Hầu Lam ngây ngẩn cả người.
Kỳ thật Hầu Lam tuy rằng tâm tư đơn giản, không nghĩ lòng dạ của người khác phức tạp, nhưng dù sao cô cũng là người của Bắc Thành Nhất Kiến, mọi chuyện phải nghĩ cho Bắc Thành Nhất Kiến, mặc dù ngoài mặt Quan Doãn và Bắc Thành Nhất Kiến cũng không có xung đột gì về lợi ích, nhưng Bắc Thành Nhất Kiến cũng gây nhiều thù hằn ở tỉnh Yến, ai cũng không dám bảo đảm Bắc Thành Nhất Kiến trong quá trình xây dựng chinh phục vùng đất mới, vô ý đã đụng đến lợi ích của Quan Doãn.
Cứ cho Quan Doãn nói thẳng, cô đầu tiên hơi sửng sốt, sau lại cười:
- Thư ký Quan nói cũng đúng, đời người luôn thay đổi, thịnh suy có thể dựa vào? Lư Sinh có giấc mộng Hoàng Lương của Lư Sinh, Bắc Thành Nhất Kiến cũng có giấc mộng Hoàng Lương của Bắc Thành Nhất Kiến, nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có giấc mộng Hoàng Lương của riêng mình, nhìn lịch sử sẽ biết, rất nhiều vĩ nhân, rất nhiều đế quốc một thời hiển hách, đều tan thành mây khói.
Không thể không nói, Hầu Lam trả lời rất thành thạo, Quan Doãn cười đầy thâm ý:
- Được, không thảo luận về vấn đề này nữa, đi, đi ăn cơm.
Hầu Lam gật đầu, âm thầm nhìn Quan Doãn mấy lần, dường như nghĩ tới điều gì, lặng lẽ mỉm cười.
Lúc ăn cơm, Quan Doãn không nhắc lại bất cứ chủ đề nào liên quan đến Bắc Thành Nhất Kiến, chỉ đề cập đến vấn đề về khống chế tiến triển công trình và chất lượng công trình, cùng Hầu Lam đi sâu vào nghiên cứu thảo luận. Chỉ cần dính đến vấn đề công trình, Hầu Lam đã biết thì nói hết tất cả, biểu hiện đầy đủ tố chất của một nhân viên kỹ thuật ưu tú. Từ câu trả lời của cô có thể thấy được, cô quả thật tinh thông với công trình kỹ thuật, đối với khống chế chất lượng công trình cũng có tâm đắc.
Quan Doãn mặc dù không phải là chủ quản phụ trách các hạng mục công trình, nhưng với thân phận là thư ký số một của Thành ủy, để hắn can dự đến vấn đề công trình cũng có đầy đủ lý do. Chỉ một bữa cơm, Quan Doãn càng hiểu rõ hơn về Hầu Lam, trong lòng hắn càng có chủ ý.
Đồng thời, hắn đối với sự hiểu biết về Bắc Thành Nhất Kiến, tăng thêm không ít hiểu biết.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn lái xe đưa Tô Mạc Ngu và Hầu Lam trở về Hoàng Lương, đi được nửa đường, hắn nhận được điện thoại của Lưu Bảo Gia.
- Anh Quan…
Lưu Bảo Gia nói chỉ nói lấp lửng. Ấp a ấp úng không chịu nói nữa.
- Có chuyện gì nói thẳng ra, đừng úp úp mở mở.
Quan Doãn cười nói.
- Nói chuyện ấp a ấp úng không phải là tính cách của cậu. Trừ phi là vấn đề tình cảm.
- Anh Quan sáng suốt.
Lưu Bảo Gia cười ha hả.
- Tình cảm của em và Nhã Mỹ tiến triển rất tốt, em còn muốn tiến thêm một bước nữa. Muốn dùng một loại hình thức cố định để cất chứa tình cảm của em và Nhã Mỹ.
