Lần trước, sau khi từ Bắc Kinh về, Quan Doãn có ghé ngang Tỉnh ủy, giao bài văn của mình tận tay Mộc Quả Pháp, vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng được nhìn thấy thành tài liệu tham khảo trong nội bộ. Không ngờ đã hơn một tháng vẫn không có động tĩnh gì.
Cũng có thể hiểu được, chuyện trong quan trường không thể gấp, có khi nhanh hơn mười ngày nửa tháng, còn có khi chậm một năm nửa năm cũng bình thường. Chuyện lớn không hẳn đã chậm, còn chuyện nhỏ chưa chắc đã nhanh, không thể lấy lẽ thường mà tính được.
Sau này chuyện càng lúc càng nhiều, Quan Doãn cũng bỏ chuyện bài văn sang một bên, chủ yếu là hắn có quan tâm cũng vô dụng, có lẽ Tưởng Tuyết Tùng có sắp xếp gì phía sau cũng chưa biết chừng.
Quả nhiên, hiện tại Tưởng Tuyết Tùng chủ động nhắc đến chuyện bài văn, có thể thấy được, kéo dài thời gian phát hành là để chờ thời cơ thích hợp. Như vậy chẳng đã không nói rõ, hiện giờ thời cơ chín muồi rồi sao?
Thời cơ quả thật đã chín muồi.
Ngày hôm sau, Hội nghị thường vụ chính thức thông qua kết luận về Học viện Tiến Thủ. Hô Diên Ngạo Bác cũng thuận theo thủy triều, không có bất cứ ý kiến phản đối nào. Theo biểu hiện bình tĩnh của Hô Diên Ngạo Bác tại Hội nghị thường vụ, cũng hờ hững như không liên quan gì với mình, dường như y và Học viện Tiến Thủ không có lấy nửa điểm quan hệ vậy.
Nhưng cũng phải nói thêm, đó chỉ là biểu hiện trước mắt. Quan Doãn hoài nghi Hô Diên Ngạo Bác nhất định có liên quan đến chuyện Trịnh Thiên Tắc tự sát, tuy hắn không biết chuyện Học viện Tiến Thủ huy động vốn đầu tư phi pháp, cùng chuyện rửa tiền ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền y có liên can đến cỡ nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hai chuyện trên, Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn có nhúng tay vào.
Sau đó, Thành ủy và Ủy ban nhân dân Hoàng Lương quyết định, tạm thời đóng cửa Học viện Tiến Thủ, đồng thời, Cục Công an Thành phố đệ trình việc bắt tất cả các nhân viên có liên quan đến vụ án Học viện Tiến Thủ. Sau khi Ủy ban Kỷ luật thành phố thông báo nội bộ về chuyện Học viện Tiến Thủ, có biện pháp tương ứng với hơn mười cán bộ cấp Phó cục trở xuống có liên can trong việc huy động vốn đầu tư phi pháp của Học viện Tiến Thủ, và yêu cầu, nhân viên có liên quan đến vụ án, nếu chủ động nộp lại tiền tham ô, có thể xử lý nhẹ hơn, không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn dấy lên, khiến mỗi người trong Thành ủy đều cảm thấy bất an.
Trong lúc chuyện Học viện Tiến Thủ khua chiêng gióng trống bắt đầu đi vào trình tự tư pháp, thì vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền, dưới sự thúc đẩy của Hoàng Hán cũng bắt đầu tiến hành các trình tự tư pháp.
Chuyện rửa tiền của cửa hàng ô tô Audi đã quá rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị niêm phong theo pháp luật. Đồng thời, hơn mười nhân viên có liên quan đến vụ án phải trải qua thẩm vấn, lôi theo một chuỗi tội phạm có tổ chức đến kinh người. Từ khởi nguồn đến hướng đi của đồng tiền bẩn, hoàn toàn là một tập đoàn tội phạm, số tiền liên quan đến vụ án lên đến hơn mười tỷ tệ. Khi vụ án được công bố đã gây ra chấn động cực lớn.
