Xảy ra tai nạn xe cũng chẳng có gì, chỉ là thời điểm xảy ra tai nạn xe quá trùng hợp, làm Quan Doãn không khỏi kinh sợ --- Rốt cục là tai nạn xe bình thường hay là tai nạn xe do người khác cố tình tạo ra?
Nếu như là lý do trước thì cũng chẳng có gì, nếu là lý do sau thì lắm chuyện rồi!
Tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc, không những ở Hoàng Lương có người nhòm ngó mà ở tỉnh cũng có người muốn chiếm làm của riêng. Trong trận chiến không thấy khói súng hôm qua, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, cho dù tỉnh có người muốn can dự vào cũng không được.
Trịnh Thiên Tắc có số tài sản là 500 triệu, đừng nói là truyền đến Hoàng Lương, cho dù truyền đến cả tỉnh thậm chí cả nước cũng là một miếng bánh béo bở, những người ở tỉnh thèm chảy nước miếng, đương nhiên không cam tâm để bánh rơi vào tay Quan Doãn, tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp Hồng Nhan Hinh từ tay Quan Doãn về tay mình.
Mà Hồng Nhan Hinh lúc này vừa đi tới tỉnh thành, chẳng khác gì một miếng bánh ngọt được dâng đến tận miệng, nếu không ăn có lẽ sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nghĩ như vậy Quan Doãn lập tức lấy lại tinh thần, quát lạnh một tiếng:
- Triều Huy, chú ý bảo vệ Hồng Nhan Hinh!
Khi nói chuyện thì tình hình đã đại biến.
Lực đạo va chạm không mạnh, nhiều nhất là đi với vận tốc ba bốn chục km, hơn nữa lại đang lái xe, không gây ảnh hưởng lớn đến các thành viên trong xe. Nhưng Sở Triều Huy xuất thân là bộ đội đặc chủng, trận tai nạn xe này, y liền lập tức ý thức được một loạt hậu quả nghiêm trọng có khả năng bùng nổ nên đã nhanh chóng áp dụng biện pháp.
Vốn xảy ra tai nạn xe thì nên dừng lại ngay chỗ đó, bảo vệ hiện trường đầu tiên để tiện cho cảnh sát hoặc công ty bảo hiểm đến lấy chứng cứ. Tình huống bình thường phát sinh chuyện theo đuôi xe, xe sau chịu trách nhiệm hoàn toàn. Sở Triều Huy lại không dừng xe lại, đi theo một hướng khác. Ô tô phát ra tiếng rít gào trầm thấp, động cơ 3.0 phát ra mô-men xoắn lớn nhất, trong nháy mắt bánh nước trượt, khói bốc lên, rất nhanh liền rời khỏi hiện trường.
Xe phía sau dường như ngây người sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó cũng phát ra một trận gầm thét. Bánh sau trượt, một đám khói bốc lên, cũng nhanh chóng đuổi theo xe Sở Triều Huy.
Rất nhiều người sợ ngây người, ô tô bị hại chạy trốn khỏi hiện trường, ô tô gây tai nạn theo sát không dừng, đang diễn trò gì vậy? Bình thường xe đằng trước không truy cứu, xe sau sẽ thừa cơ chạy trốn, chẳng lẽ xe sau còn muốn phát huy tinh thần Lôi Phong, nhất định đuổi theo nhận sai và bồi thường tiền sao?
Sở Triều Huy nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường, thấy xe sau không trốn mà lại đuổi theo, trong lòng càng rõ một điều vụ va chạm vừa rồi không phải tai nạn xe bình thường, mà là có sắp đặt. Nghĩ lại vừa nãy không để ý đến chiếc xe khả nghi phía sau, sao lại đột nhiên bị theo đuôi vậy, chẳng phải Trần Kiều ở phía sau cắt đuôi sao, đi đâu rồi?
Vừa nãy khi qua trạm thu phí, đoàn xe bị rối loạn thứ tự, xe Trần Nam và Trần Kiều đều chạy ở phía sau cắt đuôi, sau khi qua trạm thu phí, các xe ở các điểm thu phí lại hội tụ lại một chỗ. Sở Triều Huy cũng không cố ý chờ Trần Nam và Trần Kiều, cũng là y nhất thời sơ suất, nghĩ rằng trên đường cao tốc không có vấn đề gì thì ở trạm ra càng không có chuyện.
