- Quà gì?
Thôi Lỗi lạnh nhạt đưa mắt nhìn lướt qua hộp gấm.
- Mấy thứ chi phiếu, tiền, vàng, thẻ mua hàng thì đừng lấy ra nữa, đỡ dơ tay tôi.
- Không phải…
Hứa Tiểu Hàn dài giọng, lay lay cánh tay Thôi Lỗi:
- Giáo sư Thôi, thầy quá xem thường anh Quan rồi.
Trong khoảnh khắc Hứa Tiểu Hàn mở hộp ra, hai mắt Thôi Lỗi vui mừng đến nỗi như tỏa hào quang.
Nếu để Quan Doãn tìm được nhà đầu tư, lại được nhà đầu tư chuẩn bị tốt quà tặng, đưa cho hắn mang đến tặng giáo sư Lôi, đừng nói đến phải trải qua tay một loạt trung gian, mà cuối cùng món quà có vừa ý giáo sư Thôi hay không vẫn còn chưa biết được, chỉ là về thời gian thì đã chậm trễ mất ba đến năm ngày. Hơn nữa, hắn và giáo sư Thôi cũng không thân quen lắm, cũng không biết giáo sư Thôi có chịu nhận hay không.
Nhưng hiện tại có Hứa Tiểu Hàn ra mặt, hơn nữa, cô biết rất rõ sở thích của giáo sư Thôi, hơn nữa, với ưu thế tuổi tác của một cô bé, xinh đẹp, lại được cưng chìu, thường hay làm nũng, giáo sư Thôi không muốn nhận cũng không được.
Kết quả, lễ vật mà Trần Thiên Vũ đã chuẩn bị cẩn thận, lại được Hứa Tiểu Hàn khéo léo thúc đẩy, Quan Doãn không cần tốn nhiều sức đã ngồi mát ăn bát vàng, chẳng những giành được thiện cảm của giáo sư Thôi, lại hoàn toàn mở được cửa chính của giáo sư Thôi.
Khi giáo sư Thôi nhìn thấy đồng tiền vàng đời Bắc Tống, ánh mắt ánh lên niềm vui bất ngờ, hắn có thể kết luận, món quà ấy rất được lòng của giáo sư Thôi. Quả nhiên, giáo sư Thôi ngoài mặt từ chối, nhưng thấy được cái mình thích thì toàn bộ tình cảm bộc lộ ra cả, hơn nữa lại cầm đến yêu thích không buông tay, cuối cùng cũng ngượng ngùng lên tiếng nhận lấy. Sau cùng, Hứa Tiểu Hàn âm thầm giẫm lên chân Quan Doãn, cũng đưa mắt nhìn hắn đầy ẩn ý.
Quan Doãn hiểu ý nói:
- Chủ yếu là mong giáo sư Thôi giúp tôi giám định là thật hay giả.
Trong lòng hắn thoáng chút hổ thẹn: “Xin lỗi anh Thiên Vũ, món quà của anh tôi đưa tới, nhưng Hứa Tiểu Hàn lại lấy danh nghĩa của tôi tặng cho giáo sư Thôi, đó không phải là ý của tôi đâu.”
Nhưng dù có hổ thẹn trong lòng, Quan Doãn cũng quyết định, chuyện này quyết không nói cho Trần Thiên Vũ biết, trừ phi Hứa Tiểu Hàn nói ra, riêng hắn tuyệt đối sẽ không hé một lời.
Giáo sư Thôi lúc này mới thuận nước đẩy thuyền, nói:
- Được, trước hết cậu cứ để đấy đi, tôi sẽ giám định và thưởng thức một chút.
Lúc tiệc hết người tan, Quan Doãn hẹn giáo sư Thôi sáng mai gặp mặt ở nhà giáo sư Thôi. Tiễn giáo sư Thôi đi rồi, Hứa Tiểu Hàn vẫn chưa đi. Cô không rời khỏi Quan Doãn, cứ một mực xoay quanh hắn, rõ ràng là có chuyện muốn nói với Quan Doãn.