Phía sau sự chấn động này, không ít người không hẹn mà gặp, có suy nghĩ giống nhau. So với vụ án Học viện Tiến Thủ ầm ĩ như vậy, thì vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền dường như nhỏ hơn, nhưng trên thực tế, lực sát thương của vụ án này là rất mạnh, không chỉ có thể so được với vụ án Học viện Tiến Thủ, mà thậm chí, sau khi bùng nổ, thì uy lực chỉ có hơn chứ không kém Học viện Tiến thủ.
Xem bên ngoài, uy lực của Học viện Tiến Thủ chỉ lan đến gần họ Trịnh, làm suy giảm gốc rễ họ Trịnh, dường như chỉ là địa lôi của họ Trịnh. Thật ra, chuyện Học viện Tiến Thủ huy động vốn đầu tư phi pháp, có dính dáng đến rất nhiều cán bộ trung tầng trong Thành ủy, rất có khả năng đưa đến một cơn động đất trong Thành ủy Hoàng Lương.
Cũng tốt, Tưởng Tuyết Tùng mang mọi việc khống chế từ cán bộ cấp Cục phó trở xuống, căn bản sẽ không đả thương đến các cán bộ cấp cao. Nhưng vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền thì khác, một là không có định tính, hai là không được chỉ thị rõ ràng là phải điều tra những gì, chẳng khác gì là chuyện cửa hàng ô tô Audi độc quyền có thể lớn, cũng có thể nhỏ, có thể trở thành vụ án lớn kết thúc trong lặng lẽ, hoặc cũng có thể dính líu đến những cán bộ cấp cao trong Thành ủy từ Phó cục trưởng trở lên.
Những người có thể gọi là cấp cao từ Phó Cục trưởng trở lên, có thể là cấp Cục trưởng như Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu chính sách, cũng có thể là cấp Phó Giám đốc sở như Phó Chủ tịch thành phố, thậm chí có thể là cấp Giám đốc sở như Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố!
Hai vụ án Học viện Tiến Thủ và cửa hàng ô tô Audi độc quyền, một sáng một tối. Vụ án Học viện Tiến Thủ phô trương thanh thế, bày ra ngoài sáng, có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, thật ra chỉ là cấp trên bày ra vẻ. Vì mọi chuyện đã được định sẵn, nhất định là tiếng sấm tô điểm cho trời mưa. Còn vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền lại được người khác cố tình giải quyết âm thầm, gần như không một tiếng động, dùng phương pháp vật nhỏ thì vô thanh, lặng lẽ từng bước thúc đẩy tiến triển của tình thế…
Vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền gần như bị người ta bỏ qua, hoặc cũng có thể đó mới là sấm sét đích thực. Không vang thì thôi, vừa vang lên đã long trời lở đất.
So ra, vụ án mạng người ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền đã thành chuyện, mà không ai chú ý đến sự tiến triển của vụ án.
Ba ngày sau, Ủy ban Kỷ luật thành phố công bố số tài khoản thu tiền tham ô đã có được hơn mười triệu tệ. Thêm vào đó, số tài khoản được niêm phong của Trịnh Thiên Tắc lại có hơn bốn mươi triệu tệ, đồng thời, tài khoản niêm phong của Học viện Tiến Thủ cũng có hơn năm mươi triệu tệ, tổng cộng cũng được hơn một trăm triệu tệ, tạm thời do Ủy ban Kỷ luật Thành phố và Cục Công an thành phố kết hợp bảo quản, dưới sự chỉ thị của Tưởng Tuyết Tùng, khoản tiền này không được Thành ủy phê chuẩn, thì không ai được dùng.
