Tào Thành hiểu được, nhiệm vụ thăm dò khuynh hướng của nhân vật mấu chốt này, việc nhân đức không nhường ai đã rơi vào tay y
Giai đoạn bây giờ, Quan Doãn thành điểm tựa để Chủ tịch tỉnh Trần âm thầm khiêu chiến với Chương Hệ Phong, y đã vì Quan Doãn cảm thấy may mắn, nhất là khi Quan Doãn đưa ra sách lược phách lối quả thật có hiệu quả, thành công đem tới sự hứng thú cho Chủ tịch tỉnh Trần, đúng, là hứng thú mà không phải chú ý, nếu chỉ là đem tới sự chú ý cho Chủ tịch tỉnh Trần còn chưa đủ, nhất định phải khiến Chủ tịch tỉnh Trần cảm thấy đầy hứng thú, mới thành công tháo gỡ cục diện bị động.
Vừa nghĩ như vậy, Tào Thành lập tức hết hồn, hay là Quan Doãn ngạo mạn xuất trướng, chính là muốn công khai điều gì với thế lực khắp nơi của Tỉnh ủy, là muốn phấn đấu đạt lợi ích lớn nhất, hay là muốn trở thành điểm tựa của thế lực khắp nơi?
Quan Doãn thực sự thông minh như vậy ư? Thật sẽ có thủ đoạn vận tác cao siêu?
Đúng, chính là vận tác, chỉ trong nháy mắt Tào Thành đã nghĩ ra những từ chuẩn xác để miêu tả tất cả hành động của Quan Doãn, nhưng chẳng qua trong lòng của y không dám khẳng định phán đoán của y, nói chung, từ cấp sở trở lên mới có tư cách vận tác, Quan Doãn mới là Phó phòng, làm sao có thể hiểu nghệ thuật vận tác sâu xa trong quan trường?
Đoán già đoán non, Tào Thành cũng không dám nói lung tung, Trần Hằng Phong có dặn dò, y xem như đã hiểu ý tứ của Chủ tịch tỉnh Trần, vội gật đầu nói:
- Buổi tối thư ký tụ họp, tôi sẽ nói chuyện với Nhiễm Hâm.
Một đám thư ký của Tỉnh ủy thường xuyên tụ họp riêng, nói là liên lạc tình cảm, nhưng thật ra là mượn liên lạc tình cảm để trao đổi động thái mới nhất của lãnh đạo, đồng thời truyền đạt cho nhau những chỉ thị mới nhất của lãnh đạo, tránh cho giữa các lãnh đạo phát sinh những hiểu lầm nghiêm trọng dẫn đến đối lập, chẳng khác gì là nói, thư ký tụ họp nhưng thật ra là một cửa sổ để trao đổi tin tức lẫn nhau giữa lãnh đạo.
Trước kia, hoạt động tụ họp của thư ký rất tốt, mượn hoạt động tụ họp của thư ký để ngầm trao đổi tin tức, mối quan hệ giữa các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy tỉnh Yến hòa hợp, ít bất đồng chia rẽ, cho dù có những mâu thuẫn không thể dàn xếp, thông qua hoạt động tụ họp ngầm của thư ký cũng từng bước được hóa giải.
Nhưng sau khi Chương Hệ Phong lên nhậm chức, hoạt động tụ họp của thư ký đã biến chất, nhất là sau khi Đại Gia tham gia tụ họp, hoạt động tụ họp của thư ký vốn là gặp gỡ để trao đổi tin tức lẫn nhau đã biến thành sân khấu diễn thuyết của Đại Gia, không đề cập tới phong thái của Đại Gia chỉ tay năm ngón và lối nói chuyện bốc phét, chính là tác phong vênh mặt hất hàm sai khiến của y, khiến cho nhiều người chịu không nổi. Hơn nữa mọi chuyện Đại Gia đều lấy y làm trung tâm, hơn nữa còn có giọng điệu mạnh mẽ cứng nhắc khiến cho hoạt động tụ họp của thư ký mất đi ý nghĩa ban đầu, trở thành một bản hài kịch riêng của Đại Gia.