Quan Doãn cười không thành tiếng, dính đến vấn đề tình cảm, Lưu Bảo Gia cũng biết nói hàm súc rồi, lời nói cũng vòng vo, hắn nghĩ:
- Chẳng lẻ là kết hôn? Chuyện tốt. Tuy nhiên, Nhã Mỹ đồng ý làm vợ cậu à?
- Không, không biết...
Lưu Bảo Gia không tự tin.
- Cho nên, em mới nhờ anh Quan ra mặt, thay em hỏi dò ý Nhã Mỹ một chút. Em không muốn bị cô ấy từ chối, thật mất mặt, cũng rất đau lòng.
- Muốn anh ra mặt không phải là không được...
Quan Doãn trầm ngâm một lát.
- Quan trọng là, cậu phải thể hiện mình là một người thật tâm, chuyện này, cơ hội chỉ đến một lần. Nếu chẳng may thất bại, mọi nỗ lực trước đây xem như là công cốc.
- Chính là ý nghĩa này, em chỉ lo ngộ nhỡ Nhã Mỹ không đồng ý lấy em, em sau này biết làm sao?
Giọng nói của Lưu Bảo Gia đầy lo lắng.
- Anh Quan, anh nhất định phải giúp em.
Quan Doãn quen biết Lưu Bảo Gia hơn hai mươi năm. Đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy y suy tính, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Được, nhất định là phải giúp Lưu Bảo Gia một phen, vấn đề là giúp như thế nào mới được. Quan Doãn cũng không có quen thân với Nhã Mỹ, nếu để cho hắn tự ra mặt chỉ có thể nói vòng vo tam quốc, hay là thông qua Vũ Thu để hỏi dò chủ ý của Nhã Mỹ, cũng chưa hẳn không được, nhưng như thế hắn trở thành bà mối rồi.
Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vì sự hạnh phúc của người anh em, làm bà mối một lần cũng đâu có sao? Chủ ý của Quan Doãn đã định, lắc đầu tự giễu cười:
- Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên lập ra chương trình cho công việc bà mối, thật là thú vị.
Lúc này xe đã vào nội thành, Tô Mạc Ngu và Hầu Lam vốn ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện, Quan Doãn mới mở miệng, hai người liền nhìn nhau cười, Tô Mạc Ngu nói:
- Đại thư ký Quan cũng đừng có buồn, vừa nãy tôi cùng Hầu Lam đã thương lượng qua, Hầu Lam thích nhất là chuyện làm mối cho người khác, cô ấy xung phong muốn thay anh giải quyết vấn đề khó khăn này.
- Như vậy tốt quá.
Quan Doãn vui vẻ, Hầu Lam thật sự là một cô gái thú vị, chẳng những cởi mở, còn nhiệt tình, hắn vội nói.
- Sau khi chuyện thành công, chẳng những Bảo Gia phải cảm ơn chị Lam, tôi cũng phải mời chị Lam uống một chén.
- Được, quyết định vậy đi, nể tình anh gọi tôi là chị Lam, việc này, tôi đã nhận rồi.
Hầu Lam thoải mái vung tay.
- Nhưng tôi nói trước, tôi chỉ phụ trách tác hợp tình yêu bình thường, không quản chuyện ngoại tình. Lần trước Đại Gia không biết từ nơi nào biết tôi giỏi khuyên người, muốn để cho tôi giúp y thuyết phục một người con gái làm người tình của y, tôi không thèm, tôi không làm chuyện thiếu đạo đức.
Quan Doãn cười thầm, quen biết Hầu Lam, đã đi đúng bước cờ, chẳng những vạch trần được cái khăn che mặt của Bắc Thành Nhất Kiến từ cô ấy, hơn nữa còn có thể từng bước tiếp cận Chương Tiện Thái, hơn nữa, cô còn là đóa hoa hồng của Đại Gia.
