Sau khi đưa Tề Ngang Dương lên xe, xe chạy chưa xa, y lặng lẽ mở mắt, thấy Tề Toàn còn chưa hết giận, y lặng lẽ cười:
- Ba, con không sao đâu.
- Ba biết con không có chuyện gì.
Tề Toàn dương tay định đánh.
- Tiểu tử thối, con càn quấy hồ đồ.
- Con càn quấy hồ đồ thì thế nào? Con đây tốt khoe, xấu che.
Tề Ngang Dương lập tức ngồi dậy, sinh khí dồi dào.
- Chỉ cho phép Đại Gia làm ẩu làm càng, chứ không cho phép hồ đồ càn quấy một lần? Tỉnh Yến cũng không phải do Chương Hệ Phong khai mở.
- Không được nói bậy.
Tề Toàn trừng mắt.
- Lời nói này nếu được truyền ra ngoài, coi chừng con bị nghẹn.
- Bị nghẹn? Con không tin, chỉ dựa vào Chương Hệ Phong và Đại Gia? Đánh đổ đi. Ba, ba ở trong quan trường, không làm gì được Chương Hệ Phong, con không phải là người trong quan trường, có rất nhiều thủ đoạn công khai hoặc lén lút, không cần kiêng dè quy củ quan trường nhiều như vậy, không tin chờ xem, Tỉnh Yến có con và Quan Doãn, ngày lành tháng tốt của Chương Hệ Phong và Đại Gia sắp kết thúc.
Tề Toàn ngược lại không lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu, y mới khẽ lắc đầu nói:
- Tuổi trẻ, không biết trời cao đất dầy, con cho rằng chỉ dựa vào hai người các con thì có thể làm gì được Chương Hệ Phong sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
- Con cùng Quan Doãn quả là không làm gì được Chương Hệ Phong, cũng không muốn làm gì y, nhưng tụi con có cách khiến y cút ra khỏi tỉnh Yến, chán nản cút về với ông bà.
Trong lòng Tề Ngang Dương đã chắc chắn hết mọi chuyện, y liền cười.
- Chương Hệ Phong có hậu đài lớn, hậu đài của con và Quan Doãn còn lớn hơn cả hậu đài của y.
- Khoác lác.
Sắc mặt Tề Toàn dịu đi, giọng điệu nói chuyện cũng không còn chỉ trích, tựa hồ rất có hứng thú với lời nói của Tề Ngang Dương.
- Con và Quan Doãn có hậu đài gì? Cho dù Quan Doãn là con rể của nhà họ Kim. Cũng còn kém không ít.
Tề Ngang Dương đắc ý mỉm cười:
- Hậu đài của con và Quan Doãn, là chính nghĩa và lòng dân. Chính nghĩa như kiếm, lòng dân như nước, hậu đài của Chương Hệ Phong cho dù là đệ nhất thiên hạ, nhưng trời có lớn, cũng không bằng chính nghĩa, trời có cao đến đâu, cũng không cao bằng lòng dân.
Tề Toàn không nói gì, trong ánh mắt toát ra sự khen ngợi, đúng vậy. Ngang Dương nói không sai, trời có lớn cũng không vượt qua được chính nghĩa, trời có cao cũng không cao bằng lòng dân, nhưng làm thế nào mới mở rộng chính nghĩa đúng đắn, làm thế nào mới có thể lộ rõ lòng dân, đây mới là điểm mấu chốt. Chương Hệ Phong không lấy được lòng dân, tất cả mọi người từ già đến trẻ của Tỉnh Yến đều ghét y. Nhưng ô dù bảo vệ cho Chương Hệ Phong liên hệ trực tiếp với cấp trên, kiếm của chính nghĩa không đụng đến được người của Chương Hệ Phong.