Bạch Sa và Hoàng Hán trong lòng đều hiểu rõ, Học viện Tiến Thủ là một quả địa lôi, không, chính là một trận địa lôi, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn. Dù sao, chuyện Học viện Tiến Thủ đóng cửa cố nhiên là tổn thất vô cùng nghiêm trọng với họ Trịnh, nhưng Trịnh Thiên Tắc thông minh nhất ở chỗ bắt cóc dân chúng, vô số con cái và tiền mồ hôi nước mắt của họ đều nằm trong Học viện. Lúc này Học viện Tiến Thủ bị đóng cửa, tài khoản bị niêm phong, chẳng khác nào tiền đồ của con cái cùng với đồng tiền mồ hôi nước mắt của người dân đều trôi theo dòng nước. Đối với người dân bình thường mà nói, con cái và tài sản tích lũy cả đời là hy vọng cả cuộc đời họ, giờ tan tành cả, giống như trời sập vậy.
Vô số phụ huynh đi tìm hiểu tin tức, tụ tập lại, đều bàn bạc, không biết là ai cầm đầu, đều nhất định phải đến Ủy ban nhân dân thành phố đòi lại công đạo. Có một vị phụ huynh tướng tá chất phác lên tiếng, ông ta quen biết Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Đông Phương Thắng. Trưởng ban thư ký Đông Phương Thắng nói, chuyện Học viện Tiến Thủ là chuyện riêng của Thành ủy, không nên nắm lấy. Vốn Ủy ban nhân dân thành phố cũng không muốn niêm phong Học viện Tiến Thủ, cũng suy nghĩ cho tiền đồ con em dân chúng, nhưng bên Thành ủy lại khư khư cố chấp, vì tiền đồ và ích lợi cá nhân nên muốn đóng cửa Học viện Tiến Thủ vô kỳ hạn.
Trưởng ban thư ký Đông Phương còn nói, nếu như người dân có thể đoàn kết lại, tạo áp lực cho Thành ủy, Học viện Tiến Thủ có thể mở cửa lại.
Hóa ra còn có nội tình như vậy sao? Rốt cuộc là Ủy ban nhân dân thành phố không có một vị Phó trưởng ban thư ký nào tên Đông Phương Thắng cả. Các vị phụ huynh không biết, Phó trưởng ban thư ký Đông Phương Thắng cuối cùng có nói thế hay không, các vị phụ huynh cũng không rõ lắm, nhưng nghe người đàn ông đó nói một hồi, mọi người đều không nghi ngờ gì phương pháp của gã. Cũng vì người đàn ông ấy cũng là cha mẹ học sinh, điều này các bậc cha mẹ đều biết rõ. Hơn nữa, gã luôn tự xưng là người giỏi săn tin, thông thạo tin tức.
Dưới sự cổ động có dụng tâm kín đáo của gã kia, các bậc phụ huynh tức giận càng tụ tập đông hơn. Học viện Tiến Thủ có hơn một ngàn học sinh, giờ học viện Tiến Thủ bị đóng cửa, hơn một ngàn học sinh đều về nhà chờ thông báo mới, hơn hai ngàn phụ huynh lửa giận bốc lên, hơn nữa, ước chừng trong đó có hơn một ngàn người bỏ vốn đầu tư vào Học viện Tiến Thủ, vì thế, lửa giận không thể ức chế nổi nữa bèn bạo phát.
Một bộ phận phụ huynh sợ phiền phức, một bộ phận phụ huynh lại không muốn ra mặt, cuối cùng, sau một kế hoạch được trù tính có tổ chức, có quy mô, tổng cộng có hơn ba trăm phụ huynh quyết định đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiến nghị, tìm cách chiêng trống ầm ĩ, dùng tranh hay biểu ngữ, truyền đơn và loa công suất lớn toàn bộ đã chuẩn bị xong, đợi khi thời cơ chín muồi sẽ bắt đầu đi kiến nghị
Dưới cảnh xuân tươi đẹp của tháng 4 ở Hoàng Lương, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, vạn vật vui mừng đón ánh mai, trên thực tế, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dấy lên đợt sóng phản kháng và rung chuyển cuối cùng.
Giờ tan sở, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm.