Đại Gia mời cô thuyết phục một cô gái làm người tình của y, tuy nói Quan Doãn không thể hiểu hết chi tiết của sự tình, nhưng Quan Doãn là đàn ông, đàn ông sẽ hiểu tâm lý của đàn ông, Đại Gia đâu phải muốn người khác làm người tình của y, rõ ràng là y coi trọng Hầu Lam, chẳng qua đây là cái cớ để tiếp cận Hầu Lam mà thôi, Hầu Lam tuyệt nhiên không biết tấm lòng đau khổ của Đại Gia, quả thật cẩu thả.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, với tính cách của Hầu Lam, trừ phi gặp được một người đàn ông tinh thông mưu tính, nếu không cô cũng chỉ vô tư như thế cho đến già.
Về đến nội thành, trước đưa Hầu Lam về, thấy trời đã tối, Tô Mực Ngu mời Quan Doãn cùng đi ăn tối, Quan Doãn suy nghĩ một chút mới đồng ý, hôm nay không có việc gì, khó có được nửa ngày rãnh rỗi, dứt khoát đem chuyện vụn vặt bỏ qua một bên, cùng Tô Mạc Ngu nói đến mục tiêu phát triển tiếp theo.
Xuống xe, Quan Doãn cùng Tô Mạc Ngu đi bộ tới cửa hàng bánh nướng của Ông cụ Dung —— hắn trước phải đi thăm Ông cụ Dung, muốn trưng cầu ý kiến của Ông cụ Dung về con đường phát triển kinh tế trong tương lai, tuy nói trong đầu hắn cũng sẵn có ý tưởng bước đầu về con đường rộng mở cho kinh tế trong tương lai, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa cũng không đủ lòng tin, tin rằng Ông cụ Dung sẽ chỉ vẽ cho hắn một con đường, chủ yếu nhất là, tình hình kinh tế trong 10 đến 20 năm tới sẽ hướng tới một sự phát triển chung, với khả năng quan sát và trình độ của hắn lúc này, còn chưa đủ để thấy mọi việc được rõ ràng.
Tô Mạc Ngu sớm nghe nói đằng sau Quan Doãn có tồn tại của một Ông cụ Dung thần bí, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua Ông cụ Dung, vốn có thể gặp mặt Ông cụ Dung trong lời truyền là điều vinh hạnh, nhưng không biết sao, trong nội tâm của cô vẫn lộ ra một sự lo lắng mơ hồ, rốt cuộc đang lo lắng cái gì, cô ngược lại không biết rõ.
- Chú Quan, hay là... Tôi không gặp Ông cụ.
Khi còn cách cửa hàng bánh nướng của Ông cụ Dung mười mấy thước, Tô Mạc Ngu đứng lại, hơi áy náy nói.
- Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Quan Doãn ngẫm nghĩ một chút, cũng không cố ép:
- Được rồi, cô ở bên ngoài chờ tôi một lát.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Ông cụ Dung đứng ở cửa của cửa hàng bánh nướng, nhìn về hướng này. Rõ ràng, ông đã nhìn thấy Tô Mạc Ngu.
Hôm nay là cuối tuần, bình thường cuối tuần vốn là thời điểm bận rộn nhất, hôm nay Ông cụ Dung lại đóng cửa hơi sớm, dường như biết Quan Doãn đến.
Cửa hàng bánh nướng so với trước kia lớn hơn một chút, tuy nhiên trang trí bên trong vẫn đơn sơ như cũ, chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu cuộc sống cơ bản. Mỗi lần đến cửa hàng bánh nướng, trong lòng Quan Doãn không tốt lắm, Ông cụ Dung vốn nên an dưỡng tuổi già, con cháu đầy đàn, ngược lại vẫn cô độc, hơn nữa mỗi ngày bận rộn, mục đích cuối cùng của ông là gì?
Vì sao Ông cụ Dung không nghe lời khuyên của hắn nên về nhà dưỡng lão, lại muốn bận rộn?