Tô Mặc Ngu cũng nhìn ra vấn đề, cúi xuống nói nhỏ bên tai Quan Doãn:
- Em Quan, cẩn thận một chút, Hứa Tiểu Hàn còn vị thành niên.
Quan Doãn chẳng hề bối rối, thản nhiên phẩy tay nói:
- Đừng nói bậy bạ, tôi vô cùng trong sáng.
Tô Mặc Ngu vui vẻ:
- Đời này còn có đàn ông trong sáng sao?
- Đừng vì một lần thất tình mà cho rằng cả thế giới không còn người đàn ông nào tốt. Gặp sai người không phải là lỗi của cô, cứ muốn dựa vào người không phải của mình mới là cái ngu ngốc của cô.
Quan Doãn cười rất tự đắc:
- Còn riêng tôi, hương thơm không nhờ gió. Là tốt hay xấu, tự chính mình không thể khoe khoang được rồi. Cuộc đời trắng hay đen còn phải xem sử sách.
- Hay cho câu cuộc đời này trắng hay đen phải xem sử sách. Anh Quan, em thích anh.
Hứa Tiểu Hàn không hề che giấu sự yêu thích của cô đối với Quan Doãn.
- Nào, em có chuyện muốn nói với anh.
Cô đưa tay lôi kéo Quan Doãn, tự nhiên như em gái nắm tay anh trai vậy.
Hồng Nhan Hinh hiểu ý cười, bước sang một bên. Tô Mặc Ngu do dự một chút, cũng miễn cưỡng bước tránh sang, để lại không gian cho Hứa Tiểu Hàn và Quan Doãn.
Quan Doãn bị bàn tay nhỏ bé dịu dàng của Hứa Tiểu Hàn lôi kéo, bất giác nhớ đến Tiểu Muội và Ngõa Nhi. Thật ra, tuy ba cô gái nhỏ này tuổi tác gần bằng nhau, nhưng cảm giác của hắn lại hoàn toàn khác biệt. Nếu cảm nhận của hắn đối với Tiểu Muội là máu mủ tình thâm, là một cô em gái ba phần chín chắn, bốn phần đáng yêu, còn Ngõa Nhi cho hắn một cảm giác là đứa bé chưa trưởng thành, trong lòng luôn mong bảo vệ, che chở cô, không ngờ khi lớn lên, tính trẻ con vẫn không tương xứng với tuổi tác.
Hứa Tiểu Hàn lại hoàn toàn khác hẳn với Ngõa Nhi. Một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, chẳng những cơ thể đã phát triển, thậm chí những đường cong cũng không kém hơn Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh nửa phần, hơn nữa, giọng nói và cử chỉ của cô đều chính chắn hơn so với những cô bạn cùng lứa. Cô rõ ràng lanh lợi hơn Tiểu Muội và Ngõa Nhi.
- Anh Quan, có phải hôm nay em đã gúp một một việc lớn không?
Vừa đến chỗ khuất, thấy không có ai, Hứa Tiểu Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nhìn Quan Doãn.
Nhưng động cơ được cô che giấu dưới nét ngây thơ kia lại không thoát khỏi ánh mắt của Quan Doãn. Quan Doãn cực kỳ có kinh nghiệm đối phó với các cô bé, bèn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
- Phải cảm ơn Tiểu Hàn rồi, nói đi, em gấp gáp muốn anh giúp em chuyện gì?
- Ơ kìa, anh đừng thẳng thắn quá như vậy được không, khiến em thấy ngại quá.
Hứa Tiểu Hàn bị Quan Doãn nói trắng ra tâm sự của mình, vờ thẹn thùng, ánh mắt nhìn qua, thầm đánh giá phản ứng của Quan Doãn, thấy Quan Doãn thật sự thẳng thắn vô tư, cũng không thèm nói vòng vo nữa.
