt.
Quan Doãn cười ha hả, không ngờ Quách Vĩ Toàn lại có mặt ghét ác như hận, cũng quả thật trong quá trình thu hút đầu tư nước ngoài vào, không ít cán bộ biểu hiện chẳng có cốt khí gì cả, ngay cả nhân cách cũng hận một nỗi không thể bán cho người nước ngoài.
- Ôn Lâm, nấu cháo, thêm dưa muối, hôm nay anh muốn ăn một bữa cơm khổ miệng nhưng vui trong lòng với Trưởng ban thư ký Quách.
Quan Doãn không ngừng tay, mười phút sau, bảy tám cái bánh nướng ra lò, cùng lúc cháo của Ôn Lâm cũng nấu xong.
Ba người cùng ngồi ăn bữa tối đặc biệt. Đối với người quen ăn thịt cá như Quách Vĩ Toàn, lần đầu tiên ngồi trong gian phòng nhỏ bé chật hẹp, ăn một bữa cơm tối do đích thân Thư ký số một Thành uỷ làm, trong lòng anh ta vô cùng thoải mái, nhưng ngoài thoải mái cũng biết rõ, không công không thụ lộc. Quan Doãn mặc dù cấp bậc không cao nhưng hắn đường đường là một Thư ký số một Thành uỷ, không phải ai cũng có tư cách để Thư ký số một Thành uỷ tự mình hầu hạ.
Thậm chí có thể có tư cách để làm Thư ký số một Thành uỷ đích thân xuống bếp và cung kính như thượng khách, toàn Thành uỷ chỉ có một người --- Tưởng Tuyết Tùng, vậy thì Quan Doãn tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả, Quách Vĩ Toàn nghĩ đã đến lúc anh ta nên nói rõ ngọn ngành rồi.
Nói trắng ra Quách Vĩ Toàn cũng không có ý đắn đo trước mặt Quan Doãn mà anh ta muốn đợi xem, muốn tận mặt nhìn thấy Quan Doãn có bao nhiêu sức mạnh, có tư cách trở thành nhân vật trung tâm không. Nếu anh ta quyết định đoàn kết xung quanh Quan Doãn thì phải biết rõ cách làm người và năng lực của Quan Doãn, không thể nhờ vả người không phải của mình. Dựa vào tuổi tác của anh ta, anh ta không gánh nổi sai lầm nào nữa, một lần sai lầm, cả đời hối hận.
Vừa mới cơm nước xong, kim đồng hồ chỉ 8h tối, điện thoại của Quan Doãn lại lần nữa dồn dập kêu, Ôn Lâm đang thu dọn bát đĩa, lập tức hai mắt toả sáng hỏi:
- Có phải có tin tức rồi không?
Quan Doãn khẽ mỉm cười:
- Đừng vội, là điện thoại của Hoàng Hán.
Vừa nói hắn vừa nghe điện thoại:
- Cục trưởng Hoàng, có tiến triển gì mới nhất không?
- Hồng Nhan Hinh vẫn không rõ tung tích, nhưng có một tình huống khác…
Giọng điệu Hoàng Hán để lộ ra một tia nghia vấn:
- Có người ở núi Hoàng Lương tung tin Cục trưởng Trịnh đang ở núi Hoàng Lương, kết quả núi Hoàng Lương không động tĩnh, núi Trung Quan lại nửa đêm có người xuống núi.
Động cỏ, quả thực kinh động rắn. Quan Doãn trong lòng yên tâm, cho dù Trịnh Thiên Tắc có ở núi Trung Quan hay không, ít nhất kế dương đông kích tây của hắn đã có hiệu quả, tiếp theo thì phải xem Hoàng Hán có lòng muốn giúp Trịnh Thiên Tắc không.
Có thể cứu hay không không quan trọng, có lòng hay không mới quan trọng.
- Ý của anh là Cục trưởng Trịnh có khả năng bị giam giữ ở núi Trung Quan?
Quan Doãn ném ra một vấn đề nan giải:
- Cục trưởng Hoàng, anh định phái người đi cứu Cục trưởng Trịnh không?
/556
|