Lần trước Ông còn muốn mở rộng cửa hàng bánh nướng đến thành phố Yến, ông muốn thay Quan Doãn mở đường ở thành phố Yến, Quan Doãn cũng không nói gì, nhưng đi thành phố Yến có thể, không nhất định phải mở cửa hàng bánh nướng, rất là phiền phức. Rốt cuộc Ông cụ Dung vì sao lại quan tâm đến chuyện mở cửa hàng bánh nướng ở khắp mọi nơi, Quan Doãn nghĩ mãi không ra.
Thời gian trước có một lần Ông cụ Dung đi một chuyến đến thành phố Yến, tìm một nơi để mở cửa hàng bánh nướng, ông không nghe lời Quan Doãn đi tìm Tề Ngang Dương, mà là chính ông sắp đặt hết mọi chuyện. Quan Doãn cũng có thể đoán được Ông cụ Dung có quan hệ ở thành phố Yến, về phần quan hệ với ai, hắn không tiện hỏi nhiều. Đã bao nhiêu năm, Ông cụ Dung có thói quen giấu chặt suy nghĩ của mình trong lòng, dưới vẻ mặt u sầu và nếp nhăn hằn lên khuôn mặt, không biết đã cất giấu biết bao nhiêu chuyện đã qua.
Mặc dù Quan Doãn quen thân Ông cụ Dung, hơn nữa trong chuyến hành trình đến Bắc Kinh trước đây, hắn còn hiểu rất nhiều về thân thế và chuyện quá khứ của ông cụ Dung, nhưng thật lòng mà nói, kỳ thật hắn cũng chỉ hiểu được mặt ngoài của Ông cụ Dung, ví dụ Ông cụ Dung trước kia đã từng có chức vị cao trong giới quan lại, tại sao ra khỏi Bắc Kinh, vì sao cũng không quay về Bắc Kinh, tại sao không quay về nhà họ Dung, hơn nữa Ông cụ Dung vẫn muốn đứng bên cạnh hắn, không chỉ có một nguyên nhân là do Tiểu Muội mà còn có nguyên nhân khác, như vậy, mọi thứ hắn đều muốn biết nhưng không dám hỏi ra điều bí ẩn bên trong.
Đi theo Ông cụ Dung vào cửa hàng bánh nướng, Quan Doãn thoáng nhìn ra bên ngoài, dưới đèn đường, Tô Mạc Ngu đứng cách tiệm bánh nướng khoảng chừng mười mấy thước, lại không chịu bước đến trước, hắn lắc đầu, đóng cửa lại.
- Khi nào thì Ông đi thành phố Yến?
Quan Doãn hỏi thẳng vào vấn đề, hắn tin ngày mà Ông cụ Dung đến thành phố Yến, cũng chính là ngày hắn được điều đến thành phố Yến.
Chủ yếu còn một điều, tuy nói gần đây tin về Tưởng Tuyết Tùng bị điều khỏi Hoàng Lương đã được dập tắt, không hề nghe thấy bất kỳ lời đồn nào, kỳ thật, Quan Doãn phỏng đoán tính cách của Chượng Hệ Phong, sau khi gặp thất bại lớn ở việc của Hô Diên Ngạo Bác, Chương Hệ Phong tất nhiên sẽ trút giận vào Tưởng Tuyết Tùng, ngai vàng Bí thư Thành ủy Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng chắc sẽ không được vững chắc trong bao lâu.
Tưởng Tuyết Tùng cho dù điều đi đâu, nhất định sẽ rời khỏi Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng rời khỏi Hoàng Lương, hắn ở Hoàng Lương tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, không bằng sớm chuẩn bị, đúng lúc dời đi.
Nếu như nói Ông cụ Dung đến thành phố Yến là vì muốn mở ra một vận mệnh trước cho hắn, như vậy hắn mưu cầu chức vụ gì, là nhờ vào vận mệnh còn lại của hắn, trên thực tế, Quan Doãn trong lòng đã có mục tiêu.