Không ngờ vẫn xảy ra chuyện!
Sở Triều Huy nhanh chóng lái xe thoát khỏi hiện trường, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, thấy xe sau đuổi sát nút, cách đó không xa, xe của Trần Nam và Trần Kiều một chiếc bị tắc ở trạm thu phí, một chiếc bị hai chiếc xe dàn hàng chèn ép ở phía sau… Chết rồi, y trong lòng cả kinh, đối phương bày ra trận thế nhất định phải có, hơn nữa sớm đã chuẩn bị tinh thần, thậm chí còn điều tra bên mình. Tất cả ba chiếc xe cùng đi và áp dụng biện pháp tiêu diệt từng bộ phận, có thể thấy trận chiến này vô cùng nguy hiểm.
Điều quan trọng nhất là xe đuổi sát phía sau không chỉ là chiếc xe theo đuôi vừa nãy, ít nhất có ba chiếc đang gào thét mà đi tới, đối phương quả thật chịu chơi, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, muốn một chiêu là trúng.
Sở Triều Huy cắn răng, liều mạng, chỉ có thể tử chiến đến cùng thôi.
Quan Doãn trong nháy mắt cũng nhìn ra tình hình hiện tại, nhất thời lắc đầu, thất sách, thật là thất sách, chỉ lo đề phòng thế lực Hoàng Lương, không ngờ ở tỉnh cũng có thiên la địa võng chờ hắn và Hồng Nhan Hinh tự chui vào. Rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, tưởng là mượn xe của Tề Ngang Dương đến tỉnh thì sẽ không ai biết, không ngờ vẫn lộ ra tin tức, càng không ngờ có người dám ban ngày ban mặt cướp Hồng Nhan Hinh từ tay hắn!
Hắn và Tề Ngang Dương liên kết cũng không thể tránh được cạm bẫy mà đối phương tỉ mỉ thiết kế ra, quả là cực kỳ buồn bực! Quan Doãn lập tức quyết định gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương:
- Ngang Dương, ở trạm ra trên đường cao tốc, bị chặn lại, đối phương ít nhất cho bốn năm ô tô đến, cửa ải này, khó qua rồi.
Tề Ngang Dường dường như đang ăn dở cái gì, vừa nghe thấy lời Quan Doãn, chấn động:
- Điên cuồng như vậy? Dám ra tay ở trạm ra? Cậu cố gắng chống đỡ một chút, tôi lập tức cho người đến.
Quan Doãn còn có thể cười được:
- Chỉ có thể như vậy thôi…
Lời còn chưa dứt, chiếc xe phía sau đuổi kịp, không nói hai lời liền trực tiếp đâm vào sau xe.
“Ầm” một tiếng vang lên, lần va chạm này mạnh hơn lần trước rất nhiều, đối phương hiển nhiên là muốn đâm hỏng xe Quan Doãn, không cho mấy người bọn Quan Doãn cơ hội trốn thoát. Bởi vì lực quá mạnh, thân xe lắc lư vài cái, Hồng Nhan Hinh “A” một tiếng sợ hãi, hoa dung thất sắc, không để ý đến sự dè dặt gì nữa, đầu nhào vào lồng ngực Quan Doãn.
Mỹ nữ trong ngực vốn là chuyện tốt, huống hồ Hồng Nhan Hinh mảnh mai như cây liễu, thơm như hoa cúc, chỉ là Quan Doãn lúc này không có một chút ý muốn không an phận, giữ Hồng Nhan Hinh áp vào ghế sau, bình tĩnh nói:
- Chị Hinh, chị ở trên xe đừng xuống. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ một điều, phải bảo vệ bản thân mình trước, có tôi và Triều Huy ở đây sẽ không có ai làm chị bị thương tổn!
Hồng Nhan Hinh tối qua vừa gặp tai hoạ bất ngờ, hôm nay lại gặp tai nạn xe, đương nhiên kinh sợ lúng túng, gần như không khống chế được. Nhưng nghe Quan Doãn nói, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô vuốt tóc, cắn môi:
- Yên tâm đi chú Quan, tôi biết cách bảo vệ mình!