- Trần Thiên Vũ đưa món quà đó cho em, kỳ thật là muốn cho giáo sư Thôi nhận em làm đệ tử của ông ấy. Nhưng ông ấy nhiệt tình quá độ, vẫn chưa nhận được quà thì em cũng đã chứng minh được thực lực của mình rồi, nên em không cần tốn hao gì thêm nữa. Nói đi cũng phải nói lại, ông ấy nhận quà vừa đúng lúc lại thành chuyện tốt của anh, anh cũng thấy rõ, thật ra là vì thơm lây từ em mà thôi, có phải không?
- Đúng.
Quan Doãn nghe rõ được chân tướng, nghiêm túc nói:
- Trừ việc cảm ơn em, anh còn nợ em một món nợ ân tình rất lớn.
- Được rồi, em muốn anh nhớ kỹ lấy những lời này. Anh Quan, một ân tình lớn này là chính miệng anh nói đó.
Hứa Tiểu Hàn vươn ngón út ra:
- Ngoéo tay nào.
- Ngoéo tay thì ngoéo tay.
Quan Doãn cũng không sợ sự giảo hoạt của cô bé, bèn ngoéo tay với Hứa Tiểu Hàn.
- Đợi đến một ngày em nghĩ kỹ xem muốn anh trả món nợ ân tình này thế nào thì em sẽ đến tìm anh đòi. Đến lúc đó không chừng em sẽ đòi lại gấp bội. Anh Quan, bất kỳ lúc nào anh cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.
Hứa Tiểu Hàn tự thấy là kế hay, trong nháy mắt đôi mắt mở to, dương dương đắc ý.
- Không thành vấn đề, lãi suất thế nào em cứ tính.
Quan Doãn tuy vẫn chưa nhiễm thói quen quỵt nợ trong quan trường, nhưng đã là người trong quan trường thì sẽ không sợ nợ nần, nếu không có đủ dũng khí thì cũng đừng vào quan trường. Trong quan trường, có người nào không có thói quen cầm tiền của ngân hàng và dân chúng tùy ý tiêu xài?
Không sợ nợ, chỉ sợ không mượn được tiền. Cũng may, tuy Quan Doãn bị mưa dầm thấm đất, đã nhiễm rất nhiều thói quen không tốt trong quan trường, nhưng cũng chưa có thói quen quỵt nợ, hơn nữa, Hứa Tiểu Hàn cũng thật lòng giúp hắn nhiều chuyện, khiến hắn giảm được không ít phiền toái. Nhưng hắn cũng cảm thấy Hứa Tiểu Hàn ngoài sự giảo hoạt ra cũng rất thú vị, chơi đùa với cô cũng vui.
- Đúng là anh em.
Hứa Tiểu Hàn vỗ mạnh lên vai Quan Doãn, dường như cô rất hào sảng.
- Người bạn như anh, em nhất định phải kết giao.
Còn muốn đứng trước mặt hắn đóng vai cô bé bách biến sao? Cô nhóc rốt cuộc vẫn là cô nhóc, luôn cảm thấy mình thông minh. Trong lòng Quan Doãn muốn dọa cô một chút, bèn vươn tay ra nói:
- Nào, em Tiểu Hàn, để mừng tình hữu nghị của chúng ta, ôm một cái nào.
- Không.
Hứa Tiểu Hàn sợ đến mức phải lui về sau một bước.
- Kiên quyết không ôm. Mẹ nói cái ôm của đàn ông là khẩu Phật tâm xà.
Đã nói mà, Quan Doãn cười ha hả, xoay người rời đi. Đi được hai bước, cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau:
- Sau này gặp lại.
Hứa Tiểu Hàn bĩu môi:
- Ăn không mập được, giả trang cũng rất giống… Nhưng cũng không hẳn, bóng lưng của hắn rất tự nhiên, ừ, có vị đàn ông, mình thích.