Chỉ dựa vào miệng của hai người trẻ tuổi Tề Ngang Dương và Quan Doãn mà không cần tốn sức lực nào đề lật đổ Chương Hệ Phong quả là khó như lên trời, mặc dù Tề Toàn không thừa nhận cũng không được, hôm nay Tề Ngang Dương và Quan Doãn liên kết bày ra kế sách chống lại Đại Gia quả là rất cao minh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, không gây thương tổn gân cốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Toàn mặc dù rất tán thưởng tài năng chính trị của Quan Doãn, nhưng vẫn không coi trọng sự kết hợp của Quan Doãn và Tề Ngang Dương sẽ có tác động tích cực đối với tỉnh Yến, ông lắc đầu nói:
- Lần này bỏ đi, chuyện này. Ba sẽ ngầm thúc đẩy một chút, con và Quan Doãn chỉ một lần này, lần sau không được lặp lại nữa.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Trò hay vẫn còn ở phía sau.
- Trò hay còn ở phía sau.
Câu nói đầu tiên khi Quan Doãn mở mắt, vẻ mặt cười nhạt nói một câu.
- Làm phiền Trưởng ban Mộc, trưởng phòng Lý rồi.
- Quan Doãn, cậu không sao chứ?
Thấy Quan Doãn tỉnh lại, Lý Dật Phong ân cần hỏi.
- Có cần đi bệnh viện hay không?
- Đương nhiên phải đi bệnh viện rồi.
Bình thường Mộc Quả Pháp ngồi ở phía sau, hôm nay trên xe nhiều người, y ngồi ở lái phụ, Lý Dật Phong và Quan Doãn ngồi ở phía sau xe. Quan Doãn tỉnh lại, khiến cho chân mày của y giãn ra, Lý Dật Phong vừa hỏi, không đợi Quan Doãn trả lời, y liền nói tiếp.
- Quan Doãn bị trọng thương, tóm lại cần phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.
- Thật là bị thương nặng lắm hả?
Lý Dật Phong đưa tay đỡ Quan Doãn dậy, nhất thời còn chưa hiểu rõ mắc xích bên trong, cho rằng Quan Doãn bị thương rất nặng.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, Mộc Quả Pháp quả nhiên lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra trò diễn lợi hại của hắn và Tề Ngang Dương, còn Lý Dật Phong vẫn còn nghĩ rằng hắn bị thương rất nghiêm trọng, chứng minh rằng kỹ xảo của hắn vừa rồi cũng không tệ.
- Tôi không sao, cố tình để cho Đại Gia đập một cái, chỉ đập vào trên vai, chỉ tổn thương da thịt.
Quan Doãn nói.
- Vâng phải nằm viện mấy ngày, phỏng chừng còn phải hôn mê hai ngày nữa mới có hiệu quả tốt nhất.
Lý Dật Phong lúc này mới nghĩ thông suốt toàn bộ câu chuyện hóa ra là Quan Doãn đã tỉ mĩ bày ra vở tuồng này, y mới bừng tỉnh ngộ cười :
- Cao minh, quá cao minh, ngay cả tôi cũng bị gạt, Quan Doãn, cậu cũng thật có thủ đoạn.
Quan Doãn lấy tay chỉ chỗ ngồi, muốn ngồi thẳng một chút, không ngờ vết thương làm đau đớn, đau đến toát mồ hôi, cục gạch của Đại Gia tuy là đập trên vai của hắn, mặc dù chỉ là tổn thương da thịt, nhưng đau thật sự chứ không phải là mơ hồ giả tạo.
Lý Dật Phong hoảng sợ, dặn lái xe:
- Tiểu Lý, nhanh, nhanh đi đến bệnh viện.
Quan Doãn rất cảm động với thái độ ân cần của Lý Dật Phong:
- Cảm ơn trưởng phòng Lý.
- Nói cảm ơn tôi là quá khách khí rồi.
Lý Dật Phong xúc động nói.
- Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, cậu đã tới Tỉnh ủy rồi, nhảy một bước ba cấp, rất giỏi. Nếu Ngõa Nhi không xuất ngoại, nó sớm gặp cậu rồi. Hiện tại nó đang ở nước ngoài, nghe nói cậu tới làm việc ở thành phố Yến, cũng mong ngóng ngày nghỉ đông để quay về.