Vừa nói cô vừa ngồi vững lại, đối với chuyện nhào sang ôm lấy như vừa nãy cũng không xấu hổ, lấy một đồ vật từ trong túi ra, cắn chặt khớp hàm:
- Cùng lắm thì cùng chết!
Quan Doãn vừa thấy liền không thể kìm nổi cười, hắn còn tưởng Hồng Nhan Hinh thấy chết không sờn, tay nhất định đang cầm hung khí giết người, không ngờ lại là một con dao gọt hoa quả dài không quá một tấc, cầm một con dao gọt hoa quả liều mạng với đối thủ cực kỳ hung ác, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Quan Doãn lấy ra một vật trong số đồ tuỳ thân của mình nhét vào tay Hồng Nhan Hinh:
- Giữ lấy cái này, thời khắc quan trọng có thể giữ được tính mạng.
Là một chiếc gậy có điện cao thế, không phải cảnh dụng mà là an ninh quốc gia chuyên dụng, điện áp cực cao, có thể trong nháy mắt làm người khác bị sốc. Hồng Nhan Hinh đón lấy gậy điện, hai mắt bốc hoả:
- Ai dám động vào tôi, tôi, tôi cho gã giật điện chết luôn.
Khi nói chuyện, ô tô dừng lại, ba chiếc xe ô tô phía sau cũng tạo thành thế mỗi xe một góc bao vây lại gần, trước sau mỗi đằng một chiếc, bên trái một chiếc, còn bên phải là kênh rạch, chẳng khác gì là nói mấy người bọn Quan Doãn bị dồn đến góc tường, không còn đường lui.
Quan Doãn và Sở Triều Huy liếc nhau, hai người tâm ý tương thông, đều tự quơ lấy đồ nghề, trầm mặc đẩy cửa xuống xe.
Ba chiếc xe có chín người, cả chín người đều ăn mặc cùng một màu --- áo khoác đen, quần đen, giày đen. Chín người đều vẻ mặt lạnh lùng, khí thế phi phàm, vừa nhìn là biết từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Người trước mặt khoảng 30 tuổi, tóc húi cua, mặt chữ điền, đi về phía trước một bước, lạnh lùng nói:
- Trước mặt người thông minh không nói vòng vo, chúng tôi chỉ cần Hồng Nhan Hinh, giao Hồng Nhan Hinh ra, các anh có thể rời đi bình an.
Quan Doãn và Sở Triều Huy đứng sóng vai nhau, hắn vốn muốn đứng trước mặt Sở Triều Huy nhưng Sở Triều Huy không chịu, y lo cho sự an nguy của Quan Doãn, Quan Doãn bất đắc dĩ đành đứng ngang bằng với Sở Triều Huy, bày ra tư thế kề vai chiến đấu.
Nghe xong lời nói chẳng có chút cảm xúc nào của đối phương, Quan Doãn không chút hoang mang, khẽ mỉm cười:
- Nói như vậy, anh là phụng mệnh hành sự, nếu tôi muốn dàn xếp cùng anh cũng không được rồi?
- Anh là người thông minh, biết đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Vẻ mặt người mặt chữ điền cứng ngắc như đá, ánh mắt lạnh như người chết vậy.
Quan Doãn biết rõ, liếc mắt cái là biết đối phương chỉ phái tay chân đến, không có người đàm phán, nói cách khác, đối phương chỉ muốn dùng vũ lực cướp người, không muốn dùng trí, hơn nữa đám người trước mắt rõ ràng là những nhân vật đã từng được huấn luyện đặc biệt, không phải đại binh thì cũng là đặc công, tú tài gặp phải binh, có lý cũng không được gì.
Đương nhiên Quan Doãn cũng không phải muốn nói lý với đối phương mà là muốn kéo dài thời gian, nhưng đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra ý đồ của hắn, không đợi nói thêm, tay phải giơ lên, vươn ba ngón tay ra:
- Tôi đếm đến ba, nếu không chủ động thả người, thì xin lỗi rồi…
Không ngờ đối phương còn dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng vũ lực, cũng là có nghề. Quan Doãn không đợi đối phương bắt đầu đếm, vội giơ hai tay lên, mặt cười theo nói:
- Được, thả người, thả người.
Vừa nói, hắn vừa đến trước xe, giơ tay kéo cốp xe phía sau ra --- cốp xe bị đụng bẹp, mất không ít sức mới mở ra được, sau khi mở ra, hắn lấy từ trong đó ra một khẩu súng lục!