- Này, chuyện ở huyện Khổng gần như đi vào quỹ đạo rồi, triển vọng rất tốt, giờ em hoàn toàn có thể buông tay rồi.
Giọng nói của Ôn Lâm như tiếng chim hót mùa xuân, tràn đầy sức sống và tình cảm mãnh liệt.
- Em muốn đi Bắc Kinh, anh thì sao?
Quan Doãn vừa bước xuống lầu vừa nói:
- Em muốn đến Bắc Kinh làm gì?
Đương nhiên là Quan Doãn biết Ôn Lâm muốn đến Bắc Kinh làm gì, nhưng hắn lại cố ý hỏi như thế, chỉ muốn Ôn Lâm tự nói ra.
- Em đi làm gì? Đương nhiên là thay anh giám sát Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu rồi. Anh thật sự an tâm để hai người con gái xa lạ quản lý số tài sản to lớn đó giúp anh sao?
Ôn Lâm cố ý cắn đầu lưỡi mà nói, khiến cho lời nói của cô không được rõ ràng lắm.
- Các cô ấy không thân với anh lắm, lại chẳng phải thanh mai trúc mã, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
Quan Doãn mỉm cười, vừa lúc hắn bước xuống lầu, xung quanh vắng người, ánh mặt trời lên cao, bèn đứng một lúc để phơi nắng dưới lầu.
- Trừ phi các cô ấy đều là người của anh có phải không? Em thật sự nói đúng rồi, các cô ấy đã sớm là người của anh rồi.
- Anh…
Ôn Lâm không quậy nữa, tức giận:
- Thật hay giả đó? Anh gạt người! Anh khi nào thu phục được Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu? Em không tin!
- Không tin cũng được, sau này xem em còn dám nói năng bậy bạ nữa không.
Quan Doãn cười ha hả.
- Chinh phục phụ nữ không nhất định là phải chinh phục trên giường, cũng có thể chinh phục bằng tâm lý và nhân cách. Được rồi, sau này em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nếu em đi Bắc Kinh thì anh cũng không phản đối.
Sự nghiệp của Ôn Lâm ở huyện Khổng cũng rất nặng nề, nhất là sau khi mới đạt được thắng lợi ở huyện Khổng, tin rằng càng ngày càng tốt, tầm nhìn ngày càng xa, đồng thời lòng ham muốn ngày càng nhiều. Hiệu quả ở huyện Khổng mặc dù không tệ, nhưng mấy năm sau mới có thu hoạch, hơn nữa, lợi nhuận không nhiều như mong đợi, chủ yếu là vì người huyện Khổng, Ôn Lâm mang tất cả lợi ích tặng hết cho bà con huyện Khổng.
Lãnh Phong đi khỏi huyện Khổng rồi, Trần Vũ Tường vẫn không nhận chức Bí thư huyện ủy, rốt cuộc cũng vì ảnh hưởng của chuyện Hoa tửu tường. Nhưng người mới nhận chức Bí thư huyện ủy cũng là một người biết gìn giữ truyền thống. Ông ta phát triển rập khuôn ý tưởng của Lãnh Phong, hơn nữa tuổi tác cũng khá lớn, vài năm nữa là về hưu nên cũng không muốn đổi mới bất kỳ thứ gì nữa, chỉ thầm mong ngồi mát ăn bát vàng, như thế lại rất hợp ý Trần Vũ Tường. Có một Bí thư yếu thế, nhất định phải có một Chủ tịch huyện mạnh mẽ cứng rắn. Thời đại của Trần Vũ Tường ở huyện Khổng đã tới như thế đó.
Nếu chuyện ở huyện Khổng đã có thể buông tay, Quan Doãn cũng không ngăn cản Ôn Lâm nữa. Ôn Lâm muốn đến Bắc Kinh là đi tìm cơ hội phát triển lớn hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho bước xuất ngoại kế tiếp, hắn đương nhiên hoàn toàn ủng hộ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để đến Bắc Kinh. Có một việc hắn nhất định phải nhắc nhở Ôn Lâm. Chuyện này liên quan đến đại cục.