Kỳ thật Hầu Lam tuy rằng tâm tư đơn giản, không nghĩ lòng dạ của người khác phức tạp, nhưng dù sao cô cũng là người của Bắc Thành Nhất Kiến, mọi chuyện phải nghĩ cho Bắc Thành Nhất Kiến, mặc dù ngoài mặt Quan Doãn và Bắc Thành Nhất Kiến cũng không có xung đột gì về lợi ích, nhưng Bắc Thành Nhất Kiến cũng gây nhiều thù hằn ở tỉnh Yến, ai cũng không dám bảo đảm Bắc Thành Nhất Kiến trong quá trình xây dựng chinh phục vùng đất mới, vô ý đã đụng đến lợi ích của Quan Doãn.
Cứ cho Quan Doãn nói thẳng, cô đầu tiên hơi sửng sốt, sau lại cười:
- Thư ký Quan nói cũng đúng, đời người luôn thay đổi, thịnh suy có thể dựa vào? Lư Sinh có giấc mộng Hoàng Lương của Lư Sinh, Bắc Thành Nhất Kiến cũng có giấc mộng Hoàng Lương của Bắc Thành Nhất Kiến, nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có giấc mộng Hoàng Lương của riêng mình, nhìn lịch sử sẽ biết, rất nhiều vĩ nhân, rất nhiều đế quốc một thời hiển hách, đều tan thành mây khói.
Không thể không nói, Hầu Lam trả lời rất thành thạo, Quan Doãn cười đầy thâm ý:
- Được, không thảo luận về vấn đề này nữa, đi, đi ăn cơm.
Hầu Lam gật đầu, âm thầm nhìn Quan Doãn mấy lần, dường như nghĩ tới điều gì, lặng lẽ mỉm cười.
Lúc ăn cơm, Quan Doãn không nhắc lại bất cứ chủ đề nào liên quan đến Bắc Thành Nhất Kiến, chỉ đề cập đến vấn đề về khống chế tiến triển công trình và chất lượng công trình, cùng Hầu Lam đi sâu vào nghiên cứu thảo luận. Chỉ cần dính đến vấn đề công trình, Hầu Lam đã biết thì nói hết tất cả, biểu hiện đầy đủ tố chất của một nhân viên kỹ thuật ưu tú. Từ câu trả lời của cô có thể thấy được, cô quả thật tinh thông với công trình kỹ thuật, đối với khống chế chất lượng công trình cũng có tâm đắc.
Quan Doãn mặc dù không phải là chủ quản phụ trách các hạng mục công trình, nhưng với thân phận là thư ký số một của Thành ủy, để hắn can dự đến vấn đề công trình cũng có đầy đủ lý do. Chỉ một bữa cơm, Quan Doãn càng hiểu rõ hơn về Hầu Lam, trong lòng hắn càng có chủ ý.
Đồng thời, hắn đối với sự hiểu biết về Bắc Thành Nhất Kiến, tăng thêm không ít hiểu biết.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn lái xe đưa Tô Mạc Ngu và Hầu Lam trở về Hoàng Lương, đi được nửa đường, hắn nhận được điện thoại của Lưu Bảo Gia.
- Anh Quan…
Lưu Bảo Gia nói chỉ nói lấp lửng. Ấp a ấp úng không chịu nói nữa.
- Có chuyện gì nói thẳng ra, đừng úp úp mở mở.
Quan Doãn cười nói.
- Nói chuyện ấp a ấp úng không phải là tính cách của cậu. Trừ phi là vấn đề tình cảm.
- Anh Quan sáng suốt.
Lưu Bảo Gia cười ha hả.
- Tình cảm của em và Nhã Mỹ tiến triển rất tốt, em còn muốn tiến thêm một bước nữa. Muốn dùng một loại hình thức cố định để cất chứa tình cảm của em và Nhã Mỹ.