Khi Quan Doãn mở cốp xe ra, đối phương nhất thời không kịp phản ứng, hẳn là nghĩ sao Quan Doãn lại sợ hãi như thế, mới một câu đã nộp vũ khí đầu hàng. Nhưng chốc lát lại thấy không đúng, thả người thì cứ thả là được rồi, mở cốp xe ra làm gì, chẳng lẽ Hồng Nhan Hinh giấu trong cốp xe sao?
Làm sao có thể?
Đúng là không thể nào, cốp xe quả thực không có Hồng Nhan Hinh, lại có một khẩu súng lục!
Lần này làm mọi người sợ không nhẹ, vốn tưởng một bên ban ngày ban mặt mà dám cướp người đã là rất giỏi rồi, không ngờ Quan Doãn càng trâu bò, ban ngày ban mặt dám cầm súng doạ người.
Sau khi Quan Doãn lấy khẩu súng ra đội hình chỉnh tề một trận xao động, suýt nữa tản ra tứ phía, nhưng tập trung nhìn vào, không khỏi tức cười, hoá ra tay Quan Doãn cầm đâu phải là súng lục, rõ ràng là một khẩu súng bắn nước mà trẻ con hay chơi.
Tiếng tăm lừng lẫy như Đại thư ký Quan, hoá ra lại có chỉ số thông minh như thế này à? Hoá ra bây giờ sự giằng co của hắn là trò chơi tập làm người lớn, lấy một khẩu súng nước doạ người? Trước đây nghe đồn Quan Doãn bày mưu nghĩ kế ở Hoàng Lương, dường như rất có bản lĩnh, trăm nghe không bằng một thấy, vừa thấy cũng cũng chỉ thường thôi.
Sau khi người mặt chữ điền cười xong, thẹn quá hoá giận, giơ bàn tay khổng lồ túm lấy Quan Doãn:
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đồ con lừa ngốc!
Sở Triều Huy vốn định tiến lên trước nghênh chiến lại bị Quan Doãn giơ tay ngăn lại. Quan Doãn dùng khẩu súng nước ngắm trúng mặt chữ điền:
- Nếu anh còn dám tiến lên trước một bước, tôi sẽ bắn thật.
Nếu như là lý do trước thì cũng chẳng có gì, nếu là lý do sau thì lắm chuyện rồi!
Tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc, không những ở Hoàng Lương có người nhòm ngó mà ở tỉnh cũng có người muốn chiếm làm của riêng. Trong trận chiến không thấy khói súng hôm qua, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, cho dù tỉnh có người muốn can dự vào cũng không được.
Trịnh Thiên Tắc có số tài sản là 500 triệu, đừng nói là truyền đến Hoàng Lương, cho dù truyền đến cả tỉnh thậm chí cả nước cũng là một miếng bánh béo bở, những người ở tỉnh thèm chảy nước miếng, đương nhiên không cam tâm để bánh rơi vào tay Quan Doãn, tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp Hồng Nhan Hinh từ tay Quan Doãn về tay mình.
Mà Hồng Nhan Hinh lúc này vừa đi tới tỉnh thành, chẳng khác gì một miếng bánh ngọt được dâng đến tận miệng, nếu không ăn có lẽ sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nghĩ như vậy Quan Doãn lập tức lấy lại tinh thần, quát lạnh một tiếng:
- Triều Huy, chú ý bảo vệ Hồng Nhan Hinh!
Khi nói chuyện thì tình hình đã đại biến.
Lực đạo va chạm không mạnh, nhiều nhất là đi với vận tốc ba bốn chục km, hơn nữa lại đang lái xe, không gây ảnh hưởng lớn đến các thành viên trong xe. Nhưng Sở Triều Huy xuất thân là bộ đội đặc chủng, trận tai nạn xe này, y liền lập tức ý thức được một loạt hậu quả nghiêm trọng có khả năng bùng nổ nên đã nhanh chóng áp dụng biện pháp.