Dần dần, rất nhiều thư ký bắt đầu mượn cớ không tham gia hoạt động tụ họp của thư ký, người tham gia ban đầu vốn là mười mấy người giảm xuống còn mấy người nhưng Đại Gia vẫn chưa ý thức được sự tác oai tác quái của y đã dẫn đến kết cục phân tán lòng người, còn ra oai uy hiếp thư ký không đến, ai không đến, về sau đừng nghĩ sẽ lấy được tin tức mới nhất từ trong tay của y.
Mặc dù Đại Gia thân là thư ký số một của Tỉnh ủy, có nhiều tin tức trong tay, nhưng vẫn có nhiều thư ký không tham gia hoạt động tụ họp thư ký nữa, thư ký tụ họp càng về sau chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Thư ký tụ họp từ thịnh đến suy kỳ thật cũng phản ánh một hiện tượng khách quan cần phải giải quyết, Chương Hệ Phong và Đại Gia, không được ưa chuộng làm mất lòng người, nhưng Đại Gia hiển nhiên không ý thức đến điểm này, Chương Hệ Phong cũng thế, Chương Hệ Phong thờ phụng quyền lực tối cao, Đại Gia dựa vào cây lớn hưởng gió mát, chỉ cần Chương Hệ Phong không ngã, Chương Hệ Phong vẫn là người đứng đầu của tỉnh Yến, mà y vẫn cứ là Bí thư số hai dưới một người trên vạn người ở tỉnh Yến.
Đợi sau khi Đại Gia ra ngoài đảm nhiệm Cục thuế nhà nước, bởi vì Đại Gia ra khỏi, cho nên hoạt động tụ họp của thư ký mới dần dẩn phát triển trở lại. Thư ký mới nhậm chức của Chương Hệ Phong là thư ký số một Tỉnh ủy Sở Nhất Thiên có tính cách hòa nhã với mọi người, hoàn toàn khác biệt với Đại Gia, có lẽ là y đủ thông minh, đã nhận ra sự ngông cuồng ngạo mạn của Đại Gia, kỳ thật đã đến mức mọi người la hét, hay hoặc giả là y chỉ lo thân mình, tóm lại bất kể là căn cứ vào lý do gì, thư ký số một của Tỉnh ủy Sở Nhất Thiên, coi như nhận được thiện cảm của mọi người.
Dưới sự điều động của Sở Nhất Thiên, thư ký tụ họp là tên gọi do mọi người định ra lại lần nữa được nhắc đến, từ từ khôi phục lại danh tiếng của trước đây.
Trần Hằng Phong nghe Tào Thành nói xong, mỉm cười gật đầu:
- Được, nói chuyện với Nhiễm Hâm, là một việc có lợi cho hai bên.
Tào Thành đã hiểu ý đồ của y, Trần Hằng Phong cảm thấy hài lòng, Tào Thành tuy rằng ở ngoài mặt hiền lành, kỳ thật y cũng rất thông minh, nghe hiểu được lời ám chỉ của y về nhân vật mấu chốt là Hồ Tuấn Nghị, đúng vậy, đúng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị. Nếu có Hạ Đức Trường dẫn đầu, sự thúc đẩy của Mộc Quả Pháp, lại có Hồ Tuấn Nghị ra sức ủng hộ, Tề Toàn gật đầu, mà y ở thời khắc mấu chốt ngầm đồng ý, không lo sẽ đẩy không nổi Quan Doãn ra ngoài.
Nếu Quan Doãn thành công điều ra ngoài, chẳng những Quan Doãn vô cùng cảm kích y, y còn có thể mượn việc này đoàn kết Hạ Đức Trường, Mộc Quả Pháp và Hồ Tuấn Nghị, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước xúc tiến mối quan hệ với Tề Toàn, vừa mới nghĩ đến, nếu mấy người ở trên đều đến gần y, y sẽ có thêm lực lượng đánh một trận với Chương Hệ Phong.