Quan Doãn không nghe được lời nói của Hứa Tiểu Hàn, giờ hắn không còn hơi sức chú ý đến tâm tư của một cô bé. Sau khi cùng Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh vào khách sạn, Quan Doãn, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh bèn tụ hội.
Tô Mặc Ngu có nhà ở Bắc Kinh, vốn cô cũng muốn mời Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh đến nhà nhưng Quan Doãn không đồng ý. Thứ nhất là khoảng cách đến Đại học Bắc Kinh quá xa, thứ hai, một người đàn ông như hắn ở cùng với hai người phụ nữ, dù sao cũng có ảnh hưởng không tốt. Tuy ở Bắc Kinh không ai biết hắn, nhưng hắn cũng có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Đường sau này còn dài, lại đang đúng lúc thế cục chính trị Hoàng Lương nổi sóng, hắn là người tâm phúc bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, không thể tạo ra những lời gièm pha nam nữ được.
Thật ra Quan Doãn ở Kim gia cũng được, nhưng vì xa quá, hắn lười đi tới đi lui, chủ yếu vẫn là không đành lòng, không yên lòng về thế cục Hoàng Lương, lúc làm xong thì muốn chạy vội về.
Sau khi mô tả với Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh quy hoạch đại khái, Quan Doãn yêu cầu sáng mai, Tô Mặc Ngu cùng với Hồng Nhan Hinh di chuyển một phần tài sản của Trịnh Thiên Tắc để ngừa có biến, còn chuyện chuyển đến tài khoản người nào, thì do Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh thương lượng.
Thấy Quan Doãn tin tưởng cô như vậy, Hồng Nhan Hinh rất cảm động:
- Có phải trước tiên nên thành lập công ty, rồi chuyển đến tài khoản công ty không?
- Không, trước tiên chuyển vào tài khoản cá nhân tương đối an toàn.
Quan Doãn nhìn Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu nói:
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị như vậy, còn thao tác cụ thể thế nào, thì tự các cô xử lý.
Buồi tối, Tô Mặc Ngu cũng không về nhà, ở cùng với Hồng Nhan Hinh. Có thể nhận thấy, hai người vừa quen đã thân, tán gẫu rất hợp ý, khiến Quan Doãn hết sức vui mừng.
Ngày hôm sau, Quan Doãn đến nhà thăm giáo sư Thôi. Vì lúc trước đã có nền móng khá tốt nên bắt đầu cũng vô cùng thuận lợi. Trong lúc nghe Quan Doãn thuật lại ý nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, giáo sư Thôi cầm bài văn nhìn qua, nói một câu:
- Ba ngày.
Ba ngày đó, Quan Doãn ngày nào cũng gặp giáo sư Thôi, mài giũa quan điểm của bài văn, chỉnh sửa mạch suy nghĩ. Ba ngày sau, bản thảo của bài văn cũng đã ký đại danh của giáo sư Thôi, để Quan Doãn mang về Tỉnh ủy, chuẩn bị đăng làm tài liệu tham khảo trong nội bộ Tỉnh ủy.
Đồng thời, trong thời gian ba ngày, dưới sự trợ giúp của Tô Mặc Ngu, Hồng Nhan Hinh đích thân làm việc, khối tài sản của Trịnh Thiên Tắc, ngoài phần lớn bất động sản đã bị di chuyển, thì phần còn lại, tài sản mà Trịnh Thiên Tắc nhiều năm qua cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân, trên cơ bản đã nằm cả trong tay Quan Doãn.
Ngay lúc Quan Doãn định khởi hành thì Hoàng Lương rốt cuộc cũng truyền ra tin tức xác thực của Trịnh Thiên Tắc. Cái gọi là tin tức xác thực này cũng chỉ là những tin tức mà chính quyền cho phép công bố: Trịnh Thiên Tắc treo cổ tự sát trong phòng làm việc của mình!