Vốn xảy ra tai nạn xe thì nên dừng lại ngay chỗ đó, bảo vệ hiện trường đầu tiên để tiện cho cảnh sát hoặc công ty bảo hiểm đến lấy chứng cứ. Tình huống bình thường phát sinh chuyện theo đuôi xe, xe sau chịu trách nhiệm hoàn toàn. Sở Triều Huy lại không dừng xe lại, đi theo một hướng khác. Ô tô phát ra tiếng rít gào trầm thấp, động cơ 3.0 phát ra mô-men xoắn lớn nhất, trong nháy mắt bánh nước trượt, khói bốc lên, rất nhanh liền rời khỏi hiện trường.
Xe phía sau dường như ngây người sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó cũng phát ra một trận gầm thét. Bánh sau trượt, một đám khói bốc lên, cũng nhanh chóng đuổi theo xe Sở Triều Huy.
Rất nhiều người sợ ngây người, ô tô bị hại chạy trốn khỏi hiện trường, ô tô gây tai nạn theo sát không dừng, đang diễn trò gì vậy? Bình thường xe đằng trước không truy cứu, xe sau sẽ thừa cơ chạy trốn, chẳng lẽ xe sau còn muốn phát huy tinh thần Lôi Phong, nhất định đuổi theo nhận sai và bồi thường tiền sao?
Sở Triều Huy nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường, thấy xe sau không trốn mà lại đuổi theo, trong lòng càng rõ một điều vụ va chạm vừa rồi không phải tai nạn xe bình thường, mà là có sắp đặt. Nghĩ lại vừa nãy không để ý đến chiếc xe khả nghi phía sau, sao lại đột nhiên bị theo đuôi vậy, chẳng phải Trần Kiều ở phía sau cắt đuôi sao, đi đâu rồi?
Vừa nãy khi qua trạm thu phí, đoàn xe bị rối loạn thứ tự, xe Trần Nam và Trần Kiều đều chạy ở phía sau cắt đuôi, sau khi qua trạm thu phí, các xe ở các điểm thu phí lại hội tụ lại một chỗ. Sở Triều Huy cũng không cố ý chờ Trần Nam và Trần Kiều, cũng là y nhất thời sơ suất, nghĩ rằng trên đường cao tốc không có vấn đề gì thì ở trạm ra càng không có chuyện.
Không ngờ vẫn xảy ra chuyện!
Sở Triều Huy nhanh chóng lái xe thoát khỏi hiện trường, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, thấy xe sau đuổi sát nút, cách đó không xa, xe của Trần Nam và Trần Kiều một chiếc bị tắc ở trạm thu phí, một chiếc bị hai chiếc xe dàn hàng chèn ép ở phía sau… Chết rồi, y trong lòng cả kinh, đối phương bày ra trận thế nhất định phải có, hơn nữa sớm đã chuẩn bị tinh thần, thậm chí còn điều tra bên mình. Tất cả ba chiếc xe cùng đi và áp dụng biện pháp tiêu diệt từng bộ phận, có thể thấy trận chiến này vô cùng nguy hiểm.
Điều quan trọng nhất là xe đuổi sát phía sau không chỉ là chiếc xe theo đuôi vừa nãy, ít nhất có ba chiếc đang gào thét mà đi tới, đối phương quả thật chịu chơi, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, muốn một chiêu là trúng.
Sở Triều Huy cắn răng, liều mạng, chỉ có thể tử chiến đến cùng thôi.
Quan Doãn trong nháy mắt cũng nhìn ra tình hình hiện tại, nhất thời lắc đầu, thất sách, thật là thất sách, chỉ lo đề phòng thế lực Hoàng Lương, không ngờ ở tỉnh cũng có thiên la địa võng chờ hắn và Hồng Nhan Hinh tự chui vào. Rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, tưởng là mượn xe của Tề Ngang Dương đến tỉnh thì sẽ không ai biết, không ngờ vẫn lộ ra tin tức, càng không ngờ có người dám ban ngày ban mặt cướp Hồng Nhan Hinh từ tay hắn!
Hắn và Tề Ngang Dương liên kết cũng không thể tránh được cạm bẫy mà đối phương tỉ mỉ thiết kế ra, quả là cực kỳ buồn bực! Quan Doãn lập tức quyết định gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương:
- Ngang Dương, ở trạm ra trên đường cao tốc, bị chặn lại, đối phương ít nhất cho bốn năm ô tô đến, cửa ải này, khó qua rồi.