Trước lúc Quan Doãn đến Tỉnh ủy, Ngõa Nhi vừa lúc ra nước ngoài học, đi Australia, chỉ gặp hắn thoáng qua, cũng là việc đáng tiếc. Sau Khi hắn chính thức được điều đến làm việc tại Tỉnh ủy người mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là Hạ Đức Trường, lúc ấy Mộc Quả Pháp chưa hề lộ diện, đương nhiên, hắn cũng lý giải được nỗi khổ của Mộc Quả Pháp.
So với sự thân thiện của Hạ Đức Trường và sự tránh né không gặp của Mộc Quả Pháp, sự tiếp xúc giữa Lý Dật Phong và hắn cũng không nhiều không ít, chỉ gặp mặt vài lần, chứng tỏ thái độ hoan nghênh của y đối với Quan Doãn, lại giữ vững một khoảng cách thích hợp với Quan Doãn.
Quan Doãn cũng biết nguyên nhân mà Lý Dật Phong duy trì khoảng cách với hắn, Lý Dật Phong và Hạ Đức Trường bất hòa, mà quan hệ giữa hắn và Hạ Đức Trường rất gần gũi, để tránh hiềm nghi, Lý Dật Phong chỉ có thể lui đợi lần sau, tránh né cạnh sắc của Hạ Đức Trường, dù sao, Hạ Đức trường là Phó trưởng ban tổ chức thường trực, mà y mới là một trưởng phòng.
Tuy lui tới Quan Doãn không nhiều cũng hoàn toàn không phải là y không quan tâm đến Quan Doãn, ngược lại, đối với triển vọng tương lai của Quan Doãn, dụng tâm của y còn sâu xa hơn cả Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường tuy là Phó trưởng ban thường trực, nhưng bởi vì vị trí rất cao, với việc điều động cấp phó phòng của Quan Doãn còn chưa lọt vào mắt của y, nói chính xác, không nằm trong phạm vi can thiệp của y, sự điều động và sát hạch nhân sự cán bộ dưới cấp phó phòng của Tỉnh ủy, thuộc quyền hạn của Lý Dật Phong.
Do đó, Tề Toàn cũng tốt, Mộc Quả Pháp cũng thế, thậm chí tính cả Hạ Đức Trường, lực ảnh hưởng của mấy người đối với tiền đồ vận mệnh của Quan Doãn, cũng không bằng Lý Dật Phong. Lý Dật Phong là cửa ải đầu tiên quan trọng nhất, chỉ có thông qua được cửa thứ nhất, Quan Doãn mới được xem là chính thức đi vào con đường làm quan.
- Làm phiền Trưởng phòng Lý đưa tôi đi bệnh viện Nhân dân.
Quan Doãn khẽ gật đầu với Lý Dật Phong, rồi hướng về phía trước nói với Mộc Quả Pháp.
- Cũng làm phiền Trưởng ban Mộc rồi.
Mộc Quả Pháp không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước, lúc này đã xẩm tối, đèn rực rỡ mới lên, rất lâu, y nhẹ nhàng nói một câu:
- Trò hay ra sân... Quan Doãn, nghe nói cậu muốn đi thẳng huyện Trực Toàn?
Quan Doãn gật đầu:
- Có ý tưởng này.
Mộc Quả Pháp khẽ gật đầu, không tiếp lời, ánh mắt của y dưới ngọn đèn phản chiếu, sâu xa như biển, giống như mây mù lách vực sâu, sâu không thấy đáy.
Sau đó, Quan Doãn được đưa đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, may mắn thế nào, vừa lúc cùng phòng với Tề Ngang Dương, khi hai người được đưa đến đây, đều hôn mê bất tỉnh. Quan Doãn diễn khá hay, chính là cắn chặt hàm răng hôn mê, còn Tề Ngang Dương khi hôn mê, đầu đổ đầy mồ hôi, dường như đang chịu sự đau đớn tột độ.
Toàn thể bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân đều bắt tay hành động, bọn họ vây quanh Quan Doãn và Tề Ngang Dương chật như nêm cối, sau khi trải qua kiểm tra khẩn cấp, đưa ra kết luận, Quan Doãn là chấn động não dẫn đến cơn choáng, Tề Ngang Dương là bên trong xuất huyết nội dẫn đến hôn mê.