Cũng có thể hiểu được, chuyện trong quan trường không thể gấp, có khi nhanh hơn mười ngày nửa tháng, còn có khi chậm một năm nửa năm cũng bình thường. Chuyện lớn không hẳn đã chậm, còn chuyện nhỏ chưa chắc đã nhanh, không thể lấy lẽ thường mà tính được.
Sau này chuyện càng lúc càng nhiều, Quan Doãn cũng bỏ chuyện bài văn sang một bên, chủ yếu là hắn có quan tâm cũng vô dụng, có lẽ Tưởng Tuyết Tùng có sắp xếp gì phía sau cũng chưa biết chừng.
Quả nhiên, hiện tại Tưởng Tuyết Tùng chủ động nhắc đến chuyện bài văn, có thể thấy được, kéo dài thời gian phát hành là để chờ thời cơ thích hợp. Như vậy chẳng đã không nói rõ, hiện giờ thời cơ chín muồi rồi sao?
Thời cơ quả thật đã chín muồi.
Ngày hôm sau, Hội nghị thường vụ chính thức thông qua kết luận về Học viện Tiến Thủ. Hô Diên Ngạo Bác cũng thuận theo thủy triều, không có bất cứ ý kiến phản đối nào. Theo biểu hiện bình tĩnh của Hô Diên Ngạo Bác tại Hội nghị thường vụ, cũng hờ hững như không liên quan gì với mình, dường như y và Học viện Tiến Thủ không có lấy nửa điểm quan hệ vậy.
Nhưng cũng phải nói thêm, đó chỉ là biểu hiện trước mắt. Quan Doãn hoài nghi Hô Diên Ngạo Bác nhất định có liên quan đến chuyện Trịnh Thiên Tắc tự sát, tuy hắn không biết chuyện Học viện Tiến Thủ huy động vốn đầu tư phi pháp, cùng chuyện rửa tiền ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền y có liên can đến cỡ nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hai chuyện trên, Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn có nhúng tay vào.
Sau đó, Thành ủy và Ủy ban nhân dân Hoàng Lương quyết định, tạm thời đóng cửa Học viện Tiến Thủ, đồng thời, Cục Công an Thành phố đệ trình việc bắt tất cả các nhân viên có liên quan đến vụ án Học viện Tiến Thủ. Sau khi Ủy ban Kỷ luật thành phố thông báo nội bộ về chuyện Học viện Tiến Thủ, có biện pháp tương ứng với hơn mười cán bộ cấp Phó cục trở xuống có liên can trong việc huy động vốn đầu tư phi pháp của Học viện Tiến Thủ, và yêu cầu, nhân viên có liên quan đến vụ án, nếu chủ động nộp lại tiền tham ô, có thể xử lý nhẹ hơn, không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn dấy lên, khiến mỗi người trong Thành ủy đều cảm thấy bất an.
Trong lúc chuyện Học viện Tiến Thủ khua chiêng gióng trống bắt đầu đi vào trình tự tư pháp, thì vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền, dưới sự thúc đẩy của Hoàng Hán cũng bắt đầu tiến hành các trình tự tư pháp.
Chuyện rửa tiền của cửa hàng ô tô Audi đã quá rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị niêm phong theo pháp luật. Đồng thời, hơn mười nhân viên có liên quan đến vụ án phải trải qua thẩm vấn, lôi theo một chuỗi tội phạm có tổ chức đến kinh người. Từ khởi nguồn đến hướng đi của đồng tiền bẩn, hoàn toàn là một tập đoàn tội phạm, số tiền liên quan đến vụ án lên đến hơn mười tỷ tệ. Khi vụ án được công bố đã gây ra chấn động cực lớn.