Quan Doãn cười không thành tiếng, dính đến vấn đề tình cảm, Lưu Bảo Gia cũng biết nói hàm súc rồi, lời nói cũng vòng vo, hắn nghĩ:
- Chẳng lẻ là kết hôn? Chuyện tốt. Tuy nhiên, Nhã Mỹ đồng ý làm vợ cậu à?
- Không, không biết...
Lưu Bảo Gia không tự tin.
- Cho nên, em mới nhờ anh Quan ra mặt, thay em hỏi dò ý Nhã Mỹ một chút. Em không muốn bị cô ấy từ chối, thật mất mặt, cũng rất đau lòng.
- Muốn anh ra mặt không phải là không được...
Quan Doãn trầm ngâm một lát.
- Quan trọng là, cậu phải thể hiện mình là một người thật tâm, chuyện này, cơ hội chỉ đến một lần. Nếu chẳng may thất bại, mọi nỗ lực trước đây xem như là công cốc.
- Chính là ý nghĩa này, em chỉ lo ngộ nhỡ Nhã Mỹ không đồng ý lấy em, em sau này biết làm sao?
Giọng nói của Lưu Bảo Gia đầy lo lắng.
- Anh Quan, anh nhất định phải giúp em.
Quan Doãn quen biết Lưu Bảo Gia hơn hai mươi năm. Đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy y suy tính, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Được, nhất định là phải giúp Lưu Bảo Gia một phen, vấn đề là giúp như thế nào mới được. Quan Doãn cũng không có quen thân với Nhã Mỹ, nếu để cho hắn tự ra mặt chỉ có thể nói vòng vo tam quốc, hay là thông qua Vũ Thu để hỏi dò chủ ý của Nhã Mỹ, cũng chưa hẳn không được, nhưng như thế hắn trở thành bà mối rồi.
Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, vì sự hạnh phúc của người anh em, làm bà mối một lần cũng đâu có sao? Chủ ý của Quan Doãn đã định, lắc đầu tự giễu cười:
- Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên lập ra chương trình cho công việc bà mối, thật là thú vị.
Lúc này xe đã vào nội thành, Tô Mạc Ngu và Hầu Lam vốn ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện, Quan Doãn mới mở miệng, hai người liền nhìn nhau cười, Tô Mạc Ngu nói:
- Đại thư ký Quan cũng đừng có buồn, vừa nãy tôi cùng Hầu Lam đã thương lượng qua, Hầu Lam thích nhất là chuyện làm mối cho người khác, cô ấy xung phong muốn thay anh giải quyết vấn đề khó khăn này.
- Như vậy tốt quá.
Quan Doãn vui vẻ, Hầu Lam thật sự là một cô gái thú vị, chẳng những cởi mở, còn nhiệt tình, hắn vội nói.
- Sau khi chuyện thành công, chẳng những Bảo Gia phải cảm ơn chị Lam, tôi cũng phải mời chị Lam uống một chén.
- Được, quyết định vậy đi, nể tình anh gọi tôi là chị Lam, việc này, tôi đã nhận rồi.
Hầu Lam thoải mái vung tay.
- Nhưng tôi nói trước, tôi chỉ phụ trách tác hợp tình yêu bình thường, không quản chuyện ngoại tình. Lần trước Đại Gia không biết từ nơi nào biết tôi giỏi khuyên người, muốn để cho tôi giúp y thuyết phục một người con gái làm người tình của y, tôi không thèm, tôi không làm chuyện thiếu đạo đức.
Quan Doãn cười thầm, quen biết Hầu Lam, đã đi đúng bước cờ, chẳng những vạch trần được cái khăn che mặt của Bắc Thành Nhất Kiến từ cô ấy, hơn nữa còn có thể từng bước tiếp cận Chương Tiện Thái, hơn nữa, cô còn là đóa hoa hồng của Đại Gia.