Thôi Lỗi lạnh nhạt đưa mắt nhìn lướt qua hộp gấm.
- Mấy thứ chi phiếu, tiền, vàng, thẻ mua hàng thì đừng lấy ra nữa, đỡ dơ tay tôi.
- Không phải…
Hứa Tiểu Hàn dài giọng, lay lay cánh tay Thôi Lỗi:
- Giáo sư Thôi, thầy quá xem thường anh Quan rồi.
Trong khoảnh khắc Hứa Tiểu Hàn mở hộp ra, hai mắt Thôi Lỗi vui mừng đến nỗi như tỏa hào quang.
Nếu để Quan Doãn tìm được nhà đầu tư, lại được nhà đầu tư chuẩn bị tốt quà tặng, đưa cho hắn mang đến tặng giáo sư Lôi, đừng nói đến phải trải qua tay một loạt trung gian, mà cuối cùng món quà có vừa ý giáo sư Thôi hay không vẫn còn chưa biết được, chỉ là về thời gian thì đã chậm trễ mất ba đến năm ngày. Hơn nữa, hắn và giáo sư Thôi cũng không thân quen lắm, cũng không biết giáo sư Thôi có chịu nhận hay không.
Nhưng hiện tại có Hứa Tiểu Hàn ra mặt, hơn nữa, cô biết rất rõ sở thích của giáo sư Thôi, hơn nữa, với ưu thế tuổi tác của một cô bé, xinh đẹp, lại được cưng chìu, thường hay làm nũng, giáo sư Thôi không muốn nhận cũng không được.
Kết quả, lễ vật mà Trần Thiên Vũ đã chuẩn bị cẩn thận, lại được Hứa Tiểu Hàn khéo léo thúc đẩy, Quan Doãn không cần tốn nhiều sức đã ngồi mát ăn bát vàng, chẳng những giành được thiện cảm của giáo sư Thôi, lại hoàn toàn mở được cửa chính của giáo sư Thôi.
Khi giáo sư Thôi nhìn thấy đồng tiền vàng đời Bắc Tống, ánh mắt ánh lên niềm vui bất ngờ, hắn có thể kết luận, món quà ấy rất được lòng của giáo sư Thôi. Quả nhiên, giáo sư Thôi ngoài mặt từ chối, nhưng thấy được cái mình thích thì toàn bộ tình cảm bộc lộ ra cả, hơn nữa lại cầm đến yêu thích không buông tay, cuối cùng cũng ngượng ngùng lên tiếng nhận lấy. Sau cùng, Hứa Tiểu Hàn âm thầm giẫm lên chân Quan Doãn, cũng đưa mắt nhìn hắn đầy ẩn ý.
Quan Doãn hiểu ý nói:
- Chủ yếu là mong giáo sư Thôi giúp tôi giám định là thật hay giả.
Trong lòng hắn thoáng chút hổ thẹn: “Xin lỗi anh Thiên Vũ, món quà của anh tôi đưa tới, nhưng Hứa Tiểu Hàn lại lấy danh nghĩa của tôi tặng cho giáo sư Thôi, đó không phải là ý của tôi đâu.”
Nhưng dù có hổ thẹn trong lòng, Quan Doãn cũng quyết định, chuyện này quyết không nói cho Trần Thiên Vũ biết, trừ phi Hứa Tiểu Hàn nói ra, riêng hắn tuyệt đối sẽ không hé một lời.
Giáo sư Thôi lúc này mới thuận nước đẩy thuyền, nói:
- Được, trước hết cậu cứ để đấy đi, tôi sẽ giám định và thưởng thức một chút.
Lúc tiệc hết người tan, Quan Doãn hẹn giáo sư Thôi sáng mai gặp mặt ở nhà giáo sư Thôi. Tiễn giáo sư Thôi đi rồi, Hứa Tiểu Hàn vẫn chưa đi. Cô không rời khỏi Quan Doãn, cứ một mực xoay quanh hắn, rõ ràng là có chuyện muốn nói với Quan Doãn.