Phía sau sự chấn động này, không ít người không hẹn mà gặp, có suy nghĩ giống nhau. So với vụ án Học viện Tiến Thủ ầm ĩ như vậy, thì vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền dường như nhỏ hơn, nhưng trên thực tế, lực sát thương của vụ án này là rất mạnh, không chỉ có thể so được với vụ án Học viện Tiến Thủ, mà thậm chí, sau khi bùng nổ, thì uy lực chỉ có hơn chứ không kém Học viện Tiến thủ.
Xem bên ngoài, uy lực của Học viện Tiến Thủ chỉ lan đến gần họ Trịnh, làm suy giảm gốc rễ họ Trịnh, dường như chỉ là địa lôi của họ Trịnh. Thật ra, chuyện Học viện Tiến Thủ huy động vốn đầu tư phi pháp, có dính dáng đến rất nhiều cán bộ trung tầng trong Thành ủy, rất có khả năng đưa đến một cơn động đất trong Thành ủy Hoàng Lương.
Cũng tốt, Tưởng Tuyết Tùng mang mọi việc khống chế từ cán bộ cấp Cục phó trở xuống, căn bản sẽ không đả thương đến các cán bộ cấp cao. Nhưng vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền thì khác, một là không có định tính, hai là không được chỉ thị rõ ràng là phải điều tra những gì, chẳng khác gì là chuyện cửa hàng ô tô Audi độc quyền có thể lớn, cũng có thể nhỏ, có thể trở thành vụ án lớn kết thúc trong lặng lẽ, hoặc cũng có thể dính líu đến những cán bộ cấp cao trong Thành ủy từ Phó cục trưởng trở lên.
Những người có thể gọi là cấp cao từ Phó Cục trưởng trở lên, có thể là cấp Cục trưởng như Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu chính sách, cũng có thể là cấp Phó Giám đốc sở như Phó Chủ tịch thành phố, thậm chí có thể là cấp Giám đốc sở như Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố!
Hai vụ án Học viện Tiến Thủ và cửa hàng ô tô Audi độc quyền, một sáng một tối. Vụ án Học viện Tiến Thủ phô trương thanh thế, bày ra ngoài sáng, có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, thật ra chỉ là cấp trên bày ra vẻ. Vì mọi chuyện đã được định sẵn, nhất định là tiếng sấm tô điểm cho trời mưa. Còn vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền lại được người khác cố tình giải quyết âm thầm, gần như không một tiếng động, dùng phương pháp vật nhỏ thì vô thanh, lặng lẽ từng bước thúc đẩy tiến triển của tình thế…
Vụ án cửa hàng ô tô Audi độc quyền gần như bị người ta bỏ qua, hoặc cũng có thể đó mới là sấm sét đích thực. Không vang thì thôi, vừa vang lên đã long trời lở đất.
So ra, vụ án mạng người ở cửa hàng ô tô Audi độc quyền đã thành chuyện, mà không ai chú ý đến sự tiến triển của vụ án.
Ba ngày sau, Ủy ban Kỷ luật thành phố công bố số tài khoản thu tiền tham ô đã có được hơn mười triệu tệ. Thêm vào đó, số tài khoản được niêm phong của Trịnh Thiên Tắc lại có hơn bốn mươi triệu tệ, đồng thời, tài khoản niêm phong của Học viện Tiến Thủ cũng có hơn năm mươi triệu tệ, tổng cộng cũng được hơn một trăm triệu tệ, tạm thời do Ủy ban Kỷ luật Thành phố và Cục Công an thành phố kết hợp bảo quản, dưới sự chỉ thị của Tưởng Tuyết Tùng, khoản tiền này không được Thành ủy phê chuẩn, thì không ai được dùng.