Trần Hằng Phong nghĩ tới triển vọng tốt đẹp, tâm trạng không khỏi lay động, Quan Doãn đến Tỉnh ủy thật đúng là chuyện tốt, không ngờ thành công mở ra cục diện vừa mới cân bằng của Tỉnh ủy, người thanh niên này, rất có nghề.
Tuy nhiên... Trần Hằng Phong cũng hiểu, sự tình Quan Doãn điều ra ngoài đối với y mà nói là một quân cờ hay, y muốn đề bạt Quan Doãn trực tiếp đảm nhiệm Chủ tịch huyện, điểm xuất phát không phải là vì tiền đồ của Quan Doãn, càng không phải là y yêu người tài, mà là vì muốn Quan Doãn trở thành điểm tựa dùng để khiêu chiến quyền uy của Chương Hệ Phong. Nếu thành công, cố nhiên Quan Doãn có thể có chỗ tốt, nhưng nếu chẳng may thất bại, Quan Doãn chính là vật hi sinh đứng mũi chịu sào.
Điểm tựa không phải ai cũng có thể làm, có năng lực làm điểm tựa mới là chuyện tốt, nhưng nói một cách khác, muốn làm điểm tựa, còn phải có dũng khí làm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào.
Tin Quan Doãn và Tề Ngang dương xông vào cổng Tỉnh ủy, cũng trước tiên truyền đến tai Sở Nhất Thiên.
Sở Nhất Thiên sau khi tìm hiểu sự tình, trở lại văn phòng, thấy Chương Hệ Phong đang miệt mài luyện tập thư pháp, do dự một lát, mới lên tiếng nói:
- Bí thư Chương, vừa mới mới xảy ra một chuyện nhỏ. . .
Chương Hệ Phong gần đây say mê thư pháp, mỗi ngày đều phải bỏ ra một giờ luyện tập, hơn nưa còn có thái độ nghiêm túc chỉnh tề, làm cho người ta kính nể, song người ngoài có lẽ không hiểu Chương Hệ Phong sao phải lãng phí thời gian luyện tập thư pháp mà chỉ đám lãnh đạo lão thành của Mặt trận Tổ quốc Hội đồng nhân dân mới luyện tập, Sở Nhất Thiên lại hiểu rõ, sự tình là do Đại Gia phát hiện ra một con đường phát tài cho Chương Hệ Phong, chính là viết chữ lưu niệm cho các xí nghiệp, có thể thu tiền nhuận bút
Thật sự là chủ ý cùi bắp, Sở Nhất Thiên cười nhạt đối với cách viết chữ lưu niệm của Chương Hệ Phong lấy nhuận bút, đường đường bí thư của Tỉnh ủy, lại đi viết lưu niệm bán lấy tiền, tin này truyền ra ngoài thật xấu mặt, là mất mặt đáng xấu hổ. Nhưng y phản đối cũng vô dụng, Chương Hệ Phong rất thích việc này, cho dù thư pháp mà Chương Hệ Phong viết không xứng tầm gọi là thư pháp, chữ rất xấu, khó coi, chẳng qua bởi vì trên đầu Bí thư Tỉnh ủy có hào quang, mới khiến cho việc viết lưu niệm của y trở thành đạo cụ riêng biệt mà các xí nghiệp có dụng ý khác đem khoe ra, thế cho nên đồng ý mua giá cao.
- Chuyện gì?
Chương Hệ Phong cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú lật qua lật lại cổ tay, dường như rất giống chuyên nghiệp, kỳ thật với văn bằng tốt nghiệp đại học từ trường Đảng của y, muốn viết ra một số chữ hay, thật đúng là làm khó cho y.
Còn nữa không phải ai cũng có thể làm nhà thư pháp tài hoa, viết chữ, cũng cần thiên phú, đừng nói trở thành đại quan, có hào quang, thì có thể thông suốt hết mọi thứ. Thấy Chương Hệ Phong viết mấy chữ lớn dưới ngòi bút xiêu xiêu vẹo vẹo, Sở Nhất Thiên dở khóc dở cười.
- Đầu tiên có lập đức, thứ hai có lập công, tiếp theo có lập ngôn, tuy lâu không phế, đây gọi là bất hủ.