Tô Mặc Ngu cũng nhìn ra vấn đề, cúi xuống nói nhỏ bên tai Quan Doãn:
- Em Quan, cẩn thận một chút, Hứa Tiểu Hàn còn vị thành niên.
Quan Doãn chẳng hề bối rối, thản nhiên phẩy tay nói:
- Đừng nói bậy bạ, tôi vô cùng trong sáng.
Tô Mặc Ngu vui vẻ:
- Đời này còn có đàn ông trong sáng sao?
- Đừng vì một lần thất tình mà cho rằng cả thế giới không còn người đàn ông nào tốt. Gặp sai người không phải là lỗi của cô, cứ muốn dựa vào người không phải của mình mới là cái ngu ngốc của cô.
Quan Doãn cười rất tự đắc:
- Còn riêng tôi, hương thơm không nhờ gió. Là tốt hay xấu, tự chính mình không thể khoe khoang được rồi. Cuộc đời trắng hay đen còn phải xem sử sách.
- Hay cho câu cuộc đời này trắng hay đen phải xem sử sách. Anh Quan, em thích anh.
Hứa Tiểu Hàn không hề che giấu sự yêu thích của cô đối với Quan Doãn.
- Nào, em có chuyện muốn nói với anh.
Cô đưa tay lôi kéo Quan Doãn, tự nhiên như em gái nắm tay anh trai vậy.
Hồng Nhan Hinh hiểu ý cười, bước sang một bên. Tô Mặc Ngu do dự một chút, cũng miễn cưỡng bước tránh sang, để lại không gian cho Hứa Tiểu Hàn và Quan Doãn.
Quan Doãn bị bàn tay nhỏ bé dịu dàng của Hứa Tiểu Hàn lôi kéo, bất giác nhớ đến Tiểu Muội và Ngõa Nhi. Thật ra, tuy ba cô gái nhỏ này tuổi tác gần bằng nhau, nhưng cảm giác của hắn lại hoàn toàn khác biệt. Nếu cảm nhận của hắn đối với Tiểu Muội là máu mủ tình thâm, là một cô em gái ba phần chín chắn, bốn phần đáng yêu, còn Ngõa Nhi cho hắn một cảm giác là đứa bé chưa trưởng thành, trong lòng luôn mong bảo vệ, che chở cô, không ngờ khi lớn lên, tính trẻ con vẫn không tương xứng với tuổi tác.
Hứa Tiểu Hàn lại hoàn toàn khác hẳn với Ngõa Nhi. Một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, chẳng những cơ thể đã phát triển, thậm chí những đường cong cũng không kém hơn Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh nửa phần, hơn nữa, giọng nói và cử chỉ của cô đều chính chắn hơn so với những cô bạn cùng lứa. Cô rõ ràng lanh lợi hơn Tiểu Muội và Ngõa Nhi.
- Anh Quan, có phải hôm nay em đã gúp một một việc lớn không?
Vừa đến chỗ khuất, thấy không có ai, Hứa Tiểu Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nhìn Quan Doãn.
Nhưng động cơ được cô che giấu dưới nét ngây thơ kia lại không thoát khỏi ánh mắt của Quan Doãn. Quan Doãn cực kỳ có kinh nghiệm đối phó với các cô bé, bèn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
- Phải cảm ơn Tiểu Hàn rồi, nói đi, em gấp gáp muốn anh giúp em chuyện gì?
- Ơ kìa, anh đừng thẳng thắn quá như vậy được không, khiến em thấy ngại quá.
Hứa Tiểu Hàn bị Quan Doãn nói trắng ra tâm sự của mình, vờ thẹn thùng, ánh mắt nhìn qua, thầm đánh giá phản ứng của Quan Doãn, thấy Quan Doãn thật sự thẳng thắn vô tư, cũng không thèm nói vòng vo nữa.