Bạch Sa và Hoàng Hán trong lòng đều hiểu rõ, Học viện Tiến Thủ là một quả địa lôi, không, chính là một trận địa lôi, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn. Dù sao, chuyện Học viện Tiến Thủ đóng cửa cố nhiên là tổn thất vô cùng nghiêm trọng với họ Trịnh, nhưng Trịnh Thiên Tắc thông minh nhất ở chỗ bắt cóc dân chúng, vô số con cái và tiền mồ hôi nước mắt của họ đều nằm trong Học viện. Lúc này Học viện Tiến Thủ bị đóng cửa, tài khoản bị niêm phong, chẳng khác nào tiền đồ của con cái cùng với đồng tiền mồ hôi nước mắt của người dân đều trôi theo dòng nước. Đối với người dân bình thường mà nói, con cái và tài sản tích lũy cả đời là hy vọng cả cuộc đời họ, giờ tan tành cả, giống như trời sập vậy.
Vô số phụ huynh đi tìm hiểu tin tức, tụ tập lại, đều bàn bạc, không biết là ai cầm đầu, đều nhất định phải đến Ủy ban nhân dân thành phố đòi lại công đạo. Có một vị phụ huynh tướng tá chất phác lên tiếng, ông ta quen biết Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Đông Phương Thắng. Trưởng ban thư ký Đông Phương Thắng nói, chuyện Học viện Tiến Thủ là chuyện riêng của Thành ủy, không nên nắm lấy. Vốn Ủy ban nhân dân thành phố cũng không muốn niêm phong Học viện Tiến Thủ, cũng suy nghĩ cho tiền đồ con em dân chúng, nhưng bên Thành ủy lại khư khư cố chấp, vì tiền đồ và ích lợi cá nhân nên muốn đóng cửa Học viện Tiến Thủ vô kỳ hạn.
Trưởng ban thư ký Đông Phương còn nói, nếu như người dân có thể đoàn kết lại, tạo áp lực cho Thành ủy, Học viện Tiến Thủ có thể mở cửa lại.
Hóa ra còn có nội tình như vậy sao? Rốt cuộc là Ủy ban nhân dân thành phố không có một vị Phó trưởng ban thư ký nào tên Đông Phương Thắng cả. Các vị phụ huynh không biết, Phó trưởng ban thư ký Đông Phương Thắng cuối cùng có nói thế hay không, các vị phụ huynh cũng không rõ lắm, nhưng nghe người đàn ông đó nói một hồi, mọi người đều không nghi ngờ gì phương pháp của gã. Cũng vì người đàn ông ấy cũng là cha mẹ học sinh, điều này các bậc cha mẹ đều biết rõ. Hơn nữa, gã luôn tự xưng là người giỏi săn tin, thông thạo tin tức.
Dưới sự cổ động có dụng tâm kín đáo của gã kia, các bậc phụ huynh tức giận càng tụ tập đông hơn. Học viện Tiến Thủ có hơn một ngàn học sinh, giờ học viện Tiến Thủ bị đóng cửa, hơn một ngàn học sinh đều về nhà chờ thông báo mới, hơn hai ngàn phụ huynh lửa giận bốc lên, hơn nữa, ước chừng trong đó có hơn một ngàn người bỏ vốn đầu tư vào Học viện Tiến Thủ, vì thế, lửa giận không thể ức chế nổi nữa bèn bạo phát.
Một bộ phận phụ huynh sợ phiền phức, một bộ phận phụ huynh lại không muốn ra mặt, cuối cùng, sau một kế hoạch được trù tính có tổ chức, có quy mô, tổng cộng có hơn ba trăm phụ huynh quyết định đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiến nghị, tìm cách chiêng trống ầm ĩ, dùng tranh hay biểu ngữ, truyền đơn và loa công suất lớn toàn bộ đã chuẩn bị xong, đợi khi thời cơ chín muồi sẽ bắt đầu đi kiến nghị
Dưới cảnh xuân tươi đẹp của tháng 4 ở Hoàng Lương, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, vạn vật vui mừng đón ánh mai, trên thực tế, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dấy lên đợt sóng phản kháng và rung chuyển cuối cùng.
Giờ tan sở, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm.
- Này, chuyện ở huyện Khổng gần như đi vào quỹ đạo rồi, triển vọng rất tốt, giờ em hoàn toàn có thể buông tay rồi.