Tổng cộng hai mươi bốn chữ, Chương Hệ Phong mất một tiếng mới viết xong, vẫn như cũ viết rất kinh khủng, Sở Nhất Thiên lại dối lòng:
- Thư pháp của Bí thư Chương rất tiến bộ.
- Thật không?
Chương Hệ Phong cười, nhận một cái khăn của Sở Nhất Thiên lau tay, ngẩng đầu hỏi.
- Cậu nói đã xảy ra một chuyện nhỏ?
- Đúng là một chuyện nhỏ.
Sở Nhất Thiên suy nghĩ một chút, cân nhắc tìm từ diễn đạt.
- Quan Doãn và Tề Ngang Dương lái xe xông vào trụ sở của Tỉnh ủy, Quan Doãn lái chiếc BMW, Tề Ngang Dương lái chiếc Mercedes-Benz.
- Lại là tên Tề Ngang Dương, Tề Toàn cũng thế, sao không dạy dỗ con của y một chút?
Chương Hệ Phong hơi bất mãn nói.
- Lão Tề cái gì cũng tốt, nhưng đối với việc giáo dục con cái, phạm vào sai lầm quá cưng chiều.
Sở Nhất Thiên thầm nghĩ, muốn nói cưng chiều con, không ai cũng sánh kịp đại Bí thư Chương Hệ Phong. Chương Tiện Thái là một con trai duy nhất trong ba đứa con của Chương Hệ Phong, sinh ra, tốt nghiệp đại học, làm thủ tục đi Hongkong định cư, trở thành cư dân vĩnh viễn của Hong kong. Chương Tiện Thái rất ít nói, nhưng rất có tâm kế.
Chương Hệ Phong rất cưng chiều con, nói gì nghe nấy, gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Chương Tiện Thái. Chương Hệ Phong đã từng nói, y là một đứa con như vậy, nếu sự nghiệp của nó thành công, cũng có công nuôi dưỡng của y, y cũng hưởng lợi từ niềm hy vọng này, sau khi Chương Tiện Thái tốt nghiệp đại học không lâu, Chương Hệ Phong cho con ba thứ đầu tiên, món tiền đầu tiên, tư tưởng kiếm tiền ‘tay không bắt giặc’ đầu tiên, hạng mục đầu tiên.
Theo thống kê vẫn chưa đầy đủ, dựa vào cây đại thụ Chương Hệ Phong này, dưới ảnh hưởng tư tưởng cha ông tay không bắt giặc, sau khi tối đa hóa mọi quyền lực trong tay của Chương Hệ Phong, Chương Tiện Thái còn chưa đầu tư tiền, còn nhỏ tuổi, nhưng vì nhà họ Chương đã tạo dựng ra 32 công ty trong và ngoài nước, tổng giá trị tài sản hơn mười tỷ nhân dân tệ.
- Vâng, đúng vậy.
Sở Nhất Thiên không muốn nói xấu Tề Toàn, nhưng cũng chỉ có thể phụ họa theo Chương Hệ Phong vài câu, y cố ý chuyển đề tài hướng đến Quan Doãn:
- Đại công tử Tề xông vào Tỉnh ủy thì không có gì, nhưng Quan Doãn cũng cùng y xông vào, đoán chừng là có mờ ám gì.
- Quan Doãn, Quan Doãn là người nào?
Chương Hệ Phong ngây ngẩn cả người, không nhớ ra được Quan Doãn là ai.
- Hắn nguyên là thư ký của Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương, hiện tại điều đến Văn phòng thư ký Tỉnh ủy đảm nhiệm thư ký cấp phó phòng.
- Ồ, là hắn à.
Chương Hệ Phong nhíu mày, muốn tìm hiểu Quan Doãn là người ra sao. Vừa vân vê tay vừa nói.
- Một nhân vật nhỏ, e rằng nhất thời ngông cuồng, để ý đến hắn làm gì?
- Quan Doãn không phải là nhân vật nhỏ.
Sở Nhất Huy nói ra một câu, lập tức làm dấy lên một mối quan tâm cho Chương Hệ Phong, Quan Doãn từ đây chính thức đi vào tầm mắt của Chương Hệ Phong.