- Trần Thiên Vũ đưa món quà đó cho em, kỳ thật là muốn cho giáo sư Thôi nhận em làm đệ tử của ông ấy. Nhưng ông ấy nhiệt tình quá độ, vẫn chưa nhận được quà thì em cũng đã chứng minh được thực lực của mình rồi, nên em không cần tốn hao gì thêm nữa. Nói đi cũng phải nói lại, ông ấy nhận quà vừa đúng lúc lại thành chuyện tốt của anh, anh cũng thấy rõ, thật ra là vì thơm lây từ em mà thôi, có phải không?
- Đúng.
Quan Doãn nghe rõ được chân tướng, nghiêm túc nói:
- Trừ việc cảm ơn em, anh còn nợ em một món nợ ân tình rất lớn.
- Được rồi, em muốn anh nhớ kỹ lấy những lời này. Anh Quan, một ân tình lớn này là chính miệng anh nói đó.
Hứa Tiểu Hàn vươn ngón út ra:
- Ngoéo tay nào.
- Ngoéo tay thì ngoéo tay.
Quan Doãn cũng không sợ sự giảo hoạt của cô bé, bèn ngoéo tay với Hứa Tiểu Hàn.
- Đợi đến một ngày em nghĩ kỹ xem muốn anh trả món nợ ân tình này thế nào thì em sẽ đến tìm anh đòi. Đến lúc đó không chừng em sẽ đòi lại gấp bội. Anh Quan, bất kỳ lúc nào anh cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.
Hứa Tiểu Hàn tự thấy là kế hay, trong nháy mắt đôi mắt mở to, dương dương đắc ý.
- Không thành vấn đề, lãi suất thế nào em cứ tính.
Quan Doãn tuy vẫn chưa nhiễm thói quen quỵt nợ trong quan trường, nhưng đã là người trong quan trường thì sẽ không sợ nợ nần, nếu không có đủ dũng khí thì cũng đừng vào quan trường. Trong quan trường, có người nào không có thói quen cầm tiền của ngân hàng và dân chúng tùy ý tiêu xài?
Không sợ nợ, chỉ sợ không mượn được tiền. Cũng may, tuy Quan Doãn bị mưa dầm thấm đất, đã nhiễm rất nhiều thói quen không tốt trong quan trường, nhưng cũng chưa có thói quen quỵt nợ, hơn nữa, Hứa Tiểu Hàn cũng thật lòng giúp hắn nhiều chuyện, khiến hắn giảm được không ít phiền toái. Nhưng hắn cũng cảm thấy Hứa Tiểu Hàn ngoài sự giảo hoạt ra cũng rất thú vị, chơi đùa với cô cũng vui.
- Đúng là anh em.
Hứa Tiểu Hàn vỗ mạnh lên vai Quan Doãn, dường như cô rất hào sảng.
- Người bạn như anh, em nhất định phải kết giao.
Còn muốn đứng trước mặt hắn đóng vai cô bé bách biến sao? Cô nhóc rốt cuộc vẫn là cô nhóc, luôn cảm thấy mình thông minh. Trong lòng Quan Doãn muốn dọa cô một chút, bèn vươn tay ra nói:
- Nào, em Tiểu Hàn, để mừng tình hữu nghị của chúng ta, ôm một cái nào.
- Không.
Hứa Tiểu Hàn sợ đến mức phải lui về sau một bước.
- Kiên quyết không ôm. Mẹ nói cái ôm của đàn ông là khẩu Phật tâm xà.
Đã nói mà, Quan Doãn cười ha hả, xoay người rời đi. Đi được hai bước, cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau:
- Sau này gặp lại.
Hứa Tiểu Hàn bĩu môi:
- Ăn không mập được, giả trang cũng rất giống… Nhưng cũng không hẳn, bóng lưng của hắn rất tự nhiên, ừ, có vị đàn ông, mình thích.