Tề Ngang Dường dường như đang ăn dở cái gì, vừa nghe thấy lời Quan Doãn, chấn động:
- Điên cuồng như vậy? Dám ra tay ở trạm ra? Cậu cố gắng chống đỡ một chút, tôi lập tức cho người đến.
Quan Doãn còn có thể cười được:
- Chỉ có thể như vậy thôi…
Lời còn chưa dứt, chiếc xe phía sau đuổi kịp, không nói hai lời liền trực tiếp đâm vào sau xe.
“Ầm” một tiếng vang lên, lần va chạm này mạnh hơn lần trước rất nhiều, đối phương hiển nhiên là muốn đâm hỏng xe Quan Doãn, không cho mấy người bọn Quan Doãn cơ hội trốn thoát. Bởi vì lực quá mạnh, thân xe lắc lư vài cái, Hồng Nhan Hinh “A” một tiếng sợ hãi, hoa dung thất sắc, không để ý đến sự dè dặt gì nữa, đầu nhào vào lồng ngực Quan Doãn.
Mỹ nữ trong ngực vốn là chuyện tốt, huống hồ Hồng Nhan Hinh mảnh mai như cây liễu, thơm như hoa cúc, chỉ là Quan Doãn lúc này không có một chút ý muốn không an phận, giữ Hồng Nhan Hinh áp vào ghế sau, bình tĩnh nói:
- Chị Hinh, chị ở trên xe đừng xuống. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ một điều, phải bảo vệ bản thân mình trước, có tôi và Triều Huy ở đây sẽ không có ai làm chị bị thương tổn!
Hồng Nhan Hinh tối qua vừa gặp tai hoạ bất ngờ, hôm nay lại gặp tai nạn xe, đương nhiên kinh sợ lúng túng, gần như không khống chế được. Nhưng nghe Quan Doãn nói, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô vuốt tóc, cắn môi:
- Yên tâm đi chú Quan, tôi biết cách bảo vệ mình!
Vừa nói cô vừa ngồi vững lại, đối với chuyện nhào sang ôm lấy như vừa nãy cũng không xấu hổ, lấy một đồ vật từ trong túi ra, cắn chặt khớp hàm:
- Cùng lắm thì cùng chết!
Quan Doãn vừa thấy liền không thể kìm nổi cười, hắn còn tưởng Hồng Nhan Hinh thấy chết không sờn, tay nhất định đang cầm hung khí giết người, không ngờ lại là một con dao gọt hoa quả dài không quá một tấc, cầm một con dao gọt hoa quả liều mạng với đối thủ cực kỳ hung ác, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Quan Doãn lấy ra một vật trong số đồ tuỳ thân của mình nhét vào tay Hồng Nhan Hinh:
- Giữ lấy cái này, thời khắc quan trọng có thể giữ được tính mạng.
Là một chiếc gậy có điện cao thế, không phải cảnh dụng mà là an ninh quốc gia chuyên dụng, điện áp cực cao, có thể trong nháy mắt làm người khác bị sốc. Hồng Nhan Hinh đón lấy gậy điện, hai mắt bốc hoả:
- Ai dám động vào tôi, tôi, tôi cho gã giật điện chết luôn.
Khi nói chuyện, ô tô dừng lại, ba chiếc xe ô tô phía sau cũng tạo thành thế mỗi xe một góc bao vây lại gần, trước sau mỗi đằng một chiếc, bên trái một chiếc, còn bên phải là kênh rạch, chẳng khác gì là nói mấy người bọn Quan Doãn bị dồn đến góc tường, không còn đường lui.
Quan Doãn và Sở Triều Huy liếc nhau, hai người tâm ý tương thông, đều tự quơ lấy đồ nghề, trầm mặc đẩy cửa xuống xe.
Ba chiếc xe có chín người, cả chín người đều ăn mặc cùng một màu --- áo khoác đen, quần đen, giày đen. Chín người đều vẻ mặt lạnh lùng, khí thế phi phàm, vừa nhìn là biết từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Người trước mặt khoảng 30 tuổi, tóc húi cua, mặt chữ điền, đi về phía trước một bước, lạnh lùng nói:
- Trước mặt người thông minh không nói vòng vo, chúng tôi chỉ cần Hồng Nhan Hinh, giao Hồng Nhan Hinh ra, các anh có thể rời đi bình an.