Tề Toàn đứng ngoài phòng bệnh, nói vài câu gì với Mộc Quả Pháp, đang lúc nói chuyện, trong hành lang lại truyền đến một trận ồn ào náo động, ngẩng đầu nhìn lên, Trần Hằng Phong và Trần Thiên Vũ xuất hiện.
Tề Toàn hơi kinh hãi, Trần Hằng Phong đến rất nhanh. Phải nói, Tề Ngang Dương bị thương, Trần Hằng Phong với thân phận là Chủ tịch tỉnh đích thân đến thăm hỏi, cũng hợp lý, nhưng thông thường mà nói, ít nhất cũng đợi đến ngày mai mới đến, dù sao Tỉnh ủy trăm công ngàn việc, không phải bất cứ lúc nào cũng tùy tiện đi ra ngoài, không nghĩ Trần Hằng Phong đến bệnh viện trước tiên, chuyện này, trộn lẫn nhiều hàm ý chính trị thú vị.
Tề Toàn và Mộc Quả Pháp liếc mắt nhìn nhau, vội tiến ra đón.
Toàn bộ bệnh viện Nhân dân đều chấn động, thật sao, bỗng chốc có ba vị lãnh đạo cấp quan trọng của Tỉnh ủy đến bệnh viện Nhân dân, thật sự là chuyện đại sự, rốt cuộc hai người trẻ tuổi bị thương là ai, làm kinh động đến Phó bí thư Tề cũng giỏi lắm rồi, không ngờ còn kinh động đến cả Chủ tịch tỉnh.
Trần Hằng Phong đi đến trước mặt Tề Toàn và Mộc Quả Pháp, nắm chặt tay Tề Toàn:
- Đồng chí Tề Toàn, tôi đến thăm Quan Doãn và Tề Ngang Dương một chút.
Lại nắm tay Mộc Quả Pháp hỏi:
- Quan Doãn thế nào? Có nặng lắm không?
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tề Toàn giật mình, hoá ra Trần Hằng Phong không phải đến là vì ông, là đến là vì Quan Doãn, thời gian Quan Doãn đến Tỉnh ủy chưa lâu, làm sao lại khiến Trần Hằng Phong chú ý như thế? Lại nghĩ, trong lòng chợt hiểu, Trần Hằng Phong cũng xem trọng tác dụng điểm tựa của Quan Doãn, là muốn mượn Quan Doãn nạy ra thế cục Tỉnh ủy.
Nói như vậy, lúc này đây sự kiện Quan Doãn và Tề Ngang Dương hôn mê, thật sự là sự hiếm hoi khiến cho mấy người ngồi chung lại với nhau tiến hành hợp tác ngầm? Quả thực như thế, một cục gạch đập vào Quan Doãn và một cú đá vào Tề Ngang Dương vốn không uổng phí.
Hoặc là chẳng phải có thể nói, Quan Doãn đã sớm tính tới Trần Hằng Phong sẽ tham gia vào sự tình này, chỉ cần hắn và Tề Ngang Dương vừa cho nổ pháo, nhất định sẽ xuất hiện nhiều nhân vật cấp quan trọng dưới mặt nước nổi lơ lững? Tuy nhiên trong lòng Tề Toàn còn có chút nghi vấn, Quan Doãn ... thực sự thông minh như vậy?
Vừa mới nghĩ đến đó, lại nghe bước chân ồn ào truyền đến, chỉ nghe tiếng bước chân còn tưởng rằng là một bác sĩ hay y tá nào đó, rất vội vàng, gần như chạy một mạch, trong nháy mắt, đã lộ ra bóng dáng tại hành lang.
Tề Toàn định thần nhìn lại, trong lòng đột nhiên hết sức kinh hoàng, hay thật, quả nhiên lại xuất hiện một con cá lớn, chỉ có điều khiến ông không ngờ tới là, sao lại là y?