Giai đoạn bây giờ, Quan Doãn thành điểm tựa để Chủ tịch tỉnh Trần âm thầm khiêu chiến với Chương Hệ Phong, y đã vì Quan Doãn cảm thấy may mắn, nhất là khi Quan Doãn đưa ra sách lược phách lối quả thật có hiệu quả, thành công đem tới sự hứng thú cho Chủ tịch tỉnh Trần, đúng, là hứng thú mà không phải chú ý, nếu chỉ là đem tới sự chú ý cho Chủ tịch tỉnh Trần còn chưa đủ, nhất định phải khiến Chủ tịch tỉnh Trần cảm thấy đầy hứng thú, mới thành công tháo gỡ cục diện bị động.
Vừa nghĩ như vậy, Tào Thành lập tức hết hồn, hay là Quan Doãn ngạo mạn xuất trướng, chính là muốn công khai điều gì với thế lực khắp nơi của Tỉnh ủy, là muốn phấn đấu đạt lợi ích lớn nhất, hay là muốn trở thành điểm tựa của thế lực khắp nơi?
Quan Doãn thực sự thông minh như vậy ư? Thật sẽ có thủ đoạn vận tác cao siêu?
Đúng, chính là vận tác, chỉ trong nháy mắt Tào Thành đã nghĩ ra những từ chuẩn xác để miêu tả tất cả hành động của Quan Doãn, nhưng chẳng qua trong lòng của y không dám khẳng định phán đoán của y, nói chung, từ cấp sở trở lên mới có tư cách vận tác, Quan Doãn mới là Phó phòng, làm sao có thể hiểu nghệ thuật vận tác sâu xa trong quan trường?
Đoán già đoán non, Tào Thành cũng không dám nói lung tung, Trần Hằng Phong có dặn dò, y xem như đã hiểu ý tứ của Chủ tịch tỉnh Trần, vội gật đầu nói:
- Buổi tối thư ký tụ họp, tôi sẽ nói chuyện với Nhiễm Hâm.
Một đám thư ký của Tỉnh ủy thường xuyên tụ họp riêng, nói là liên lạc tình cảm, nhưng thật ra là mượn liên lạc tình cảm để trao đổi động thái mới nhất của lãnh đạo, đồng thời truyền đạt cho nhau những chỉ thị mới nhất của lãnh đạo, tránh cho giữa các lãnh đạo phát sinh những hiểu lầm nghiêm trọng dẫn đến đối lập, chẳng khác gì là nói, thư ký tụ họp nhưng thật ra là một cửa sổ để trao đổi tin tức lẫn nhau giữa lãnh đạo.
Trước kia, hoạt động tụ họp của thư ký rất tốt, mượn hoạt động tụ họp của thư ký để ngầm trao đổi tin tức, mối quan hệ giữa các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy tỉnh Yến hòa hợp, ít bất đồng chia rẽ, cho dù có những mâu thuẫn không thể dàn xếp, thông qua hoạt động tụ họp ngầm của thư ký cũng từng bước được hóa giải.
Nhưng sau khi Chương Hệ Phong lên nhậm chức, hoạt động tụ họp của thư ký đã biến chất, nhất là sau khi Đại Gia tham gia tụ họp, hoạt động tụ họp của thư ký vốn là gặp gỡ để trao đổi tin tức lẫn nhau đã biến thành sân khấu diễn thuyết của Đại Gia, không đề cập tới phong thái của Đại Gia chỉ tay năm ngón và lối nói chuyện bốc phét, chính là tác phong vênh mặt hất hàm sai khiến của y, khiến cho nhiều người chịu không nổi. Hơn nữa mọi chuyện Đại Gia đều lấy y làm trung tâm, hơn nữa còn có giọng điệu mạnh mẽ cứng nhắc khiến cho hoạt động tụ họp của thư ký mất đi ý nghĩa ban đầu, trở thành một bản hài kịch riêng của Đại Gia.