Quan Doãn và Sở Triều Huy đứng sóng vai nhau, hắn vốn muốn đứng trước mặt Sở Triều Huy nhưng Sở Triều Huy không chịu, y lo cho sự an nguy của Quan Doãn, Quan Doãn bất đắc dĩ đành đứng ngang bằng với Sở Triều Huy, bày ra tư thế kề vai chiến đấu.
Nghe xong lời nói chẳng có chút cảm xúc nào của đối phương, Quan Doãn không chút hoang mang, khẽ mỉm cười:
- Nói như vậy, anh là phụng mệnh hành sự, nếu tôi muốn dàn xếp cùng anh cũng không được rồi?
- Anh là người thông minh, biết đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Vẻ mặt người mặt chữ điền cứng ngắc như đá, ánh mắt lạnh như người chết vậy.
Quan Doãn biết rõ, liếc mắt cái là biết đối phương chỉ phái tay chân đến, không có người đàm phán, nói cách khác, đối phương chỉ muốn dùng vũ lực cướp người, không muốn dùng trí, hơn nữa đám người trước mắt rõ ràng là những nhân vật đã từng được huấn luyện đặc biệt, không phải đại binh thì cũng là đặc công, tú tài gặp phải binh, có lý cũng không được gì.
Đương nhiên Quan Doãn cũng không phải muốn nói lý với đối phương mà là muốn kéo dài thời gian, nhưng đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra ý đồ của hắn, không đợi nói thêm, tay phải giơ lên, vươn ba ngón tay ra:
- Tôi đếm đến ba, nếu không chủ động thả người, thì xin lỗi rồi…
Không ngờ đối phương còn dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng vũ lực, cũng là có nghề. Quan Doãn không đợi đối phương bắt đầu đếm, vội giơ hai tay lên, mặt cười theo nói:
- Được, thả người, thả người.
Vừa nói, hắn vừa đến trước xe, giơ tay kéo cốp xe phía sau ra --- cốp xe bị đụng bẹp, mất không ít sức mới mở ra được, sau khi mở ra, hắn lấy từ trong đó ra một khẩu súng lục!
Khi Quan Doãn mở cốp xe ra, đối phương nhất thời không kịp phản ứng, hẳn là nghĩ sao Quan Doãn lại sợ hãi như thế, mới một câu đã nộp vũ khí đầu hàng. Nhưng chốc lát lại thấy không đúng, thả người thì cứ thả là được rồi, mở cốp xe ra làm gì, chẳng lẽ Hồng Nhan Hinh giấu trong cốp xe sao?
Làm sao có thể?
Đúng là không thể nào, cốp xe quả thực không có Hồng Nhan Hinh, lại có một khẩu súng lục!
Lần này làm mọi người sợ không nhẹ, vốn tưởng một bên ban ngày ban mặt mà dám cướp người đã là rất giỏi rồi, không ngờ Quan Doãn càng trâu bò, ban ngày ban mặt dám cầm súng doạ người.
Sau khi Quan Doãn lấy khẩu súng ra đội hình chỉnh tề một trận xao động, suýt nữa tản ra tứ phía, nhưng tập trung nhìn vào, không khỏi tức cười, hoá ra tay Quan Doãn cầm đâu phải là súng lục, rõ ràng là một khẩu súng bắn nước mà trẻ con hay chơi.
Tiếng tăm lừng lẫy như Đại thư ký Quan, hoá ra lại có chỉ số thông minh như thế này à? Hoá ra bây giờ sự giằng co của hắn là trò chơi tập làm người lớn, lấy một khẩu súng nước doạ người? Trước đây nghe đồn Quan Doãn bày mưu nghĩ kế ở Hoàng Lương, dường như rất có bản lĩnh, trăm nghe không bằng một thấy, vừa thấy cũng cũng chỉ thường thôi.
Sau khi người mặt chữ điền cười xong, thẹn quá hoá giận, giơ bàn tay khổng lồ túm lấy Quan Doãn:
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đồ con lừa ngốc!
Sở Triều Huy vốn định tiến lên trước nghênh chiến lại bị Quan Doãn giơ tay ngăn lại. Quan Doãn dùng khẩu súng nước ngắm trúng mặt chữ điền:
- Nếu anh còn dám tiến lên trước một bước, tôi sẽ bắn thật.
/556
|