Lại một lãnh đạo quan trọng của Tỉnh ủy, xuất hiện ở bệnh viện.
- Ba, con không sao đâu.
- Ba biết con không có chuyện gì.
Tề Toàn dương tay định đánh.
- Tiểu tử thối, con càn quấy hồ đồ.
- Con càn quấy hồ đồ thì thế nào? Con đây tốt khoe, xấu che.
Tề Ngang Dương lập tức ngồi dậy, sinh khí dồi dào.
- Chỉ cho phép Đại Gia làm ẩu làm càng, chứ không cho phép hồ đồ càn quấy một lần? Tỉnh Yến cũng không phải do Chương Hệ Phong khai mở.
- Không được nói bậy.
Tề Toàn trừng mắt.
- Lời nói này nếu được truyền ra ngoài, coi chừng con bị nghẹn.
- Bị nghẹn? Con không tin, chỉ dựa vào Chương Hệ Phong và Đại Gia? Đánh đổ đi. Ba, ba ở trong quan trường, không làm gì được Chương Hệ Phong, con không phải là người trong quan trường, có rất nhiều thủ đoạn công khai hoặc lén lút, không cần kiêng dè quy củ quan trường nhiều như vậy, không tin chờ xem, Tỉnh Yến có con và Quan Doãn, ngày lành tháng tốt của Chương Hệ Phong và Đại Gia sắp kết thúc.
Tề Toàn ngược lại không lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu, y mới khẽ lắc đầu nói:
- Tuổi trẻ, không biết trời cao đất dầy, con cho rằng chỉ dựa vào hai người các con thì có thể làm gì được Chương Hệ Phong sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
- Con cùng Quan Doãn quả là không làm gì được Chương Hệ Phong, cũng không muốn làm gì y, nhưng tụi con có cách khiến y cút ra khỏi tỉnh Yến, chán nản cút về với ông bà.
Trong lòng Tề Ngang Dương đã chắc chắn hết mọi chuyện, y liền cười.
- Chương Hệ Phong có hậu đài lớn, hậu đài của con và Quan Doãn còn lớn hơn cả hậu đài của y.
- Khoác lác.
Sắc mặt Tề Toàn dịu đi, giọng điệu nói chuyện cũng không còn chỉ trích, tựa hồ rất có hứng thú với lời nói của Tề Ngang Dương.
- Con và Quan Doãn có hậu đài gì? Cho dù Quan Doãn là con rể của nhà họ Kim. Cũng còn kém không ít.
Tề Ngang Dương đắc ý mỉm cười:
- Hậu đài của con và Quan Doãn, là chính nghĩa và lòng dân. Chính nghĩa như kiếm, lòng dân như nước, hậu đài của Chương Hệ Phong cho dù là đệ nhất thiên hạ, nhưng trời có lớn, cũng không bằng chính nghĩa, trời có cao đến đâu, cũng không cao bằng lòng dân.
Tề Toàn không nói gì, trong ánh mắt toát ra sự khen ngợi, đúng vậy. Ngang Dương nói không sai, trời có lớn cũng không vượt qua được chính nghĩa, trời có cao cũng không cao bằng lòng dân, nhưng làm thế nào mới mở rộng chính nghĩa đúng đắn, làm thế nào mới có thể lộ rõ lòng dân, đây mới là điểm mấu chốt. Chương Hệ Phong không lấy được lòng dân, tất cả mọi người từ già đến trẻ của Tỉnh Yến đều ghét y. Nhưng ô dù bảo vệ cho Chương Hệ Phong liên hệ trực tiếp với cấp trên, kiếm của chính nghĩa không đụng đến được người của Chương Hệ Phong.