Đại Gia mời cô thuyết phục một cô gái làm người tình của y, tuy nói Quan Doãn không thể hiểu hết chi tiết của sự tình, nhưng Quan Doãn là đàn ông, đàn ông sẽ hiểu tâm lý của đàn ông, Đại Gia đâu phải muốn người khác làm người tình của y, rõ ràng là y coi trọng Hầu Lam, chẳng qua đây là cái cớ để tiếp cận Hầu Lam mà thôi, Hầu Lam tuyệt nhiên không biết tấm lòng đau khổ của Đại Gia, quả thật cẩu thả.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, với tính cách của Hầu Lam, trừ phi gặp được một người đàn ông tinh thông mưu tính, nếu không cô cũng chỉ vô tư như thế cho đến già.
Về đến nội thành, trước đưa Hầu Lam về, thấy trời đã tối, Tô Mực Ngu mời Quan Doãn cùng đi ăn tối, Quan Doãn suy nghĩ một chút mới đồng ý, hôm nay không có việc gì, khó có được nửa ngày rãnh rỗi, dứt khoát đem chuyện vụn vặt bỏ qua một bên, cùng Tô Mạc Ngu nói đến mục tiêu phát triển tiếp theo.
Xuống xe, Quan Doãn cùng Tô Mạc Ngu đi bộ tới cửa hàng bánh nướng của Ông cụ Dung —— hắn trước phải đi thăm Ông cụ Dung, muốn trưng cầu ý kiến của Ông cụ Dung về con đường phát triển kinh tế trong tương lai, tuy nói trong đầu hắn cũng sẵn có ý tưởng bước đầu về con đường rộng mở cho kinh tế trong tương lai, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa cũng không đủ lòng tin, tin rằng Ông cụ Dung sẽ chỉ vẽ cho hắn một con đường, chủ yếu nhất là, tình hình kinh tế trong 10 đến 20 năm tới sẽ hướng tới một sự phát triển chung, với khả năng quan sát và trình độ của hắn lúc này, còn chưa đủ để thấy mọi việc được rõ ràng.
Tô Mạc Ngu sớm nghe nói đằng sau Quan Doãn có tồn tại của một Ông cụ Dung thần bí, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua Ông cụ Dung, vốn có thể gặp mặt Ông cụ Dung trong lời truyền là điều vinh hạnh, nhưng không biết sao, trong nội tâm của cô vẫn lộ ra một sự lo lắng mơ hồ, rốt cuộc đang lo lắng cái gì, cô ngược lại không biết rõ.
- Chú Quan, hay là... Tôi không gặp Ông cụ.
Khi còn cách cửa hàng bánh nướng của Ông cụ Dung mười mấy thước, Tô Mạc Ngu đứng lại, hơi áy náy nói.
- Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Quan Doãn ngẫm nghĩ một chút, cũng không cố ép:
- Được rồi, cô ở bên ngoài chờ tôi một lát.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Ông cụ Dung đứng ở cửa của cửa hàng bánh nướng, nhìn về hướng này. Rõ ràng, ông đã nhìn thấy Tô Mạc Ngu.
Hôm nay là cuối tuần, bình thường cuối tuần vốn là thời điểm bận rộn nhất, hôm nay Ông cụ Dung lại đóng cửa hơi sớm, dường như biết Quan Doãn đến.
Cửa hàng bánh nướng so với trước kia lớn hơn một chút, tuy nhiên trang trí bên trong vẫn đơn sơ như cũ, chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu cuộc sống cơ bản. Mỗi lần đến cửa hàng bánh nướng, trong lòng Quan Doãn không tốt lắm, Ông cụ Dung vốn nên an dưỡng tuổi già, con cháu đầy đàn, ngược lại vẫn cô độc, hơn nữa mỗi ngày bận rộn, mục đích cuối cùng của ông là gì?
Vì sao Ông cụ Dung không nghe lời khuyên của hắn nên về nhà dưỡng lão, lại muốn bận rộn?