Dần dần, rất nhiều thư ký bắt đầu mượn cớ không tham gia hoạt động tụ họp của thư ký, người tham gia ban đầu vốn là mười mấy người giảm xuống còn mấy người nhưng Đại Gia vẫn chưa ý thức được sự tác oai tác quái của y đã dẫn đến kết cục phân tán lòng người, còn ra oai uy hiếp thư ký không đến, ai không đến, về sau đừng nghĩ sẽ lấy được tin tức mới nhất từ trong tay của y.
Mặc dù Đại Gia thân là thư ký số một của Tỉnh ủy, có nhiều tin tức trong tay, nhưng vẫn có nhiều thư ký không tham gia hoạt động tụ họp thư ký nữa, thư ký tụ họp càng về sau chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Thư ký tụ họp từ thịnh đến suy kỳ thật cũng phản ánh một hiện tượng khách quan cần phải giải quyết, Chương Hệ Phong và Đại Gia, không được ưa chuộng làm mất lòng người, nhưng Đại Gia hiển nhiên không ý thức đến điểm này, Chương Hệ Phong cũng thế, Chương Hệ Phong thờ phụng quyền lực tối cao, Đại Gia dựa vào cây lớn hưởng gió mát, chỉ cần Chương Hệ Phong không ngã, Chương Hệ Phong vẫn là người đứng đầu của tỉnh Yến, mà y vẫn cứ là Bí thư số hai dưới một người trên vạn người ở tỉnh Yến.
Đợi sau khi Đại Gia ra ngoài đảm nhiệm Cục thuế nhà nước, bởi vì Đại Gia ra khỏi, cho nên hoạt động tụ họp của thư ký mới dần dẩn phát triển trở lại. Thư ký mới nhậm chức của Chương Hệ Phong là thư ký số một Tỉnh ủy Sở Nhất Thiên có tính cách hòa nhã với mọi người, hoàn toàn khác biệt với Đại Gia, có lẽ là y đủ thông minh, đã nhận ra sự ngông cuồng ngạo mạn của Đại Gia, kỳ thật đã đến mức mọi người la hét, hay hoặc giả là y chỉ lo thân mình, tóm lại bất kể là căn cứ vào lý do gì, thư ký số một của Tỉnh ủy Sở Nhất Thiên, coi như nhận được thiện cảm của mọi người.
Dưới sự điều động của Sở Nhất Thiên, thư ký tụ họp là tên gọi do mọi người định ra lại lần nữa được nhắc đến, từ từ khôi phục lại danh tiếng của trước đây.
Trần Hằng Phong nghe Tào Thành nói xong, mỉm cười gật đầu:
- Được, nói chuyện với Nhiễm Hâm, là một việc có lợi cho hai bên.
Tào Thành đã hiểu ý đồ của y, Trần Hằng Phong cảm thấy hài lòng, Tào Thành tuy rằng ở ngoài mặt hiền lành, kỳ thật y cũng rất thông minh, nghe hiểu được lời ám chỉ của y về nhân vật mấu chốt là Hồ Tuấn Nghị, đúng vậy, đúng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị. Nếu có Hạ Đức Trường dẫn đầu, sự thúc đẩy của Mộc Quả Pháp, lại có Hồ Tuấn Nghị ra sức ủng hộ, Tề Toàn gật đầu, mà y ở thời khắc mấu chốt ngầm đồng ý, không lo sẽ đẩy không nổi Quan Doãn ra ngoài.
Nếu Quan Doãn thành công điều ra ngoài, chẳng những Quan Doãn vô cùng cảm kích y, y còn có thể mượn việc này đoàn kết Hạ Đức Trường, Mộc Quả Pháp và Hồ Tuấn Nghị, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước xúc tiến mối quan hệ với Tề Toàn, vừa mới nghĩ đến, nếu mấy người ở trên đều đến gần y, y sẽ có thêm lực lượng đánh một trận với Chương Hệ Phong.
Trần Hằng Phong nghĩ tới triển vọng tốt đẹp, tâm trạng không khỏi lay động, Quan Doãn đến Tỉnh ủy thật đúng là chuyện tốt, không ngờ thành công mở ra cục diện vừa mới cân bằng của Tỉnh ủy, người thanh niên này, rất có nghề.