Quan Doãn không nghe được lời nói của Hứa Tiểu Hàn, giờ hắn không còn hơi sức chú ý đến tâm tư của một cô bé. Sau khi cùng Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh vào khách sạn, Quan Doãn, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh bèn tụ hội.
Tô Mặc Ngu có nhà ở Bắc Kinh, vốn cô cũng muốn mời Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh đến nhà nhưng Quan Doãn không đồng ý. Thứ nhất là khoảng cách đến Đại học Bắc Kinh quá xa, thứ hai, một người đàn ông như hắn ở cùng với hai người phụ nữ, dù sao cũng có ảnh hưởng không tốt. Tuy ở Bắc Kinh không ai biết hắn, nhưng hắn cũng có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Đường sau này còn dài, lại đang đúng lúc thế cục chính trị Hoàng Lương nổi sóng, hắn là người tâm phúc bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, không thể tạo ra những lời gièm pha nam nữ được.
Thật ra Quan Doãn ở Kim gia cũng được, nhưng vì xa quá, hắn lười đi tới đi lui, chủ yếu vẫn là không đành lòng, không yên lòng về thế cục Hoàng Lương, lúc làm xong thì muốn chạy vội về.
Sau khi mô tả với Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh quy hoạch đại khái, Quan Doãn yêu cầu sáng mai, Tô Mặc Ngu cùng với Hồng Nhan Hinh di chuyển một phần tài sản của Trịnh Thiên Tắc để ngừa có biến, còn chuyện chuyển đến tài khoản người nào, thì do Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh thương lượng.
Thấy Quan Doãn tin tưởng cô như vậy, Hồng Nhan Hinh rất cảm động:
- Có phải trước tiên nên thành lập công ty, rồi chuyển đến tài khoản công ty không?
- Không, trước tiên chuyển vào tài khoản cá nhân tương đối an toàn.
Quan Doãn nhìn Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu nói:
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị như vậy, còn thao tác cụ thể thế nào, thì tự các cô xử lý.
Buồi tối, Tô Mặc Ngu cũng không về nhà, ở cùng với Hồng Nhan Hinh. Có thể nhận thấy, hai người vừa quen đã thân, tán gẫu rất hợp ý, khiến Quan Doãn hết sức vui mừng.
Ngày hôm sau, Quan Doãn đến nhà thăm giáo sư Thôi. Vì lúc trước đã có nền móng khá tốt nên bắt đầu cũng vô cùng thuận lợi. Trong lúc nghe Quan Doãn thuật lại ý nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, giáo sư Thôi cầm bài văn nhìn qua, nói một câu:
- Ba ngày.
Ba ngày đó, Quan Doãn ngày nào cũng gặp giáo sư Thôi, mài giũa quan điểm của bài văn, chỉnh sửa mạch suy nghĩ. Ba ngày sau, bản thảo của bài văn cũng đã ký đại danh của giáo sư Thôi, để Quan Doãn mang về Tỉnh ủy, chuẩn bị đăng làm tài liệu tham khảo trong nội bộ Tỉnh ủy.
Đồng thời, trong thời gian ba ngày, dưới sự trợ giúp của Tô Mặc Ngu, Hồng Nhan Hinh đích thân làm việc, khối tài sản của Trịnh Thiên Tắc, ngoài phần lớn bất động sản đã bị di chuyển, thì phần còn lại, tài sản mà Trịnh Thiên Tắc nhiều năm qua cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân, trên cơ bản đã nằm cả trong tay Quan Doãn.
Ngay lúc Quan Doãn định khởi hành thì Hoàng Lương rốt cuộc cũng truyền ra tin tức xác thực của Trịnh Thiên Tắc. Cái gọi là tin tức xác thực này cũng chỉ là những tin tức mà chính quyền cho phép công bố: Trịnh Thiên Tắc treo cổ tự sát trong phòng làm việc của mình!
/556
|