Lần trước Ông còn muốn mở rộng cửa hàng bánh nướng đến thành phố Yến, ông muốn thay Quan Doãn mở đường ở thành phố Yến, Quan Doãn cũng không nói gì, nhưng đi thành phố Yến có thể, không nhất định phải mở cửa hàng bánh nướng, rất là phiền phức. Rốt cuộc Ông cụ Dung vì sao lại quan tâm đến chuyện mở cửa hàng bánh nướng ở khắp mọi nơi, Quan Doãn nghĩ mãi không ra.
Thời gian trước có một lần Ông cụ Dung đi một chuyến đến thành phố Yến, tìm một nơi để mở cửa hàng bánh nướng, ông không nghe lời Quan Doãn đi tìm Tề Ngang Dương, mà là chính ông sắp đặt hết mọi chuyện. Quan Doãn cũng có thể đoán được Ông cụ Dung có quan hệ ở thành phố Yến, về phần quan hệ với ai, hắn không tiện hỏi nhiều. Đã bao nhiêu năm, Ông cụ Dung có thói quen giấu chặt suy nghĩ của mình trong lòng, dưới vẻ mặt u sầu và nếp nhăn hằn lên khuôn mặt, không biết đã cất giấu biết bao nhiêu chuyện đã qua.
Mặc dù Quan Doãn quen thân Ông cụ Dung, hơn nữa trong chuyến hành trình đến Bắc Kinh trước đây, hắn còn hiểu rất nhiều về thân thế và chuyện quá khứ của ông cụ Dung, nhưng thật lòng mà nói, kỳ thật hắn cũng chỉ hiểu được mặt ngoài của Ông cụ Dung, ví dụ Ông cụ Dung trước kia đã từng có chức vị cao trong giới quan lại, tại sao ra khỏi Bắc Kinh, vì sao cũng không quay về Bắc Kinh, tại sao không quay về nhà họ Dung, hơn nữa Ông cụ Dung vẫn muốn đứng bên cạnh hắn, không chỉ có một nguyên nhân là do Tiểu Muội mà còn có nguyên nhân khác, như vậy, mọi thứ hắn đều muốn biết nhưng không dám hỏi ra điều bí ẩn bên trong.
Đi theo Ông cụ Dung vào cửa hàng bánh nướng, Quan Doãn thoáng nhìn ra bên ngoài, dưới đèn đường, Tô Mạc Ngu đứng cách tiệm bánh nướng khoảng chừng mười mấy thước, lại không chịu bước đến trước, hắn lắc đầu, đóng cửa lại.
- Khi nào thì Ông đi thành phố Yến?
Quan Doãn hỏi thẳng vào vấn đề, hắn tin ngày mà Ông cụ Dung đến thành phố Yến, cũng chính là ngày hắn được điều đến thành phố Yến.
Chủ yếu còn một điều, tuy nói gần đây tin về Tưởng Tuyết Tùng bị điều khỏi Hoàng Lương đã được dập tắt, không hề nghe thấy bất kỳ lời đồn nào, kỳ thật, Quan Doãn phỏng đoán tính cách của Chượng Hệ Phong, sau khi gặp thất bại lớn ở việc của Hô Diên Ngạo Bác, Chương Hệ Phong tất nhiên sẽ trút giận vào Tưởng Tuyết Tùng, ngai vàng Bí thư Thành ủy Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng chắc sẽ không được vững chắc trong bao lâu.
Tưởng Tuyết Tùng cho dù điều đi đâu, nhất định sẽ rời khỏi Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng rời khỏi Hoàng Lương, hắn ở Hoàng Lương tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, không bằng sớm chuẩn bị, đúng lúc dời đi.
Nếu như nói Ông cụ Dung đến thành phố Yến là vì muốn mở ra một vận mệnh trước cho hắn, như vậy hắn mưu cầu chức vụ gì, là nhờ vào vận mệnh còn lại của hắn, trên thực tế, Quan Doãn trong lòng đã có mục tiêu.
/556
|