Chỉ dựa vào miệng của hai người trẻ tuổi Tề Ngang Dương và Quan Doãn mà không cần tốn sức lực nào đề lật đổ Chương Hệ Phong quả là khó như lên trời, mặc dù Tề Toàn không thừa nhận cũng không được, hôm nay Tề Ngang Dương và Quan Doãn liên kết bày ra kế sách chống lại Đại Gia quả là rất cao minh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, không gây thương tổn gân cốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Toàn mặc dù rất tán thưởng tài năng chính trị của Quan Doãn, nhưng vẫn không coi trọng sự kết hợp của Quan Doãn và Tề Ngang Dương sẽ có tác động tích cực đối với tỉnh Yến, ông lắc đầu nói:
- Lần này bỏ đi, chuyện này. Ba sẽ ngầm thúc đẩy một chút, con và Quan Doãn chỉ một lần này, lần sau không được lặp lại nữa.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Trò hay vẫn còn ở phía sau.
- Trò hay còn ở phía sau.
Câu nói đầu tiên khi Quan Doãn mở mắt, vẻ mặt cười nhạt nói một câu.
- Làm phiền Trưởng ban Mộc, trưởng phòng Lý rồi.
- Quan Doãn, cậu không sao chứ?
Thấy Quan Doãn tỉnh lại, Lý Dật Phong ân cần hỏi.
- Có cần đi bệnh viện hay không?
- Đương nhiên phải đi bệnh viện rồi.
Bình thường Mộc Quả Pháp ngồi ở phía sau, hôm nay trên xe nhiều người, y ngồi ở lái phụ, Lý Dật Phong và Quan Doãn ngồi ở phía sau xe. Quan Doãn tỉnh lại, khiến cho chân mày của y giãn ra, Lý Dật Phong vừa hỏi, không đợi Quan Doãn trả lời, y liền nói tiếp.
- Quan Doãn bị trọng thương, tóm lại cần phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.
- Thật là bị thương nặng lắm hả?
Lý Dật Phong đưa tay đỡ Quan Doãn dậy, nhất thời còn chưa hiểu rõ mắc xích bên trong, cho rằng Quan Doãn bị thương rất nặng.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, Mộc Quả Pháp quả nhiên lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra trò diễn lợi hại của hắn và Tề Ngang Dương, còn Lý Dật Phong vẫn còn nghĩ rằng hắn bị thương rất nghiêm trọng, chứng minh rằng kỹ xảo của hắn vừa rồi cũng không tệ.
- Tôi không sao, cố tình để cho Đại Gia đập một cái, chỉ đập vào trên vai, chỉ tổn thương da thịt.
Quan Doãn nói.
- Vâng phải nằm viện mấy ngày, phỏng chừng còn phải hôn mê hai ngày nữa mới có hiệu quả tốt nhất.
Lý Dật Phong lúc này mới nghĩ thông suốt toàn bộ câu chuyện hóa ra là Quan Doãn đã tỉ mĩ bày ra vở tuồng này, y mới bừng tỉnh ngộ cười :
- Cao minh, quá cao minh, ngay cả tôi cũng bị gạt, Quan Doãn, cậu cũng thật có thủ đoạn.
Quan Doãn lấy tay chỉ chỗ ngồi, muốn ngồi thẳng một chút, không ngờ vết thương làm đau đớn, đau đến toát mồ hôi, cục gạch của Đại Gia tuy là đập trên vai của hắn, mặc dù chỉ là tổn thương da thịt, nhưng đau thật sự chứ không phải là mơ hồ giả tạo.
Lý Dật Phong hoảng sợ, dặn lái xe:
- Tiểu Lý, nhanh, nhanh đi đến bệnh viện.
Quan Doãn rất cảm động với thái độ ân cần của Lý Dật Phong:
- Cảm ơn trưởng phòng Lý.
- Nói cảm ơn tôi là quá khách khí rồi.
Lý Dật Phong xúc động nói.
- Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, cậu đã tới Tỉnh ủy rồi, nhảy một bước ba cấp, rất giỏi. Nếu Ngõa Nhi không xuất ngoại, nó sớm gặp cậu rồi. Hiện tại nó đang ở nước ngoài, nghe nói cậu tới làm việc ở thành phố Yến, cũng mong ngóng ngày nghỉ đông để quay về.