Giọng nói của Ôn Lâm như tiếng chim hót mùa xuân, tràn đầy sức sống và tình cảm mãnh liệt.
- Em muốn đi Bắc Kinh, anh thì sao?
Quan Doãn vừa bước xuống lầu vừa nói:
- Em muốn đến Bắc Kinh làm gì?
Đương nhiên là Quan Doãn biết Ôn Lâm muốn đến Bắc Kinh làm gì, nhưng hắn lại cố ý hỏi như thế, chỉ muốn Ôn Lâm tự nói ra.
- Em đi làm gì? Đương nhiên là thay anh giám sát Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu rồi. Anh thật sự an tâm để hai người con gái xa lạ quản lý số tài sản to lớn đó giúp anh sao?
Ôn Lâm cố ý cắn đầu lưỡi mà nói, khiến cho lời nói của cô không được rõ ràng lắm.
- Các cô ấy không thân với anh lắm, lại chẳng phải thanh mai trúc mã, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
Quan Doãn mỉm cười, vừa lúc hắn bước xuống lầu, xung quanh vắng người, ánh mặt trời lên cao, bèn đứng một lúc để phơi nắng dưới lầu.
- Trừ phi các cô ấy đều là người của anh có phải không? Em thật sự nói đúng rồi, các cô ấy đã sớm là người của anh rồi.
- Anh…
Ôn Lâm không quậy nữa, tức giận:
- Thật hay giả đó? Anh gạt người! Anh khi nào thu phục được Hồng Nhan Hinh và Tô Mặc Ngu? Em không tin!
- Không tin cũng được, sau này xem em còn dám nói năng bậy bạ nữa không.
Quan Doãn cười ha hả.
- Chinh phục phụ nữ không nhất định là phải chinh phục trên giường, cũng có thể chinh phục bằng tâm lý và nhân cách. Được rồi, sau này em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nếu em đi Bắc Kinh thì anh cũng không phản đối.
Sự nghiệp của Ôn Lâm ở huyện Khổng cũng rất nặng nề, nhất là sau khi mới đạt được thắng lợi ở huyện Khổng, tin rằng càng ngày càng tốt, tầm nhìn ngày càng xa, đồng thời lòng ham muốn ngày càng nhiều. Hiệu quả ở huyện Khổng mặc dù không tệ, nhưng mấy năm sau mới có thu hoạch, hơn nữa, lợi nhuận không nhiều như mong đợi, chủ yếu là vì người huyện Khổng, Ôn Lâm mang tất cả lợi ích tặng hết cho bà con huyện Khổng.
Lãnh Phong đi khỏi huyện Khổng rồi, Trần Vũ Tường vẫn không nhận chức Bí thư huyện ủy, rốt cuộc cũng vì ảnh hưởng của chuyện Hoa tửu tường. Nhưng người mới nhận chức Bí thư huyện ủy cũng là một người biết gìn giữ truyền thống. Ông ta phát triển rập khuôn ý tưởng của Lãnh Phong, hơn nữa tuổi tác cũng khá lớn, vài năm nữa là về hưu nên cũng không muốn đổi mới bất kỳ thứ gì nữa, chỉ thầm mong ngồi mát ăn bát vàng, như thế lại rất hợp ý Trần Vũ Tường. Có một Bí thư yếu thế, nhất định phải có một Chủ tịch huyện mạnh mẽ cứng rắn. Thời đại của Trần Vũ Tường ở huyện Khổng đã tới như thế đó.
Nếu chuyện ở huyện Khổng đã có thể buông tay, Quan Doãn cũng không ngăn cản Ôn Lâm nữa. Ôn Lâm muốn đến Bắc Kinh là đi tìm cơ hội phát triển lớn hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho bước xuất ngoại kế tiếp, hắn đương nhiên hoàn toàn ủng hộ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để đến Bắc Kinh. Có một việc hắn nhất định phải nhắc nhở Ôn Lâm. Chuyện này liên quan đến đại cục.
/556
|