Tuy nhiên... Trần Hằng Phong cũng hiểu, sự tình Quan Doãn điều ra ngoài đối với y mà nói là một quân cờ hay, y muốn đề bạt Quan Doãn trực tiếp đảm nhiệm Chủ tịch huyện, điểm xuất phát không phải là vì tiền đồ của Quan Doãn, càng không phải là y yêu người tài, mà là vì muốn Quan Doãn trở thành điểm tựa dùng để khiêu chiến quyền uy của Chương Hệ Phong. Nếu thành công, cố nhiên Quan Doãn có thể có chỗ tốt, nhưng nếu chẳng may thất bại, Quan Doãn chính là vật hi sinh đứng mũi chịu sào.
Điểm tựa không phải ai cũng có thể làm, có năng lực làm điểm tựa mới là chuyện tốt, nhưng nói một cách khác, muốn làm điểm tựa, còn phải có dũng khí làm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào.
Tin Quan Doãn và Tề Ngang dương xông vào cổng Tỉnh ủy, cũng trước tiên truyền đến tai Sở Nhất Thiên.
Sở Nhất Thiên sau khi tìm hiểu sự tình, trở lại văn phòng, thấy Chương Hệ Phong đang miệt mài luyện tập thư pháp, do dự một lát, mới lên tiếng nói:
- Bí thư Chương, vừa mới mới xảy ra một chuyện nhỏ. . .
Chương Hệ Phong gần đây say mê thư pháp, mỗi ngày đều phải bỏ ra một giờ luyện tập, hơn nưa còn có thái độ nghiêm túc chỉnh tề, làm cho người ta kính nể, song người ngoài có lẽ không hiểu Chương Hệ Phong sao phải lãng phí thời gian luyện tập thư pháp mà chỉ đám lãnh đạo lão thành của Mặt trận Tổ quốc Hội đồng nhân dân mới luyện tập, Sở Nhất Thiên lại hiểu rõ, sự tình là do Đại Gia phát hiện ra một con đường phát tài cho Chương Hệ Phong, chính là viết chữ lưu niệm cho các xí nghiệp, có thể thu tiền nhuận bút
Thật sự là chủ ý cùi bắp, Sở Nhất Thiên cười nhạt đối với cách viết chữ lưu niệm của Chương Hệ Phong lấy nhuận bút, đường đường bí thư của Tỉnh ủy, lại đi viết lưu niệm bán lấy tiền, tin này truyền ra ngoài thật xấu mặt, là mất mặt đáng xấu hổ. Nhưng y phản đối cũng vô dụng, Chương Hệ Phong rất thích việc này, cho dù thư pháp mà Chương Hệ Phong viết không xứng tầm gọi là thư pháp, chữ rất xấu, khó coi, chẳng qua bởi vì trên đầu Bí thư Tỉnh ủy có hào quang, mới khiến cho việc viết lưu niệm của y trở thành đạo cụ riêng biệt mà các xí nghiệp có dụng ý khác đem khoe ra, thế cho nên đồng ý mua giá cao.
- Chuyện gì?
Chương Hệ Phong cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú lật qua lật lại cổ tay, dường như rất giống chuyên nghiệp, kỳ thật với văn bằng tốt nghiệp đại học từ trường Đảng của y, muốn viết ra một số chữ hay, thật đúng là làm khó cho y.
Còn nữa không phải ai cũng có thể làm nhà thư pháp tài hoa, viết chữ, cũng cần thiên phú, đừng nói trở thành đại quan, có hào quang, thì có thể thông suốt hết mọi thứ. Thấy Chương Hệ Phong viết mấy chữ lớn dưới ngòi bút xiêu xiêu vẹo vẹo, Sở Nhất Thiên dở khóc dở cười.
- Đầu tiên có lập đức, thứ hai có lập công, tiếp theo có lập ngôn, tuy lâu không phế, đây gọi là bất hủ.