Trước lúc Quan Doãn đến Tỉnh ủy, Ngõa Nhi vừa lúc ra nước ngoài học, đi Australia, chỉ gặp hắn thoáng qua, cũng là việc đáng tiếc. Sau Khi hắn chính thức được điều đến làm việc tại Tỉnh ủy người mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là Hạ Đức Trường, lúc ấy Mộc Quả Pháp chưa hề lộ diện, đương nhiên, hắn cũng lý giải được nỗi khổ của Mộc Quả Pháp.
So với sự thân thiện của Hạ Đức Trường và sự tránh né không gặp của Mộc Quả Pháp, sự tiếp xúc giữa Lý Dật Phong và hắn cũng không nhiều không ít, chỉ gặp mặt vài lần, chứng tỏ thái độ hoan nghênh của y đối với Quan Doãn, lại giữ vững một khoảng cách thích hợp với Quan Doãn.
Quan Doãn cũng biết nguyên nhân mà Lý Dật Phong duy trì khoảng cách với hắn, Lý Dật Phong và Hạ Đức Trường bất hòa, mà quan hệ giữa hắn và Hạ Đức Trường rất gần gũi, để tránh hiềm nghi, Lý Dật Phong chỉ có thể lui đợi lần sau, tránh né cạnh sắc của Hạ Đức Trường, dù sao, Hạ Đức trường là Phó trưởng ban tổ chức thường trực, mà y mới là một trưởng phòng.
Tuy lui tới Quan Doãn không nhiều cũng hoàn toàn không phải là y không quan tâm đến Quan Doãn, ngược lại, đối với triển vọng tương lai của Quan Doãn, dụng tâm của y còn sâu xa hơn cả Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường tuy là Phó trưởng ban thường trực, nhưng bởi vì vị trí rất cao, với việc điều động cấp phó phòng của Quan Doãn còn chưa lọt vào mắt của y, nói chính xác, không nằm trong phạm vi can thiệp của y, sự điều động và sát hạch nhân sự cán bộ dưới cấp phó phòng của Tỉnh ủy, thuộc quyền hạn của Lý Dật Phong.
Do đó, Tề Toàn cũng tốt, Mộc Quả Pháp cũng thế, thậm chí tính cả Hạ Đức Trường, lực ảnh hưởng của mấy người đối với tiền đồ vận mệnh của Quan Doãn, cũng không bằng Lý Dật Phong. Lý Dật Phong là cửa ải đầu tiên quan trọng nhất, chỉ có thông qua được cửa thứ nhất, Quan Doãn mới được xem là chính thức đi vào con đường làm quan.
- Làm phiền Trưởng phòng Lý đưa tôi đi bệnh viện Nhân dân.
Quan Doãn khẽ gật đầu với Lý Dật Phong, rồi hướng về phía trước nói với Mộc Quả Pháp.
- Cũng làm phiền Trưởng ban Mộc rồi.
Mộc Quả Pháp không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước, lúc này đã xẩm tối, đèn rực rỡ mới lên, rất lâu, y nhẹ nhàng nói một câu:
- Trò hay ra sân... Quan Doãn, nghe nói cậu muốn đi thẳng huyện Trực Toàn?
Quan Doãn gật đầu:
- Có ý tưởng này.
Mộc Quả Pháp khẽ gật đầu, không tiếp lời, ánh mắt của y dưới ngọn đèn phản chiếu, sâu xa như biển, giống như mây mù lách vực sâu, sâu không thấy đáy.
Sau đó, Quan Doãn được đưa đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, may mắn thế nào, vừa lúc cùng phòng với Tề Ngang Dương, khi hai người được đưa đến đây, đều hôn mê bất tỉnh. Quan Doãn diễn khá hay, chính là cắn chặt hàm răng hôn mê, còn Tề Ngang Dương khi hôn mê, đầu đổ đầy mồ hôi, dường như đang chịu sự đau đớn tột độ.
Toàn thể bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân đều bắt tay hành động, bọn họ vây quanh Quan Doãn và Tề Ngang Dương chật như nêm cối, sau khi trải qua kiểm tra khẩn cấp, đưa ra kết luận, Quan Doãn là chấn động não dẫn đến cơn choáng, Tề Ngang Dương là bên trong xuất huyết nội dẫn đến hôn mê.