Tổng cộng hai mươi bốn chữ, Chương Hệ Phong mất một tiếng mới viết xong, vẫn như cũ viết rất kinh khủng, Sở Nhất Thiên lại dối lòng:
- Thư pháp của Bí thư Chương rất tiến bộ.
- Thật không?
Chương Hệ Phong cười, nhận một cái khăn của Sở Nhất Thiên lau tay, ngẩng đầu hỏi.
- Cậu nói đã xảy ra một chuyện nhỏ?
- Đúng là một chuyện nhỏ.
Sở Nhất Thiên suy nghĩ một chút, cân nhắc tìm từ diễn đạt.
- Quan Doãn và Tề Ngang Dương lái xe xông vào trụ sở của Tỉnh ủy, Quan Doãn lái chiếc BMW, Tề Ngang Dương lái chiếc Mercedes-Benz.
- Lại là tên Tề Ngang Dương, Tề Toàn cũng thế, sao không dạy dỗ con của y một chút?
Chương Hệ Phong hơi bất mãn nói.
- Lão Tề cái gì cũng tốt, nhưng đối với việc giáo dục con cái, phạm vào sai lầm quá cưng chiều.
Sở Nhất Thiên thầm nghĩ, muốn nói cưng chiều con, không ai cũng sánh kịp đại Bí thư Chương Hệ Phong. Chương Tiện Thái là một con trai duy nhất trong ba đứa con của Chương Hệ Phong, sinh ra, tốt nghiệp đại học, làm thủ tục đi Hongkong định cư, trở thành cư dân vĩnh viễn của Hong kong. Chương Tiện Thái rất ít nói, nhưng rất có tâm kế.
Chương Hệ Phong rất cưng chiều con, nói gì nghe nấy, gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Chương Tiện Thái. Chương Hệ Phong đã từng nói, y là một đứa con như vậy, nếu sự nghiệp của nó thành công, cũng có công nuôi dưỡng của y, y cũng hưởng lợi từ niềm hy vọng này, sau khi Chương Tiện Thái tốt nghiệp đại học không lâu, Chương Hệ Phong cho con ba thứ đầu tiên, món tiền đầu tiên, tư tưởng kiếm tiền ‘tay không bắt giặc’ đầu tiên, hạng mục đầu tiên.
Theo thống kê vẫn chưa đầy đủ, dựa vào cây đại thụ Chương Hệ Phong này, dưới ảnh hưởng tư tưởng cha ông tay không bắt giặc, sau khi tối đa hóa mọi quyền lực trong tay của Chương Hệ Phong, Chương Tiện Thái còn chưa đầu tư tiền, còn nhỏ tuổi, nhưng vì nhà họ Chương đã tạo dựng ra 32 công ty trong và ngoài nước, tổng giá trị tài sản hơn mười tỷ nhân dân tệ.
- Vâng, đúng vậy.
Sở Nhất Thiên không muốn nói xấu Tề Toàn, nhưng cũng chỉ có thể phụ họa theo Chương Hệ Phong vài câu, y cố ý chuyển đề tài hướng đến Quan Doãn:
- Đại công tử Tề xông vào Tỉnh ủy thì không có gì, nhưng Quan Doãn cũng cùng y xông vào, đoán chừng là có mờ ám gì.
- Quan Doãn, Quan Doãn là người nào?
Chương Hệ Phong ngây ngẩn cả người, không nhớ ra được Quan Doãn là ai.
- Hắn nguyên là thư ký của Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương, hiện tại điều đến Văn phòng thư ký Tỉnh ủy đảm nhiệm thư ký cấp phó phòng.
- Ồ, là hắn à.
Chương Hệ Phong nhíu mày, muốn tìm hiểu Quan Doãn là người ra sao. Vừa vân vê tay vừa nói.
- Một nhân vật nhỏ, e rằng nhất thời ngông cuồng, để ý đến hắn làm gì?
- Quan Doãn không phải là nhân vật nhỏ.
Sở Nhất Huy nói ra một câu, lập tức làm dấy lên một mối quan tâm cho Chương Hệ Phong, Quan Doãn từ đây chính thức đi vào tầm mắt của Chương Hệ Phong.
/556
|