Tề Toàn đứng ngoài phòng bệnh, nói vài câu gì với Mộc Quả Pháp, đang lúc nói chuyện, trong hành lang lại truyền đến một trận ồn ào náo động, ngẩng đầu nhìn lên, Trần Hằng Phong và Trần Thiên Vũ xuất hiện.
Tề Toàn hơi kinh hãi, Trần Hằng Phong đến rất nhanh. Phải nói, Tề Ngang Dương bị thương, Trần Hằng Phong với thân phận là Chủ tịch tỉnh đích thân đến thăm hỏi, cũng hợp lý, nhưng thông thường mà nói, ít nhất cũng đợi đến ngày mai mới đến, dù sao Tỉnh ủy trăm công ngàn việc, không phải bất cứ lúc nào cũng tùy tiện đi ra ngoài, không nghĩ Trần Hằng Phong đến bệnh viện trước tiên, chuyện này, trộn lẫn nhiều hàm ý chính trị thú vị.
Tề Toàn và Mộc Quả Pháp liếc mắt nhìn nhau, vội tiến ra đón.
Toàn bộ bệnh viện Nhân dân đều chấn động, thật sao, bỗng chốc có ba vị lãnh đạo cấp quan trọng của Tỉnh ủy đến bệnh viện Nhân dân, thật sự là chuyện đại sự, rốt cuộc hai người trẻ tuổi bị thương là ai, làm kinh động đến Phó bí thư Tề cũng giỏi lắm rồi, không ngờ còn kinh động đến cả Chủ tịch tỉnh.
Trần Hằng Phong đi đến trước mặt Tề Toàn và Mộc Quả Pháp, nắm chặt tay Tề Toàn:
- Đồng chí Tề Toàn, tôi đến thăm Quan Doãn và Tề Ngang Dương một chút.
Lại nắm tay Mộc Quả Pháp hỏi:
- Quan Doãn thế nào? Có nặng lắm không?
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tề Toàn giật mình, hoá ra Trần Hằng Phong không phải đến là vì ông, là đến là vì Quan Doãn, thời gian Quan Doãn đến Tỉnh ủy chưa lâu, làm sao lại khiến Trần Hằng Phong chú ý như thế? Lại nghĩ, trong lòng chợt hiểu, Trần Hằng Phong cũng xem trọng tác dụng điểm tựa của Quan Doãn, là muốn mượn Quan Doãn nạy ra thế cục Tỉnh ủy.
Nói như vậy, lúc này đây sự kiện Quan Doãn và Tề Ngang Dương hôn mê, thật sự là sự hiếm hoi khiến cho mấy người ngồi chung lại với nhau tiến hành hợp tác ngầm? Quả thực như thế, một cục gạch đập vào Quan Doãn và một cú đá vào Tề Ngang Dương vốn không uổng phí.
Hoặc là chẳng phải có thể nói, Quan Doãn đã sớm tính tới Trần Hằng Phong sẽ tham gia vào sự tình này, chỉ cần hắn và Tề Ngang Dương vừa cho nổ pháo, nhất định sẽ xuất hiện nhiều nhân vật cấp quan trọng dưới mặt nước nổi lơ lững? Tuy nhiên trong lòng Tề Toàn còn có chút nghi vấn, Quan Doãn ... thực sự thông minh như vậy?
Vừa mới nghĩ đến đó, lại nghe bước chân ồn ào truyền đến, chỉ nghe tiếng bước chân còn tưởng rằng là một bác sĩ hay y tá nào đó, rất vội vàng, gần như chạy một mạch, trong nháy mắt, đã lộ ra bóng dáng tại hành lang.
Tề Toàn định thần nhìn lại, trong lòng đột nhiên hết sức kinh hoàng, hay thật, quả nhiên lại xuất hiện một con cá lớn, chỉ có điều khiến ông không ngờ tới là, sao lại là y?
Lại một lãnh đạo quan trọng của Tỉnh ủy, xuất hiện ở bệnh viện.
/556
|